Làm nhân viên bảo vệ đã mười hai năm, Vương Quân An luôn có thói quen làm việc một cách nghiêm ngặt.
Cho nên dù đã giao ca trực ban, hắn vẫn đi chung quanh triển lãm một vòng để kiểm tra, thẳng cho đến khi phát hiện không có gì khác thường thì mới yên tâm rời đi.
Mà trong triển lãm hôm nay có hai viên phỉ thúy cực phẩm đến từ Myanmar, tự nhiên là chỗ khiến Vương Quân An phải đặc biệt chú ý.
Hai viên phỉ thúy này là được chủ nhân của nó thuê đặt ở đây, phí bảo hiểm là 30 vạn.Vì muốn bảo vệ an toàn cho nó nên người chịu trách nhiệm còn gắn thêm bộ theo dõi tia hồng ngoại, xem như bỏ vốn không ít.
Mà cũng bởi vì thế nên thân là đội trưởng đội bảo vệ, Vương Quân An không dám có bất kỳ khinh thường nào, mỗi ngày đều tuần tra ba lượt.
Giống như khuya hôm nay vậy, thẳng cho đến khi thấy được mọi chuyện đều bình thường thì hắn mới thay đồ rồi rời khỏi triển lãm, nhưng trước khi đi thì hắn còn dặn dò vài câu với mấy bảo vệ trực ca sau rồi mới phóng xe về nhà.
Chẳng qua, Vương Quân An có cẩn thận đến đâu cũng không chú ý đến được trong bụi cỏ phía ven đường có mấy bóng đen đang ẩn nấp, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của hắn…
- Đã xong, lấy được số rồi!
Mấy phút sau, màn hình của Nặc Nặc lóe sáng:
- Ca nói rồi, trong vòng mấy trăm mét cuộc gọi nào ca cũng có thể cảm ứng được, các chú tin chưa?
- Tin cái đầu mày, đã học xong giọng nói của hắn chưa?
Xa Xa khinh thường lấy đầu gẩy nhẹ nó một cái rồi nhắc lấy chuyện chính.
- Ok con dê!
Bộ dạng Nặc Nặc dương dương tự đắc, đột nhiên phát ra giọng nói của Vương Quân An:
- Tao là thiên tài, giọng nói này thì có cái gì là khó học cơ chứ?
Cứ như vậy mà nổ banh chè, nó cũng không quên nhảy một dãy số rồi nói chuyện với bảo vệ đang trực kia:
- Tiểu Lâm, bên bụi cỏ đối diện có một chiếc xe điện, là sáng nay tôi nhặt được. Thế này nhé, cậu hãy đưa nó vào trong… Ừ, giờ cứ để chỗ cạnh phòng điều khiển đi, sáng mai tôi đến lấy.
- Xe điện? Đem vào để cạnh phòng điều khiển?
Hiển nhiên bảo vệ tên tiểu Lâm có chút mê hoặc, nhưng mà đợi hắn nhìn thấy số di động quen thuộc kia thì hắn cũng do dự một chút rồi vâng vâng dạ dạ.
Vì thế mấy phút sau, chiếc xe điện rách nát kia đã được đưa vào. Tiểu Lâm vỗ vỗ bả vai hai gã đồng nghiệp đang ngồi trong phòng điều khiển rồi nói:
- Bí đỏ, còm nhom, hai cậu chú ý một chút, đừng để người ta dắt đi mất nhé!
(Biệt danh thân mật, không phải tên thật)
Bí đỏ cùng còm nhom đưa mắt nhìn xem, thầm nghĩ chiếc xe rách nát này có vứt ra đường chỉ sợ cũng không có ai thèm nhặt.
Nói xong thì tiểu Lâm rời đi, mà trời cũng ngày một tối.
Nhưng mà tới khi trăng lên chiếu sáng hơn một chút thì chợt có mấy bóng đen từ trong cốp xe điện nhảy ra, bùm một tiếng nện xuống mặt đất.
- XXX, vì cái gì mà tao trở thành đệm thịt?
