Võ học truyền thừa của Thương Mang Sơn cùng Thiên Lôi Điện, một mặt nào đó có chút trái ngược nhau.
Trước sự kiện Lôi Huỳnh Phách Ngọc, đệ tử hai bên đã nhìn nhau không vừa mắt rồi.
Thiên Lôi Điện cười nhạo Thương Mang Sơn là vỏ rùa đen , Thương Mang Sơn thì cười nhạo Thiên Lôi Điện là cái búa chỉ có lưỡi .
Hôm nay lại ra chuyện Lôi Huỳnh Phách Ngọc, hai bên chính thức kết thù, bầu không khí càng ngày càng căng thẳng.
Lúc này đội ngũ hai bên vừa lúc đụng nhau, ngay cả cuộc chiến của Từ Phi cùng Đường Vĩnh Hạo, bọn họ đều không để ý.
Tà Tử Dật cầm đầu đệ tử hạch tâm của Thiên Lôi Điện, cùng Kỷ Hán Như cầm đầu đệ tử hạch tâm của Thương Mang Sơn, đối mặt nhìn nhau, trong không trung như văng ra từng tia lửa.
Nhưng mà, người của Thương Mang Sơn liền nhanh chóng thua trận.
Không có Lưu Thịnh Phong ở đây, không người nào có thể tranh phong cùng Tà Tử Dật.
Huống chi, cho dù Lưu Thịnh Phong ở chỗ này, hơn phân nửa cũng không phải đối thủ của Tà Tử Dật.
Chỉ có Triệu Hạo, ánh mắt lạnh lùng, kiêu ngạo, không chút nào lui tránh.
Tà Tử Dật lạnh lùng liếc hắn một cái, nhưng không nói gì thêm, ánh mắt dời đi, hiển nhiên là khinh thường so đo với một tên Nội Cương.
Sau lưng hắn, một tên thanh niên tuổi tác tương đương với Triệu Hạo, lúc này đứng ra, cười lạnh:
- Vị sư đệ Thương Mang Sơn này trông lạ mặt, hay là chúng ta so tài một phen đi.
Triệu Hạo cười nhạt, không thèm để ý nói:
- Được.
Yến Triệu Ca hứng thú nhìn một màn này, trên mặt như cười mà không cười.
Kết quả hoàn toàn không khác dự đoán của Yến Triệu Ca, Triệu Hạo toàn thắng.
Biểu hiện của Triệu Hạo, cũng hấp dẫn những người khác chú ý, không chỉ vì Triệu Hạo có tu vi Nội Cương hậu kỳ Tông Sư, mà vì hắn thắng lợi rất dễ dàng.
Ánh mắt của Tư Không Tinh, Trương Dao nhìn Triệu Hạo, từ tuổi tác mà nói, bọn họ là cùng lứa.
- Nửa năm trước, ở Thương Mang Sơn đã thấy hắn, lúc đó hắn mới là Nội Cương sơ kỳ.
Tư Không Tinh quay nhìn Yến Triệu Ca hỏi:
- Nghe nói lúc chúng ta ở Đông Đường, hắn mới có tu vi Luyện Thể bát trọng, cửu trọng đi?
Lời vừa nói ra, đám người Trương Dao giật mình:
- Là cuộc chiến tại Đông Đường trước kia sao? Thời gian mới bao lâu, cảnh giới của hắn đã tới mức này rồi?
Yến Triệu Ca không để ý chuyện này nói:
- Thật ra thì, tu vi của hắn trước đó còn thấp hơn, có phải Luyện Thể ngũ trọng hay không thì không tiện nói. Nhưng hắn tăng lên đến cảnh giới ngày hôm nay, phỏng chừng chỉ hai năm thời gian mà thôi, thậm chí có thể ngắn hơn.
Trương Dao không còn lời nào để nói, Lý Tĩnh Vãn hơi cau mày nói:
- Cảnh giới tăng lên nhanh chóng là một mặt, nhưng sức chiến đấu cùng cảnh giới quả thật rất mạnh.
Yến Triệu Ca mỉm cười không nói, đây là chuyện trong dự liệu của hắn.
Bởi vì mỗi người có cơ duyên khác nhau, cho nên cùng cảnh giới thì thực lực có cao có thấp.
Mặc dù Triệu Hạo mắt cao hơn đầu, nhưng lực chiến đấu cùng cảnh giới của hắn, quả thực mạnh hơn Lâm Chu cùng Diệp Cảnh.
