oOo
Khe khẽ thở dài, Hoàng Bào Quái ngửa đầu uống cạn chén rượu mạnh, lại đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, tức giận đập nát cái chén.
Thấy hắn đột nhiên nổi giận, đám tiểu yêu hai bên vội vàng run rẩy chạy lui ra, chỉ có một kẻ hầu lá gan hơi lớn hơn một chút, nơm nớp lo sợ hỏi:
- Đại vương vì sao tức giận? Đường Tăng kia chúng ta đã khống chế, nếu đại vương lo lắng đêm dài lắm mộng, không bằng hôm nay ăn hắn?
- Không cần, tạm thời cứ giam hắn lại!
Hoàng Bào Quái phất phất tay, tức giận ý bảo người hầu thối lui, vầng trán nhíu chặt trên lại nhiều thêm vài phần lo lắng.
Ngơ ngẩn tại chỗ chốc lát, hắn chợt đứng dậy, đi nhanh về hướng hậu hoa viên trong động.
Bất quá, tuy rằng bước chân mang theo vẻ tức giận khó có thể ức chế, nhưng chờ khi hắn tới gần hậu hoa viên, trông thấy thân ảnh yểu điệu kia xa xa thì vẫn không khỏi chậm lại, thần tình bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng.
- Haizzzz….
Cơ hồ đồng thời, thân ảnh đứng bụi hoa kia cũng khe khẽ phát ra đồng dạng thở dài.
Vài giây sau, ý thức được đang có người tới gần, nàng nhất thời thất kinh xoay đầu lại…
Thấy bộ mặt dữ tợn của Hoàng Bào Quái đằng sau, tiểu mỹ nhân yếu đuối này theo bản năng hoảng sợ lui về phía sau, rồi lại miễn cưỡng dừng bước, chua xót hành lễ nói:
- Thiếp… Thiếp bái kiến đại vương!
Dù cho giọng nói dịu dàng ra sao, nhưng vẻ e ngại cũng chán ghét trong đó vẫn không giấu đi nổi.
Hoàng Bào Quái cười khổ, lại không hề trách móc đối phương, ngược lại dịu giọng an ủi:
- Bách Hoa, nàng cần gì phải luôn e ngại ta như vậy? Ta đã nói rồi, ta không có ác ý, ta là người yêu của nàng kiếp trước, đơ giản là theo ước định kiếp trước đời này đi tìm kiếm nàng…
Lời nói này, Hoàng Bào Quái mấy năm qua không nói một trăm lần cũng có tám mươi lần, chẳng qua Bách Hoa thế nào cũng không chịu tin tưởng, yêu quái xấu xí thô lỗ kinh khủng như vậy tại sao có thể là người yêu kiếp trước của mình.
Chẳng qua, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng bây giờ thân trong yêu động, ng chỉ có thể miễn cưỡng làm mặt tươi cười nói:
- Vâng! Thiếp đã biết, đại vương còn có gì phân phó sao?
- Ta…
Biết lần này an ủi lại vô dụng, Hoàng Bào Quái nhịn không được tức giận bừng bừng, nhưng câu trách mắng vừa tới bên miệng, lại miễn cưỡng nuốt trở vào.
Đúng lúc này một tiểu yêu đột nhiên lao tới, thất kinh nói:
- Đại vương! Đại vương! Có chuyện lớn rồi! Có mấy người ngoài cửa kêu la, nói muốn đại vương đem Đường Tăng giao ra, bằng không bọn hắn sẽ trực tiếp diệt cả nhà chúng ta!
- Chuyện cười!
Trong lòng tức giận đang không chỗ phát tiết, nghe thế Hoàng Bào Quái nhất thời giận dữ, hai tay giơ ngang triệu hoán trường đao ra.
Vung đao chém một đường đứt đôi cánh hoa, hắn lại rít gào quát:
- Tới đúng lúc lắm, để ta đi gặp mấy kẻ khẩu xuất cuồng ngôn kia, phải cho mấy gã đồ đệ của Đường Tăng biết, cái gì gọi là chém gió to thì đau đầu lưỡi!
- Dạ dạ!
Tiểu yêu vội vàng khom người lĩnh mệnh, triệu tập yêu binh ra ngoài tác chiến.