Than thở oán hận một câu, Oa Oa là kẻ đầu tiên đứng lên, lung la lung lay nhảy vào phòng điều khiển.
Có lẽ là nghe được âm thanh kỳ quái nên “bí đỏ” cùng “còm nhom” đều đứng dậy rồi nắm chặt lấy cây côn điện.
Nhưng ngay sau đó, từ bên ngoài đã vang lên giọng nói khiến cho bọn hắn yên tâm:
- Bí đỏ, mở cửa đi, tôi tìm cậu có chút việc!
- Thật là, tiểu Lâm này lắm chuyện quá!
Bất đắc dĩ thở dài, bí đỏ thuận tay mở cửa phòng ra.
Thế nhưng hắn lập tức ngơ ngác bởi vì phía trước trống rỗng, ngay cả cái bóng cũng không có:
- Cái quái gì thế này…
Lập tức theo bản năng bí đỏ liền cầm lấy côn điện.
Nhưng mà đột nhiên một giọng nói từ trên không truyền đến:
- Nè, tiểu mỹ nhân, cười một cái cho đại gia coi nào.
Theo bản năng bí đỏ ngẩng đầu nhìn lên, sau đó trong tầm mắt của hắn, một nồi cơm điện ở trên trời giáng xuống.
- Đáng chết.
Còm nhom đứng sau bí đỏ, thấy vậy thì liền xoay người, vội vàng bấm nút báo động.
Nhưng mà ngay khi hắn gần ấn được một một bóng đen vụt tới rồi một luồng điện phóng ra, còm nhom liền nằm lăn ra đất giống như bí đỏ.
- Oh yeah!
Hoan hô một câu, mấy tên đồ điện liền giẫm lên người hai người bọn họ mà vào, Oa Oa còn không quên bày ra tạo hình mà nó cho là phong cách nhất.
Ngay sau đó, thuận lợi tiến vào phòng điều khiển, Bản Bản trực tiếp nhảy lên chỗ để điều khiển máy tính. Trong chớp mắt chỉ thấy đèn hiệu trên người nó nhấp liên hồi, vô số virut được tải vào hệ thống.
- Đã xong!
Mấy phút sau, Bản Bản hoan hô lên vì đã phá giải được hệ thống phòng ngự:
- Nhưng mà tia hồng ngoại không nằm trong khống chế ở phòng này, cho nên tao chỉ có thể thông báo vị trí của nó chứ không có cách nào phá giải đâu!
- Không thành vấn đề, trước tiên mày cứ xử lý camera chống trộm đi đã!
Oa Oa dường như không có việc gì mà quơ quơ, thầm nghĩ cái gì cũng bị mày phá giải hết thì tao còn chơi cái gì nữa?
Bản Bản "ờ" một tiếng rồi bắt đầu đưa hình ảnh giả vào camera, sau đi truyền đi toàn bộ hệ thống.
Hai phút sau, toàn bộ các phòng điều khiển đều đã được thay đổi. Nói cách khác cho dù bây giờ đám Nặc Nặc có thoát y để múa cột thì cũng không có người thấy nào chỗ khác thường bên trong phòng triển lãm.
Còn nói gì nữa? Vừa nghĩ tới giấc mộng đạo tặc sau nhiều năm sắp thực hiện được thì Oa Oa liền hưng phấn thét lên rồi xông ra ngoài:
- GO! GO! GO!
Trên thực tế, nếu không phải Xa Xa ngăn trở, có lẽ cái nồi cơm chết toi này ngay từ đầu đã điên cuồng mà xông thẳng vào phòng triển lãm.
- Đồ đần, cẩn thận tia hồng ngoại.
Nặc Nặc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thở dài, rất nhanh liền lấy ra rađa mà Bản Bản cung cấp:
- Nghe đây, hiện giờ để tao chỉ huy, đầu tiên mày đi về trái hai bước… Con lợn, đó là bên phải.
Ở chung nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên Nặc Nặc cùng Xa Xa phát hiện được bạn của mình là một kẻ mù hướng, hơn nữa còn mù hướng max level.