Tu vi của ba người càng thấp, thì ưu thế của Triệu Hạo càng rõ ràng. Hơn nữa, ưu thế này kéo dài rất lâu.
Thiên Lôi Điện có đệ tử thua thiệt trong tay Triệu Hạo, Tà Tử Dật vì thân phận nên không thể xuất thủ, người cùng lứa với Triệu Hạo nhìn thấy thực lực của hắn, thì có lòng nhưng sức chưa đủ.
Lâm Chu cùng Yến Thiểm không tới, đệ tử hạch tâm của Thiên Lôi Điện lần này, bàn về tuổi tác thì xuất hiện một đoạn đứt gãy, Kỷ Hán Như của Thương Mang Sơn cũng mất đi đối thủ của mình.
Thiên Lôi Điện muốn tìm thể diện, trong lúc nhất thời trở nên lúng túng.Cuối cùng một nữ đệ tử tên Trần Lâm đứng dậy, cùng Tiếu Vũ của Thương Mang Sơn đánh một trận.
Mặc dù Trần Lâm nữ tử, nhưng tính cách khốc liệt, ra tay tàn nhẫn, kinh nghiệm thực chiến phong phú. Mặc dù Tiếu Vũ là tài năng ngút trời, nhưng là người có thể động miệng thì không động thủ , kinh nghiệm thực chiến chưa đủ, khiến cho Trần Lâm chiếm một chút thượng phong, Thiên Lôi Điện cuối cùng cũng san bằng một chút thể diện.
Đám người Kỷ Hán Như cũng không nói gì, Triệu Hạo nhìn về phía Tiếu Vũ, ánh mắt không thân thiện mấy, thậm chí khinh bỉ.
Một bên khác, Từ Phi cùng Đường Vĩnh Hạo đang tỷ thí, đã có xu hướng ác liệt, hai bên so đấu bất phân thắng bại.
Mặc dù hai bên không có thù, thậm chí có chút kính nể nhau, nhưng lúc này hai người đều đem hết toàn lực, không chút nào cất giữ.
Cuộc chiến giữa bọn họ, ngược lại trở thành trận đấu đầy thuốc súng nhất từ khi Thông Thiên Hội Minh bắt đầu tới nay.
Trong quá trình giao thủ, có mấy lần lưỡng bại câu thương, thậm chí suýt nữa mất mạng.
Một trận long tranh hổ đấu , khó phân cao thấp, mặc dù Đại Nhật Thánh Tông cùng Quảng Thừa Sơn đều hy vọng đệ tử của mình chiến thắng, nhưng để hai hạt giống tiềm lực kinh người lấy mạng đổi mạng, cũng là kết quả hai bên không muốn thấy.
Cuối cùng, cuộc tỷ thí này chỉ có thể xem như ngang tay.
Cuộc chiến Từ - Đường kết thúc, phần lớn người xem chiến rốt cục thu hồi lại chú ý của bản thân, sau đó bắt đầu tìm đối thủ. Mặc dù trãi qua cuộc chiến giữa hai người Từ - Đường, giống như trực tiếp ăn trước một buổi tiệc lớn, những người còn lại sau đó chỉ ăn chút điểm tâm, nhưng Thông Thiên Hội Minh đến lúc này, rốt cục chính thức náo nhiệt lên.
Trên Huyền Phù Đảo, mặc dù chỉ có đệ tử trẻ tuổi các phái tham dự, nhưng các đại lão dẫn đội đến Thanh Già Hồ, cũng chú ý tiến trình của Thông Thiên Hội Minh.
Mặc dù có lòng đóng giả, như cũng không ảnh hưởng bọn họ quan sát truyền nhân xuất sắc của các nhà.
Trong mỗi lần Thông Thiên Hội Minh, cơ bản sẽ hiện ra không ít nhân tài tuấn kiệt, kỹ kinh tứ tọa.
Như biểu hiện của Triệu Hạo vẫn làm người khác rất chú ý.
- Phương Chuẩn, đệ tử này của lão phu như thế nào?
Một tên lão giả râu đen dương dương đắc ý nói:
- Theo ngươi nói, có phải không kém Yến Triệu Ca của Quảng Thừa Sơn ngươi hay không!
Trưởng lão Thương Mang Sơn - Sơn Thạch Ông một bên, biểu tình thản nhiên, ánh mắt thì mang theo mấy phần không có cách nào .
