Edit: Phưn Phưn
Cuộc sống đại học so với trong tưởng tượng nhàn nhã hơn rất nhiều.
Bởi vì trước kia lúc Chu Tương Tương đi học, tinh thần kéo căng chặt chẽ, sau khi lên đại học, thì đã thả lỏng một chút, mỗi ngày ngoại trừ lên lớp, chính là đi chơi với Phó Tranh, lúc Phó Tranh không có thời gian đi với cô, cô sẽ cùng với các bạn cùng phòng ra ngoài đi shopping, nếu không thì ở kí túc xá xem phim, hoặc là nằm ở trên giường đọc tiểu thuyết giết thời gian.
Từng ngày trôi qua, phải gọi là rất thoải mái.
Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, hội học sinh bắt đầu tuyển người mới, Thẩm Đình và Trương Tâm đi lấy mấy tờ giấy báo danh trở về.
Vừa về đến phòng ngủ, đã vô cùng kích động thông báo với Giản Vi và Chu Tương Tương.
Thẩm Đình: "Hội trưởng Ban Tổ Chức là một soái ca, ách... Mặc dù không có đẹp trai như Phó Tranh của cậu, nhưng coi như cũng rất tuấn tú."
Trương Tâm nói: "Thật ra chủ tịch hội học sinh mới thật sự đẹp trai, siêu đẹp trai, nếu chúng ta báo danh vào văn phòng, về sau có thể có không ít cơ hội được tiếp xúc."
Thẩm Đình vỗ vai cô nàng, "Tâm, cậu mau chết tâm đi, Lục Mộ Trầm người ta đã có bạn gái, hơn nữa nghe nói bạn gái anh ấy ở học viện điện ảnh, trông cực kỳ đẹp."
Trương Tâm ngẩn người, "Cậu nghe ai nói, thật hay giả?"
Chu Tương Tương đang ăn nho, nghe thấy tên Lục Mộ Trầm, lập tức bị sặc, ho không ngừng.
Trương Tâm vỗ lưng giúp cô, "Này không sao chứ?"
Chu Tương Tương vội vàng khoát tay, "Không sao, không sao... Cái đó thật ra Lục Mộ Trầm... Ách..."
"Thật ra thế nào?" Ánh mắt mọi người sáng lên, cùng nhau nhìn chằm chằm Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương mím môi, nói: "Mấy cậu nói Lục Mộ Trầm, khả năng, ách... Chắc là anh họ Phó Tranh..."
Thẩm Đình: "..."
Trương Tâm: "..."
Ngay cả Giản Vi cũng thất thần.
Mấy giây sau, Thẩm Đình phản ứng đầu tiên, "Ông trời ơi, gien trong nhà bạn trai cậu cũng quá cao rồi?! Người nào người nấy cũng đẹp trai là thế nào!!"
Trương Tâm một phát bắt được tay Chu Tương Tương, hỏi: "Tương Tương! Nói cho tớ biết, anh họ của bạn trai cậu có bạn gái không?!"
Chu Tương Tương cười gượng, "Anh ấy... Có, nghe nói xinh đẹp là không sai, bạn gái anh ấy học ở học viện điện ảnh, trước kia là hoa khôi của trường chúng tớ, vô cùng xinh đẹp."
Trương Tâm lập tức che ngực, "... Ôi, tim tớ đau quá! Các cậu nói đi, tại sao mỗi lần tớ nhìn trúng trai đẹp, đều đã có bạn gái là sao? Này mẹ nó quả thực là ngược cẩu mà!"
...
Đại học năm thứ nhất giờ lên lớp ít, không lo không nghĩ, cộng thêm Chu Tương Tương cũng không có tham gia hội học sinh hay hiệp hội sinh viên, cho nên thời gian nhàn rỗi mỗi ngày rất nhiều.
Nhưng mà, con người một khi rảnh rỗi, rất dễ nghĩ ngợi lung tung.
Gần đây Chu Tương Tương gọi điện thoại cho Phó Tranh, mỗi lần nói chuyện chỉ được vài phút, mỗi lần hỏi anh đang làm gì, anh đều nói có việc bận.
