Edit: Phưn Phưn
Hàng năm lúc thi đại học trời cũng sẽ mưa, đây gần như đã biến thành quy luật, rất thần kì.
Hơn nữa sau khi hết mưa, trời cũng không còn nóng bức, người cũng không còn nóng nảy bất an.
Vừa rồi ở bên ngoài Phó Tranh còn rất khẩn trương, lúc này vào phòng thi, ngồi tại chỗ, trong lòng ngược lại đã hoàn toàn bình tĩnh.
Cũng đã lên trường thi, thi thành cái dạng gì thì cứ cái dạng đó.
Từ lớp mười một bắt đầu học tập, trong một năm rưỡi, có thời gian gần một năm, mỗi đêm Phó Tranh đều là ba giờ sáng mới ngủ, sáu giờ sáng hôm sau dậy.
Chuyện học thâu đêm suốt sáng như vậy, đại khái mỗi học sinh đều làm qua, nhưng kiên trì lâu giống như Phó Tranh, lại rất ít.
Đương nhiên, vất vả cần cù cày cấy vẫn có kết quả, hai ngày thi đại học, Phó Tranh thi coi như dễ dàng.
Đề không phải là rất khó, cơ bản coi như dễ dàng.
Ngày 8 tháng 6, giây phút bước ra khỏi phòng thi, Phó Tranh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác như trút được gánh nặng.
Bất luận là thi được hay không, đều đã kết thúc.
"Ca!" Lục Quýnh vừa ra khỏi phòng thi, đã nhìn thấy Phó Tranh, kích động chạy tới, "Ca! Anh thi thế nào? Đề thi Số học cuối cùng anh chọn cái gì?"
Trước khi kết thúc cuộc thi, không ai dám so đáp án.
Sau khi chấm dứt, bên tai ong ong ong, tất cả đều là âm thanh so đáp án.
Phó Tranh cực kỳ phiền, sải bước đi ra ngoài, "Đừng có so đáp án với tôi, không muốn."
"Ai nha, thi xong rồi mà."
Trường thi quá nhiều người, Phó Tranh dự định đi bên ngoài chờ Chu Tương Tương.
Lục Quýnh đi theo anh, cánh tay choàng lên vai anh, "Ca, thi đại học xong rồi, hè anh có kế hoạch gì không?"
"Với vợ tôi."
"Chao ôi em biết mà! Lâm Khê ngu xuẩn, còn nói gọi anh đi du lịch tốt nghiệp chung với tụi em!"
Phó Tranh chau mày, cười, "Tôi là muốn đi du lịch tốt nghiệp, nhưng mà không phải với mấy cậu, mà là với Tương Tương nhà tôi."
Lục Quýnh trừng to mắt, "Thật? Chỉ hai người bọn anh? Ta thiên, quá lãng mạn rồi? Định đi đâu chơi?"
"Chưa biết, xem ý vợ tôi."
Lục Quýnh nghe, đột nhiên vẻ mặt mập mờ nhìn Phó Tranh, cùi chỏ lặng lẽ đẩy anh một cái, "Tranh ca, anh và chị dâu hai người ra cửa du lịch, cô nam quả nữ, có phải là sẽ làm một số việc gì đó không?"
Lục Quýnh vừa nói, vừa nháy mắt với Phó Tranh, một bộ dạng anh hiểu mà.
"Đi đi đi, Lăn qua bên kia! Nói bậy cái gì đó?!"
Lục Quýnh: "Không có nói bậy nha, đều tốt nghiệp rồi, cái này không phải rất bình thường sao?"
Phó Tranh nhíu mày, nói: "Vợ tôi vẫn còn nhỏ."
Lục Quýnh: "... Em nói, ca, anh không lẽ là muốn đợi tới lúc kết hôn? Anh cũng quá bảo thủ rồi!"
Phó Tranh lười phải nghe Lục Quýnh nói lung tung, vừa vặn trông thấy Chu Tương Tương cùng bạn học khoác tay từ trong phòng thi đi ra, liền bước nhanh tới.
"Tương Tương."
Chu Tương Tương nghe thấy tiếng, nhìn lên phía trước, thì thấy Phó Tranh đang đi đến chỗ cô.
Chu Tương Tương vội vàng nói với Hạ Hoan Hoan: "Hoan Hoan, tớ đi trước, buổi tối gặp."
