Mạnh Biên uống hết cốc cà phê, vị đắng chát vẫn vương vấn ở đầu lưỡi, mãi không nhạt đi.
Bà ấy vẫn thích uống loại đồ uống như vậy, nhưng đến nay ông vẫn không biết tại sao người ngồi trước mặt lại thích cái thú vui vừa hại sức khỏe vừa khó uống này đến vậy, cũng như ông sẽ chẳng bao giờ đoán được tại sao lúc đầu người phụ nữ ấy lại lấy người đàn ông kia.
“Nếu là vào hai mươi năm trước bà đứng trước mặt tôi, không chừng tôi sẽ không chút do dự mà giết chết bà cũng nên.” Hai người im lặng nhìn nhau rất lâu, cuối cùng vẫn là Mạnh Biên mở lời trước.
Bà Phan nghe thấy thế, ngẩn người ra, đã nhiều năm trôi qua vậy rồi, con người này có phải vẫn không che giấu được sự sắc sảo của mình không?
“Tôi nhớ là ngày trước ông thích cà phê nhất.” Bà Phan nói một cách không tập trung, nói thật, Mạnh Biên tự mình đến thành phố Kinh điều tra chuyện này đúng là nằm ngoài dự liệu của bà.
Mạnh Biên người nhẹ, lắc lắc đầu: “Ngược lại tôi lại quên rồi.” Thói quen và SỞ thích là hai chuyện dễ quên nhất.
Bà Phan nở nụ cười đắng ngắt, lúc đầu tự bà cho ông ấy một nhát dao chí mạng, ông ấy còn có thể không cả đời hận bà đã là tốt lắm rồi, còn nói chuyện xưa gì cơ chứ.
“Tôi biết ông đến đây là định làm gì.” Bà Phan thu lại những hồi ức xưa kia của mình, hai người họ bây giờ, xa cách nhau hai mươi năm mới lại gặp lại, lại đứng ở hai phe đối lập, cho dù không phải kẻ địch thì mãi mãi cũng chẳng thể là bạn bè được nữa rồi.
“Ồ?” Mạnh Biên thốt lên, bà Phan hẹn gặp ông vốn dĩ đã nằm ngoài dự đoán của ông rồi, ông không biết là bà có mục đích gì nhưng ông vẫn đến, chỉ là ông không ngờ thông tin của người phụ nữa này lại nhanh nhạy đến vậy.
“Vân Lam thừa kế nhà họ Phan chắc ông cũng biết, trước đó đã làm xét nghiệm DNA, nó là con của nhà họ Phan.” Bà Phan mỉm cười, nụ cười hoàn toàn giống trước đây, khéo léo mà lại tao nhã.
Giờ con của bà đã trở thành người thừa kế của nhà họ Phan, không phải của ai khác, nửa đời trước của Phan Vân Lam đã chịu đủ đau khổ rồi, tuyệt đối sẽ không để nửa đời còn lại của Phan Vân Lam phải sống trong sự xỉ nhục của nhà họ Phan nữa, vì vậy không cần nhận người tên Mạnh Biên này nữa, mặc dù điều này quá tàn nhẫn với Mạnh Biên.
Mạnh Biên nghe xong lời của bà Phan liền ngẩn người ra, nói thật, từ lúc ông biết tin Phan Vân Lam là con trưởng của nhà họ Phan, ông liền bắt đầu nghĩ ngờ thân phận này của anh ta rồi, im lặng điều tra suốt, nhưng chẳng tra ra được gì, thậm chí Phan Vân Lam sống ở thành phố Kinh lâu như thế, lại vẫn trở thành người thừa kế của nhà họ Phan.
Lúc nhà họ Phan lập người thừa kế tuyệt đối sẽ không qua loa đại khái như vậy đâu, nhưng Phan Vân Lam vẫn thành công trở thành người thừa kế, điều này cũng phần nào chứng minh được thân phận của anh.
