Bác Hoành đi vào, đúng lúc ngắt lời mà Hoàng Mạnh định nói.
Không khí bỗng trở nên im ắng hẳn.
Đồ ăn lần lượt được đưa lên, bác Hoành cứ luôn thấy không khí có chút kì quặc, đột nhiên nhớ ra mối quan hệ trước đây của Giang Việt Nhượt và Hoàng Mạnh rất là mập mờ, thế mà giờ Hoàng Mạnh lại có bạn gái, thế này thì có xấu hổ không cơ chứ? Bác Hoành khẽ vỗ đầu mình một cái, người già đầu óc đúng là chẳng làm sao, sao lại chẳng tinh ý gì cả, lại để cả ba người ngồi cùng bàn ăn.
Hà Ngân đợi bác Hoành đi ra ngoài liền vội chạy trối chết mà bảo rằng: “Em vào nhà vệ sinh một lát.”
Cô thật sự không thể thản nhiên như Giang Việt Nhượt được, dù cho cô đã hoàn toàn nản lòng với Hoàng Mạnh, thì cô cũng chẳng thể bình tĩnh mà nhìn Hoàng Mạnh và Giang Việt Nhượt xuất hiện cùng nhau. Trong đầu cô không ngừng hiện ra những bức ảnh mập mờ mà Hoàng Mạnh và Giang Việt Nhượt chụp ở cả Mỹ và Trung Quốc.
Sao bản thân cô lại ngu ngốc đến vậy!
Hà Ngân vốc nước lạnh hất vào mặt mình, không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh lại.
Hoàng Mạnh nhìn Hà Ngân đi vào nhà vệ sinh liền nói với Giang Việt Nhượt: “Hà Ngân là người yêu của tôi, là vợ của tôi, kiểu phải kiểu người phụ nữ bừa bãi nào.”
Giang Việt Nhượt nhìn Hoàng Mạnh một cách vô tội: “Trung Quốc chẳng phải có câu “kim ốc tàng kiều” hay sao? Thế đó không phải là nàng kiều ư? Ôi, anh cũng biết từ nhỏ em lớn lên ở Mỹ nên hay hiểu sai một số thành ngữ của Trung Quốc, em xin lỗi mà.” Vừa nói còn vừa kéo tay Hoàng Mạnh làm nũng.
Hoàng Mạnh thấy Giang Việt Nhượt kéo tay áo mình thì ghét đến độ muốn nhanh chóng rút ra, nhưng nhìn Giang Việt Nhượt như thể nhìn thấy gì đó mà vội rụt tay về lại khiến anh vô cùng nghi ngờ.
Hà Ngân vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền nhìn thấy cảnh tượng ấy, điều đó khiến cô sững cả người lại, mà Hoàng Mạnh lại quay lưng về phía cô nên vẻ mặt của anh ấy thế nào thì cô cũng không nhìn thấy, chỉ có thể tự tưởng tượng.
Một cô gái như Giang Việt Nhượt mà nhỏ nhẹ làm nũng thì có khi bất cứ người đàn ông nào đều không chống đỡ nổi.
Ngập ngừng một chút nhưng cô vẫn vờ như không nhìn thấy gì mà đi đến bàn ăn.
Tiếp đó, ánh mắt của Hà Ngân và Giang Việt Nhượt chạm vào nhau, cô ta lại rút tay lại như không có chuyện gì xảy ra.
Giấu đầu hở đuôi.
Trong lòng Hà Ngân đau xót không thôi, rồi lại vờ như không có việc gì mà mà quay về chỗ ngồi.
Hoàng Mạnh lập tức liền liên tưởng đến tại sao Giang Việt Nhượt lại vội rụt tay về, có lẽ là do nhìn thấy Hà Ngân, nên cũng có chút biết điều mà thu tay, nhưng Hoàng Mạnh lại không nhận ra rằng trong lòng Hà Ngân lúc này chỉ nghĩ anh ta đúng là đang giấu đầu hở đuôi.
“Cô Hà, chúng tôi vừa mới….” Giang Việt Nhượt muốn nói gì đó.
Thì lại bị Hà Ngân dùng tay cắt ngang: “Chúng ta ăn cơm đi, cơm nguội không ngon đâu, đúng rồi, Hoàng Mạnh, tí nữa chúng ta không phải sẽ đi xem tượng nữ thần tự do sao? Nếu cô Giang không để ý thì có thể đi cùng chúng tôi.”
Hoàng Mạnh vừa định từ chối để Giang Việt Nhượt đi cùng, thì đã bị Giang Việt Nhượt đáp lời nhanh hơn: “Chiều nay tôi còn có việc nên không làm phiền cả hai nữa.”