Chẳng qua hơi chút ngừng lại một chút, hắn lại thật cẩn thận nhắc nhở nói:
- Đại vương! Mấy người kia dường như không phải đồ đệ của Đường Tăng… Theo con thấy bọn hắn cũng là yêu quái, nhất là mấy gã hình thù quái dị, so với yêu quái còn yêu quái hơn!
- Quản hắn là lai lịch gì, đao này cũng không ngại trảm thêm mấy cái!
Hoàng Bào Quái hiện đúng là lúc tức giận bừng bừng, trực tiếp xách đao đạp mây lao ra cửa động.
Không đợi thấy rõ tình huống, hắn liền nổi giận đùng đùng quát:
- Tới là kẻ nào, mau mau xưng danh, dưới đao ông nội Hoàng Bào của nhà ngươi không trảm hạng vô danh… Ơ? Lại là mấy yêu quái các ngươi?
Tiếng hô quát còn lay động trong không khí, Hoàng Bào Quái không khỏi ngẩn ra, đã nhận ra mấy gã khốn đến khiêu khích trước mặt này là ai.
Giờ phút này trên bãi đất trống ngoài động đang có một đám yêu quái hình thù kỳ dị chửi bới ầm ĩ. Cầm đầu là một thanh niên trẻ đang cưỡi một vật bằng kim loại, bộ dạng uể oải ngồi ngáp, tựa như là đang đi nghỉ dưỡng.
- Là các ngươi?
Hồi tưởng lại chuyện mấy ngày trước, Hoàng Bào Quái đầu tiên ngẩn ra, rồi không khỏi cười ra tiếng.
- Như thế nào? Lần trước bị ta đoạt mất Đường Tăng, cảm thấy không cam lòng? Cũng tốt, các ngươi đã muốn tìm cái chết, vậy cũng chớ trách ta thủ hạ vô tình, kẻ nào không sợ chết muốn ý kiến thì lên đi!
- Ca nhổ vào! Ai đi tìm cái chết còn không nhất định!
Không đợi Trần Mặc trả lời, Oa Oa đã mang theo một đám đồ đồng đồ gốm xông lên trước.
- Cái gì nhỉ… Hoàng Bào Quái phải không! Thức thời đem Đường Tăng trả lại cho bọn ta, nếu dám nói một chữ “không”, ngươi đời này không làm Hoàng Bào Quái được nữa, đổi sang làm quả dưa chuột được rồi! (Chỗ này chơi chữ, con quái tên Hoàng Bào, còn quả dưa chuột đọc là Hoàng Qua)
- Ặc…
Tuy rằng không biết mình cùng dưa chuột có quan hệ gì, nhưng nghe mấy câu hung hăng càn quấy nhục mạ, Hoàng Bào Quái làm sao còn nhịn được, nhất thời trường đao rung lên vọt tới:
- Đám tiểu yêu các ngươi cũng chỉ có chút công phu miệng lưỡi này thôi… Không cần đi, ăn một đao của ta trước lại nói sau!
Trong lúc nói chuyện, thanh trường đao tràn ngập yêu khí đã đón đầu chém xuống, chẳng qua nhìn đối thủ thần tình dữ tợn, Trần Mặc lại đột nhiên cười cười.
Ngay sau đó, Quan Tam từ bên trong nhảy ra, Bá Vương Khí phóng tới, Yển Nguyệt Đao cũng bám thanh sắc hào quang chặn ngang đánh ra, cùng trường đao kia va chạm một chỗ.
Trong tiếng kim loại rền rĩ, song phương không hẹn mà cùng lui về phía sau vài bước, lại đồng thời khen:
- Hảo đao pháp! Không tưởng được yêu quái nhà ngươi cũng có vài phần thủ đoạn!
- Thường thôi! Thường thôi!
Không đợi Quan Tam trả lời, Trần Mặc liền cười hì hì giành nói.
Nhìn thấy Hoàng Bào Quái lại tiếp tục muốn xông tới, hắn đột nhiên nhếch miệng, như đang không có gì xảy ra cười nói:
- Dù nói thế nào, chúng ta cũng là đặc phái của Sở mai mối hôn nhân Đại Đường… Ngươi có biết, thay người thành toàn nhân duyên là việc rất nguy hiểm, không có có một chút bổn sự, làm sao dám đi ra hành tẩu giang hồ chứ?
