Sau khi Trịnh Nhược Thiên rời khỏi biệt thự, biết anh sẽ không về ngay lúc này.Hàn Lưu Ly đã đi xuống bếp làm một món ăn rồi nhanh chóng đi lên phòng của Dung Âm.
Dung Âm vẫn không hề nhúc nhích, cô vẫn nằm trên giường với chiếc bụng đói của mình.
Hàn Lưu Ly nhìn ở dưới sàn đều toàn là cháo, cô liền nhanh chóng im lặng dọn hết và lau chùi sạch sẽ.
Làm xong cô định gọi Dung Âm dậy thì Dung Âm đã chợt lên tiếng.
"Trịnh Nhược Thiên!! Anh biến đi,đừng đụng vào tôi".
Dung Âm từ nãy giờ cũng đã nghe thấy tiếng động, cô đang nghĩ người đó chính là Trịnh Nhược Thiên.
Hàn Lưu Ly trong lòng thầm hâm mộ cô gái này rất nhiều.Có lẽ cô gái này rất được anh ấy cưng chiều nên khi nói chuyện với anh cô ấy không cần nể nang gì hết.Chẳng giống như cô, lúc nào cũng phải lễ phép tôn kính anh.
Vì anh là cậu chủ còn cô chỉ là một nô lệ để cho anh sai bảo.
Hàn Lưu Ly dè dặt lên tiếng với dáng vẻ sợ sệt.
"Cô chủ! Cô ngồi dậy ăn một chút gì đi.... Cậu chủ ra ngoài rồi, sẽ không làm phiền cô nữa đâu!".
Nghe được một giọng nói của một người con gái,Dung Âm kinh ngạc vội vàng nhìn qua.
Là cô gái hôm trước thì phải.
Hàn Lưu Ly mỉm cười nhìn Dung Âm.
Đúng như những gì cô nghĩ trong đầu.
Người con gái mà khiến cho Trịnh Nhược Thiên yêu sâu đậm,dĩ nhiên phải có gì đó khác với người con gái bình thường.
Hàn Lưu Ly chỉ biết cảm thán một câu: Cô gái này thật sự rất xinh đẹp.
Mặc dù bây giờ nhìn cô gái trước mặt của cô có một chút lượm thuộm nhưng cũng không đánh mất vẻ đẹp ngọt ngào của cô ấy.Khí chất trên người khiến cô suy ngẫm đây rất có thể là một vị tiểu thư, nước da trắng mịn trên người của cô gái này đã làm cho cô có chút tuổi thân.
Trong lòng Hàn Lưu Ly không ngừng ngưỡng mộ.Có lẽ người con gái này có cuộc sống rất sung sướng và hạnh phúc. Không giống như cô,mỗi buổi sáng thức giấc đều phải suy nghĩ làm sao để kiếm tiền vừa lo đi học vừa có thể giúp cho bà nội một phần nào đó.
Thêm vào đó cô gái này đã có được tình yêu của Trịnh Nhược Thiên, một người đàn ông mà cô luôn cất giấu giữ trong trái tim.Anh là người đàn ông đầu tiên cô yêu và cũng là người đàn ông mà cô tình nguyện hi sinh.Cô không hề dám mơ tưởng sẽ có một ngày anh sẽ yêu cô.Vì cô biết ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Nghe Trịnh Nhược Thiên đã rời khỏi,Dung Âm liền thở phào nhẹ nhõm.Một lát sau, cô cũng từ trên giường ngồi dậy nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt nghi hoặc.
"Cô là.....?"
"Dạ....! Em là người làm trong nhà thôi, cô chủ đừng suy nghĩ nhiều!" Lưu Ly vì sợ Dung Âm sẽ hiểu lầm, cô liền phản ứng nhanh.
Dung Âm từ lâu có bản tính hơi đa nghi, và với những biểu hiện của Trịnh Nhược Thiên vào những ngày qua cô không thể nào tin đây là người con gái trước mặt chỉ là người làm bình thường được.
Ánh mắt Dung Âm có chút sững sốt khi thấy về thương trên khóe môi của Lưu Ly còn lớn tập mấy lần cô nữa,dời xuống một chút thì cô thấy cánh tay của Lưu Ly.Nhưng điều khiến cô kinh hãi chính là vết đỏ trên hai cánh tay của cô gái này giống như bị cây roi mây đánh vậy.
