Dưới sự chỉ dẫn của la bàn, đám người Yến Triệu Ca đi xuyên qua Trấn Long Uyên.
Trong sương đen ngẫu nhiên có hồng quang thoắt ẩn thoắt hiện như thiểm điện, bị A Hổ thu lại, dùng Cương khí của bản thân giam giữ, sau đó lấy tinh thể được chuyên môn đặc chế phong ấn lại để bảo tồn.
Mọi người đi được nửa ngày, đột nhiên cảm giác loạn lưu sát khí dưới hình dạng sương đen trước mắt, tựa hồ loãng đi và yên lặng hơn không ít.
A Hổ đi bên cạnh Yến Triệu Ca:
- Công tử, đây là đến trung tâm dòng xoáy.
Yến Triệu Ca gật đầu, trong Trấn Long Uyên thỉnh thoảng sẽ có chỗ tương đối bình tĩnh, giống như giữa dòng nước xoáy, hoặc như một mắt bão vậy, xung quanh thì sóng to gió lớn, nơi đây lại tương đối bình thãn.
Khu vực như vậy, số lượng cũng không giống nhau, có lớn có nhỏ, vị trí không xác định, theo thời gian chuyển dời, thậm chí còn phát sinh thay đổi vị trí.
- Khu vực trung tâm dòng xoáy tương đối an toàn, mọi người có thể nghĩ ngơi và hồi phục một chút.
Yến Triệu Ca nói:
- Lại nói, trong những khu vực như thế này, dễ sinh ra đủ loại dị bảo, bởi vì hoàn cảnh tương đối an toàn, cũng thuận lợi cho việc tầm bảo.
- Mọi người có thể tự do hành động, đụng phải cơ duyên, cũng phải chú ý an toàn, dù sao ở đây cũng là Trấn Long Uyên.
Diệp Cảnh, Tư Không Tinh cùng một đám đệ tử trẻ tuổi, đều đáp ứng, sau đó tò mò quan sát bốn phía.
Yến Triệu Ca cầm la bàn đo lường, xem một cách tường tận:
- Khu vực trung tâm dòng xoáy này, tựa hồ có một bí ẩn khác. . .
Ừ?
Trong lòng Yến Triệu Ca đột nhiên khẽ động, tuỳ tiện ngẩng đầu nhìn lướt qua, nhàn nhạt nói:
- Đều lui về phía sau.
Chỉ thấy trong sương đen phía xa đột nhiên có một chút quang huy kim sắc (ánh sáng màu vàng kim) loé ra, trong lúc mọi người đang sửng sốt, vô ý thức theo lời nói mà lui về phía sau.
Ống tay áo của Yến Triệu Ca mở ra, một đường thanh quang (ánh sáng màu xanh) nhanh chóng bay ra, như thiểm điện trên bầu trời đêm, rọi sáng bốn phía thung lũng.
Quang huy kim sắc trong sương đen lúc này cũng đột nhiên sáng rực lên, một thân hình thật lớn lao ra, là một con quái mãng (rắn) một mắt, quang huy kim sắc là từ con mắt đó phát ra.
Nhưng quái mãng vừa lao ra, thanh quang lập tức chém tới, truyền ra tiếng long ngâm (rồng kêu) mơ hồ!
Kim quang biến mất trong nháy mắt, quái mãng phát ra tiếng rít tê tê , sau một khắc thì ngừng, không một tiếng động.
Kế tiếp là một tiếng vang lớn, thân hình to lớn của quái mãng đã rơi nện trên mặt đất.
- Kim Nhãn Mãng, đặc thù ở Trấn Long Uyên, đối với các ngươi tới hiện tại, có thể nói toàn thân đều là bảo, các ngươi tự mình đi phân giải đi, tài liệu lấy được thì chia đều.
Thanh quang chợt lóe rồi biến mất, Yến Triệu Ca cúi đầu một lần nữa thao túng la bàn đo lường.
Lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần, nhìn thi thể mãng xà dài chừng hơn mười thước, đều âm thầm chắt lưỡi.
Đòn tấn công của Kim Nhãn Mãng mới vừa rồi, tốc độ rất nhanh, lực lượng mạnh mẽ, không thua cảnh giới Tông Sư nhân loại Võ giả, lại không một tiếng động, để cho bọn họ nghĩ đến mà sợ.