Nhưng ông vẫn ôm một chút hi vọng, ông quyết định tự mình đến điều tra chuyện này.
Đối mặt với người yêu cũ, người phụ nữ đối diện vẫn mãi là bộ dạng thướt tha như xưa, nhưng đoạn nói chuyện không chút lưu tình này đã chặt đứt mọi hi vọng của ông.
“Tại sao lúc đầu bà lại vứt bỏ một mình Phan Vân Lam lại thành phố Nhiễu?” Mạnh Biên không nhịn được mà hỏi, dù cho ông có xảo quyệt đến đâu nhưng ông mãi mãi sẽ chẳng bao giờ đoán được tâm tư suy nghĩ của người phụ nữ trước mặt ấy.
Bà Phan đặt chiếc thìa cà phê xuống, bỏ đường vào hòa trong cốc cà phê tinh khiết và thơm đậm đặc rồi mới ngẩng đầu lên trả lời câu hỏi của Mạnh Biên: “Ngày đó ông cũng chỉ là một kẻ bị bỏ rơi, ông biết đấy, tôi là một người vì để đạt được mục tiêu mà sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào.”
Mạnh Biên nắm chặt cốc cà phê trong tay, ngón tay vì dùng sức nên trắng bạch ra, dù không phải mùa đông nhưng lúc này Mạnh Biên như đang ở giữa trời đang giá rét vậy.
Ông vẫn chẳng thể nhìn thấu người phụ nữ này.
Hơn hai mươi năm rồi, người phụ nữ này vẫn chẳng hề thay đổi, đáng lẽ ông phải sớm biết điều đó, tại sao vẫn cứ ôm ảo tưởng hão huyền thế cơ chứ.
Vết thương ở ngực lại bắt đầu đau nhói, làm sao ông có thể quên đi vết dao ấy cơ chứ?
Bà Phan vẫn tỉnh bơ như không, cho dù năm đó vì lí do gì đi chăng nữa thì chính bà vẫn là người đã phụ bạc người đàn ông ấy, trong con phong ba ấy, điều duy nhất bà có thể làm đó là bảo toàn cho Mạnh Biên, còn về Phan Vân Lam phải là con trai nhà họ Phan, chẳng qua năm đó là bà nhất thời mềm lòng mà thôi.
Điện thoại bà Phan rung lên một hồi, trên màn hình chợt hiện lên thứ gì đó.
Bà Phan xem xong, sắc mặt tự nhiên trắng bạch ra.
Mạnh Biên tự nhiên sẽ không làm ngơ biểu hiện này của bà, xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Sao vậy?” Mạnh Biên mở miệng hỏi, ông vẫn chẳng thể làm ra vẻ không quan tâm người phụ nữ này được.
Gương mặt điềm đạm của bà Phan bỗng trở nên vô cùng phức tạp, ánh mắt ác liệt đâm thẳng vào lòng ông: “Ông sẽ phải hối hận.”
Không đợi Mạnh Biên nói thêm gì, bà Phan mải móng rời đi.
Hối hận? Hối hận gì chứ? Mạnh Biên chẳng hiểu gì, nhưng thuộc hạ của ông cũng không phải dạng vừa, rất nhanh đã có người gọi điện cho ông: “Đại ca, Phan Vân Lam nằm viện sống chết chưa rõ.”
Phan Vân Lam xảy ra chuyện?
Không phải ông đã dặn dò Hoàng Mạnh phải nể mặt mà nhẹ tay với Phan Vân Lam sao? Hơn nữa chuyện Phan Vân Lam gặp chuyện thì có liên quan gì đến ông, tại sao ông phải hối hận, đáp án đã rõ rành rành ra đấy.
Mạnh Dung nín thở.
Bà Phan cho rằng chuyện này là do ông làm? Mạnh Biên cười gượng một cái, sao ông có thể ra tay làm hại con trai bà ấy được cơ chứ? Huống hồ Phan Vân Lam còn có khả năng là con ông nữa.