Lần này, người phụ trách dẫn đội Thương Mang Sơn tới Thanh Già Hồ là hắn, mà lão giả râu đen Mạc trưởng lão này, gần đây đang hoạt động ở Trạch Vực, liền chạy tới Thanh Già Hồ tham gia náo nhiệt.
Tu vi của lão này cao hơn hắn, lúc tới đây, có chút giọng khách át giọng chủ, Sơn Thạch Ông cũng không tốt tranh với hắn.
Trước đây, Triệu Hạo không biết làm thế nào mà lọt vào pháp nhãn của Mạc trưởng lão, được hắn thu làm đệ tử thân truyền.
Mặc dù Triệu Hạo cho thấy tiềm lực cùng thực lực mạnh mẽ, nhưng nếu không có vị Mạc trưởng lão này che chỡ, thì Triệu Hạo cũng không thể nhanh chóng thoát khỏi tội trạng về sự kiện mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch.
Mạc trưởng lão ngạo nghễ liếc nhìn Phương Chuẩn:
- Không tin thì để cho Yến Triệu Ca của Quảng Thừa Sơn ngươi, áp chế tu vi đến Nội Cương hậu kỳ, cùng đệ tử của ta luyện tập một chút đi?
Phương Chuẩn cười nhạt:
- Vậy thì phải xem ý của Triệu Ca.
Yến Triệu Ca nhận được truyền âm của Phương Chuẩn, cười lớn:
- Đệ tử của hắn có cảnh giới thấp hơn ta, thì làm cái quái gì trách ta? Đánh một trận không thành vấn đề, nhưng ta cũng không phải bồi luyện cho đệ tử của hắn, nếu vị tiền bối này có hưng thú, Nhị sư bá không ngại hỏi giúp ta một chút, hắn có hứng thú áp chế tu vi đến Tiên Thiên trung kỳ cùng ta luyện một chút?
- Đánh hai tràng, ta không ngại kết quả a.
- Được.
Phương Chuẩn đáp:
- Ta hỏi một chút.
Cái này hỏi xong thì không nói tiếp nữa.
Yến Triệu Ca không thèm để ý nhún nhún vai, ngẩng đầu nhìn lên trời một cái.
Vị Mạc trưởng lão này, theo như hắn biết, chính là cây đinh cao cấp nhất mà tổ chức Tuyệt Uyên chôn vào Thương Mang Sơn.
Trước sự kiện Lôi Huỳnh Phách Ngọc, đệ tử hai bên đã nhìn nhau không vừa mắt rồi.
Thiên Lôi Điện cười nhạo Thương Mang Sơn là vỏ rùa đen , Thương Mang Sơn thì cười nhạo Thiên Lôi Điện là cái búa chỉ có lưỡi .
Hôm nay lại ra chuyện Lôi Huỳnh Phách Ngọc, hai bên chính thức kết thù, bầu không khí càng ngày càng căng thẳng.
Lúc này đội ngũ hai bên vừa lúc đụng nhau, ngay cả cuộc chiến của Từ Phi cùng Đường Vĩnh Hạo, bọn họ đều không để ý.
Tà Tử Dật cầm đầu đệ tử hạch tâm của Thiên Lôi Điện, cùng Kỷ Hán Như cầm đầu đệ tử hạch tâm của Thương Mang Sơn, đối mặt nhìn nhau, trong không trung như văng ra từng tia lửa.
Nhưng mà, người của Thương Mang Sơn liền nhanh chóng thua trận.
Không có Lưu Thịnh Phong ở đây, không người nào có thể tranh phong cùng Tà Tử Dật.
Huống chi, cho dù Lưu Thịnh Phong ở chỗ này, hơn phân nửa cũng không phải đối thủ của Tà Tử Dật.
Chỉ có Triệu Hạo, ánh mắt lạnh lùng, kiêu ngạo, không chút nào lui tránh.
Tà Tử Dật lạnh lùng liếc hắn một cái, nhưng không nói gì thêm, ánh mắt dời đi, hiển nhiên là khinh thường so đo với một tên Nội Cương.
Sau lưng hắn, một tên thanh niên tuổi tác tương đương với Triệu Hạo, lúc này đứng ra, cười lạnh:
- Vị sư đệ Thương Mang Sơn này trông lạ mặt, hay là chúng ta so tài một phen đi.
Triệu Hạo cười nhạt, không thèm để ý nói:
- Được.
Yến Triệu Ca hứng thú nhìn một màn này, trên mặt như cười mà không cười.
