Nhan Cảnh Sinh cùng đám chiến sỹ trở về, 298 chiến sĩ cười nói vui vẻ. Nhan Cảnh Sinh bò về, mặt trắng bệch, mồ hôi như tắm, vịn lấy lều, không nói được một lời. Từ Đắc Long nói: “Có tiến bộ rồi, hôm qua chạy 2 km đã nôn, hôm nay nghe nói chạy được một nửa mới rơi khỏi đội.”
Tôi đi tới trước mặt Nhan Cảnh Sinh nói: “thầy Nhan, về sau thầy chỉ cần dạy bọn nhỏ giờ văn hóa là được, không cần liều mạng thế này.”
Nhan Cảnh Sinh vịn lều, hít thở phì phò mãi mới nói: “Vậy không được, chúng ta là văn võ học hiệu mà, phải văn võ song tu mới được, tôi phát hiện các học sinh này đều rất giỏi các môn thể chất, đặc biệt thích hợp quản lý quân sự hóa, tôi suy nghĩ nhớ lại một chút về học quân sự ở đại học, hôm nay bắt đầu dạy bọn nhỏ chạy bộ, tôi có anh bạn cũ trước làm anh nuôi trong quân đội, tôi nghĩ mời anh ấy tới trường làm giáo viên phụ đạo giờ ngoại khóa…”
“Vậy anh cứ tiếp tục tự ngược đi…”
Tôi cầm cái trâm đi tới chỗ của các hảo hán Lương Sơn, tôi rất lấy làm kỳ vì sao hai lần người ta thám doanh thì các hảo hán Lương Sơn đều không hề hay biết, nếu nói là tố chất làm người, các hảo hán càng mạnh mới phải, tính cảnh giác đã lộ rõ khi họ rời khỏi đây tới quán bar, điều này nói rõ thật sự có người thám doanh, nhưng mục tiêu là Nhạc gia quân.
Tôi tìm đến An Đạo Toàn trước, nói rõ ý mình, An Đạo Toàn xoa tay nói: “chữa bệnh cũng dễ thôi nhưng tôi không có đồ nghề.”
Sau đó ông ta đi tìm mấy thứ làm công cụ. Tôi tới lều của Lư Tuấn Nghĩa, dù sao cũng đã gặp mặt quen biết, tôi đưa cây trâm cho Ngô Dụng xem, Ngô Dụng dùng quê nhỏ gẩy gẩy xem cái trâm, nâng kính lên nói: “Theo Lý Tĩnh Thủy nói thì người này là cao thủ dạ hành, thiện trường ám toán, nhưng ra tay ở cự ly gần lại lỡ tay … điều này thật khó hiểu.”
Ngô Dụng nói với Kim Mao Khuyển Đoàn Cảnh Trụ chạy tới góp vui nói: “Cậu đi gọi nhấthạ thang long đi.”
Chẳng bao lâu một người đàn ông vén cửa bước vào, mặt rỗ đầy mồ mả. Tôi đã gặp qua các hảo hán, chỉ cái không nhớ tên, hôm nay mới biết được tên, Thang Long nghe chuyện này, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái trâm. Sau đó lập tức khẳng định: “Đây không phải là ám khí, cũng không phải cùng thời đại với chúng ta.”
Tôi nói: ‘Anh khẳng định?”
Ngô Dụng chen lời: “Thanh Long huynh đệ tên hiệu kim tiền báo. Mấy đời đều làm rèn tạo để sốn, trên núi chuyên quản việc chế tạo quân khí, anh ta nói không phải nhất định là không phải.”
Thanh Long cẩn thận cầm lấy đuôi trâm quan sát: “Từ cách chế tạo tới chất liệu, không phải đồ thời chúng ta, nó cứng hơn đồ thời chúng ta nhiều.” Sau đó lại cẩn thận đánh xá, cuối cùng kết luận: “Đây là một cây kim châm cứu phổ thông, dạ hành nhân kia đại khái dùng ống thổi để phóng ra, nhưng vì không phải châm chuyên dụng để thổi, vì vậy tốc độ cùng độ chuẩn sai lệch rất nhiều – trâm để thổi càng phải nhỏ và tinh tế hơn, đuôi châm không có nhiều hoa văn thế này, còn độc được bôi lên trên rốt cục là thứ gì thì đáng tiếc trợ thủ của tôi không có, anh ta là chuyên gia về bôi độc chế độc.”
Ngô Dụng nói: “Chú Cường, trừ anh em Lương Sơn cùng Nhạc gia quân, chú còn biết những người nào khác cùng thời chúng ta chứ?”
Tôi ngạc nhiên nói: “Không.”
Tôi lập tức nghĩ tới Lý Sư Sư. Chẳng qua cô ấy có thể bài trừ lập tức, dù cô ấy có ẩn dấu võ công, cũng không có phân thân thuật – cô ấy tối qua ngồi nói chuyện với bánh bao cả đêm.
“Vậy đã rõ, khẳng định là cừu nhân của cậu, trùng hợp là có chút võ thuật, biết cậu mở trường học nên tới gây chuyện.”
Tôi gật đầu, chuyện này tạm thời chỉ có thể giải thích như thế, nếu nói tới cừu nhân. Trước mắt không đến nỗi hận tôi muốn chết, dùng châm độc tới đối phó tôi, hiện tại thì Liễu Hiên là một người, chẳng lẽ thằng nhãi con đó thật sự có chút thủ đoạn? Tôi phải tìm thằng chó đẻ đó tính sổ mới được.
Lúc này An Đạo Toàn về, tay ôm một cái bể cá, vừa thấy tôi đã chạy vội tới nói: “Nhanh cởi quần áo ra.”
Tôi hỏi làm gì. Ông ta nói: “Chẳng phải cậu muốn giác hơi sao, nhanh chút, mấy bình này tôi nhờ Đổng Bình mượn đấy, cá đang để tạm trong túi giấy, không sống được lâu đâu.”
Tôi “ối mẹ ơi” kêu lên nhảy bật lên núp vào góc, nhìn cái bể cá trong tay lão, to như một cái chậu hoa, run rẩy hỏi; “Ông cầm cái bể cá giác hơi hả? ông lên Lương Sơn là do bị bức hay là làm chết người quá nhiều mà tự mình trốn lên?”
An Đạo Toàn cười ha hả nói: “không hiểu nên thấy quái dị thôi, tôi còn cầm vò rượu giác hơi cho người ta cơ.”
Tôi nghe vậy, mới hơi yên long, nhưng vẫn phải hỏi lại: “ông thật sự làm được chứ?”
An Đạo Toàn nói: “Cậu không tin danh hiệu Hoa Đà tái thế của tôi hả?”
Nếu nói người mà tôi không muốn đắc tội trong đám hảo hán thì đó là Hỗ Tam Nương cùng An Đạo Toàn. Kể trước quá hung tợn, mà An Đạo Toàn hiện tại đang xem bệnh cho cả khu, có bệnh tật gì nhẹ thì trông chờ vào lão để bớt tiền.
Tôi chầm chậm đi tới trước mặt lão, cầu xin: “An thần y hạ thủ lưu tình.”
An Đạo Toàn phiền hà nói: “Nhanh đi, Đổng Bình còn chờ kìa.”
Tôi cởi quần áo, ngồi co ro, bởi vì sợ, mồ hôi như mưa, cơ hồ cảm đã bị tiêu đi hơn nửa. An Đạo đốt hai tờ giấy ném vào bể cá, lắc lắc rồi chộp lên lung tôi. Bắt đầu còn chưa có cảm giác, tôi tò mò hỏi lại: “An thần y, ông nói ông còn cầm vò rượu giác hơi cho người ta, vậy người ta sau này thế nào.”
An Đạo Toàn cầm khăn lông ướt lau tay nói: “có thể cũng phải hỏi, chết chứ sao.”