Rất đáng sợ…
Bàn tay Dung Âm run rẩy,nhanh chóng cầm tay cô gái đó lên kiểm tra.
Kéo tay áo lên thì nét mặt Dung Âm đã hoàn toàn phẫn nộ.
"Cô bị Trịnh Nhược Thiên đánh sao?"Lời nói của Dung Âm run run, gần như không thể nói nên lời
Hàn Lưu Ly vội rút tay về né tránh ánh mắt của Dung Âm.
Nhưng đúng lúc này trong đầu Dung Âm đột nhiên nhớ ra được hình như cô đã gặp cô gái này ở đâu rồi thì phải.
"Cô tên là gì?"Dung Âm dè dặt hỏi.
Hàn Lưu Ly nghe vậy liền tưởng Dung Âm không quan tâm vết thương của cô nữa liền mừng thầm trong bụng, rồi thấp giọng nói ra tên của mình.
"Em tên là Hàn Lưu Ly.... Cô chủ có thể gọi em là Tiểu Ly cũng được".
"Hàn Lưu Ly.....!!" Dung Âm lẩm bẩm trong miệng tên của Lưu Ly, trong đầu hình như nhớ ra cô gái này là ai rồi.
Đúng rồi!
Đôi mắt Dung Âm chợt bừng sáng, ngước lên nhìn Lưu Ly.
Đúng là trái đất này cũng rất tròn.
Quá ra lại là người quen.
Dung Âm hít một hơi thật sâu, rồi cất tiếng hỏi.
"Em là bạn cùng phòng của Gia Tuệ có phải không?"
Lúc này đến lượt Lưu Ly ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Dung Âm.
Lưu Ly suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.
"Vâng ạ! Gia Tuệ là đứa em thuê phòng ở chung với em".
"Em lớn tuổi hơn Gia Tuệ sao?"Dung Âm còn tưởng hai người bằng tuổi nữa chứ.
Lưu Ly mím chặt môi.
"Em lớn hơn Gia Tuệ ba tuổi.Tuy ở chung phòng nhưng em và em ấy học khác trường".
"Vậy là người chị mà em ấy nói chính là em, người mà con bé đó phải bán đi căn nhà để trả nợ cho em sao?"
"Cô chủ nói sao? Bán nhà?" Lưu Ly kinh hãi, cô hoàn toàn không biết Phạm Gia Tuệ đã bán nhà là vì cô.
Trước đó bà nội vì để lo cho cô vào được trường đại học danh tiếng, bà đã lỡ đi mượn tiền của xã hội đen.Sau này khi bà ngã bệnh, thì cô mới được biết.Cô không dám nhờ gia đình nhà họ Trịnh vì sợ họ nghĩ cô là một đứa con gái có nhiều sự tham vọng và sau đó cô không biết Gia Tuệ lấy đâu ra một số tiền lớn rồi giúp cô trả tiền cho bọn xã hội đen.
Thời gian sau,cô nghe nói Gia Tuệ muốn dọn ra ngoài ở để có thể tiện đi học.Cô thấy vậy, nên vì cái ơn đó cô cũng dọn đến sống cùng với Gia Tuệ và cô cũng sẽ cố gắng sẽ trả tiền sớm cho con bé đó.
Nhưng cô thật sự không biết là con nhóc đó đã bán nhà vì muốn trả nợ cho cô.
Trời ơi! Cái ơn này, làm sao cô có thể trả đây.
Nhìn biểu hiện của Lưu Ly,Dung Âm cũng có thể đoán cô ấy hoàn toàn không biết việc này.Mọi chuyện cũng là con ranh kia bày trò muốn giúp cô gái này thôi!
Nhưng cô chỉ lo một điều..... Chính là Phạm Hạ Y, người bạn thân của cô nếu biết em gái của mình đang sống cực khổ vì người con gái này, không dám chừng cô bạn của cô sẽ tìm cách gây chuyện với Hàn Lưu Ly, đến lúc đó cô cũng không dám suy nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì nữa....Vì tính cách của Phạm Hạ Y, cũng không kém Cao Hà Nhi, có khi còn đanh đá độc ác hơn rất nhiều.
Nếu cô ta không tàn nhẫn vẫn còn có lương tâm thì Hướng Vãn em gái của cô cũng không xảy ra chuyện...
Lúc này,Hàn Lưu Ly mới nhìn Dung Âm trong dáng vẻ áy náy.