Mà nhìn thấy Oa Oa còn ngơ ngác định hướng, Xa Xa đành bất đắc dĩ nói:
- Ngu ngốc, xem ra ca đành phải xuất ra sát chiêu rồi!
Vài giây sau, không biết nó lấy ở đâu một cái áo lót rồi buộc lên bên trái Oa Oa để đánh dấu bên.
Nặc Nặc thở dài một hơi, lần thứ hai phát lệnh chỉ huy:
- Tốt lắm, hiện tại hãy đi về trái hai bước…. Cám ơn trời đất, cuối cùng thì mày cũng không có làm sai.
Sự thật chứng minh, áo lót mà một loại đồ rất là thần kỳ, bởi vì lúc này Oa Oa đã di chuyển thuận lợi đi đến bên cạnh chiếc lồng thủy tinh kia.
Nặc Nặc thở phào một hơi, thấp giọng nói:
- Đừng động vào hệ thống bảo vệ, mày nuốt toàn bộ cái lồng đó đi… Đậu xanh, đợi đã!
Không đợi Oa Oa há nắp nồi, đột nhiên Nặc Nặc nhớ ra cái gì vội vàng trở ra cửa phòng triển lãm.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Oa Oa cùng Xa Xa, nó rất tự nhiên kẹp lấy một cục gạch rồi viết vài chữ to tướng lên tường:
- Thật vất vả mới đến đây một chuyến, nên phải để lại một chút kỷ niệm chứ!
- Khinh bỉ chú!
Oa Oa than thở một tiếng rồi mở nắp nồi ra, trước khi hệ thống báo động kịp hoạt động đã hút cả chiếc lồng thủy tinh vào trong.
Sau đó, nó dương dương tự đắc theo đường cũ nhảy về.
Thấy vậy thì Xa Xa cũng thở phào một hơi:
- Cảm ơn trời đất, cuối cùng thằng ngốc này cũng không làm sai chỗ nào!
Có điều xem ra nó cảm khái quá sớm, bởi vì khi Oa Oa sắp về tới ngon lành thì đột nhiên chiếc áo lót rớt xuống.
Giờ phút này, vẻ mặt Oa Oa trở nên cổ quái rồi chợt xoay người…
- Chết tiệt!
Trong tiếng hét phẫn nộ của Xa Xa thì Oa Oa đã quên mình thả người nhảy lên.
Tiếp đó, nó lộn một vòng 360 độ trên không rồi thuận lợi cắn được cái áo lót, cuối cùng là hoàn toàn mất đi cân bằng…
Trong tiếng thét chói tai, nồi cơm điện kia liền rơi xuống sàn nhà, nhưng mà bất kể thế nào thì nó vẫn quan tâm đến cái áo lót kia:
- Của ca, của ca, tềnh yêu của ca… Hả?
Trong chớp mắt một tiếng báo động chói tai vang lên làm cho cả Nặc Nặc đang “viết bậy” cũng phải rùng mình.
Xa Xa bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc bất chấp cái gì là tia hồng ngoại, vội vàng phóng thẳng vào trong sảnh rồi kẹp lấy tên biến thái mê đồ lót hơn mạng kia.
Cùng lúc đó, bóng dáng mười mấy người bảo vệ đã xuất hiện ở xa, chó nghiệp vụ bên cạnh bọn hắn đã xông lên.
- Của ca, của ca, ca thích chó…
Oa Oa thấy thế thì nó còn muốn xống tới, nhưng mà đánh chết Xa Xa cũng không cho nó có cơ hội.
“Oành”
Bụi khói mù mịt, hình thái Dodge Tomahawk chợt xuất hiện rồi bay lên không, phóng ra xa tới hơn mười mét.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mấy chục tên bảo vệ thì nó giống như một vận động viên nhảy cao vọt ra khỏi tường vây!
- Ách, thứ này chắc là chuột túi?
Đám bảo vệ lấy tiểu Lâm cầm đầu đã hoàn toàn lâm vào hỗn loạn, có điều sự kinh ngạc của bọn hắn còn chưa chấm dứt…
- Gút bai, không cần tiễn đâu!