Tôi nghe xong nhảy bật dậy, quay ngược tay muốn tháo cái bể cá trên lung ra, An Đạo Toàn lại đẩy tôi ngồi lên ghế, nói: “Là sau này chiến tử.”
“Vậy ông còn không nói sớm? Giờ là 900 năm sau, tôi đương nhiên biết người đó chết rồi.”
“Biết mà cậu còn hỏi?”
An Đạo Toàn đột nhiên giơ lên cây châm, vô cùng hưng phấn nâng lên: “Chú Cường, anh lại cho chú một châm, càng nhanh khỏe….” nói xong rồi chuẩn bị ra tay.
Tôi nhảy vội ra cửa lều, khóc huh u nói: “buông xuống đi, có độc đó.”
An Đạo Toàn nhìn tôi, nói chậm rì rì: ‘Bằng thân pháp cậu vừa dùng, Lâm Xung nên dạy cậu thương pháp.” Lão lại cầm châm lên ngửi ngửi nói: “Đâu phải độc điếc gì đâu, thuốc tê ấy mà.”
Tôi hiếu kỳ hỏi lại: ‘Thuốc tê hả?”
« Ừ, nghe tới ma phí tán chưa ? trên châm là ma phí tán, chỉ bất quá thay đổi vài vị dược liệu, dược tính càng mạnh thôi. »
“Nói thế là loại dược này do người cùng thời các anh pha chế?”
An Đạo Toàn lắc đầu: “Khó mà nói, chỉ cần có phối phương thì pha chế là rất dễ dàng.”
Lúc này bể cá trên lung tôi bắt đầu co rút, miệng nó lại như vân ốc(gai gai), đâm vào thịt đâu thí mồ, hai tay tôi cố vòng ra sau nhổ ra: “An thần y, có phải có thể bỏ xuống rồi hả, tôi thấy tôi khỏe rồi.”
“Giờ còn chưa được, giờ là lúc lực hút lớn nhất, nếu nhổ ra thì làm hỏng bể cá mất.”
Câu này cơ hồ làm tôi bực muốn đấm chết lão, lão cứ bận tâm tới cái bể cá quá nhiều mà chẳng thèm để ý tới cái mạng của tôi, tôi lại giơ tay đính tháo, An Đạo Toàn la lên: “Chú dám, Chú dám hả, Đổng Bình còn nóng tính khó chơi hơn Lý Quý nhiều, chú mà làm vỡ cái bể cá cùa nó, nó đập cậu vỡ đầu.”
Tôi chán nản ngã phịch xuống đất: “sao số tôi khổ thế này?”
An Đạo Toàn cười híp mắt rút từ cái chổi ra 2 que đót, giúp tôi tháo cái bể cá xuống, rồi nói với tôi: ‘Chú mặc quần áo vào, đừng để cảm lạnh, đừng tắm nhé.”
Chẳng biết vì sợ nên đổ mồ hôi quá nhiều hay là giác hơi, nhưng tôi cảm thấy thân thể nhẹ như bay, tôi chắp tay sau lưng lao ra ngoài, như một con chuột đi tuần thị lãnh đị của mình. Lại không biết từ đâu chạy tới đứng sau tôi, cố làm ra vẻ hữu hảo: ‘Anh Cường tới ạ.”
Tôi hài lòng gật đầu: “Cậu làm tốt lắm, không trốn việc một ngày nào, làm xong tôi sẽ thưởng cho chú.”
Lại vội đưa cho tôi điếu thuốc: “cảm ơn Cường ca.”
Lại không xấu, nhưng nhà đông an hem, tự phải kiếm sống, cũng khó khăn.
Tôi cầm thuốc, Lại đột nhiên nói: ‘Cường ca, nghe nói anh hôm qua đắc tội người trong hắc đạo?”
“Sao? Sao anh không biết nhỉ?”
“Em cũng chỉ nghe nói, mấy lão già mời anh đi ăn cơm nhưng anh không cho bọn họ chút thể diện, anh thật không sợ bọn họ trả thù hả?”
“Chú nói anh mới nhớ.” Tôi tấy Lại bội phục nhưng không cho là đúng, hỏi hắn; “Đều lợi hại lắm hả?”
« Nếu như dàn trận… » lại vẫn còn sợ hãi nhìn phía trại 300 : « Vậy bọn họ khẳng định thua, nhưng sau lưng ra chiêu thì phải cản thận. »
« Anh là dân lành, anh sợ chó gì bọn nó ? »
Lại gật đầu coi là phải, sau đó khẽ nói thầm: “Anh mà là dân lành, thì em là gái trinh rồi.”
“Chú nói gì.”
“A, không có gì, em nói là có chút việc cần em xử lý…” Lại vội nói.
Chuyện thám doanh hôm qua chẳng lẽ liên quán tới họ? nghe Lại nói mấy lão già cũng có mở võ quán.
Tôi nghĩ đã tới lúc ngửa bài với Liễu Hiên rồi, hắn như một cái răng sâu trong miệng, một mặt tôi không thích hắn, một mặt phải bảo hộ hắn, bởi vì nếu để bọn người Lương Sơn nhổ hộ, thì sợ rằng đi cả hàm.
Chính đang nghĩ tới, thằng nhóc lại như có cảm ứng gọi điện tới, khẩu khí cũng rất trịch thượng: “Tiêu Cường, chuyện giữa chúng ta cũng nên kết thúc, chiều nay 3 giờ tại quán trà Thính Phong gặp mặt, thế nào?không dẫn người theo nhá?”
“Được, cứ thế mà làm.”
Hắn lại lặp lại một câu: ‘Không mang người theo, mày mà dẫn thằng to con là tao không ra gặp đâu.” Xem ra thanh danh Hạng Vũ đã lan xa, tôi nói khẳng định không mang người thì hắn mới cúp điện.
Không dẫn to con thì nhỏ con cũng phải hai ba thằng chứ nhỉ? Quan hệ với bọn người như Liễu Hiên, quả thực không thể làm việc một mình.
Nhưng mang ai bây giờ nhỉ ? các hảo hán đều cần cù không ngừng nghỉ tra tìm hắn. Việc này quyết không để họ biết được, Hạng Vũ lại quá lộ liễu. Mà Hạng Vũ cũng chẳng quan tâm tới việc của tôi. Mang theo Kinh khờ, nói thực tôi không yên tâm, một người ngay cả tư duy một cách bình thường đều chẳng có, dù người ta chém hắn thành vài trăm khối hắn cũng chẳng phản ứng, tôi hiện tại nghĩ lại tôi dẫn Kinh khờ đi gặp bọn chiêu sinh thì lại sợ.
Hiện tại tốt nhất là tuyển từ 300 tra, nếu như việc thám doanh hôm qua là bọn Liễu Hiên làm, việc này có liên quan tới họ. Chủ yếu là Từ Đắc Long làm việc có phân tấc, tôi tin được.