- Sở mai mối hôn nhân Đại Đường?
Nguyên bản Hoàng Bào Quái muốn lần thứ hai công kích, đột nhiên nghe danh từ không hiểu ra sao kia, không khỏi ngẩn ra.
- Đó là cái gì? Ta mặc dù đối với Đại Đường không hiểu rõ lắm, nhưng cũng có biết một phần. Trong thiên hạ làm gì có môn phái nào gọi là Sở mai mối hôn nhân Đại Đường, chẳng lẽ là yêu động, hay là môn phái tán tu nào đó?
- Cũng không phải! Chúng ta là một phần của cơ cấu tổ dân phố, thuộc về biên chế sự nghiệp!
Trần Mặc đột nhiên thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Có điều đây không phải việc chính, việc chính là — ngươi có biết chúng ta đi tìm ngươi làm cái gì không?
- Làm cái gì? Cướp Đường Tăng?
Hoàng Bào Quái nghe được há hốc mồm, không khỏi bật thốt lên hô.
- Đương nhiên không phải!
Trần Mặc khẽ lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Sở mai mối hôn nhân Đại Đường chúng ta, tên như ý nghĩa chính là thay người giải quyết tranh cãi hôn nhân!
- Mấy ngày hôm trước, vị cha vợ kia của ngươi tìm tới chúng ta trách cứ, nói có người cướp đi con gái hắn làm lão bà… Hiến pháp nước chúng ta quy định, bất luận kẻ nào dùng thủ đoạn cưỡng ép hôn nhân sẽ không có giá trị hôn nhân thực tế!
- Hiến pháp?
Hoàng Bào Quái lần này thật sự hồ đồ. Suy tư một chút, hắn liền minh bạch ý tứ của đối phương, ngay lập tức cười lạnh vung đao nói:
- Nói nửa ngày! Không phải là thay lão đầu kia đến đòi con gái sao? Không sợ chết cứ tới, ta cùng Bách Hoa đã sớm kết xuống nhân duyên, các ngươi muốn cướp nàng ra khỏi ta, trừ phi trước hết giết ta!
Nói xong, Hoàng Bào Quái đột nhiên mất bình tĩnh, muốn xách đao xông lên liều mạng.
Trần Mặc dường như không có việc gì nhìn lên, thẳng đến lúc trường đao kia cơ hồ muốn chém tới mới đột nhiên cười nói:
- Thực cảm động! Không thể tưởng được Khuê Tinh trong nhị thập bát tú trên bầu trời lại si tình như vậy… Gì nhỉ, lập gia đình phải gả cho Hoàng Bào Quái, những lời này thật sự là chí lý!
Nhẹ nhàng linh hoạt một câu, nhất thời làm cho Hoàng Bào Quái thay đổi sắc mặt, đao sắp chém tới bị kìm hãm rồi nhanh chóng thu về.
Hoàng Bào Quái sắc mặt cổ quái nhìn nhìn Trần Mặc, hồi lâu sau mới hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Làm sao ngươi biết lai lịch của ta? Chẳng lẽ, ngươi là bọn hắn phái tới…
- Không phải! Ta nói rồi, ta là từ Sở mai mối hôn nhân Đại Đường, cho nên tình huống của ngươi đều ghi rõ trong hồ sơ của chúng ta!
Trần Mặc cười hì hì xoa xoa lên cằm, nói ra lai lịch của Hoàng Bào Quái trong Tây Du Ký.
- Hoàng Bào Quái, ở lại núi Uyển Tử động Ba Nguyệt, nguyên là Khuê Tinh trong nhị thập bát tú, cũng chính là Khuê Mộc Lang, bởi vì tại Thiên Cung cùng thị hương ngọc nữ Phi Hương Điện (ngọc nữ châm hương) sinh tình cảm, hai người ước định tư phàm hạ giới… Đằng sau còn cần ta nói không?
Đầy mặt ngạc nhiên nhìn Trần Mặc, Hoàng Bào Quái suýt nữa trường đao cũng rớt, bả vai khe khẽ run rẩy.
