Thân phận của tôi giờ lại thay đổi, sau khi quản lý hiệu cầm đồ xấu xa, tôi lại thành thần tiên dự bị, hiệu trưởng trường Dục Tài, bảo an, giờ tôi thành một người sửa thẻ ... nhưng lại là một tên tu sửa lừa đảo, chúng tôi biết phe có máy đọc thẻ là phe mạnh, ví dụ như ngân hàng. Cũng chẳng biết tôi lừa lấy nhiều tiền của thiên đạo ca thì có bị khởi tố không nữa.
Tôi muốn nhìn vào danh sách trên giấy do Hà Thiên Đậu đưa cho, Hà Thiên Đậu rụt về, lão nói với Sáu Lưu: “Vừa rồi tôi nghe hình như có người mắng hai chúng ta là lão lừa đảo hả...”
Sáu Lưu cũng ung dung nói: “Đúng vậy, còn nói là gì nhỉ, hai lão đực rựa gì cơ mà.”
Tôi vội cười làm lành: “Hai người đều là ông nội của tôi, là tổ tông của tôi.”
Sáu Lưu: “Không phải a, bọn anh đều là bọn đực rựa mà...”
Không chờ lão nói xong, tôi thừa dịp Hà Thiên Đậu không chú ý giật lấy tờ giấy, mắng: “Hai lão lừa đảo được nhượng bộ lại thích lấn tới. (Được voi đòi Hai Bà Trưng, được sờ còn thích vê hạt.)
Sáu Lưu đá chân Hà Thiên Đậu: “Sao lão không đề phòng nó - đây đúng là lúc anh với lão nở mày nở mặt à.”
Hà Thiên Đậu ủy khuất: “Ai mà ngờ. Anh sống ngần này tuổi còn chưa từng trải qua à.”
Sáu Lưu thở dài: “Từ lúc hợp tác với lão chưa từng ăn ý. Lão Hà, không phải anh chê lão. Nhưng có lẽ lão hạ giới sống với bọn tây đen lâu quá, không bỏ nổi cái bộ dạng thân sĩ của mình. Đối với thằng như Tiểu Cường, lão phải đề phòng hắn như đề phòng anh ấy.”
Tôi cùng Hà Thiên Đậu: “....”
Tôi quay người cẩn thận xem nội dung trên giấy, trên đó ghi đầy chữ như con kiến, các triều đại cách nhau ra. Tôi trước tiên xem ô Tần Thủy Hoàng, trên chỉ viết Tần Triều, sau đó có dấu ngoặc, trong ba chữ Tần Thủy Hoàng. Chính béo cần làm ba việc: Thống nhất lục quốc, xây trường thành, xây lăng Tần Thủy Hoàng. Một dòng ngắn ngủi kết thúc một triều đại. Sau Chính béo là Hồ Hợi, trên đó chỉ ghi đơn giản: Bị liên quân Lưu Hạng tiêu diệt.
Tôi lại nhìn Hạng Vũ, cũng chỉ vài chữ: Hồng Môn yến, thua trận Cai Hạ.
Xem tới đây tôi hơi kinh ngạc, mấy điểm thật độc. Tần Thủy Hoàng thống nhất lục quốc thì không cần phải nói, anh ấy xây Trường Thành để lại cho đời sau một kỳ tích thế giới. Nhưng đối với nhân dân là một tai nạn, trường thành có thể phòng thủ dân tộc Hung Nô hay không còn chưa tính, vì sau này dân biến loạn phá trường thành. Hơn nữa Chính béo còn phải xây địa cung, đế quốc Đại Tần còn chưa vững chắc lập tức phong vũ phiêu diêu. Ba điểm này cấu thành cuộc đời Chính béo. Có thể nói, mặc kệ ai làm được ba việc này đều thành Tần Thủy Hoàng đời sau khen chê không dứt. Còn Hồ Hợi, vốn là nhân vật chợt hiện trong lịch sử thôi, sứ mạng lịch sử của nó là bị người khác thu phục...