Đến lúc phân giải thi thể Kim Nhãn Mãng, thì mọi người càng phát hiện, vảy rắn kiên cố lại mềm dẻo, có thể so với lân giáp (áo giáp hình vảy rắn) cấp bậc Bảo binh.
Dù cho Kim Nhãn Mãng đã chết, khí huyết yếu dần, nhưng với tu vi của bọn họ, muốn thôi động Bảo binh phá vỡ vảy rắn, đều rất khó khăn.
Mà con Kim Nhãn Mãng này, lại bị một kiếm của Yến Triệu Ca chém giết, chỗ vết thương trơn nhẵn trong gương, không đình trệ chút nào, quả thực giống như cắt đậu hủ vậy.
- Nghe nói Yến sư huynh tự nghĩ ra kiếm pháp, Tụ Lý Thanh Long, tuy rằng không phải thấy lần đầu, nhưng mỗi lần nhìn, đều cảm thấy tán thán a.
Một đệ tử trẻ tuổi nuốt một ngụm nước bọt.
Ma thú trong Trấn Long Uyên rất nhiều, tùy ý có thể thấy được, trên đường đi tới lúc trước, Ma thú cường đại hơn so với Kim Nhãn Mãng, Yến Triệu Ca cùng A Hổ đều chém giết qua không ít.
Một người đệ tử trẻ tuổi đột nhiên hỏi:
- Yến sư huynh, đó là cái gì?
Yến Triệu Ca ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên vách núi bị sương đen bao phủ phía xa, đột nhiên có bạch quang (ánh sáng trắng) hiện lên, tốc độ so với Kim Nhãn Mãng còn nhanh hơn.
- Đó là Quang Linh Miêu.
Yến Triệu Ca nhìn thoáng qua, lập tức thu hồi ánh mắt:
- Không hại lại có ích.
Mọi người đồng thời kinh ngạc, A Hổ bên cạnh Yến Triệu Ca mở cái miệng rộng cười nói:
- Hoàn cảnh trong Trấn Long Uyên ác liệt, Ma thú rất nhiều, đa số tính tình đều bạo ngược hung tàn, nhưng cái Quang Linh Miêu này là ngoại lệ trong đó.
- Đầu thú này tuy nhỏ, khí lực lại lớn, nhất là tốc độ nhanh như thiểm điện, vượt qua bình thường, thế nhưng tính tình ôn hòa, không thích công kích, thậm chí còn ăn chay, lấy vài loại linh thảo đặc sản trong Trấn Long Uyên làm thức ăn.
A Hổ chỉ bạch quang đang chớp động:
- Hơn nữa con thú này thông linh, hiền lành, sẽ chủ động cứu trợ người gặp nạn trong Trấn Long Uyên, ngày sau nếu các ngươi một mình tiến nhập Trấn Long Uyên, không may gặp nạn bị nhốt, nói không chừng sẽ được con thú này cứu trợ, tìm về được cái mạng.
Đám người Diệp Cảnh, Tư Không Tinh nghe xong, đều không khỏi mà nói kỳ lạ, sinh lòng hảo cảm, cùng nhau tới gần chổ của Quang Linh Miêu.
Bạch quang chớp động cũng đã yên tĩnh lại, lộ ra dáng dấp thật sự, vẻ ngoài nhìn qua, giống như một con mèo nhỏ to cỡ bàn tay, toàn thân chớp động hoa văn màu trắng tinh tế, nhu thuận mà linh động (hiền lành - khéo léo).
Con Quang Linh Miêu đang hiếu kỳ đánh giá mọi người Quảng Thừa Sơn.
Có nữ đệ tử thấy đáng yêu, muốn tới gần, Quang Linh Miêu thấy thế liền lui về phía sau, thiếu nữ dừng bước lại, con mèo nhỏ cũng dừng lại.
- Yến sư huynh, con mèo nhỏ này, có thể nuôi được không?
Thiếu nữ lui về bên cạnh Yến Triệu Ca, làm bộ đáng thương mà hỏi.