Giờ là giờ cơm, 300 có 15 người chuyên môn phụ trách nấu cơm, tương đương với ban hậu cần, họ dùng gạch để kê bếp rất chuyên nghiệp, nồi sắt lớn như bồn tắp được bắc lên trên, bên cạnh có một người dùng xẻng để khơi lò. Nhan Cảnh Sinh dẫn số còn lại làm các hoạt động khai vị : kể chuyện cười. Đương nhiên Nhan Cảnh Sinh nói, các chiến sĩ nghe, mọi người đều ngồi trên đất. Nhan Cảnh Sinh đứng trong đó, vô cùng thích thú nói : « Có người đi phỏng vấn 100 xí nghiệp, người ta hỏi anh ta mỗi ngày làm gì, trước mặt 99 xí nghiệp anh ta đều trả lời : ăn cơm, ngủ, đánh Đậu Đậu, khi anh ta tới phỏng vấn ở xí nghiệp cuối cùng, phát hiện anh ta rất đáng thương, hỏi anh ta vì sao, các anh đoán anh ta nói gì ? »
Các chiến sĩ ngồi nhìn nhau. Nhỏ giọng thảo luận : cái gì là xí nghiệp – không biết – nghe thầy Nhan nói qua, giống như là một loại động vật – động vật biết nói chuyện hả ? »
Nhan Cảnh Sinh thấy mọi người không nhiệt tình, chỉ đành ho khan, tự nói : « Anh ta vô cùng đáng thương nói với xí nghiệp cuối cùng : « Tôi là Đậu Đậu. », ha ha ha ha, có phải rất buồn cười không ? »
Các chiến sĩ hai mắt nhìn nhau, đều cười khan vài tiếng. Sau đó một tiếng hô lên « ăn cơm », mọi người mới đồng loạt cười vui đứng dậy, đều nói : « ăn cơm, ăn cơm. »
Nhan Cảnh Sinh đáng thương như Đậu Đậu đứng chết đứng đương trường, anh ta nói với tôi: “bọn học sinh tựa hồ thiếu tế bào hóm hỉnh rồi.”
Chuyện cười của cậu ta tôi còn chẳng cười nổi, không phải bản thân chuyện không đáng buồn cười, mà tôi nghĩ tới chuyện khác: 300 tới đây làm gì? Chẳng lẽ chuyên môn tới tìm Tần Cối?”
Không khó để tưởng tượng, một ngày nào đso trong đoàn 300 có thêm 1 người mới, sau đó nội dung làm việc hàng ngày của 300 là: ăn cơm, ngủ, đánh tần cối, mà người mới, tên của anh ta là … Tần Cối.
Sởn tóc gáy.
Bởi vì hôm qua tôi không ăn cơm, hiện tại bụng đối cồn cào, tôi cầm một cái bát rồi ngồi ăn cơm cùng các chiến sĩ, cơm rau không ngờ rất vừa miệng, tôi cắn vài miếng hết cái bánh bao, chợt thấy Tống Thanh dẫn bốn hảo hán vác hai thùng rượu lớn tới, cậu ta chạy qua nói: “Ngày ngày các vị làm cơm, chúng tôi rất cảm ơn, đây là rượu do cac ca của bọn tôi nấu, tặng các vị nếm thử, coi như chút lòng thành.”
Tôi bưng bát chạy tới nói; “Tống Thanh, “tam oản bất quá cương” nấu ra rồi hả?”
Tống Thanh: “Đây là bán thành phẩm, chỉ tạm được, chân chính “tam oản bất quá cương” phải chờ ba tháng nữa, các vị ca ca sao có thể chờ nổi?”
Quả nhiên, vài chục hảo hán Lương SƠn ở bên kia đang vây lấy thùng rượu lớn hò hét xôn xao, Dương Chí cũng có mặt, nhớ lại chuyện thương tâm khi xưa, nếu không phải không kiềm chế được thủ hạ cũng không tham rượu để mất sinh thần cương.
Tôi múc một muôi uống thử, thấy vị cay cay ngon ngon, rượu theo họng trôi xuống bụng, lập tức toàn thân khoan khoái, ấm áp thoải mái, tôi uống liền vài muôi, Tống Thanh cười nói: “Anh Cường cứ uống chậm rãi thôi, mỹ tửu tuy ngon, nhưng không nên uống nhiều.”
Tôi thấy 300 chỉ ăn cơm, thờ ơ trước thùng rượu thơm nức, tôi la lên: “Các anh cũng tới uống thử đi.”
Từ Đắc Long lắc dầu: “Chúng tôi bình thời không thể uống rượu, trừ khi có thắng lợi cực kỳ lớn, có lệnh của nguyên soái, 5 người mới được một mao tiền.”
“Năm người chỉ uống một mao tiền? vậy đủ uống không? Hôm nay cũng không có việc gì, nguyên soái của các anh cũng không có ở đây, muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu thôi.”
Từ Đắc Long vẫn lắc đầu: “chờ cậu uống xong tôi sẽ cho người bề rượu về phân cho mọi người.”
Thật là người cứng nhắc! Nhan Cảnh Sinh tán thưởng với cách làm của Từ Đắc Long.
Tôi thật sự nghiện rượu này rồi. Tôi gọi Lại kiếm cho tôi một nhựa 5 lit, rót đầy vào rồi bỏ lên thùng xe mô tô. Lương Sơn uống rượu rồi ca hát nhảy múa, Nhạc gia quân lặng lẽ ăn cơm, thổ phỉ cùng quân tinh nhuệ quả là khác biệt.
Ăn xong tôi nói chuyện đi ước hội với Từ Đắc Long. Anh ta cũng muốn làm rõ chuyện thám doanh, nên hỏi tôi: “Anh cần bao nhiêu người?”
Tôi lúc này mới nghĩ, đúng, 300 là không thể mang hết, chỉ uy hiếp đủ rồi, nếu mà đen đủi, xuất động 300 người đanh nhau thì quốc gia không quản mới lạ.
Tôi suy nghĩ một chút, Liễu Hiên lần trước cho 8 tên lâu la tới, bị đánh bại, lúc này có chuẩn bị kỹ càng nên chắc phải gọi 20 người. Tôi hỏi Từ Đắc Long: ‘chiến sĩ của chúng ta có thể một chọi mấy?”
“Cái đó tùy vào tố chất quân sự của đối phương.”
‘Dạng như tôi, có khả năng mạnh hơn một chút.”
Từ Đắc Long nhìn tôi từ trên xuống dưới;” a, cậu nói là bách tính hả?”
Trong mắt anh ta Cường ca tôi là bách tính đó.
“Trường hợp xấu nhất có thể đánh 1 lúc 10 tên, nếu không có hạn chế tay chân thì có thể đánh nhiều hơn –tôi nói bách tính nên không thể nói chuẩn xác được.”
“Theo ý anh thì đối phó 20 người chỉ cần mang hai người là đủ hả?”
Từ Đắc Long khẳng định: “Đủ -- Lý Tĩnh Thủy, Ngụy Thiết Trụ ra khỏi hàng.”
Hai chiến sĩ lập tức tiến tới: “Có mặt!”
“Phái các cậu theo Tiêu tráng sĩ, nhiệm vụ bảo hộ an toàn của anh ta, trong thời gian này nghe theo mệnh lệnh của anh ta, lúc tất yếu có thể chủ động rat ay, nhưng không thể thương tới tính mạng người khác.” Xem xem, thật là quan tâm….
“Rõ!”
Cứ vậy, tôi lên xe mô tô, đèo Ngụy Thiết Trụ, Lý Tĩnh Thủy ngồi trong thùng xe, đi ước hẹn với Liễu Hiên.
Đến đối diện phòng trà “Thính Phong”, tôi cho hai người xuống, toi quan sát qán trà, đây là một nhà ba tầng, quán trà ở tầng ba, bởi vì là kiến trúc thương nghiệp, nên cao hơn nhà ở rất nhiều. Hiện tại chỉ có vấn đề làm sao dẫn hai người vào, hai người họ không có điện thoại, không thể tùy tiện gọi vào, Liễu hiên là người có chút thế lực, lúc đàm phán chắc chắn sẽ bao sân, giả làm khác uống trà cũng không xong.
Lý Tĩnh Thủy nghe tôi nêu ra băn khoăn liền nói: ‘chúng tôi sẽ nấp trên đỉnh phòng chờ anh, anh chỉ cần ném chén là tôi xông vào cứu người.”
Ngụy Thiết Trụ nói: “Đúng, chỉ cần hai sợi dây thừng là đủ.”
Tôi vào ven đưởng bỏ 5 NDT mua hai sợi dây dài 10 m cho hai người, nhìn đồng hồ hẳn sắp tới, tôi nói: “Chúng ta vào đi, tố nhất là cửa lưu không không khóa.”