Lúc trước hai người nấu cháo điện thoại, nói đến một hai giờ cũng không nỡ cúp điện thoại.
Nói chuyện trên WeChat cũng vậy, trước kia Chu Tương Tương gửi Wechat cho Phó Tranh, một giây sau Phó Tranh đã trả lời lại.
Nhưng bây giờ, một giây sau chưa trả lời lại cũng bỏ đi, lại có lúc cách vài giờ mới trả lời lại cô.
Hẹn gặp cũng vậy, trước kia hai người hầu như mỗi ngày đều muốn gặp mặt, nhưng lúc này, Chu Tương Tương đã hai ngày rồi chưa được gặp Phó Tranh, mà anh cũng không hẹn cô.
Chu Tương Tương mới vừa gọi điện thoại cho Phó Tranh, vang lên nửa ngày cũng không có ai nhận, Chu Tương Tương tức giận ném di động "Cạch" xuống đất.
Giản Vi quay đầu lại, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Chồng cậu lại không nghe điện thoại à?"
Chu Tương Tương vừa tức vừa buồn, lại lo lắng sợ hãi, quay đầu lại, có chút khẩn trương hỏi: "Các cậu nói xem, có phải anh ấy đã có người khác rồi không?"
Nhìn vào biểu hiện gần đây của Phó Tranh, khó trách Chu Tương Tương nghĩ ngợi lung tung.
"Không thể nào, Phó Tranh nhà cậu đối tốt với cậu như vậy cơ mà."
Lập tức Thẩm Đình và Trương Tâm đẩy ghế ngồi trước mặt Chu Tương Tương.
Giản Vi cũng kéo ghế lại.
Bốn nữ sinh ngồi thành một vòng.
Giản Vi gật đầu, "Đình Đình nói rất đúng, Phó Tranh nhà cậu đối tốt với cậu như vậy, không giống người sẽ thay lòng. Cậu đã quên lúc huấn luyện quân sự rồi à, không phải cậu gầy đi mấy cân sao, làm cho cậu ấy sốt sắng cả lên, mỗi ngày đều canh cậu ăn cơm."
"Cậu cũng nói đó là lúc huấn luyện quân sự, học kỳ này đã qua hơn một nửa, quỷ mới biết có phải anh ấy đã thích người khác rồi hay không."
Chu Tương Tương càng nói càng hoảng hốt, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, răng cắn chặt.
"..."
"Trời ạ, Tương Tương, tớ cảm thấy có lẽ là cậu suy nghĩ nhiều rồi, tớ nghe nói tiết của Khoa Kiến Trúc rất nhiều, có lẽ cậu ấy thật sự bận đấy." Trương Tâm nói.
Chu Tương Tương nhíu mày, sau đó lại lắc đầu, "Không thể nào, lúc học lớp mười hai, áp lực học tập nặng như vậy, mỗi ngày anh ấy đều gọi video với tớ, dù không nói câu nào, nhưng vẫn mở video, sau đó hai chúng tớ mỗi người đều tự ôn tập. Khi đó gấp rút như vậy, anh ấy đều muốn gọi video với tớ, trong khoảng thời gian này bận rộn, có thể vội bằng lúc đó sao?"
Chu Tương Tương càng nghĩ, càng cảm thấy không thích hợp, cầm điện thoại lên lại gọi cho Phó Tranh.
Liên tục gọi ba lần, vẫn không có người nhận.
Chu Tương Tương quả thực bị chọc giận, "Cạch" một tiếng, đập di động lên trên bàn.
"Nhìn đi, các cậu nhìn đi, anh ấy không nhận điện thoại của tớ! Anh ấy vậy mà không nhận điện thoại của tớ! Từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ như vậy!"
Chu Tương Tương nói, trong nháy mắt đôi mắt hồng lên.
