Trịnh Nhược Thiên đi tìm xung quanh nhà hàng thì mới biết được Lưu Ly mới đến đây làm ngày đầu tiên.Mà khi nãy người phục vụ chỗ bàn anh có việc bận nên cô mới là người làm thay.Còn thật ra thì cô trực tiếp phục vụ ở phòng VIP ở trên lầu.
Hôm nay là chủ nhật cũng có rất nhiều đàn ông đến đây để xả giao.Trịnh Nhược Thiên cũng tìm hiểu hiện giờ căn phòng mà Lưu Ly đang phục vụ là phòng VIP số một, cô và một người người con trai đang phục vụ bên trong.
Chỉ nghe đến trong phòng toàn là đàn ông thì máu nóng trong người anh không thể nào kiểm soát được nữa.Anh nhanh chóng đi nhanh lên lầu.
“Cô gái phục vụ đó nhìn xinh đẹp thật, thân hình còn đẩy đà… Đi làm phục vụ thì hơi uổng phí đấy!”
Còn chưa kịp đi đến căn phòng đó, thì đúng lúc này anh chợt nghe thấy câu nói của một người đàn ông vừa mới xẹt ngang qua người anh.
Người đàn ông qua đi cùng với bạn mình, vừa nói ánh mắt hắn ta lộ rõ ra hai chữ “háo sắc”.
Bạn hắn ta liền đáp lại.
“Thì anh cứ bao nuôi em ấy đi, mấy người con gái vào đây làm cũng vì tiền thôi…Cô gái đó đẹp như vậy,anh không lấy thì để tôi.”
“Anh cũng có ý đồ xấu với cô gái đó sao?” Vẻ mặt tên đàn ông háo sắc đỏ tỏ ra ngạc nhiên.
“Đương nhiên…”
Rồi cả hai cười nói đi vào trong phòng vệ sinh.
Trịnh Nhược Thiên cũng không chắc hai tên đó đang nói về ai.Nhưng trong lòng của anh lại hiện lên sự bất an, cứ nghĩ hai tên đó nói về Lưu Ly của anh.
Từ trước đến giờ Trịnh Nhược Thiên cũng không phải là một người đàn ông thích bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy.Mặc dù người mà hai tên đó không biết có phải là Lưu Ly hay không, nhưng cũng rất nguy hiểm với cô gái đó.Ai biết được những tên cặn bã này lại làm chuyện xấu xa với những cô gái hiền lành chứ
Thế là Trịnh Nhược Thiên tìm một góc,đợi hai tên đó đi vệ sinh xong thì theo cả hai về phòng của họ.
Nhưng khi đi đến nơi, Trịnh Nhược Thiên chợt sững người.
Phòng của bọn họ là căn phòng VIP số một.
Vậy chẳng lẽ nào…
Trịnh Nhược Thiên nhân lúc cánh cửa căn phòng đó đang mở, liền đưa mắt nhìn vào.
“Á…”
“Ngoan… Chiều tôi đi, tôi sẽ cho em tất cả”
“Ông buông tôi ra… Tôi không phải đến đây làm công việc này”.
Âm thanh quen thuộc của người con gái mà mỗi đêm khiến anh nằm mơ đã vang lên.
Đó là Lưu Ly… Người con gái của anh cũng như người mà hai tên vừa rồi nhắc đến.
Khung cảnh bên trong vào lúc này đã khiến anh không còn bình tĩnh được nữa.
Một trong hai tên đàn ông vừa bước vào đã không nói gì liền lao đến ôm lấy từ phía sau của Lưu Ly khi cô còn đang rót rượu cho từng người trong phòng.
“Mẹ kiếp…Ai cho tụi bây đụng vào người phụ nữ của tao”
Trịnh Nhược Thiên như điên lao vào,anh bước đến kéo Lưu Ly ôm vào lòng.Một chân anh đạp mạnh tên đó ngã nhào xuống bàn.
