"Thật hả?" Hoàng Mạnh ngạc nhiên hỏi, lần này mới một buổi tối đã có chứng cứ, khiến Hoàng Mạnh rất ngạc nhiên với khả năng làm việc của Hà Dung.
"Có muốn xem không?" Hà Dung vui vẻ hỏi, trước tiên có chứng cứ việc bọn họ mập mờ, rồi giờ có thể gặp Hoàng Mạnh, Hà Dung vui như tiên.
"Lúc nào thì đưa tôi?" Hoàng Mạnh căn bản không quan tâm đến lòng dạ của Hà Dung, giờ anh chỉ một lòng muốn xem chứng cứ, rốt cuộc chứng cứ như thế nào.
"Lát đi ăn một bữa đi, xong mang cho anh luôn được không?" Hà Dung hỏi.
Hoàng Mạnh nhìn đồng hồ, thời gian còn nhiều, không cần lo về chút thời gian đi lấy chứng cứ này, nói: "Lát gặp ở Quỳnh Anh đi." Nói xong cũng cúp điện thoại.
Quỳnh Anh là một quán bar, có thể sánh với bar club Dạ Khôi của Hà Ngân. Hoàng Mạnh cảm thấy chị ta quả thật có hơi được voi đòi tiên, ngọt ngào với chị ta một chút, giờ đã muốn lên tiên.
Hà Dung nghĩ đến lời vừa rồi Hoàng Mạnh nói, nhanh chóng đứng dậy chạy về phòng, lục tung tủ quần áo, chị ta cảm thấy lần này Hoàng Mạnh nhất định sẽ nghĩ lại mà về bên chị ta, nên chị ta phải mặc thật đẹp, đẹp hơn cả Hà Ngân.
Hoàng Mạnh gọi điện thoại cho Hà Ngân lần nữa, nghe tiếng tút tút trong điện thoại bất chợt ngừng, Hoàng Mạnh không tin nổi mà nhìn vào màn hình, trên đó quả thực đã hiện cuộc gọi bắt đầu được ba giây rồi, anh khẩn trương tằng hắng một cái, nói rằng: "Cô rốt cuộc cũng chịu nghe máy rồi."
"Có chuyện gì sao?" Hà Ngân nói năng lạnh nhạt, bởi vì trước đó Phan Vân Lam vẫn luôn ở cạnh cô nên cô không tiện nghe điện thoại, nhưng cô cũng cam đoan với chính mình, nói hết chuyện với anh xong sẽ giải tán, về sau có chuyện tày đình gì cũng sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.
"Không có chuyện gì thì không thể gọi điện sao?" Hoàng Mạnh buồn cười nói, trong lòng anh nhẹ nhõm hẳn, bởi vì cô nhận điện thoại của anh rồi.
Anh còn muốn nói gì đó nhưng trong điện thoại di động lại truyền đến tiếng báo bận, anh nhìn màn hình bị ngắt lần nữa, lại ném điện thoại xuống đất, tức giận mà nói rằng: "Hà Ngân, tôi nhất định sẽ bắt cô trở lại bên cạnh tôi, ngoan ngoãn phục tùng tôi."
Hà Ngân ngồi trong xe, đọc báo cáo Phan Vân Lam đưa cho cô, chuyện quả đúng như bọn họ suy đoán, chuyện trong nhà đúng là sự bất ngờ mà Hà Dung tặng cô, còn vụ flycam lại tra ra chỗ Hoàng Mạnh, bọn họ cũng đã tra khảo người điều khiển flycam, hắn cũng nói là do Hoàng Mạnh kêu hắn làm.
Phan Vân Lam tức giận nói rằng: "Tôi nói mà, anh ta làm sao có thể buông tha cho cô dễ như thế chứ." Hà Ngân ở bên cạnh như không nghe được lời Phan Vân Lam nói, mà đang suy nghĩ, cô nghĩ nếu dựa theo tính cách của Hoàng Mạnh, tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến người ta dễ chú ý như vậy, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó rồi với Phan Vân Lam: "Đi điều tra nhật ký cuộc gọi của người điều khiển flycam." Sau khi anh ấy nghe vậy, lập tức xoay người đi.