Giản Vi vội vàng nắm chặt tay Chu Tương Tương, an ủi: "Tương Tương, cậu đừng vội, có lẽ là cậu ấy đang bận thật, không nhìn tới điện thoại, chờ đến tối cậu ấy gọi tới, cậu hãy hỏi cậu ấy rõ ràng. Loại chuyện như này, ngàn vạn lần đừng có gấp, nếu như hiểu lầm thì không tốt đâu."
Lúc này trong đầu Chu Tương Tương chợt nhớ tới trước khi nhập học, Hoan Hoan từng nói với cô.
Cô ấy nói, lên đại học, sẽ không còn đơn thuần giống như cao trung. Phó Tranh nhà cậu lại đẹp trai như vậy, cậu phải giám sát chặt chẽ, đừng để có người chui vào kẽ hở.
Khi đó cô còn cảm thấy Hoan Hoan quá khoa trương, dù sao cô vẫn rất tin tưởng tình cảm của Phó Tranh đối với cô.
Mà bây giờ...
Chu Tương Tương tức giận tim đau nhức, cầm điện thoại lên, mở khoá, sau đó đẩy số điện thoại Phó Tranh ra ngoài ———
Một giây sau, trực tiếp kéo vào danh sách đen.
Giản Vi ngẩn ra, "Ách... Tương Tương..."
Chu Tương Tương ném di động, "Không nghe điện thoại, vậy thì đừng tới tìm tớ nữa!"
Trong lòng Chu Tương Tương khó chịu, từ trên ghế đứng dậy, xoay người, tháo giày bò lên giường.
Giản Vi đứng lên, ngẩng đầu, thì thấy cô chui vào trong chăn, cuộn mình lại, trốn đi, như một con nhộng.
Thẩm Đình lặng lẽ đẩy Giản Vi một cái, môi lúc đóng lúc mở, dùng khẩu hình hỏi cô nàng, "Tương Tương sẽ không phải đang khóc đó chứ?"
Giản Vi lắc đầu.
Cô không biết Tương Tương có khóc hay không, nhưng cô có thể hiểu được tâm tình của cô ấy.
Bởi vì yêu quá sâu đậm, cho nên rất nhạy cảm, bất an, sợ mất đi.
...
Lúc Phó Tranh đi ra khỏi thư viện, đã hơn năm giờ chiều.
Lúc trước anh đam mê thiết kế trang trí, gần đây mỗi ngày đều ngâm mình trong thư viện.
Dự định trong lúc học đại học mở phòng làm việc thiết kế, nếm thử lập nghiệp.
Mấy ngày hôm trước cha gọi điện thoại tới, trong lúc vô tình nhắc tới chuyện này, kết quả không ngờ cha anh rất ủng hộ, để cho anh yên tâm đi làm.
Anh vốn muốn nói cho Tương Tương, nhưng sau đó nghĩ lại, cảm thấy vẫn là chờ sau khi thành công, cho cô một kinh hỉ.
Anh muốn dựa vào bản lĩnh chính mình, tranh thủ đến sinh nhật 20 tuổi của Tương Tương, cho cô một món quà lớn.
Đã qua hơn nửa học kỳ, ngoại trừ đi học hầu như mỗi ngày đều ngâm mình ở thư viện, có lúc đạt đến trình độ tẩu hoả nhập ma mất ăn mất ngủ.
Trong thư viện các loại sách về kiến trúc về thiết kế trang trí, chỉ nhìn mới một phần ba, đã học được rất nhiều thứ, trong đầu cũng nghĩ ra rất nhiều ý tưởng.
Anh bây giờ, nhớ lại những ngày tháng trước đây ngây ngốc ăn no chờ chết, quả thực vô cùng khinh bỉ.
Đi ra khỏi thư viện, Phó Tranh lấy di động ra, định gọi điện thoại cho Tương Tương, kêu cô cùng đi ăn cơm.
Kết quả vừa lấy di động ra, thấy mấy cuộc điện thoại Chu Tương Tương gọi tới.
Vừa rồi anh ở thư viện, để chế độ yên lặng, di động để trong túi nên không phát hiện.
Phó Tranh lập tức gọi lại.
