Hà Ngân có chút bất lực động động ngón tay.
Phát hiện bản thân ngoài việc có thể miễn cưỡng cử động ngón tay ra thì toàn thân đều không chút sức lực.
Giống như toàn thân trên dưới mọi chỗ đều không phải là của mình, ngoài bộ não vẫn còn suy nghĩ bình thường, toàn thân đã hoàn toàn không thuộc về bản thân nữa rồi.
Hà Ngân nghĩ lại chuyện gì đã xảy ra trước lúc hôn mê.
Là cùng Phan Vân Lam ăn cơm, sau đó tham gia buổi tiệc, sau đó Phan Vân Lam nói sẽ đưa cô về nhà, sau đó có thể là quá buồn ngủ nên ngủ trên xe, sau đó là bây giờ!
Hà Ngân chỉ có thể nhìn trần nhà mùa trắng trên đỉnh đầu, liếc liếc con ngươi, cái đầu đó thậm chí bây giờ cũng không thuộc về cô.
“Có, có ai ở đây không?” Hà Ngân thử phát ra tiếng, cũng may giọng nói không có vấn đề gì, chỉ là có chút khàn khàn.
Mở cửa đi vào là một người mặc áo blouse trắng, có đeo khẩu trang có vẻ là bác sĩ, anh ta khom người, kiểm tra một lúc miệng lưỡi, mũi của Hà Ngân.
Khi bác sĩ cúi người xuống, Hà Ngân để ý thấy đôi mắt màu xanh của anh ta, đây không phải là người Trung Quốc!
Hà Ngân vô cùng ngạc nhiên, dùng vốn tiếng anh của mình để hỏi: “Xin chào, tôi có thể hỏi một chút được không, đây là đâu vậy?”
Bác sĩ dường như nhận được sự giao phó từ ai đó, nghe thấy lời của Hà Ngân chỉ nhìn lướt qua, không hề trả lời, chỉ là kiểm tra một lúc tình trạng thân thể của bẩn thân và theo dõi máy móc bên cạnh, nếu không phải vì âm thanh tít tít của chiếc máy bên cạnh kêu lên thì Hà Mặc cũng không chú ý đến.
“Hello.” Hà Ngân thử chào hỏi lại lần nữa
Sau khi bác sĩ kiểm ra một vòng, âm thanh Hà Ngân nghe thấy tiếp theo chính là tiếng đóng cửa.
“SHIT” đối diện với người không thân như vậy, tình hình bản thân vẫn không thể cử động, đây là cái quái quỷ gì vậy?
Phan Vân Lam đưa cô đến đây sao? Nhưng cô luôn kiên quyết tin tưởng anh sẽ không làm hại cô mà, khó tránh khỏi Phan Vân Lam đã phát điên rồi đến người cùng anh ta vượt qua khó khăn cũng ra tay đến bước này.
Người trong đầu Hà Ngân nói đến chính là Phan Vân Lam, cũng thật sự là nghĩ không thông mọi truyện đã xảy ra trước mắt.
“Cạch…” Là tiếng mở cửa.
“Nghe bác sĩ nói em tỉnh rồi, anh đến xem em thế nào.” Là giọng nói quen thuộc của Phan Vân Lam.
Hà Ngân thở ra một hơi dài, đến một nơi xa lạ, bản thân không thể tự mình kiểm soát lực của mình cùng cảm giác sợ hãi dường như vì cso một giọng nói quen thuộc mà thoải mái hơn rất nhiều.
Suy cho cùng cho dù giữa hai người đã từng xảy ra truyện như nào.
Hà Ngân vẫn hết lòng tin tưởng Phan Vân Lam như cũ, loại tin cậy này không phải là một sớm một chiều có thể xóa được.
“Phan Vân Lam, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.” Hà Ngân nghi hoặc trong đầu.
“Đây là phòng nghiên cứu bên Mỹ của anh.” Phan Vân Lam thong dong nói.
Hà Ngân thề là bản thân nghe hiểu tiếng trung, chỉ làm mấy từ này kết hợp với nhau sao lại khó hiểu đến vậy? Hà Ngân ngỡ ngàng, truyện này rốt cuộc là sao, tại sao chỉ sau một giấc ngủ mà đã ở Mỹ rồi.