Cũng coi như là biết ý, quả là một người phụ nữ có thể đứng vững trong nhà họ Giang, ngoài việc có sự hỗ trợ của anh ra thì cái bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Giang Việt Nhượt cũng không thể xem nhẹ.
Nếu như không phải là quan hệ lợi ích thì nói thật Hoàng Mạnh cũng rất tán thưởng Giang Việt Nhượt, tính cách cô ta dù rất dịu dàng nhưng năng lực của cô ta lại rất dễ khiến người ta quên đi giới tính của cô ta, đó cũng là lý do Hoàng Mạnh không có cảm giác gì với Giang Việt Nhượt, quá mức dịu dàng lại trở nên quá giả dối, mà ham muốn của bản thân lại lớn nên có sự đối lập rất mạnh với vẻ bề ngoài.
Cả ba người lại đều im lặng ăn cơm.
Bác Hoành bưng món ăn cuối cùng lên, nói: “Món ăn đủ cả rồi.”
Giang Việt Nhượt mỉm cười nói với Hà Ngân: “Cô Hà, cô nếm thử món tôi gọi xem, tay nghề của bác Hoành là tuyệt nhất đấy.”
Hà Ngân lễ phép nếm thử, mỉm cười rồi khen khách sáo: “Rất ngon.”
Hoàng Mạnh thấy Giang Việt Nhượt rất tôn trọng Hà Ngân, nếu không nhắc tới mối quan hệ lợi ích thì anh ta cũng rất có cảm tình với Giang Việt Nhượt, năm đó anh đối xử với Giang Việt Nhượt cũng như thể với em gái mình vậy, rất là chăm sóc, thế nên liếc thấy trước mặt Giang Việt Nhượt để một món ăn toàn ớt đỏ, anh không tự giác nói: “Tôi nhớ cô không thích ăn ớt mà.”
Vẻ mặt của Hà Ngân đột nhiên thay đổi.
Hoàng Mạnh đột nhiên nhận ra bản thân đã nói điều không nên nói trước mặt người yêu rồi, sao hôm nay bản thân lại kém thông minh thế chứ lại, tự dưng đi quan tâm cô ta làm gì.
Đang định giải thích thì lại bị Giang Việt Nhượt giành nói trước: “Hiếm thấy đàn anh còn nhớ được, bình thường tôi đều đi ăn cơm với bạn, anh ấy thích ăn cái món này, là do tôi sơ sót. Đúng rồi, cô Hà à, tôi với đàn anh Hoàng hồi đấy lưu lạc xứ người, nhờ trùng hợp đưa đẩy mới trở thành bạn bè, cũng coi như là có duyên, cô Hà đừng nghĩ lung tung, Hoàng Mạnh còn lâu mới để ý đến tôi.”
Càng bảo Hà Ngân đừng nghĩ lung tung thì cô lại càng nghĩ nhiều hơn.
Mà Hoàng Mạnh lại nghĩ đến người hay đi ăn cùng Giang Việt Nhượt chắc là Củng Nhân, nên có lẽ là Củng Nhân thích món ăn Trung Quốc, nhưng bình thường Giang Việt Nhượt với Củng Nhân không phải luôn như hình với bóng hay sao? Hôm nay lại đi đâu không biết.
Mà trong mắt Hà Ngân thì câu này rõ là đang ám chỉ điều gì đó, năm đó tha hương nơi xứ lạ, hai con người, còn biết được SỞ thích của đối phương, thì làm sao có thể khiến người ta không nghĩ nhiều cho được, chẳng qua là một người muốn ở Trung Quốc, còn một người thì ở lại Mỹ nên không thể không chia ly thôi.
Hoàng Mạnh hơi nhíu mày, anh cảm thấy câu nói này có gì là lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều
Hà Ngân nhìn đôi mắt sáng ngời của Giang Việt Nhượt mà mỉm cười nói: “Sao lại thế được, cô nếm thử mấy món này xem, thấy vừa nãy cô nói chuyện với bác Hoành như vậy thì chắc đến đây chỉ ăn mấy món quen nhỉ, thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng tốt.”
“Vậy tôi không khách sáo đâu đấy.” Giang Việt Nhượt cũng mỉm cười tươi tắn nói.
Không khí xung quanh ba người có vẻ đã dịu đi không ít, nhưng sự tranh đấu giữa hai người phụ nữ thì lại đều ẩn dưới cái không khí vui vẻ này.