Điện thoại thông, nhưng bên kia lại là một giọng nữ máy móc, "Thật xin lỗi, số điện thoại ngài gọi tới hiện đang trong cuộc trò chuyện."
Phó Tranh cũng không nghĩ nhiều, nghĩ có lẽ Tương Tương đang gọi điện thoại cho người khác, vì vậy cất di động, định về kí túc xá tắm rửa thay quần áo.
Trong kí túc xá, mấy người bạn cùng phòng đang chơi game, vô cùng náo nhiệt.
"Ô, Tranh ca, về rồi à, đang chờ cậu đi ăn cơm đấy!" Tạ Nguyên từ trong game ngẩng đầu nói với Phó Tranh.
Phó Tranh ném điện thoại di động lên trên giường, vừa cởi áo khoác vừa nói: "Các cậu đi ăn đi, tôi chờ vợ tôi."
"Đừng mà, hôm nay là sinh nhật của Hải, đi chung đi, gọi chị dâu đi chung luôn."
Phó Tranh ngây người, nhìn Từ Hải, "Sinh nhật Hải?"
Từ Hải che ngực, làm ra vẻ đau lòng, "Ta thiên, Tranh ca cậu không quan tâm tớ! Không phải tối qua đã nói rồi sao, mời mọi người ăn cơm a."
Tạ Nguyên cười ha ha, vỗ vai Từ Hải, "Cậu chấp nhận số phận đi, Tranh ca chúng ta, trong đầu chỉ có vợ cậu ấy thôi."
Phó Tranh cười nhạo, "Được rồi được rồi được rồi, tôi đi tắm đã, lát nữa sẽ đi với mấy cậu."
"Ngoạ tào, Tranh ca cậu yêu sạch sẽ vậy à."
Phó Tranh tắm xong đi ra, mọi người đã chuẩn bị xong, Từ Hải nói: "Tranh ca, chỉ chờ mỗi cậu thôi đó."
"Các cậu đi trước đi, lát nữa tôi tới."
Phó Tranh vừa mặc quần áo vừa nói.
"Đừng mà, chờ cậu, tớ lại chơi game đây." Tạ Nguyên cầm điện thoại, cúi đầu chơi game.
Phó Tranh rất nhanh đã thay xong quần áo, nói: "Đi thôi."
Ra khỏi phòng ngủ, Phó Tranh liền gọi điện thoại cho Chu Tương Tương.
Kết quả gọi qua, vậy mà vẫn đang trong cuộc trò chuyện.
Phó Tranh có chút ngốc.
Chuyện gì vậy?
Từ thư viện trở về, đến lúc này đã sắp nửa tiếng, mà vẫn còn nói chuyện?
"Tranh ca, sao vậy?"
Tạ Nguyên thấy Phó Tranh nhíu mày, hỏi một câu.
Phó Tranh lắc đầu, "Không có gì."
Lúc ra khỏi kí túc xá, Phó Tranh lại gọi cho Chu Tương Tương.
Kỳ lạ là, vẫn đang trong trạng thái trò chuyện.
Phó Tranh gọi điện thoại cho Chu Tương Tương, chưa từng gặp qua loại tình huống này.
Ngoại trừ anh, cô giống như không có thói quen nấu cháo điện thoại với ai cả.
"Sao vậy, Tranh ca?"
"Không có gì, tôi không gọi điện thoại cho vợ tôi được. Như vậy đi, mấy cậu cứ đi trước, tới nơi thì gửi vị trí cho tôi, tôi đi đón Tương Tương qua."
"Ừm, cũng được, vậy bọn tớ đi trước chờ cậu."
Phó Tranh gật đầu, đi về phía kí túc xá của Chu Tương Tương.
Tác giả có lời muốn nói:
Đoán xem, lúc Tương Tương 20 tuổi, Phó ca ca sẽ tặng quà gì?
Truyện tại Wattpad được đăng sau Wordpress từ 2 - 3 chương.
Link Wordpress: Mọi người có thể vào trang Wattpad của Vườn Cà Rốt, tại phần giới thiệu có dẫn link Wordpress của Vườn.
