Edit: Phưn Phưn
Chu Tương Tương chạy ra khỏi nhà, không ngừng gọi điện thoại cho Phó Tranh.
Điện thoại thông, nhưng vẫn không có ai nhận.
Chu Tương Tương gấp đến sắp khóc, ngồi xe đi đến nhà anh.
Mới vừa chạy đến nhà anh, thì gặp dì Dung khóc từ trong nhà đi ra.
Chu Tương Tương vội vàng tiến lên, "Dì Dung, Phó Tranh đâu?"
Dì Dung cũng là vừa mới xem tin tức phát hiện trong nhà đã xảy ra chuyện, thấy Chu Tương Tương, vội vàng đưa tay lau nước mắt, lắc đầu nói: "Bác cũng đang tìm cậu ấy, điện thoại cậu ấy vẫn gọi không được."
"Anh ấy có thể đi đâu được chứ?" Chu Tương Tương nhớ tới hình ảnh vừa thấy trên TV, trái tim nhéo lại chặt chẽ đau nhức, trong đầu không ngừng suy nghĩ, anh ấy có thể đi đâu? Bây giờ anh ấy đang đi đâu?
Dì Dung nức nở nói: "Bác cũng không biết, vừa rồi bác có gọi cho anh họ của thiếu gia, bên cậu ấy cũng không có ai."
Chu Tương Tương cắn môi, mấy giây sau, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một nơi, ánh mắt cô sáng lên, đột ngột quay đầu, nhanh chóng chạy về.
Chu Tương Tương từ nhà Phó Tranh chạy ra, đón xe đến trường học.
Vẫn chưa chính thức nghỉ hè, trừ lớp mười hai, học sinh các năm khác vẫn còn đang đi học.
Lúc Chu Tương Tương chạy vào trường học, đúng ngay thời gian lên lớp, học sinh đều ở trong phòng học, cả trường học yên tĩnh.
Cô trực tiếp chạy tới khu lớp mười hai, chạy một hơi lên sân thượng.
Trực giác nói cho cô biết, Phó Tranh đang ở đây.
Lúc chạy lên tầng cao nhất, cô đứng ở cửa, tay đặt trên cửa, thời điểm chuẩn bị đẩy cửa, chợt ngừng lại.
Trái tim nhảy thình thịch thình thịch.
Cô không biết phải an ủi anh thế nào.
Chuyện lớn như vậy, an ủi thế nào cũng không thể giảm bớt đau lòng trong anh?
Chú Phó là người tốt như vậy...
Chu Tương Tương đứng ở cửa gần một phút, cuối cùng mới đưa tay lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong nháy mắt cửa đẩy ra, liền trông thấy hình bóng quen thuộc.
Phó Tranh nằm trên chiếc ghế dựa ở giữa sân thượng.
Chu Tương Tương nhìn anh, dường như trở lại lúc trước cuộc chiến thi đại học.
Mỗi lần Phó Tranh mệt mỏi chịu không nổi, sẽ lên sân thượng, nằm trên chiếc ghế dựa kia ngủ một giấc.
Chu Tương Tương chậm rãi đi tới, bước chân lúc này nặng trĩu.
Đi đến trước mặt Phó Tranh, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh.
Máu ở khóe mắt anh đã đông lại, Chu Tương Tương cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên mắt anh, khẽ nói: "Phó Tranh, em đến rồi."
Mí mắt Phó Tranh run rẩy, mở mắt, trong mắt chứa đầy hơi nước, đôi mắt đỏ tươi dường như có thể nhỏ ra máu.
Anh nhìn Chu Tương Tương, môi khẽ mở, muốn kêu một tiếng "Tương Tương", nhưng cổ họng như bị bông thấm nước chặn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Chu Tương Tương nhìn mà đau lòng, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống trên mặt Phó Tranh.
Nước mắt nóng hổi, nóng đến nỗi làm cho ngực Phó Tranh bỗng dưng run lên một cái.
