Sức lực của Hoàng Mạnh rất lớn, Hà Ngân dùng toàn lực mới đẩy được anh ra.
Một tay tát lên mặt Hoàng Mạnh, Hoàng Mạnh sững sờ trong giây lát, nhìn đôi môi đỏ hồng của Hà Ngân, càng tăng thêm dục vọng trong cơ thể.
“Nếu em đã đến bên cạnh tôi, đừng mơ có thể chạy trốn được nữa.”
Hoàng Mạnh không nói không rằng dồn Hà Ngân đến góc tường, đôi môi nóng rực hôn lên.
“Hoàng Mạnh.”
Tất cả lời Hà Ngân muốn nói đều bị nuốt trọn, trở thành tiếng rên.
Nụ hôn của Hoàng Mạnh vừa bướng bỉnh vừa kịch liệt, toàn thân Hà Ngân mềm nhũn, hận thù trong lòng không hề giảm mà chỉ tăng thêm, chỉ hận bản thân quá yếu ớt, không thể chống lại người đàn ông này.
Hà Dung đi theo Hoàng Mạnh đến nhà vệ sinh liền nhìn thấy Hoàng Mạnh cưỡng hôn Hà Ngân, móng tay giả bấm sâu trong lòng bàn tay, thế nhưng lại không hề cảm thấy đau.
Đồ hồ ly tinh Hà Ngân, vì sao nơi nào cũng có cô ta xuất hiện, người ở trong lòng Hoàng Mạnh vốn nên là mình.
Lúc này Hà Dung cũng không dám làm gì, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn đầy hận thù như muốn giết người nhìn chằm chằm vào hai người đang hôn nhau nồng nhiệt kia.
Đúng lúc này, một tên to cao say rượu cũng lảo đảo đi đến nhà vệ sinh.
Nhìn thấy Hà Dung đứng ở cửa nhà vệ sinh, không nhịn được nổi lên sự háo sắc, bàn tay to lớn không biết xấu hổ sờ lên mặt của Hà Dung:
“Người đẹp, sao lại đứng một mình ở đây thế.”
Hà Dung ngửi thấy mùi của người khác trên người mình, bỗng thấy ghê tởm, không khách khí vỗ lên bàn tay mập mạp kia:
“Cút, nếu không đừng trách tôi.”
“Ái chà, người đẹp còn rất hung dữ.” Tên say rượu kia càng thêm hứng thú:
“Anh rất thích bộ dáng này của cưng.”
Hà Dung khinh thường liếc nhìn, căn bản không định dây dưa thêm nữa, trong lòng chỉ nghĩ làm thế nào để đuổi Hà Ngân ra khỏi người Hoàng Mạnh.
Ánh mắt Hà Dung vừa động liền nghĩ ra được một cách, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, nói:
“Nhìn thấy người đàn ông bên trong kia không? Anh có thể đánh anh ta, đêm nay tôi sẽ theo anh, thế nào?”
Tên say rượu kia liền hứng thú, nhìn thấy bóng lưng của Hoàng Mạnh cao hơn hắn, thoạt nhìn có chút không được cường tráng lắm, sao có thể là đối thủ của hắn được, xem ra có được sự vui vẻ của người đẹp vẫn còn rất dễ dàng.
Tên say rượu kia bám lên Hoàng Mạnh đang hôn nồng nhiệt, bởi vì say rượu nên khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia căn bản không nhận ra được người đàn ông này chính là Hoàng Mạnh tiếng tăm lẫy lừng ở thành phố Nhiễu!
Hoàng Mạnh vẻ mặt không vui nhìn người đàn ông quấy rối mình, còn chưa mở miệng nói, một nắm đấm đã giáng xuống mặt anh.
“Khốn kiếp.” Hoàng Mạnh chửi một câu, xương gò má đã bầm tím.
Hà Ngân thấy Hoàng Mạnh như vậy, trong lòng khẽ động, nhưng rất nhanh lại bị hận thù mãnh liệt áp xuống.
Hà Dung nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Hà Ngân, trong lòng vô cùng khó chịu, mặc dù Hoàng Mạnh bị thương nhưng chỉ cần thích cô, tất cả đều không sao.