Mà Hạng Vũ càng thảm, Hồng Môn yến cùng trận Cai Hạ, trên cơ bản là hai bước ngoặt lớn nhất cuộc đời. Hồng Môn yến thì anh ấy giết Lưu Bang thì khác nào đã có được 7 phần giang sơn. Lưu Bang chết thì còn Hàn Tín, Trương Lương, bọn họ vị tất một lòng. Sau Hồng Môn yến, Hạng Vũ kỳ thật đã chiếm hết chủ động, cứ phát triển theo lẽ thường anh ấy không có lý do nào để thất bại. Nhưng lịch sử không thể giả thiết như vậy, cho nên Sở Bá Vương phải thua trận Cai Hạ, bất luận anh ấy thắng lợi bao nhiêu, vinh quang bao nhiêu, hai điểm này đè chặt Hạng Vũ.
Tôi hỏi Hà Thiên Đậu: “Chuẩn chứ?” Mặc dù có chút thất đức, nhưng cũng tốt hơn như con ruồi không đầu bay loạn. Ít nhất biểu tượng cung A Phòng có thể không xây, để đó dành cho Chính béo xây khu trò chơi.
Hà Thiên Đậu nói: “Không sai đâu, bọn anh tự tổng kết ra đó. Mà căn cứ ghi chép vận động của Thiên đạo, mỗi câu trên đều là Thiên đạo chỉ thị.”
Tôi nói: “Thế được, một hai ngày nữa lại chạy đi gặp Doanh ca. Không có đốt sách chôn nho, bớt giết vài người.”
Sáu Lưu bỗng nói: “Phỏng chừng một hai ngày tới chú cũng không rảnh.”
Tôi bình tĩnh nói: “Có, vừa lúc tôi còn rảnh...”
Sáu Lưu nói rất nghiêm trọng: “Chú phải tới Bắc Tống một chuyến.”
Tôi không hiểu: “Tôi đi Bắc Tống làm gì?”
Sáu Lưu nói: “Chú xem lại khoản Bắc Tống đi.”
Tôi cúi đầu tìm một lúc mới thấy một hàng chữ nhỏ: Bắc Tống bị Kim tiêu diệt.”
Phía trên là Triệu Khuông Dận, rồi tới thẳng Tống Triết Tông, người có tên trong này thì đều có việc phải làm, chỉ có Tống Vi Tông là ít chuyện nhất. Lão đó giống như Hồ Hợi, cống hiến lớn nhất cho lịch sử là đánh mất giang sơn do tổ tông để lại.
Tôi cười nói: “Đơn giản. Rất rõ ràng. Tôi tới làm gì?”
Sáu Lưu nói: “Phương Tịch dựng cờ làm phản.”
Tôi gãi đầu nói: “Không đúng, Phương Tịch đang làm thợ mộc cho tôi mà. Lão sao về được?” Vừa rồi họp tôi còn gặp mà.
“Phương Tịch không về, nhưng 54 hảo hán chả về là gì? Bọn họ không trở lại quỹ tích cũ, Phương Tịch thời đại đó dựng cờ tạo phản cũng chẳng có gì là lạ. Chuyện này giống như Tần Thủy Hoàng trở về rồi Tần Vũ Dương bị chú đập ngất, là phản ứng dây chuyền.”
Tôi nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Sáu Lưu nói: “Cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, việc này còn phải nhờ các hảo hán Lương Sơn. Tóm lại chú phải về ngăn cản Phương Tịch.”
Tôi không hiểu: “Vì sao phải làm vậy, tạo phản thì cứ cho họ tạo phản đi.”
Sáu Lưu lắc đầu: “Phương Tịch vừa phản, rất có khả năng sẽ một hơi diệt Bắc Tống, mà Bắc Tống phải do Kim quốc diệt. Đây là vấn đề quan trọng nhất.”
Tôi phì cười: “Không đến mức đó chứ hả?”
Hà Thiên Đậu ngắt lời: “Phương Tịch cùng Tống Giang giống như khởi nghĩa nông dân của Lý Tự Thành, đều có thế lực, nhưng vì bọn họ cuối cùng không thể thay đổi triều đại nên rất ít được đề cập trong sách sử. Nguyên nhân thất bại của họ cũng nhiều, nhưng nếu lại một lần nữa thì kết quả khó liệu, lúc ấy chính quyền Bắc Tống đã thối nát cực điểm rồi...”
Tôi nói: “Chẳng phải kết thúc rồi, tóm lại kết cục là bị Kim tiêu diệt.”
Hà Thiên Đậu vẫn nói: “Khác nhau chứ. Nhớ kỹ nhé, bị đả bại chỉ có chính phủ mà không phải dân tộc. Bắc Tống nếu thật có thể trên dưới một lòng thì Kim quốc không có khả năng thắng, vạn nhất Phương Tịch đi trước một bước diệt Bắc Tống thì không phù hợp thiên đạo. Đừng quên khi đó Lương Sơn còn chưa chiêu an, Phương Tịch thiếu địch nhân trí mạng, không chừng thật sự lên làm hoàng đế.”