Bữa cơm gian nan này cuối cùng cũng xong, ba người chào tạm biệt rồi tách ra, bàn tay nắm trên vô lăng của Giang Việt Nhượt không hề động đậy, sau khi nhìn thấy Hoàng Mạnh chở Hà Ngân rời đi rồi, cô ta mới lại bước xuống xe quay lại quán ăn.
“Bác Hoành, lần trước Củng Nhân bảo có giấu quà của cháu ở đây, bảo là muốn tạo cho cháu niềm vui bất ngờ, cháu vô ý phát hiện trong điện thoại của cô ấy nên trộm lại đây hỏi bác.” Giang Việt Nhượt đối mặt với ánh mắt ngờ vực của Bác Hoành mà cười nói.
Bác Hoành vỗ đầu sực nhớ ra, bảo: “Đây cũng không phải bác tiết lộ cho cháu đâu, mấy đứa trẻ các cháu cứ thích chơi mấy trò bí ẩn, hóa ra là trộm đến đòi quà, thảo nào bác cứ bảo sao hôm nay có mình cháu đến.”
Giang Việt Nhượt dịu dàng mỉm cười mà không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Bác Hoành lấy một túi quà rất đẹp từ bên trong ra, trong túi là một hộp quà, nhìn từ ngoài thì chẳng đoán ra là gì ngoại trừ sự xa xỉ.
Giang Việt Nhượt nhận lấy món đồ, nói cảm ơn xong liền rời đi.
Hoàng Mạnh cùng Hà Ngân tiếp tục chạy xe trên đường, có lẽ vì vừa ăn cơm xong nên Hà Ngân có chút mệt mỏi, cô chống đầu như có vẻ muốn ngủ thiếp đi.
“Hà Ngân, em mà cứ ăn ngủ, ngủ ăn suốt ngày thế này thì có thành heo mất thôi.” Hoàng Mạnh trêu nói.
“Bộ sợ em béo lên sẽ xấu đi hả?” Hà Ngân hỏi ngược lại.
“Dù em trở nên thế nào, anh đều rất thích.” Hoàng Mạnh nói.
Hà Ngân sững người, cô không nói gì nữa, tại sao đến lúc này rồi mà Hoàng Mạnh vẫn có thể nói những lời này một cách bình tĩnh như vậy, quả nhiên đàn ông đều là những kẻ thích nói lời ong tiếng mật.
Không khí bỗng trở nên im ắng hẳn.
Đồ ăn lần lượt được đưa lên, bác Hoành cứ luôn thấy không khí có chút kì quặc, đột nhiên nhớ ra mối quan hệ trước đây của Giang Việt Nhượt và Hoàng Mạnh rất là mập mờ, thế mà giờ Hoàng Mạnh lại có bạn gái, thế này thì có xấu hổ không cơ chứ? Bác Hoành khẽ vỗ đầu mình một cái, người già đầu óc đúng là chẳng làm sao, sao lại chẳng tinh ý gì cả, lại để cả ba người ngồi cùng bàn ăn.
Hà Ngân đợi bác Hoành đi ra ngoài liền vội chạy trối chết mà bảo rằng: “Em vào nhà vệ sinh một lát.”
Cô thật sự không thể thản nhiên như Giang Việt Nhượt được, dù cho cô đã hoàn toàn nản lòng với Hoàng Mạnh, thì cô cũng chẳng thể bình tĩnh mà nhìn Hoàng Mạnh và Giang Việt Nhượt xuất hiện cùng nhau. Trong đầu cô không ngừng hiện ra những bức ảnh mập mờ mà Hoàng Mạnh và Giang Việt Nhượt chụp ở cả Mỹ và Trung Quốc.
Sao bản thân cô lại ngu ngốc đến vậy!
Hà Ngân vốc nước lạnh hất vào mặt mình, không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh lại.
Hoàng Mạnh nhìn Hà Ngân đi vào nhà vệ sinh liền nói với Giang Việt Nhượt: “Hà Ngân là người yêu của tôi, là vợ của tôi, kiểu phải kiểu người phụ nữ bừa bãi nào.”
Giang Việt Nhượt nhìn Hoàng Mạnh một cách vô tội: “Trung Quốc chẳng phải có câu “kim ốc tàng kiều” hay sao? Thế đó không phải là nàng kiều ư? Ôi, anh cũng biết từ nhỏ em lớn lên ở Mỹ nên hay hiểu sai một số thành ngữ của Trung Quốc, em xin lỗi mà.” Vừa nói còn vừa kéo tay Hoàng Mạnh làm nũng.