Cưỡi trên Dodge Tomahawk, một cái di động còn tự nhiên nhấp nháy màn hình rồi tự đắc hô to:
- Còn nữa, ở trên tường ca có để lại một lễ vật đấy!
- Trên tường?
Mấy chục tên bảo vệ đưa mắt nhìn vào tường, sau đó bọn hắn lại hoàn toàn hóa đá.
Nguyên bản bức tường trắng bỗng trở nên có thêm mấy chục chữ: [Ta cưỡi trăng mà đến], [Ăn cắp thật đáng xấu hổ nhưng ăn cướp thật là quang vinh], [Sẽ không nói cho các ngươi biết ta là ai], [Tứ đại vật biểu tượng Phúc Phường Nhai đã tới đây "trơi"]…
- Phụt!
Hơn mười tên bảo vệ đều hộc máu, thầm nghĩ rốt cuộc là cái gì đây?
Có điều làm cho bọn hắn càng trở nên bất ngờ hơn là trong mấy chữ này lại có vài còn chữ viết sai chính tả, có thể thấy được trình độ văn hóa của cái điện thoại kia chẳng ra gì.
Không chỉ có như thế, chỗ [tới đây "trơi"] sai lòi kia nó xem ra cũng biết nên cố ý gạch chân đậm một cái, sau đó viết một dòng nhỏ chú thích bên dưới: "Xin mời tra từ điển".
- Ê, vì sao phải tra từ điển?
Mà ở trên Xa Xa, Oa Oa mê hoặc hỏi chuyện này.
- Đơn giản bởi vì tao không biết viết đúng thế nào!
Nặc Nặc thẳng thắn trả lời:
Bỏ bà nó rồi, tao cảm thấy hình như chúng ta quên cái gì rồi?
- Ặc, mày dường như là nói…
Ba tên yêu quái đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt lộ ra vẻ suy nghĩ gì đó.
Vài giây sau, Oa Oa đột nhiên thở ra một hơi, do dự nói:
- Ê này, Bản Bản đâu?
Cho nên dù đã giao ca trực ban, hắn vẫn đi chung quanh triển lãm một vòng để kiểm tra, thẳng cho đến khi phát hiện không có gì khác thường thì mới yên tâm rời đi.
Mà trong triển lãm hôm nay có hai viên phỉ thúy cực phẩm đến từ Myanmar, tự nhiên là chỗ khiến Vương Quân An phải đặc biệt chú ý.
Hai viên phỉ thúy này là được chủ nhân của nó thuê đặt ở đây, phí bảo hiểm là 30 vạn.Vì muốn bảo vệ an toàn cho nó nên người chịu trách nhiệm còn gắn thêm bộ theo dõi tia hồng ngoại, xem như bỏ vốn không ít.
Mà cũng bởi vì thế nên thân là đội trưởng đội bảo vệ, Vương Quân An không dám có bất kỳ khinh thường nào, mỗi ngày đều tuần tra ba lượt.
Giống như khuya hôm nay vậy, thẳng cho đến khi thấy được mọi chuyện đều bình thường thì hắn mới thay đồ rồi rời khỏi triển lãm, nhưng trước khi đi thì hắn còn dặn dò vài câu với mấy bảo vệ trực ca sau rồi mới phóng xe về nhà.
Chẳng qua, Vương Quân An có cẩn thận đến đâu cũng không chú ý đến được trong bụi cỏ phía ven đường có mấy bóng đen đang ẩn nấp, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của hắn…
- Đã xong, lấy được số rồi!
Mấy phút sau, màn hình của Nặc Nặc lóe sáng:
- Ca nói rồi, trong vòng mấy trăm mét cuộc gọi nào ca cũng có thể cảm ứng được, các chú tin chưa?
- Tin cái đầu mày, đã học xong giọng nói của hắn chưa?
Xa Xa khinh thường lấy đầu gẩy nhẹ nó một cái rồi nhắc lấy chuyện chính.
- Ok con dê!