"Em thật tình không biết Gia Tuệ lại làm như vậy"
Dứt lời, Lưu Ly liền sợ Dung Âm nghi ngờ mình đang lợi dụng Gia Tuệ, cô liền đưa ba ngón tay lên thề thốt.
"Cô chủ! Cô yên tâm,em sẽ nhanh chóng trả tiền cho em ấy một thời gian sớm nhất"
Lưu Ly càng hành động mạnh ở cánh tay, thì ánh mắt của Dung Âm lại thấy những vết thương trên người của cô.
Nhìn như vậy, trái tim cô bỗng chốc nhói đau.
Có lẽ cô gái này bị tra tấn thay cho cô.Chẳng phải đêm hôm đó,nhờ cô gái này mà cô đã thoát khỏi sự hung bạo của Trịnh Nhược Thiên đó sao?
Vậy là lúc đó,anh ta đã lôi cô gái này đi chỗ khác là để đánh cô ấy.
Tên đàn ông đó đúng là một tên hèn nhát, một tên ác ma,chỉ biết ức hiếp phụ nữ.
Tại sao trong cuộc đời của cô quen hai người đàn ông.Nhưng người nào cũng khiến cô cảm thấy kinh sợ.
Không nghĩ Trịnh Nhược Thiên sẽ là một con người máu lạnh đến như vậy, hắn ta lại tàn nhẫn dùng roi để đánh lên người của một cô gái đầy yếu ớt như thế này để thỏa mãn cơn điên trong lòng của hắn thôi sao?
Dung Âm đưa mắt nhìn Lưu Ly, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Nếu em sợ tôi sẽ trách móc em thì em hãy nói cho tôi nghe quan hệ giữa em và Trịnh Nhược Thiên, tôi không nghĩ em là người làm của anh ta".
Một lời nói của Dung Âm dường như là đang trao đổi và cũng đang dò xét Lưu Ly.
Bất chợt gương mặt của Lưu Ly bắt đầu trở nên tái nhợt.Trong lòng không biết phải trả lời sao với Dung Âm.
Đến thời điểm hiện tại, cô cũng chưa chắc chắn vị cô chủ này là người tốt hay người xấu.Nếu cô nói chuyện của cô là nô lệ tình dục của anh được anh trả ra một số tiền lớn mua về thì người con gái này sẽ nghĩ sao về cô và có ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người hay không?
Rồi nếu như Trịnh Nhược Thiên biết được cô những chuyện không nên nói,anh ta sẽ làm gì cô nữa đây.
Không chừng anh ta sẽ lấy mạng cô mất.
Nhìn nét mặt sợ hãi không còn một giọt máu của cô gái này, trong lòng Dung Âm cảm thấy lo lắng rất nhiều.
"Này.....Hàn Lưu Ly, cô không sao chứ?" Dung Âm lay người Lưu Ly.
Lưu Ly giựt mình, hoàng hồn trở lại.Nhưng đôi mắt lại một lần nữa không dám nhìn thẳng vào Dung Âm.
"Cô chủ đã mấy ngày không ăn gì rồi! Em có làm chút điểm tâm, cô hãy ăn trước đi đã!".
Nói xong, Lưu Ly đem khây thức ăn trước mặt Dung Âm,sau đó không nói gì liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Vậy mà không đợi Lưu Ly ra tới cửa,Dung Âm đã lạnh lùng buôn ra một câu.
"Tôi đã từng ngồi tù".
Lưu Ly sững người liền dừng bước chân lại.
"Sao cơ...!" Lưu Ly quay đầu lại nhìn Dung Âm.
Dung Âm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Ly với dáng vẻ bình tĩnh,dằn mạnh từng chữ.
"Tôi đã giết người từng ở tù, em không sợ tôi sẽ giết chết cậu chủ của em sao?" Dung Âm đứng lên đi từng bước lại trước mặt Lưu Ly, ngữ khí hờ hững"Tôi chỉ muốn biết em là gì của chồng sắp cưới của tôi thôi! Chuyện giữa em và Trịnh Nhược Thiên người làm vợ như tôi cũng phải được biết chứ!"
"Em...." Lưu Ly ngập ngừng.
Không phải vì cô sợ Dung Âm sẽ làm gì cô mà cô chỉ sợ Trịnh Nhược Thiên sẽ biết rồi sau đó lại gây khó dễ cho cô và cả cô gái này nữa.