Hoàng Mạnh tức giận, hai người liền đánh nhau, tuy Hoàng Mạnh gầy hơn rất nhiều so với tên say rượu to cao kia, nhưng từ nhỏ đã rèn luyện thân thể nên cũng không tệ.
Hà Ngân trước giờ vẫn luôn thích màu đen, cho nên hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu đen, hoàn hảo tô lên thân hình của cô, mái tóc xoăn xõa vai tung bay sau lưng, bởi vì vừa mới hôn kịch liệt, gương mặt vẫn còn ửng đỏ, thoạt nhìn rất gợi cảm.
Hà Dung vì để lấy lòng Hoàng Mạnh mà hôm nay cũng mặc một chiếc váy màu đen, chỉ là phía sau búi tóc, cả người đều vô cùng thuần khiết, Hà Dung liếc nhìn Hà Ngân, không biết vì sao lại cười, thuận tay cởi cài tóc ném sang một bên, cũng là mái tóc xoăn dài, cùng là chiếc váy màu đen, thậm chí gương mặt còn có vài phần giống nhau.
Cô ta không tin Hoàng Mạnh đang say rượu có thể nhận ra.
Khi Hà Ngân chuẩn bị rời khỏi nơi này, nhìn thấy Hà Dung đang đứng ở cửa, trong lòng thầm kêu không tốt, không biết tất cả những thứ này chính là âm mưu của cô ta, hiện giờ Dạ Khôi đã không còn là địa bàn của cô nữa, không ngờ đến tìm Mạnh Biên lại có thể gặp phải rắc rối lớn như này.
Hà Dung và Hà Ngân nhìn nhau, vào lúc Hà Ngân định không chú ý mà trực tiếp rời đi, Hà Dung bất ngờ đẩy tay Hà Ngân, vừa hay đẩy lên người tên say rượu đang dựa trên góc tường bị Hoàng Mạnh đánh liên tiếp.
“Em đồng ý đêm nay theo anh rồi sao.”
Tên say rượu kia đau đến nhe răng, đột nhiên cảm giác trong lòng có thêm một thân thể mềm mại, hương hoa nhài nhàn nhạt thành công gợi lên dục vọng trong người hắn.
Không để ý đến người bên cạnh, bàn tay không biết xấu hổ bắt đầu sờ lên người Hà Ngân.
Hoàng Mạnh nhìn thấy người phụ nữ mà mình luôn nhớ nhung trở thành báu vật trong lòng kẻ khác, sao có thể đễ dàng tha thứ, vào lúc anh định tiếp tục đánh tên kia một trận.
Một bàn tay mềm mại ôm từ phía sau anh, cuối cùng còn khẽ gọi:
“Hoàng Mạnh, em mới là Hà Ngân.”
Hoàng Mạnh xoay người, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia, đầu óc mê man không tỉnh táo không nhìn rõ được người trước mặt, hình dáng cùng giọng nói và quần áo của cô ta thực sự rất giống người phụ nữ xấu xa Hà Ngân kia, khiến anh yêu đến mức không kiềm chế được mình.
Hà Ngân ở bên cạnh không sao tránh thoát được sự quấy rầy của tên say rượu to cao kia, nghe thấy câu này nháy mắt liền biết được mục đích của Hà Dung, chỉ là Hoàng Mạnh lại tin, không hề nói thêm câu gì.
Cảm giác chua xót bỗng trào dâng trong lòng, trong lòng chua xót, Hoàng Mạnh uống say thì không nhận ra cô nữa.
“Hà Ngân, tôi thực sự rất yêu em.” Hoàng Mạnh ôm Hà Dung, tình cảm sâu đậm nói.
Hà Ngân nhìn thấy Hoàng Mạnh ôm Hà Dung, nhìn thấy Hà Dung đưa ánh mắt khiêu khích về phía cô, trong lòng tràn ngập đau khổ.
Cô hận người đàn ông này, nhưng khi nhìn thấy anh ôm người phụ nữ khác, trong lòng lại rất khó chịu.