Bộ dạng Nặc Nặc dương dương tự đắc, đột nhiên phát ra giọng nói của Vương Quân An:
- Tao là thiên tài, giọng nói này thì có cái gì là khó học cơ chứ?
Cứ như vậy mà nổ banh chè, nó cũng không quên nhảy một dãy số rồi nói chuyện với bảo vệ đang trực kia:
- Tiểu Lâm, bên bụi cỏ đối diện có một chiếc xe điện, là sáng nay tôi nhặt được. Thế này nhé, cậu hãy đưa nó vào trong… Ừ, giờ cứ để chỗ cạnh phòng điều khiển đi, sáng mai tôi đến lấy.
- Xe điện? Đem vào để cạnh phòng điều khiển?
Hiển nhiên bảo vệ tên tiểu Lâm có chút mê hoặc, nhưng mà đợi hắn nhìn thấy số di động quen thuộc kia thì hắn cũng do dự một chút rồi vâng vâng dạ dạ.
Vì thế mấy phút sau, chiếc xe điện rách nát kia đã được đưa vào. Tiểu Lâm vỗ vỗ bả vai hai gã đồng nghiệp đang ngồi trong phòng điều khiển rồi nói:
- Bí đỏ, còm nhom, hai cậu chú ý một chút, đừng để người ta dắt đi mất nhé!
(Biệt danh thân mật, không phải tên thật)
Bí đỏ cùng còm nhom đưa mắt nhìn xem, thầm nghĩ chiếc xe rách nát này có vứt ra đường chỉ sợ cũng không có ai thèm nhặt.
Nói xong thì tiểu Lâm rời đi, mà trời cũng ngày một tối.
Nhưng mà tới khi trăng lên chiếu sáng hơn một chút thì chợt có mấy bóng đen từ trong cốp xe điện nhảy ra, bùm một tiếng nện xuống mặt đất.
- XXX, vì cái gì mà tao trở thành đệm thịt?
Than thở oán hận một câu, Oa Oa là kẻ đầu tiên đứng lên, lung la lung lay nhảy vào phòng điều khiển.
Có lẽ là nghe được âm thanh kỳ quái nên “bí đỏ” cùng “còm nhom” đều đứng dậy rồi nắm chặt lấy cây côn điện.
Nhưng ngay sau đó, từ bên ngoài đã vang lên giọng nói khiến cho bọn hắn yên tâm:
- Bí đỏ, mở cửa đi, tôi tìm cậu có chút việc!
- Thật là, tiểu Lâm này lắm chuyện quá!
Bất đắc dĩ thở dài, bí đỏ thuận tay mở cửa phòng ra.
Thế nhưng hắn lập tức ngơ ngác bởi vì phía trước trống rỗng, ngay cả cái bóng cũng không có:
- Cái quái gì thế này…
Lập tức theo bản năng bí đỏ liền cầm lấy côn điện.
Nhưng mà đột nhiên một giọng nói từ trên không truyền đến:
- Nè, tiểu mỹ nhân, cười một cái cho đại gia coi nào.
Theo bản năng bí đỏ ngẩng đầu nhìn lên, sau đó trong tầm mắt của hắn, một nồi cơm điện ở trên trời giáng xuống.
- Đáng chết.
Còm nhom đứng sau bí đỏ, thấy vậy thì liền xoay người, vội vàng bấm nút báo động.
Nhưng mà ngay khi hắn gần ấn được một một bóng đen vụt tới rồi một luồng điện phóng ra, còm nhom liền nằm lăn ra đất giống như bí đỏ.
- Oh yeah!
Hoan hô một câu, mấy tên đồ điện liền giẫm lên người hai người bọn họ mà vào, Oa Oa còn không quên bày ra tạo hình mà nó cho là phong cách nhất.
Ngay sau đó, thuận lợi tiến vào phòng điều khiển, Bản Bản trực tiếp nhảy lên chỗ để điều khiển máy tính. Trong chớp mắt chỉ thấy đèn hiệu trên người nó nhấp liên hồi, vô số virut được tải vào hệ thống.
