Cô gái đó chính là Hàn Lưu Ly.
Đây là nơi bí mật của Trịnh Nhược Thiên.Không một ai biết kể cả ba mẹ của anh.
Và Lưu Ly luôn bị anh ta nhốt ở đây trong thời gian gần đây.
Cô cũng không hiểu trước đó mỗi lần mà anh phát tiết muốn chà đạp thân xác cô thì anh luôn đem cô đến biệt thự của cha mẹ của anh.Nhưng dạo gần đây thì anh đã thay đổi,anh luôn giam cầm cô trong tòa biệt thự này và hằng ngày anh đều đến đây để ngủ với cô.Không trải qua triền miên,thì anh cũng nằm cạnh bên cô mà ngủ.
Nhưng trong lòng cô luôn có dự cảm rất bất an mấy ngày qua mà cô không biết đã xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng cô cũng đã biết.Thì ra dự cảm đó là sẽ có một cô gái nữa xuất hiện ở đây cùng với cô và anh.Và cô cũng được biết người con gái đó tên là Đường Dung Âm, là vợ sắp cưới của anh.
Khi cô thấy anh ôm cô gái đó về nhà, những cử chỉ dịu dàng anh dành cho cô gái ấy đã khiến trái tim có một chút chua xót.
Có lẽ đây chính là người con gái anh yêu, nét mặt hạnh phúc của anh đã được cô chứng kiến mấy ngày qua .
Trịnh Nhược Thiên kéo Hàn Lưu Ly vào phòng liền quăng hẳn cô lên giường, giọng điệu đầy hung hăng quát lớn.
"Ai cho phép cô đi lung tung, tôi đã cấm cố được bén mảng đến căn phòng đó rồi mà!"
Nét mặt của Lưu Ly hoàn toàn sợ hãi trước cơn giận dữ của anh.
Tâm tình của Trịnh Nhược Thiên khi nãy đã bị Dung Âm làm cho trở nên tồi tệ, thì giờ đây cô gái này chính là nơi để anh có thể giai tỏa.
Sự hung bạo đã áp chế tinh thần của anh, Trịnh Nhược Thiên từ từ rút lấy chiếc dây nịch trên lưng quần của anh ra.Ánh mắt ngập tràn sát khí nhìn vào tấm lưng bé nhỏ của cô, rồi ngay sau đó anh liền quất mạnh xuống lưng của Lưu Ly hai roi liền.
Cơn thịnh nộ bất ngờ của anh khiến cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì đã đón nhận cơn đau rát mạnh trên tấm lưng yếu ớt của cô.
Nhưng sau vài giây, Hàn Lưu Ly cũng đã thích ứng được.Có lẽ chuyện này đối với cô không còn là gì xa lạ nữa rồi, chuyện cô bị anh tra tấn, hành hạ cũng không phải là lần đầu tiên.
Và cô cũng có thể biết được bước kế tiếp của anh là sẽ làm gì.
Nhìn thấy cô không phản ứng, không rơi lệ.... Không một lời cầu xin, tâm trạng của Trịnh Nhược Thiên càng trở nên nặng nề đầy tức giận hơn.
Anh đưa tay nắm lấy tóc cô kéo thật mạnh, bắt cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nghiến răng nói.
"Đến ngay cả cô cũng khi dễ tôi, cười cợt tôi sao?"Sau đó anh lại tát vào mặt của Lưu Ly hai bạt tai giống như Dung Âm lúc nãy.
Lưu Ly ngã ra sàn nhà, gương mặt và tấm lưng của cô dường như đã thấm máu, sự đau đớn dữ dội nhưng vẫn không khiến cô rơi lệ.
Bờ môi chợt run rẩy,lẩm bẩm.
"Tôi thật sự... Không hề có ý đó".
"Vậy tại sao cô không cầu xin tôi". Trịnh Nhược Thiên kéo cơ thể của cô lên, gương mặt của anh đã giảm đi đáng kể sự giận dữ trong lòng "Tại sao cô cũng giống như Dung Âm, không bao giờ khóc trước mặt của tôi....Không lẽ tôi chán ghét đến như vậy sao?"
Không hiểu sao, những lời nói của Dung Âm lại không làm cho trái tim của anh đau đớn bằng dáng vẻ lạnh nhạt của cô gái này.
Anh đánh cô, luôn ra tay tàn ác với cô.Nhưng tại sao người con gái này vẫn không hề lên tiếng cầu xin anh?