Anh giơ tay lên, theo bản năng cầm lấy tay Chu Tương Tương đang ôm đầu anh, tay kia che mắt, một lúc lâu sau, trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn, "Tương Tương... Em nói đi ba anh sao có thể làm ra loại chuyện đó? Anh vẫn... Vẫn cảm thấy ông ấy là người tốt, anh vì ông ấy mà vinh hạnh, ông ấy làm sao có thể làm ra loại chuyện này..."
Nói đến phần sau, giọng Phó Tranh càng ngày càng nhỏ, gần như không nghe được.
Chu Tương Tương nhìn anh, trong mắt đều là đau lòng.
Cô nhẹ giọng nói: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ chú Phó không có việc gì đâu? Phó Tranh, để em dẫn anh đi bệnh viện, vết thương trên mặt anh cần phải xử lý."
Chu Tương Tương vừa nói, vừa đỡ Phó Tranh từ trên ghế dậy.
Nhưng mà Phó Tranh lại không động, vẫn ở ngồi chỗ đó, giống như đang thổ lộ, hoặc như là tự nói, "Ngày hôm qua có điểm, anh một mực chờ ông về, chính miệng nói tin tốt này cho ông ấy biết. Con người của ba anh, từ nhỏ đã thích độc địa với anh, anh lớn như vậy, ông ấy cũng chưa từng khen anh một câu. Đương nhiên, anh cũng chưa từng làm chuyện gì đáng để khen thưởng... Hôm qua anh đợi đến hơn ba giờ đêm, muốn đợi ông ấy trở về, đem điểm thi đại học của anh nói cho ông ấy biết, muốn nghe ông ấy khen anh hai câu, muốn cùng nhau ăn mừng... Tương Tương em biết không, đời này anh chưa từng kiêu ngạo vì bản thân như ngày hôm qua..."
"Em biết, em đều biết." Hai tay Chu Tương Tương nắm chặt tay Phó Tranh, không ngừng gật đầu.
Cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng muốn cùng người nhà chia sẻ niềm vui của anh, cũng hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác trong nháy mắt từ trên mây rơi xuống địa ngục của anh.
"Nhưng là hôm nay..." Phó Tranh nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở cửa công ty, nghĩ đến những biểu ngữ được đưa ra, tức giận chửi rủa, như cơn sóng lớn hung bạo cuồn cuộn trong đầu anh.
Cảm giác đầu sắp nổ tung.
Anh rủ đầu, ôm đầu gắt gao, ngón tay chặt chẽ lôi tóc, thân thể không khống chế được run rẩy.
Chu Tương Tương thấy anh như vậy, con mắt đột nhiên chua xót chịu không nổi, liều mạng muốn nhịn nhưng cuối cùng không khống chế được nước mắt cuồn cuộn chảy ra.
Cô cúi người, từ phía sau ôm lấy hông của Phó Tranh, mặt áp lên lưng anh, giọng nói dịu dàng, mang theo vài phần nghẹn ngào, "Phó Tranh, anh khóc đi, khó chịu thì cứ khóc đi, em sẽ bồi anh, vĩnh viễn bồi anh... Anh đừng sợ, bất luận anh xảy ra chuyện gì, em đều ở bên cạnh anh, nếu anh chịu không nổi, thì dựa vào em, em để cho anh dựa vào."
Chu Tương Tương ôm chặt lấy Phó Tranh, cô biết bây giờ dù nói cái gì cũng không thể nào an ủi được anh, đổi lại là cô, cũng sẽ không thể chịu được.
Cho nên, cô chỉ có thể ở đây lẳng lặng bồi anh, để anh không phải cô đơn và bất lực.
Phó Tranh không nói gì, cứ như vậy cúi thấp đầu, nước mắt cố nén lại cũng không thể chịu đựng được, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Xi măng trên mặt đất, từng giọt từng giọt nước mắt, như bầu trời hạ xuống cơn mưa.
Không biết qua bao lâu, trời dần dần tối đen.
Phó Tranh cuối cùng từ trên đầu gối ngẩng đầu lên.
Chu Tương Tương lo lắng nhìn anh, "Phó Tranh..."
Con mắt Phó Tranh còn rất đỏ, nhưng tâm tình đã ổn định rất nhiều.