Ngữ khí càng lúc càng tức giận.
“Bàn tay dơ bẩn của mày mà dám động vào cô ấy sao? Tao sẽ chúng mày thế nào là đụng vào người của Trịnh Nhược Thiên này”.
Đầu Lưu Ly đập vào lồng ngực rộng lớn, cô có thể cảm nhận được trái tim của anh đang đập rất mạnh.
Anh là vì cô xông vào đây sao?
Chẳng phải anh đang ở phía dưới với cô gái khác rồi sao?
Người đàn ông bị đạp từ từ ngồi dậy, hắn ta hung hăng nhìn anh quát lớn.
“Mày là thằng nào, dám phá chuyện của tao…Có tin tao cho mày một trận không?”
Trịnh Nhược Thiên cười khẩy.
“Có ngon thì cứ đụng vào tao… Đánh thắng tao thì hãy tính đến chuyện khác”.
Khi người đàn ông đó đang định bước tới thì một người được xem là chủ của nhà hàng đã ngay lập tức bước vào.
Ông ta đương nhiên nhìn vào cũng biết được chuyện gì vừa mới xảy ra.Nhưng đập vào mắt của ông lúc này, chính là cậu chủ nhà họ Trịnh, một người không nên đắc tội.
“Trịnh Tổng! Có chuyện gì vậy ạ?” Chủ nhà hàng khép nép cúi đầu chào Trịnh Nhược Thiên.
Trịnh Nhược Thiên không màn nhìn ông ta,ánh mắt vẫn chăm chú nhìn người con gái trong lòng.Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô,anh cũng thừa biết khi nãy cô đã khóc rất nhiều.
Anh ôm chặt cô, cất giọng ra lệnh.
“Những tên này vừa xúc phạm bạn gái của tôi… Chuyện này tôi nhất định sẽ không bỏ qua, khoảng nửa tiếng sau tôi muốn biết hết lý lịch của từng người ở đây”.
Tất cả những người có mặt ở đây đều đứng lên nhờ nhà vợ, đặc biệt là rất sợ vợ.Đương nhiên khi nghe đến đây, gương mặt ai nấy cũng đều tái mét.
Người đàn ông bị anh đạp lúc này liền nhịn nhục đứng ra cúi đầu tạ lỗi với anh.
“Xin tha thứ cho tôi… Tôi không biết cô ấy là người của anh” Rồi ông ta lại nhìn đến Lưu Ly,ánh mắt có phần cầu cứu muốn cô xin giúp ông ta “Tôi thất lễ với cô,mong cô xin anh ấy hãy bỏ qua cho chúng tôi.”
Thấy vậy,Lưu Ly kéo vạt áo của Trịnh Nhược Thiên.
“Anh đừng làm lớn chuyện này… Tôi còn làm việc ở đây nữa”.
“Ai cho phép…” Trịnh Nhược Thiên trừng mắt nhìn cô " Kể từ bây giờ em không được đến đây làm".
Nói xong anh liền ôm cô đi thẳng ra ngoài.
Chủ nhà hàng lúc này có chút khó hiểu.Khi nãy cậu chủ nhà họ Trịnh còn nói cô phục vụ là bạn gái của anh ta.Vậy mà anh ta lại để cho cô ấy ra ngoài làm việc, đã vậy mới làm một ngày thì lại đến quậy.
Chuyện này là như thế nào?
Rốt cuộc hai cha con nhà họ Trịnh muốn phá ông đến bao giờ.
Hơn ba mươi năm về trước cái lão già Trịnh đó cùng mang người đến đây đòi phụ nữ, vậy mà ba mươi năm sau con trai ông ta lại tái diễn khung cảnh đó một lần nữa.Nhưng lần này cậu ta có phần hung hăng hơn ba của mình.
Có lẽ cô gái phục vụ khi nãy chắc chắn rất quan trọng với cậu ta.Việc ở bên cạnh người đàn ông có mức kiểm soát như vậy, thì cô gái nào cũng muốn chạy trốn thôi.