Cho tới giờ khắc này nghe được hỏi, hắn mới theo bản năng lắc đầu, lại đột nhiên quát:
- Ngươi muốn thế nào? Ta cùng Bách Hoa sớm có ước định kiếp trước, ta lại không có làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo, chỉ cùng nàng hoàn thành tâm nguyện lúc trước… Thôi! Ta cùng ngươi nói những lời này có ích lợi gì, nếu muốn mang nàng đi trước hết giết ta!
- Không nên kích động! Không nên kích động!
Chứng kiến Hoàng Bào Quái tình cảm không khống chế được muốn ra tay, Trần Mặc vội vàng lắc đầu, dường như không có việc gì nói.
- Ta khi nào thì nói qua muốn tách các ngươi? Van ngươi, mời ngươi nghe rõ ràng chút, chúng ta là Sở mai mối hôn nhân Đại Đường, không phải cơ quan ly hôn Đại Đường... Có câu hủy một toàn miếu không ác bằng phá một hôn sự, ngươi cảm thấy chúng ta giống loại người xấu kia sao?
- Có ý tứ gì?
Hoàng Bào Quái tình mê hoặc, lại cũng không tự chủ được buông trường đao.
Không đợi Trần Mặc trả lời, Nặc Nặc nhảy ra, giành nói:
- Đồ đần, thế cũng không hiểu? Ta nói là cuộc sống giới tính… à không, cuộc sống hôn nhân của ngươi có phải rất không hài hòa không? Lão bà của ngươi có phải mỗi ngày gặp ngươi đều giống như thấy quỷ? Ngươi có phải là muốn thay đổi tình trạng hiện tại hay không?
Làm sao còn có thời gian gì tự hỏi, Hoàng Bào Quái hiển nhiên bị mấy vấn đề liên tiếp này làm hôn mê, bản năng gật gật đầu.
Mấy đồ điện đối mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên không hẹn mà cùng gật đầu, cùng kêu lên nói:
- Một khi đã như vậy thì giờ bỏ vũ khí xuống, nghe chỉ huy của chúng ta… Sở mai mối hôn nhân Đại Đường vì ngài hết lòng phục vụ, sứ mệnh của chúng ta là: hài hoà hài hoà lại hài hòa, làm cho mỗi người đều có một gia đình hạnh phúc!
Khe khẽ thở dài, Hoàng Bào Quái ngửa đầu uống cạn chén rượu mạnh, lại đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, tức giận đập nát cái chén.
Thấy hắn đột nhiên nổi giận, đám tiểu yêu hai bên vội vàng run rẩy chạy lui ra, chỉ có một kẻ hầu lá gan hơi lớn hơn một chút, nơm nớp lo sợ hỏi:
- Đại vương vì sao tức giận? Đường Tăng kia chúng ta đã khống chế, nếu đại vương lo lắng đêm dài lắm mộng, không bằng hôm nay ăn hắn?
- Không cần, tạm thời cứ giam hắn lại!
Hoàng Bào Quái phất phất tay, tức giận ý bảo người hầu thối lui, vầng trán nhíu chặt trên lại nhiều thêm vài phần lo lắng.
Ngơ ngẩn tại chỗ chốc lát, hắn chợt đứng dậy, đi nhanh về hướng hậu hoa viên trong động.
Bất quá, tuy rằng bước chân mang theo vẻ tức giận khó có thể ức chế, nhưng chờ khi hắn tới gần hậu hoa viên, trông thấy thân ảnh yểu điệu kia xa xa thì vẫn không khỏi chậm lại, thần tình bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng.
- Haizzzz….
Cơ hồ đồng thời, thân ảnh đứng bụi hoa kia cũng khe khẽ phát ra đồng dạng thở dài.
Vài giây sau, ý thức được đang có người tới gần, nàng nhất thời thất kinh xoay đầu lại…
Thấy bộ mặt dữ tợn của Hoàng Bào Quái đằng sau, tiểu mỹ nhân yếu đuối này theo bản năng hoảng sợ lui về phía sau, rồi lại miễn cưỡng dừng bước, chua xót hành lễ nói:
- Thiếp… Thiếp bái kiến đại vương!
Dù cho giọng nói dịu dàng ra sao, nhưng vẻ e ngại cũng chán ghét trong đó vẫn không giấu đi nổi.