Ánh mắt anh nhìn Chu Tương Tương thật sâu, nhẹ nhàng sờ mặt cô, "Tương Tương, cảm ơn em."
Chu Tương Tương cắn môi, liên tục lắc đầu.
Cô không cần cảm ơn, cô làm sao có thể cần Phó Tranh cảm ơn.
Hai người rời khỏi trường học, Chu Tương Tương muốn đưa Phó Tranh đi bệnh viện xử lý vết thương, Phó Tranh không chịu đi.
Phó Tranh không nói gì cả, cũng chỉ gắt gao nắm lấy tay Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương không lay chuyển được anh, đưa Phó Tranh đi ăn cái gì đó.
Chọn rất nhiều món ăn, nhưng anh hầu như không động đũa.
Chu Tương Tương đau lòng muốn khóc, "Phó Tranh, anh ăn nhiều một chút đi, cả ngày nay anh vẫn chưa ăn gì rồi."
Cổ họng Phó Tranh trướng đau nhức, giọng khàn vô cùng lợi hại, "Ăn không vô, thật sự ăn không vô."
Vừa dứt lời, đột nhiên điện thoại của Phó Tranh vang lên.
Điện thoại Phó Tranh đặt trên bàn cơm, anh nhìn thoáng qua, nhưng không có ý muốn duỗi tay nhận.
Chu Tương Tương ló đầu nhìn, ngẩng đầu nhìn Phó Tranh, "Em nhận giúp anh nhé?"
Phó Tranh không nói được hay cũng nói không, Chu Tương Tương chần chừ hai giây, trực tiếp giúp anh nhận điện thoại.
Điện thoại là Lục Mộ Trầm gọi tới, hỏi Phó Tranh ở đâu, Chu Tương Tương báo tên nhà hàng cho anh ấy, sau đó cúp điện thoại.
Cô thật sự có thể hiểu tâm trạng hiện tại của Phó Tranh, xảy ra chuyện lớn như vậy, chính anh cũng không thể bình tĩnh lại được, đại khái thật sự không muốn nghe người ta nói nhiều.
Mặc dù cô ở bên cạnh anh, cũng sẽ không nói nhiều với anh.
Lẳng lặng làm bạn, so với mấy lời nói bảo anh yên tâm, càng hữu ích hơn.
Cúp điện thoại, vừa mới gần mười phút, Lục Mộ Trầm đã tới nơi.
Chu Tương Tương trông thấy liền vội đứng lên vẫy tay với anh ấy.
Lục Mộ Trầm gật đầu, đi tới.
Phó Tranh ngồi trên ghế sofa, cúi đầu, cả người nhìn qua chật vật lại chán chường.
Lục Mộ Trầm nhìn anh một cái, ngồi xuống đối diện anh.
Mới vừa ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề: "Sự việc không có nghiêm trọng như em nghĩ, em đừng như vậy."
Phó Tranh nghe thấy những lời này, cả người cứng lại, lập tức hơi lấy lại tinh thần.
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm nhìn anh nói: "Sữa bò đúng là có vấn đề, rất nhiều người uống bị nôn và tiêu chảy, có mấy đứa trẻ sức đề kháng yếu, nên hơi nghiêm trọng, nhưng ban ngày anh có đi đến các bệnh viện xem qua tình huống, mọi người đã kịp thời trị liệu, đều đã hoàn toàn bình phục."
"Vậy thì sao chứ? Có vấn đề chính là có vấn đề, chẳng lẽ muốn ra mạng người, mới cảm thấy là thật sự nghiêm trọng?" Phó Tranh khó chịu chính là, người cha mà anh kính yêu nhất, vì cái gì sẽ làm ra loại chuyện này?
Đồ có vấn đề, tại sao còn muốn đưa ra thị trường?
Lục Mộ Trầm nhìn anh, trầm mặc một lúc, mới nói: "Em nói không sai, vô luận vấn đề lớn hay vấn đề nhỏ, có vấn đề chính là vấn đề, không có người muốn trốn tránh trách nhiệm, ba em cũng không có muốn."
Anh ấy nói, ngừng hai giây, lại tiếp tục nói: "Anh vừa mới thông qua quan hệ của ba anh, đến cục xem dượng, chuyện này không có quan hệ với ba em."