Sau khi Yến Triệu Ca suy nghĩ một chút, nói:
- Đi trong Trấn Long Uyên lúc trước, các ngươi đã từng thu thập Xà Tín Thảo đi? quang Linh Miêu rất thích ăn vật kia, ngươi có thể thử xem.
- Con mèo này thông linh, ngươi không có lòng xấu xa, nó sẽ bằng lòng cùng ngươi thân cận, bất quá muốn mang ra khỏi Trấn Long Uyên, ngươi cần tốn nhiều tâm tư a.
Thiếu nữ hoan hô một tiếng:
- Thật cảm tạ sư huynh, ta đi thử một chút.
Dứt lời nàng từ trong bọc hành lý cẩn thận lấy ra vài cọng linh thảo, hướng Quang Linh Miêu đi đến.
Đề phòng lúc ban đầu cùng sau đó hiểu rõ, một người một mèo dần dần quen thuộc nhau.
Mấy người đệ tử Quảng Thừa Sơn khác thấy thế, đều lấy ra Xà Tín Thảo, đi đút trêu chọc, con mèo con nho nhỏ, trong nhất thơi được nhận hết cưng chiều của mọi người.
Những người không có lòng tiến lên đùa giỡn, đều mĩm cười nhìn một màn này.
Thân thể Quang Linh Miêu hóa thành bạch quang, xuyên qua thung lũng, chạy một chút lại dừng lại một chút, thiếu nữ đuổi theo sau lưng nó, Trấn Long Uyên hung ác vào lúc này, dường như cũng không phải u ám.
Vòng quanh mấy vách núi trong thung lũng, chỉ thấy trên một tảng đá lớn phía xa, nằm một người, bị sương đen bao phủ, tựa hồ hấp hối, giống như tùy thời sẽ bị hắc ám cắn nuốt.
Nữ đệ tử của Quảng Thừa Sơn hơi kinh sợ, sau đó thấy bạch quang hiện lên, đầu quang Linh Miêu kia xuất hiện, sau một lát cẩn thận quan sát, hướng tới gần người nằm trân tảng đá lớn.
Nhớ tới lời nói của Yến Triệu Ca cùng A Hổ, thiếu nữ cũng yên lòng.
Chỉ thấy Quang Linh Miêu xinh xắn đi lên phía trước, dùng miệng ngậm áo của người nọ, cái cổ gắng sức vung, đem đối phương tha đi, đúng là đầu thú này tuy nhỏ, nhưng khí lực thật lớn.
Nhưng vào lúc này, thiếu niên vốn đang hấp hối, đột nhiên dùng tay nắm lấy cổ của Quang Linh Miêu, sau đó vươn người ngồi dậy.
Quang Linh Miêu phát ra một tiếng thét chói tai, liều mạng giãy dụa, thiếu niên kia lại cười ha ha:
- Cách mà sư huynh truyền cho quả nhiên có hiệu quả, nếu không phải như vậy, thật đúng là không bắt được con thú nhỏ có tốc độ so với Tông Sư Võ giả này!
Nữ đệ tử của Quảng Thừa Sơn sợ hết hồn:
- Ngươi làm cái gì?
Thiếu niên kia quay đầu nhìn lại, không thèm để ý nói:
- Mắc mớ gì tới ngươi?
Thiếu nữ nhíu mày nói:
- Con Quang Linh Miêu này thấy ngươi gặp nạn, có lòng tốt cứu ngươi, ngươi lại cố ý làm bộ gặp nạn, để bắt nó?
- Bản thân mình ngu xuẩn, bị lừa còn oán hận cái gì?
Thiếu niên không thèm để ý tới nói:
- Trời sinh vạn vật, ai cũng có sở trường riêng, ông trời chiếu cố cho Ma thú có tốc độ vượt qua bình thường, ban cho nhân loại chúng ta có trí tuệ, ta đương nhiên phải tránh sở đoản (mặt yếu), dùng trí tuệ nghĩ cách phá giải sở trường (mặt mạnh) của Ma thú.
Thiếu nữ phẫn nộ nói:
- Rõ ràng là tâm tư đê tiện, lợi dụng lòng tốt của người khác!
Thiếu niên kia khinh thường:
- Lúc nào mà, người của Quảng Thừa Sơn, lại quản chuyện của Đại Nhật Thánh Tông ta?