- Đã xong!
Mấy phút sau, Bản Bản hoan hô lên vì đã phá giải được hệ thống phòng ngự:
- Nhưng mà tia hồng ngoại không nằm trong khống chế ở phòng này, cho nên tao chỉ có thể thông báo vị trí của nó chứ không có cách nào phá giải đâu!
- Không thành vấn đề, trước tiên mày cứ xử lý camera chống trộm đi đã!
Oa Oa dường như không có việc gì mà quơ quơ, thầm nghĩ cái gì cũng bị mày phá giải hết thì tao còn chơi cái gì nữa?
Bản Bản "ờ" một tiếng rồi bắt đầu đưa hình ảnh giả vào camera, sau đi truyền đi toàn bộ hệ thống.
Hai phút sau, toàn bộ các phòng điều khiển đều đã được thay đổi. Nói cách khác cho dù bây giờ đám Nặc Nặc có thoát y để múa cột thì cũng không có người thấy nào chỗ khác thường bên trong phòng triển lãm.
Còn nói gì nữa? Vừa nghĩ tới giấc mộng đạo tặc sau nhiều năm sắp thực hiện được thì Oa Oa liền hưng phấn thét lên rồi xông ra ngoài:
- GO! GO! GO!
Trên thực tế, nếu không phải Xa Xa ngăn trở, có lẽ cái nồi cơm chết toi này ngay từ đầu đã điên cuồng mà xông thẳng vào phòng triển lãm.
- Đồ đần, cẩn thận tia hồng ngoại.
Nặc Nặc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thở dài, rất nhanh liền lấy ra rađa mà Bản Bản cung cấp:
- Nghe đây, hiện giờ để tao chỉ huy, đầu tiên mày đi về trái hai bước… Con lợn, đó là bên phải.
Ở chung nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên Nặc Nặc cùng Xa Xa phát hiện được bạn của mình là một kẻ mù hướng, hơn nữa còn mù hướng max level.
Mà nhìn thấy Oa Oa còn ngơ ngác định hướng, Xa Xa đành bất đắc dĩ nói:
- Ngu ngốc, xem ra ca đành phải xuất ra sát chiêu rồi!
Vài giây sau, không biết nó lấy ở đâu một cái áo lót rồi buộc lên bên trái Oa Oa để đánh dấu bên.
Nặc Nặc thở dài một hơi, lần thứ hai phát lệnh chỉ huy:
- Tốt lắm, hiện tại hãy đi về trái hai bước…. Cám ơn trời đất, cuối cùng thì mày cũng không có làm sai.
Sự thật chứng minh, áo lót mà một loại đồ rất là thần kỳ, bởi vì lúc này Oa Oa đã di chuyển thuận lợi đi đến bên cạnh chiếc lồng thủy tinh kia.
Nặc Nặc thở phào một hơi, thấp giọng nói:
- Đừng động vào hệ thống bảo vệ, mày nuốt toàn bộ cái lồng đó đi… Đậu xanh, đợi đã!
Không đợi Oa Oa há nắp nồi, đột nhiên Nặc Nặc nhớ ra cái gì vội vàng trở ra cửa phòng triển lãm.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Oa Oa cùng Xa Xa, nó rất tự nhiên kẹp lấy một cục gạch rồi viết vài chữ to tướng lên tường:
- Thật vất vả mới đến đây một chuyến, nên phải để lại một chút kỷ niệm chứ!
- Khinh bỉ chú!
Oa Oa than thở một tiếng rồi mở nắp nồi ra, trước khi hệ thống báo động kịp hoạt động đã hút cả chiếc lồng thủy tinh vào trong.
Sau đó, nó dương dương tự đắc theo đường cũ nhảy về.
Thấy vậy thì Xa Xa cũng thở phào một hơi:
- Cảm ơn trời đất, cuối cùng thằng ngốc này cũng không làm sai chỗ nào!
Có điều xem ra nó cảm khái quá sớm, bởi vì khi Oa Oa sắp về tới ngon lành thì đột nhiên chiếc áo lót rớt xuống.