"Anh nói cái gì?" Phó Tranh bỗng nhiên mở to hai mắt, không tin được nhìn Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm nói: "Hình như phê chuẩn nhóm hàng này là do bác cả của em phụ trách, cha em cũng không biết chuyện. Cho nên em không cần lo lắng, anh hỏi ba anh, loại chuyện này, cụ thể trách phạt sẽ dừng ở trên đầu người có trách nhiệm, dượng là giám thị cùng lắm tội sẽ không nặng, sẽ không quá nghiêm trọng."
Phó Tranh nghe vậy, đột nhiên từ ghế sô pha đứng lên, "Anh họ, em muốn đi xem ba em, anh có thể nói với dượng một tiếng được không?"
Lục Mộ Trầm ngước mắt nhìn anh, "Em gấp cái gì? Trước ăn cơm đi đã, rồi đi bệnh viện xử lý miệng vết thương, trở về tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai anh đưa em qua."
"Anh họ..."
"Em ngồi xuống." Khuôn mặt Lục Mộ Trầm nghiêm túc, Phó Tranh do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn ngồi xuống.
Chu Tương Tương lặng lẽ nắm chặt tay anh, nhìn anh, giọng điệu thương lượng, "Ăn chút đi, được không?"
Phó Tranh rốt cuộc gật đầu một cái.
Chu Tương Tương thấy Phó Tranh đồng ý, vội đưa cho anh một chén cơm nóng, gắp chút đồ ăn bỏ vào trong chén anh, "Nhanh ăn đi, cả ngày nay anh vẫn chưa ăn gì đâu."
Lục Mộ Trầm nhìn Chu Tương Tương, lại nói với Phó Tranh, "Chuyện ba em không cần lo lắng, có ba anh ở đó, người trong cục sẽ không làm khó ông ấy, chờ việc này điều tra xong, sẽ thả ra."
Phó Tranh trầm mặc một chút, rốt cuộc " Ừ " một tiếng, "Em biết rồi, cảm ơn anh họ."
Chu Tương Tương chạy ra khỏi nhà, không ngừng gọi điện thoại cho Phó Tranh.
Điện thoại thông, nhưng vẫn không có ai nhận.
Chu Tương Tương gấp đến sắp khóc, ngồi xe đi đến nhà anh.
Mới vừa chạy đến nhà anh, thì gặp dì Dung khóc từ trong nhà đi ra.
Chu Tương Tương vội vàng tiến lên, "Dì Dung, Phó Tranh đâu?"
Dì Dung cũng là vừa mới xem tin tức phát hiện trong nhà đã xảy ra chuyện, thấy Chu Tương Tương, vội vàng đưa tay lau nước mắt, lắc đầu nói: "Bác cũng đang tìm cậu ấy, điện thoại cậu ấy vẫn gọi không được."
"Anh ấy có thể đi đâu được chứ?" Chu Tương Tương nhớ tới hình ảnh vừa thấy trên TV, trái tim nhéo lại chặt chẽ đau nhức, trong đầu không ngừng suy nghĩ, anh ấy có thể đi đâu? Bây giờ anh ấy đang đi đâu?
Dì Dung nức nở nói: "Bác cũng không biết, vừa rồi bác có gọi cho anh họ của thiếu gia, bên cậu ấy cũng không có ai."
Chu Tương Tương cắn môi, mấy giây sau, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một nơi, ánh mắt cô sáng lên, đột ngột quay đầu, nhanh chóng chạy về.
Chu Tương Tương từ nhà Phó Tranh chạy ra, đón xe đến trường học.
Vẫn chưa chính thức nghỉ hè, trừ lớp mười hai, học sinh các năm khác vẫn còn đang đi học.
Lúc Chu Tương Tương chạy vào trường học, đúng ngay thời gian lên lớp, học sinh đều ở trong phòng học, cả trường học yên tĩnh.
Cô trực tiếp chạy tới khu lớp mười hai, chạy một hơi lên sân thượng.
Trực giác nói cho cô biết, Phó Tranh đang ở đây.
