Trịnh Nhược Thiên nhìn ra cửa,điên tiết gào lên về phía ông bà Trịnh.
"Mau đi ra....Hai người mau đi ra".
"Nhược Thiên....! Con...." Bà Trịnh do dự muốn bước vào bên trong,ánh mắt nhìn về Lưu Ly đang nằm trên giường với dáng vẻ lo lắng.
"Mau ra ngoài.....Mau lên" Trịnh Nhược Thiên giận dữ quát lớn.
Ông Trịnh thấy vậy liền kéo vợ mình ra ngoài và đóng chặt cửa lại.
Hơi thở của Lưu Ly bỗng chốc khó nhọc, trong đầu không biết người đàn ông này sẽ tiếp tục tra tấn cô với loại hình thức nào nữa.
Bờ môi Trịnh Nhược Thiên nhếch lên, đôi mắt anh chất chứa hận thù nhìn người con giá trước mặt thành người con gái anh yêu.
"Đường Dung Âm.....! Cô chính là loại người phụ nữ mà tôi căm ghét nhất trên đời này.Cô gì Vũ Hoàng Long mà dám phản bội tôi".
Dứt lời,anh buông lỏng chiếc quần của mình ra.Con quái thú to lớn đã không chịu nổi liền xuất hiện dưới ánh mắt của Lưu Ly.
Hàn Lưu Ly sợ hãi bỗng chốc quay đầu nhìn sang nơi khác.
Nhưng chính vì thái độ của cô như vậy, đã khiến cơn thịnh nộ trong người của Trịnh Nhược Thiên bừng bừng trổi dậy
Bước chân anh nhanh chóng tiến lại gần cô, sức mạnh bàn tay của anh liền áp trụ hai chân của cô.Chưa đầy một giây con quái thú đang đứng sừng sững giữa hai chân liền được lấp đầy bởi lớp cánh hoa mẫn cảm ấy của cô.
Hàn Lưu Ly giựt mình cong người lên, sự đau đớn đã làm cho cô cảm nhận được hành động của anh càng lúc càng tàn bạo như muốn phá nát cơ thể của cô.
Cô không dám rên, cũng không dám lên tiếng cầu xin anh nhẹ lại.Vì cô biết trong mắt anh, cô không là gì cả.
Cô chỉ là một món đồ chơi tình dục được anh mua về.
Trịnh Nhược Thiên nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, nụ cười man rợ nhanh chóng hiện lên.
"Cô thấy sao? Tôi và Vũ Hoàng Long ai làm cho cô sướng hơn". Bây giờ trong đầu anh vẫn nghĩ người dưới thân là Dung Âm.Anh không ngừng vận động kịch liệt ra vào hạ thân của cô gái phía dưới.
Hàn Lưu Ly cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt ga giường.Cho dù có như thế nào, cô không thể phát ra âm thanh đó.
Một tay Trịnh Nhược Thiên bóp chặt cổ của cô, làm cho hơi thở của cô càng lúc càng khó khăn hơn.Còn tay kia anh nắm chặt ngực của cô,cơn thú tính trong người càng lúc càng thôi thúc anh mau lên.
Hàn Lưu Ly có chút thở không được liền buột miệng lên tiếng cầu xin.
"Cậu chủ....! Cậu hãy tha cho tôi".
"Ai là cậu chủ của cô, tôi chưa thỏa mãn thì cô đừng hòng tôi tha cho cô"
Trịnh Nhược Thiên nói xong,nhanh chóng lật người của cô lại.Anh nâng mông của Lưu Ly cao lên, đưa tay lên đánh thật mạnh vào của cô mấy phát sau đó lại đưa người anh em của mình đâm thẳng vào bên trong.
"Ưmmm....A" Đến giờ phút này, cô đã không chịu nổi phải kêu lên một tiếng.
Đôi mắt Trịnh Nhược Thiên hoàn toàn trở nên sung sướng.
"Chịu kêu rồi sao?"
Ngay sau đó,anh liền nắm lấy tóc của cô kéo mạnh về phía anh.
"Á....."
Da đầu cô bị kéo mạnh và hạ thân lại không ngừng đau đớn khiến cô hét lên một tiếng rất lớn.