"Ừ, cậu đi đi, buổi tối gặp."
Chu Tương Tương tươi cười chạy tới chỗ Phó Tranh.
Phó Tranh nhìn cô cười, dang hai cánh tay.
Chu Tương Tương vui vẻ trực tiếp nhào vào trong lòng anh.
Hai người ôm nhau tại chỗ, đã không còn sợ bị người ta phát hiện.
Phó Tranh đặc biệt cảm khái trong lòng, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại.
Hai người Lục Quýnh và Lâm Khê, kề vai sát cánh đi tới.
Lục Quýnh che mắt kêu lên "Ui cha cha", "Em nói nè, mặc dù thi đại học xong rồi, nhưng mà hai người vẫn nên chú ý một chút chứ, có bao nhiêu người còn đang nhìn kìa."
Phó Tranh đá qua một cước, "Tên đầu chó này, xen vào việc của người khác lắm thế!"
Chu Tương Tương cong cong mắt cười, từ trong ngực Phó Tranh đi ra.
Phó Tranh nắm tay cô, đi ra ngoài, "Buổi tối lớp em có liên hoan không?"
"Có a, em đang chuẩn bị nói cho anh chuyện này."
Phó Tranh gật đầu, "Bọn anh cũng có, liên hoan xong có thể đã khuya lắm rồi, sợ rằng ngày mai chúng ta mới gặp lại."
"Được." Chu Tương Tương cười trả lời.
Kỳ thật mấy năm nay, trong lớp của Phó Tranh đã tổ chức nhiều lần liên hoan, nhưng từ trước đến giờ anh đều không tham gia, ngại phiền chán.
Nhưng ngày hôm qua khi Lục Quýnh nói với anh chuyện liên hoan tốt nghiệp, anh không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Anh vốn không có hứng thứ với chuyện hoạt động tập thể trong lớp, nhưng liên hoan tốt nghiệp lần này, cảm thấy là vẫn nên đến.
Lúc đến kim ngọc mãn đường, phần lớn bạn học đều đã đến.
Thời điểm đẩy cửa, tất cả mọi người trong phòng đều xoay đầu lại.
Lớp trưởng kinh ngạc kêu, "Chao ôi! Bạn học Phó! Vừa rồi chúng tớ còn đang nói đến cậu, cho rằng hôm nay cậu lại không đến!"
Phó Tranh cười nhẹ, đi vào, "Sao có thể chứ, liên hoan tốt nghiệp mà."
Trong lớp Phó Tranh có 43 bạn học, cộng thêm chủ nhiệm lớp là 44 người, tất cả đều tập trung đông đủ.
Ở kim ngọc mãn đường đặt một phòng bao, xếp thành ba bàn.
Trước khi dọn cơm, Tôn mập mạp đặc biệt cảm khái nói một câu, "Lớp mười hai ban 7 chúng ta, mấy năm nay, cuối cùng cũng đầy đủ một lần, các em nhìn xem, ngay cả Phó Tranh cũng tới rồi."
Tất cả mọi người nhìn về phía Phó Tranh, cười.
Phó Tranh đứng lên, cầm chai rượu, tự tay rót một ly cho chủ nhiệm lớp, vừa rót vừa nói: "Thầy Tôn, nói thật, trước kia em thật sự rất ghét thầy, biết rõ là em không nghe giảng bài, vậy mà lên lớp hết lần này tới lần khác gọi em trả lời câu hỏi, không có chuyện gì thì phạt em ở lại, khi đó em đã cảm thấy, con người thầy quả thật rảnh quá tới điên luôn rồi, thầy Nhâm môn khác cũng không quản em, thầy cứ một mực phải quản, thật sự, trước kia cảm thấy thầy đặc biệt phiền."
Tôn mập mạp nở nụ cười, "Chút tâm tư này của em mà tôi còn không biết sao? Thiếu điều viết hai chữ chán ghét trên mặt rồi."
Phó Tranh rót đầy rượu cho Tôn mập mạp, lại rót cho chính mình một ly, "Về sau em muốn học, vừa lúc bắt đầu, nền tảng rất kém, đọc sách làm em muốn phát điên. Không biết là thầy còn nhớ không, có một buổi trưa em không đi ăn cơm, thầy tới phòng học phát hiện em đang học bài, vỗ bả vai em, vô cùng cao hứng nói một câu—— bạn học Phó Tranh, cố gắng lên, thầy coi trọng em. Thật lòng, khi đó em lại cảm thấy, thầy thật, thật sự là một thầy giáo tốt."