Cuộc sống đại học so với trong tưởng tượng nhàn nhã hơn rất nhiều.
Bởi vì trước kia lúc Chu Tương Tương đi học, tinh thần kéo căng chặt chẽ, sau khi lên đại học, thì đã thả lỏng một chút, mỗi ngày ngoại trừ lên lớp, chính là đi chơi với Phó Tranh, lúc Phó Tranh không có thời gian đi với cô, cô sẽ cùng với các bạn cùng phòng ra ngoài đi shopping, nếu không thì ở kí túc xá xem phim, hoặc là nằm ở trên giường đọc tiểu thuyết giết thời gian.
Từng ngày trôi qua, phải gọi là rất thoải mái.
Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, hội học sinh bắt đầu tuyển người mới, Thẩm Đình và Trương Tâm đi lấy mấy tờ giấy báo danh trở về.
Vừa về đến phòng ngủ, đã vô cùng kích động thông báo với Giản Vi và Chu Tương Tương.
Thẩm Đình: "Hội trưởng Ban Tổ Chức là một soái ca, ách... Mặc dù không có đẹp trai như Phó Tranh của cậu, nhưng coi như cũng rất tuấn tú."
Trương Tâm nói: "Thật ra chủ tịch hội học sinh mới thật sự đẹp trai, siêu đẹp trai, nếu chúng ta báo danh vào văn phòng, về sau có thể có không ít cơ hội được tiếp xúc."
Thẩm Đình vỗ vai cô nàng, "Tâm, cậu mau chết tâm đi, Lục Mộ Trầm người ta đã có bạn gái, hơn nữa nghe nói bạn gái anh ấy ở học viện điện ảnh, trông cực kỳ đẹp."
Trương Tâm ngẩn người, "Cậu nghe ai nói, thật hay giả?"
Chu Tương Tương đang ăn nho, nghe thấy tên Lục Mộ Trầm, lập tức bị sặc, ho không ngừng.
Trương Tâm vỗ lưng giúp cô, "Này không sao chứ?"
Chu Tương Tương vội vàng khoát tay, "Không sao, không sao... Cái đó thật ra Lục Mộ Trầm... Ách..."
"Thật ra thế nào?" Ánh mắt mọi người sáng lên, cùng nhau nhìn chằm chằm Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương mím môi, nói: "Mấy cậu nói Lục Mộ Trầm, khả năng, ách... Chắc là anh họ Phó Tranh..."
Thẩm Đình: "..."
Trương Tâm: "..."
Ngay cả Giản Vi cũng thất thần.
Mấy giây sau, Thẩm Đình phản ứng đầu tiên, "Ông trời ơi, gien trong nhà bạn trai cậu cũng quá cao rồi?! Người nào người nấy cũng đẹp trai là thế nào!!"
Trương Tâm một phát bắt được tay Chu Tương Tương, hỏi: "Tương Tương! Nói cho tớ biết, anh họ của bạn trai cậu có bạn gái không?!"
Chu Tương Tương cười gượng, "Anh ấy... Có, nghe nói xinh đẹp là không sai, bạn gái anh ấy học ở học viện điện ảnh, trước kia là hoa khôi của trường chúng tớ, vô cùng xinh đẹp."
Trương Tâm lập tức che ngực, "... Ôi, tim tớ đau quá! Các cậu nói đi, tại sao mỗi lần tớ nhìn trúng trai đẹp, đều đã có bạn gái là sao? Này mẹ nó quả thực là ngược cẩu mà!"
...
Đại học năm thứ nhất giờ lên lớp ít, không lo không nghĩ, cộng thêm Chu Tương Tương cũng không có tham gia hội học sinh hay hiệp hội sinh viên, cho nên thời gian nhàn rỗi mỗi ngày rất nhiều.
Nhưng mà, con người một khi rảnh rỗi, rất dễ nghĩ ngợi lung tung.
Gần đây Chu Tương Tương gọi điện thoại cho Phó Tranh, mỗi lần nói chuyện chỉ được vài phút, mỗi lần hỏi anh đang làm gì, anh đều nói có việc bận.