Trịnh Nhược Thiên nghiến răng,bàn tay siết chặt mái tóc của cô.
"Cô tưởng thứ loại đàn bà như cô có thể xứng với tôi sao? Cô cứ chờ đó, một khi cô bước vào nhà này, tôi sẽ trả đũa cô từng món nợ.... Đường Dung Âm, cô phải trả giá những gì mình đã làm".
Trịnh Nhược Thiên xoay mặt Hàn Lưu Ly qua,anh cắn thật mạnh vào đôi môi của cô, mùi vị máu tanh lập tức bao vây lấy khoan miệng của hai người.
Nước mắt của Hàn Lưu Ly không ngừng tuôn ra dữ dội.Cô không biết người con gái mà anh đang nhắc đến là ai.Nhưng khi nghe những lời nói đó của anh, trong lòng cô bỗng dưng nỗi lên sự sợ hãi.
Cô không biết cô gái ấy là ai, nhưng một khi đã nằm trong tay của Trịnh Nhược Thiên thì cô chắc chắn cô gái đó còn thê thảm hơn cô rất nhiều.
Tốc độ xâm nhập càng lúc càng vang vội.Hai cơ thể của anh và cô luôn dính chặt vào nhau.Hơi thở hỗn hển của cả hai hòa quyện vào nhau.
Trận kích tình chưa dừng lại ở đó.Sau khi rời khỏi thân thể của cô, Trịnh Nhược Thiên liền đi vào trong phòng tắm lấy ra một thau nước cỡ lớn tạt thẳng vào người của Hàn Lưu Ly,mang theo một nụ cười tâm xà.
Cả cơ thể toàn là nước khiến cho Hàn Tiểu Ly không ngừng run rẩy lên dữ dội.Cánh cửa sổ luôn được mở ra, những ngọn gió liền ồ ạt bay vào càng làm cho cô cảm thấy rất ớn lạnh,co rút nằm trên giường.
"Tôi đổ nước lên người của cô đều có lý do cả”.
Anh nâng mặt cô cao lên.Những giọt nước mắt của cô không làm anh cảm thấy áy náy.
"Là vì tôi không muốn để cho cô phải mang thai con của tôi nữa ....Cô chỉ là nô lệ của tôi thì đừng hòng lưu giữ bất cứ thứ gì của tôi".
Sau đợt kích tình vừa rồi, thì anh đã lấy lại ý thức.Biết được người con gái này không phải Dung Âm, nên anh càng không muốn có dính líu gì với cô trước khi đám cưới được diễn ra
Hàn Lưu Ly đau đớn, cô nhắm chặt mắt lại cảm nhận được từng ngón tay của anh không ngừng bóp chặt gương mặt của cô.
Trịnh Nhược Thiên lại cố ý nhắc nhở.
"Đừng quên uống thuốc tránh thai, tôi không muốn gia đình của tôi lại kêu bác sĩ tới đây làm nạo phá thai cho cô thêm lần nào nữa!"
Cô đã làm nô lệ cho anh gần một năm và cũng đã vô tình có thai với anh hai lần và lần nào anh cũng tìm cách phá bỏ đứa bé trong bụng của cô, thậm chí ba mẹ của anh cũng không thèm đến đứa cháu nội này.Họ luôn xem cô là thứ dơ bẩn không xứng với gia đình của họ.
Nước mắt trên gương mặt của cô từ từ chảy xuống đôi tay của anh.Sự yếu ớt của cô anh đều có thể nhìn thấy.Nhưng một người máu lạnh như anh thì làm sao có lòng thương xót đến cô.
Đôi môi Hàn Lưu Ly run rẩy, giọng nói nhỏ dịu.
"Cậu chủ yên tâm...... Tôi sẽ nhớ những lời cậu chủ căn dặn".
Không hiểu sao, trái tim của Trịnh Nhược Thiên lại nhói lên khi nghe câu nói của cô.Anh cảm nhận được người con gái này yếu đuối còn hơn cả Dung Âm rất nhiều.