Điều này ông có thể hiểu khi cô gái này đến đây.
*****
Trịnh Nhược Thiên kéo Lưu Ly lên xe,anh không nói gì hết vừa ngồi vào trong xe anh đã điên cuồng hôn lên môi của cô.
Một nụ hôn có chút hung bạo,anh cậy mở miệng cô ra liền cho lưỡi đi vào bên trong càn quét khắp nơi.
Anh điên thật rồi… Tại sao đến bây giờ anh mới nhận ra mình lại say mê cô đến như vậy.Anh muốn nhốt cô lại, không muốn cho ai đó có được cô.
Lưu Ly nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn của anh,tuy anh có thô bạo nhưng cô không hề cảm giác đau đớn.Cô còn muốn khoảnh khắc này cứ mãi như vậy
Bàn tay anh không tự chủ liền dời xuống mở bung cút áo sơ mi của cô ra,ánh mắt đục ngầu nhìn cô,khàn giọng nói.
“Em có biết anh nhớ em nhiều lắm không? Nhớ đến nỗi không thể ngủ được, bác sĩ nói anh cứ như vậy chắc chắn bệnh của anh sẽ tái phát lại”.
“Thật sao…” Lưu Ly giật mình, thở hỗn hển,vội đưa tay ôm lấy gương mặt của anh, hỏi gấp “Vậy có phải hôm nay anh muốn lấy vợ là vì việc đó đúng không?”
Trái tim của cô khẽ nhói lên.Nếu anh bị bệnh trở lại, anh sẽ rất đau đớn khi mỗi lần tiêm thuốc.Cô nhớ mỗi lần như vậy,anh đều lấy cô ra để kiềm chế sự điên loạn của mình.
Cho nên hôm nay anh muốn kết hôn có phải vì muốn một người thay thế cô không?
Trịnh Nhược Thiên chợt lắc đầu,anh cảm thấy chua xót cho cô gái này,ngay sau đó đầu anh liền rút vào ngực của cô hít hương thơm quen thuộc, giọng trở nên khàn đặc.
“Anh chưa bao giờ sẽ nghĩ đến việc ai sẽ thay thế em…Cho dù có tâm thần trở lại,anh cũng muốn người bên cạnh anh là em”.
Đầu lưỡi của anh bắt đầu càn quét lớp da thịt trên ngực của cô.
Cơ thể Lưu Ly khẽ run lên, cô bất chợt ôm đầu của anh.
“Ưhmm… Thiên…”
“Tiểu Ly…! Từ sau khi chúng ta ở biệt thự của anh cho đến giờ…Anh chưa bao giờ đụng vào người phụ nữ nào cả… Anh…”
Cốc… cốc…
Khi Trịnh Nhược Thiên còn chưa nói hết câu thì lúc này đây đột nhiên có người bên ngoài không biết vô tình hay cố ý liền gõ cửa kính xe của anh.
Bởi vì kính xe bên ngoài được bao phủ màu đen,cho nên cho dù bên trong có làm gì thì người bên ngoài cũng không thấy.
Nhưng với một người lúc nào cũng sống nội tâm kín đáo như Lưu Ly,đương nhiên cô rất sợ sẽ bị người khác nhìn thấy hình ảnh của cô vào lúc này.
Thật xấu hổ nếu ai đó truyền ra ngoài cô là loại phụ nữ không đàng hoàng.
Cô khẽ ngọ nguậy kéo anh ra.
“Nhược Thiên! Có người kìa anh”.
Trịnh Nhược Thiên bực bội chửi thầm trong lòng.Muốn yên tĩnh yêu cô một chút cũng không được.
Lúc này Trịnh Nhược Thiên buông Lưu Ly ra, cô liền chỉnh lại quần áo lại gọn ràng.Đôi mắt vô thức nhìn ra ngoài.