Kết quả hoàn toàn không khác dự đoán của Yến Triệu Ca, Triệu Hạo toàn thắng.
Biểu hiện của Triệu Hạo, cũng hấp dẫn những người khác chú ý, không chỉ vì Triệu Hạo có tu vi Nội Cương hậu kỳ Tông Sư, mà vì hắn thắng lợi rất dễ dàng.
Ánh mắt của Tư Không Tinh, Trương Dao nhìn Triệu Hạo, từ tuổi tác mà nói, bọn họ là cùng lứa.
- Nửa năm trước, ở Thương Mang Sơn đã thấy hắn, lúc đó hắn mới là Nội Cương sơ kỳ.
Tư Không Tinh quay nhìn Yến Triệu Ca hỏi:
- Nghe nói lúc chúng ta ở Đông Đường, hắn mới có tu vi Luyện Thể bát trọng, cửu trọng đi?
Lời vừa nói ra, đám người Trương Dao giật mình:
- Là cuộc chiến tại Đông Đường trước kia sao? Thời gian mới bao lâu, cảnh giới của hắn đã tới mức này rồi?
Yến Triệu Ca không để ý chuyện này nói:
- Thật ra thì, tu vi của hắn trước đó còn thấp hơn, có phải Luyện Thể ngũ trọng hay không thì không tiện nói. Nhưng hắn tăng lên đến cảnh giới ngày hôm nay, phỏng chừng chỉ hai năm thời gian mà thôi, thậm chí có thể ngắn hơn.
Trương Dao không còn lời nào để nói, Lý Tĩnh Vãn hơi cau mày nói:
- Cảnh giới tăng lên nhanh chóng là một mặt, nhưng sức chiến đấu cùng cảnh giới quả thật rất mạnh.
Yến Triệu Ca mỉm cười không nói, đây là chuyện trong dự liệu của hắn.
Bởi vì mỗi người có cơ duyên khác nhau, cho nên cùng cảnh giới thì thực lực có cao có thấp.
Mặc dù Triệu Hạo mắt cao hơn đầu, nhưng lực chiến đấu cùng cảnh giới của hắn, quả thực mạnh hơn Lâm Chu cùng Diệp Cảnh.
Tu vi của ba người càng thấp, thì ưu thế của Triệu Hạo càng rõ ràng. Hơn nữa, ưu thế này kéo dài rất lâu.
Thiên Lôi Điện có đệ tử thua thiệt trong tay Triệu Hạo, Tà Tử Dật vì thân phận nên không thể xuất thủ, người cùng lứa với Triệu Hạo nhìn thấy thực lực của hắn, thì có lòng nhưng sức chưa đủ.
Lâm Chu cùng Yến Thiểm không tới, đệ tử hạch tâm của Thiên Lôi Điện lần này, bàn về tuổi tác thì xuất hiện một đoạn đứt gãy, Kỷ Hán Như của Thương Mang Sơn cũng mất đi đối thủ của mình.
Thiên Lôi Điện muốn tìm thể diện, trong lúc nhất thời trở nên lúng túng.Cuối cùng một nữ đệ tử tên Trần Lâm đứng dậy, cùng Tiếu Vũ của Thương Mang Sơn đánh một trận.
Mặc dù Trần Lâm nữ tử, nhưng tính cách khốc liệt, ra tay tàn nhẫn, kinh nghiệm thực chiến phong phú. Mặc dù Tiếu Vũ là tài năng ngút trời, nhưng là người có thể động miệng thì không động thủ , kinh nghiệm thực chiến chưa đủ, khiến cho Trần Lâm chiếm một chút thượng phong, Thiên Lôi Điện cuối cùng cũng san bằng một chút thể diện.
Đám người Kỷ Hán Như cũng không nói gì, Triệu Hạo nhìn về phía Tiếu Vũ, ánh mắt không thân thiện mấy, thậm chí khinh bỉ.
Một bên khác, Từ Phi cùng Đường Vĩnh Hạo đang tỷ thí, đã có xu hướng ác liệt, hai bên so đấu bất phân thắng bại.
Mặc dù hai bên không có thù, thậm chí có chút kính nể nhau, nhưng lúc này hai người đều đem hết toàn lực, không chút nào cất giữ.
Cuộc chiến giữa bọn họ, ngược lại trở thành trận đấu đầy thuốc súng nhất từ khi Thông Thiên Hội Minh bắt đầu tới nay.
Trong quá trình giao thủ, có mấy lần lưỡng bại câu thương, thậm chí suýt nữa mất mạng.