Nếu nói Dung Âm xinh đẹp luôn toát ra sự dịu dàng của một đại tiểu thư thì Tiểu Ly lại có một gương mặt rất dễ thương, mặc dù cô không đẹp bằng Dung Âm nhưng nét đáng yêu mang theo một nụ cười luôn làm cho người ta cảm thấy xót xa của cô thì khiến tất cả mọi người đều phải động lòng,đến nỗi anh nghĩ sẽ không có một ai mà có thể có một nét đẹp giống như thế này.
Sự yếu đuối vào lúc này của cô lại làm cho trái tim của anh không biết vì sao lại chợt đau lên.
Không nhịn được, Trịnh Nhược Thiên lại cúi đầu xuống, hôn chặt đôi môi của cô và những giọt nước mắt trên gương mặt cô cũng đều bị ảnh nuốt vào bụng.
Anh lại ngã xuống đè lên thân thể của cô.Lần này anh lại nhẹ nhàng hôn lên từng nấc da đang ửng đỏ trên người của cô.Những giọt máu của những vết thương mà anh đã gây ra đều được anh cảm nhận lấy,anh biết trên người của cô gái này đều bị thương tích cũng đều do anh gây ra.
Trịnh Nhược Thiên cũng không hiểu tại sao anh đã ra tay tàn độc với rất nhiều người nhưng chỉ có cô gái này lại làm cho anh cảm thấy xót xa và luôn mang theo những cắn rứt trong lương tâm của anh rất nhiều.
Hàn Lưu Ly không màn đến anh,ánh mắt của cô giờ lúc này đã trong như vô hồn không còn cảm nhận được sự đau đớn mà người đàn ông này đã gây ra.Trái tim cô đã giá lạnh đến nỗi len ra tận bên ngoài.
Trịnh Nhược Thiên lại tiếp tục chiếm lấy thân thể của cô một lần nữa,anh rướn người lên nhìn sâu trong mắt của cô mà lần này anh đã biết người cô là ai.
"Tiểu Ly! Cho dù bất cứ như thế nào, người con gái có thể thỏa mãn cho tôi chỉ có một mình cô mà thôi!"
Trịnh Nhược Thiên một lần nữa cúi đầu xuống cắn mút chiếc môi mỏng manh của cô, một cơn hoan ái lại xảy ra trong căn phòng của anh.
*******
Ở dưới nhà, bà Trịnh không ngừng đi tới đi lui trong phòng khách.Ánh mắt lo lắng luôn nhìn lên căn phòng con trai của mình.
Những bước đi của bà không những bà mà còn làm cho ông Trịnh càng lúc càng căng thẳng cũng đứng ngồi không yên.
Nhưng ông là không phải lo lắng chuyện của Trịnh Nhược Thiên với Hàn Lưu Ly đang ở trên lầu làm gì,mà là ông lo chuyện hôn sự sắp diễn ra với con trai của ông.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nhà họ Đường biết con trai ông bị bệnh tâm lý và lỡ như Nhược Thiên sau này đối xử với Dung Âm như những người mà con trai ông đã từng làm.Thì có khi nào Đường Cố Phong sẽ trả thù gia đình của ông không?
Bây giờ ông có nên ngăn chặn đám cưới này lại không?
Nhưng nếu không ủng hộ, thì Nhược Thiên con trai của ông sẽ thành ra như thế nào.Ông chắc chắn Nhược Thiên sẽ lên kích động mà điên loạn lên, thậm chí là giết người con trai ông cũng có thể làm.
Bà Trịnh bước đến gần chồng mình,lo lắng nói.
"Ông ơi! Hay chúng ta làm đám cưới sớm cho Nhược Thiên đi có được không?"
Nghe xong, ông Trịnh liền giựt bắn mình, đưa tầm mắt qua nhìn vợ mình,run rẩy hỏi.
"Sao bà lại muốn như vậy?"
"Thì ông thấy đó, bệnh của con trai ngày càng trở nên nghiêm trọng.Nếu cho Dung Âm về đây sớm, có khi tâm tình của Nhược Thiên sẽ sớm hồi phục"
"Nhưng tôi thấy sẽ bất ổn,mọi chuyện không như bà nghĩ đâu " Ông Trịnh khướt từ lời yêu cầu của bà.