Lý Tĩnh Thủy nói: “Anh cứ đi, chúng tôi sẽ tới sau.”
“các cậu làm sao lên được, thời này nhà không giống ngày xưa đâu, là nhà lầu.”
“Anh không phải lo.” Ngụy Thiết Trù rất hàm hậu nói.
Tôi thấp thỏm lên lầu, tôi không yên tâm 2 hài tử, họ cùng nhóm 5 người hay Lương Sơn không giống, bọn họ vừa tới đã bị tôi dẫn tới bãi đất hoang, cách tuyệt thế giới, vừa tới không có kiến thức địa phương, để họ chấp hành nhiệm vụ, khả năng xuất hiện các tình huống ngoài ý liệu là rất lớn.
Lúc tôi đi lên còn đặc biệt chú ý xem có người nấp ở đâu không, tầng 2 là một sảnh ca nhạc, hiện tại đã bị xích sắt khóa lại, khả năng có người nấp trong đó không lớn.
Lên lầu liền nhìn thấy một cái bàn được đặt ở trung tâm quán trà rộng rãi. Mấy ấm trà tinh trí tỏa mùi thơm nức, có một giả sơn nhỏ, bên cạnh là một cái ghế gỗ có một lão già mù nhỏ gầy, tay không ngừng gẩy đàn tỳ bà theo một nhạc khúc gì đó. Rất bình hòa, tôi vốn nghĩ sẽ gặp phải thập diện mai phục. Trọn cả trà lâu, trừu lão già, không có thêm một ai khác. Tôi ngồi xuống, tự rót cho mình một ly và uống, ra hơi vàng, uống vào cảm thấy thanh mát, tôi cũng chẳng biết là trà gì, rất hài lòng chép miệng, nhưng trong tâm bắt đầu suy nghĩ, quay phim hả? sát cơ khắp nơi. Mà tên Thính Phong tựa hồ có chút: trước cơn mua giớ a.
Lúc này từ hành lang có tiếng động, một người đàn ông mặt âm ngoan đi lên, đi tới trước mặt tôi, đột nhiên phì cười. Bởi vì tôi đoán anh ta sao biết tôi tới, tầng hai không thể trón ở đó, tên nhãi này đại khái trốn ở bên kia đường, cầm ống nhòm theo dõi. Để tạo nên cảm giác huyền bí, hắn làm vậy cũng là khó khăn lắm.
‘Tao là Liễu Hiên. » Giọng nói khó nghe hơn trong điện thoại.
“Ừ, Tiêu Cường.”
Liễu Hiên kỳ quái nhìn người mù. Chạy qua, bỏ vào khay tờ 100 NDT, nói: “gẩy khúc “thập diện mai phục”.” Toi phì cười.
Liễu Cười bị tôi cười cho giận tái ặt, ngồi lên ghế, ưu nhã đổ nước sôi rửa chén, phí rất nhiều thời gian mới rót trà, bưng trà lên ngửi ngửi. Còn cố tỏ ra tư thái vểnh lên lan hoa chỉ, tôi thầm mắng; “lại là một thằng ngu tỏ ra nguy hiểm.”
Liễu Hiên nói: “quản lý Tiêu, hôm qua các thúc thúc của tôi không vui, anh đã làm việc quá tuyệt tình rồi.”
Tôi nói: ‘các chú của mày tao không quen.”
“Mọi người đều lăn lộn, hà tất phải vậy, hôm nay tôi cho anh một cơ hội, bất quá lần này không đơn giản gọi một tiếng ca là được, anh phải rót trà xin lỗi, sau đó chức quản lý tôi có thể cấp cho anh.”
Tôi nói: “Tao không thừa thời gian tán dóc với mày, thời gian của hai ta không nhiều. Tao an bài người ở quán bar chẳng qua là có chỗ cho “khách trọ” của tao tới, mày không thích thì nên nói rõ từ đầu với tao, nhưng mày lại trực tiếp đánh bị thương bạn tao…” LÚc này tôi đột nhiên nhìn ra cửa kính thấy Lý Tĩnh Thủy ở ngoài cửa sổ như một spiderman bám vào cửa kính, còn đang tiếp tục leo lên, cậu ta nhìn tôi qua cửa kính rất bất ngờ, còn vẫy tay chào tôi, sau đó tiếp tục leo lên.
Liễu Hiên thấy tôi đang nói lại ngạc nhiên, cũng quay đầu lại, Lý Tĩnh Thủy đã khong còn ở đó, hắn quay đầu lại nói: “Sao?”
“… à, không có gì, tiếp tục nói chuyện của chúng ta – ài, kỳ thực không có gì để nói, mày nhanh rời nơi này, đi ra trốn một năm rồi tính tiếp.”
Liễu Hiên lần này cố nén giận, hỏi: ‘Mày vì sao cứ kêu tao trốn một năm, mày rốt cục muốn làm gì?” Tôi lại thấy Ngụy Thiết Trụ leo lên…
“tao muốn cứu mày, bọn người kia đang tìm chỗ mày ở, bọn họ muốn xin của mày một cái tay.”
Liễu Hiên lần này giận quá hóa cười, hắn vỗ bàn nói: “họ Tiêu, con mẹ nó, tao từ nhỏ bị dọa mới lớn được đó.”
Tôi biết hôm nay không thể đàm phán rồi, may mà Lý Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ đều vào vị trí, tôi không chút hoảng hố, lại cảm thấy mình giống như đại phản phái – chờ ném chén hại người, bất kỳ ai làm thế đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Tôi lấy điện thoại, bấm số, vừa bấm vừa hỏi: “Tôi hôm qua tao bị người thám doanh, là người của mày làm hả?”
Hắn thấy tôi gọi điện, cẩn thận hỏi: ‘Mày làm gì?”
Tôi cầm điện thoại chỉ vào hắn nói: “cứ theo kịch bản mà nói, tao không tin mày.”
Nói xong vươn tay chỉ điện thoại vào hắn, Liễu Hiên không chút do dự nhìn qua, tôi bấm số, rất nhanh thu tay về, thấy mặt trên hiển thị: ‘cái gì là thám doanh? Không xong! Hắn đang gọi điện thoại kêu người, ta phải ra tay trước.”
Liễu Hiên tên chó đẻ, còn thật sự mai phục ta... nhưng tôi không ngờ bọn nó mai phục gần thế. Liễu Hiên hất đổ bàn, rầm rầm, bốn phía lao ra một đống bặm trợn, bọn nó mặc y phục đen, đầu còn quấn khăn, sau đó đứng dàn hàng ngang, dành trận trước mặt tôi.
Con mẹ nó, vốn tưởng đập chén gọi người làm đại phản phái, kết quả bị người cướp trước một bước, nguyên lai sát khí không giả, mà tràng cảnh cũng có chút quen mắt – đặc biệt giống đoạn Trần Chân đá đạo trường Nhật Bản trong “Hoắc Nguyên Giáp”.
Đáng tiếc âm nhạc không hợp, tôi lúc này mới phát hiện người mù không gẩy “thập diện mai mục”, không biết từ lúc nào chuyển sang kéo đàn nhị, rõ ràng đang kéo khúc “khát vọng”.
Tôi không ngu, Liễu Hiên lật bàn thì tôi đã phòng bị, tránh cái bàn đồng thời không rời tay ly trà, hiện tại tôi đứng trước cửa số giwo ly trà trong tay, liễu hiên mới giống chân chính phản phái, hắn vung hai tay lên: ‘giết “.
Tôi như thấy 12 tên lưu manh có võ công đang lao tới, ”choang, choang”, hai tiếng vang, Lý Tĩnh Thủy, cùng Ngụy Thiết Trụ đồng thời phá cửa lao vào, thuận chan đá bay hai người đứng trước, một trái một phải bảo vệ tôi, tôi cầm chén trà uống cạn. nhấp vài ngụm, lúc này mới giống đại phản phái, hai tay co lại hình sung lục vẫy vẫy, khẽ nói: “Giết cho ta…”
Cứ vậy, trong khúc “khát vọng” bi thiết, một trường ác đấu bắt đầu.