Lưu Ly ngẩng mặt lên nhìn anh, có lẽ đây là lần đầu tiên cô có thể ngẩng cao đầu lên nhìn anh.
"Vì đây là công việc của tôi."
"Công việc của cô sao?"
Câu nói của cô khiến cho Trịnh Nhược Thiên càng lúc càng phẫn nộ hơn bao giờ hết,anh buông cô ra.Đứng thẳng người lên mang theo một giọng điệu ra lệnh như một bậc đế vương.
"Nếu cô nói công việc, thì bây giờ cởi váy ra trèo lên trên giường dạng chân rộng ra cho tôi"
Lưu Ly ngẩng đầu lên,kiềm nén sự đau đớn từ bên trong lẫn bên ngoài.Nghe lời anh liền đứng lên cởi chiếc váy ra, cả đồ lót cô cũng cởi ra hết.Bây giờ cô như một người con gái thoát ý không có một thứ gì xuất hiện ở trước mặt của anh, nhìn như vậy đương nhiên cô lại là người dâng hiến bản thân mình để phục vụ anh,làm cho anh cảm thấy vui vẻ.
Sau đó cô bước lên giường,nằm với một tư thế mời gọi anh.
Trịnh Nhược Thiên cũng nhanh chóng nổi lên cơn hứng tình,anh lập tức trút bỏ chiếc quần dài của mình ra, chiếc quần nhỏ cũng được anh cởi ra,khi ánh mắt anh nhìn thấy nơi tư mật của cô vẫn còn sưng đỏ lên.Anh đã không kịp chờ đợi liền vồ lấy cô ngay lập tức.
Cho đến khi Lưu Ly cảm nhận được người đàn ông đã trèo lên giường và chuẩn bị hành động thì cô liền đưa tay lên ngăn chặn anh lại.
Nét mặt cô có sự lo lắng,run rẩy nhắc nhở.
"Cậu chủ quên đeo bao vào rồi!" Vừa nói cô vừa xoay đầu đi nhìn nơi khác mà không dám nhìn thẳng vào anh.
Đó lời nhắc nhở để cho cô không thể có thai ngoài ý muốn.
Trịnh Nhược Thiên hình như không thèm nghe câu nói của cô.Anh nhanh chóng kéo hai chân của cô để lên trên đôi vai rắn chắc của anh,không có màn dạo đầu anh liền đem con quái thú thâm nhập vào nơi tăm tối có một chút khô khan.
Cơn đau ập đến khiến hai tay cô vô thức siết chặt tấm ga giường, khóe mắt vì đau đớn dần xuất hiện những giọt nước mắt.
Trịnh Nhược Thiên nhìn gương mặt trắng nhợt của cô,trong lòng không ngừng dâng lên nỗi chua xót.Anh đưa tay khẽ xoay mặt cô lại, đầu anh cúi xuống trực tiếp hôn lên những giọt nước mắt của cô.
"Từ giờ trở đi tôi không muốn cô phải dùng biện pháp an toàn nữa!"Giọng anh nghẹn ngào, vừa nói xong anh đã hôn chặt đôi môi của cô.
Câu nói của anh khiến cô giựt mình vội vàng mở mắt ra nhìn anh.
Ngược lại như những lần trước, ánh mắt của người đàn ông này ngập tràn sự dịu dàng khi anh nhìn cô.Trái tim cô vô thức đập mạnh.
Người đàn ông này hôm nay bị gì thế? Chẳng phải anh luôn bắt cô phải uống thuốc tránh thai vì sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa sao?
"Phải nghe lệnh của tôi, từ nay không uống thuốc,không làm bất cứ thứ gì phòng tránh khi tôi và cô quan hệ với nhau". Vì sợ cô gái này không nghe kỹ, Trịnh Nhược Thiên đã có phần nôn nóng nói thêm một lần nữa.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt xinh đẹp của Lưu Ly.Hạ thân anh bắt đầu tăng tốc,tay anh đan chặt vào tay cô tạo cho cô một cảm giác cực kỳ an toàn.
"Ưm...." Tự trong thâm tâm của Lưu Ly dần cảm nhận được người đàn ông có một chút gì đó đã thay đổi.
Anh không còn thô bạo,chà đạp thân thể cô nữa.Mà hôm nay đối với cô,anh đã có sự dịu dàng nhẹ nhàng với cô.