Lúc chạy lên tầng cao nhất, cô đứng ở cửa, tay đặt trên cửa, thời điểm chuẩn bị đẩy cửa, chợt ngừng lại.
Trái tim nhảy thình thịch thình thịch.
Cô không biết phải an ủi anh thế nào.
Chuyện lớn như vậy, an ủi thế nào cũng không thể giảm bớt đau lòng trong anh?
Chú Phó là người tốt như vậy...
Chu Tương Tương đứng ở cửa gần một phút, cuối cùng mới đưa tay lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong nháy mắt cửa đẩy ra, liền trông thấy hình bóng quen thuộc.
Phó Tranh nằm trên chiếc ghế dựa ở giữa sân thượng.
Chu Tương Tương nhìn anh, dường như trở lại lúc trước cuộc chiến thi đại học.
Mỗi lần Phó Tranh mệt mỏi chịu không nổi, sẽ lên sân thượng, nằm trên chiếc ghế dựa kia ngủ một giấc.
Chu Tương Tương chậm rãi đi tới, bước chân lúc này nặng trĩu.
Đi đến trước mặt Phó Tranh, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh.
Máu ở khóe mắt anh đã đông lại, Chu Tương Tương cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên mắt anh, khẽ nói: "Phó Tranh, em đến rồi."
Mí mắt Phó Tranh run rẩy, mở mắt, trong mắt chứa đầy hơi nước, đôi mắt đỏ tươi dường như có thể nhỏ ra máu.
Anh nhìn Chu Tương Tương, môi khẽ mở, muốn kêu một tiếng "Tương Tương", nhưng cổ họng như bị bông thấm nước chặn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Chu Tương Tương nhìn mà đau lòng, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống trên mặt Phó Tranh.
Nước mắt nóng hổi, nóng đến nỗi làm cho ngực Phó Tranh bỗng dưng run lên một cái.
Anh giơ tay lên, theo bản năng cầm lấy tay Chu Tương Tương đang ôm đầu anh, tay kia che mắt, một lúc lâu sau, trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn, "Tương Tương... Em nói đi ba anh sao có thể làm ra loại chuyện đó? Anh vẫn... Vẫn cảm thấy ông ấy là người tốt, anh vì ông ấy mà vinh hạnh, ông ấy làm sao có thể làm ra loại chuyện này..."
Nói đến phần sau, giọng Phó Tranh càng ngày càng nhỏ, gần như không nghe được.
Chu Tương Tương nhìn anh, trong mắt đều là đau lòng.
Cô nhẹ giọng nói: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ chú Phó không có việc gì đâu? Phó Tranh, để em dẫn anh đi bệnh viện, vết thương trên mặt anh cần phải xử lý."
Chu Tương Tương vừa nói, vừa đỡ Phó Tranh từ trên ghế dậy.
Nhưng mà Phó Tranh lại không động, vẫn ở ngồi chỗ đó, giống như đang thổ lộ, hoặc như là tự nói, "Ngày hôm qua có điểm, anh một mực chờ ông về, chính miệng nói tin tốt này cho ông ấy biết. Con người của ba anh, từ nhỏ đã thích độc địa với anh, anh lớn như vậy, ông ấy cũng chưa từng khen anh một câu. Đương nhiên, anh cũng chưa từng làm chuyện gì đáng để khen thưởng... Hôm qua anh đợi đến hơn ba giờ đêm, muốn đợi ông ấy trở về, đem điểm thi đại học của anh nói cho ông ấy biết, muốn nghe ông ấy khen anh hai câu, muốn cùng nhau ăn mừng... Tương Tương em biết không, đời này anh chưa từng kiêu ngạo vì bản thân như ngày hôm qua..."
"Em biết, em đều biết." Hai tay Chu Tương Tương nắm chặt tay Phó Tranh, không ngừng gật đầu.
Cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng muốn cùng người nhà chia sẻ niềm vui của anh, cũng hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác trong nháy mắt từ trên mây rơi xuống địa ngục của anh.
"Nhưng là hôm nay..." Phó Tranh nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở cửa công ty, nghĩ đến những biểu ngữ được đưa ra, tức giận chửi rủa, như cơn sóng lớn hung bạo cuồn cuộn trong đầu anh.