Hà Ngân một mình lái xe trên đường, cô muốn đến một nơi để thăm một người cực kỳ quan trọng, người ở cạnh cô lúc nhỏ nhưng không ở cạnh cô khi lớn lên, đó là mẹ cô.
Sau buổi trưa, trời dịu mát, Hà Ngân cầm một bó hoa từ từ đi tới bia mộ của mẹ, nhẹ nhàng đặt hoa xuống, vuốt ảnh chụp trên bia mộ, vừa cười vừa nói: "Mẹ, con lại đến thăm mẹ đây, gần đây mẹ khỏe không? Con khỏe, chỉ là đám người Hà Dung có hơi đáng ghét, nhưng con có thể giải quyết được."
Cô tâm sự với mẹ từng chuyện xảy ra gần đây một, nhưng lúc nói tới Hoàng Mạnh cô hơi do dự. Nhìn ảnh mẹ, cô nói: "Mẹ, mẹ bảo con nên làm sao bây giờ, con không thể bỏ lại My My, nó dù sao cũng là đứa bé con nhặt được, nếu như con bỏ nó, mẹ sẽ mắng chết con nhỉ... Con quả thực không có tình cảm với Hoàng Mạnh, con nói thật." Cô tiếp tục nói mà dần dần giọng mình cũng nhỏ đi.
Cô ngồi trước bia mộ đã lâu, nói ra thật nhiều điều giấu trong lòng, sau đó rời đi.
Ngồi trong xe, nhìn thoáng qua hướng bia mộ của mẹ, nở nụ cười sau đó nổ máy xe, một lần nữa lái về phía thành phố, giờ cô muốn đi điều tra thử quan hệ của Hà Dung và Hoàng Mạnh, bọn họ gần đây có liên lạc nhau không.
Khi cô lái xe tới Quỳnh Anh, thấy ở cửa có một chiếc xe rất quen đang đậu, như là của Hoàng Mạnh, cô nghi ngờ mà đi vào, nơi này có bạn cô, có thể giúp cô điều tra bất cứ chuyện gì mà cô muốn biết.
Đột nhiên có người níu cổ tay cô lại, cô xoay người nhìn lại thì thấy ra là Hà Dung, Hà Dung buông cô ra rồi phủi phủi tay, giống như vừa đụng phải cái gì đó bẩn lắm.
"Cô cả nhà họ Hà, nữ hoàng bar club, kẻ thứ ba dâm đãng, ha ha, gọi cô là gì mới được đây? Con đàn bà dâm đãng vẫn nghe hay nhất nhỉ." Hà Dung ở một bên châm chọc, chị ta tới nơi này để gặp Hoàng Mạnh, mà Hà Ngân cũng ở đây khiến chị ta thấy lo, dù sao Hoàng Mạnh cũng thích Hà Ngân, nếu để hai người bọn họ gặp nhau thì còn chỗ cho chị ta nữa sao.
"Chị đang nói chị hả." Hà Ngân khinh thường nhìn chị ta rồi nói, cô vừa định xoay người rời khỏi, Hà Dung lại nói: "Làm bồ nhí có thoải mái không?"
"Không thoải mái như chị." Hà Ngân nói một cách lạnh nhạt, tuy các cô là chị em, nhưng lại có mối thù không đội trời chung.
Hà Dung đi tới bên cạnh cô, phẫn nộ nhìn cô chằm chằm mà bảo: "Hừ, câm cái mồm mày lại, đợi lát nữa tao cho mày xem cái gì mới là giỏi giang chân chính."
Chị ta giơ tay lên, búng tay ra tiếng thì có tấm màn chiếu hạ từ trên không xuống trước cô gái ngồi ở quầy phục vụ, Hà Dung cầm míc lên nhìn thoáng qua Hà Ngân cười đểu rồi nói với mọi người: "Tiếp theo sẽ cho mọi người xem một đoạn video cực hot, mà nhân vật chính trong video là cô Hà Ngân đây."
Bởi vì Hà Ngân đột nhiên xuất hiện, làm cho Hà Dung chuyển sang muốn phát video, mà chị ta cũng quên mất Hoàng Mạnh ngồi trong góc đang quan sát trò biểu diễn của chị ta.