Bà Trịnh nhíu mày.
"Ý ông là....?"
"Nhược Thiên bị bệnh không phải chỉ có người trong nhà của mình biết, tôi chỉ e rằng đám cưới chưa diễn ra thì đã đến tai Đường Cố Phong, bà nghĩ thử xem nếu ông ta mà biết ông ta đang gả con gái của mình cho một đứa mắc bệnh tâm lý như Nhược Thiên con chúng ta thì ông ta sẽ làm gì.... Có đồng ý hôn sự này nữa không?"
"Nhưng như vậy thì Nhược Thiên của chúng ta sẽ....." Bà cũng không dám suy nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra đến gia đình của bà.
Nhược Thiên sẽ phát điên lên mất.
Ông Trịnh đưa ánh mắt nhìn lên trên căn phòng của con trai mình khẽ lắc đầu thở dài.
"Hàn Lưu Ly thì sao? Cô gái đó sẽ rời khỏi nhà khi hôn sự này thật sự diễn ra..."
"Thì đương nhiên rồi! Cô ta còn mặt mũi nào ở lại đây nữa ."
Từ trước giờ, bà Trịnh luôn xem Hàn Lưu Ly như là một cái gai trong mắt.Một khi Nhược Thiên có vợ, bà sẽ tìm cách tống cổ cô ta ra ngoài đường.Hạng người phụ nữ đó như Hàn Lưu Ly chỉ khiến bà cảm thấy rất dơ bẩn chán ghét, không muốn nhìn thấy cô.
Ánh mắt của Ông Trịnh chợt xao động quay đầu lại nhìn vợ của mình, thấp giọng nói.
"Ngoài Dung Âm, tôi có thể khẳng định với bà .... Người có thể giúp con trai chúng ta chỉ có Hàn Lưu Ly.."
"Ông nội cái quái quỷ gì vậy!Đừng ăn nói linh tinh.Cô ta sẽ không bao giờ được bước chân vào căn nhà này!"Bà biết chồng bà đang nhắc đến vấn đề gì,nhưng bà sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.
Dứt lời, bà liền rời khỏi
"Mau đi ra....Hai người mau đi ra".
"Nhược Thiên....! Con...." Bà Trịnh do dự muốn bước vào bên trong,ánh mắt nhìn về Lưu Ly đang nằm trên giường với dáng vẻ lo lắng.
"Mau ra ngoài.....Mau lên" Trịnh Nhược Thiên giận dữ quát lớn.
Ông Trịnh thấy vậy liền kéo vợ mình ra ngoài và đóng chặt cửa lại.
Hơi thở của Lưu Ly bỗng chốc khó nhọc, trong đầu không biết người đàn ông này sẽ tiếp tục tra tấn cô với loại hình thức nào nữa.
Bờ môi Trịnh Nhược Thiên nhếch lên, đôi mắt anh chất chứa hận thù nhìn người con giá trước mặt thành người con gái anh yêu.
"Đường Dung Âm.....! Cô chính là loại người phụ nữ mà tôi căm ghét nhất trên đời này.Cô gì Vũ Hoàng Long mà dám phản bội tôi".
Dứt lời,anh buông lỏng chiếc quần của mình ra.Con quái thú to lớn đã không chịu nổi liền xuất hiện dưới ánh mắt của Lưu Ly.
Hàn Lưu Ly sợ hãi bỗng chốc quay đầu nhìn sang nơi khác.
Nhưng chính vì thái độ của cô như vậy, đã khiến cơn thịnh nộ trong người của Trịnh Nhược Thiên bừng bừng trổi dậy
Bước chân anh nhanh chóng tiến lại gần cô, sức mạnh bàn tay của anh liền áp trụ hai chân của cô.Chưa đầy một giây con quái thú đang đứng sừng sững giữa hai chân liền được lấp đầy bởi lớp cánh hoa mẫn cảm ấy của cô.
Hàn Lưu Ly giựt mình cong người lên, sự đau đớn đã làm cho cô cảm nhận được hành động của anh càng lúc càng tàn bạo như muốn phá nát cơ thể của cô.