Thành phố Nhiễu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ở thành phố Nhiễu xa xôi, Hà Ngân rất lâu sau mới trấn tĩnh lại được.
Không biết là do sức khỏe yếu hay là do khó chịu trong lòng mà sắc mặt cô nhợt nhạt cả ra, Hoàng Mạnh chỉ có thể lặng lẽ ôm lấy cô, làm chỗ dựa cho cô.
Nhưng dù cho hai người có gần nhau đến thế thì Hoàng Mạnh vẫn cảm thấy lòng hai người ngày càng xa nhau hơn.
Chuyện này sẽ trở thành bức tường ngăn cách họ mãi mãi chăng.
Phan Vân Lam quan trọng với Hà Ngân như vậy, dù cho đó không phải là nguyện vọng của anh nhưng cuối cùng thì đó cũng là do anh mà ra. Hà Ngân sẽ tha thứ cho anh ư?
Hoàng Mạnh không thể khẳng định được.
Hà Ngân trong phút chốc như mất hết sức lực, đau thương cực độ, cô chẳng khóc to thành tiếng, cũng chẳng rơi lấy một giọt nước mắt.
“Tôi muốn đi thăm anh ấy.” Hà Ngân gắng gượng đỡ cơ thể yếu ớt của mình dậy, đi đến phòng bệnh của Phan Vân Lam.
“Anh đi cùng em.” Hoàng Mạnh định đi đến đỡ Hà Ngân đi nhưng lại bị cô lặng lẽ gạt ra, sức cô ấy rất yếu nhưng Hoàng Mạnh lại không đủ dung khí lại ôm Hà Ngân lần nữa.
Tuy giọng nói của Hà Ngân rất uể oải, nhưng cô vẫn cự tuyệt: “Tôi nghĩ anh ấy không muốn gặp anh đâu.”
Hoàng Mạnh không muốn bây giờ lại chọc giận Hà Ngân nữa, tuy trong lòng rất lo lắng nhưng vẫn không gây gổ với Hà Ngân: “Anh đợi em ngoài cửa.”
Hà Ngân biết đây đã là hi vọng cuối cùng của Hoàng Mạnh rồi, giờ anh sẽ không rời đi đâu, Hà Ngân cũng chẳng nói gì thêm, chỉ cần Hoàng Mạnh đừng xuất hiện trước mặt cô thì tất cả sẽ ổn thôi.
Trên người Phan Vân Lam cắm đầy ống dẫn, khắp người đều băng đầy vải gạt.
Đôi mắt đó chắc sẽ chẳng bao giờ có thể mở ra được nữa rồi.
Hà Ngân nằm bò ra trên đầu giường anh, nước mắt thấm hết vào chiếc ga trải giường màu trắng ấy.
Phan Vân Lam, em phải làm gì đây, anh là người thân cuối cùng trên đời này của em rồi, nếu anh không tỉnh lại thì bên cạnh em sẽ chẳng còn ai nữa, nếu không phải tại em cứ vương vấn không dứt với Hoàng Mạnh thì anh cũng sẽ không thành ra thế này, đều tại em, nếu không phải tại em thì giờ anh đáng lẽ sẽ tìm được một cô gái bình thường rồi sống cuộc sống hạnh phúc rồi mới phải.
Cả người Hà Ngân như không còn sức sống nữa, cả người ỉu xìu ra.
Hoàng Mạnh đứng chờ bên ngoài, điện thoại reo lên không ngừng nhưng anh lại chẳng có tâm trạng nào mà nghe máy.
Phan Vân Lam xảy ra chuyện như vậy, có quá nhiều việc cần anh đi xử lí, nhưng anh thật sự không còn tâm trí nào nwuxa, nếu Hà Ngân không còn bên cạnh anh nữa vậy thì tất cả mọi chuyện còn nghĩa lí gì nữa chứ?