“Vương Tử”
Trịnh Nhược Thiên nhíu mày nhìn người con trai vẫn còn mặc bộ đồ phục vụ bên ngoài.Anh nhận ra người này, cậu ta không phải là người cùng phục vụ chung với Lưu Ly trong căn phòng VIP lúc nãy.
Lưu Ly hạ kính xe xuống, nhẹ nhàng nhìn Vương Tử hỏi.
“Có chuyện gì sao?”
Vương Tử thở dài, đưa chiếc túi xách cho cô.
“Cậu bỏ quên túi xách… Còn nữa,vậy cậu sẽ nghĩ làm đúng không?”
Lưu Ly liếc nhìn Trịnh Nhược Thiên bên cạnh,khi nãy anh đã nói như vậy cô có trái ý được không?
Trịnh Nhược Thiên cười khẽ, rồi cất tiếng.
“Cậu không nghe khi nãy tôi đã nói gì sao…? Mà cậu chỉ mới là đồng nghiệp thôi,đừng tỏ vẻ thân thiết với cô ấy quá”
“Ai nói tôi là đồng nghiệp, tôi là bạn thân kiêm vệ sĩ của Lưu Ly ở trường nữa đấy…Hai chúng tôi đã bạn từ thời cấp ba cho đến lên đại học.Tóm lại những gì của cô ấy, tôi đều biết rất rõ.”
Câu nói của cậu ta đã làm cho gương mặt Trịnh Nhược Thiên trở nên khó coi.
Cậu ta nói sao…? Hai người là bạn thân của nhau.Tại sao đến bây giờ anh mới biết được cô cũng có một người bạn thân khác giới?
Tức điên thật chứ…!
Rốt cuộc cái tên này hiểu cô gái của anh đến đâu vậy?
Lưu Ly khó xử nhìn Vương Tử.
“Tuần sau chúng ta cũng làm lễ tốt nghiệp rồi.Mình cũng không muốn đi làm bán thời gian nữa…”
Vương Tử hiểu câu nói của cô, cậu ta khẽ gật đầu lườm nhẹ Trịnh Nhược Thiên.
“Bây giờ cậu đi với anh ta sao?”
Nghe xong, Trịnh Nhược Thiên nở một nụ cười xấu xa.Anh rướn người qua, đưa hai tay ôm lấy eo của cô trước mặt Vương Tử.
“Em yêu…! Chẳng lẽ bây giờ em đi chơi với bạn trai cũng phải xin phép người bạn thân như cậu ta sao?”
Lưu Ly chợt rùng mình, cô muốn đẩy anh ra nhưng trong lòng sợ anh sẽ hiểu lầm, cho rằng cô và Vương Tử có gì với nhau.
Trịnh Nhược Thiên nhàn nhã đưa tay cầm lấy túi xách của cô, rồi anh ngước mắt nhìn Vương Tử, nhếch môi nói.
“Cuộc sống Lưu Ly giờ đã thay đổi,sau khi tốt nghiệp cô ấy sẽ trở thành vợ của tôi.Cậu nghĩ tôi sẽ cho vợ của tôi đi làm những nơi như vậy nữa sao?”
Trái tim của Lưu Ly đập mạnh lên một nhịp.Anh nói như vậy là sao? Anh sẽ kết hôn với cô…
Trịnh Nhược Thiên thừa hiểu sẽ bị Lưu Ly nhìn chằm chằm vì câu nói của anh lúc nãy.Anh lo lắng bèn ôm lấy cô, dịu dàng nói.
“Đừng suy nghĩ nhiều,anh đã hứa với em những gì… Thì anh sẽ thực hiện!”
Đây là lời hứa mà anh chắc chắn sẽ thực hiện với cô.Anh nghĩ kỹ rồi, anh khỏe mạnh trở lại bình thường cũng nhờ có cô.Anh muốn cô ở bên cạnh anh, làm bạn đời của anh.