“Cưng ngơ ra gì vậy.” Tên say rượu kia vỗ nhẹ lên gò má của cô, bàn tay mập mạp vuốt ve gương mặt của Hà Ngân.
Hà Ngân nhìn người đàn ông toàn thân tỏa ra mùi hôi này, trong lòng ghê tởm, không chút lưu tình dùng giày cao gót đá vào chân của tên đó.
Nhân cơ hội thoát khỏi sự trói buộc của tên say rượu đó.
Oán hận liếc nhìn hai người vẫn đang ôm nhau, hận thù và đau lòng đến ngạt thở.
Hà Ngân trực tiếp quăng giày cao gót, chạy ra ngoài.
Thế nhưng khi cô còn chưa chạy đến cửa nhà vệ sinh, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô.
“Sao vậy, đùa với lửa xong thì muốn chạy sao?”
Là giọng nói quyến rũ chết tiệt đầy truyền cảm của Hoàng Mạnh.
Hà Ngân nhìn vào đôi mắt của Hoàng Mạnh, đôi mắt vốn mơ mơ màng màng còn có chút say rượu, lúc này đôi mắt màu đen đang nhìn cô chằm chằm, tràn đầy ý cười trêu chọc.
Thì ra là đang trêu đùa cô.
Tâm trạng của Hà Ngân nháy mắt bình thường lại, nhưng nhớ đến chuyện mà anh đã làm vẫn không thể tha thứ, hận thù lại dâng lên mãnh liệt, không chút khách khí nói.
“Anh âm yếm với vợ chưa cưới của mình, Hà Ngân tôi không chịu được.”
“Em nhớ kỹ, vợ chưa cưới của tôi chỉ có một, đó chính là em Hà Ngân.” Hoàng Mạnh vừa nói xong liền vác Hà Ngân đi thẳng ra ngoài, đi về phòng riêng của anh.
Vợ chưa cưới của anh chỉ có một, đó chính là em Hà Ngân. Hà Ngân im lặng nhẩm câu nói này, không thể phủ nhận, trái tim kìm nén của cô khẽ run lên.
Một tay tát lên mặt Hoàng Mạnh, Hoàng Mạnh sững sờ trong giây lát, nhìn đôi môi đỏ hồng của Hà Ngân, càng tăng thêm dục vọng trong cơ thể.
“Nếu em đã đến bên cạnh tôi, đừng mơ có thể chạy trốn được nữa.”
Hoàng Mạnh không nói không rằng dồn Hà Ngân đến góc tường, đôi môi nóng rực hôn lên.
“Hoàng Mạnh.”
Tất cả lời Hà Ngân muốn nói đều bị nuốt trọn, trở thành tiếng rên.
Nụ hôn của Hoàng Mạnh vừa bướng bỉnh vừa kịch liệt, toàn thân Hà Ngân mềm nhũn, hận thù trong lòng không hề giảm mà chỉ tăng thêm, chỉ hận bản thân quá yếu ớt, không thể chống lại người đàn ông này.
Hà Dung đi theo Hoàng Mạnh đến nhà vệ sinh liền nhìn thấy Hoàng Mạnh cưỡng hôn Hà Ngân, móng tay giả bấm sâu trong lòng bàn tay, thế nhưng lại không hề cảm thấy đau.
Đồ hồ ly tinh Hà Ngân, vì sao nơi nào cũng có cô ta xuất hiện, người ở trong lòng Hoàng Mạnh vốn nên là mình.
Lúc này Hà Dung cũng không dám làm gì, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn đầy hận thù như muốn giết người nhìn chằm chằm vào hai người đang hôn nhau nồng nhiệt kia.
Đúng lúc này, một tên to cao say rượu cũng lảo đảo đi đến nhà vệ sinh.
Nhìn thấy Hà Dung đứng ở cửa nhà vệ sinh, không nhịn được nổi lên sự háo sắc, bàn tay to lớn không biết xấu hổ sờ lên mặt của Hà Dung:
“Người đẹp, sao lại đứng một mình ở đây thế.”