Phó Tranh nói vô cùng nghiêm túc, từng câu từng chữ đều phát ra từ đáy lòng.
Trong hành trình anh thi đại học, trừ Tương Tương, người cho anh cỗ vũ lớn nhất, chính là vị chủ nhiệm lớp mà trước kia anh vô cùng chán ghét.
Một câu cổ vũ, có thể làm cho anh chống đỡ được một đoạn thời gian rất dài.
Trong quá trình này anh rất ít nói bản thân phải trả giá bao nhiêu.
Thế nhưng, thật sự không dễ dàng.
Cho dù có Tương Tương bồi anh, cũng không dễ dàng.
Mỗi ngày đều muốn từ bỏ, nhưng mỗi lần đều gắng gượng tiếp tục đối mặt.
Nhất là mỗi đêm khuya yên tĩnh, tất cả mọi người đang ngủ, một mình anh ngồi ở trước bàn, một lần một lần tính toán những đề bài mà trước đây anh chưa từng làm, cảm giác thất bại thật sự là không có lúc nào là không có.
Sau đó thành tích từng chút từng chút tốt lên, cuối cùng cũng leo đến được vị trí sánh vai cùng Chu Tương Tương. Tất cả mọi người cảm thấy anh chăm chỉ, nhưng kỳ thật chính anh một chút cũng không cảm thấy như vậy, đều là cắn răng mà chống đỡ.
Người khác hỏi anh, làm thế nào mà tiến bộ nhanh như vậy?
Anh luôn nói là do chỉ số thông minh cao.
Chỉ số thông minh cao sao?
Có thể là rất cao, nhưng trả giá bằng mồ hôi, cũng thật sự không ít.
Anh nâng ly rượu lên, đi đến trước mặt thầy Tôn, vô cùng chân thành cúi đầu thật sâu với ông, "Thầy Tôn, cảm ơn thầy những năm này, chưa bao giờ vứt bỏ em, cũng cảm ơn thầy hơn một năm nay đã cổ vũ và dạy dỗ em, ly rượu này mời thầy, chúc thân thể thầy vĩnh viễn khỏe mạnh, vạn sự như ý."
Tôn mập mạp đứng lên, viền mắt có hơi ướt, ông gật đầu, chạm ly với Phó Tranh, "Thầy cũng chúc em, tiền đồ như gấm, cùng bạn học Chu Tương Tương vĩnh viễn hạnh phúc."
Phó Tranh nở nụ cười, "Cảm ơn thầy, thầy Tôn, chờ đến lúc em và Tương Tương kết hôn, thầy nhất định phải tới uống một ly rượu mừng đấy."
Thầy Tôn cũng cười rộ lên, "Nhất định, nhất định tới!"
......
Liên hoan kết thúc, có bạn học tổ chức đi hát.
Ngũ âm của Phó Tranh không được đầy đủ, không muốn đi, bị Lục Quýnh cứng rắn lôi đi, nói không hát, thì ngồi uống vài ly cũng được.
Lần này tụ tập, đến lần tụ tập sau cũng không biết là bao nhiêu năm sau.
Phó Tranh cũng không thể nào từ chối, đi theo uống mấy ly rượu, khi về nhà đã là 12 giờ.
Gội đầu tắm rửa, làm xong cũng đã gần 1 giờ.
Vừa lau tóc vừa đi đến bàn học.
Trên bàn vẫn còn đống sách của anh.
Tối hôm qua làm bài thi xong thì nằm dài lên mặt bàn.
Phó Tranh rủ mắt nhìn, trong lòng bách chuyển thiên hồi*.
(bách chuyển thiên hồi*: Suy nghĩ rối bời, trăm lần nghĩ ngợi.)
Một năm rưỡi, cái tủ sách này anh đọc cả ngày lẫn đêm.
Kết thúc, lại không hiểu sao cảm giác có chút hoảng hốt, trong lòng vắng vẻ.
Anh kéo ghế dựa ra, ngồi ở trước bàn, gọi video cho Chu Tương Tương.
Video gọi qua, rất nhanh liền thông.
