Nhưng hiện tại, Lưu Bình ngăn cản ở trước mặt hắn, ngăn cản suốt cả năm ngày!
Lý Nguyên Hạo không dám buông tha những người này, đi vòng qua, đánh quân Tống đằng sau, nguyên nhân rất đơn giản, nếu như buông tha Lưu Bình, vậy thì không thể nghi ngờ, sẽ để đường lui mình rơi vào trong tay quân Tống, vạn nhất Tống Nhân Tông hung ác, liều mạng không cần Tây Cương cũng muốn xử lý Lý Nguyên Hạo, vậy hắn chạy cũng không thể chạy.
Dã Lợi Vượng Quang Vinh hiểu thật sâu, hắn biết rõ khốn cảnh hiện tại của Lý Nguyên Hạo, nhìn binh sĩ Đảng Hạng thần sắc đã có chút ít uể oải, hắn rất là lo lắng, nói: "Đại vương, chúng ta phải kiếm được lương thực, nếu như không được ăn một chút, thật sự là không đánh nổi nữa." Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Con mắt Lý Nguyên Hạo nhìn chằm chằm vào đầu tường Diêm thành, nhìn chiến kỳ quân Tống đón gió tung bay trong không trung, chữ Tống kích thích sâu sắc mỗi một dây thần kinh của hắn, trong miệng hắn nói mấy chữ: "Đánh tiếp hai ngày!"
Lý Nguyên Hạo biết mình đã không có lựa chọn nào khác, nhưng Lưu Bình cũng biết rõ, hoặc là thủ ở nơi này, kiên trì đến khi đại quân Phạm Trọng Yêm trở về, thắng được thắng lợi huy hoàng, hoặc là chết ở chỗ này, căn bản là không tồn tại đường lui, việc hắn cần phải làm là kiên trì.
Có thể thắng lợi được sao? Lưu Bình không biết.
Gánh vác hi vọng của Lưu Bình còn có Võ Minh, hắn một đường màn trời chiếu đất, qua thời gian năm ngày, đã đến được cảnh nội Đảng Hạng.
Vận khí coi như không tệ, ngày hôm qua gặp được một đội kỵ binh năm người Đảng Hạng, tìm kiếm cái gì đó tại biên cảnh, Võ Minh đã giết chết bọn họ, đoạt một ít lương thực và mã.
Hắn vốn dẫn theo hai con ngựa, muốn giữa đường có thể có một con để đổi, dùng để đẩy tốc độ của mình nhanh hơn, nhưng không chạy được bao xa, cũng bởi vì kỹ thuật cỡi ngựa của hắn không tinh, chỉ có thể thả một con ngựa rời đi.
Hắn đã hai ngày không chợp mắt rồi, phần ý niệm kiên định trong lòng chèo chống hắn tiếp tục hướng đến phía trước.
"Chắc là sắp đến rồi chứ?" Trong lòng Võ Minh tự nói với chính mình.
Thời điểm đang suy nghĩ, một mũi tên lông vũ kình đạo cực mạnh bắn tới hướng hắn, thần kinh Võ Minh luôn luôn ở vào một loại trạng thái tập trung cao độ, mũi tên lại đến quá mức đột nhiên, cắm ở đầu vai Võ Minh, quán tính cường đại đẩy cả người hắn bắn xuống dưới đất!
Võ Minh ngã xuống trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, con ngựa kia lại tự chạy đi.
Sau nửa ngày, một người Đảng Hạng từ trên cây đàng xa nhảy xuống, có mười mấy người khác cũng đồng thời từ trong bụi cỏ bên đường nhảy ra.
"Đại ca, ngươi thật sự khẳng định người này chính là gian tế quân Tống?" Một thanh âm khàn khàn nói.
Một người khác nói: "Đó là tự nhiên! Xem xét thuật cưỡi ngựa của hắn là biết, chúng ta cưỡi khoái mã, có mấy người cần hai tay kéo dây cương sao?"
Lại có một người nói: "Dù sao đã bắn chết rồi, cứ thoáng kiểm tra hắn một tý là được, nếu thật sự là gian tế, vậy thì huynh đệ chúng ta chặt bỏ đầu của hắn đi lĩnh thưởng, nếu như giết nhầm rồi, tính toán hắn không may là được."
Thanh âm khàn khàn bắt đầu nói chuyện trước còn nói thêm: "Nói rất đúng, đầu một người quân Tống có thể đổi một túi lương thực, đằng sau còn có rất nhiều người chờ đợi nữa, chúng ta không thể để hắn đi qua đây."
Tiếng bước chân dần dần tiếp cận, Võ Minh nhắm mắt lại, thân thể nằm rạp trên mặt đất, những người này ít nhất phải có mười ba, theo tiếng bước chân có thể nghe ra, hắn không sợ mười ba địch nhân này, nhưng tâm tình của hắn lại bị lời những người này nói mà cực kỳ lo lắng!
Phía trước, còn có nhiều người đang chờ đợi mình! Đường phía trước, khả năng không phải dễ đi như vậy.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Võ Minh vẫn không động, tay bị hắn áp che dấu dưới thân thể lại nắm thật chặt chuôi đao bên hông.