Bà ấy vẫn thích uống loại đồ uống như vậy, nhưng đến nay ông vẫn không biết tại sao người ngồi trước mặt lại thích cái thú vui vừa hại sức khỏe vừa khó uống này đến vậy, cũng như ông sẽ chẳng bao giờ đoán được tại sao lúc đầu người phụ nữ ấy lại lấy người đàn ông kia.
“Nếu là vào hai mươi năm trước bà đứng trước mặt tôi, không chừng tôi sẽ không chút do dự mà giết chết bà cũng nên.” Hai người im lặng nhìn nhau rất lâu, cuối cùng vẫn là Mạnh Biên mở lời trước.
Bà Phan nghe thấy thế, ngẩn người ra, đã nhiều năm trôi qua vậy rồi, con người này có phải vẫn không che giấu được sự sắc sảo của mình không?
“Tôi nhớ là ngày trước ông thích cà phê nhất.” Bà Phan nói một cách không tập trung, nói thật, Mạnh Biên tự mình đến thành phố Kinh điều tra chuyện này đúng là nằm ngoài dự liệu của bà.
Mạnh Biên người nhẹ, lắc lắc đầu: “Ngược lại tôi lại quên rồi.” Thói quen và SỞ thích là hai chuyện dễ quên nhất.
Bà Phan nở nụ cười đắng ngắt, lúc đầu tự bà cho ông ấy một nhát dao chí mạng, ông ấy còn có thể không cả đời hận bà đã là tốt lắm rồi, còn nói chuyện xưa gì cơ chứ.
“Tôi biết ông đến đây là định làm gì.” Bà Phan thu lại những hồi ức xưa kia của mình, hai người họ bây giờ, xa cách nhau hai mươi năm mới lại gặp lại, lại đứng ở hai phe đối lập, cho dù không phải kẻ địch thì mãi mãi cũng chẳng thể là bạn bè được nữa rồi.
“Ồ?” Mạnh Biên thốt lên, bà Phan hẹn gặp ông vốn dĩ đã nằm ngoài dự đoán của ông rồi, ông không biết là bà có mục đích gì nhưng ông vẫn đến, chỉ là ông không ngờ thông tin của người phụ nữa này lại nhanh nhạy đến vậy.
“Vân Lam thừa kế nhà họ Phan chắc ông cũng biết, trước đó đã làm xét nghiệm DNA, nó là con của nhà họ Phan.” Bà Phan mỉm cười, nụ cười hoàn toàn giống trước đây, khéo léo mà lại tao nhã.
Giờ con của bà đã trở thành người thừa kế của nhà họ Phan, không phải của ai khác, nửa đời trước của Phan Vân Lam đã chịu đủ đau khổ rồi, tuyệt đối sẽ không để nửa đời còn lại của Phan Vân Lam phải sống trong sự xỉ nhục của nhà họ Phan nữa, vì vậy không cần nhận người tên Mạnh Biên này nữa, mặc dù điều này quá tàn nhẫn với Mạnh Biên.
Mạnh Biên nghe xong lời của bà Phan liền ngẩn người ra, nói thật, từ lúc ông biết tin Phan Vân Lam là con trưởng của nhà họ Phan, ông liền bắt đầu nghĩ ngờ thân phận này của anh ta rồi, im lặng điều tra suốt, nhưng chẳng tra ra được gì, thậm chí Phan Vân Lam sống ở thành phố Kinh lâu như thế, lại vẫn trở thành người thừa kế của nhà họ Phan.
Lúc nhà họ Phan lập người thừa kế tuyệt đối sẽ không qua loa đại khái như vậy đâu, nhưng Phan Vân Lam vẫn thành công trở thành người thừa kế, điều này cũng phần nào chứng minh được thân phận của anh.
Nhưng ông vẫn ôm một chút hi vọng, ông quyết định tự mình đến điều tra chuyện này.
