- Hai phút?
Nghe Trần Mặc nói, cổ tay Matsumoto đột nhiên run rẩy, vừa mới cầm trong tay cái dao gọt trái cây lại làm rớt.
Mà đầu bếp Kamikawa bên cạnh lại nhẹ nhàng lắc đầu thở dài, hiển nhiên đối với chuyện này không ôm bất cứ hy vọng nào.
Trên thực tế, ngón tay của Matsumoto quá cứng, đến nỗi củ khoai tây được hắn gọt xong lại nhỏ đi một nửa mà vẫn còn vỏ… Dưới tình huống này, sao có thể trông cậy trong hai phút hắn học được đao công.
Vậy phải thử mới biết được!
Trần Mặc xoay người lấy lại con dao, trong lúc mọi người không chú ý tới thì lén đưa vào một luồng thanh mang.
Giờ khắc này, cái dao nhìn như thông thường đột nhiên hơi hơi vặn vẹo, lưỡi dao cong lên vài cái, rồi lại lập tức khôi phục bình thường.
Dường như không có việc gì thở phào một cái, Trần Mặc đem dao gọt trái cây đưa lại cho Matsumoto, xoa xoa cằm nói:
- Thử lại lần nữa xem, có lẽ sẽ thuận lợi.
- Vâng…
Do dự mà tiếp nhận con dao, Matsumoto căng thẳng vận lực, nhất thời làm đứt gần nửa quả táo.
Kamikawa không nói gì thở dài, còn bên cạnh người vây xem sớm đã hinh hích cười, ngay cả Diệp Dung cũng bắt đầu hoài nghi quan điểm "cần cù" của mình có chính xác hay không.
Tuy nhiên trong không khí như vậy, Trần Mặc lại vẫn một vẻ bình thản ung dung, cầm một quả táo khác đưa cho Matsumoto:
- Lại đến! Lúc này đây, anh không cần miễn cưỡng chính mình đi khống chế dao, đi theo cảm giác đi, đi theo dao đi!
- Vâng…
Chần chờ gật gật đầu, Matsumoto thật sự nhẹ nhàng nắm chuôi đao, bắt buộc chính mình không được nghĩ nhiều nữa.
Trong chớp mắt, con dao không hề được phát lực run rẩy vài cái, sau đó giống như có sinh mệnh, nhanh chóng xoay tròn dọc theo quả táo.
Chỉ vài giây sau, một lớp vỏ táo nguyên vẹn đã nhẹ nhàng rơi trên bàn, hơn nữa còn có thể chắp lại thành quả táo hoàn chỉnh, thậm chí không đứt dù chỉ một vết.
- Làm sao có thể?
Kamikawa nhất thời ngạc nhiên biến sắc, nếu không phải từng là xem qua Matsumoto đao công, hắn thậm chí sẽ hoài nghi đối phương thông đồng trêu đùa chính mình.
Thế nhưng nếu không phải thông đồng thì một màn khó tin trước mắt giải thích thế nào đây? Tại sao có người có thể thật sự trong 2 phút biến một dân ngoại đạo thành thiên tài?
- Đương nhiên là tôi có biện pháp riêng!
Thử nghiệm thành công, Trần Mặc cũng không nhịn được thở phào một cái.
Mà thấy chính mình sáng tạo kỳ tích, Matsumoto còn đầy mặt ngạc nhiên đờ đẫn, nhưng chỉ vài giây sau, hắn đột nhiên cầm dao gọt trái cây xông đến.
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, liên tục không ngừng lui về phía sau vài bước:
- Khoan, có gì nói thì cứ ném dao xuống đã!
Thực may mắn, bị Trần Mặc nhắc nhở như vậy, Matsumoto cuối cùng tỉnh ra ném dao xuống, sau đó bịch một tiếng quỳ xuống.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn hướng về Trần Mặc bang bang dập đầu ba cái, mặt đầy kích động nói:
- Lão sư, xin người hãy thu con làm đồ đệ, con nhất định phải theo ngài học tập…
- Không thành vấn đề!
Trần Mặc không hề do dự trả lời, thật giống như đã đợi chuyện này lâu rồi.