Bây giờ anh không thể nói yêu cô, vì anh vẫn chưa dũng khí.Nhưng anh tin rằng, cô là sự lựa chọn cuối cùng của cuộc đời anh.
Hôm nay là chủ nhật cũng có rất nhiều đàn ông đến đây để xả giao.Trịnh Nhược Thiên cũng tìm hiểu hiện giờ căn phòng mà Lưu Ly đang phục vụ là phòng VIP số một, cô và một người người con trai đang phục vụ bên trong.
Chỉ nghe đến trong phòng toàn là đàn ông thì máu nóng trong người anh không thể nào kiểm soát được nữa.Anh nhanh chóng đi nhanh lên lầu.
“Cô gái phục vụ đó nhìn xinh đẹp thật, thân hình còn đẩy đà… Đi làm phục vụ thì hơi uổng phí đấy!”
Còn chưa kịp đi đến căn phòng đó, thì đúng lúc này anh chợt nghe thấy câu nói của một người đàn ông vừa mới xẹt ngang qua người anh.
Người đàn ông qua đi cùng với bạn mình, vừa nói ánh mắt hắn ta lộ rõ ra hai chữ “háo sắc”.
Bạn hắn ta liền đáp lại.
“Thì anh cứ bao nuôi em ấy đi, mấy người con gái vào đây làm cũng vì tiền thôi…Cô gái đó đẹp như vậy,anh không lấy thì để tôi.”
“Anh cũng có ý đồ xấu với cô gái đó sao?” Vẻ mặt tên đàn ông háo sắc đỏ tỏ ra ngạc nhiên.
“Đương nhiên…”
Rồi cả hai cười nói đi vào trong phòng vệ sinh.
Trịnh Nhược Thiên cũng không chắc hai tên đó đang nói về ai.Nhưng trong lòng của anh lại hiện lên sự bất an, cứ nghĩ hai tên đó nói về Lưu Ly của anh.
Từ trước đến giờ Trịnh Nhược Thiên cũng không phải là một người đàn ông thích bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy.Mặc dù người mà hai tên đó không biết có phải là Lưu Ly hay không, nhưng cũng rất nguy hiểm với cô gái đó.Ai biết được những tên cặn bã này lại làm chuyện xấu xa với những cô gái hiền lành chứ
Thế là Trịnh Nhược Thiên tìm một góc,đợi hai tên đó đi vệ sinh xong thì theo cả hai về phòng của họ.
Nhưng khi đi đến nơi, Trịnh Nhược Thiên chợt sững người.
Phòng của bọn họ là căn phòng VIP số một.
Vậy chẳng lẽ nào…
Trịnh Nhược Thiên nhân lúc cánh cửa căn phòng đó đang mở, liền đưa mắt nhìn vào.
“Á…”
“Ngoan… Chiều tôi đi, tôi sẽ cho em tất cả”
“Ông buông tôi ra… Tôi không phải đến đây làm công việc này”.
Âm thanh quen thuộc của người con gái mà mỗi đêm khiến anh nằm mơ đã vang lên.
Đó là Lưu Ly… Người con gái của anh cũng như người mà hai tên vừa rồi nhắc đến.
Khung cảnh bên trong vào lúc này đã khiến anh không còn bình tĩnh được nữa.
Một trong hai tên đàn ông vừa bước vào đã không nói gì liền lao đến ôm lấy từ phía sau của Lưu Ly khi cô còn đang rót rượu cho từng người trong phòng.
“Mẹ kiếp…Ai cho tụi bây đụng vào người phụ nữ của tao”
Trịnh Nhược Thiên như điên lao vào,anh bước đến kéo Lưu Ly ôm vào lòng.Một chân anh đạp mạnh tên đó ngã nhào xuống bàn.
Ngữ khí càng lúc càng tức giận.
“Bàn tay dơ bẩn của mày mà dám động vào cô ấy sao? Tao sẽ chúng mày thế nào là đụng vào người của Trịnh Nhược Thiên này”.