So với việc từng ở tù, thì Trịnh Nhược Thiên càng đáng sợ hơn cô chủ rất nhiều.
Hàn Lưu Ly suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý nói hết cho Dung Âm nghe, nhưng cô lại ra điều kiện với Dung Âm là phải giả vờ như không biết gì cả trước mặt Trịnh Nhược Thiên.
Đương nhiên Dung Âm sẽ không làm gì khi cô vẫn còn bị hắn ta giam ở đây.
*******
Tập Đoàn Vũ Thị
Vũ Hoàng Long thật sự có chút bất ngờ khi anh chưa hành động thì Trịnh Nhược Thiên đã giáp mặt đến đây tìm anh.
Đối với gương mặt không vui của Trịnh Nhược Thiên, thì trên gương mặt của Vũ Hoàng Long luôn toát ra một ánh hào quang.
Vũ Hoàng Long vắt chéo chân, nhìn Trịnh Nhược Thiên bằng một thái độ lạnh nhạt khẽ buông lời chọc tức.
"Cảm thấy như thế nào? Cướp đi người phụ nữ của tôi, tâm trạng cậu vui không?"
"Người phụ nữ của cậu,đừng có nằm mơ giữa ban ngày chứ!" Đúng là một tên láo cá, tại sao lúc nào anh cũng phải thua dưới tay của Vũ Hoàng Long là như thế nào?
Vũ Hoàng Long thở dài,anh cầm tách trà lên,hờ hững hỏi.
"Cô ấy sao rồi? Có ăn uống đầy đủ không?"
"Đã nhịn đói hơn mấy ngày nay rồi! Còn bị tôi....." Nói được một nữa, Trịnh Nhược Thiên bỗng dưng ngừng lại, một lúc sau,anh lại thay đổi câu nói liền đánh trống lãng " Chuyện của chúng tôi, cậu biết để làm gì?"
Khóe môi Vũ Hoàng Long khẽ cười, nhưng trong lòng anh không hề cảm thấy vui, một sự bất an dâng lên.
Dung Âm đã không ăn gì rồi sao? Cái cô gái ngốc đó đang làm gì vậy.....?
Vũ Hoàng Long cuộn chặt tay thành nắm đấm.
Dung Âm vẫn không hề nhúc nhích, cô vẫn nằm trên giường với chiếc bụng đói của mình.
Hàn Lưu Ly nhìn ở dưới sàn đều toàn là cháo, cô liền nhanh chóng im lặng dọn hết và lau chùi sạch sẽ.
Làm xong cô định gọi Dung Âm dậy thì Dung Âm đã chợt lên tiếng.
"Trịnh Nhược Thiên!! Anh biến đi,đừng đụng vào tôi".
Dung Âm từ nãy giờ cũng đã nghe thấy tiếng động, cô đang nghĩ người đó chính là Trịnh Nhược Thiên.
Hàn Lưu Ly trong lòng thầm hâm mộ cô gái này rất nhiều.Có lẽ cô gái này rất được anh ấy cưng chiều nên khi nói chuyện với anh cô ấy không cần nể nang gì hết.Chẳng giống như cô, lúc nào cũng phải lễ phép tôn kính anh.
Vì anh là cậu chủ còn cô chỉ là một nô lệ để cho anh sai bảo.
Hàn Lưu Ly dè dặt lên tiếng với dáng vẻ sợ sệt.
"Cô chủ! Cô ngồi dậy ăn một chút gì đi.... Cậu chủ ra ngoài rồi, sẽ không làm phiền cô nữa đâu!".
Nghe được một giọng nói của một người con gái,Dung Âm kinh ngạc vội vàng nhìn qua.
Là cô gái hôm trước thì phải.
Hàn Lưu Ly mỉm cười nhìn Dung Âm.
Đúng như những gì cô nghĩ trong đầu.
Người con gái mà khiến cho Trịnh Nhược Thiên yêu sâu đậm,dĩ nhiên phải có gì đó khác với người con gái bình thường.
Hàn Lưu Ly chỉ biết cảm thán một câu: Cô gái này thật sự rất xinh đẹp.