Bên kia, Chu Tương Tương cũng ngồi ở trước bàn học.
Hai người vừa đối mặt, ngẩn ra vài giây, bỗng nhiên đều ăn ý nở nụ cười.
Mỗi ngày treo đèn, hai người chính là ngồi ở trước bàn học như vậy, mở video, hỗ trợ nhau học tập. Ở chỗ này, Chu Tương Tương với Phó Tranh, nói rất nhiều rất nhiều lời cổ vũ, cho anh rất nhiều rất nhiều động lực.
Giờ khắc này, hai người bỗng nhiên đều trầm mặc, hơn nửa ngày đều không có người nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Chu Tương Tương nhịn không được che miệng nở nụ cười, "Phó Tranh, anh nói chuyện đi.
Phó Tranh cũng không nhịn được cười, hỏi cô, "Vợ, em có còn nhớ tốt nghiệp du lịch của chúng ta không?"
"Nhớ rõ a."
"Muốn đi đâu chơi?"
Chu Tương Tương lắc đầu, "Suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không quyết định được."
Phó Tranh cười cô, "Vậy đêm nay em suy nghĩ lại một chút, ngày mai cho anh đáp án."
"Được."
Phó Tranh dựa lưng lên ghế, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi cô: "Vợ, chừng nào thì em mới giới thiệu anh cho mẹ em?"
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả, chúng ta đều tốt nghiệp rồi, là thời gian gặp người lớn." Anh thật sự không muốn lại lén lút.
"... Ngày mai em thăm dò ý của mẹ em một chút..." Tuy rằng đã tốt nghiệp, nhưng mẹ có tư tưởng bảo thủ, nếu vẫn không cho phép cô yêu đương thì phải làm sao bây giờ?
Phó Tranh " Ừ " một tiếng, nói: "Được, chờ tin tốt của em, vợ."
"Đã biết."
Buổi tối Phó Tranh uống quá nhiều rượu, đầu có chút choáng, cũng không nói chuyện với Chu Tương Tương được bao lâu, hôn cô một cái, nói ngủ ngon, liền từng người đi nghỉ ngơi.
Gió đêm phơ phất, rốt cuộc cũng ngủ ngon.
Hàng năm lúc thi đại học trời cũng sẽ mưa, đây gần như đã biến thành quy luật, rất thần kì.
Hơn nữa sau khi hết mưa, trời cũng không còn nóng bức, người cũng không còn nóng nảy bất an.
Vừa rồi ở bên ngoài Phó Tranh còn rất khẩn trương, lúc này vào phòng thi, ngồi tại chỗ, trong lòng ngược lại đã hoàn toàn bình tĩnh.
Cũng đã lên trường thi, thi thành cái dạng gì thì cứ cái dạng đó.
Từ lớp mười một bắt đầu học tập, trong một năm rưỡi, có thời gian gần một năm, mỗi đêm Phó Tranh đều là ba giờ sáng mới ngủ, sáu giờ sáng hôm sau dậy.
Chuyện học thâu đêm suốt sáng như vậy, đại khái mỗi học sinh đều làm qua, nhưng kiên trì lâu giống như Phó Tranh, lại rất ít.
Đương nhiên, vất vả cần cù cày cấy vẫn có kết quả, hai ngày thi đại học, Phó Tranh thi coi như dễ dàng.
Đề không phải là rất khó, cơ bản coi như dễ dàng.
Ngày 8 tháng 6, giây phút bước ra khỏi phòng thi, Phó Tranh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác như trút được gánh nặng.
Bất luận là thi được hay không, đều đã kết thúc.
"Ca!" Lục Quýnh vừa ra khỏi phòng thi, đã nhìn thấy Phó Tranh, kích động chạy tới, "Ca! Anh thi thế nào? Đề thi Số học cuối cùng anh chọn cái gì?"
Trước khi kết thúc cuộc thi, không ai dám so đáp án.
Sau khi chấm dứt, bên tai ong ong ong, tất cả đều là âm thanh so đáp án.
Phó Tranh cực kỳ phiền, sải bước đi ra ngoài, "Đừng có so đáp án với tôi, không muốn."
"Ai nha, thi xong rồi mà."
Trường thi quá nhiều người, Phó Tranh dự định đi bên ngoài chờ Chu Tương Tương.