Hà Dung ngửi thấy mùi của người khác trên người mình, bỗng thấy ghê tởm, không khách khí vỗ lên bàn tay mập mạp kia:
“Cút, nếu không đừng trách tôi.”
“Ái chà, người đẹp còn rất hung dữ.” Tên say rượu kia càng thêm hứng thú:
“Anh rất thích bộ dáng này của cưng.”
Hà Dung khinh thường liếc nhìn, căn bản không định dây dưa thêm nữa, trong lòng chỉ nghĩ làm thế nào để đuổi Hà Ngân ra khỏi người Hoàng Mạnh.
Ánh mắt Hà Dung vừa động liền nghĩ ra được một cách, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, nói:
“Nhìn thấy người đàn ông bên trong kia không? Anh có thể đánh anh ta, đêm nay tôi sẽ theo anh, thế nào?”
Tên say rượu kia liền hứng thú, nhìn thấy bóng lưng của Hoàng Mạnh cao hơn hắn, thoạt nhìn có chút không được cường tráng lắm, sao có thể là đối thủ của hắn được, xem ra có được sự vui vẻ của người đẹp vẫn còn rất dễ dàng.
Tên say rượu kia bám lên Hoàng Mạnh đang hôn nồng nhiệt, bởi vì say rượu nên khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia căn bản không nhận ra được người đàn ông này chính là Hoàng Mạnh tiếng tăm lẫy lừng ở thành phố Nhiễu!
Hoàng Mạnh vẻ mặt không vui nhìn người đàn ông quấy rối mình, còn chưa mở miệng nói, một nắm đấm đã giáng xuống mặt anh.
“Khốn kiếp.” Hoàng Mạnh chửi một câu, xương gò má đã bầm tím.
Hà Ngân thấy Hoàng Mạnh như vậy, trong lòng khẽ động, nhưng rất nhanh lại bị hận thù mãnh liệt áp xuống.
Hà Dung nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Hà Ngân, trong lòng vô cùng khó chịu, mặc dù Hoàng Mạnh bị thương nhưng chỉ cần thích cô, tất cả đều không sao.
Hoàng Mạnh tức giận, hai người liền đánh nhau, tuy Hoàng Mạnh gầy hơn rất nhiều so với tên say rượu to cao kia, nhưng từ nhỏ đã rèn luyện thân thể nên cũng không tệ.
Hà Ngân trước giờ vẫn luôn thích màu đen, cho nên hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu đen, hoàn hảo tô lên thân hình của cô, mái tóc xoăn xõa vai tung bay sau lưng, bởi vì vừa mới hôn kịch liệt, gương mặt vẫn còn ửng đỏ, thoạt nhìn rất gợi cảm.
Hà Dung vì để lấy lòng Hoàng Mạnh mà hôm nay cũng mặc một chiếc váy màu đen, chỉ là phía sau búi tóc, cả người đều vô cùng thuần khiết, Hà Dung liếc nhìn Hà Ngân, không biết vì sao lại cười, thuận tay cởi cài tóc ném sang một bên, cũng là mái tóc xoăn dài, cùng là chiếc váy màu đen, thậm chí gương mặt còn có vài phần giống nhau.
Cô ta không tin Hoàng Mạnh đang say rượu có thể nhận ra.
Khi Hà Ngân chuẩn bị rời khỏi nơi này, nhìn thấy Hà Dung đang đứng ở cửa, trong lòng thầm kêu không tốt, không biết tất cả những thứ này chính là âm mưu của cô ta, hiện giờ Dạ Khôi đã không còn là địa bàn của cô nữa, không ngờ đến tìm Mạnh Biên lại có thể gặp phải rắc rối lớn như này.
Hà Dung và Hà Ngân nhìn nhau, vào lúc Hà Ngân định không chú ý mà trực tiếp rời đi, Hà Dung bất ngờ đẩy tay Hà Ngân, vừa hay đẩy lên người tên say rượu đang dựa trên góc tường bị Hoàng Mạnh đánh liên tiếp.
“Em đồng ý đêm nay theo anh rồi sao.”