Đầu Lưu Ly đập vào lồng ngực rộng lớn, cô có thể cảm nhận được trái tim của anh đang đập rất mạnh.
Anh là vì cô xông vào đây sao?
Chẳng phải anh đang ở phía dưới với cô gái khác rồi sao?
Người đàn ông bị đạp từ từ ngồi dậy, hắn ta hung hăng nhìn anh quát lớn.
“Mày là thằng nào, dám phá chuyện của tao…Có tin tao cho mày một trận không?”
Trịnh Nhược Thiên cười khẩy.
“Có ngon thì cứ đụng vào tao… Đánh thắng tao thì hãy tính đến chuyện khác”.
Khi người đàn ông đó đang định bước tới thì một người được xem là chủ của nhà hàng đã ngay lập tức bước vào.
Ông ta đương nhiên nhìn vào cũng biết được chuyện gì vừa mới xảy ra.Nhưng đập vào mắt của ông lúc này, chính là cậu chủ nhà họ Trịnh, một người không nên đắc tội.
“Trịnh Tổng! Có chuyện gì vậy ạ?” Chủ nhà hàng khép nép cúi đầu chào Trịnh Nhược Thiên.
Trịnh Nhược Thiên không màn nhìn ông ta,ánh mắt vẫn chăm chú nhìn người con gái trong lòng.Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô,anh cũng thừa biết khi nãy cô đã khóc rất nhiều.
Anh ôm chặt cô, cất giọng ra lệnh.
“Những tên này vừa xúc phạm bạn gái của tôi… Chuyện này tôi nhất định sẽ không bỏ qua, khoảng nửa tiếng sau tôi muốn biết hết lý lịch của từng người ở đây”.
Tất cả những người có mặt ở đây đều đứng lên nhờ nhà vợ, đặc biệt là rất sợ vợ.Đương nhiên khi nghe đến đây, gương mặt ai nấy cũng đều tái mét.
Người đàn ông bị anh đạp lúc này liền nhịn nhục đứng ra cúi đầu tạ lỗi với anh.
“Xin tha thứ cho tôi… Tôi không biết cô ấy là người của anh” Rồi ông ta lại nhìn đến Lưu Ly,ánh mắt có phần cầu cứu muốn cô xin giúp ông ta “Tôi thất lễ với cô,mong cô xin anh ấy hãy bỏ qua cho chúng tôi.”
Thấy vậy,Lưu Ly kéo vạt áo của Trịnh Nhược Thiên.
“Anh đừng làm lớn chuyện này… Tôi còn làm việc ở đây nữa”.
“Ai cho phép…” Trịnh Nhược Thiên trừng mắt nhìn cô " Kể từ bây giờ em không được đến đây làm".
Nói xong anh liền ôm cô đi thẳng ra ngoài.
Chủ nhà hàng lúc này có chút khó hiểu.Khi nãy cậu chủ nhà họ Trịnh còn nói cô phục vụ là bạn gái của anh ta.Vậy mà anh ta lại để cho cô ấy ra ngoài làm việc, đã vậy mới làm một ngày thì lại đến quậy.
Chuyện này là như thế nào?
Rốt cuộc hai cha con nhà họ Trịnh muốn phá ông đến bao giờ.
Hơn ba mươi năm về trước cái lão già Trịnh đó cùng mang người đến đây đòi phụ nữ, vậy mà ba mươi năm sau con trai ông ta lại tái diễn khung cảnh đó một lần nữa.Nhưng lần này cậu ta có phần hung hăng hơn ba của mình.
Có lẽ cô gái phục vụ khi nãy chắc chắn rất quan trọng với cậu ta.Việc ở bên cạnh người đàn ông có mức kiểm soát như vậy, thì cô gái nào cũng muốn chạy trốn thôi.
Điều này ông có thể hiểu khi cô gái này đến đây.
