Hai người cãi nhau một buổi sáng, đương nhiên cũng không có tâm trạng gì đi thăm My My, cuối cùng Hoàng Mạnh đóng sầm cửa đi, tình hình gần đây của thành phố Nhiễu căng thẳng như vậy, đương nhiên có không ít chuyện cần anh làm.
Người phụ nữ này thật là, lần nào cũng chọc giận bản lĩnh của anh.
“Quản gia Mạc, trông chừng cho tốt.” Hoàng Mạnh cảnh cáo quản gia rồi lái xe rời khỏi đây.
Lúc Hà Ngân nghe thấy Hoàng Mạnh nói Phan Vân Lam bỏ trốn, trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng nhất định Phan Vân Lam sẽ tới cứu mình, Hoàng Mạnh sẽ chém anh ấy thành trăm mảnh, với tính cách của Hoàng Mạnh cũng không phải là không thể, Hà Ngân lại lâm vào sự bối rối vô hạn.
Hoàng Sinh đã đi thành phố Kinh mấy ngày vẫn chưa có tin tức gì, Hoàng Mạnh không khỏi có chút lo lắng, anh vốn không quá chú ý tới chuyện Giang Việt Nhượt đột nhiên trở về, thế nhưng Mạnh Biên lại gửi cho anh một tin nói phải chú ý đến người phụ nữ tên Giang Việt Nhượt kia, còn cả quan hệ của Phan Vân Lam và nhà họ Phan ở thành phố Kinh kia, tất cả mọi thứ vờn quanh trong lòng, rắc rối phức tạp, vô cùng khó phân biệt.
“Điều tra Giang Việt Nhượt một chút.” Hoàng Mạnh gọi một cú điện thoại, nói bằng tiếng Anh.
Trước đây khi học đại học ở Mỹ anh đã phát triển một thế lực của riêng mình, có chút hiểu biết về thế lực nhà họ Giang, khi đó vì nguyên nhân hợp tác giữa hai gia tộc nên hai người rất thân, khắp trường đều có tin đồn về họ, khi đó Hoàng Mạnh nhớ chứng minh mình không hề để tâm, mãi đến khi có một người phụ nữ tới nói với anh, muốn anh rời xa Giang Việt Nhượt một chút, người phụ nữ đó rất ngầu, anh không thể không để trong lòng.
Thành phố Nhiễu trước mặt ngày càng nhiều thế lực lộ diện.
Mạnh Biên vừa mới kết thúc một đơn hàng xe lửa, vô cùng mệt mỏi thả người trên sofa.
Gần đây thành phố Nhiễu quá loạn, quá nhiều chuyện phiền lòng khiến ông ta vô cùng mệt mỏi.
“Ông Mộ, không suy nghĩ bồi dưỡng một người nối nghiệp sao?” Tân Nhiên đi tới, xoa huyệt thái dương Mạnh Biên.
Từ hai mươi chín tuổi Mạnh Biên đã trở thành chủ nhà họ Mộ, sau đó vẫn không có bạn gái cố định cũng không có người phụ nữ nào mang thai con ông ta, tuy ông ta vẫn còn khỏe mạnh nhưng người của nhà họ Mạnh đều nhìn chằm chằm vào vị trí này.
Mạnh Biên nghe thấy từ “người nối nghiệp” này càng thêm đau đầu, khoát khoát tay ý bảo cô ta câm miệng.
“Dẹp mấy suy nghĩ vớ vẩn đó đi cho tôi.” Mạnh Biên tẩm bổ tốt, giọng điệu ông ta có chút tức giận thể hiện ông ta đã cực kỳ tức giận rồi, Tân Nhiên không dám ngỗ nghịch, không thể làm gì khác hơn là câm miệng, ánh mắt tinh ranh ẩn giấu trong bóng tối.
Mạnh Biên cảm giác thời gian không còn sớm, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Phòng họp trong tòa nhà cao tầng này cũng là địa bàn của ông ta. Cho nên bên cạnh ông ta cũng chỉ dẫn theo một người trợ lý kiêm vệ sĩ là Tân Nhiên, ông ta rất có lòng tin đối với sự an toàn trên địa bàn của mình.