Lục Quýnh đi theo anh, cánh tay choàng lên vai anh, "Ca, thi đại học xong rồi, hè anh có kế hoạch gì không?"
"Với vợ tôi."
"Chao ôi em biết mà! Lâm Khê ngu xuẩn, còn nói gọi anh đi du lịch tốt nghiệp chung với tụi em!"
Phó Tranh chau mày, cười, "Tôi là muốn đi du lịch tốt nghiệp, nhưng mà không phải với mấy cậu, mà là với Tương Tương nhà tôi."
Lục Quýnh trừng to mắt, "Thật? Chỉ hai người bọn anh? Ta thiên, quá lãng mạn rồi? Định đi đâu chơi?"
"Chưa biết, xem ý vợ tôi."
Lục Quýnh nghe, đột nhiên vẻ mặt mập mờ nhìn Phó Tranh, cùi chỏ lặng lẽ đẩy anh một cái, "Tranh ca, anh và chị dâu hai người ra cửa du lịch, cô nam quả nữ, có phải là sẽ làm một số việc gì đó không?"
Lục Quýnh vừa nói, vừa nháy mắt với Phó Tranh, một bộ dạng anh hiểu mà.
"Đi đi đi, Lăn qua bên kia! Nói bậy cái gì đó?!"
Lục Quýnh: "Không có nói bậy nha, đều tốt nghiệp rồi, cái này không phải rất bình thường sao?"
Phó Tranh nhíu mày, nói: "Vợ tôi vẫn còn nhỏ."
Lục Quýnh: "... Em nói, ca, anh không lẽ là muốn đợi tới lúc kết hôn? Anh cũng quá bảo thủ rồi!"
Phó Tranh lười phải nghe Lục Quýnh nói lung tung, vừa vặn trông thấy Chu Tương Tương cùng bạn học khoác tay từ trong phòng thi đi ra, liền bước nhanh tới.
"Tương Tương."
Chu Tương Tương nghe thấy tiếng, nhìn lên phía trước, thì thấy Phó Tranh đang đi đến chỗ cô.
Chu Tương Tương vội vàng nói với Hạ Hoan Hoan: "Hoan Hoan, tớ đi trước, buổi tối gặp."
"Ừ, cậu đi đi, buổi tối gặp."
Chu Tương Tương tươi cười chạy tới chỗ Phó Tranh.
Phó Tranh nhìn cô cười, dang hai cánh tay.
Chu Tương Tương vui vẻ trực tiếp nhào vào trong lòng anh.
Hai người ôm nhau tại chỗ, đã không còn sợ bị người ta phát hiện.
Phó Tranh đặc biệt cảm khái trong lòng, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại.
Hai người Lục Quýnh và Lâm Khê, kề vai sát cánh đi tới.
Lục Quýnh che mắt kêu lên "Ui cha cha", "Em nói nè, mặc dù thi đại học xong rồi, nhưng mà hai người vẫn nên chú ý một chút chứ, có bao nhiêu người còn đang nhìn kìa."
Phó Tranh đá qua một cước, "Tên đầu chó này, xen vào việc của người khác lắm thế!"
Chu Tương Tương cong cong mắt cười, từ trong ngực Phó Tranh đi ra.
Phó Tranh nắm tay cô, đi ra ngoài, "Buổi tối lớp em có liên hoan không?"
"Có a, em đang chuẩn bị nói cho anh chuyện này."
Phó Tranh gật đầu, "Bọn anh cũng có, liên hoan xong có thể đã khuya lắm rồi, sợ rằng ngày mai chúng ta mới gặp lại."
"Được." Chu Tương Tương cười trả lời.
Kỳ thật mấy năm nay, trong lớp của Phó Tranh đã tổ chức nhiều lần liên hoan, nhưng từ trước đến giờ anh đều không tham gia, ngại phiền chán.
Nhưng ngày hôm qua khi Lục Quýnh nói với anh chuyện liên hoan tốt nghiệp, anh không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Anh vốn không có hứng thứ với chuyện hoạt động tập thể trong lớp, nhưng liên hoan tốt nghiệp lần này, cảm thấy là vẫn nên đến.
Lúc đến kim ngọc mãn đường, phần lớn bạn học đều đã đến.
Thời điểm đẩy cửa, tất cả mọi người trong phòng đều xoay đầu lại.