Nữ đệ tử Quảng Thừa Sơn nhìn kỹ lại, thiếu niên này mặc bạch y, mép áo có viền hoa văn, là hoa văn hình mặt trời, quả nhiên là là trang phục của đệ tử Đại Nhật Thánh Tông.
Đối phương nắm Quang Linh Miêu lên, móng tay rạch một cái trên cổ của con mèo nhỏ, làm máu chảy ra bốn phía.
- Bắt nó thì sao, Quang Tinh Hạch trong đầu con thú này mới là mục tiêu của ta.
Tên đệ tử Đại Nhật Thánh Tông cười nói:
- Thói đời này, nắm đấm ai lớn, thì ai định đoạt, ngươi có thể thắng ta, tự nhiên có thể cướp đi vật nhỏ này.
- Thắng không được ta, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, đệ tử Quảng Thừa Sơn ngươi, nguyên lai đều là há miệng cầu xin sao?
Thiếu nữ nhìn con mèo nhỏ cỡ bàn tay bốn chân co quắp, nhưng ngay cả tiếng rên rỉ đều không phát ra được, lửa giận càng dâng lên, khó có thể ức chế được nữa, hướng đối phương phóng đi.
Quảng Thừa Sơn cùng Đại Nhật Thánh Tông, khống chế cương vực liền nhau, đệ tử trẻ tuổi xung đột đánh nhau trong thường ngày diễn ra nhiều vô số.
Một ít đệ tử Quảng Thừa Sơn lúc này đi tới, thấy vậy liền tiến lên viện thủ.
Đối phương cũng không phải một mình, có đệ tử Đại Nhật Thánh Tông khác tìm tới, hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn, có xu thế biến thành quần đấu.
- Công tử, là đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông.
A Hổ đi tới bên cạnh Yến Triệu Ca hồi báo sự tình từ đầu đến cuối.
Yến Triệu Ca hỏi:
- Đối phương có Tông Sư sao?
A Hổ đáp:
- Hiện nay không thấy.
- Vậy thì đơn giản.
Yến Triệu Ca nhún vai một cái.
- Đóng cửa, thả Diệp Cảnh.
Trong sương đen ngẫu nhiên có hồng quang thoắt ẩn thoắt hiện như thiểm điện, bị A Hổ thu lại, dùng Cương khí của bản thân giam giữ, sau đó lấy tinh thể được chuyên môn đặc chế phong ấn lại để bảo tồn.
Mọi người đi được nửa ngày, đột nhiên cảm giác loạn lưu sát khí dưới hình dạng sương đen trước mắt, tựa hồ loãng đi và yên lặng hơn không ít.
A Hổ đi bên cạnh Yến Triệu Ca:
- Công tử, đây là đến trung tâm dòng xoáy.
Yến Triệu Ca gật đầu, trong Trấn Long Uyên thỉnh thoảng sẽ có chỗ tương đối bình tĩnh, giống như giữa dòng nước xoáy, hoặc như một mắt bão vậy, xung quanh thì sóng to gió lớn, nơi đây lại tương đối bình thãn.
Khu vực như vậy, số lượng cũng không giống nhau, có lớn có nhỏ, vị trí không xác định, theo thời gian chuyển dời, thậm chí còn phát sinh thay đổi vị trí.
- Khu vực trung tâm dòng xoáy tương đối an toàn, mọi người có thể nghĩ ngơi và hồi phục một chút.
Yến Triệu Ca nói:
- Lại nói, trong những khu vực như thế này, dễ sinh ra đủ loại dị bảo, bởi vì hoàn cảnh tương đối an toàn, cũng thuận lợi cho việc tầm bảo.
- Mọi người có thể tự do hành động, đụng phải cơ duyên, cũng phải chú ý an toàn, dù sao ở đây cũng là Trấn Long Uyên.
Diệp Cảnh, Tư Không Tinh cùng một đám đệ tử trẻ tuổi, đều đáp ứng, sau đó tò mò quan sát bốn phía.
Yến Triệu Ca cầm la bàn đo lường, xem một cách tường tận:
- Khu vực trung tâm dòng xoáy này, tựa hồ có một bí ẩn khác. . .
Ừ?