Giờ phút này, vẻ mặt Oa Oa trở nên cổ quái rồi chợt xoay người…
- Chết tiệt!
Trong tiếng hét phẫn nộ của Xa Xa thì Oa Oa đã quên mình thả người nhảy lên.
Tiếp đó, nó lộn một vòng 360 độ trên không rồi thuận lợi cắn được cái áo lót, cuối cùng là hoàn toàn mất đi cân bằng…
Trong tiếng thét chói tai, nồi cơm điện kia liền rơi xuống sàn nhà, nhưng mà bất kể thế nào thì nó vẫn quan tâm đến cái áo lót kia:
- Của ca, của ca, tềnh yêu của ca… Hả?
Trong chớp mắt một tiếng báo động chói tai vang lên làm cho cả Nặc Nặc đang “viết bậy” cũng phải rùng mình.
Xa Xa bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc bất chấp cái gì là tia hồng ngoại, vội vàng phóng thẳng vào trong sảnh rồi kẹp lấy tên biến thái mê đồ lót hơn mạng kia.
Cùng lúc đó, bóng dáng mười mấy người bảo vệ đã xuất hiện ở xa, chó nghiệp vụ bên cạnh bọn hắn đã xông lên.
- Của ca, của ca, ca thích chó…
Oa Oa thấy thế thì nó còn muốn xống tới, nhưng mà đánh chết Xa Xa cũng không cho nó có cơ hội.
“Oành”
Bụi khói mù mịt, hình thái Dodge Tomahawk chợt xuất hiện rồi bay lên không, phóng ra xa tới hơn mười mét.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mấy chục tên bảo vệ thì nó giống như một vận động viên nhảy cao vọt ra khỏi tường vây!
- Ách, thứ này chắc là chuột túi?
Đám bảo vệ lấy tiểu Lâm cầm đầu đã hoàn toàn lâm vào hỗn loạn, có điều sự kinh ngạc của bọn hắn còn chưa chấm dứt…
- Gút bai, không cần tiễn đâu!
Cưỡi trên Dodge Tomahawk, một cái di động còn tự nhiên nhấp nháy màn hình rồi tự đắc hô to:
- Còn nữa, ở trên tường ca có để lại một lễ vật đấy!
- Trên tường?
Mấy chục tên bảo vệ đưa mắt nhìn vào tường, sau đó bọn hắn lại hoàn toàn hóa đá.
Nguyên bản bức tường trắng bỗng trở nên có thêm mấy chục chữ: [Ta cưỡi trăng mà đến], [Ăn cắp thật đáng xấu hổ nhưng ăn cướp thật là quang vinh], [Sẽ không nói cho các ngươi biết ta là ai], [Tứ đại vật biểu tượng Phúc Phường Nhai đã tới đây "trơi"]…
- Phụt!
Hơn mười tên bảo vệ đều hộc máu, thầm nghĩ rốt cuộc là cái gì đây?
Có điều làm cho bọn hắn càng trở nên bất ngờ hơn là trong mấy chữ này lại có vài còn chữ viết sai chính tả, có thể thấy được trình độ văn hóa của cái điện thoại kia chẳng ra gì.
Không chỉ có như thế, chỗ [tới đây "trơi"] sai lòi kia nó xem ra cũng biết nên cố ý gạch chân đậm một cái, sau đó viết một dòng nhỏ chú thích bên dưới: "Xin mời tra từ điển".
- Ê, vì sao phải tra từ điển?
Mà ở trên Xa Xa, Oa Oa mê hoặc hỏi chuyện này.
- Đơn giản bởi vì tao không biết viết đúng thế nào!
Nặc Nặc thẳng thắn trả lời:
Bỏ bà nó rồi, tao cảm thấy hình như chúng ta quên cái gì rồi?
- Ặc, mày dường như là nói…
Ba tên yêu quái đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt lộ ra vẻ suy nghĩ gì đó.
Vài giây sau, Oa Oa đột nhiên thở ra một hơi, do dự nói:
- Ê này, Bản Bản đâu?
/175
|