Matsumoto không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên há to mồm, điều này hiển nhiên vượt ngoài dự liệu của hắn.
Theo hắn dự đoán, vị lão sư thần bí này sẽ ra sức khước từ, nói không chừng còn muốn mình quỳ trước cửa mấy ngày mấy đêm mới bằng lòng đáp ứng.
- Tôi không thích làm rách việc, dù sao cậu cũng sẽ giao học phí, đúng không?
Dường như không có việc gì nhún nhún vai, Trần Mặc kéo Matsumoto đứng lên, lại khẽ nhíu mày nói:
- Chỉ là phương pháp dạy của tôi khá kỳ quái, hơn nữa cấm truyền bá ra ngoài, cậu có đồng ý điều kiện này không?
Còn phải hỏi sao? Matsumoto đương nhiên là liên tục gật đầu, hận không thể lập tức viết huyết thư để chứng minh trong sạch của mình.
Diệp Dung cùng Gia Địch bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên minh bạch dụng ý của Trần Mặc —— nếu không có cách nào tham gia giải đấu thì phái một đại biểu dự thi cũng vậy, chỉ cần cuối cùng có thể mang Lưu Ly Thanh Bình kia về là được!
- Nhưng mà người này có thể đạt quán quân sao?
Hiểu thì hiểu, nhưng nhìn Matsumoto ngơ ngơ ngác ngác, Diệp Dung vẫn rất hoài nghi kế hoạch này có thể thành công hay không.
Nhưng Trần Mặc biểu hiện được rất có lòng tin, hắn trực tiếp vỗ vỗ bả vai Matsumoto, cười hì hì nói:
- Tốt lắm, như vậy giờ theo ta đi... Kamikawa tiên sinh, tôi có thể mượn phòng bếp của ngài dùng một chút không?
- Có thể!
Kamikawa hiển nhiên cũng rất tò mò, ngay lập tức muốn theo sau.
Chẳng qua, hắn vừa định bước vào bếp thì Trần Mặc đã nhanh chóng đóng cửa:
- Thật có lỗi, đây là bí mật của sư môn, chỉ sợ tôi không thể để cho ngài tiến vào xem.
- Sư môn? Nếu ngài không ngại có thể nói lai lịch sư môn mình không?
Kamikawa ngẩn ra, nhưng vẫn là nhịn không được hỏi.
Trần Mặc vô nghĩa nhún nhún vai, ngoắc tay ra hiệu cho Diệp Dung, sau đó nàng lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực, lớn tiếng tuyên bố:
- Mặc Mặc nhà tôi chính là truyền nhân đời thứ ba mươi hai của Trung Hoa tiểu đương gia!
- Ặc…
Kamikawa biểu tình nhất thời cổ quái tới cực điểm, bộ mặt vặn vẹo không biết là cười hay là khóc.
Mấy chục thực khách đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên đều hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, trong đó một người đàn ông trung niên nhịn không được nói:
- Trung Hoa tiểu đương gia kia lẽ nào là bộ manga mà nước ta từng phát hành?
(Link cho bác nào muốn đọc, hay phết, đêm đọc thì đói đừng hỏi: http://thichtruyentranh.com/tieu-dau...dinh/6773.html )
Đáp án này rất nhiều người đều muốn biết, nhưng đương sự thì đã đóng kín cửa phòng bếp, hình như không có hứng thú trả lời vấn đề này.
Vài giây sau, chỉ nghe Matsumoto đột nhiên kinh hô một tiếng, hình như thấy được chuyện gì đó khó có thể tin.
Nhưng khi người xem đang nhịn không được to nhỏ thảo luận đó là cái gì thì trong phòng bếp lại đột nhiên khôi phục yên tĩnh, chỉ có tiếng dụng cụ làm bếp va chạm thi thoảng vang lên rất nhỏ.
- Ngạc nhiên lắm hả!
Bỏ qua một đám hiếu kỳ đang dỏng tai nghe lén, giờ phút này cạnh bàn gỗ trong phong bếp, Trần Mặc lại đang khoái trá phun ra vài vòng khói.