Trong lòng Yến Triệu Ca đột nhiên khẽ động, tuỳ tiện ngẩng đầu nhìn lướt qua, nhàn nhạt nói:
- Đều lui về phía sau.
Chỉ thấy trong sương đen phía xa đột nhiên có một chút quang huy kim sắc (ánh sáng màu vàng kim) loé ra, trong lúc mọi người đang sửng sốt, vô ý thức theo lời nói mà lui về phía sau.
Ống tay áo của Yến Triệu Ca mở ra, một đường thanh quang (ánh sáng màu xanh) nhanh chóng bay ra, như thiểm điện trên bầu trời đêm, rọi sáng bốn phía thung lũng.
Quang huy kim sắc trong sương đen lúc này cũng đột nhiên sáng rực lên, một thân hình thật lớn lao ra, là một con quái mãng (rắn) một mắt, quang huy kim sắc là từ con mắt đó phát ra.
Nhưng quái mãng vừa lao ra, thanh quang lập tức chém tới, truyền ra tiếng long ngâm (rồng kêu) mơ hồ!
Kim quang biến mất trong nháy mắt, quái mãng phát ra tiếng rít tê tê , sau một khắc thì ngừng, không một tiếng động.
Kế tiếp là một tiếng vang lớn, thân hình to lớn của quái mãng đã rơi nện trên mặt đất.
- Kim Nhãn Mãng, đặc thù ở Trấn Long Uyên, đối với các ngươi tới hiện tại, có thể nói toàn thân đều là bảo, các ngươi tự mình đi phân giải đi, tài liệu lấy được thì chia đều.
Thanh quang chợt lóe rồi biến mất, Yến Triệu Ca cúi đầu một lần nữa thao túng la bàn đo lường.
Lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần, nhìn thi thể mãng xà dài chừng hơn mười thước, đều âm thầm chắt lưỡi.
Đòn tấn công của Kim Nhãn Mãng mới vừa rồi, tốc độ rất nhanh, lực lượng mạnh mẽ, không thua cảnh giới Tông Sư nhân loại Võ giả, lại không một tiếng động, để cho bọn họ nghĩ đến mà sợ.
Đến lúc phân giải thi thể Kim Nhãn Mãng, thì mọi người càng phát hiện, vảy rắn kiên cố lại mềm dẻo, có thể so với lân giáp (áo giáp hình vảy rắn) cấp bậc Bảo binh.
Dù cho Kim Nhãn Mãng đã chết, khí huyết yếu dần, nhưng với tu vi của bọn họ, muốn thôi động Bảo binh phá vỡ vảy rắn, đều rất khó khăn.
Mà con Kim Nhãn Mãng này, lại bị một kiếm của Yến Triệu Ca chém giết, chỗ vết thương trơn nhẵn trong gương, không đình trệ chút nào, quả thực giống như cắt đậu hủ vậy.
- Nghe nói Yến sư huynh tự nghĩ ra kiếm pháp, Tụ Lý Thanh Long, tuy rằng không phải thấy lần đầu, nhưng mỗi lần nhìn, đều cảm thấy tán thán a.
Một đệ tử trẻ tuổi nuốt một ngụm nước bọt.
Ma thú trong Trấn Long Uyên rất nhiều, tùy ý có thể thấy được, trên đường đi tới lúc trước, Ma thú cường đại hơn so với Kim Nhãn Mãng, Yến Triệu Ca cùng A Hổ đều chém giết qua không ít.
Một người đệ tử trẻ tuổi đột nhiên hỏi:
- Yến sư huynh, đó là cái gì?
Yến Triệu Ca ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên vách núi bị sương đen bao phủ phía xa, đột nhiên có bạch quang (ánh sáng trắng) hiện lên, tốc độ so với Kim Nhãn Mãng còn nhanh hơn.
- Đó là Quang Linh Miêu.
Yến Triệu Ca nhìn thoáng qua, lập tức thu hồi ánh mắt:
- Không hại lại có ích.
Mọi người đồng thời kinh ngạc, A Hổ bên cạnh Yến Triệu Ca mở cái miệng rộng cười nói:
- Hoàn cảnh trong Trấn Long Uyên ác liệt, Ma thú rất nhiều, đa số tính tình đều bạo ngược hung tàn, nhưng cái Quang Linh Miêu này là ngoại lệ trong đó.