"Hà Ngân? Không phải là kẻ chia rẽ hôn lễ của con gái nhà họ Hà và Hoàng Mạnh kia sao?" Những vị khách nghe thấy lời Hà Dung giới thiệu, đều không tự chủ được mà thảo luận ở phía dưới.
"Được rồi tất cả mọi người không cần thảo luận nữa, cứ xem video đi." Hà Dung hô lớn, Hà Ngân im lặng lắc đầu với hành động của chị ta, nói rằng: "Có ý nghĩa gì không?"
Hà Dung cũng không trả lời cô, mà tiếp tục tuyên truyền.
Hoàng Mạnh ngồi ở phòng cách đó không xa nhìn hai người phụ nữ tranh đấu lẫn nhau, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, lầm bầm lầu bầu: "Hà Dung, hy vọng cái cô gọi là chứng cứ là thứ khiến tôi hài lòng."
Hà Ngân cảm thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn mình, nhưng cô cũng không thèm để ý, có chân thật thì mới là cái tôi đẹp nhất, cho dù người khác không hiểu cô, cô hiểu bản thân mình không phải là được rồi sao.
"Xin mời mọi người xem." Hà Dung mở âm thanh lớn nhất để hấp dẫn sự chú ý của người khác, đèn chiếu vào người chị ta, váy ngắn hở ngực đơn giản phô ra vóc người chị ta, làm cho mỗi người đàn ông dưới khán đài đều ròng ròng máu mũi.
Hà Ngân im lặng lắc đầu, xoay người đi tới trước quầy bar, gọi mấy ly cocktail, định nghiêm túc quan sát màn biểu diễn của Hà Dung.
Trên màn chiếu từ từ chiếu video, trong video Hà Ngân cởi quần áo, đó là lần trước khi Hà Thành Lâm đặt bẫy cô, Hà Ngân không ngờ bọn họ còn có chiêu này, ném cái ly trong tay tới chỗ Hà Dung, bất đắc dĩ vì khoảng cách xa quá nên không thực hiện được, trong lòng Hà Ngân càng thêm xác định tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối, nhất định là do Hà Dung tìm người làm, cô hận chính mình không thể biến mất.
"Có muốn xem không?" Hà Dung vui vẻ hỏi, trước tiên có chứng cứ việc bọn họ mập mờ, rồi giờ có thể gặp Hoàng Mạnh, Hà Dung vui như tiên.
"Lúc nào thì đưa tôi?" Hoàng Mạnh căn bản không quan tâm đến lòng dạ của Hà Dung, giờ anh chỉ một lòng muốn xem chứng cứ, rốt cuộc chứng cứ như thế nào.
"Lát đi ăn một bữa đi, xong mang cho anh luôn được không?" Hà Dung hỏi.
Hoàng Mạnh nhìn đồng hồ, thời gian còn nhiều, không cần lo về chút thời gian đi lấy chứng cứ này, nói: "Lát gặp ở Quỳnh Anh đi." Nói xong cũng cúp điện thoại.
Quỳnh Anh là một quán bar, có thể sánh với bar club Dạ Khôi của Hà Ngân. Hoàng Mạnh cảm thấy chị ta quả thật có hơi được voi đòi tiên, ngọt ngào với chị ta một chút, giờ đã muốn lên tiên.
Hà Dung nghĩ đến lời vừa rồi Hoàng Mạnh nói, nhanh chóng đứng dậy chạy về phòng, lục tung tủ quần áo, chị ta cảm thấy lần này Hoàng Mạnh nhất định sẽ nghĩ lại mà về bên chị ta, nên chị ta phải mặc thật đẹp, đẹp hơn cả Hà Ngân.
Hoàng Mạnh gọi điện thoại cho Hà Ngân lần nữa, nghe tiếng tút tút trong điện thoại bất chợt ngừng, Hoàng Mạnh không tin nổi mà nhìn vào màn hình, trên đó quả thực đã hiện cuộc gọi bắt đầu được ba giây rồi, anh khẩn trương tằng hắng một cái, nói rằng: "Cô rốt cuộc cũng chịu nghe máy rồi."