Matsumoto mặt trắng bệch ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai mắt trừng lớn đến con mắt cũng có thể rơi ra, mà ánh mắt của hắn lại thủy chung dừng trên bàn gỗ.
Trên mặt bàn, mấy đồ điện đang bày ra tạo hình La Hán, nhất tề đánh giá nhập học đồ nhập môn này…
- Lão đại, anh muốn bọn em dạy gã này sao?
Nhìn nhìn Matsumoto, Oa Oa rốt cục nhảy xuống, lung la lung lay đi một vòng:
- Nhưng mà gã này thoạt nhìn rất ngu ngốc… Nhìn cái gì, chưa từng thấy nồi cơm điện nào đẹp trai thế này sao? Còn nhìn nữa ca sẽ nấu mi!
Vốn đã hoàn toàn hóa đá, Matsumoto liền bị dọa lùi ra sau, ắn đột nhiên nhớ tới bản tin trên báo sáng nay. Nếu trên đó viết đúng sự thật, vậy đêm qua tập kích Tokyo chính là mấy đồ điện trước mắt này.
Có điều không đợi hắn nghĩ kịp xem chính mình có cần kêu cứu hay không, Trần Mặc đã nhàn nhã ngồi bắt chéo chân nói:
- Chớ khẩn trương! Chúng nó không có ác ý, hơn nữa sẽ cậu nhanh chóng trở thành đầu bếp vĩ đại!
Nghe được hai chữ "đầu bếp", Matsumoto còn đang đắm chìm trong ngạc nhiên cùng khủng hoảng, rốt cục đã khôi phục vài phần lý trí cùng dũng khí.
Nhưng mà nhìn mấy yêu quái trước mắt, hắn vẫn nhịn không được hỏi:
- Lão sư, vì sao ngài lại nói bí mật này cho con, nếu… Con nói là nếu thôi, nếu con báo chuyện này cho cảnh sát…
- Cậu có thể thử xem, tôi cam đoan xui xẻo trước tiên chính là cậu!
Trần Mặc dường như không có việc gì nhún nhún vai, cười hì hì nói:
- Hơn nữa quan trọng là… tôi nhìn người luôn rất chuẩn, cậu sẽ vì chút tiền thưởng mà bán tôi sao?
- Không! Đương nhiên sẽ không!
Giống như cảm giác đã bị vũ nhục, Matsumoto lập tức ngẩng đầu lên, tức giận giải thích:
- Lão sư, tuy rằng con không học cao, nhưng cũng biết tôn sư trọng đạo, hơn nữa ngài lại trong lúc nguy nan đưa tay giúp đỡ con, làm sao con có thể phản bội ngài…
- Người này, thật không có chút hài hước nào!
Không đợi Matsumoto nói xong, Nặc Nặc đã rất buồn rầu thốt.
Lập tức nhảy lên bả vai Matsumoto, nó gõ gõ đầu hắn như gõ dưa hấu mà nói:
- Xem ra não cũng không to lắm, khó khách lại ngoan cố mà hâm hâm như vậy! Nhưng không sao, chỉ cần Oa Oa thay chú làm vài món thì cam đoan có thể đạt được danh hiệu Trù Thần (thần bếp)!
- Không có đơn giản vậy đâu!
Trần Mặc khẽ lắc đầu, chỉ vào Oa Oa nói:
- Tụi mày đừng quên giải đấu này sẽ được cử hành công khai, Oa Oa có lợi hại hơn cũng không thể qua mặt nhiều người thế được.
- Cho nên, chúng ta sẽ dùng nó cho công đoạn làm chín, còn Matsumoto… Ừm, vẫn phải học một chút để ra vẻ mới được.
Đến đây, Matsumoto đã hoàn toàn hóa đá, hắn thậm chí không rõ mình rốt cuộc phải làm những gì.
Trần Mặc bóp bóp trán, trầm ngâm nói:
- Thế này đi! Bản Bản tra tư liệu rồi dạy Matsumoto một ít thường thức cơ bản, Oa Oa cùng Nặc Nặc phụ trách uốn nắn thế tay, về phần đao công cùng sử dụng đồ làm bếp…
Xoa xoa cằm, Trần Mặc đột nhiên đi đến phía trước giá gỗ, lấy xuống năm con dao làm bếp.