Nhưng cô không biết có phải vì đây là một phút nhất thời của anh hay không..... Hay lúc này anh lại đang tưởng tượng cô chính là người con gái phòng bên cạnh.
Trịnh Nhược Thiên thở hỗn hển vì cơn dục vọng đang dần bốc cháy lên trong con người của anh.
Anh cũng không biết mình đã làm tình với cô gái này bao nhiêu lần rồi, nhưng lần nào cô cũng cho anh ta rất nhiều cảm giác muốn chiếm hữu, muốn được gần gũi bên cô nhiều hơn.
Anh cũng không biết rốt cuộc trong lòng anh,Hàn Lưu Ly là gì đối với anh nữa, nhưng quả thật chỉ nghĩ đến một khi anh cưới Dung Âm thì người con gái này sẽ rời xa anh thì trái tim lại có gì đó rất khó chịu.
Vì sợ mẹ sẽ đuổi Lưu Ly đi khi anh không có ở nhà, nên anh mới dẫn cô đến đây giam giữ suốt mấy ngày nay.Thậm chí việc học của cô cũng bị gián đoạn cũng là vì anh không cho cô đến trường.
Anh biết năm nay cũng là năm cuối đại học của Lưu Ly, nhưng trong lòng anh không muốn cô tốt nghiệp.Vì một khi cô tốt nghiệp, thì mọi thứ sẽ thay đổi.Ra trường rồi, cô gái này sẽ có rất nhiều ước mơ,hoài bão và rất có thể đến lúc đó cô sẽ không cần kinh tế của anh nữa mà cũng có thể lo cho bà nội của mình.
Cô sẽ không bán thân cho anh nữa,đến lúc đó anh sẽ ra sao khi mất đi cảm giác này và mất đi cả cô.
" Cậu chủ...! Đừng...dừng lại,em...."
Lúc này tiếng nói cầu xin của cô khiến anh giựt mình hoàn hồn trở lên, đôi mắt thâm tình nhìn con gái dưới thân mình.
Một lúc sau,anh ôm cả người cô ngồi dậy.
Lưu Ly có sự sợ hãi liền đưa tay bám chặt cổ anh,bờ môi run rẩy.
"Cậu chủ...!"Toàn thân cô như có một nguồn điện xẹt qua,hai chân liền kẹp chặt hông của anh.
Hai từ "cậu chủ" phát ra từ miệng của cô đã làm Trịnh Nhược Thiên không được vui,anh đưa tay lên vỗ thật mạnh vỗ mông của cô hai cái thật lớn.
"Chát...Chát..."
Trịnh Nhược Thiên nghiến răng nghiến lợi.
"Ly..... Gọi tên tôi" Giọng điệu anh khàn đục thả vào tai của cô.
Anh ôm chặt cô,dường như muốn xác nhập cả cơ thể bé nhỏ của cô vào trong người anh vậy.Hạ thân của cả hai không ngừng quắn lấy nhau.
Cơ thể Lưu Ly run rẩy,bám chặt vào anh.Cánh môi mềm mại luôn bị ảnh cắn mút đến điên dại,đôi mắt mơ hồ của cô nhìn người đàn ông trước mặt.
"Tôi....."
"Ngoan.... Gọi anh là Thiên,từ giờ khi chỉ có hai chúng ta em hãy gọi anh là Thiên..."Bàn tay to lớn của anh không ngừng kích thích hai ngọn đồi nóng bỏng của cô gái bé nhỏ này,anh rất thích nếm mùi vị trên người của cô....
Tiếng nói của anh giờ đây lại làm cho cô đắm chìm,say mê có chút không muốn buông anh ra.
Người đàn ông từng hành hạ luôn sỉ nhục cô hết lần này đến lần khác, nhưng hôm nay anh lại đột nhiên trở nên dịu dàng ấm áp như thế này, có phải cô đang nằm mơ không?
"Ưmmm.....Anh..." Lý trí của cô bị anh dẫn dắt không biết mình đang làm gì nữa,cánh tay của cô đành bất lực ôm chặt cổ của anh.
Từng đợt tấn công của anh khi nãy giờ đây đã làm cho cô có chút lưu luyến, muốn anh tiếp tục.
Lưu Ly nở một nụ cười nhẹ rồi chủ động ngồi trên người của anh nhấp nháy ra vào như những gì anh đã dạy,sự tự giác của cô khiến anh hài lòng.