Hoàng Bào Quái cười khổ, lại không hề trách móc đối phương, ngược lại dịu giọng an ủi:
- Bách Hoa, nàng cần gì phải luôn e ngại ta như vậy? Ta đã nói rồi, ta không có ác ý, ta là người yêu của nàng kiếp trước, đơ giản là theo ước định kiếp trước đời này đi tìm kiếm nàng…
Lời nói này, Hoàng Bào Quái mấy năm qua không nói một trăm lần cũng có tám mươi lần, chẳng qua Bách Hoa thế nào cũng không chịu tin tưởng, yêu quái xấu xí thô lỗ kinh khủng như vậy tại sao có thể là người yêu kiếp trước của mình.
Chẳng qua, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng bây giờ thân trong yêu động, ng chỉ có thể miễn cưỡng làm mặt tươi cười nói:
- Vâng! Thiếp đã biết, đại vương còn có gì phân phó sao?
- Ta…
Biết lần này an ủi lại vô dụng, Hoàng Bào Quái nhịn không được tức giận bừng bừng, nhưng câu trách mắng vừa tới bên miệng, lại miễn cưỡng nuốt trở vào.
Đúng lúc này một tiểu yêu đột nhiên lao tới, thất kinh nói:
- Đại vương! Đại vương! Có chuyện lớn rồi! Có mấy người ngoài cửa kêu la, nói muốn đại vương đem Đường Tăng giao ra, bằng không bọn hắn sẽ trực tiếp diệt cả nhà chúng ta!
- Chuyện cười!
Trong lòng tức giận đang không chỗ phát tiết, nghe thế Hoàng Bào Quái nhất thời giận dữ, hai tay giơ ngang triệu hoán trường đao ra.
Vung đao chém một đường đứt đôi cánh hoa, hắn lại rít gào quát:
- Tới đúng lúc lắm, để ta đi gặp mấy kẻ khẩu xuất cuồng ngôn kia, phải cho mấy gã đồ đệ của Đường Tăng biết, cái gì gọi là chém gió to thì đau đầu lưỡi!
- Dạ dạ!
Tiểu yêu vội vàng khom người lĩnh mệnh, triệu tập yêu binh ra ngoài tác chiến.
Chẳng qua hơi chút ngừng lại một chút, hắn lại thật cẩn thận nhắc nhở nói:
- Đại vương! Mấy người kia dường như không phải đồ đệ của Đường Tăng… Theo con thấy bọn hắn cũng là yêu quái, nhất là mấy gã hình thù quái dị, so với yêu quái còn yêu quái hơn!
- Quản hắn là lai lịch gì, đao này cũng không ngại trảm thêm mấy cái!
Hoàng Bào Quái hiện đúng là lúc tức giận bừng bừng, trực tiếp xách đao đạp mây lao ra cửa động.
Không đợi thấy rõ tình huống, hắn liền nổi giận đùng đùng quát:
- Tới là kẻ nào, mau mau xưng danh, dưới đao ông nội Hoàng Bào của nhà ngươi không trảm hạng vô danh… Ơ? Lại là mấy yêu quái các ngươi?
Tiếng hô quát còn lay động trong không khí, Hoàng Bào Quái không khỏi ngẩn ra, đã nhận ra mấy gã khốn đến khiêu khích trước mặt này là ai.
Giờ phút này trên bãi đất trống ngoài động đang có một đám yêu quái hình thù kỳ dị chửi bới ầm ĩ. Cầm đầu là một thanh niên trẻ đang cưỡi một vật bằng kim loại, bộ dạng uể oải ngồi ngáp, tựa như là đang đi nghỉ dưỡng.
- Là các ngươi?
Hồi tưởng lại chuyện mấy ngày trước, Hoàng Bào Quái đầu tiên ngẩn ra, rồi không khỏi cười ra tiếng.
- Như thế nào? Lần trước bị ta đoạt mất Đường Tăng, cảm thấy không cam lòng? Cũng tốt, các ngươi đã muốn tìm cái chết, vậy cũng chớ trách ta thủ hạ vô tình, kẻ nào không sợ chết muốn ý kiến thì lên đi!
- Ca nhổ vào! Ai đi tìm cái chết còn không nhất định!
Không đợi Trần Mặc trả lời, Oa Oa đã mang theo một đám đồ đồng đồ gốm xông lên trước.