Lớp trưởng kinh ngạc kêu, "Chao ôi! Bạn học Phó! Vừa rồi chúng tớ còn đang nói đến cậu, cho rằng hôm nay cậu lại không đến!"
Phó Tranh cười nhẹ, đi vào, "Sao có thể chứ, liên hoan tốt nghiệp mà."
Trong lớp Phó Tranh có 43 bạn học, cộng thêm chủ nhiệm lớp là 44 người, tất cả đều tập trung đông đủ.
Ở kim ngọc mãn đường đặt một phòng bao, xếp thành ba bàn.
Trước khi dọn cơm, Tôn mập mạp đặc biệt cảm khái nói một câu, "Lớp mười hai ban 7 chúng ta, mấy năm nay, cuối cùng cũng đầy đủ một lần, các em nhìn xem, ngay cả Phó Tranh cũng tới rồi."
Tất cả mọi người nhìn về phía Phó Tranh, cười.
Phó Tranh đứng lên, cầm chai rượu, tự tay rót một ly cho chủ nhiệm lớp, vừa rót vừa nói: "Thầy Tôn, nói thật, trước kia em thật sự rất ghét thầy, biết rõ là em không nghe giảng bài, vậy mà lên lớp hết lần này tới lần khác gọi em trả lời câu hỏi, không có chuyện gì thì phạt em ở lại, khi đó em đã cảm thấy, con người thầy quả thật rảnh quá tới điên luôn rồi, thầy Nhâm môn khác cũng không quản em, thầy cứ một mực phải quản, thật sự, trước kia cảm thấy thầy đặc biệt phiền."
Tôn mập mạp nở nụ cười, "Chút tâm tư này của em mà tôi còn không biết sao? Thiếu điều viết hai chữ chán ghét trên mặt rồi."
Phó Tranh rót đầy rượu cho Tôn mập mạp, lại rót cho chính mình một ly, "Về sau em muốn học, vừa lúc bắt đầu, nền tảng rất kém, đọc sách làm em muốn phát điên. Không biết là thầy còn nhớ không, có một buổi trưa em không đi ăn cơm, thầy tới phòng học phát hiện em đang học bài, vỗ bả vai em, vô cùng cao hứng nói một câu—— bạn học Phó Tranh, cố gắng lên, thầy coi trọng em. Thật lòng, khi đó em lại cảm thấy, thầy thật, thật sự là một thầy giáo tốt."
Phó Tranh nói vô cùng nghiêm túc, từng câu từng chữ đều phát ra từ đáy lòng.
Trong hành trình anh thi đại học, trừ Tương Tương, người cho anh cỗ vũ lớn nhất, chính là vị chủ nhiệm lớp mà trước kia anh vô cùng chán ghét.
Một câu cổ vũ, có thể làm cho anh chống đỡ được một đoạn thời gian rất dài.
Trong quá trình này anh rất ít nói bản thân phải trả giá bao nhiêu.
Thế nhưng, thật sự không dễ dàng.
Cho dù có Tương Tương bồi anh, cũng không dễ dàng.
Mỗi ngày đều muốn từ bỏ, nhưng mỗi lần đều gắng gượng tiếp tục đối mặt.
Nhất là mỗi đêm khuya yên tĩnh, tất cả mọi người đang ngủ, một mình anh ngồi ở trước bàn, một lần một lần tính toán những đề bài mà trước đây anh chưa từng làm, cảm giác thất bại thật sự là không có lúc nào là không có.
Sau đó thành tích từng chút từng chút tốt lên, cuối cùng cũng leo đến được vị trí sánh vai cùng Chu Tương Tương. Tất cả mọi người cảm thấy anh chăm chỉ, nhưng kỳ thật chính anh một chút cũng không cảm thấy như vậy, đều là cắn răng mà chống đỡ.
Người khác hỏi anh, làm thế nào mà tiến bộ nhanh như vậy?
Anh luôn nói là do chỉ số thông minh cao.
Chỉ số thông minh cao sao?
Có thể là rất cao, nhưng trả giá bằng mồ hôi, cũng thật sự không ít.
Anh nâng ly rượu lên, đi đến trước mặt thầy Tôn, vô cùng chân thành cúi đầu thật sâu với ông, "Thầy Tôn, cảm ơn thầy những năm này, chưa bao giờ vứt bỏ em, cũng cảm ơn thầy hơn một năm nay đã cổ vũ và dạy dỗ em, ly rượu này mời thầy, chúc thân thể thầy vĩnh viễn khỏe mạnh, vạn sự như ý."