Hoàng Mạnh thấy Giang Việt Nhượt kéo tay áo mình thì ghét đến độ muốn nhanh chóng rút ra, nhưng nhìn Giang Việt Nhượt như thể nhìn thấy gì đó mà vội rụt tay về lại khiến anh vô cùng nghi ngờ.
Hà Ngân vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền nhìn thấy cảnh tượng ấy, điều đó khiến cô sững cả người lại, mà Hoàng Mạnh lại quay lưng về phía cô nên vẻ mặt của anh ấy thế nào thì cô cũng không nhìn thấy, chỉ có thể tự tưởng tượng.
Một cô gái như Giang Việt Nhượt mà nhỏ nhẹ làm nũng thì có khi bất cứ người đàn ông nào đều không chống đỡ nổi.
Ngập ngừng một chút nhưng cô vẫn vờ như không nhìn thấy gì mà đi đến bàn ăn.
Tiếp đó, ánh mắt của Hà Ngân và Giang Việt Nhượt chạm vào nhau, cô ta lại rút tay lại như không có chuyện gì xảy ra.
Giấu đầu hở đuôi.
Trong lòng Hà Ngân đau xót không thôi, rồi lại vờ như không có việc gì mà mà quay về chỗ ngồi.
Hoàng Mạnh lập tức liền liên tưởng đến tại sao Giang Việt Nhượt lại vội rụt tay về, có lẽ là do nhìn thấy Hà Ngân, nên cũng có chút biết điều mà thu tay, nhưng Hoàng Mạnh lại không nhận ra rằng trong lòng Hà Ngân lúc này chỉ nghĩ anh ta đúng là đang giấu đầu hở đuôi.
“Cô Hà, chúng tôi vừa mới….” Giang Việt Nhượt muốn nói gì đó.
Thì lại bị Hà Ngân dùng tay cắt ngang: “Chúng ta ăn cơm đi, cơm nguội không ngon đâu, đúng rồi, Hoàng Mạnh, tí nữa chúng ta không phải sẽ đi xem tượng nữ thần tự do sao? Nếu cô Giang không để ý thì có thể đi cùng chúng tôi.”
Hoàng Mạnh vừa định từ chối để Giang Việt Nhượt đi cùng, thì đã bị Giang Việt Nhượt đáp lời nhanh hơn: “Chiều nay tôi còn có việc nên không làm phiền cả hai nữa.”
Cũng coi như là biết ý, quả là một người phụ nữ có thể đứng vững trong nhà họ Giang, ngoài việc có sự hỗ trợ của anh ra thì cái bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Giang Việt Nhượt cũng không thể xem nhẹ.
Nếu như không phải là quan hệ lợi ích thì nói thật Hoàng Mạnh cũng rất tán thưởng Giang Việt Nhượt, tính cách cô ta dù rất dịu dàng nhưng năng lực của cô ta lại rất dễ khiến người ta quên đi giới tính của cô ta, đó cũng là lý do Hoàng Mạnh không có cảm giác gì với Giang Việt Nhượt, quá mức dịu dàng lại trở nên quá giả dối, mà ham muốn của bản thân lại lớn nên có sự đối lập rất mạnh với vẻ bề ngoài.
Cả ba người lại đều im lặng ăn cơm.
Bác Hoành bưng món ăn cuối cùng lên, nói: “Món ăn đủ cả rồi.”
Giang Việt Nhượt mỉm cười nói với Hà Ngân: “Cô Hà, cô nếm thử món tôi gọi xem, tay nghề của bác Hoành là tuyệt nhất đấy.”
Hà Ngân lễ phép nếm thử, mỉm cười rồi khen khách sáo: “Rất ngon.”
Hoàng Mạnh thấy Giang Việt Nhượt rất tôn trọng Hà Ngân, nếu không nhắc tới mối quan hệ lợi ích thì anh ta cũng rất có cảm tình với Giang Việt Nhượt, năm đó anh đối xử với Giang Việt Nhượt cũng như thể với em gái mình vậy, rất là chăm sóc, thế nên liếc thấy trước mặt Giang Việt Nhượt để một món ăn toàn ớt đỏ, anh không tự giác nói: “Tôi nhớ cô không thích ăn ớt mà.”
Vẻ mặt của Hà Ngân đột nhiên thay đổi.
Hoàng Mạnh đột nhiên nhận ra bản thân đã nói điều không nên nói trước mặt người yêu rồi, sao hôm nay bản thân lại kém thông minh thế chứ lại, tự dưng đi quan tâm cô ta làm gì.