Tôi bó tay: “Vậy lão muốn tôi làm sao, cho tôi một đoàn thánh giai ma pháp sư qua đó chơi hả.”
Hà Thiên Đậu nói: “Cho nên chú phải đi tìm bọn Lương Sơn. Cũng may Tống Giang một lòng muốn chiêu an, chú đi tìm hắn. Sau đó dẫn hắn đi gặp Lý Sư Sư, Lý Sư Sư giới thiệu Tống Giang gặp Tống Vi Tông, chiêu an trừ Phương Tịch, thế là lịch sử có thể về nguyên quỹ đạo.”
Tôi nghe mà lông tóc dựng ngược: “Đây là chuyện mà một người có thể giải quyết sao?”
Hà Thiên Đậu nói rất nghiêm trọng: “Anh hiểu tâm tình của chú, nhưng mà hết cách, kỳ thật chú không cần tự trách. Phương Tịch dù có được thiên hạ cũng không thể thay đổi lịch sử, đại hỗn chiến chỉ khiến càng nhiều người bị quấn vào chiến tranh. Chú cứ đi làm chuyện này chấm dứt nhanh thì cũng đã cứu được vạn dân. Còn nữa, dù chú không làm vậy - chú cứ xem danh sách Lương Sơn.”
Không ngờ, ở trên cũng có, cách Tống Vi Tông không xa có ô Lương Sơn: Bình Phương Tịch.
Cái danh sách xui xẻo này càng nhìn càng giật mình, giữa Lương Sơn cùng Phương Tịch chẳng lẽ chỉ có thể tử đấu? Tôi chú ý tới không có dấu ngoặc chiêu an. Đây là chuyện thất đức, chỉ dùng một điểm xâu chuỗi tất cả mọi người. Nếu không chiêu an, các hảo hán dựa vào cái gì đối nghịch Phương Tịch?”
Tôi xoay tay, vô cùng khó xử.
Sáu Lưu cười he he, vỗ vai tôi: “Sao khổ sở thế, nhiệm vụ kỳ thật rất đơn giản. Chúng ta nghiên cứu chút cũng có thể lừa được qua chuyện này. Chú không lừa Thiên đạo thì thật có lỗi với lương tâm bản thân. Nó có lợi hại cũng chỉ là thứ chết tiệt, hơn nữa chúng ta còn nhiều thời gian mà.”
Đều là thần tiên, Sáu Lưu nói chuyện tôi thích nghe hơn...
Tôi nói: “Nhanh nhất ngày mai mới có thể xuất phát đi Lương Sơn. Phương Trấn Giang thì thôi, tôi phải hỏi những điểm chú ý từ Hoa Vinh.” Tôi quyết định không nói cho Phương Tịch cùng Tứ Đại Thiên Vương ở Dục Tài. Nếu để cho họ biết tôi đi về quá khứ gặp lại các hảo hán rồi cùng hợp lực đánh mình, không biết bọn họ sẽ phản ứng thế nào. Ít nhất cũng bất lợi cho sự đoàn kết của họ với Phương Trấn Giang, Hoa Vinh.
Sáu Lưu gật đầu: “Đúng, tận lực nói rõ với Hoa Vinh, nếu cậu ta không muốn đi đánh trận thì chú không thể cho nó đi theo.”
Tôi nói: “Hai ngày này tôi còn phải bên Bánh Bao. Ngay cả Mộc Lan tỷ cũng phải ở cùng. Y tá bệnh viện cũng nghĩ cô ấy là bà mẹ đơn thân, vẫn mắng đàn ông vô lương tâm, lần trước đi tìm Doanh ca không liên lạc được , phỏng chừng hai người cũng chú ý.”
Sáu Lưu cùng Hà Thiên Đậu đều vui.
Tôi cười khổ: “Còn nữa, cứ thế này cũng không được. Dù sao cũng phải để cô ấy liên lạc được, lão có biết là vợ mới có thai hai tháng là thời kỳ mẫn cảm không, cô ấy mà hoài nghi tôi ra ngoài thì có oan không?” Nói xong tôi bỗng nhớ tới một chuyện, vội nói: “Đúng rồi, lúc quay về từ chỗ Doanh ca, xe đang ở năm 2007 thì tôi có thể thu được tin nhắn, giải thích thế nào?”