Cô không dám rên, cũng không dám lên tiếng cầu xin anh nhẹ lại.Vì cô biết trong mắt anh, cô không là gì cả.
Cô chỉ là một món đồ chơi tình dục được anh mua về.
Trịnh Nhược Thiên nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, nụ cười man rợ nhanh chóng hiện lên.
"Cô thấy sao? Tôi và Vũ Hoàng Long ai làm cho cô sướng hơn". Bây giờ trong đầu anh vẫn nghĩ người dưới thân là Dung Âm.Anh không ngừng vận động kịch liệt ra vào hạ thân của cô gái phía dưới.
Hàn Lưu Ly cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt ga giường.Cho dù có như thế nào, cô không thể phát ra âm thanh đó.
Một tay Trịnh Nhược Thiên bóp chặt cổ của cô, làm cho hơi thở của cô càng lúc càng khó khăn hơn.Còn tay kia anh nắm chặt ngực của cô,cơn thú tính trong người càng lúc càng thôi thúc anh mau lên.
Hàn Lưu Ly có chút thở không được liền buột miệng lên tiếng cầu xin.
"Cậu chủ....! Cậu hãy tha cho tôi".
"Ai là cậu chủ của cô, tôi chưa thỏa mãn thì cô đừng hòng tôi tha cho cô"
Trịnh Nhược Thiên nói xong,nhanh chóng lật người của cô lại.Anh nâng mông của Lưu Ly cao lên, đưa tay lên đánh thật mạnh vào của cô mấy phát sau đó lại đưa người anh em của mình đâm thẳng vào bên trong.
"Ưmmm....A" Đến giờ phút này, cô đã không chịu nổi phải kêu lên một tiếng.
Đôi mắt Trịnh Nhược Thiên hoàn toàn trở nên sung sướng.
"Chịu kêu rồi sao?"
Ngay sau đó,anh liền nắm lấy tóc của cô kéo mạnh về phía anh.
"Á....."
Da đầu cô bị kéo mạnh và hạ thân lại không ngừng đau đớn khiến cô hét lên một tiếng rất lớn.
Trịnh Nhược Thiên nghiến răng,bàn tay siết chặt mái tóc của cô.
"Cô tưởng thứ loại đàn bà như cô có thể xứng với tôi sao? Cô cứ chờ đó, một khi cô bước vào nhà này, tôi sẽ trả đũa cô từng món nợ.... Đường Dung Âm, cô phải trả giá những gì mình đã làm".
Trịnh Nhược Thiên xoay mặt Hàn Lưu Ly qua,anh cắn thật mạnh vào đôi môi của cô, mùi vị máu tanh lập tức bao vây lấy khoan miệng của hai người.
Nước mắt của Hàn Lưu Ly không ngừng tuôn ra dữ dội.Cô không biết người con gái mà anh đang nhắc đến là ai.Nhưng khi nghe những lời nói đó của anh, trong lòng cô bỗng dưng nỗi lên sự sợ hãi.
Cô không biết cô gái ấy là ai, nhưng một khi đã nằm trong tay của Trịnh Nhược Thiên thì cô chắc chắn cô gái đó còn thê thảm hơn cô rất nhiều.
Tốc độ xâm nhập càng lúc càng vang vội.Hai cơ thể của anh và cô luôn dính chặt vào nhau.Hơi thở hỗn hển của cả hai hòa quyện vào nhau.
Trận kích tình chưa dừng lại ở đó.Sau khi rời khỏi thân thể của cô, Trịnh Nhược Thiên liền đi vào trong phòng tắm lấy ra một thau nước cỡ lớn tạt thẳng vào người của Hàn Lưu Ly,mang theo một nụ cười tâm xà.
Cả cơ thể toàn là nước khiến cho Hàn Tiểu Ly không ngừng run rẩy lên dữ dội.Cánh cửa sổ luôn được mở ra, những ngọn gió liền ồ ạt bay vào càng làm cho cô cảm thấy rất ớn lạnh,co rút nằm trên giường.
"Tôi đổ nước lên người của cô đều có lý do cả”.
Anh nâng mặt cô cao lên.Những giọt nước mắt của cô không làm anh cảm thấy áy náy.