Đang định giải thích thì lại bị Giang Việt Nhượt giành nói trước: “Hiếm thấy đàn anh còn nhớ được, bình thường tôi đều đi ăn cơm với bạn, anh ấy thích ăn cái món này, là do tôi sơ sót. Đúng rồi, cô Hà à, tôi với đàn anh Hoàng hồi đấy lưu lạc xứ người, nhờ trùng hợp đưa đẩy mới trở thành bạn bè, cũng coi như là có duyên, cô Hà đừng nghĩ lung tung, Hoàng Mạnh còn lâu mới để ý đến tôi.”
Càng bảo Hà Ngân đừng nghĩ lung tung thì cô lại càng nghĩ nhiều hơn.
Mà Hoàng Mạnh lại nghĩ đến người hay đi ăn cùng Giang Việt Nhượt chắc là Củng Nhân, nên có lẽ là Củng Nhân thích món ăn Trung Quốc, nhưng bình thường Giang Việt Nhượt với Củng Nhân không phải luôn như hình với bóng hay sao? Hôm nay lại đi đâu không biết.
Mà trong mắt Hà Ngân thì câu này rõ là đang ám chỉ điều gì đó, năm đó tha hương nơi xứ lạ, hai con người, còn biết được SỞ thích của đối phương, thì làm sao có thể khiến người ta không nghĩ nhiều cho được, chẳng qua là một người muốn ở Trung Quốc, còn một người thì ở lại Mỹ nên không thể không chia ly thôi.
Hoàng Mạnh hơi nhíu mày, anh cảm thấy câu nói này có gì là lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều
Hà Ngân nhìn đôi mắt sáng ngời của Giang Việt Nhượt mà mỉm cười nói: “Sao lại thế được, cô nếm thử mấy món này xem, thấy vừa nãy cô nói chuyện với bác Hoành như vậy thì chắc đến đây chỉ ăn mấy món quen nhỉ, thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng tốt.”
“Vậy tôi không khách sáo đâu đấy.” Giang Việt Nhượt cũng mỉm cười tươi tắn nói.
Không khí xung quanh ba người có vẻ đã dịu đi không ít, nhưng sự tranh đấu giữa hai người phụ nữ thì lại đều ẩn dưới cái không khí vui vẻ này.
Bữa cơm gian nan này cuối cùng cũng xong, ba người chào tạm biệt rồi tách ra, bàn tay nắm trên vô lăng của Giang Việt Nhượt không hề động đậy, sau khi nhìn thấy Hoàng Mạnh chở Hà Ngân rời đi rồi, cô ta mới lại bước xuống xe quay lại quán ăn.
“Bác Hoành, lần trước Củng Nhân bảo có giấu quà của cháu ở đây, bảo là muốn tạo cho cháu niềm vui bất ngờ, cháu vô ý phát hiện trong điện thoại của cô ấy nên trộm lại đây hỏi bác.” Giang Việt Nhượt đối mặt với ánh mắt ngờ vực của Bác Hoành mà cười nói.
Bác Hoành vỗ đầu sực nhớ ra, bảo: “Đây cũng không phải bác tiết lộ cho cháu đâu, mấy đứa trẻ các cháu cứ thích chơi mấy trò bí ẩn, hóa ra là trộm đến đòi quà, thảo nào bác cứ bảo sao hôm nay có mình cháu đến.”
Giang Việt Nhượt dịu dàng mỉm cười mà không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Bác Hoành lấy một túi quà rất đẹp từ bên trong ra, trong túi là một hộp quà, nhìn từ ngoài thì chẳng đoán ra là gì ngoại trừ sự xa xỉ.
Giang Việt Nhượt nhận lấy món đồ, nói cảm ơn xong liền rời đi.
Hoàng Mạnh cùng Hà Ngân tiếp tục chạy xe trên đường, có lẽ vì vừa ăn cơm xong nên Hà Ngân có chút mệt mỏi, cô chống đầu như có vẻ muốn ngủ thiếp đi.
“Hà Ngân, em mà cứ ăn ngủ, ngủ ăn suốt ngày thế này thì có thành heo mất thôi.” Hoàng Mạnh trêu nói.
“Bộ sợ em béo lên sẽ xấu đi hả?” Hà Ngân hỏi ngược lại.
“Dù em trở nên thế nào, anh đều rất thích.” Hoàng Mạnh nói.
Hà Ngân sững người, cô không nói gì nữa, tại sao đến lúc này rồi mà Hoàng Mạnh vẫn có thể nói những lời này một cách bình tĩnh như vậy, quả nhiên đàn ông đều là những kẻ thích nói lời ong tiếng mật.
/200
|