Vừa ra đến cửa lớn, Tân Nhiên cảnh giác phát hiện có tia hồng ngoại chiếu vào ngực Mạnh Biên, đây là súng ngắm.
Thị lực Tân Nhiên vô cùng tốt, thấy rõ một tay bắn tỉa trên nhà cao tầng.
“Cẩn thận.” Mặc dù Tân Nhiên phản ứng cực nhanh nhưng vẫn không thể nhanh hơn tốc độ viên đạn.
May mà Mạnh Biên những năm này không hề uổng công lăn lộn, thân thủ cũng không biến mất theo tuổi tác, cuối cùng viên đạn trí mạng kia xuyên qua bả vai Mạnh Biên, máu tươi chảy vọt ra.
Vệ sĩ và Tân Nhiên ở đằng sau bao vây lấy Mạnh Biên, dùng thân thể bảo vệ Mạnh Biên an toàn.
“Mau, lên xe.” Tân Nhiên mở cửa xe ra.
Mạnh Biên nhìn thoáng qua Tân Nhiên, ngây ra một chút rồi nhấc một chân lên xe.
Xe của Mạnh Biên được làm từ kính chống đạn nên viên đạn căn bản không thể khiến ông ta bị thương nữa, hơn nữa trên xe cũng luôn để thuốc và dụng cụ trị thương.
“Gọi bác sĩ riêng của tôi đến, về biệt thự, bảo Mạnh Nhất đưa người đến đón tôi.” Bả vai Mạnh Biên rất đau, trên gương mặt tái nhợt đổ đầy mồ hôi, nhưng đầu óc quả thực vô cùng bình tĩnh mà chỉ huy chuyện tiếp theo.
Tân Nhiên được huấn luyện nghiêm khắc, cho nên sau khi thấy Mạnh Biên bị thương nhanh chóng lấy hòm thuốc cứu thương ra, dùng dao nhỏ rạch áo chỗ vết thương của Mạnh Biên.
“Muốn tiêm thuốc tê không?” Tân Nhiên nhìn mồ hôi ròng ròng trên trán Mạnh Biên, dù biết thói quen của Mạnh Biên nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
Mạnh Biên nhìn lướt qua Tân Nhiên, trong con ngươi toát lên vẻ không hài lòng: “Sao nói nhảm thế, không cần gây tê.”
Có phải muốn gọi trợ lý trước về không, Mạnh Biên thầm nghĩ.
Từ sau khi ông ta bị người phụ nữ kia phản bội liền kiên trì không dùng thuốc tê, không vì điều gì khác, nỗi đau này ông ta muốn ghi nhớ cả đời, phải không ngừng dùng đau xót để nhắc nhở mình rằng ông ta từng bước đi đến ngày hôm nay không phải là ngẫu nhiên.
Tân Nhiên khử trùng dao mổ trên đèn cồn, nói: “Nhịn một chút.”
Lưỡi dao bén nhọn tiến vào vết thương nhoe nhoét máu thịt, tìm vỏ đạn lún vào xương tủy kia.
Viên đạn được lấy ra ngoài thành công, Tân Nhiên lau mồ hôi trên trán, trong lòng quả thực bái phục người đàn ông này.
Sau khi băng bó kỹ vết thương, Mạnh Biên giật giật cánh tay phải bị thương, thản nhiên nói: “Xem ra sắp tới không thể dùng súng.”
“Tôi sẽ liều mạng dùng tất cả để bảo vệ ông.” Tân Nhiên lập tức bày tỏ sự chân thành.
Mạnh Biên nhếch miệng lên nở một nụ cười, kèm theo sự dịu dàng trước sau như một: “Sẽ có cơ hội thôi.”
Tân Nhiên thấy nụ cười này, trong lòng đột nhiên giật mạnh một cái, luôn cảm thấy chuyện không hề đơn giản như vậy.
“Két…” Xe đột nhiên dừng lại, Mạnh Biên không chuẩn bị trước, theo quán tính đổ về phía trước, lại va vào vết thương của mình, có vết máu đỏ thấm đỏ băng gạc.
“Anh lái xe kiểu gì vậy.” Tân Nhiên giận dữ hét lên với tài xế: “Chẳng lẽ không biết Mạnh Biên đang bị thương sao, còn không cẩn thận như thế.”