Lúc trước hai người nấu cháo điện thoại, nói đến một hai giờ cũng không nỡ cúp điện thoại.
Nói chuyện trên WeChat cũng vậy, trước kia Chu Tương Tương gửi Wechat cho Phó Tranh, một giây sau Phó Tranh đã trả lời lại.
Nhưng bây giờ, một giây sau chưa trả lời lại cũng bỏ đi, lại có lúc cách vài giờ mới trả lời lại cô.
Hẹn gặp cũng vậy, trước kia hai người hầu như mỗi ngày đều muốn gặp mặt, nhưng lúc này, Chu Tương Tương đã hai ngày rồi chưa được gặp Phó Tranh, mà anh cũng không hẹn cô.
Chu Tương Tương mới vừa gọi điện thoại cho Phó Tranh, vang lên nửa ngày cũng không có ai nhận, Chu Tương Tương tức giận ném di động "Cạch" xuống đất.
Giản Vi quay đầu lại, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Chồng cậu lại không nghe điện thoại à?"
Chu Tương Tương vừa tức vừa buồn, lại lo lắng sợ hãi, quay đầu lại, có chút khẩn trương hỏi: "Các cậu nói xem, có phải anh ấy đã có người khác rồi không?"
Nhìn vào biểu hiện gần đây của Phó Tranh, khó trách Chu Tương Tương nghĩ ngợi lung tung.
"Không thể nào, Phó Tranh nhà cậu đối tốt với cậu như vậy cơ mà."
Lập tức Thẩm Đình và Trương Tâm đẩy ghế ngồi trước mặt Chu Tương Tương.
Giản Vi cũng kéo ghế lại.
Bốn nữ sinh ngồi thành một vòng.
Giản Vi gật đầu, "Đình Đình nói rất đúng, Phó Tranh nhà cậu đối tốt với cậu như vậy, không giống người sẽ thay lòng. Cậu đã quên lúc huấn luyện quân sự rồi à, không phải cậu gầy đi mấy cân sao, làm cho cậu ấy sốt sắng cả lên, mỗi ngày đều canh cậu ăn cơm."
"Cậu cũng nói đó là lúc huấn luyện quân sự, học kỳ này đã qua hơn một nửa, quỷ mới biết có phải anh ấy đã thích người khác rồi hay không."
Chu Tương Tương càng nói càng hoảng hốt, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, răng cắn chặt.
"..."
"Trời ạ, Tương Tương, tớ cảm thấy có lẽ là cậu suy nghĩ nhiều rồi, tớ nghe nói tiết của Khoa Kiến Trúc rất nhiều, có lẽ cậu ấy thật sự bận đấy." Trương Tâm nói.
Chu Tương Tương nhíu mày, sau đó lại lắc đầu, "Không thể nào, lúc học lớp mười hai, áp lực học tập nặng như vậy, mỗi ngày anh ấy đều gọi video với tớ, dù không nói câu nào, nhưng vẫn mở video, sau đó hai chúng tớ mỗi người đều tự ôn tập. Khi đó gấp rút như vậy, anh ấy đều muốn gọi video với tớ, trong khoảng thời gian này bận rộn, có thể vội bằng lúc đó sao?"
Chu Tương Tương càng nghĩ, càng cảm thấy không thích hợp, cầm điện thoại lên lại gọi cho Phó Tranh.
Liên tục gọi ba lần, vẫn không có người nhận.
Chu Tương Tương quả thực bị chọc giận, "Cạch" một tiếng, đập di động lên trên bàn.
"Nhìn đi, các cậu nhìn đi, anh ấy không nhận điện thoại của tớ! Anh ấy vậy mà không nhận điện thoại của tớ! Từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ như vậy!"
Chu Tương Tương nói, trong nháy mắt đôi mắt hồng lên.