Hít một hơi thật sâu, hắn dùng cả hai tay chạm lên bộ dao làm bếp, cứ thế bảo trì tư thế gần hai phút.
Ngay sau đó, một luồng sáng như ẩn như hiện đột nhiên dâng lên, đem bộ đao hoàn toàn bao phủ, thi thoảng còn phát lên tiếng thở phì phò.
Mấy phút sau, đợi cho thanh mang dần dần yếu bớt thì Trần Mặc lại quay đầu nhìn Oa Oa nói:
- Oa Oa, hỗ trợ rót vào thanh mang!
- Lão đại, yêu lực của em cũng không nhiều!
Oa Oa không cam lòng nhưng vẫn đành tiến lên vài bước, mở ra cái nắp phun ra một đạo thanh mang.
Dưới sự phối hợp của nó, thanh mang trên bộ dao vốn đang ảm đạm nhất thời trở nên chói mắt, chiếu sáng bừng cả gian bếp.
Đợi cho thanh mang lần thứ hai tiêu tán thì năm con dao trên mặt bàn đột nhiên không hẹn mà cùng nhẹ nhàng run rẩy lên, giống như là vừa được tặng cho sinh mệnh…
- Hoàn thành! Toàn bộ năng lượng ca tích tụ cũng hết sạch!
Khẽ thở phào một cái, Trần Mặc sắc mặt tái nhợt ngồi trở lại trên ghế, cái trán mồ hôi đầm đìa giống như dòng suối nhỏ.
Trong ánh mắt chờ mong của hắn, năm con dao kia lại đột nhiên run lên, rồi tức thì đồng thời đứng thẳng dậy, kêu một tiếng “phù” thật dài.
Tại chỗ xoay tròn vài vòng, chúng nó đột nhiên nhảy đến trước mặt Oa Oa, trăm miệng một lời nói:
- Lão đại ở trên, xin nhận của tổ thái đao năm người một lạy!
Nghe Trần Mặc nói, cổ tay Matsumoto đột nhiên run rẩy, vừa mới cầm trong tay cái dao gọt trái cây lại làm rớt.
Mà đầu bếp Kamikawa bên cạnh lại nhẹ nhàng lắc đầu thở dài, hiển nhiên đối với chuyện này không ôm bất cứ hy vọng nào.
Trên thực tế, ngón tay của Matsumoto quá cứng, đến nỗi củ khoai tây được hắn gọt xong lại nhỏ đi một nửa mà vẫn còn vỏ… Dưới tình huống này, sao có thể trông cậy trong hai phút hắn học được đao công.
Vậy phải thử mới biết được!
Trần Mặc xoay người lấy lại con dao, trong lúc mọi người không chú ý tới thì lén đưa vào một luồng thanh mang.
Giờ khắc này, cái dao nhìn như thông thường đột nhiên hơi hơi vặn vẹo, lưỡi dao cong lên vài cái, rồi lại lập tức khôi phục bình thường.
Dường như không có việc gì thở phào một cái, Trần Mặc đem dao gọt trái cây đưa lại cho Matsumoto, xoa xoa cằm nói:
- Thử lại lần nữa xem, có lẽ sẽ thuận lợi.
- Vâng…
Do dự mà tiếp nhận con dao, Matsumoto căng thẳng vận lực, nhất thời làm đứt gần nửa quả táo.
Kamikawa không nói gì thở dài, còn bên cạnh người vây xem sớm đã hinh hích cười, ngay cả Diệp Dung cũng bắt đầu hoài nghi quan điểm "cần cù" của mình có chính xác hay không.
Tuy nhiên trong không khí như vậy, Trần Mặc lại vẫn một vẻ bình thản ung dung, cầm một quả táo khác đưa cho Matsumoto:
- Lại đến! Lúc này đây, anh không cần miễn cưỡng chính mình đi khống chế dao, đi theo cảm giác đi, đi theo dao đi!