- Cái gì nhỉ… Hoàng Bào Quái phải không! Thức thời đem Đường Tăng trả lại cho bọn ta, nếu dám nói một chữ “không”, ngươi đời này không làm Hoàng Bào Quái được nữa, đổi sang làm quả dưa chuột được rồi! (Chỗ này chơi chữ, con quái tên Hoàng Bào, còn quả dưa chuột đọc là Hoàng Qua)
- Ặc…
Tuy rằng không biết mình cùng dưa chuột có quan hệ gì, nhưng nghe mấy câu hung hăng càn quấy nhục mạ, Hoàng Bào Quái làm sao còn nhịn được, nhất thời trường đao rung lên vọt tới:
- Đám tiểu yêu các ngươi cũng chỉ có chút công phu miệng lưỡi này thôi… Không cần đi, ăn một đao của ta trước lại nói sau!
Trong lúc nói chuyện, thanh trường đao tràn ngập yêu khí đã đón đầu chém xuống, chẳng qua nhìn đối thủ thần tình dữ tợn, Trần Mặc lại đột nhiên cười cười.
Ngay sau đó, Quan Tam từ bên trong nhảy ra, Bá Vương Khí phóng tới, Yển Nguyệt Đao cũng bám thanh sắc hào quang chặn ngang đánh ra, cùng trường đao kia va chạm một chỗ.
Trong tiếng kim loại rền rĩ, song phương không hẹn mà cùng lui về phía sau vài bước, lại đồng thời khen:
- Hảo đao pháp! Không tưởng được yêu quái nhà ngươi cũng có vài phần thủ đoạn!
- Thường thôi! Thường thôi!
Không đợi Quan Tam trả lời, Trần Mặc liền cười hì hì giành nói.
Nhìn thấy Hoàng Bào Quái lại tiếp tục muốn xông tới, hắn đột nhiên nhếch miệng, như đang không có gì xảy ra cười nói:
- Dù nói thế nào, chúng ta cũng là đặc phái của Sở mai mối hôn nhân Đại Đường… Ngươi có biết, thay người thành toàn nhân duyên là việc rất nguy hiểm, không có có một chút bổn sự, làm sao dám đi ra hành tẩu giang hồ chứ?
- Sở mai mối hôn nhân Đại Đường?
Nguyên bản Hoàng Bào Quái muốn lần thứ hai công kích, đột nhiên nghe danh từ không hiểu ra sao kia, không khỏi ngẩn ra.
- Đó là cái gì? Ta mặc dù đối với Đại Đường không hiểu rõ lắm, nhưng cũng có biết một phần. Trong thiên hạ làm gì có môn phái nào gọi là Sở mai mối hôn nhân Đại Đường, chẳng lẽ là yêu động, hay là môn phái tán tu nào đó?
- Cũng không phải! Chúng ta là một phần của cơ cấu tổ dân phố, thuộc về biên chế sự nghiệp!
Trần Mặc đột nhiên thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Có điều đây không phải việc chính, việc chính là — ngươi có biết chúng ta đi tìm ngươi làm cái gì không?
- Làm cái gì? Cướp Đường Tăng?
Hoàng Bào Quái nghe được há hốc mồm, không khỏi bật thốt lên hô.
- Đương nhiên không phải!
Trần Mặc khẽ lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Sở mai mối hôn nhân Đại Đường chúng ta, tên như ý nghĩa chính là thay người giải quyết tranh cãi hôn nhân!
- Mấy ngày hôm trước, vị cha vợ kia của ngươi tìm tới chúng ta trách cứ, nói có người cướp đi con gái hắn làm lão bà… Hiến pháp nước chúng ta quy định, bất luận kẻ nào dùng thủ đoạn cưỡng ép hôn nhân sẽ không có giá trị hôn nhân thực tế!
- Hiến pháp?
Hoàng Bào Quái lần này thật sự hồ đồ. Suy tư một chút, hắn liền minh bạch ý tứ của đối phương, ngay lập tức cười lạnh vung đao nói:
- Nói nửa ngày! Không phải là thay lão đầu kia đến đòi con gái sao? Không sợ chết cứ tới, ta cùng Bách Hoa đã sớm kết xuống nhân duyên, các ngươi muốn cướp nàng ra khỏi ta, trừ phi trước hết giết ta!