“Ông Mộ, không…” Tài xế đang định giải thích, có chút bất mãn với Tân Nhiên.
Mạnh Biên cười ngắt lời anh ta: “Cậu nhớ trước đây lúc chúng ta sống mái với nhà họ Trần không, chính cậu đã dẫn tôi lao ra khỏi vòng vây trùng điệp, tôi tin lần này cậu cũng được.” Mạnh Biên không thể không nói.
Hoàn toàn có bản lĩnh thu phục lòng người, chỉ đơn giản bằng một câu nói đã khiến lòng tài xế lại nổi lên chút tự hào.
Đúng vậy, Tân Nhiên là cái gì chứ, cũng chỉ là một trợ lý làm việc cho Mạnh Biên, chỉ trùng hợp được đề bạt lên mà lại dám răn dạy anh ta đã từng vào sinh ra tử với ông Mộ.
Tân Nhiên nghe thấy bầu không khí sai sai, vừa quay đầu liền thấy mấy chiếc xe bám sát theo xe của bọn họ.
“Xin lỗi, ông Mộ.” Tân Nhiên xin lỗi vì hành động vừa rồi của mình.
Mạnh Biên sâu xa nhìn Tân Nhiên, không nhanh không chậm nói: “Vừa rồi không phải đã nói sẽ ra sống vào chết vì tôi sao? Đến lúc thể hiện rồi.”
Tân Nhiên đột nhiên mở to mắt: “Ông Mộ, ý ông là gì.”
Theo lý thuyết xe bọn họ là xe chống đạn, vệ sĩ của ông ta cũng lập tức tới đây, đám người phía sau căn bản không thể uy hiếp, Mạnh Biên muốn vứt bỏ cậu ta sao?
Tân Nhiên không tự chủ rút súng trong túi ra.
Sắc mặt Mạnh Biên không thay đổi, thản nhiên nói: “Lần trước tôi bảo cậu đi sửa xe, cậu nghĩ rằng tôi không biết cậu động tay chân gì sao?”
Tân Nhiên bị vạch trần ngay lập tức, sao người đàn ông này lại biết những thứ đó, cậu ta nằm vùng trong nhà họ Mạnh lâu như vậy, theo lý thì cái gì cũng thận trọng, nhưng sao ông ta lại biết?
Người phụ nữ này thật là, lần nào cũng chọc giận bản lĩnh của anh.
“Quản gia Mạc, trông chừng cho tốt.” Hoàng Mạnh cảnh cáo quản gia rồi lái xe rời khỏi đây.
Lúc Hà Ngân nghe thấy Hoàng Mạnh nói Phan Vân Lam bỏ trốn, trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng nhất định Phan Vân Lam sẽ tới cứu mình, Hoàng Mạnh sẽ chém anh ấy thành trăm mảnh, với tính cách của Hoàng Mạnh cũng không phải là không thể, Hà Ngân lại lâm vào sự bối rối vô hạn.
Hoàng Sinh đã đi thành phố Kinh mấy ngày vẫn chưa có tin tức gì, Hoàng Mạnh không khỏi có chút lo lắng, anh vốn không quá chú ý tới chuyện Giang Việt Nhượt đột nhiên trở về, thế nhưng Mạnh Biên lại gửi cho anh một tin nói phải chú ý đến người phụ nữ tên Giang Việt Nhượt kia, còn cả quan hệ của Phan Vân Lam và nhà họ Phan ở thành phố Kinh kia, tất cả mọi thứ vờn quanh trong lòng, rắc rối phức tạp, vô cùng khó phân biệt.
“Điều tra Giang Việt Nhượt một chút.” Hoàng Mạnh gọi một cú điện thoại, nói bằng tiếng Anh.
Trước đây khi học đại học ở Mỹ anh đã phát triển một thế lực của riêng mình, có chút hiểu biết về thế lực nhà họ Giang, khi đó vì nguyên nhân hợp tác giữa hai gia tộc nên hai người rất thân, khắp trường đều có tin đồn về họ, khi đó Hoàng Mạnh nhớ chứng minh mình không hề để tâm, mãi đến khi có một người phụ nữ tới nói với anh, muốn anh rời xa Giang Việt Nhượt một chút, người phụ nữ đó rất ngầu, anh không thể không để trong lòng.