Một trận long tranh hổ đấu , khó phân cao thấp, mặc dù Đại Nhật Thánh Tông cùng Quảng Thừa Sơn đều hy vọng đệ tử của mình chiến thắng, nhưng để hai hạt giống tiềm lực kinh người lấy mạng đổi mạng, cũng là kết quả hai bên không muốn thấy.
Cuối cùng, cuộc tỷ thí này chỉ có thể xem như ngang tay.
Cuộc chiến Từ - Đường kết thúc, phần lớn người xem chiến rốt cục thu hồi lại chú ý của bản thân, sau đó bắt đầu tìm đối thủ. Mặc dù trãi qua cuộc chiến giữa hai người Từ - Đường, giống như trực tiếp ăn trước một buổi tiệc lớn, những người còn lại sau đó chỉ ăn chút điểm tâm, nhưng Thông Thiên Hội Minh đến lúc này, rốt cục chính thức náo nhiệt lên.
Trên Huyền Phù Đảo, mặc dù chỉ có đệ tử trẻ tuổi các phái tham dự, nhưng các đại lão dẫn đội đến Thanh Già Hồ, cũng chú ý tiến trình của Thông Thiên Hội Minh.
Mặc dù có lòng đóng giả, như cũng không ảnh hưởng bọn họ quan sát truyền nhân xuất sắc của các nhà.
Trong mỗi lần Thông Thiên Hội Minh, cơ bản sẽ hiện ra không ít nhân tài tuấn kiệt, kỹ kinh tứ tọa.
Như biểu hiện của Triệu Hạo vẫn làm người khác rất chú ý.
- Phương Chuẩn, đệ tử này của lão phu như thế nào?
Một tên lão giả râu đen dương dương đắc ý nói:
- Theo ngươi nói, có phải không kém Yến Triệu Ca của Quảng Thừa Sơn ngươi hay không!
Trưởng lão Thương Mang Sơn - Sơn Thạch Ông một bên, biểu tình thản nhiên, ánh mắt thì mang theo mấy phần không có cách nào .
Lần này, người phụ trách dẫn đội Thương Mang Sơn tới Thanh Già Hồ là hắn, mà lão giả râu đen Mạc trưởng lão này, gần đây đang hoạt động ở Trạch Vực, liền chạy tới Thanh Già Hồ tham gia náo nhiệt.
Tu vi của lão này cao hơn hắn, lúc tới đây, có chút giọng khách át giọng chủ, Sơn Thạch Ông cũng không tốt tranh với hắn.
Trước đây, Triệu Hạo không biết làm thế nào mà lọt vào pháp nhãn của Mạc trưởng lão, được hắn thu làm đệ tử thân truyền.
Mặc dù Triệu Hạo cho thấy tiềm lực cùng thực lực mạnh mẽ, nhưng nếu không có vị Mạc trưởng lão này che chỡ, thì Triệu Hạo cũng không thể nhanh chóng thoát khỏi tội trạng về sự kiện mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch.
Mạc trưởng lão ngạo nghễ liếc nhìn Phương Chuẩn:
- Không tin thì để cho Yến Triệu Ca của Quảng Thừa Sơn ngươi, áp chế tu vi đến Nội Cương hậu kỳ, cùng đệ tử của ta luyện tập một chút đi?
Phương Chuẩn cười nhạt:
- Vậy thì phải xem ý của Triệu Ca.
Yến Triệu Ca nhận được truyền âm của Phương Chuẩn, cười lớn:
- Đệ tử của hắn có cảnh giới thấp hơn ta, thì làm cái quái gì trách ta? Đánh một trận không thành vấn đề, nhưng ta cũng không phải bồi luyện cho đệ tử của hắn, nếu vị tiền bối này có hưng thú, Nhị sư bá không ngại hỏi giúp ta một chút, hắn có hứng thú áp chế tu vi đến Tiên Thiên trung kỳ cùng ta luyện một chút?
- Đánh hai tràng, ta không ngại kết quả a.
- Được.
Phương Chuẩn đáp:
- Ta hỏi một chút.
Cái này hỏi xong thì không nói tiếp nữa.
Yến Triệu Ca không thèm để ý nhún nhún vai, ngẩng đầu nhìn lên trời một cái.
Vị Mạc trưởng lão này, theo như hắn biết, chính là cây đinh cao cấp nhất mà tổ chức Tuyệt Uyên chôn vào Thương Mang Sơn.
/205
|