Nói xong, Hoàng Bào Quái đột nhiên mất bình tĩnh, muốn xách đao xông lên liều mạng.
Trần Mặc dường như không có việc gì nhìn lên, thẳng đến lúc trường đao kia cơ hồ muốn chém tới mới đột nhiên cười nói:
- Thực cảm động! Không thể tưởng được Khuê Tinh trong nhị thập bát tú trên bầu trời lại si tình như vậy… Gì nhỉ, lập gia đình phải gả cho Hoàng Bào Quái, những lời này thật sự là chí lý!
Nhẹ nhàng linh hoạt một câu, nhất thời làm cho Hoàng Bào Quái thay đổi sắc mặt, đao sắp chém tới bị kìm hãm rồi nhanh chóng thu về.
Hoàng Bào Quái sắc mặt cổ quái nhìn nhìn Trần Mặc, hồi lâu sau mới hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Làm sao ngươi biết lai lịch của ta? Chẳng lẽ, ngươi là bọn hắn phái tới…
- Không phải! Ta nói rồi, ta là từ Sở mai mối hôn nhân Đại Đường, cho nên tình huống của ngươi đều ghi rõ trong hồ sơ của chúng ta!
Trần Mặc cười hì hì xoa xoa lên cằm, nói ra lai lịch của Hoàng Bào Quái trong Tây Du Ký.
- Hoàng Bào Quái, ở lại núi Uyển Tử động Ba Nguyệt, nguyên là Khuê Tinh trong nhị thập bát tú, cũng chính là Khuê Mộc Lang, bởi vì tại Thiên Cung cùng thị hương ngọc nữ Phi Hương Điện (ngọc nữ châm hương) sinh tình cảm, hai người ước định tư phàm hạ giới… Đằng sau còn cần ta nói không?
Đầy mặt ngạc nhiên nhìn Trần Mặc, Hoàng Bào Quái suýt nữa trường đao cũng rớt, bả vai khe khẽ run rẩy.
Cho tới giờ khắc này nghe được hỏi, hắn mới theo bản năng lắc đầu, lại đột nhiên quát:
- Ngươi muốn thế nào? Ta cùng Bách Hoa sớm có ước định kiếp trước, ta lại không có làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo, chỉ cùng nàng hoàn thành tâm nguyện lúc trước… Thôi! Ta cùng ngươi nói những lời này có ích lợi gì, nếu muốn mang nàng đi trước hết giết ta!
- Không nên kích động! Không nên kích động!
Chứng kiến Hoàng Bào Quái tình cảm không khống chế được muốn ra tay, Trần Mặc vội vàng lắc đầu, dường như không có việc gì nói.
- Ta khi nào thì nói qua muốn tách các ngươi? Van ngươi, mời ngươi nghe rõ ràng chút, chúng ta là Sở mai mối hôn nhân Đại Đường, không phải cơ quan ly hôn Đại Đường... Có câu hủy một toàn miếu không ác bằng phá một hôn sự, ngươi cảm thấy chúng ta giống loại người xấu kia sao?
- Có ý tứ gì?
Hoàng Bào Quái tình mê hoặc, lại cũng không tự chủ được buông trường đao.
Không đợi Trần Mặc trả lời, Nặc Nặc nhảy ra, giành nói:
- Đồ đần, thế cũng không hiểu? Ta nói là cuộc sống giới tính… à không, cuộc sống hôn nhân của ngươi có phải rất không hài hòa không? Lão bà của ngươi có phải mỗi ngày gặp ngươi đều giống như thấy quỷ? Ngươi có phải là muốn thay đổi tình trạng hiện tại hay không?
Làm sao còn có thời gian gì tự hỏi, Hoàng Bào Quái hiển nhiên bị mấy vấn đề liên tiếp này làm hôn mê, bản năng gật gật đầu.
Mấy đồ điện đối mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên không hẹn mà cùng gật đầu, cùng kêu lên nói:
- Một khi đã như vậy thì giờ bỏ vũ khí xuống, nghe chỉ huy của chúng ta… Sở mai mối hôn nhân Đại Đường vì ngài hết lòng phục vụ, sứ mệnh của chúng ta là: hài hoà hài hoà lại hài hòa, làm cho mỗi người đều có một gia đình hạnh phúc!
/175
|