*****
Trịnh Nhược Thiên kéo Lưu Ly lên xe,anh không nói gì hết vừa ngồi vào trong xe anh đã điên cuồng hôn lên môi của cô.
Một nụ hôn có chút hung bạo,anh cậy mở miệng cô ra liền cho lưỡi đi vào bên trong càn quét khắp nơi.
Anh điên thật rồi… Tại sao đến bây giờ anh mới nhận ra mình lại say mê cô đến như vậy.Anh muốn nhốt cô lại, không muốn cho ai đó có được cô.
Lưu Ly nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn của anh,tuy anh có thô bạo nhưng cô không hề cảm giác đau đớn.Cô còn muốn khoảnh khắc này cứ mãi như vậy
Bàn tay anh không tự chủ liền dời xuống mở bung cút áo sơ mi của cô ra,ánh mắt đục ngầu nhìn cô,khàn giọng nói.
“Em có biết anh nhớ em nhiều lắm không? Nhớ đến nỗi không thể ngủ được, bác sĩ nói anh cứ như vậy chắc chắn bệnh của anh sẽ tái phát lại”.
“Thật sao…” Lưu Ly giật mình, thở hỗn hển,vội đưa tay ôm lấy gương mặt của anh, hỏi gấp “Vậy có phải hôm nay anh muốn lấy vợ là vì việc đó đúng không?”
Trái tim của cô khẽ nhói lên.Nếu anh bị bệnh trở lại, anh sẽ rất đau đớn khi mỗi lần tiêm thuốc.Cô nhớ mỗi lần như vậy,anh đều lấy cô ra để kiềm chế sự điên loạn của mình.
Cho nên hôm nay anh muốn kết hôn có phải vì muốn một người thay thế cô không?
Trịnh Nhược Thiên chợt lắc đầu,anh cảm thấy chua xót cho cô gái này,ngay sau đó đầu anh liền rút vào ngực của cô hít hương thơm quen thuộc, giọng trở nên khàn đặc.
“Anh chưa bao giờ sẽ nghĩ đến việc ai sẽ thay thế em…Cho dù có tâm thần trở lại,anh cũng muốn người bên cạnh anh là em”.
Đầu lưỡi của anh bắt đầu càn quét lớp da thịt trên ngực của cô.
Cơ thể Lưu Ly khẽ run lên, cô bất chợt ôm đầu của anh.
“Ưhmm… Thiên…”
“Tiểu Ly…! Từ sau khi chúng ta ở biệt thự của anh cho đến giờ…Anh chưa bao giờ đụng vào người phụ nữ nào cả… Anh…”
Cốc… cốc…
Khi Trịnh Nhược Thiên còn chưa nói hết câu thì lúc này đây đột nhiên có người bên ngoài không biết vô tình hay cố ý liền gõ cửa kính xe của anh.
Bởi vì kính xe bên ngoài được bao phủ màu đen,cho nên cho dù bên trong có làm gì thì người bên ngoài cũng không thấy.
Nhưng với một người lúc nào cũng sống nội tâm kín đáo như Lưu Ly,đương nhiên cô rất sợ sẽ bị người khác nhìn thấy hình ảnh của cô vào lúc này.
Thật xấu hổ nếu ai đó truyền ra ngoài cô là loại phụ nữ không đàng hoàng.
Cô khẽ ngọ nguậy kéo anh ra.
“Nhược Thiên! Có người kìa anh”.
Trịnh Nhược Thiên bực bội chửi thầm trong lòng.Muốn yên tĩnh yêu cô một chút cũng không được.
Lúc này Trịnh Nhược Thiên buông Lưu Ly ra, cô liền chỉnh lại quần áo lại gọn ràng.Đôi mắt vô thức nhìn ra ngoài.
“Vương Tử”
Trịnh Nhược Thiên nhíu mày nhìn người con trai vẫn còn mặc bộ đồ phục vụ bên ngoài.Anh nhận ra người này, cậu ta không phải là người cùng phục vụ chung với Lưu Ly trong căn phòng VIP lúc nãy.