- Đầu thú này tuy nhỏ, khí lực lại lớn, nhất là tốc độ nhanh như thiểm điện, vượt qua bình thường, thế nhưng tính tình ôn hòa, không thích công kích, thậm chí còn ăn chay, lấy vài loại linh thảo đặc sản trong Trấn Long Uyên làm thức ăn.
A Hổ chỉ bạch quang đang chớp động:
- Hơn nữa con thú này thông linh, hiền lành, sẽ chủ động cứu trợ người gặp nạn trong Trấn Long Uyên, ngày sau nếu các ngươi một mình tiến nhập Trấn Long Uyên, không may gặp nạn bị nhốt, nói không chừng sẽ được con thú này cứu trợ, tìm về được cái mạng.
Đám người Diệp Cảnh, Tư Không Tinh nghe xong, đều không khỏi mà nói kỳ lạ, sinh lòng hảo cảm, cùng nhau tới gần chổ của Quang Linh Miêu.
Bạch quang chớp động cũng đã yên tĩnh lại, lộ ra dáng dấp thật sự, vẻ ngoài nhìn qua, giống như một con mèo nhỏ to cỡ bàn tay, toàn thân chớp động hoa văn màu trắng tinh tế, nhu thuận mà linh động (hiền lành - khéo léo).
Con Quang Linh Miêu đang hiếu kỳ đánh giá mọi người Quảng Thừa Sơn.
Có nữ đệ tử thấy đáng yêu, muốn tới gần, Quang Linh Miêu thấy thế liền lui về phía sau, thiếu nữ dừng bước lại, con mèo nhỏ cũng dừng lại.
- Yến sư huynh, con mèo nhỏ này, có thể nuôi được không?
Thiếu nữ lui về bên cạnh Yến Triệu Ca, làm bộ đáng thương mà hỏi.
Sau khi Yến Triệu Ca suy nghĩ một chút, nói:
- Đi trong Trấn Long Uyên lúc trước, các ngươi đã từng thu thập Xà Tín Thảo đi? quang Linh Miêu rất thích ăn vật kia, ngươi có thể thử xem.
- Con mèo này thông linh, ngươi không có lòng xấu xa, nó sẽ bằng lòng cùng ngươi thân cận, bất quá muốn mang ra khỏi Trấn Long Uyên, ngươi cần tốn nhiều tâm tư a.
Thiếu nữ hoan hô một tiếng:
- Thật cảm tạ sư huynh, ta đi thử một chút.
Dứt lời nàng từ trong bọc hành lý cẩn thận lấy ra vài cọng linh thảo, hướng Quang Linh Miêu đi đến.
Đề phòng lúc ban đầu cùng sau đó hiểu rõ, một người một mèo dần dần quen thuộc nhau.
Mấy người đệ tử Quảng Thừa Sơn khác thấy thế, đều lấy ra Xà Tín Thảo, đi đút trêu chọc, con mèo con nho nhỏ, trong nhất thơi được nhận hết cưng chiều của mọi người.
Những người không có lòng tiến lên đùa giỡn, đều mĩm cười nhìn một màn này.
Thân thể Quang Linh Miêu hóa thành bạch quang, xuyên qua thung lũng, chạy một chút lại dừng lại một chút, thiếu nữ đuổi theo sau lưng nó, Trấn Long Uyên hung ác vào lúc này, dường như cũng không phải u ám.
Vòng quanh mấy vách núi trong thung lũng, chỉ thấy trên một tảng đá lớn phía xa, nằm một người, bị sương đen bao phủ, tựa hồ hấp hối, giống như tùy thời sẽ bị hắc ám cắn nuốt.
Nữ đệ tử của Quảng Thừa Sơn hơi kinh sợ, sau đó thấy bạch quang hiện lên, đầu quang Linh Miêu kia xuất hiện, sau một lát cẩn thận quan sát, hướng tới gần người nằm trân tảng đá lớn.
Nhớ tới lời nói của Yến Triệu Ca cùng A Hổ, thiếu nữ cũng yên lòng.