"Là vì tôi không muốn để cho cô phải mang thai con của tôi nữa ....Cô chỉ là nô lệ của tôi thì đừng hòng lưu giữ bất cứ thứ gì của tôi".
Sau đợt kích tình vừa rồi, thì anh đã lấy lại ý thức.Biết được người con gái này không phải Dung Âm, nên anh càng không muốn có dính líu gì với cô trước khi đám cưới được diễn ra
Hàn Lưu Ly đau đớn, cô nhắm chặt mắt lại cảm nhận được từng ngón tay của anh không ngừng bóp chặt gương mặt của cô.
Trịnh Nhược Thiên lại cố ý nhắc nhở.
"Đừng quên uống thuốc tránh thai, tôi không muốn gia đình của tôi lại kêu bác sĩ tới đây làm nạo phá thai cho cô thêm lần nào nữa!"
Cô đã làm nô lệ cho anh gần một năm và cũng đã vô tình có thai với anh hai lần và lần nào anh cũng tìm cách phá bỏ đứa bé trong bụng của cô, thậm chí ba mẹ của anh cũng không thèm đến đứa cháu nội này.Họ luôn xem cô là thứ dơ bẩn không xứng với gia đình của họ.
Nước mắt trên gương mặt của cô từ từ chảy xuống đôi tay của anh.Sự yếu ớt của cô anh đều có thể nhìn thấy.Nhưng một người máu lạnh như anh thì làm sao có lòng thương xót đến cô.
Đôi môi Hàn Lưu Ly run rẩy, giọng nói nhỏ dịu.
"Cậu chủ yên tâm...... Tôi sẽ nhớ những lời cậu chủ căn dặn".
Không hiểu sao, trái tim của Trịnh Nhược Thiên lại nhói lên khi nghe câu nói của cô.Anh cảm nhận được người con gái này yếu đuối còn hơn cả Dung Âm rất nhiều.
Nếu nói Dung Âm xinh đẹp luôn toát ra sự dịu dàng của một đại tiểu thư thì Tiểu Ly lại có một gương mặt rất dễ thương, mặc dù cô không đẹp bằng Dung Âm nhưng nét đáng yêu mang theo một nụ cười luôn làm cho người ta cảm thấy xót xa của cô thì khiến tất cả mọi người đều phải động lòng,đến nỗi anh nghĩ sẽ không có một ai mà có thể có một nét đẹp giống như thế này.
Sự yếu đuối vào lúc này của cô lại làm cho trái tim của anh không biết vì sao lại chợt đau lên.
Không nhịn được, Trịnh Nhược Thiên lại cúi đầu xuống, hôn chặt đôi môi của cô và những giọt nước mắt trên gương mặt cô cũng đều bị ảnh nuốt vào bụng.
Anh lại ngã xuống đè lên thân thể của cô.Lần này anh lại nhẹ nhàng hôn lên từng nấc da đang ửng đỏ trên người của cô.Những giọt máu của những vết thương mà anh đã gây ra đều được anh cảm nhận lấy,anh biết trên người của cô gái này đều bị thương tích cũng đều do anh gây ra.
Trịnh Nhược Thiên cũng không hiểu tại sao anh đã ra tay tàn độc với rất nhiều người nhưng chỉ có cô gái này lại làm cho anh cảm thấy xót xa và luôn mang theo những cắn rứt trong lương tâm của anh rất nhiều.
Hàn Lưu Ly không màn đến anh,ánh mắt của cô giờ lúc này đã trong như vô hồn không còn cảm nhận được sự đau đớn mà người đàn ông này đã gây ra.Trái tim cô đã giá lạnh đến nỗi len ra tận bên ngoài.
Trịnh Nhược Thiên lại tiếp tục chiếm lấy thân thể của cô một lần nữa,anh rướn người lên nhìn sâu trong mắt của cô mà lần này anh đã biết người cô là ai.
"Tiểu Ly! Cho dù bất cứ như thế nào, người con gái có thể thỏa mãn cho tôi chỉ có một mình cô mà thôi!"