"Ngoan lắm.... Tiểu Ly, mạnh lên....."Tiếng rên rỉ của anh cùng càng ngày càng lớn lên,làn môi của anh lướt xuống nuốt trọn bầu ngực căng tròn của cô, bên kia cũng bị ảnh xoa nắn đến điên cuồng
Lưu Ly ngửa cổ ra, miệng cô không ngừng kêu lớn vang khắp căn phòng.
"A..... Thiên...."
"Ngoan lắm.... Tiểu Ly của anh....!" Một chữ "Thiên" của cô đã làm cho kích động,anh ôm chặt cô xoay người.
Anh lại một lần nữa đặt cô ở dưới thân của anh.Từ bị động chuyển sang chủ động đâm mạnh vào nơi đầm lầy đang xuất hiện rất nhiều mật dịch chảy từ từ ra ngoài.
Trịnh Nhược Thiên bây giờ anh có thể khẳng định bây giờ anh rất tỉnh táo và biết được mọi chuyện bây giờ đang diễn ra.
Hàn Lưu Ly....! Anh biết cô vì tiền nên mới làm nô lệ cho anh, đã trải qua nhiều chuyện anh cũng muốn biết trong lòng cô nghĩ sao về anh.
Thật tình anh không thể hiểu nổi, tại sao trong lòng anh mỗi lần nhìn thấy cô đều có rất nhiều tâm trạng đè nặng trên đôi vai của anh.Khi nãy thấy cô nhìn thấy anh và Dung Âm đang ở bên nhau.Khi đó anh tức giận, nhưng không phải vì cô quấy rầy anh mà là vì cô không hề chất vấn anh, hỏi anh đang định làm gì?
Anh muốn cô hỏi anh là có phải anh định ngủ với người phụ nữ khác không?
Nhưng Lưu Ly hoàn toàn im lặng, chịu đựng những đòn roi tra tấn của anh.
Trước đây anh cũng từng đánh rất nhiều người, nhưng chỉ duy nhất một mình cô là không cầu xin anh.
Rốt cuộc da thịt của người con gái này làm bằng gì vậy? Cô không đau sao?
Cô không đau, nhưng trong lòng anh thì lại đang rất đau lòng vô cùng.
Đây là nơi bí mật của Trịnh Nhược Thiên.Không một ai biết kể cả ba mẹ của anh.
Và Lưu Ly luôn bị anh ta nhốt ở đây trong thời gian gần đây.
Cô cũng không hiểu trước đó mỗi lần mà anh phát tiết muốn chà đạp thân xác cô thì anh luôn đem cô đến biệt thự của cha mẹ của anh.Nhưng dạo gần đây thì anh đã thay đổi,anh luôn giam cầm cô trong tòa biệt thự này và hằng ngày anh đều đến đây để ngủ với cô.Không trải qua triền miên,thì anh cũng nằm cạnh bên cô mà ngủ.
Nhưng trong lòng cô luôn có dự cảm rất bất an mấy ngày qua mà cô không biết đã xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng cô cũng đã biết.Thì ra dự cảm đó là sẽ có một cô gái nữa xuất hiện ở đây cùng với cô và anh.Và cô cũng được biết người con gái đó tên là Đường Dung Âm, là vợ sắp cưới của anh.
Khi cô thấy anh ôm cô gái đó về nhà, những cử chỉ dịu dàng anh dành cho cô gái ấy đã khiến trái tim có một chút chua xót.
Có lẽ đây chính là người con gái anh yêu, nét mặt hạnh phúc của anh đã được cô chứng kiến mấy ngày qua .
Trịnh Nhược Thiên kéo Hàn Lưu Ly vào phòng liền quăng hẳn cô lên giường, giọng điệu đầy hung hăng quát lớn.
"Ai cho phép cô đi lung tung, tôi đã cấm cố được bén mảng đến căn phòng đó rồi mà!"
Nét mặt của Lưu Ly hoàn toàn sợ hãi trước cơn giận dữ của anh.
Tâm tình của Trịnh Nhược Thiên khi nãy đã bị Dung Âm làm cho trở nên tồi tệ, thì giờ đây cô gái này chính là nơi để anh có thể giai tỏa.
Sự hung bạo đã áp chế tinh thần của anh, Trịnh Nhược Thiên từ từ rút lấy chiếc dây nịch trên lưng quần của anh ra.Ánh mắt ngập tràn sát khí nhìn vào tấm lưng bé nhỏ của cô, rồi ngay sau đó anh liền quất mạnh xuống lưng của Lưu Ly hai roi liền.