Thành phố Nhiễu trước mặt ngày càng nhiều thế lực lộ diện.
Mạnh Biên vừa mới kết thúc một đơn hàng xe lửa, vô cùng mệt mỏi thả người trên sofa.
Gần đây thành phố Nhiễu quá loạn, quá nhiều chuyện phiền lòng khiến ông ta vô cùng mệt mỏi.
“Ông Mộ, không suy nghĩ bồi dưỡng một người nối nghiệp sao?” Tân Nhiên đi tới, xoa huyệt thái dương Mạnh Biên.
Từ hai mươi chín tuổi Mạnh Biên đã trở thành chủ nhà họ Mộ, sau đó vẫn không có bạn gái cố định cũng không có người phụ nữ nào mang thai con ông ta, tuy ông ta vẫn còn khỏe mạnh nhưng người của nhà họ Mạnh đều nhìn chằm chằm vào vị trí này.
Mạnh Biên nghe thấy từ “người nối nghiệp” này càng thêm đau đầu, khoát khoát tay ý bảo cô ta câm miệng.
“Dẹp mấy suy nghĩ vớ vẩn đó đi cho tôi.” Mạnh Biên tẩm bổ tốt, giọng điệu ông ta có chút tức giận thể hiện ông ta đã cực kỳ tức giận rồi, Tân Nhiên không dám ngỗ nghịch, không thể làm gì khác hơn là câm miệng, ánh mắt tinh ranh ẩn giấu trong bóng tối.
Mạnh Biên cảm giác thời gian không còn sớm, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Phòng họp trong tòa nhà cao tầng này cũng là địa bàn của ông ta. Cho nên bên cạnh ông ta cũng chỉ dẫn theo một người trợ lý kiêm vệ sĩ là Tân Nhiên, ông ta rất có lòng tin đối với sự an toàn trên địa bàn của mình.
Vừa ra đến cửa lớn, Tân Nhiên cảnh giác phát hiện có tia hồng ngoại chiếu vào ngực Mạnh Biên, đây là súng ngắm.
Thị lực Tân Nhiên vô cùng tốt, thấy rõ một tay bắn tỉa trên nhà cao tầng.
“Cẩn thận.” Mặc dù Tân Nhiên phản ứng cực nhanh nhưng vẫn không thể nhanh hơn tốc độ viên đạn.
May mà Mạnh Biên những năm này không hề uổng công lăn lộn, thân thủ cũng không biến mất theo tuổi tác, cuối cùng viên đạn trí mạng kia xuyên qua bả vai Mạnh Biên, máu tươi chảy vọt ra.
Vệ sĩ và Tân Nhiên ở đằng sau bao vây lấy Mạnh Biên, dùng thân thể bảo vệ Mạnh Biên an toàn.
“Mau, lên xe.” Tân Nhiên mở cửa xe ra.
Mạnh Biên nhìn thoáng qua Tân Nhiên, ngây ra một chút rồi nhấc một chân lên xe.
Xe của Mạnh Biên được làm từ kính chống đạn nên viên đạn căn bản không thể khiến ông ta bị thương nữa, hơn nữa trên xe cũng luôn để thuốc và dụng cụ trị thương.
“Gọi bác sĩ riêng của tôi đến, về biệt thự, bảo Mạnh Nhất đưa người đến đón tôi.” Bả vai Mạnh Biên rất đau, trên gương mặt tái nhợt đổ đầy mồ hôi, nhưng đầu óc quả thực vô cùng bình tĩnh mà chỉ huy chuyện tiếp theo.
Tân Nhiên được huấn luyện nghiêm khắc, cho nên sau khi thấy Mạnh Biên bị thương nhanh chóng lấy hòm thuốc cứu thương ra, dùng dao nhỏ rạch áo chỗ vết thương của Mạnh Biên.
“Muốn tiêm thuốc tê không?” Tân Nhiên nhìn mồ hôi ròng ròng trên trán Mạnh Biên, dù biết thói quen của Mạnh Biên nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
Mạnh Biên nhìn lướt qua Tân Nhiên, trong con ngươi toát lên vẻ không hài lòng: “Sao nói nhảm thế, không cần gây tê.”