- Vâng…
Chần chờ gật gật đầu, Matsumoto thật sự nhẹ nhàng nắm chuôi đao, bắt buộc chính mình không được nghĩ nhiều nữa.
Trong chớp mắt, con dao không hề được phát lực run rẩy vài cái, sau đó giống như có sinh mệnh, nhanh chóng xoay tròn dọc theo quả táo.
Chỉ vài giây sau, một lớp vỏ táo nguyên vẹn đã nhẹ nhàng rơi trên bàn, hơn nữa còn có thể chắp lại thành quả táo hoàn chỉnh, thậm chí không đứt dù chỉ một vết.
- Làm sao có thể?
Kamikawa nhất thời ngạc nhiên biến sắc, nếu không phải từng là xem qua Matsumoto đao công, hắn thậm chí sẽ hoài nghi đối phương thông đồng trêu đùa chính mình.
Thế nhưng nếu không phải thông đồng thì một màn khó tin trước mắt giải thích thế nào đây? Tại sao có người có thể thật sự trong 2 phút biến một dân ngoại đạo thành thiên tài?
- Đương nhiên là tôi có biện pháp riêng!
Thử nghiệm thành công, Trần Mặc cũng không nhịn được thở phào một cái.
Mà thấy chính mình sáng tạo kỳ tích, Matsumoto còn đầy mặt ngạc nhiên đờ đẫn, nhưng chỉ vài giây sau, hắn đột nhiên cầm dao gọt trái cây xông đến.
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, liên tục không ngừng lui về phía sau vài bước:
- Khoan, có gì nói thì cứ ném dao xuống đã!
Thực may mắn, bị Trần Mặc nhắc nhở như vậy, Matsumoto cuối cùng tỉnh ra ném dao xuống, sau đó bịch một tiếng quỳ xuống.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn hướng về Trần Mặc bang bang dập đầu ba cái, mặt đầy kích động nói:
- Lão sư, xin người hãy thu con làm đồ đệ, con nhất định phải theo ngài học tập…
- Không thành vấn đề!
Trần Mặc không hề do dự trả lời, thật giống như đã đợi chuyện này lâu rồi.
Matsumoto không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên há to mồm, điều này hiển nhiên vượt ngoài dự liệu của hắn.
Theo hắn dự đoán, vị lão sư thần bí này sẽ ra sức khước từ, nói không chừng còn muốn mình quỳ trước cửa mấy ngày mấy đêm mới bằng lòng đáp ứng.
- Tôi không thích làm rách việc, dù sao cậu cũng sẽ giao học phí, đúng không?
Dường như không có việc gì nhún nhún vai, Trần Mặc kéo Matsumoto đứng lên, lại khẽ nhíu mày nói:
- Chỉ là phương pháp dạy của tôi khá kỳ quái, hơn nữa cấm truyền bá ra ngoài, cậu có đồng ý điều kiện này không?
Còn phải hỏi sao? Matsumoto đương nhiên là liên tục gật đầu, hận không thể lập tức viết huyết thư để chứng minh trong sạch của mình.
Diệp Dung cùng Gia Địch bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên minh bạch dụng ý của Trần Mặc —— nếu không có cách nào tham gia giải đấu thì phái một đại biểu dự thi cũng vậy, chỉ cần cuối cùng có thể mang Lưu Ly Thanh Bình kia về là được!
- Nhưng mà người này có thể đạt quán quân sao?
Hiểu thì hiểu, nhưng nhìn Matsumoto ngơ ngơ ngác ngác, Diệp Dung vẫn rất hoài nghi kế hoạch này có thể thành công hay không.
Nhưng Trần Mặc biểu hiện được rất có lòng tin, hắn trực tiếp vỗ vỗ bả vai Matsumoto, cười hì hì nói:
- Tốt lắm, như vậy giờ theo ta đi... Kamikawa tiên sinh, tôi có thể mượn phòng bếp của ngài dùng một chút không?
- Có thể!
Kamikawa hiển nhiên cũng rất tò mò, ngay lập tức muốn theo sau.
Chẳng qua, hắn vừa định bước vào bếp thì Trần Mặc đã nhanh chóng đóng cửa:
- Thật có lỗi, đây là bí mật của sư môn, chỉ sợ tôi không thể để cho ngài tiến vào xem.