Cơn thịnh nộ bất ngờ của anh khiến cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì đã đón nhận cơn đau rát mạnh trên tấm lưng yếu ớt của cô.
Nhưng sau vài giây, Hàn Lưu Ly cũng đã thích ứng được.Có lẽ chuyện này đối với cô không còn là gì xa lạ nữa rồi, chuyện cô bị anh tra tấn, hành hạ cũng không phải là lần đầu tiên.
Và cô cũng có thể biết được bước kế tiếp của anh là sẽ làm gì.
Nhìn thấy cô không phản ứng, không rơi lệ.... Không một lời cầu xin, tâm trạng của Trịnh Nhược Thiên càng trở nên nặng nề đầy tức giận hơn.
Anh đưa tay nắm lấy tóc cô kéo thật mạnh, bắt cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nghiến răng nói.
"Đến ngay cả cô cũng khi dễ tôi, cười cợt tôi sao?"Sau đó anh lại tát vào mặt của Lưu Ly hai bạt tai giống như Dung Âm lúc nãy.
Lưu Ly ngã ra sàn nhà, gương mặt và tấm lưng của cô dường như đã thấm máu, sự đau đớn dữ dội nhưng vẫn không khiến cô rơi lệ.
Bờ môi chợt run rẩy,lẩm bẩm.
"Tôi thật sự... Không hề có ý đó".
"Vậy tại sao cô không cầu xin tôi". Trịnh Nhược Thiên kéo cơ thể của cô lên, gương mặt của anh đã giảm đi đáng kể sự giận dữ trong lòng "Tại sao cô cũng giống như Dung Âm, không bao giờ khóc trước mặt của tôi....Không lẽ tôi chán ghét đến như vậy sao?"
Không hiểu sao, những lời nói của Dung Âm lại không làm cho trái tim của anh đau đớn bằng dáng vẻ lạnh nhạt của cô gái này.
Anh đánh cô, luôn ra tay tàn ác với cô.Nhưng tại sao người con gái này vẫn không hề lên tiếng cầu xin anh?
Lưu Ly ngẩng mặt lên nhìn anh, có lẽ đây là lần đầu tiên cô có thể ngẩng cao đầu lên nhìn anh.
"Vì đây là công việc của tôi."
"Công việc của cô sao?"
Câu nói của cô khiến cho Trịnh Nhược Thiên càng lúc càng phẫn nộ hơn bao giờ hết,anh buông cô ra.Đứng thẳng người lên mang theo một giọng điệu ra lệnh như một bậc đế vương.
"Nếu cô nói công việc, thì bây giờ cởi váy ra trèo lên trên giường dạng chân rộng ra cho tôi"
Lưu Ly ngẩng đầu lên,kiềm nén sự đau đớn từ bên trong lẫn bên ngoài.Nghe lời anh liền đứng lên cởi chiếc váy ra, cả đồ lót cô cũng cởi ra hết.Bây giờ cô như một người con gái thoát ý không có một thứ gì xuất hiện ở trước mặt của anh, nhìn như vậy đương nhiên cô lại là người dâng hiến bản thân mình để phục vụ anh,làm cho anh cảm thấy vui vẻ.
Sau đó cô bước lên giường,nằm với một tư thế mời gọi anh.
Trịnh Nhược Thiên cũng nhanh chóng nổi lên cơn hứng tình,anh lập tức trút bỏ chiếc quần dài của mình ra, chiếc quần nhỏ cũng được anh cởi ra,khi ánh mắt anh nhìn thấy nơi tư mật của cô vẫn còn sưng đỏ lên.Anh đã không kịp chờ đợi liền vồ lấy cô ngay lập tức.
Cho đến khi Lưu Ly cảm nhận được người đàn ông đã trèo lên giường và chuẩn bị hành động thì cô liền đưa tay lên ngăn chặn anh lại.
Nét mặt cô có sự lo lắng,run rẩy nhắc nhở.
"Cậu chủ quên đeo bao vào rồi!" Vừa nói cô vừa xoay đầu đi nhìn nơi khác mà không dám nhìn thẳng vào anh.
Đó lời nhắc nhở để cho cô không thể có thai ngoài ý muốn.