Tôi đi tới trước mặt Nhan Cảnh Sinh nói: “thầy Nhan, về sau thầy chỉ cần dạy bọn nhỏ giờ văn hóa là được, không cần liều mạng thế này.”
Nhan Cảnh Sinh vịn lều, hít thở phì phò mãi mới nói: “Vậy không được, chúng ta là văn võ học hiệu mà, phải văn võ song tu mới được, tôi phát hiện các học sinh này đều rất giỏi các môn thể chất, đặc biệt thích hợp quản lý quân sự hóa, tôi suy nghĩ nhớ lại một chút về học quân sự ở đại học, hôm nay bắt đầu dạy bọn nhỏ chạy bộ, tôi có anh bạn cũ trước làm anh nuôi trong quân đội, tôi nghĩ mời anh ấy tới trường làm giáo viên phụ đạo giờ ngoại khóa…”
“Vậy anh cứ tiếp tục tự ngược đi…”
Tôi cầm cái trâm đi tới chỗ của các hảo hán Lương Sơn, tôi rất lấy làm kỳ vì sao hai lần người ta thám doanh thì các hảo hán Lương Sơn đều không hề hay biết, nếu nói là tố chất làm người, các hảo hán càng mạnh mới phải, tính cảnh giác đã lộ rõ khi họ rời khỏi đây tới quán bar, điều này nói rõ thật sự có người thám doanh, nhưng mục tiêu là Nhạc gia quân.
Tôi tìm đến An Đạo Toàn trước, nói rõ ý mình, An Đạo Toàn xoa tay nói: “chữa bệnh cũng dễ thôi nhưng tôi không có đồ nghề.”
Sau đó ông ta đi tìm mấy thứ làm công cụ. Tôi tới lều của Lư Tuấn Nghĩa, dù sao cũng đã gặp mặt quen biết, tôi đưa cây trâm cho Ngô Dụng xem, Ngô Dụng dùng quê nhỏ gẩy gẩy xem cái trâm, nâng kính lên nói: “Theo Lý Tĩnh Thủy nói thì người này là cao thủ dạ hành, thiện trường ám toán, nhưng ra tay ở cự ly gần lại lỡ tay … điều này thật khó hiểu.”
Ngô Dụng nói với Kim Mao Khuyển Đoàn Cảnh Trụ chạy tới góp vui nói: “Cậu đi gọi nhấthạ thang long đi.”
Chẳng bao lâu một người đàn ông vén cửa bước vào, mặt rỗ đầy mồ mả. Tôi đã gặp qua các hảo hán, chỉ cái không nhớ tên, hôm nay mới biết được tên, Thang Long nghe chuyện này, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái trâm. Sau đó lập tức khẳng định: “Đây không phải là ám khí, cũng không phải cùng thời đại với chúng ta.”
Tôi nói: ‘Anh khẳng định?”
Ngô Dụng chen lời: “Thanh Long huynh đệ tên hiệu kim tiền báo. Mấy đời đều làm rèn tạo để sốn, trên núi chuyên quản việc chế tạo quân khí, anh ta nói không phải nhất định là không phải.”
Thanh Long cẩn thận cầm lấy đuôi trâm quan sát: “Từ cách chế tạo tới chất liệu, không phải đồ thời chúng ta, nó cứng hơn đồ thời chúng ta nhiều.” Sau đó lại cẩn thận đánh xá, cuối cùng kết luận: “Đây là một cây kim châm cứu phổ thông, dạ hành nhân kia đại khái dùng ống thổi để phóng ra, nhưng vì không phải châm chuyên dụng để thổi, vì vậy tốc độ cùng độ chuẩn sai lệch rất nhiều – trâm để thổi càng phải nhỏ và tinh tế hơn, đuôi châm không có nhiều hoa văn thế này, còn độc được bôi lên trên rốt cục là thứ gì thì đáng tiếc trợ thủ của tôi không có, anh ta là chuyên gia về bôi độc chế độc.”
Ngô Dụng nói: “Chú Cường, trừ anh em Lương Sơn cùng Nhạc gia quân, chú còn biết những người nào khác cùng thời chúng ta chứ?”
Tôi ngạc nhiên nói: “Không.”
Tôi lập tức nghĩ tới Lý Sư Sư. Chẳng qua cô ấy có thể bài trừ lập tức, dù cô ấy có ẩn dấu võ công, cũng không có phân thân thuật – cô ấy tối qua ngồi nói chuyện với bánh bao cả đêm.
“Vậy đã rõ, khẳng định là cừu nhân của cậu, trùng hợp là có chút võ thuật, biết cậu mở trường học nên tới gây chuyện.”
Tôi gật đầu, chuyện này tạm thời chỉ có thể giải thích như thế, nếu nói tới cừu nhân. Trước mắt không đến nỗi hận tôi muốn chết, dùng châm độc tới đối phó tôi, hiện tại thì Liễu Hiên là một người, chẳng lẽ thằng nhãi con đó thật sự có chút thủ đoạn? Tôi phải tìm thằng chó đẻ đó tính sổ mới được.
Lúc này An Đạo Toàn về, tay ôm một cái bể cá, vừa thấy tôi đã chạy vội tới nói: “Nhanh cởi quần áo ra.”
Tôi hỏi làm gì. Ông ta nói: “Chẳng phải cậu muốn giác hơi sao, nhanh chút, mấy bình này tôi nhờ Đổng Bình mượn đấy, cá đang để tạm trong túi giấy, không sống được lâu đâu.”
Tôi “ối mẹ ơi” kêu lên nhảy bật lên núp vào góc, nhìn cái bể cá trong tay lão, to như một cái chậu hoa, run rẩy hỏi; “Ông cầm cái bể cá giác hơi hả? ông lên Lương Sơn là do bị bức hay là làm chết người quá nhiều mà tự mình trốn lên?”
An Đạo Toàn cười ha hả nói: “không hiểu nên thấy quái dị thôi, tôi còn cầm vò rượu giác hơi cho người ta cơ.”
Tôi nghe vậy, mới hơi yên long, nhưng vẫn phải hỏi lại: “ông thật sự làm được chứ?”
An Đạo Toàn nói: “Cậu không tin danh hiệu Hoa Đà tái thế của tôi hả?”
Nếu nói người mà tôi không muốn đắc tội trong đám hảo hán thì đó là Hỗ Tam Nương cùng An Đạo Toàn. Kể trước quá hung tợn, mà An Đạo Toàn hiện tại đang xem bệnh cho cả khu, có bệnh tật gì nhẹ thì trông chờ vào lão để bớt tiền.
Tôi chầm chậm đi tới trước mặt lão, cầu xin: “An thần y hạ thủ lưu tình.”
An Đạo Toàn phiền hà nói: “Nhanh đi, Đổng Bình còn chờ kìa.”
Tôi cởi quần áo, ngồi co ro, bởi vì sợ, mồ hôi như mưa, cơ hồ cảm đã bị tiêu đi hơn nửa. An Đạo đốt hai tờ giấy ném vào bể cá, lắc lắc rồi chộp lên lung tôi. Bắt đầu còn chưa có cảm giác, tôi tò mò hỏi lại: “An thần y, ông nói ông còn cầm vò rượu giác hơi cho người ta, vậy người ta sau này thế nào.”
An Đạo Toàn cầm khăn lông ướt lau tay nói: “có thể cũng phải hỏi, chết chứ sao.”
Tôi nghe xong nhảy bật dậy, quay ngược tay muốn tháo cái bể cá trên lung ra, An Đạo Toàn lại đẩy tôi ngồi lên ghế, nói: “Là sau này chiến tử.”