“Anh muốn làm gì? Phòng nghiên cứu, nghiên cứu cái gì? Còn nữa tại sao em không thể động đậy được?” Mọi nghi vấn trong đầu Hà Ngân đều tuôn ra hết.
Phan Vân Lam bây giờ rõ ràng là rất nhẫn lại, nói: “Ừm, chính là cơ SỞ nghiên cứu thuốc thần kinh, là sản nghiệp của Phan gia, anh từ lâu đã tiếp quản nó rồi.”
Hà Ngân không nói gì, yên lặng nghe Phan Vân Lam nói, bên trong này dường như giấm diếm quá nhiều truyện bản thân không biết.
“Dù sao em cũng rất nhanh sẽ quên đi mọi chuyện, anh đến đây chính là để trả lời mọi thắc mắc của em.” Bàn tay của Phan Vân Lam ung dung véo véo đôi má của Hà Ngân, bàn tay của Phan Hà Ngân vì trà trộn vào thế giới ngầm thời gian dài mà trên tay đều là những vết thương rất nhỏ và chai sạn, vuốt ve trên đôi má mềm mại của Hà Ngân thậ không dễ chịu.
Nhưng Hà Ngân trốn không được, bởi vì cô động đậy không nổi, khắp cả người giống như không phải là của mình vậy.
“Năm đó độc tố thần kinh khiến Lê Hùng hôn mê bất tỉnh chính là thuốc ở đây, đáng tiếc khi đó vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, vẫn chưa ổn định, cho nên cô ta mới có cơ hội tỉnh lại.” Phan Vân Lam trong lúc này cũng không cần phải để ý truyện bản thân đã khổ SỞ thế nào để giấu diếm truyện này, bởi vì rất nhanh một Hà Ngân mới tinh khiết như tờ giấy sẽ xuất hiện trước mặt anh ta.
“Một năm trước, phòng thực nghiệm của anh chính là luôn nghiên cứu chế tạo loại độc tố này, chỉ cần một lọ con con cũng có thể khiến một người trưởng thành quên đi tất cả mọi truyện.” Phan Vân Lam cúi đầu cười, giữa hai hàng lông mày lại có một sự hung ác khó mà đặt tên.
“Anh luôn nghĩ, nếu Hoàng Mạnh không xuất hiện, kết cục của chúng ta liệu sẽ khác hoàn toàn.” bàn tay của Phan Vân Lam nhẹ nhàng vuốt qua đôi mắt Hà Ngân, mũi của Hà Ngân, môi của Hà Ngân mang theo sự dịu dàng của người tình.
Nhưng sau khi Hà Ngân nghe được câu nói của Phan Vân Lam máu trong người dường như ngừng chảy, càng lúc càng lạnh, càng lúc càng lạnh.
“Mục đích anh bắt cóc em rốt cuộc là vì gì?” Hà Ngân đã đoán được đáp án đó nhưng vì không thể tin nên trong lòng gạt bỏ không muốn thừa nhận.
Phan Vân Lam nhìn Hà Ngân nhớn nhác, không biết một Hà Ngân trùng sinh lại mới sẽ có biểu cảm như này chứ.
“Thứ thuốc khiến người ta quên đi mọi thứ được gọi là Trùng Sinh.” Phan Vân Lam không hề quan tâm tới câu hỏi của cô mà tiếp tục tự nói tự đáp: “Vài ngày trước, Trùng Sinh đã thực nghiệm thành công trên con người.”
Hà Ngân vì sợ hãi mà ngũ quan đều bắt đầu run rẩy.
Người đàn ông trước mặt đã không còn là Phan Vân Lam nữa rồi, dường như Phan Vân Lam đã khoác trên mình bộ da của ác quỷ.
“Sao em lại run vậy, em đã đoán được anh muốn làm gì rồi phải không?” Bàn tay của Phan Vân Lam chọc vào mái tóc mềm mại của Hà Ngân mà ngửi, cui đầu chăm chú nhìn hai mắt của Hà Ngân.
Bên trong đôi mắt đó không còn là sự quyến luyến đã từng, cũng không phải là tình yêu nồng nàn với Hoàng Mạnh mà là sự lạnh nhạt và sợ hãi, Phan Vân Lam không thích ánh mắt như vậy, thế là dùng tay che kín đô mắt đó của Hà Ngân.