Giản Vi vội vàng nắm chặt tay Chu Tương Tương, an ủi: "Tương Tương, cậu đừng vội, có lẽ là cậu ấy đang bận thật, không nhìn tới điện thoại, chờ đến tối cậu ấy gọi tới, cậu hãy hỏi cậu ấy rõ ràng. Loại chuyện như này, ngàn vạn lần đừng có gấp, nếu như hiểu lầm thì không tốt đâu."
Lúc này trong đầu Chu Tương Tương chợt nhớ tới trước khi nhập học, Hoan Hoan từng nói với cô.
Cô ấy nói, lên đại học, sẽ không còn đơn thuần giống như cao trung. Phó Tranh nhà cậu lại đẹp trai như vậy, cậu phải giám sát chặt chẽ, đừng để có người chui vào kẽ hở.
Khi đó cô còn cảm thấy Hoan Hoan quá khoa trương, dù sao cô vẫn rất tin tưởng tình cảm của Phó Tranh đối với cô.
Mà bây giờ...
Chu Tương Tương tức giận tim đau nhức, cầm điện thoại lên, mở khoá, sau đó đẩy số điện thoại Phó Tranh ra ngoài ———
Một giây sau, trực tiếp kéo vào danh sách đen.
Giản Vi ngẩn ra, "Ách... Tương Tương..."
Chu Tương Tương ném di động, "Không nghe điện thoại, vậy thì đừng tới tìm tớ nữa!"
Trong lòng Chu Tương Tương khó chịu, từ trên ghế đứng dậy, xoay người, tháo giày bò lên giường.
Giản Vi đứng lên, ngẩng đầu, thì thấy cô chui vào trong chăn, cuộn mình lại, trốn đi, như một con nhộng.
Thẩm Đình lặng lẽ đẩy Giản Vi một cái, môi lúc đóng lúc mở, dùng khẩu hình hỏi cô nàng, "Tương Tương sẽ không phải đang khóc đó chứ?"
Giản Vi lắc đầu.
Cô không biết Tương Tương có khóc hay không, nhưng cô có thể hiểu được tâm tình của cô ấy.
Bởi vì yêu quá sâu đậm, cho nên rất nhạy cảm, bất an, sợ mất đi.
...
Lúc Phó Tranh đi ra khỏi thư viện, đã hơn năm giờ chiều.
Lúc trước anh đam mê thiết kế trang trí, gần đây mỗi ngày đều ngâm mình trong thư viện.
Dự định trong lúc học đại học mở phòng làm việc thiết kế, nếm thử lập nghiệp.
Mấy ngày hôm trước cha gọi điện thoại tới, trong lúc vô tình nhắc tới chuyện này, kết quả không ngờ cha anh rất ủng hộ, để cho anh yên tâm đi làm.
Anh vốn muốn nói cho Tương Tương, nhưng sau đó nghĩ lại, cảm thấy vẫn là chờ sau khi thành công, cho cô một kinh hỉ.
Anh muốn dựa vào bản lĩnh chính mình, tranh thủ đến sinh nhật 20 tuổi của Tương Tương, cho cô một món quà lớn.
Đã qua hơn nửa học kỳ, ngoại trừ đi học hầu như mỗi ngày đều ngâm mình ở thư viện, có lúc đạt đến trình độ tẩu hoả nhập ma mất ăn mất ngủ.
Trong thư viện các loại sách về kiến trúc về thiết kế trang trí, chỉ nhìn mới một phần ba, đã học được rất nhiều thứ, trong đầu cũng nghĩ ra rất nhiều ý tưởng.
Anh bây giờ, nhớ lại những ngày tháng trước đây ngây ngốc ăn no chờ chết, quả thực vô cùng khinh bỉ.
Đi ra khỏi thư viện, Phó Tranh lấy di động ra, định gọi điện thoại cho Tương Tương, kêu cô cùng đi ăn cơm.
Kết quả vừa lấy di động ra, thấy mấy cuộc điện thoại Chu Tương Tương gọi tới.
Vừa rồi anh ở thư viện, để chế độ yên lặng, di động để trong túi nên không phát hiện.
Phó Tranh lập tức gọi lại.