“Vậy ông còn không nói sớm? Giờ là 900 năm sau, tôi đương nhiên biết người đó chết rồi.”
“Biết mà cậu còn hỏi?”
An Đạo Toàn đột nhiên giơ lên cây châm, vô cùng hưng phấn nâng lên: “Chú Cường, anh lại cho chú một châm, càng nhanh khỏe….” nói xong rồi chuẩn bị ra tay.
Tôi nhảy vội ra cửa lều, khóc huh u nói: “buông xuống đi, có độc đó.”
An Đạo Toàn nhìn tôi, nói chậm rì rì: ‘Bằng thân pháp cậu vừa dùng, Lâm Xung nên dạy cậu thương pháp.” Lão lại cầm châm lên ngửi ngửi nói: “Đâu phải độc điếc gì đâu, thuốc tê ấy mà.”
Tôi hiếu kỳ hỏi lại: ‘Thuốc tê hả?”
« Ừ, nghe tới ma phí tán chưa ? trên châm là ma phí tán, chỉ bất quá thay đổi vài vị dược liệu, dược tính càng mạnh thôi. »
“Nói thế là loại dược này do người cùng thời các anh pha chế?”
An Đạo Toàn lắc đầu: “Khó mà nói, chỉ cần có phối phương thì pha chế là rất dễ dàng.”
Lúc này bể cá trên lung tôi bắt đầu co rút, miệng nó lại như vân ốc(gai gai), đâm vào thịt đâu thí mồ, hai tay tôi cố vòng ra sau nhổ ra: “An thần y, có phải có thể bỏ xuống rồi hả, tôi thấy tôi khỏe rồi.”
“Giờ còn chưa được, giờ là lúc lực hút lớn nhất, nếu nhổ ra thì làm hỏng bể cá mất.”
Câu này cơ hồ làm tôi bực muốn đấm chết lão, lão cứ bận tâm tới cái bể cá quá nhiều mà chẳng thèm để ý tới cái mạng của tôi, tôi lại giơ tay đính tháo, An Đạo Toàn la lên: “Chú dám, Chú dám hả, Đổng Bình còn nóng tính khó chơi hơn Lý Quý nhiều, chú mà làm vỡ cái bể cá cùa nó, nó đập cậu vỡ đầu.”
Tôi chán nản ngã phịch xuống đất: “sao số tôi khổ thế này?”
An Đạo Toàn cười híp mắt rút từ cái chổi ra 2 que đót, giúp tôi tháo cái bể cá xuống, rồi nói với tôi: ‘Chú mặc quần áo vào, đừng để cảm lạnh, đừng tắm nhé.”
Chẳng biết vì sợ nên đổ mồ hôi quá nhiều hay là giác hơi, nhưng tôi cảm thấy thân thể nhẹ như bay, tôi chắp tay sau lưng lao ra ngoài, như một con chuột đi tuần thị lãnh đị của mình. Lại không biết từ đâu chạy tới đứng sau tôi, cố làm ra vẻ hữu hảo: ‘Anh Cường tới ạ.”
Tôi hài lòng gật đầu: “Cậu làm tốt lắm, không trốn việc một ngày nào, làm xong tôi sẽ thưởng cho chú.”
Lại vội đưa cho tôi điếu thuốc: “cảm ơn Cường ca.”
Lại không xấu, nhưng nhà đông an hem, tự phải kiếm sống, cũng khó khăn.
Tôi cầm thuốc, Lại đột nhiên nói: ‘Cường ca, nghe nói anh hôm qua đắc tội người trong hắc đạo?”
“Sao? Sao anh không biết nhỉ?”
“Em cũng chỉ nghe nói, mấy lão già mời anh đi ăn cơm nhưng anh không cho bọn họ chút thể diện, anh thật không sợ bọn họ trả thù hả?”
“Chú nói anh mới nhớ.” Tôi tấy Lại bội phục nhưng không cho là đúng, hỏi hắn; “Đều lợi hại lắm hả?”
« Nếu như dàn trận… » lại vẫn còn sợ hãi nhìn phía trại 300 : « Vậy bọn họ khẳng định thua, nhưng sau lưng ra chiêu thì phải cản thận. »
« Anh là dân lành, anh sợ chó gì bọn nó ? »
Lại gật đầu coi là phải, sau đó khẽ nói thầm: “Anh mà là dân lành, thì em là gái trinh rồi.”
“Chú nói gì.”
“A, không có gì, em nói là có chút việc cần em xử lý…” Lại vội nói.
Chuyện thám doanh hôm qua chẳng lẽ liên quán tới họ? nghe Lại nói mấy lão già cũng có mở võ quán.
Tôi nghĩ đã tới lúc ngửa bài với Liễu Hiên rồi, hắn như một cái răng sâu trong miệng, một mặt tôi không thích hắn, một mặt phải bảo hộ hắn, bởi vì nếu để bọn người Lương Sơn nhổ hộ, thì sợ rằng đi cả hàm.
Chính đang nghĩ tới, thằng nhóc lại như có cảm ứng gọi điện tới, khẩu khí cũng rất trịch thượng: “Tiêu Cường, chuyện giữa chúng ta cũng nên kết thúc, chiều nay 3 giờ tại quán trà Thính Phong gặp mặt, thế nào?không dẫn người theo nhá?”
“Được, cứ thế mà làm.”
Hắn lại lặp lại một câu: ‘Không mang người theo, mày mà dẫn thằng to con là tao không ra gặp đâu.” Xem ra thanh danh Hạng Vũ đã lan xa, tôi nói khẳng định không mang người thì hắn mới cúp điện.
Không dẫn to con thì nhỏ con cũng phải hai ba thằng chứ nhỉ? Quan hệ với bọn người như Liễu Hiên, quả thực không thể làm việc một mình.
Nhưng mang ai bây giờ nhỉ ? các hảo hán đều cần cù không ngừng nghỉ tra tìm hắn. Việc này quyết không để họ biết được, Hạng Vũ lại quá lộ liễu. Mà Hạng Vũ cũng chẳng quan tâm tới việc của tôi. Mang theo Kinh khờ, nói thực tôi không yên tâm, một người ngay cả tư duy một cách bình thường đều chẳng có, dù người ta chém hắn thành vài trăm khối hắn cũng chẳng phản ứng, tôi hiện tại nghĩ lại tôi dẫn Kinh khờ đi gặp bọn chiêu sinh thì lại sợ.
Hiện tại tốt nhất là tuyển từ 300 tra, nếu như việc thám doanh hôm qua là bọn Liễu Hiên làm, việc này có liên quan tới họ. Chủ yếu là Từ Đắc Long làm việc có phân tấc, tôi tin được.
Giờ là giờ cơm, 300 có 15 người chuyên môn phụ trách nấu cơm, tương đương với ban hậu cần, họ dùng gạch để kê bếp rất chuyên nghiệp, nồi sắt lớn như bồn tắp được bắc lên trên, bên cạnh có một người dùng xẻng để khơi lò. Nhan Cảnh Sinh dẫn số còn lại làm các hoạt động khai vị : kể chuyện cười. Đương nhiên Nhan Cảnh Sinh nói, các chiến sĩ nghe, mọi người đều ngồi trên đất. Nhan Cảnh Sinh đứng trong đó, vô cùng thích thú nói : « Có người đi phỏng vấn 100 xí nghiệp, người ta hỏi anh ta mỗi ngày làm gì, trước mặt 99 xí nghiệp anh ta đều trả lời : ăn cơm, ngủ, đánh Đậu Đậu, khi anh ta tới phỏng vấn ở xí nghiệp cuối cùng, phát hiện anh ta rất đáng thương, hỏi anh ta vì sao, các anh đoán anh ta nói gì ? »
Các chiến sĩ ngồi nhìn nhau. Nhỏ giọng thảo luận : cái gì là xí nghiệp – không biết – nghe thầy Nhan nói qua, giống như là một loại động vật – động vật biết nói chuyện hả ? »
Nhan Cảnh Sinh thấy mọi người không nhiệt tình, chỉ đành ho khan, tự nói : « Anh ta vô cùng đáng thương nói với xí nghiệp cuối cùng : « Tôi là Đậu Đậu. », ha ha ha ha, có phải rất buồn cười không ? »
Các chiến sĩ hai mắt nhìn nhau, đều cười khan vài tiếng. Sau đó một tiếng hô lên « ăn cơm », mọi người mới đồng loạt cười vui đứng dậy, đều nói : « ăn cơm, ăn cơm. »
Nhan Cảnh Sinh đáng thương như Đậu Đậu đứng chết đứng đương trường, anh ta nói với tôi: “bọn học sinh tựa hồ thiếu tế bào hóm hỉnh rồi.”