Mặc dù bây giờ nhìn cô gái trước mặt của cô có một chút lượm thuộm nhưng cũng không đánh mất vẻ đẹp ngọt ngào của cô ấy.Khí chất trên người khiến cô suy ngẫm đây rất có thể là một vị tiểu thư, nước da trắng mịn trên người của cô gái này đã làm cho cô có chút tuổi thân.
Trong lòng Hàn Lưu Ly không ngừng ngưỡng mộ.Có lẽ người con gái này có cuộc sống rất sung sướng và hạnh phúc. Không giống như cô,mỗi buổi sáng thức giấc đều phải suy nghĩ làm sao để kiếm tiền vừa lo đi học vừa có thể giúp cho bà nội một phần nào đó.
Thêm vào đó cô gái này đã có được tình yêu của Trịnh Nhược Thiên, một người đàn ông mà cô luôn cất giấu giữ trong trái tim.Anh là người đàn ông đầu tiên cô yêu và cũng là người đàn ông mà cô tình nguyện hi sinh.Cô không hề dám mơ tưởng sẽ có một ngày anh sẽ yêu cô.Vì cô biết ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Nghe Trịnh Nhược Thiên đã rời khỏi,Dung Âm liền thở phào nhẹ nhõm.Một lát sau, cô cũng từ trên giường ngồi dậy nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt nghi hoặc.
"Cô là.....?"
"Dạ....! Em là người làm trong nhà thôi, cô chủ đừng suy nghĩ nhiều!" Lưu Ly vì sợ Dung Âm sẽ hiểu lầm, cô liền phản ứng nhanh.
Dung Âm từ lâu có bản tính hơi đa nghi, và với những biểu hiện của Trịnh Nhược Thiên vào những ngày qua cô không thể nào tin đây là người con gái trước mặt chỉ là người làm bình thường được.
Ánh mắt Dung Âm có chút sững sốt khi thấy về thương trên khóe môi của Lưu Ly còn lớn tập mấy lần cô nữa,dời xuống một chút thì cô thấy cánh tay của Lưu Ly.Nhưng điều khiến cô kinh hãi chính là vết đỏ trên hai cánh tay của cô gái này giống như bị cây roi mây đánh vậy.
Rất đáng sợ…
Bàn tay Dung Âm run rẩy,nhanh chóng cầm tay cô gái đó lên kiểm tra.
Kéo tay áo lên thì nét mặt Dung Âm đã hoàn toàn phẫn nộ.
"Cô bị Trịnh Nhược Thiên đánh sao?"Lời nói của Dung Âm run run, gần như không thể nói nên lời
Hàn Lưu Ly vội rút tay về né tránh ánh mắt của Dung Âm.
Nhưng đúng lúc này trong đầu Dung Âm đột nhiên nhớ ra được hình như cô đã gặp cô gái này ở đâu rồi thì phải.
"Cô tên là gì?"Dung Âm dè dặt hỏi.
Hàn Lưu Ly nghe vậy liền tưởng Dung Âm không quan tâm vết thương của cô nữa liền mừng thầm trong bụng, rồi thấp giọng nói ra tên của mình.
"Em tên là Hàn Lưu Ly.... Cô chủ có thể gọi em là Tiểu Ly cũng được".
"Hàn Lưu Ly.....!!" Dung Âm lẩm bẩm trong miệng tên của Lưu Ly, trong đầu hình như nhớ ra cô gái này là ai rồi.
Đúng rồi!
Đôi mắt Dung Âm chợt bừng sáng, ngước lên nhìn Lưu Ly.
Đúng là trái đất này cũng rất tròn.
Quá ra lại là người quen.
Dung Âm hít một hơi thật sâu, rồi cất tiếng hỏi.
"Em là bạn cùng phòng của Gia Tuệ có phải không?"
Lúc này đến lượt Lưu Ly ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Dung Âm.
Lưu Ly suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.
"Vâng ạ! Gia Tuệ là đứa em thuê phòng ở chung với em".
"Em lớn tuổi hơn Gia Tuệ sao?"Dung Âm còn tưởng hai người bằng tuổi nữa chứ.
Lưu Ly mím chặt môi.
"Em lớn hơn Gia Tuệ ba tuổi.Tuy ở chung phòng nhưng em và em ấy học khác trường".
"Vậy là người chị mà em ấy nói chính là em, người mà con bé đó phải bán đi căn nhà để trả nợ cho em sao?"
"Cô chủ nói sao? Bán nhà?" Lưu Ly kinh hãi, cô hoàn toàn không biết Phạm Gia Tuệ đã bán nhà là vì cô.