Tên say rượu kia đau đến nhe răng, đột nhiên cảm giác trong lòng có thêm một thân thể mềm mại, hương hoa nhài nhàn nhạt thành công gợi lên dục vọng trong người hắn.
Không để ý đến người bên cạnh, bàn tay không biết xấu hổ bắt đầu sờ lên người Hà Ngân.
Hoàng Mạnh nhìn thấy người phụ nữ mà mình luôn nhớ nhung trở thành báu vật trong lòng kẻ khác, sao có thể đễ dàng tha thứ, vào lúc anh định tiếp tục đánh tên kia một trận.
Một bàn tay mềm mại ôm từ phía sau anh, cuối cùng còn khẽ gọi:
“Hoàng Mạnh, em mới là Hà Ngân.”
Hoàng Mạnh xoay người, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia, đầu óc mê man không tỉnh táo không nhìn rõ được người trước mặt, hình dáng cùng giọng nói và quần áo của cô ta thực sự rất giống người phụ nữ xấu xa Hà Ngân kia, khiến anh yêu đến mức không kiềm chế được mình.
Hà Ngân ở bên cạnh không sao tránh thoát được sự quấy rầy của tên say rượu to cao kia, nghe thấy câu này nháy mắt liền biết được mục đích của Hà Dung, chỉ là Hoàng Mạnh lại tin, không hề nói thêm câu gì.
Cảm giác chua xót bỗng trào dâng trong lòng, trong lòng chua xót, Hoàng Mạnh uống say thì không nhận ra cô nữa.
“Hà Ngân, tôi thực sự rất yêu em.” Hoàng Mạnh ôm Hà Dung, tình cảm sâu đậm nói.
Hà Ngân nhìn thấy Hoàng Mạnh ôm Hà Dung, nhìn thấy Hà Dung đưa ánh mắt khiêu khích về phía cô, trong lòng tràn ngập đau khổ.
Cô hận người đàn ông này, nhưng khi nhìn thấy anh ôm người phụ nữ khác, trong lòng lại rất khó chịu.
“Cưng ngơ ra gì vậy.” Tên say rượu kia vỗ nhẹ lên gò má của cô, bàn tay mập mạp vuốt ve gương mặt của Hà Ngân.
Hà Ngân nhìn người đàn ông toàn thân tỏa ra mùi hôi này, trong lòng ghê tởm, không chút lưu tình dùng giày cao gót đá vào chân của tên đó.
Nhân cơ hội thoát khỏi sự trói buộc của tên say rượu đó.
Oán hận liếc nhìn hai người vẫn đang ôm nhau, hận thù và đau lòng đến ngạt thở.
Hà Ngân trực tiếp quăng giày cao gót, chạy ra ngoài.
Thế nhưng khi cô còn chưa chạy đến cửa nhà vệ sinh, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô.
“Sao vậy, đùa với lửa xong thì muốn chạy sao?”
Là giọng nói quyến rũ chết tiệt đầy truyền cảm của Hoàng Mạnh.
Hà Ngân nhìn vào đôi mắt của Hoàng Mạnh, đôi mắt vốn mơ mơ màng màng còn có chút say rượu, lúc này đôi mắt màu đen đang nhìn cô chằm chằm, tràn đầy ý cười trêu chọc.
Thì ra là đang trêu đùa cô.
Tâm trạng của Hà Ngân nháy mắt bình thường lại, nhưng nhớ đến chuyện mà anh đã làm vẫn không thể tha thứ, hận thù lại dâng lên mãnh liệt, không chút khách khí nói.
“Anh âm yếm với vợ chưa cưới của mình, Hà Ngân tôi không chịu được.”
“Em nhớ kỹ, vợ chưa cưới của tôi chỉ có một, đó chính là em Hà Ngân.” Hoàng Mạnh vừa nói xong liền vác Hà Ngân đi thẳng ra ngoài, đi về phòng riêng của anh.
Vợ chưa cưới của anh chỉ có một, đó chính là em Hà Ngân. Hà Ngân im lặng nhẩm câu nói này, không thể phủ nhận, trái tim kìm nén của cô khẽ run lên.
/200
|