Trịnh Nhược Thiên một lần nữa cúi đầu xuống cắn mút chiếc môi mỏng manh của cô, một cơn hoan ái lại xảy ra trong căn phòng của anh.
*******
Ở dưới nhà, bà Trịnh không ngừng đi tới đi lui trong phòng khách.Ánh mắt lo lắng luôn nhìn lên căn phòng con trai của mình.
Những bước đi của bà không những bà mà còn làm cho ông Trịnh càng lúc càng căng thẳng cũng đứng ngồi không yên.
Nhưng ông là không phải lo lắng chuyện của Trịnh Nhược Thiên với Hàn Lưu Ly đang ở trên lầu làm gì,mà là ông lo chuyện hôn sự sắp diễn ra với con trai của ông.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nhà họ Đường biết con trai ông bị bệnh tâm lý và lỡ như Nhược Thiên sau này đối xử với Dung Âm như những người mà con trai ông đã từng làm.Thì có khi nào Đường Cố Phong sẽ trả thù gia đình của ông không?
Bây giờ ông có nên ngăn chặn đám cưới này lại không?
Nhưng nếu không ủng hộ, thì Nhược Thiên con trai của ông sẽ thành ra như thế nào.Ông chắc chắn Nhược Thiên sẽ lên kích động mà điên loạn lên, thậm chí là giết người con trai ông cũng có thể làm.
Bà Trịnh bước đến gần chồng mình,lo lắng nói.
"Ông ơi! Hay chúng ta làm đám cưới sớm cho Nhược Thiên đi có được không?"
Nghe xong, ông Trịnh liền giựt bắn mình, đưa tầm mắt qua nhìn vợ mình,run rẩy hỏi.
"Sao bà lại muốn như vậy?"
"Thì ông thấy đó, bệnh của con trai ngày càng trở nên nghiêm trọng.Nếu cho Dung Âm về đây sớm, có khi tâm tình của Nhược Thiên sẽ sớm hồi phục"
"Nhưng tôi thấy sẽ bất ổn,mọi chuyện không như bà nghĩ đâu " Ông Trịnh khướt từ lời yêu cầu của bà.
Bà Trịnh nhíu mày.
"Ý ông là....?"
"Nhược Thiên bị bệnh không phải chỉ có người trong nhà của mình biết, tôi chỉ e rằng đám cưới chưa diễn ra thì đã đến tai Đường Cố Phong, bà nghĩ thử xem nếu ông ta mà biết ông ta đang gả con gái của mình cho một đứa mắc bệnh tâm lý như Nhược Thiên con chúng ta thì ông ta sẽ làm gì.... Có đồng ý hôn sự này nữa không?"
"Nhưng như vậy thì Nhược Thiên của chúng ta sẽ....." Bà cũng không dám suy nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra đến gia đình của bà.
Nhược Thiên sẽ phát điên lên mất.
Ông Trịnh đưa ánh mắt nhìn lên trên căn phòng của con trai mình khẽ lắc đầu thở dài.
"Hàn Lưu Ly thì sao? Cô gái đó sẽ rời khỏi nhà khi hôn sự này thật sự diễn ra..."
"Thì đương nhiên rồi! Cô ta còn mặt mũi nào ở lại đây nữa ."
Từ trước giờ, bà Trịnh luôn xem Hàn Lưu Ly như là một cái gai trong mắt.Một khi Nhược Thiên có vợ, bà sẽ tìm cách tống cổ cô ta ra ngoài đường.Hạng người phụ nữ đó như Hàn Lưu Ly chỉ khiến bà cảm thấy rất dơ bẩn chán ghét, không muốn nhìn thấy cô.
Ánh mắt của Ông Trịnh chợt xao động quay đầu lại nhìn vợ của mình, thấp giọng nói.
"Ngoài Dung Âm, tôi có thể khẳng định với bà .... Người có thể giúp con trai chúng ta chỉ có Hàn Lưu Ly.."
"Ông nội cái quái quỷ gì vậy!Đừng ăn nói linh tinh.Cô ta sẽ không bao giờ được bước chân vào căn nhà này!"Bà biết chồng bà đang nhắc đến vấn đề gì,nhưng bà sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.
Dứt lời, bà liền rời khỏi
/108
|