Trước đó bà nội vì để lo cho cô vào được trường đại học danh tiếng, bà đã lỡ đi mượn tiền của xã hội đen.Sau này khi bà ngã bệnh, thì cô mới được biết.Cô không dám nhờ gia đình nhà họ Trịnh vì sợ họ nghĩ cô là một đứa con gái có nhiều sự tham vọng và sau đó cô không biết Gia Tuệ lấy đâu ra một số tiền lớn rồi giúp cô trả tiền cho bọn xã hội đen.
Thời gian sau,cô nghe nói Gia Tuệ muốn dọn ra ngoài ở để có thể tiện đi học.Cô thấy vậy, nên vì cái ơn đó cô cũng dọn đến sống cùng với Gia Tuệ và cô cũng sẽ cố gắng sẽ trả tiền sớm cho con bé đó.
Nhưng cô thật sự không biết là con nhóc đó đã bán nhà vì muốn trả nợ cho cô.
Trời ơi! Cái ơn này, làm sao cô có thể trả đây.
Nhìn biểu hiện của Lưu Ly,Dung Âm cũng có thể đoán cô ấy hoàn toàn không biết việc này.Mọi chuyện cũng là con ranh kia bày trò muốn giúp cô gái này thôi!
Nhưng cô chỉ lo một điều..... Chính là Phạm Hạ Y, người bạn thân của cô nếu biết em gái của mình đang sống cực khổ vì người con gái này, không dám chừng cô bạn của cô sẽ tìm cách gây chuyện với Hàn Lưu Ly, đến lúc đó cô cũng không dám suy nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì nữa....Vì tính cách của Phạm Hạ Y, cũng không kém Cao Hà Nhi, có khi còn đanh đá độc ác hơn rất nhiều.
Nếu cô ta không tàn nhẫn vẫn còn có lương tâm thì Hướng Vãn em gái của cô cũng không xảy ra chuyện...
Lúc này,Hàn Lưu Ly mới nhìn Dung Âm trong dáng vẻ áy náy.
"Em thật tình không biết Gia Tuệ lại làm như vậy"
Dứt lời, Lưu Ly liền sợ Dung Âm nghi ngờ mình đang lợi dụng Gia Tuệ, cô liền đưa ba ngón tay lên thề thốt.
"Cô chủ! Cô yên tâm,em sẽ nhanh chóng trả tiền cho em ấy một thời gian sớm nhất"
Lưu Ly càng hành động mạnh ở cánh tay, thì ánh mắt của Dung Âm lại thấy những vết thương trên người của cô.
Nhìn như vậy, trái tim cô bỗng chốc nhói đau.
Có lẽ cô gái này bị tra tấn thay cho cô.Chẳng phải đêm hôm đó,nhờ cô gái này mà cô đã thoát khỏi sự hung bạo của Trịnh Nhược Thiên đó sao?
Vậy là lúc đó,anh ta đã lôi cô gái này đi chỗ khác là để đánh cô ấy.
Tên đàn ông đó đúng là một tên hèn nhát, một tên ác ma,chỉ biết ức hiếp phụ nữ.
Tại sao trong cuộc đời của cô quen hai người đàn ông.Nhưng người nào cũng khiến cô cảm thấy kinh sợ.
Không nghĩ Trịnh Nhược Thiên sẽ là một con người máu lạnh đến như vậy, hắn ta lại tàn nhẫn dùng roi để đánh lên người của một cô gái đầy yếu ớt như thế này để thỏa mãn cơn điên trong lòng của hắn thôi sao?
Dung Âm đưa mắt nhìn Lưu Ly, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Nếu em sợ tôi sẽ trách móc em thì em hãy nói cho tôi nghe quan hệ giữa em và Trịnh Nhược Thiên, tôi không nghĩ em là người làm của anh ta".
Một lời nói của Dung Âm dường như là đang trao đổi và cũng đang dò xét Lưu Ly.
Bất chợt gương mặt của Lưu Ly bắt đầu trở nên tái nhợt.Trong lòng không biết phải trả lời sao với Dung Âm.
Đến thời điểm hiện tại, cô cũng chưa chắc chắn vị cô chủ này là người tốt hay người xấu.Nếu cô nói chuyện của cô là nô lệ tình dục của anh được anh trả ra một số tiền lớn mua về thì người con gái này sẽ nghĩ sao về cô và có ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người hay không?