Hà Ngân lập tức chìm trong bóng tối, cô nghe thấy giọng nói của con quỷ kia, vẫn như trước đây mang sự dịu dàng vơi tấm lòng ác độc, nói: “Em xem, số liệu vẫn đang làm kiểm tra cuối cùng, anh sẽ khẩn cấp đưa em đến, em đùng nhìn anh bằng ánh mắt đó, cũng đừng nghĩ sẽ chạy trốn, bây giơf thuốc trên người em đang làm suy thoái cơ của em, có thể để em ở đây một ngày.”
Có bác sĩ mở cửa đi vào, rút ra một ống tiêm nho nhỏ.
“Em ngủ đi, đợi em sau khi tỉnh dạy chúng ta sẽ bắt đầu.”
Hà Ngân cảm nhận thấy có một chất lỏng lạnh buốt tiêm vào ống máu của cô, cả người giật mình, sự mệt mỏi khủng khiếp bao trùm mắt cô, Hoàng Mạnh, anh mau đến di, đây là suy nghĩ của cùng của Hà Ngân.
Lê Hùng nghe thấy tiếng gõ cửa sổ.
Là Hoàng Mạnh.
Lê Hùng nhẹ nhàng nhanh chóng mở cửa sổ, đồng thời ra hiệu “ xuỵt”. chỉ phía ngoài bảo vệ vừa đi qua.
“Hà Ngân đâu?” Hoàng Mạnh dùng khẩu hình nói.
Lê Hùng nhanh chóng trả lời: “Phan Vân Lam”.
Toàn bộ nơi đây đều đã bị Phan Vân Lam khống chế rồi, bản thân sớm nên nghĩ ra chứ, đêm qua Lê Hùng không hợp tác, nhưng con của mình vẫn đang ở đây bị người khác theo dõi, mình không thể đánh rắn động cỏ được. Nhưng Phan Vân Lam bắt cóc Hà Ngân làm gì? Muốn biết Hà Ngân là mẫu người thà chết chứ không chịu khuất phục sao.
Hoàng Mạnh nhất thời nghĩ không thông, nhanh chóng kéo lai chiếc rèm cửa sổ, bây giờ truyện gấp nhất là phải biết Phan Vân Lam ở đâu, anh ta đưa Hà Ngân đến nơi nào rồi.
Phát hiện bản thân ngoài việc có thể miễn cưỡng cử động ngón tay ra thì toàn thân đều không chút sức lực.
Giống như toàn thân trên dưới mọi chỗ đều không phải là của mình, ngoài bộ não vẫn còn suy nghĩ bình thường, toàn thân đã hoàn toàn không thuộc về bản thân nữa rồi.
Hà Ngân nghĩ lại chuyện gì đã xảy ra trước lúc hôn mê.
Là cùng Phan Vân Lam ăn cơm, sau đó tham gia buổi tiệc, sau đó Phan Vân Lam nói sẽ đưa cô về nhà, sau đó có thể là quá buồn ngủ nên ngủ trên xe, sau đó là bây giờ!
Hà Ngân chỉ có thể nhìn trần nhà mùa trắng trên đỉnh đầu, liếc liếc con ngươi, cái đầu đó thậm chí bây giờ cũng không thuộc về cô.
“Có, có ai ở đây không?” Hà Ngân thử phát ra tiếng, cũng may giọng nói không có vấn đề gì, chỉ là có chút khàn khàn.
Mở cửa đi vào là một người mặc áo blouse trắng, có đeo khẩu trang có vẻ là bác sĩ, anh ta khom người, kiểm tra một lúc miệng lưỡi, mũi của Hà Ngân.
Khi bác sĩ cúi người xuống, Hà Ngân để ý thấy đôi mắt màu xanh của anh ta, đây không phải là người Trung Quốc!
Hà Ngân vô cùng ngạc nhiên, dùng vốn tiếng anh của mình để hỏi: “Xin chào, tôi có thể hỏi một chút được không, đây là đâu vậy?”
Bác sĩ dường như nhận được sự giao phó từ ai đó, nghe thấy lời của Hà Ngân chỉ nhìn lướt qua, không hề trả lời, chỉ là kiểm tra một lúc tình trạng thân thể của bẩn thân và theo dõi máy móc bên cạnh, nếu không phải vì âm thanh tít tít của chiếc máy bên cạnh kêu lên thì Hà Mặc cũng không chú ý đến.