Đối mặt với người yêu cũ, người phụ nữ đối diện vẫn mãi là bộ dạng thướt tha như xưa, nhưng đoạn nói chuyện không chút lưu tình này đã chặt đứt mọi hi vọng của ông.
“Tại sao lúc đầu bà lại vứt bỏ một mình Phan Vân Lam lại thành phố Nhiễu?” Mạnh Biên không nhịn được mà hỏi, dù cho ông có xảo quyệt đến đâu nhưng ông mãi mãi sẽ chẳng bao giờ đoán được tâm tư suy nghĩ của người phụ nữ trước mặt ấy.
Bà Phan đặt chiếc thìa cà phê xuống, bỏ đường vào hòa trong cốc cà phê tinh khiết và thơm đậm đặc rồi mới ngẩng đầu lên trả lời câu hỏi của Mạnh Biên: “Ngày đó ông cũng chỉ là một kẻ bị bỏ rơi, ông biết đấy, tôi là một người vì để đạt được mục tiêu mà sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào.”
Mạnh Biên nắm chặt cốc cà phê trong tay, ngón tay vì dùng sức nên trắng bạch ra, dù không phải mùa đông nhưng lúc này Mạnh Biên như đang ở giữa trời đang giá rét vậy.
Ông vẫn chẳng thể nhìn thấu người phụ nữ này.
Hơn hai mươi năm rồi, người phụ nữ này vẫn chẳng hề thay đổi, đáng lẽ ông phải sớm biết điều đó, tại sao vẫn cứ ôm ảo tưởng hão huyền thế cơ chứ.
Vết thương ở ngực lại bắt đầu đau nhói, làm sao ông có thể quên đi vết dao ấy cơ chứ?
Bà Phan vẫn tỉnh bơ như không, cho dù năm đó vì lí do gì đi chăng nữa thì chính bà vẫn là người đã phụ bạc người đàn ông ấy, trong con phong ba ấy, điều duy nhất bà có thể làm đó là bảo toàn cho Mạnh Biên, còn về Phan Vân Lam phải là con trai nhà họ Phan, chẳng qua năm đó là bà nhất thời mềm lòng mà thôi.
Điện thoại bà Phan rung lên một hồi, trên màn hình chợt hiện lên thứ gì đó.
Bà Phan xem xong, sắc mặt tự nhiên trắng bạch ra.
Mạnh Biên tự nhiên sẽ không làm ngơ biểu hiện này của bà, xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Sao vậy?” Mạnh Biên mở miệng hỏi, ông vẫn chẳng thể làm ra vẻ không quan tâm người phụ nữ này được.
Gương mặt điềm đạm của bà Phan bỗng trở nên vô cùng phức tạp, ánh mắt ác liệt đâm thẳng vào lòng ông: “Ông sẽ phải hối hận.”
Không đợi Mạnh Biên nói thêm gì, bà Phan mải móng rời đi.
Hối hận? Hối hận gì chứ? Mạnh Biên chẳng hiểu gì, nhưng thuộc hạ của ông cũng không phải dạng vừa, rất nhanh đã có người gọi điện cho ông: “Đại ca, Phan Vân Lam nằm viện sống chết chưa rõ.”
Phan Vân Lam xảy ra chuyện?
Không phải ông đã dặn dò Hoàng Mạnh phải nể mặt mà nhẹ tay với Phan Vân Lam sao? Hơn nữa chuyện Phan Vân Lam gặp chuyện thì có liên quan gì đến ông, tại sao ông phải hối hận, đáp án đã rõ rành rành ra đấy.
Mạnh Dung nín thở.
Bà Phan cho rằng chuyện này là do ông làm? Mạnh Biên cười gượng một cái, sao ông có thể ra tay làm hại con trai bà ấy được cơ chứ? Huống hồ Phan Vân Lam còn có khả năng là con ông nữa.