- Sư môn? Nếu ngài không ngại có thể nói lai lịch sư môn mình không?
Kamikawa ngẩn ra, nhưng vẫn là nhịn không được hỏi.
Trần Mặc vô nghĩa nhún nhún vai, ngoắc tay ra hiệu cho Diệp Dung, sau đó nàng lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực, lớn tiếng tuyên bố:
- Mặc Mặc nhà tôi chính là truyền nhân đời thứ ba mươi hai của Trung Hoa tiểu đương gia!
- Ặc…
Kamikawa biểu tình nhất thời cổ quái tới cực điểm, bộ mặt vặn vẹo không biết là cười hay là khóc.
Mấy chục thực khách đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên đều hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, trong đó một người đàn ông trung niên nhịn không được nói:
- Trung Hoa tiểu đương gia kia lẽ nào là bộ manga mà nước ta từng phát hành?
(Link cho bác nào muốn đọc, hay phết, đêm đọc thì đói đừng hỏi: http://thichtruyentranh.com/tieu-dau...dinh/6773.html )
Đáp án này rất nhiều người đều muốn biết, nhưng đương sự thì đã đóng kín cửa phòng bếp, hình như không có hứng thú trả lời vấn đề này.
Vài giây sau, chỉ nghe Matsumoto đột nhiên kinh hô một tiếng, hình như thấy được chuyện gì đó khó có thể tin.
Nhưng khi người xem đang nhịn không được to nhỏ thảo luận đó là cái gì thì trong phòng bếp lại đột nhiên khôi phục yên tĩnh, chỉ có tiếng dụng cụ làm bếp va chạm thi thoảng vang lên rất nhỏ.
- Ngạc nhiên lắm hả!
Bỏ qua một đám hiếu kỳ đang dỏng tai nghe lén, giờ phút này cạnh bàn gỗ trong phong bếp, Trần Mặc lại đang khoái trá phun ra vài vòng khói.
Matsumoto mặt trắng bệch ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai mắt trừng lớn đến con mắt cũng có thể rơi ra, mà ánh mắt của hắn lại thủy chung dừng trên bàn gỗ.
Trên mặt bàn, mấy đồ điện đang bày ra tạo hình La Hán, nhất tề đánh giá nhập học đồ nhập môn này…
- Lão đại, anh muốn bọn em dạy gã này sao?
Nhìn nhìn Matsumoto, Oa Oa rốt cục nhảy xuống, lung la lung lay đi một vòng:
- Nhưng mà gã này thoạt nhìn rất ngu ngốc… Nhìn cái gì, chưa từng thấy nồi cơm điện nào đẹp trai thế này sao? Còn nhìn nữa ca sẽ nấu mi!
Vốn đã hoàn toàn hóa đá, Matsumoto liền bị dọa lùi ra sau, ắn đột nhiên nhớ tới bản tin trên báo sáng nay. Nếu trên đó viết đúng sự thật, vậy đêm qua tập kích Tokyo chính là mấy đồ điện trước mắt này.
Có điều không đợi hắn nghĩ kịp xem chính mình có cần kêu cứu hay không, Trần Mặc đã nhàn nhã ngồi bắt chéo chân nói:
- Chớ khẩn trương! Chúng nó không có ác ý, hơn nữa sẽ cậu nhanh chóng trở thành đầu bếp vĩ đại!
Nghe được hai chữ "đầu bếp", Matsumoto còn đang đắm chìm trong ngạc nhiên cùng khủng hoảng, rốt cục đã khôi phục vài phần lý trí cùng dũng khí.
Nhưng mà nhìn mấy yêu quái trước mắt, hắn vẫn nhịn không được hỏi:
- Lão sư, vì sao ngài lại nói bí mật này cho con, nếu… Con nói là nếu thôi, nếu con báo chuyện này cho cảnh sát…
- Cậu có thể thử xem, tôi cam đoan xui xẻo trước tiên chính là cậu!