"Có chuyện gì sao?" Hà Ngân nói năng lạnh nhạt, bởi vì trước đó Phan Vân Lam vẫn luôn ở cạnh cô nên cô không tiện nghe điện thoại, nhưng cô cũng cam đoan với chính mình, nói hết chuyện với anh xong sẽ giải tán, về sau có chuyện tày đình gì cũng sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.
"Không có chuyện gì thì không thể gọi điện sao?" Hoàng Mạnh buồn cười nói, trong lòng anh nhẹ nhõm hẳn, bởi vì cô nhận điện thoại của anh rồi.
Anh còn muốn nói gì đó nhưng trong điện thoại di động lại truyền đến tiếng báo bận, anh nhìn màn hình bị ngắt lần nữa, lại ném điện thoại xuống đất, tức giận mà nói rằng: "Hà Ngân, tôi nhất định sẽ bắt cô trở lại bên cạnh tôi, ngoan ngoãn phục tùng tôi."
Hà Ngân ngồi trong xe, đọc báo cáo Phan Vân Lam đưa cho cô, chuyện quả đúng như bọn họ suy đoán, chuyện trong nhà đúng là sự bất ngờ mà Hà Dung tặng cô, còn vụ flycam lại tra ra chỗ Hoàng Mạnh, bọn họ cũng đã tra khảo người điều khiển flycam, hắn cũng nói là do Hoàng Mạnh kêu hắn làm.
Phan Vân Lam tức giận nói rằng: "Tôi nói mà, anh ta làm sao có thể buông tha cho cô dễ như thế chứ." Hà Ngân ở bên cạnh như không nghe được lời Phan Vân Lam nói, mà đang suy nghĩ, cô nghĩ nếu dựa theo tính cách của Hoàng Mạnh, tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến người ta dễ chú ý như vậy, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó rồi với Phan Vân Lam: "Đi điều tra nhật ký cuộc gọi của người điều khiển flycam." Sau khi anh ấy nghe vậy, lập tức xoay người đi.
Hà Ngân một mình lái xe trên đường, cô muốn đến một nơi để thăm một người cực kỳ quan trọng, người ở cạnh cô lúc nhỏ nhưng không ở cạnh cô khi lớn lên, đó là mẹ cô.
Sau buổi trưa, trời dịu mát, Hà Ngân cầm một bó hoa từ từ đi tới bia mộ của mẹ, nhẹ nhàng đặt hoa xuống, vuốt ảnh chụp trên bia mộ, vừa cười vừa nói: "Mẹ, con lại đến thăm mẹ đây, gần đây mẹ khỏe không? Con khỏe, chỉ là đám người Hà Dung có hơi đáng ghét, nhưng con có thể giải quyết được."
Cô tâm sự với mẹ từng chuyện xảy ra gần đây một, nhưng lúc nói tới Hoàng Mạnh cô hơi do dự. Nhìn ảnh mẹ, cô nói: "Mẹ, mẹ bảo con nên làm sao bây giờ, con không thể bỏ lại My My, nó dù sao cũng là đứa bé con nhặt được, nếu như con bỏ nó, mẹ sẽ mắng chết con nhỉ... Con quả thực không có tình cảm với Hoàng Mạnh, con nói thật." Cô tiếp tục nói mà dần dần giọng mình cũng nhỏ đi.
Cô ngồi trước bia mộ đã lâu, nói ra thật nhiều điều giấu trong lòng, sau đó rời đi.
Ngồi trong xe, nhìn thoáng qua hướng bia mộ của mẹ, nở nụ cười sau đó nổ máy xe, một lần nữa lái về phía thành phố, giờ cô muốn đi điều tra thử quan hệ của Hà Dung và Hoàng Mạnh, bọn họ gần đây có liên lạc nhau không.
Khi cô lái xe tới Quỳnh Anh, thấy ở cửa có một chiếc xe rất quen đang đậu, như là của Hoàng Mạnh, cô nghi ngờ mà đi vào, nơi này có bạn cô, có thể giúp cô điều tra bất cứ chuyện gì mà cô muốn biết.
Đột nhiên có người níu cổ tay cô lại, cô xoay người nhìn lại thì thấy ra là Hà Dung, Hà Dung buông cô ra rồi phủi phủi tay, giống như vừa đụng phải cái gì đó bẩn lắm.