Có phải muốn gọi trợ lý trước về không, Mạnh Biên thầm nghĩ.
Từ sau khi ông ta bị người phụ nữ kia phản bội liền kiên trì không dùng thuốc tê, không vì điều gì khác, nỗi đau này ông ta muốn ghi nhớ cả đời, phải không ngừng dùng đau xót để nhắc nhở mình rằng ông ta từng bước đi đến ngày hôm nay không phải là ngẫu nhiên.
Tân Nhiên khử trùng dao mổ trên đèn cồn, nói: “Nhịn một chút.”
Lưỡi dao bén nhọn tiến vào vết thương nhoe nhoét máu thịt, tìm vỏ đạn lún vào xương tủy kia.
Viên đạn được lấy ra ngoài thành công, Tân Nhiên lau mồ hôi trên trán, trong lòng quả thực bái phục người đàn ông này.
Sau khi băng bó kỹ vết thương, Mạnh Biên giật giật cánh tay phải bị thương, thản nhiên nói: “Xem ra sắp tới không thể dùng súng.”
“Tôi sẽ liều mạng dùng tất cả để bảo vệ ông.” Tân Nhiên lập tức bày tỏ sự chân thành.
Mạnh Biên nhếch miệng lên nở một nụ cười, kèm theo sự dịu dàng trước sau như một: “Sẽ có cơ hội thôi.”
Tân Nhiên thấy nụ cười này, trong lòng đột nhiên giật mạnh một cái, luôn cảm thấy chuyện không hề đơn giản như vậy.
“Két…” Xe đột nhiên dừng lại, Mạnh Biên không chuẩn bị trước, theo quán tính đổ về phía trước, lại va vào vết thương của mình, có vết máu đỏ thấm đỏ băng gạc.
“Anh lái xe kiểu gì vậy.” Tân Nhiên giận dữ hét lên với tài xế: “Chẳng lẽ không biết Mạnh Biên đang bị thương sao, còn không cẩn thận như thế.”
“Ông Mộ, không…” Tài xế đang định giải thích, có chút bất mãn với Tân Nhiên.
Mạnh Biên cười ngắt lời anh ta: “Cậu nhớ trước đây lúc chúng ta sống mái với nhà họ Trần không, chính cậu đã dẫn tôi lao ra khỏi vòng vây trùng điệp, tôi tin lần này cậu cũng được.” Mạnh Biên không thể không nói.
Hoàn toàn có bản lĩnh thu phục lòng người, chỉ đơn giản bằng một câu nói đã khiến lòng tài xế lại nổi lên chút tự hào.
Đúng vậy, Tân Nhiên là cái gì chứ, cũng chỉ là một trợ lý làm việc cho Mạnh Biên, chỉ trùng hợp được đề bạt lên mà lại dám răn dạy anh ta đã từng vào sinh ra tử với ông Mộ.
Tân Nhiên nghe thấy bầu không khí sai sai, vừa quay đầu liền thấy mấy chiếc xe bám sát theo xe của bọn họ.
“Xin lỗi, ông Mộ.” Tân Nhiên xin lỗi vì hành động vừa rồi của mình.
Mạnh Biên sâu xa nhìn Tân Nhiên, không nhanh không chậm nói: “Vừa rồi không phải đã nói sẽ ra sống vào chết vì tôi sao? Đến lúc thể hiện rồi.”
Tân Nhiên đột nhiên mở to mắt: “Ông Mộ, ý ông là gì.”
Theo lý thuyết xe bọn họ là xe chống đạn, vệ sĩ của ông ta cũng lập tức tới đây, đám người phía sau căn bản không thể uy hiếp, Mạnh Biên muốn vứt bỏ cậu ta sao?
Tân Nhiên không tự chủ rút súng trong túi ra.
Sắc mặt Mạnh Biên không thay đổi, thản nhiên nói: “Lần trước tôi bảo cậu đi sửa xe, cậu nghĩ rằng tôi không biết cậu động tay chân gì sao?”
Tân Nhiên bị vạch trần ngay lập tức, sao người đàn ông này lại biết những thứ đó, cậu ta nằm vùng trong nhà họ Mạnh lâu như vậy, theo lý thì cái gì cũng thận trọng, nhưng sao ông ta lại biết?
/200
|