Chuyện cười của cậu ta tôi còn chẳng cười nổi, không phải bản thân chuyện không đáng buồn cười, mà tôi nghĩ tới chuyện khác: 300 tới đây làm gì? Chẳng lẽ chuyên môn tới tìm Tần Cối?”
Không khó để tưởng tượng, một ngày nào đso trong đoàn 300 có thêm 1 người mới, sau đó nội dung làm việc hàng ngày của 300 là: ăn cơm, ngủ, đánh tần cối, mà người mới, tên của anh ta là … Tần Cối.
Sởn tóc gáy.
Bởi vì hôm qua tôi không ăn cơm, hiện tại bụng đối cồn cào, tôi cầm một cái bát rồi ngồi ăn cơm cùng các chiến sĩ, cơm rau không ngờ rất vừa miệng, tôi cắn vài miếng hết cái bánh bao, chợt thấy Tống Thanh dẫn bốn hảo hán vác hai thùng rượu lớn tới, cậu ta chạy qua nói: “Ngày ngày các vị làm cơm, chúng tôi rất cảm ơn, đây là rượu do cac ca của bọn tôi nấu, tặng các vị nếm thử, coi như chút lòng thành.”
Tôi bưng bát chạy tới nói; “Tống Thanh, “tam oản bất quá cương” nấu ra rồi hả?”
Tống Thanh: “Đây là bán thành phẩm, chỉ tạm được, chân chính “tam oản bất quá cương” phải chờ ba tháng nữa, các vị ca ca sao có thể chờ nổi?”
Quả nhiên, vài chục hảo hán Lương SƠn ở bên kia đang vây lấy thùng rượu lớn hò hét xôn xao, Dương Chí cũng có mặt, nhớ lại chuyện thương tâm khi xưa, nếu không phải không kiềm chế được thủ hạ cũng không tham rượu để mất sinh thần cương.
Tôi múc một muôi uống thử, thấy vị cay cay ngon ngon, rượu theo họng trôi xuống bụng, lập tức toàn thân khoan khoái, ấm áp thoải mái, tôi uống liền vài muôi, Tống Thanh cười nói: “Anh Cường cứ uống chậm rãi thôi, mỹ tửu tuy ngon, nhưng không nên uống nhiều.”
Tôi thấy 300 chỉ ăn cơm, thờ ơ trước thùng rượu thơm nức, tôi la lên: “Các anh cũng tới uống thử đi.”
Từ Đắc Long lắc dầu: “Chúng tôi bình thời không thể uống rượu, trừ khi có thắng lợi cực kỳ lớn, có lệnh của nguyên soái, 5 người mới được một mao tiền.”
“Năm người chỉ uống một mao tiền? vậy đủ uống không? Hôm nay cũng không có việc gì, nguyên soái của các anh cũng không có ở đây, muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu thôi.”
Từ Đắc Long vẫn lắc đầu: “chờ cậu uống xong tôi sẽ cho người bề rượu về phân cho mọi người.”
Thật là người cứng nhắc! Nhan Cảnh Sinh tán thưởng với cách làm của Từ Đắc Long.
Tôi thật sự nghiện rượu này rồi. Tôi gọi Lại kiếm cho tôi một nhựa 5 lit, rót đầy vào rồi bỏ lên thùng xe mô tô. Lương Sơn uống rượu rồi ca hát nhảy múa, Nhạc gia quân lặng lẽ ăn cơm, thổ phỉ cùng quân tinh nhuệ quả là khác biệt.
Ăn xong tôi nói chuyện đi ước hội với Từ Đắc Long. Anh ta cũng muốn làm rõ chuyện thám doanh, nên hỏi tôi: “Anh cần bao nhiêu người?”
Tôi lúc này mới nghĩ, đúng, 300 là không thể mang hết, chỉ uy hiếp đủ rồi, nếu mà đen đủi, xuất động 300 người đanh nhau thì quốc gia không quản mới lạ.
Tôi suy nghĩ một chút, Liễu Hiên lần trước cho 8 tên lâu la tới, bị đánh bại, lúc này có chuẩn bị kỹ càng nên chắc phải gọi 20 người. Tôi hỏi Từ Đắc Long: ‘chiến sĩ của chúng ta có thể một chọi mấy?”
“Cái đó tùy vào tố chất quân sự của đối phương.”
‘Dạng như tôi, có khả năng mạnh hơn một chút.”
Từ Đắc Long nhìn tôi từ trên xuống dưới;” a, cậu nói là bách tính hả?”
Trong mắt anh ta Cường ca tôi là bách tính đó.
“Trường hợp xấu nhất có thể đánh 1 lúc 10 tên, nếu không có hạn chế tay chân thì có thể đánh nhiều hơn –tôi nói bách tính nên không thể nói chuẩn xác được.”
“Theo ý anh thì đối phó 20 người chỉ cần mang hai người là đủ hả?”
Từ Đắc Long khẳng định: “Đủ -- Lý Tĩnh Thủy, Ngụy Thiết Trụ ra khỏi hàng.”
Hai chiến sĩ lập tức tiến tới: “Có mặt!”
“Phái các cậu theo Tiêu tráng sĩ, nhiệm vụ bảo hộ an toàn của anh ta, trong thời gian này nghe theo mệnh lệnh của anh ta, lúc tất yếu có thể chủ động rat ay, nhưng không thể thương tới tính mạng người khác.” Xem xem, thật là quan tâm….
“Rõ!”
Cứ vậy, tôi lên xe mô tô, đèo Ngụy Thiết Trụ, Lý Tĩnh Thủy ngồi trong thùng xe, đi ước hẹn với Liễu Hiên.
Đến đối diện phòng trà “Thính Phong”, tôi cho hai người xuống, toi quan sát qán trà, đây là một nhà ba tầng, quán trà ở tầng ba, bởi vì là kiến trúc thương nghiệp, nên cao hơn nhà ở rất nhiều. Hiện tại chỉ có vấn đề làm sao dẫn hai người vào, hai người họ không có điện thoại, không thể tùy tiện gọi vào, Liễu hiên là người có chút thế lực, lúc đàm phán chắc chắn sẽ bao sân, giả làm khác uống trà cũng không xong.
Lý Tĩnh Thủy nghe tôi nêu ra băn khoăn liền nói: ‘chúng tôi sẽ nấp trên đỉnh phòng chờ anh, anh chỉ cần ném chén là tôi xông vào cứu người.”
Ngụy Thiết Trụ nói: “Đúng, chỉ cần hai sợi dây thừng là đủ.”
Tôi vào ven đưởng bỏ 5 NDT mua hai sợi dây dài 10 m cho hai người, nhìn đồng hồ hẳn sắp tới, tôi nói: “Chúng ta vào đi, tố nhất là cửa lưu không không khóa.”
Lý Tĩnh Thủy nói: “Anh cứ đi, chúng tôi sẽ tới sau.”
“các cậu làm sao lên được, thời này nhà không giống ngày xưa đâu, là nhà lầu.”