"Cô cả nhà họ Hà, nữ hoàng bar club, kẻ thứ ba dâm đãng, ha ha, gọi cô là gì mới được đây? Con đàn bà dâm đãng vẫn nghe hay nhất nhỉ." Hà Dung ở một bên châm chọc, chị ta tới nơi này để gặp Hoàng Mạnh, mà Hà Ngân cũng ở đây khiến chị ta thấy lo, dù sao Hoàng Mạnh cũng thích Hà Ngân, nếu để hai người bọn họ gặp nhau thì còn chỗ cho chị ta nữa sao.
"Chị đang nói chị hả." Hà Ngân khinh thường nhìn chị ta rồi nói, cô vừa định xoay người rời khỏi, Hà Dung lại nói: "Làm bồ nhí có thoải mái không?"
"Không thoải mái như chị." Hà Ngân nói một cách lạnh nhạt, tuy các cô là chị em, nhưng lại có mối thù không đội trời chung.
Hà Dung đi tới bên cạnh cô, phẫn nộ nhìn cô chằm chằm mà bảo: "Hừ, câm cái mồm mày lại, đợi lát nữa tao cho mày xem cái gì mới là giỏi giang chân chính."
Chị ta giơ tay lên, búng tay ra tiếng thì có tấm màn chiếu hạ từ trên không xuống trước cô gái ngồi ở quầy phục vụ, Hà Dung cầm míc lên nhìn thoáng qua Hà Ngân cười đểu rồi nói với mọi người: "Tiếp theo sẽ cho mọi người xem một đoạn video cực hot, mà nhân vật chính trong video là cô Hà Ngân đây."
Bởi vì Hà Ngân đột nhiên xuất hiện, làm cho Hà Dung chuyển sang muốn phát video, mà chị ta cũng quên mất Hoàng Mạnh ngồi trong góc đang quan sát trò biểu diễn của chị ta.
"Hà Ngân? Không phải là kẻ chia rẽ hôn lễ của con gái nhà họ Hà và Hoàng Mạnh kia sao?" Những vị khách nghe thấy lời Hà Dung giới thiệu, đều không tự chủ được mà thảo luận ở phía dưới.
"Được rồi tất cả mọi người không cần thảo luận nữa, cứ xem video đi." Hà Dung hô lớn, Hà Ngân im lặng lắc đầu với hành động của chị ta, nói rằng: "Có ý nghĩa gì không?"
Hà Dung cũng không trả lời cô, mà tiếp tục tuyên truyền.
Hoàng Mạnh ngồi ở phòng cách đó không xa nhìn hai người phụ nữ tranh đấu lẫn nhau, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, lầm bầm lầu bầu: "Hà Dung, hy vọng cái cô gọi là chứng cứ là thứ khiến tôi hài lòng."
Hà Ngân cảm thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn mình, nhưng cô cũng không thèm để ý, có chân thật thì mới là cái tôi đẹp nhất, cho dù người khác không hiểu cô, cô hiểu bản thân mình không phải là được rồi sao.
"Xin mời mọi người xem." Hà Dung mở âm thanh lớn nhất để hấp dẫn sự chú ý của người khác, đèn chiếu vào người chị ta, váy ngắn hở ngực đơn giản phô ra vóc người chị ta, làm cho mỗi người đàn ông dưới khán đài đều ròng ròng máu mũi.
Hà Ngân im lặng lắc đầu, xoay người đi tới trước quầy bar, gọi mấy ly cocktail, định nghiêm túc quan sát màn biểu diễn của Hà Dung.
Trên màn chiếu từ từ chiếu video, trong video Hà Ngân cởi quần áo, đó là lần trước khi Hà Thành Lâm đặt bẫy cô, Hà Ngân không ngờ bọn họ còn có chiêu này, ném cái ly trong tay tới chỗ Hà Dung, bất đắc dĩ vì khoảng cách xa quá nên không thực hiện được, trong lòng Hà Ngân càng thêm xác định tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối, nhất định là do Hà Dung tìm người làm, cô hận chính mình không thể biến mất.
/200
|