Trịnh Nhược Thiên hình như không thèm nghe câu nói của cô.Anh nhanh chóng kéo hai chân của cô để lên trên đôi vai rắn chắc của anh,không có màn dạo đầu anh liền đem con quái thú thâm nhập vào nơi tăm tối có một chút khô khan.
Cơn đau ập đến khiến hai tay cô vô thức siết chặt tấm ga giường, khóe mắt vì đau đớn dần xuất hiện những giọt nước mắt.
Trịnh Nhược Thiên nhìn gương mặt trắng nhợt của cô,trong lòng không ngừng dâng lên nỗi chua xót.Anh đưa tay khẽ xoay mặt cô lại, đầu anh cúi xuống trực tiếp hôn lên những giọt nước mắt của cô.
"Từ giờ trở đi tôi không muốn cô phải dùng biện pháp an toàn nữa!"Giọng anh nghẹn ngào, vừa nói xong anh đã hôn chặt đôi môi của cô.
Câu nói của anh khiến cô giựt mình vội vàng mở mắt ra nhìn anh.
Ngược lại như những lần trước, ánh mắt của người đàn ông này ngập tràn sự dịu dàng khi anh nhìn cô.Trái tim cô vô thức đập mạnh.
Người đàn ông này hôm nay bị gì thế? Chẳng phải anh luôn bắt cô phải uống thuốc tránh thai vì sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa sao?
"Phải nghe lệnh của tôi, từ nay không uống thuốc,không làm bất cứ thứ gì phòng tránh khi tôi và cô quan hệ với nhau". Vì sợ cô gái này không nghe kỹ, Trịnh Nhược Thiên đã có phần nôn nóng nói thêm một lần nữa.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt xinh đẹp của Lưu Ly.Hạ thân anh bắt đầu tăng tốc,tay anh đan chặt vào tay cô tạo cho cô một cảm giác cực kỳ an toàn.
"Ưm...." Tự trong thâm tâm của Lưu Ly dần cảm nhận được người đàn ông có một chút gì đó đã thay đổi.
Anh không còn thô bạo,chà đạp thân thể cô nữa.Mà hôm nay đối với cô,anh đã có sự dịu dàng nhẹ nhàng với cô.
Nhưng cô không biết có phải vì đây là một phút nhất thời của anh hay không..... Hay lúc này anh lại đang tưởng tượng cô chính là người con gái phòng bên cạnh.
Trịnh Nhược Thiên thở hỗn hển vì cơn dục vọng đang dần bốc cháy lên trong con người của anh.
Anh cũng không biết mình đã làm tình với cô gái này bao nhiêu lần rồi, nhưng lần nào cô cũng cho anh ta rất nhiều cảm giác muốn chiếm hữu, muốn được gần gũi bên cô nhiều hơn.
Anh cũng không biết rốt cuộc trong lòng anh,Hàn Lưu Ly là gì đối với anh nữa, nhưng quả thật chỉ nghĩ đến một khi anh cưới Dung Âm thì người con gái này sẽ rời xa anh thì trái tim lại có gì đó rất khó chịu.
Vì sợ mẹ sẽ đuổi Lưu Ly đi khi anh không có ở nhà, nên anh mới dẫn cô đến đây giam giữ suốt mấy ngày nay.Thậm chí việc học của cô cũng bị gián đoạn cũng là vì anh không cho cô đến trường.
Anh biết năm nay cũng là năm cuối đại học của Lưu Ly, nhưng trong lòng anh không muốn cô tốt nghiệp.Vì một khi cô tốt nghiệp, thì mọi thứ sẽ thay đổi.Ra trường rồi, cô gái này sẽ có rất nhiều ước mơ,hoài bão và rất có thể đến lúc đó cô sẽ không cần kinh tế của anh nữa mà cũng có thể lo cho bà nội của mình.
Cô sẽ không bán thân cho anh nữa,đến lúc đó anh sẽ ra sao khi mất đi cảm giác này và mất đi cả cô.
" Cậu chủ...! Đừng...dừng lại,em...."
Lúc này tiếng nói cầu xin của cô khiến anh giựt mình hoàn hồn trở lên, đôi mắt thâm tình nhìn con gái dưới thân mình.
Một lúc sau,anh ôm cả người cô ngồi dậy.
Lưu Ly có sự sợ hãi liền đưa tay bám chặt cổ anh,bờ môi run rẩy.