Thành phố Nhiễu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ở thành phố Nhiễu xa xôi, Hà Ngân rất lâu sau mới trấn tĩnh lại được.
Không biết là do sức khỏe yếu hay là do khó chịu trong lòng mà sắc mặt cô nhợt nhạt cả ra, Hoàng Mạnh chỉ có thể lặng lẽ ôm lấy cô, làm chỗ dựa cho cô.
Nhưng dù cho hai người có gần nhau đến thế thì Hoàng Mạnh vẫn cảm thấy lòng hai người ngày càng xa nhau hơn.
Chuyện này sẽ trở thành bức tường ngăn cách họ mãi mãi chăng.
Phan Vân Lam quan trọng với Hà Ngân như vậy, dù cho đó không phải là nguyện vọng của anh nhưng cuối cùng thì đó cũng là do anh mà ra. Hà Ngân sẽ tha thứ cho anh ư?
Hoàng Mạnh không thể khẳng định được.
Hà Ngân trong phút chốc như mất hết sức lực, đau thương cực độ, cô chẳng khóc to thành tiếng, cũng chẳng rơi lấy một giọt nước mắt.
“Tôi muốn đi thăm anh ấy.” Hà Ngân gắng gượng đỡ cơ thể yếu ớt của mình dậy, đi đến phòng bệnh của Phan Vân Lam.
“Anh đi cùng em.” Hoàng Mạnh định đi đến đỡ Hà Ngân đi nhưng lại bị cô lặng lẽ gạt ra, sức cô ấy rất yếu nhưng Hoàng Mạnh lại không đủ dung khí lại ôm Hà Ngân lần nữa.
Tuy giọng nói của Hà Ngân rất uể oải, nhưng cô vẫn cự tuyệt: “Tôi nghĩ anh ấy không muốn gặp anh đâu.”
Hoàng Mạnh không muốn bây giờ lại chọc giận Hà Ngân nữa, tuy trong lòng rất lo lắng nhưng vẫn không gây gổ với Hà Ngân: “Anh đợi em ngoài cửa.”
Hà Ngân biết đây đã là hi vọng cuối cùng của Hoàng Mạnh rồi, giờ anh sẽ không rời đi đâu, Hà Ngân cũng chẳng nói gì thêm, chỉ cần Hoàng Mạnh đừng xuất hiện trước mặt cô thì tất cả sẽ ổn thôi.
Trên người Phan Vân Lam cắm đầy ống dẫn, khắp người đều băng đầy vải gạt.
Đôi mắt đó chắc sẽ chẳng bao giờ có thể mở ra được nữa rồi.
Hà Ngân nằm bò ra trên đầu giường anh, nước mắt thấm hết vào chiếc ga trải giường màu trắng ấy.
Phan Vân Lam, em phải làm gì đây, anh là người thân cuối cùng trên đời này của em rồi, nếu anh không tỉnh lại thì bên cạnh em sẽ chẳng còn ai nữa, nếu không phải tại em cứ vương vấn không dứt với Hoàng Mạnh thì anh cũng sẽ không thành ra thế này, đều tại em, nếu không phải tại em thì giờ anh đáng lẽ sẽ tìm được một cô gái bình thường rồi sống cuộc sống hạnh phúc rồi mới phải.
Cả người Hà Ngân như không còn sức sống nữa, cả người ỉu xìu ra.
Hoàng Mạnh đứng chờ bên ngoài, điện thoại reo lên không ngừng nhưng anh lại chẳng có tâm trạng nào mà nghe máy.
Phan Vân Lam xảy ra chuyện như vậy, có quá nhiều việc cần anh đi xử lí, nhưng anh thật sự không còn tâm trí nào nwuxa, nếu Hà Ngân không còn bên cạnh anh nữa vậy thì tất cả mọi chuyện còn nghĩa lí gì nữa chứ?
/200
|