Điện thoại thông, nhưng bên kia lại là một giọng nữ máy móc, "Thật xin lỗi, số điện thoại ngài gọi tới hiện đang trong cuộc trò chuyện."
Phó Tranh cũng không nghĩ nhiều, nghĩ có lẽ Tương Tương đang gọi điện thoại cho người khác, vì vậy cất di động, định về kí túc xá tắm rửa thay quần áo.
Trong kí túc xá, mấy người bạn cùng phòng đang chơi game, vô cùng náo nhiệt.
"Ô, Tranh ca, về rồi à, đang chờ cậu đi ăn cơm đấy!" Tạ Nguyên từ trong game ngẩng đầu nói với Phó Tranh.
Phó Tranh ném điện thoại di động lên trên giường, vừa cởi áo khoác vừa nói: "Các cậu đi ăn đi, tôi chờ vợ tôi."
"Đừng mà, hôm nay là sinh nhật của Hải, đi chung đi, gọi chị dâu đi chung luôn."
Phó Tranh ngây người, nhìn Từ Hải, "Sinh nhật Hải?"
Từ Hải che ngực, làm ra vẻ đau lòng, "Ta thiên, Tranh ca cậu không quan tâm tớ! Không phải tối qua đã nói rồi sao, mời mọi người ăn cơm a."
Tạ Nguyên cười ha ha, vỗ vai Từ Hải, "Cậu chấp nhận số phận đi, Tranh ca chúng ta, trong đầu chỉ có vợ cậu ấy thôi."
Phó Tranh cười nhạo, "Được rồi được rồi được rồi, tôi đi tắm đã, lát nữa sẽ đi với mấy cậu."
"Ngoạ tào, Tranh ca cậu yêu sạch sẽ vậy à."
Phó Tranh tắm xong đi ra, mọi người đã chuẩn bị xong, Từ Hải nói: "Tranh ca, chỉ chờ mỗi cậu thôi đó."
"Các cậu đi trước đi, lát nữa tôi tới."
Phó Tranh vừa mặc quần áo vừa nói.
"Đừng mà, chờ cậu, tớ lại chơi game đây." Tạ Nguyên cầm điện thoại, cúi đầu chơi game.
Phó Tranh rất nhanh đã thay xong quần áo, nói: "Đi thôi."
Ra khỏi phòng ngủ, Phó Tranh liền gọi điện thoại cho Chu Tương Tương.
Kết quả gọi qua, vậy mà vẫn đang trong cuộc trò chuyện.
Phó Tranh có chút ngốc.
Chuyện gì vậy?
Từ thư viện trở về, đến lúc này đã sắp nửa tiếng, mà vẫn còn nói chuyện?
"Tranh ca, sao vậy?"
Tạ Nguyên thấy Phó Tranh nhíu mày, hỏi một câu.
Phó Tranh lắc đầu, "Không có gì."
Lúc ra khỏi kí túc xá, Phó Tranh lại gọi cho Chu Tương Tương.
Kỳ lạ là, vẫn đang trong trạng thái trò chuyện.
Phó Tranh gọi điện thoại cho Chu Tương Tương, chưa từng gặp qua loại tình huống này.
Ngoại trừ anh, cô giống như không có thói quen nấu cháo điện thoại với ai cả.
"Sao vậy, Tranh ca?"
"Không có gì, tôi không gọi điện thoại cho vợ tôi được. Như vậy đi, mấy cậu cứ đi trước, tới nơi thì gửi vị trí cho tôi, tôi đi đón Tương Tương qua."
"Ừm, cũng được, vậy bọn tớ đi trước chờ cậu."
Phó Tranh gật đầu, đi về phía kí túc xá của Chu Tương Tương.
Tác giả có lời muốn nói:
Đoán xem, lúc Tương Tương 20 tuổi, Phó ca ca sẽ tặng quà gì?
Truyện tại Wattpad được đăng sau Wordpress từ 2 - 3 chương.
Link Wordpress: Mọi người có thể vào trang Wattpad của Vườn Cà Rốt, tại phần giới thiệu có dẫn link Wordpress của Vườn.
/91
|