"Cậu chủ...!"Toàn thân cô như có một nguồn điện xẹt qua,hai chân liền kẹp chặt hông của anh.
Hai từ "cậu chủ" phát ra từ miệng của cô đã làm Trịnh Nhược Thiên không được vui,anh đưa tay lên vỗ thật mạnh vỗ mông của cô hai cái thật lớn.
"Chát...Chát..."
Trịnh Nhược Thiên nghiến răng nghiến lợi.
"Ly..... Gọi tên tôi" Giọng điệu anh khàn đục thả vào tai của cô.
Anh ôm chặt cô,dường như muốn xác nhập cả cơ thể bé nhỏ của cô vào trong người anh vậy.Hạ thân của cả hai không ngừng quắn lấy nhau.
Cơ thể Lưu Ly run rẩy,bám chặt vào anh.Cánh môi mềm mại luôn bị ảnh cắn mút đến điên dại,đôi mắt mơ hồ của cô nhìn người đàn ông trước mặt.
"Tôi....."
"Ngoan.... Gọi anh là Thiên,từ giờ khi chỉ có hai chúng ta em hãy gọi anh là Thiên..."Bàn tay to lớn của anh không ngừng kích thích hai ngọn đồi nóng bỏng của cô gái bé nhỏ này,anh rất thích nếm mùi vị trên người của cô....
Tiếng nói của anh giờ đây lại làm cho cô đắm chìm,say mê có chút không muốn buông anh ra.
Người đàn ông từng hành hạ luôn sỉ nhục cô hết lần này đến lần khác, nhưng hôm nay anh lại đột nhiên trở nên dịu dàng ấm áp như thế này, có phải cô đang nằm mơ không?
"Ưmmm.....Anh..." Lý trí của cô bị anh dẫn dắt không biết mình đang làm gì nữa,cánh tay của cô đành bất lực ôm chặt cổ của anh.
Từng đợt tấn công của anh khi nãy giờ đây đã làm cho cô có chút lưu luyến, muốn anh tiếp tục.
Lưu Ly nở một nụ cười nhẹ rồi chủ động ngồi trên người của anh nhấp nháy ra vào như những gì anh đã dạy,sự tự giác của cô khiến anh hài lòng.
"Ngoan lắm.... Tiểu Ly, mạnh lên....."Tiếng rên rỉ của anh cùng càng ngày càng lớn lên,làn môi của anh lướt xuống nuốt trọn bầu ngực căng tròn của cô, bên kia cũng bị ảnh xoa nắn đến điên cuồng
Lưu Ly ngửa cổ ra, miệng cô không ngừng kêu lớn vang khắp căn phòng.
"A..... Thiên...."
"Ngoan lắm.... Tiểu Ly của anh....!" Một chữ "Thiên" của cô đã làm cho kích động,anh ôm chặt cô xoay người.
Anh lại một lần nữa đặt cô ở dưới thân của anh.Từ bị động chuyển sang chủ động đâm mạnh vào nơi đầm lầy đang xuất hiện rất nhiều mật dịch chảy từ từ ra ngoài.
Trịnh Nhược Thiên bây giờ anh có thể khẳng định bây giờ anh rất tỉnh táo và biết được mọi chuyện bây giờ đang diễn ra.
Hàn Lưu Ly....! Anh biết cô vì tiền nên mới làm nô lệ cho anh, đã trải qua nhiều chuyện anh cũng muốn biết trong lòng cô nghĩ sao về anh.
Thật tình anh không thể hiểu nổi, tại sao trong lòng anh mỗi lần nhìn thấy cô đều có rất nhiều tâm trạng đè nặng trên đôi vai của anh.Khi nãy thấy cô nhìn thấy anh và Dung Âm đang ở bên nhau.Khi đó anh tức giận, nhưng không phải vì cô quấy rầy anh mà là vì cô không hề chất vấn anh, hỏi anh đang định làm gì?
Anh muốn cô hỏi anh là có phải anh định ngủ với người phụ nữ khác không?
Nhưng Lưu Ly hoàn toàn im lặng, chịu đựng những đòn roi tra tấn của anh.
Trước đây anh cũng từng đánh rất nhiều người, nhưng chỉ duy nhất một mình cô là không cầu xin anh.
Rốt cuộc da thịt của người con gái này làm bằng gì vậy? Cô không đau sao?
Cô không đau, nhưng trong lòng anh thì lại đang rất đau lòng vô cùng.
/108
|