Tôn mập mạp đứng lên, viền mắt có hơi ướt, ông gật đầu, chạm ly với Phó Tranh, "Thầy cũng chúc em, tiền đồ như gấm, cùng bạn học Chu Tương Tương vĩnh viễn hạnh phúc."
Phó Tranh nở nụ cười, "Cảm ơn thầy, thầy Tôn, chờ đến lúc em và Tương Tương kết hôn, thầy nhất định phải tới uống một ly rượu mừng đấy."
Thầy Tôn cũng cười rộ lên, "Nhất định, nhất định tới!"
......
Liên hoan kết thúc, có bạn học tổ chức đi hát.
Ngũ âm của Phó Tranh không được đầy đủ, không muốn đi, bị Lục Quýnh cứng rắn lôi đi, nói không hát, thì ngồi uống vài ly cũng được.
Lần này tụ tập, đến lần tụ tập sau cũng không biết là bao nhiêu năm sau.
Phó Tranh cũng không thể nào từ chối, đi theo uống mấy ly rượu, khi về nhà đã là 12 giờ.
Gội đầu tắm rửa, làm xong cũng đã gần 1 giờ.
Vừa lau tóc vừa đi đến bàn học.
Trên bàn vẫn còn đống sách của anh.
Tối hôm qua làm bài thi xong thì nằm dài lên mặt bàn.
Phó Tranh rủ mắt nhìn, trong lòng bách chuyển thiên hồi*.
(bách chuyển thiên hồi*: Suy nghĩ rối bời, trăm lần nghĩ ngợi.)
Một năm rưỡi, cái tủ sách này anh đọc cả ngày lẫn đêm.
Kết thúc, lại không hiểu sao cảm giác có chút hoảng hốt, trong lòng vắng vẻ.
Anh kéo ghế dựa ra, ngồi ở trước bàn, gọi video cho Chu Tương Tương.
Video gọi qua, rất nhanh liền thông.
Bên kia, Chu Tương Tương cũng ngồi ở trước bàn học.
Hai người vừa đối mặt, ngẩn ra vài giây, bỗng nhiên đều ăn ý nở nụ cười.
Mỗi ngày treo đèn, hai người chính là ngồi ở trước bàn học như vậy, mở video, hỗ trợ nhau học tập. Ở chỗ này, Chu Tương Tương với Phó Tranh, nói rất nhiều rất nhiều lời cổ vũ, cho anh rất nhiều rất nhiều động lực.
Giờ khắc này, hai người bỗng nhiên đều trầm mặc, hơn nửa ngày đều không có người nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Chu Tương Tương nhịn không được che miệng nở nụ cười, "Phó Tranh, anh nói chuyện đi.
Phó Tranh cũng không nhịn được cười, hỏi cô, "Vợ, em có còn nhớ tốt nghiệp du lịch của chúng ta không?"
"Nhớ rõ a."
"Muốn đi đâu chơi?"
Chu Tương Tương lắc đầu, "Suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không quyết định được."
Phó Tranh cười cô, "Vậy đêm nay em suy nghĩ lại một chút, ngày mai cho anh đáp án."
"Được."
Phó Tranh dựa lưng lên ghế, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi cô: "Vợ, chừng nào thì em mới giới thiệu anh cho mẹ em?"
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả, chúng ta đều tốt nghiệp rồi, là thời gian gặp người lớn." Anh thật sự không muốn lại lén lút.
"... Ngày mai em thăm dò ý của mẹ em một chút..." Tuy rằng đã tốt nghiệp, nhưng mẹ có tư tưởng bảo thủ, nếu vẫn không cho phép cô yêu đương thì phải làm sao bây giờ?
Phó Tranh " Ừ " một tiếng, nói: "Được, chờ tin tốt của em, vợ."
"Đã biết."
Buổi tối Phó Tranh uống quá nhiều rượu, đầu có chút choáng, cũng không nói chuyện với Chu Tương Tương được bao lâu, hôn cô một cái, nói ngủ ngon, liền từng người đi nghỉ ngơi.
Gió đêm phơ phất, rốt cuộc cũng ngủ ngon.
/91
|