Rồi nếu như Trịnh Nhược Thiên biết được cô những chuyện không nên nói,anh ta sẽ làm gì cô nữa đây.
Không chừng anh ta sẽ lấy mạng cô mất.
Nhìn nét mặt sợ hãi không còn một giọt máu của cô gái này, trong lòng Dung Âm cảm thấy lo lắng rất nhiều.
"Này.....Hàn Lưu Ly, cô không sao chứ?" Dung Âm lay người Lưu Ly.
Lưu Ly giựt mình, hoàng hồn trở lại.Nhưng đôi mắt lại một lần nữa không dám nhìn thẳng vào Dung Âm.
"Cô chủ đã mấy ngày không ăn gì rồi! Em có làm chút điểm tâm, cô hãy ăn trước đi đã!".
Nói xong, Lưu Ly đem khây thức ăn trước mặt Dung Âm,sau đó không nói gì liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Vậy mà không đợi Lưu Ly ra tới cửa,Dung Âm đã lạnh lùng buôn ra một câu.
"Tôi đã từng ngồi tù".
Lưu Ly sững người liền dừng bước chân lại.
"Sao cơ...!" Lưu Ly quay đầu lại nhìn Dung Âm.
Dung Âm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Ly với dáng vẻ bình tĩnh,dằn mạnh từng chữ.
"Tôi đã giết người từng ở tù, em không sợ tôi sẽ giết chết cậu chủ của em sao?" Dung Âm đứng lên đi từng bước lại trước mặt Lưu Ly, ngữ khí hờ hững"Tôi chỉ muốn biết em là gì của chồng sắp cưới của tôi thôi! Chuyện giữa em và Trịnh Nhược Thiên người làm vợ như tôi cũng phải được biết chứ!"
"Em...." Lưu Ly ngập ngừng.
Không phải vì cô sợ Dung Âm sẽ làm gì cô mà cô chỉ sợ Trịnh Nhược Thiên sẽ biết rồi sau đó lại gây khó dễ cho cô và cả cô gái này nữa.
So với việc từng ở tù, thì Trịnh Nhược Thiên càng đáng sợ hơn cô chủ rất nhiều.
Hàn Lưu Ly suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý nói hết cho Dung Âm nghe, nhưng cô lại ra điều kiện với Dung Âm là phải giả vờ như không biết gì cả trước mặt Trịnh Nhược Thiên.
Đương nhiên Dung Âm sẽ không làm gì khi cô vẫn còn bị hắn ta giam ở đây.
*******
Tập Đoàn Vũ Thị
Vũ Hoàng Long thật sự có chút bất ngờ khi anh chưa hành động thì Trịnh Nhược Thiên đã giáp mặt đến đây tìm anh.
Đối với gương mặt không vui của Trịnh Nhược Thiên, thì trên gương mặt của Vũ Hoàng Long luôn toát ra một ánh hào quang.
Vũ Hoàng Long vắt chéo chân, nhìn Trịnh Nhược Thiên bằng một thái độ lạnh nhạt khẽ buông lời chọc tức.
"Cảm thấy như thế nào? Cướp đi người phụ nữ của tôi, tâm trạng cậu vui không?"
"Người phụ nữ của cậu,đừng có nằm mơ giữa ban ngày chứ!" Đúng là một tên láo cá, tại sao lúc nào anh cũng phải thua dưới tay của Vũ Hoàng Long là như thế nào?
Vũ Hoàng Long thở dài,anh cầm tách trà lên,hờ hững hỏi.
"Cô ấy sao rồi? Có ăn uống đầy đủ không?"
"Đã nhịn đói hơn mấy ngày nay rồi! Còn bị tôi....." Nói được một nữa, Trịnh Nhược Thiên bỗng dưng ngừng lại, một lúc sau,anh lại thay đổi câu nói liền đánh trống lãng " Chuyện của chúng tôi, cậu biết để làm gì?"
Khóe môi Vũ Hoàng Long khẽ cười, nhưng trong lòng anh không hề cảm thấy vui, một sự bất an dâng lên.
Dung Âm đã không ăn gì rồi sao? Cái cô gái ngốc đó đang làm gì vậy.....?
Vũ Hoàng Long cuộn chặt tay thành nắm đấm.
/108
|