Trần Mặc dường như không có việc gì nhún nhún vai, cười hì hì nói:
- Hơn nữa quan trọng là… tôi nhìn người luôn rất chuẩn, cậu sẽ vì chút tiền thưởng mà bán tôi sao?
- Không! Đương nhiên sẽ không!
Giống như cảm giác đã bị vũ nhục, Matsumoto lập tức ngẩng đầu lên, tức giận giải thích:
- Lão sư, tuy rằng con không học cao, nhưng cũng biết tôn sư trọng đạo, hơn nữa ngài lại trong lúc nguy nan đưa tay giúp đỡ con, làm sao con có thể phản bội ngài…
- Người này, thật không có chút hài hước nào!
Không đợi Matsumoto nói xong, Nặc Nặc đã rất buồn rầu thốt.
Lập tức nhảy lên bả vai Matsumoto, nó gõ gõ đầu hắn như gõ dưa hấu mà nói:
- Xem ra não cũng không to lắm, khó khách lại ngoan cố mà hâm hâm như vậy! Nhưng không sao, chỉ cần Oa Oa thay chú làm vài món thì cam đoan có thể đạt được danh hiệu Trù Thần (thần bếp)!
- Không có đơn giản vậy đâu!
Trần Mặc khẽ lắc đầu, chỉ vào Oa Oa nói:
- Tụi mày đừng quên giải đấu này sẽ được cử hành công khai, Oa Oa có lợi hại hơn cũng không thể qua mặt nhiều người thế được.
- Cho nên, chúng ta sẽ dùng nó cho công đoạn làm chín, còn Matsumoto… Ừm, vẫn phải học một chút để ra vẻ mới được.
Đến đây, Matsumoto đã hoàn toàn hóa đá, hắn thậm chí không rõ mình rốt cuộc phải làm những gì.
Trần Mặc bóp bóp trán, trầm ngâm nói:
- Thế này đi! Bản Bản tra tư liệu rồi dạy Matsumoto một ít thường thức cơ bản, Oa Oa cùng Nặc Nặc phụ trách uốn nắn thế tay, về phần đao công cùng sử dụng đồ làm bếp…
Xoa xoa cằm, Trần Mặc đột nhiên đi đến phía trước giá gỗ, lấy xuống năm con dao làm bếp.
Hít một hơi thật sâu, hắn dùng cả hai tay chạm lên bộ dao làm bếp, cứ thế bảo trì tư thế gần hai phút.
Ngay sau đó, một luồng sáng như ẩn như hiện đột nhiên dâng lên, đem bộ đao hoàn toàn bao phủ, thi thoảng còn phát lên tiếng thở phì phò.
Mấy phút sau, đợi cho thanh mang dần dần yếu bớt thì Trần Mặc lại quay đầu nhìn Oa Oa nói:
- Oa Oa, hỗ trợ rót vào thanh mang!
- Lão đại, yêu lực của em cũng không nhiều!
Oa Oa không cam lòng nhưng vẫn đành tiến lên vài bước, mở ra cái nắp phun ra một đạo thanh mang.
Dưới sự phối hợp của nó, thanh mang trên bộ dao vốn đang ảm đạm nhất thời trở nên chói mắt, chiếu sáng bừng cả gian bếp.
Đợi cho thanh mang lần thứ hai tiêu tán thì năm con dao trên mặt bàn đột nhiên không hẹn mà cùng nhẹ nhàng run rẩy lên, giống như là vừa được tặng cho sinh mệnh…
- Hoàn thành! Toàn bộ năng lượng ca tích tụ cũng hết sạch!
Khẽ thở phào một cái, Trần Mặc sắc mặt tái nhợt ngồi trở lại trên ghế, cái trán mồ hôi đầm đìa giống như dòng suối nhỏ.
Trong ánh mắt chờ mong của hắn, năm con dao kia lại đột nhiên run lên, rồi tức thì đồng thời đứng thẳng dậy, kêu một tiếng “phù” thật dài.
Tại chỗ xoay tròn vài vòng, chúng nó đột nhiên nhảy đến trước mặt Oa Oa, trăm miệng một lời nói:
- Lão đại ở trên, xin nhận của tổ thái đao năm người một lạy!
/175
|