Lưu Ly hạ kính xe xuống, nhẹ nhàng nhìn Vương Tử hỏi.
“Có chuyện gì sao?”
Vương Tử thở dài, đưa chiếc túi xách cho cô.
“Cậu bỏ quên túi xách… Còn nữa,vậy cậu sẽ nghĩ làm đúng không?”
Lưu Ly liếc nhìn Trịnh Nhược Thiên bên cạnh,khi nãy anh đã nói như vậy cô có trái ý được không?
Trịnh Nhược Thiên cười khẽ, rồi cất tiếng.
“Cậu không nghe khi nãy tôi đã nói gì sao…? Mà cậu chỉ mới là đồng nghiệp thôi,đừng tỏ vẻ thân thiết với cô ấy quá”
“Ai nói tôi là đồng nghiệp, tôi là bạn thân kiêm vệ sĩ của Lưu Ly ở trường nữa đấy…Hai chúng tôi đã bạn từ thời cấp ba cho đến lên đại học.Tóm lại những gì của cô ấy, tôi đều biết rất rõ.”
Câu nói của cậu ta đã làm cho gương mặt Trịnh Nhược Thiên trở nên khó coi.
Cậu ta nói sao…? Hai người là bạn thân của nhau.Tại sao đến bây giờ anh mới biết được cô cũng có một người bạn thân khác giới?
Tức điên thật chứ…!
Rốt cuộc cái tên này hiểu cô gái của anh đến đâu vậy?
Lưu Ly khó xử nhìn Vương Tử.
“Tuần sau chúng ta cũng làm lễ tốt nghiệp rồi.Mình cũng không muốn đi làm bán thời gian nữa…”
Vương Tử hiểu câu nói của cô, cậu ta khẽ gật đầu lườm nhẹ Trịnh Nhược Thiên.
“Bây giờ cậu đi với anh ta sao?”
Nghe xong, Trịnh Nhược Thiên nở một nụ cười xấu xa.Anh rướn người qua, đưa hai tay ôm lấy eo của cô trước mặt Vương Tử.
“Em yêu…! Chẳng lẽ bây giờ em đi chơi với bạn trai cũng phải xin phép người bạn thân như cậu ta sao?”
Lưu Ly chợt rùng mình, cô muốn đẩy anh ra nhưng trong lòng sợ anh sẽ hiểu lầm, cho rằng cô và Vương Tử có gì với nhau.
Trịnh Nhược Thiên nhàn nhã đưa tay cầm lấy túi xách của cô, rồi anh ngước mắt nhìn Vương Tử, nhếch môi nói.
“Cuộc sống Lưu Ly giờ đã thay đổi,sau khi tốt nghiệp cô ấy sẽ trở thành vợ của tôi.Cậu nghĩ tôi sẽ cho vợ của tôi đi làm những nơi như vậy nữa sao?”
Trái tim của Lưu Ly đập mạnh lên một nhịp.Anh nói như vậy là sao? Anh sẽ kết hôn với cô…
Trịnh Nhược Thiên thừa hiểu sẽ bị Lưu Ly nhìn chằm chằm vì câu nói của anh lúc nãy.Anh lo lắng bèn ôm lấy cô, dịu dàng nói.
“Đừng suy nghĩ nhiều,anh đã hứa với em những gì… Thì anh sẽ thực hiện!”
Đây là lời hứa mà anh chắc chắn sẽ thực hiện với cô.Anh nghĩ kỹ rồi, anh khỏe mạnh trở lại bình thường cũng nhờ có cô.Anh muốn cô ở bên cạnh anh, làm bạn đời của anh.
Bây giờ anh không thể nói yêu cô, vì anh vẫn chưa dũng khí.Nhưng anh tin rằng, cô là sự lựa chọn cuối cùng của cuộc đời anh.
/108
|