Cảm giác đầu sắp nổ tung.
Anh rủ đầu, ôm đầu gắt gao, ngón tay chặt chẽ lôi tóc, thân thể không khống chế được run rẩy.
Chu Tương Tương thấy anh như vậy, con mắt đột nhiên chua xót chịu không nổi, liều mạng muốn nhịn nhưng cuối cùng không khống chế được nước mắt cuồn cuộn chảy ra.
Cô cúi người, từ phía sau ôm lấy hông của Phó Tranh, mặt áp lên lưng anh, giọng nói dịu dàng, mang theo vài phần nghẹn ngào, "Phó Tranh, anh khóc đi, khó chịu thì cứ khóc đi, em sẽ bồi anh, vĩnh viễn bồi anh... Anh đừng sợ, bất luận anh xảy ra chuyện gì, em đều ở bên cạnh anh, nếu anh chịu không nổi, thì dựa vào em, em để cho anh dựa vào."
Chu Tương Tương ôm chặt lấy Phó Tranh, cô biết bây giờ dù nói cái gì cũng không thể nào an ủi được anh, đổi lại là cô, cũng sẽ không thể chịu được.
Cho nên, cô chỉ có thể ở đây lẳng lặng bồi anh, để anh không phải cô đơn và bất lực.
Phó Tranh không nói gì, cứ như vậy cúi thấp đầu, nước mắt cố nén lại cũng không thể chịu đựng được, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Xi măng trên mặt đất, từng giọt từng giọt nước mắt, như bầu trời hạ xuống cơn mưa.
Không biết qua bao lâu, trời dần dần tối đen.
Phó Tranh cuối cùng từ trên đầu gối ngẩng đầu lên.
Chu Tương Tương lo lắng nhìn anh, "Phó Tranh..."
Con mắt Phó Tranh còn rất đỏ, nhưng tâm tình đã ổn định rất nhiều.
Ánh mắt anh nhìn Chu Tương Tương thật sâu, nhẹ nhàng sờ mặt cô, "Tương Tương, cảm ơn em."
Chu Tương Tương cắn môi, liên tục lắc đầu.
Cô không cần cảm ơn, cô làm sao có thể cần Phó Tranh cảm ơn.
Hai người rời khỏi trường học, Chu Tương Tương muốn đưa Phó Tranh đi bệnh viện xử lý vết thương, Phó Tranh không chịu đi.
Phó Tranh không nói gì cả, cũng chỉ gắt gao nắm lấy tay Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương không lay chuyển được anh, đưa Phó Tranh đi ăn cái gì đó.
Chọn rất nhiều món ăn, nhưng anh hầu như không động đũa.
Chu Tương Tương đau lòng muốn khóc, "Phó Tranh, anh ăn nhiều một chút đi, cả ngày nay anh vẫn chưa ăn gì rồi."
Cổ họng Phó Tranh trướng đau nhức, giọng khàn vô cùng lợi hại, "Ăn không vô, thật sự ăn không vô."
Vừa dứt lời, đột nhiên điện thoại của Phó Tranh vang lên.
Điện thoại Phó Tranh đặt trên bàn cơm, anh nhìn thoáng qua, nhưng không có ý muốn duỗi tay nhận.
Chu Tương Tương ló đầu nhìn, ngẩng đầu nhìn Phó Tranh, "Em nhận giúp anh nhé?"
Phó Tranh không nói được hay cũng nói không, Chu Tương Tương chần chừ hai giây, trực tiếp giúp anh nhận điện thoại.
Điện thoại là Lục Mộ Trầm gọi tới, hỏi Phó Tranh ở đâu, Chu Tương Tương báo tên nhà hàng cho anh ấy, sau đó cúp điện thoại.
Cô thật sự có thể hiểu tâm trạng hiện tại của Phó Tranh, xảy ra chuyện lớn như vậy, chính anh cũng không thể bình tĩnh lại được, đại khái thật sự không muốn nghe người ta nói nhiều.
Mặc dù cô ở bên cạnh anh, cũng sẽ không nói nhiều với anh.