“Hello.” Hà Ngân thử chào hỏi lại lần nữa
Sau khi bác sĩ kiểm ra một vòng, âm thanh Hà Ngân nghe thấy tiếp theo chính là tiếng đóng cửa.
“SHIT” đối diện với người không thân như vậy, tình hình bản thân vẫn không thể cử động, đây là cái quái quỷ gì vậy?
Phan Vân Lam đưa cô đến đây sao? Nhưng cô luôn kiên quyết tin tưởng anh sẽ không làm hại cô mà, khó tránh khỏi Phan Vân Lam đã phát điên rồi đến người cùng anh ta vượt qua khó khăn cũng ra tay đến bước này.
Người trong đầu Hà Ngân nói đến chính là Phan Vân Lam, cũng thật sự là nghĩ không thông mọi truyện đã xảy ra trước mắt.
“Cạch…” Là tiếng mở cửa.
“Nghe bác sĩ nói em tỉnh rồi, anh đến xem em thế nào.” Là giọng nói quen thuộc của Phan Vân Lam.
Hà Ngân thở ra một hơi dài, đến một nơi xa lạ, bản thân không thể tự mình kiểm soát lực của mình cùng cảm giác sợ hãi dường như vì cso một giọng nói quen thuộc mà thoải mái hơn rất nhiều.
Suy cho cùng cho dù giữa hai người đã từng xảy ra truyện như nào.
Hà Ngân vẫn hết lòng tin tưởng Phan Vân Lam như cũ, loại tin cậy này không phải là một sớm một chiều có thể xóa được.
“Phan Vân Lam, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.” Hà Ngân nghi hoặc trong đầu.
“Đây là phòng nghiên cứu bên Mỹ của anh.” Phan Vân Lam thong dong nói.
Hà Ngân thề là bản thân nghe hiểu tiếng trung, chỉ làm mấy từ này kết hợp với nhau sao lại khó hiểu đến vậy? Hà Ngân ngỡ ngàng, truyện này rốt cuộc là sao, tại sao chỉ sau một giấc ngủ mà đã ở Mỹ rồi.
“Anh muốn làm gì? Phòng nghiên cứu, nghiên cứu cái gì? Còn nữa tại sao em không thể động đậy được?” Mọi nghi vấn trong đầu Hà Ngân đều tuôn ra hết.
Phan Vân Lam bây giờ rõ ràng là rất nhẫn lại, nói: “Ừm, chính là cơ SỞ nghiên cứu thuốc thần kinh, là sản nghiệp của Phan gia, anh từ lâu đã tiếp quản nó rồi.”
Hà Ngân không nói gì, yên lặng nghe Phan Vân Lam nói, bên trong này dường như giấm diếm quá nhiều truyện bản thân không biết.
“Dù sao em cũng rất nhanh sẽ quên đi mọi chuyện, anh đến đây chính là để trả lời mọi thắc mắc của em.” Bàn tay của Phan Vân Lam ung dung véo véo đôi má của Hà Ngân, bàn tay của Phan Hà Ngân vì trà trộn vào thế giới ngầm thời gian dài mà trên tay đều là những vết thương rất nhỏ và chai sạn, vuốt ve trên đôi má mềm mại của Hà Ngân thậ không dễ chịu.
Nhưng Hà Ngân trốn không được, bởi vì cô động đậy không nổi, khắp cả người giống như không phải là của mình vậy.
“Năm đó độc tố thần kinh khiến Lê Hùng hôn mê bất tỉnh chính là thuốc ở đây, đáng tiếc khi đó vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, vẫn chưa ổn định, cho nên cô ta mới có cơ hội tỉnh lại.” Phan Vân Lam trong lúc này cũng không cần phải để ý truyện bản thân đã khổ SỞ thế nào để giấu diếm truyện này, bởi vì rất nhanh một Hà Ngân mới tinh khiết như tờ giấy sẽ xuất hiện trước mặt anh ta.
“Một năm trước, phòng thực nghiệm của anh chính là luôn nghiên cứu chế tạo loại độc tố này, chỉ cần một lọ con con cũng có thể khiến một người trưởng thành quên đi tất cả mọi truyện.” Phan Vân Lam cúi đầu cười, giữa hai hàng lông mày lại có một sự hung ác khó mà đặt tên.