Chỉ thấy Quang Linh Miêu xinh xắn đi lên phía trước, dùng miệng ngậm áo của người nọ, cái cổ gắng sức vung, đem đối phương tha đi, đúng là đầu thú này tuy nhỏ, nhưng khí lực thật lớn.
Nhưng vào lúc này, thiếu niên vốn đang hấp hối, đột nhiên dùng tay nắm lấy cổ của Quang Linh Miêu, sau đó vươn người ngồi dậy.
Quang Linh Miêu phát ra một tiếng thét chói tai, liều mạng giãy dụa, thiếu niên kia lại cười ha ha:
- Cách mà sư huynh truyền cho quả nhiên có hiệu quả, nếu không phải như vậy, thật đúng là không bắt được con thú nhỏ có tốc độ so với Tông Sư Võ giả này!
Nữ đệ tử của Quảng Thừa Sơn sợ hết hồn:
- Ngươi làm cái gì?
Thiếu niên kia quay đầu nhìn lại, không thèm để ý nói:
- Mắc mớ gì tới ngươi?
Thiếu nữ nhíu mày nói:
- Con Quang Linh Miêu này thấy ngươi gặp nạn, có lòng tốt cứu ngươi, ngươi lại cố ý làm bộ gặp nạn, để bắt nó?
- Bản thân mình ngu xuẩn, bị lừa còn oán hận cái gì?
Thiếu niên không thèm để ý tới nói:
- Trời sinh vạn vật, ai cũng có sở trường riêng, ông trời chiếu cố cho Ma thú có tốc độ vượt qua bình thường, ban cho nhân loại chúng ta có trí tuệ, ta đương nhiên phải tránh sở đoản (mặt yếu), dùng trí tuệ nghĩ cách phá giải sở trường (mặt mạnh) của Ma thú.
Thiếu nữ phẫn nộ nói:
- Rõ ràng là tâm tư đê tiện, lợi dụng lòng tốt của người khác!
Thiếu niên kia khinh thường:
- Lúc nào mà, người của Quảng Thừa Sơn, lại quản chuyện của Đại Nhật Thánh Tông ta?
Nữ đệ tử Quảng Thừa Sơn nhìn kỹ lại, thiếu niên này mặc bạch y, mép áo có viền hoa văn, là hoa văn hình mặt trời, quả nhiên là là trang phục của đệ tử Đại Nhật Thánh Tông.
Đối phương nắm Quang Linh Miêu lên, móng tay rạch một cái trên cổ của con mèo nhỏ, làm máu chảy ra bốn phía.
- Bắt nó thì sao, Quang Tinh Hạch trong đầu con thú này mới là mục tiêu của ta.
Tên đệ tử Đại Nhật Thánh Tông cười nói:
- Thói đời này, nắm đấm ai lớn, thì ai định đoạt, ngươi có thể thắng ta, tự nhiên có thể cướp đi vật nhỏ này.
- Thắng không được ta, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, đệ tử Quảng Thừa Sơn ngươi, nguyên lai đều là há miệng cầu xin sao?
Thiếu nữ nhìn con mèo nhỏ cỡ bàn tay bốn chân co quắp, nhưng ngay cả tiếng rên rỉ đều không phát ra được, lửa giận càng dâng lên, khó có thể ức chế được nữa, hướng đối phương phóng đi.
Quảng Thừa Sơn cùng Đại Nhật Thánh Tông, khống chế cương vực liền nhau, đệ tử trẻ tuổi xung đột đánh nhau trong thường ngày diễn ra nhiều vô số.
Một ít đệ tử Quảng Thừa Sơn lúc này đi tới, thấy vậy liền tiến lên viện thủ.
Đối phương cũng không phải một mình, có đệ tử Đại Nhật Thánh Tông khác tìm tới, hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn, có xu thế biến thành quần đấu.
- Công tử, là đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông.
A Hổ đi tới bên cạnh Yến Triệu Ca hồi báo sự tình từ đầu đến cuối.
Yến Triệu Ca hỏi:
- Đối phương có Tông Sư sao?
A Hổ đáp:
- Hiện nay không thấy.
- Vậy thì đơn giản.
Yến Triệu Ca nhún vai một cái.
- Đóng cửa, thả Diệp Cảnh.
/205
|