“Anh không phải lo.” Ngụy Thiết Trù rất hàm hậu nói.
Tôi thấp thỏm lên lầu, tôi không yên tâm 2 hài tử, họ cùng nhóm 5 người hay Lương Sơn không giống, bọn họ vừa tới đã bị tôi dẫn tới bãi đất hoang, cách tuyệt thế giới, vừa tới không có kiến thức địa phương, để họ chấp hành nhiệm vụ, khả năng xuất hiện các tình huống ngoài ý liệu là rất lớn.
Lúc tôi đi lên còn đặc biệt chú ý xem có người nấp ở đâu không, tầng 2 là một sảnh ca nhạc, hiện tại đã bị xích sắt khóa lại, khả năng có người nấp trong đó không lớn.
Lên lầu liền nhìn thấy một cái bàn được đặt ở trung tâm quán trà rộng rãi. Mấy ấm trà tinh trí tỏa mùi thơm nức, có một giả sơn nhỏ, bên cạnh là một cái ghế gỗ có một lão già mù nhỏ gầy, tay không ngừng gẩy đàn tỳ bà theo một nhạc khúc gì đó. Rất bình hòa, tôi vốn nghĩ sẽ gặp phải thập diện mai phục. Trọn cả trà lâu, trừu lão già, không có thêm một ai khác. Tôi ngồi xuống, tự rót cho mình một ly và uống, ra hơi vàng, uống vào cảm thấy thanh mát, tôi cũng chẳng biết là trà gì, rất hài lòng chép miệng, nhưng trong tâm bắt đầu suy nghĩ, quay phim hả? sát cơ khắp nơi. Mà tên Thính Phong tựa hồ có chút: trước cơn mua giớ a.
Lúc này từ hành lang có tiếng động, một người đàn ông mặt âm ngoan đi lên, đi tới trước mặt tôi, đột nhiên phì cười. Bởi vì tôi đoán anh ta sao biết tôi tới, tầng hai không thể trón ở đó, tên nhãi này đại khái trốn ở bên kia đường, cầm ống nhòm theo dõi. Để tạo nên cảm giác huyền bí, hắn làm vậy cũng là khó khăn lắm.
‘Tao là Liễu Hiên. » Giọng nói khó nghe hơn trong điện thoại.
“Ừ, Tiêu Cường.”
Liễu Hiên kỳ quái nhìn người mù. Chạy qua, bỏ vào khay tờ 100 NDT, nói: “gẩy khúc “thập diện mai phục”.” Toi phì cười.
Liễu Cười bị tôi cười cho giận tái ặt, ngồi lên ghế, ưu nhã đổ nước sôi rửa chén, phí rất nhiều thời gian mới rót trà, bưng trà lên ngửi ngửi. Còn cố tỏ ra tư thái vểnh lên lan hoa chỉ, tôi thầm mắng; “lại là một thằng ngu tỏ ra nguy hiểm.”
Liễu Hiên nói: “quản lý Tiêu, hôm qua các thúc thúc của tôi không vui, anh đã làm việc quá tuyệt tình rồi.”
Tôi nói: ‘các chú của mày tao không quen.”
“Mọi người đều lăn lộn, hà tất phải vậy, hôm nay tôi cho anh một cơ hội, bất quá lần này không đơn giản gọi một tiếng ca là được, anh phải rót trà xin lỗi, sau đó chức quản lý tôi có thể cấp cho anh.”
Tôi nói: “Tao không thừa thời gian tán dóc với mày, thời gian của hai ta không nhiều. Tao an bài người ở quán bar chẳng qua là có chỗ cho “khách trọ” của tao tới, mày không thích thì nên nói rõ từ đầu với tao, nhưng mày lại trực tiếp đánh bị thương bạn tao…” LÚc này tôi đột nhiên nhìn ra cửa kính thấy Lý Tĩnh Thủy ở ngoài cửa sổ như một spiderman bám vào cửa kính, còn đang tiếp tục leo lên, cậu ta nhìn tôi qua cửa kính rất bất ngờ, còn vẫy tay chào tôi, sau đó tiếp tục leo lên.
Liễu Hiên thấy tôi đang nói lại ngạc nhiên, cũng quay đầu lại, Lý Tĩnh Thủy đã khong còn ở đó, hắn quay đầu lại nói: “Sao?”
“… à, không có gì, tiếp tục nói chuyện của chúng ta – ài, kỳ thực không có gì để nói, mày nhanh rời nơi này, đi ra trốn một năm rồi tính tiếp.”
Liễu Hiên lần này cố nén giận, hỏi: ‘Mày vì sao cứ kêu tao trốn một năm, mày rốt cục muốn làm gì?” Tôi lại thấy Ngụy Thiết Trụ leo lên…
“tao muốn cứu mày, bọn người kia đang tìm chỗ mày ở, bọn họ muốn xin của mày một cái tay.”
Liễu Hiên lần này giận quá hóa cười, hắn vỗ bàn nói: “họ Tiêu, con mẹ nó, tao từ nhỏ bị dọa mới lớn được đó.”
Tôi biết hôm nay không thể đàm phán rồi, may mà Lý Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ đều vào vị trí, tôi không chút hoảng hố, lại cảm thấy mình giống như đại phản phái – chờ ném chén hại người, bất kỳ ai làm thế đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Tôi lấy điện thoại, bấm số, vừa bấm vừa hỏi: “Tôi hôm qua tao bị người thám doanh, là người của mày làm hả?”
Hắn thấy tôi gọi điện, cẩn thận hỏi: ‘Mày làm gì?”
Tôi cầm điện thoại chỉ vào hắn nói: “cứ theo kịch bản mà nói, tao không tin mày.”
Nói xong vươn tay chỉ điện thoại vào hắn, Liễu Hiên không chút do dự nhìn qua, tôi bấm số, rất nhanh thu tay về, thấy mặt trên hiển thị: ‘cái gì là thám doanh? Không xong! Hắn đang gọi điện thoại kêu người, ta phải ra tay trước.”
Liễu Hiên tên chó đẻ, còn thật sự mai phục ta... nhưng tôi không ngờ bọn nó mai phục gần thế. Liễu Hiên hất đổ bàn, rầm rầm, bốn phía lao ra một đống bặm trợn, bọn nó mặc y phục đen, đầu còn quấn khăn, sau đó đứng dàn hàng ngang, dành trận trước mặt tôi.
Con mẹ nó, vốn tưởng đập chén gọi người làm đại phản phái, kết quả bị người cướp trước một bước, nguyên lai sát khí không giả, mà tràng cảnh cũng có chút quen mắt – đặc biệt giống đoạn Trần Chân đá đạo trường Nhật Bản trong “Hoắc Nguyên Giáp”.
Đáng tiếc âm nhạc không hợp, tôi lúc này mới phát hiện người mù không gẩy “thập diện mai mục”, không biết từ lúc nào chuyển sang kéo đàn nhị, rõ ràng đang kéo khúc “khát vọng”.
Tôi không ngu, Liễu Hiên lật bàn thì tôi đã phòng bị, tránh cái bàn đồng thời không rời tay ly trà, hiện tại tôi đứng trước cửa số giwo ly trà trong tay, liễu hiên mới giống chân chính phản phái, hắn vung hai tay lên: ‘giết “.
Tôi như thấy 12 tên lưu manh có võ công đang lao tới, ”choang, choang”, hai tiếng vang, Lý Tĩnh Thủy, cùng Ngụy Thiết Trụ đồng thời phá cửa lao vào, thuận chan đá bay hai người đứng trước, một trái một phải bảo vệ tôi, tôi cầm chén trà uống cạn. nhấp vài ngụm, lúc này mới giống đại phản phái, hai tay co lại hình sung lục vẫy vẫy, khẽ nói: “Giết cho ta…”
Cứ vậy, trong khúc “khát vọng” bi thiết, một trường ác đấu bắt đầu.
/434
|