Lẳng lặng làm bạn, so với mấy lời nói bảo anh yên tâm, càng hữu ích hơn.
Cúp điện thoại, vừa mới gần mười phút, Lục Mộ Trầm đã tới nơi.
Chu Tương Tương trông thấy liền vội đứng lên vẫy tay với anh ấy.
Lục Mộ Trầm gật đầu, đi tới.
Phó Tranh ngồi trên ghế sofa, cúi đầu, cả người nhìn qua chật vật lại chán chường.
Lục Mộ Trầm nhìn anh một cái, ngồi xuống đối diện anh.
Mới vừa ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề: "Sự việc không có nghiêm trọng như em nghĩ, em đừng như vậy."
Phó Tranh nghe thấy những lời này, cả người cứng lại, lập tức hơi lấy lại tinh thần.
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm nhìn anh nói: "Sữa bò đúng là có vấn đề, rất nhiều người uống bị nôn và tiêu chảy, có mấy đứa trẻ sức đề kháng yếu, nên hơi nghiêm trọng, nhưng ban ngày anh có đi đến các bệnh viện xem qua tình huống, mọi người đã kịp thời trị liệu, đều đã hoàn toàn bình phục."
"Vậy thì sao chứ? Có vấn đề chính là có vấn đề, chẳng lẽ muốn ra mạng người, mới cảm thấy là thật sự nghiêm trọng?" Phó Tranh khó chịu chính là, người cha mà anh kính yêu nhất, vì cái gì sẽ làm ra loại chuyện này?
Đồ có vấn đề, tại sao còn muốn đưa ra thị trường?
Lục Mộ Trầm nhìn anh, trầm mặc một lúc, mới nói: "Em nói không sai, vô luận vấn đề lớn hay vấn đề nhỏ, có vấn đề chính là vấn đề, không có người muốn trốn tránh trách nhiệm, ba em cũng không có muốn."
Anh ấy nói, ngừng hai giây, lại tiếp tục nói: "Anh vừa mới thông qua quan hệ của ba anh, đến cục xem dượng, chuyện này không có quan hệ với ba em."
"Anh nói cái gì?" Phó Tranh bỗng nhiên mở to hai mắt, không tin được nhìn Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm nói: "Hình như phê chuẩn nhóm hàng này là do bác cả của em phụ trách, cha em cũng không biết chuyện. Cho nên em không cần lo lắng, anh hỏi ba anh, loại chuyện này, cụ thể trách phạt sẽ dừng ở trên đầu người có trách nhiệm, dượng là giám thị cùng lắm tội sẽ không nặng, sẽ không quá nghiêm trọng."
Phó Tranh nghe vậy, đột nhiên từ ghế sô pha đứng lên, "Anh họ, em muốn đi xem ba em, anh có thể nói với dượng một tiếng được không?"
Lục Mộ Trầm ngước mắt nhìn anh, "Em gấp cái gì? Trước ăn cơm đi đã, rồi đi bệnh viện xử lý miệng vết thương, trở về tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai anh đưa em qua."
"Anh họ..."
"Em ngồi xuống." Khuôn mặt Lục Mộ Trầm nghiêm túc, Phó Tranh do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn ngồi xuống.
Chu Tương Tương lặng lẽ nắm chặt tay anh, nhìn anh, giọng điệu thương lượng, "Ăn chút đi, được không?"
Phó Tranh rốt cuộc gật đầu một cái.
Chu Tương Tương thấy Phó Tranh đồng ý, vội đưa cho anh một chén cơm nóng, gắp chút đồ ăn bỏ vào trong chén anh, "Nhanh ăn đi, cả ngày nay anh vẫn chưa ăn gì đâu."
Lục Mộ Trầm nhìn Chu Tương Tương, lại nói với Phó Tranh, "Chuyện ba em không cần lo lắng, có ba anh ở đó, người trong cục sẽ không làm khó ông ấy, chờ việc này điều tra xong, sẽ thả ra."
Phó Tranh trầm mặc một chút, rốt cuộc " Ừ " một tiếng, "Em biết rồi, cảm ơn anh họ."
/91
|