Lại gần thêm một chút, chỉ cần địch nhân lại gần hai bước nữa, hắn có thể lập tức phát động công kích.
Nhưng đúng lúc đó, tiếng vó ngựa bỗng nhiên truyền đến, bước chân vốn đã sắp tiếp cận mình, bỗng nhiên ngừng lại.
Thanh âm khàn khàn có vẻ có chút kinh hoảng, nói: "Đại ca, binh sĩ thủ vệ đến rồi, chúng ta làm sao bây giờ?"
Một người khác nói tiếp: "Đúng vậy đại ca, bọn hắn nhất định sẽ cướp đầu quân Tống này đi!"
Người được gọi làm đại ca thở dài một tiếng, nói: "Ta có thể làm sao được? Bọn hắn có hơn một trăm người, chúng ta đánh không lại bọn họ."
Tâm Võ Minh phảng phất như chìm vào đáy cốc, thật lạnh thật lạnh! Có đến hơn một trăm người, làm sao bây giờ?
Hắn bỗng nhiên kiên định ý nghĩ, giết ra ngoài! Hơn một trăm người, mình cũng phải giết ra ngoài mới được!
Thời điểm những người Đảng Hạng phục kích Võ Minh kia đang vì con mồi tới tay vẫn bị người khác cướp đi mà ảo não, lại không nghĩ tới, con mồi này bỗng nhiên nhảy lên một chút, hướng về phía phương hướng đại ca kia, chiếu một đao xuống đầu, bổ tới thật nhanh!
Đại ca kia không kịp trở tay, bị Võ Minh bổ một đao ở trên cổ, một dòng máu tươi phun ra, cả người ngã lên trên mặt đất.
Võ Minh không thích chém đầu người khác, bởi vì trong mắt hắn, làm như vậy rất phí sức lực.
Khoảng cách của song phương quá ngắn, Võ Minh khởi xướng công kích lại quá đột ngột, hơn mười người địch nhân này trong nháy bị hắn chém ngã một nửa.
Trên người Võ Minh mang một thân quân phục Đảng Hạng, lại khiến cho những người kia đều có chút không rõ chuyện gì xảy ra, vốn là sửng sốt một chút, đợi thời điểm hơn mười người kia bị giết chỉ có ba bốn người, quan quân Đảng Hạng mới kịp phản ứng: "Giết, hắn dùng đao! Hắn là người Tống!"
Kỵ binh Đảng Hạng giống nhau, đều sử dụng trường thương, loại dao bầu mang theo đường nét cong cong nầy, là một loại đoản đao rất sắc bén, là Tôn Công Sáng chuyên môn nghiên cứu phát minh để binh sĩ cận chiến.
Hơn một trăm người xông lại, gia nhập vào vòng chiến đấu, Võ Minh vừa đánh vừa chạy, gắng đạt tới khoảng cách không để cho đối phương bao vây mình, hắn biết rõ, một khi rơi vào bên trong vòng vây của đối phương, một người đánh hơn một trăm người, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tình hình chiến đấu rất kịch liệt, hơn mười người địch nhân bị hắn chém ngã, trên người của hắn đều là máu tươi, có bao nhiêu nơi bị thương, hắn cũng không biết, dù sao hiện tại cũng không cảm thấy đau đớn.
Vừa đánh bay hai gã địch nhân chặn đường, bên trái đã có gió lao nhanh đến, Võ Minh không kịp dùng mắt nhìn, thân hình nhanh chóng xoáy sang, né tránh trường mâu đánh lén.
Còn chưa đứng vững được bước chân, ba trường thương đã nhanh chóng đâm tới, hai chân Võ Minh đạp một cái, lộn giống như mèo, phóng người lên trên cao.
Phía trước đều là địch nhân, hắn không dám giết người rồi, bởi vì như vậy rất lãng phí thời gian.
Có mấy gia hỏa từ hai cánh chạy vội mà đến, tay cầm tấm chắn, cũng không giao chiến cùng mình, chỉ chạy thẳng về hướng phía sau hắn, quang co vòng vèo đi qua, ý đồ đánh bọc đường lui của hắn, nếu như để cho bọn hắn thành công, đích thị là chỉ còn đường chết, trong lòng Võ Minh thầm kinh hãi.
Vừa lúc đó, hắn chợt phát hiện chỉ huy đối phương cách mình không xa, mà ở phía trước, chính là một con sông nhỏ quấn quanh sường núi, trong lòng Võ Minh quyết định, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, không lùi mà tiến tới, cầm đao sát nhập vào trong đám người Đảng Hạng!
Những người Đảng Hạng này đều sử dụng trường mâu có lợi cho tác chiến tầm xa, thời điểm Võ Minh vọt tới bên cạnh, bọn hắn vốn chen chúc nhau, lại khiến cho trường mâu hoạt động rất không linh hoạt, thanh đoản đao trong tay Võ Minh đại phát thần uy, nhiều địch nhân lập tức ngã xuống bên cạnh.
Người lĩnh đội xem xét, cười lạnh một tiếng, nói: "Hảo công phu! Nếu hiện tại ngươi buông binh khí, ta sẽ mang ngươi còn sống đi gặp tướng quân của chúng ta!"
/685
|