“Anh luôn nghĩ, nếu Hoàng Mạnh không xuất hiện, kết cục của chúng ta liệu sẽ khác hoàn toàn.” bàn tay của Phan Vân Lam nhẹ nhàng vuốt qua đôi mắt Hà Ngân, mũi của Hà Ngân, môi của Hà Ngân mang theo sự dịu dàng của người tình.
Nhưng sau khi Hà Ngân nghe được câu nói của Phan Vân Lam máu trong người dường như ngừng chảy, càng lúc càng lạnh, càng lúc càng lạnh.
“Mục đích anh bắt cóc em rốt cuộc là vì gì?” Hà Ngân đã đoán được đáp án đó nhưng vì không thể tin nên trong lòng gạt bỏ không muốn thừa nhận.
Phan Vân Lam nhìn Hà Ngân nhớn nhác, không biết một Hà Ngân trùng sinh lại mới sẽ có biểu cảm như này chứ.
“Thứ thuốc khiến người ta quên đi mọi thứ được gọi là Trùng Sinh.” Phan Vân Lam không hề quan tâm tới câu hỏi của cô mà tiếp tục tự nói tự đáp: “Vài ngày trước, Trùng Sinh đã thực nghiệm thành công trên con người.”
Hà Ngân vì sợ hãi mà ngũ quan đều bắt đầu run rẩy.
Người đàn ông trước mặt đã không còn là Phan Vân Lam nữa rồi, dường như Phan Vân Lam đã khoác trên mình bộ da của ác quỷ.
“Sao em lại run vậy, em đã đoán được anh muốn làm gì rồi phải không?” Bàn tay của Phan Vân Lam chọc vào mái tóc mềm mại của Hà Ngân mà ngửi, cui đầu chăm chú nhìn hai mắt của Hà Ngân.
Bên trong đôi mắt đó không còn là sự quyến luyến đã từng, cũng không phải là tình yêu nồng nàn với Hoàng Mạnh mà là sự lạnh nhạt và sợ hãi, Phan Vân Lam không thích ánh mắt như vậy, thế là dùng tay che kín đô mắt đó của Hà Ngân.
Hà Ngân lập tức chìm trong bóng tối, cô nghe thấy giọng nói của con quỷ kia, vẫn như trước đây mang sự dịu dàng vơi tấm lòng ác độc, nói: “Em xem, số liệu vẫn đang làm kiểm tra cuối cùng, anh sẽ khẩn cấp đưa em đến, em đùng nhìn anh bằng ánh mắt đó, cũng đừng nghĩ sẽ chạy trốn, bây giơf thuốc trên người em đang làm suy thoái cơ của em, có thể để em ở đây một ngày.”
Có bác sĩ mở cửa đi vào, rút ra một ống tiêm nho nhỏ.
“Em ngủ đi, đợi em sau khi tỉnh dạy chúng ta sẽ bắt đầu.”
Hà Ngân cảm nhận thấy có một chất lỏng lạnh buốt tiêm vào ống máu của cô, cả người giật mình, sự mệt mỏi khủng khiếp bao trùm mắt cô, Hoàng Mạnh, anh mau đến di, đây là suy nghĩ của cùng của Hà Ngân.
Lê Hùng nghe thấy tiếng gõ cửa sổ.
Là Hoàng Mạnh.
Lê Hùng nhẹ nhàng nhanh chóng mở cửa sổ, đồng thời ra hiệu “ xuỵt”. chỉ phía ngoài bảo vệ vừa đi qua.
“Hà Ngân đâu?” Hoàng Mạnh dùng khẩu hình nói.
Lê Hùng nhanh chóng trả lời: “Phan Vân Lam”.
Toàn bộ nơi đây đều đã bị Phan Vân Lam khống chế rồi, bản thân sớm nên nghĩ ra chứ, đêm qua Lê Hùng không hợp tác, nhưng con của mình vẫn đang ở đây bị người khác theo dõi, mình không thể đánh rắn động cỏ được. Nhưng Phan Vân Lam bắt cóc Hà Ngân làm gì? Muốn biết Hà Ngân là mẫu người thà chết chứ không chịu khuất phục sao.
Hoàng Mạnh nhất thời nghĩ không thông, nhanh chóng kéo lai chiếc rèm cửa sổ, bây giờ truyện gấp nhất là phải biết Phan Vân Lam ở đâu, anh ta đưa Hà Ngân đến nơi nào rồi.
/200
|