Hai lão lừa đảo kinh ngạc nhìn nhau, kinh ngạc: “Có chuyện này sao?”
Tôi muốn nhìn vào danh sách trên giấy do Hà Thiên Đậu đưa cho, Hà Thiên Đậu rụt về, lão nói với Sáu Lưu: “Vừa rồi tôi nghe hình như có người mắng hai chúng ta là lão lừa đảo hả...”
Sáu Lưu cũng ung dung nói: “Đúng vậy, còn nói là gì nhỉ, hai lão đực rựa gì cơ mà.”
Tôi vội cười làm lành: “Hai người đều là ông nội của tôi, là tổ tông của tôi.”
Sáu Lưu: “Không phải a, bọn anh đều là bọn đực rựa mà...”
Không chờ lão nói xong, tôi thừa dịp Hà Thiên Đậu không chú ý giật lấy tờ giấy, mắng: “Hai lão lừa đảo được nhượng bộ lại thích lấn tới. (Được voi đòi Hai Bà Trưng, được sờ còn thích vê hạt.)
Sáu Lưu đá chân Hà Thiên Đậu: “Sao lão không đề phòng nó - đây đúng là lúc anh với lão nở mày nở mặt à.”
Hà Thiên Đậu ủy khuất: “Ai mà ngờ. Anh sống ngần này tuổi còn chưa từng trải qua à.”
Sáu Lưu thở dài: “Từ lúc hợp tác với lão chưa từng ăn ý. Lão Hà, không phải anh chê lão. Nhưng có lẽ lão hạ giới sống với bọn tây đen lâu quá, không bỏ nổi cái bộ dạng thân sĩ của mình. Đối với thằng như Tiểu Cường, lão phải đề phòng hắn như đề phòng anh ấy.”
Tôi cùng Hà Thiên Đậu: “....”
Tôi quay người cẩn thận xem nội dung trên giấy, trên đó ghi đầy chữ như con kiến, các triều đại cách nhau ra. Tôi trước tiên xem ô Tần Thủy Hoàng, trên chỉ viết Tần Triều, sau đó có dấu ngoặc, trong ba chữ Tần Thủy Hoàng. Chính béo cần làm ba việc: Thống nhất lục quốc, xây trường thành, xây lăng Tần Thủy Hoàng. Một dòng ngắn ngủi kết thúc một triều đại. Sau Chính béo là Hồ Hợi, trên đó chỉ ghi đơn giản: Bị liên quân Lưu Hạng tiêu diệt.
Tôi lại nhìn Hạng Vũ, cũng chỉ vài chữ: Hồng Môn yến, thua trận Cai Hạ.
Xem tới đây tôi hơi kinh ngạc, mấy điểm thật độc. Tần Thủy Hoàng thống nhất lục quốc thì không cần phải nói, anh ấy xây Trường Thành để lại cho đời sau một kỳ tích thế giới. Nhưng đối với nhân dân là một tai nạn, trường thành có thể phòng thủ dân tộc Hung Nô hay không còn chưa tính, vì sau này dân biến loạn phá trường thành. Hơn nữa Chính béo còn phải xây địa cung, đế quốc Đại Tần còn chưa vững chắc lập tức phong vũ phiêu diêu. Ba điểm này cấu thành cuộc đời Chính béo. Có thể nói, mặc kệ ai làm được ba việc này đều thành Tần Thủy Hoàng đời sau khen chê không dứt. Còn Hồ Hợi, vốn là nhân vật chợt hiện trong lịch sử thôi, sứ mạng lịch sử của nó là bị người khác thu phục...
Mà Hạng Vũ càng thảm, Hồng Môn yến cùng trận Cai Hạ, trên cơ bản là hai bước ngoặt lớn nhất cuộc đời. Hồng Môn yến thì anh ấy giết Lưu Bang thì khác nào đã có được 7 phần giang sơn. Lưu Bang chết thì còn Hàn Tín, Trương Lương, bọn họ vị tất một lòng. Sau Hồng Môn yến, Hạng Vũ kỳ thật đã chiếm hết chủ động, cứ phát triển theo lẽ thường anh ấy không có lý do nào để thất bại. Nhưng lịch sử không thể giả thiết như vậy, cho nên Sở Bá Vương phải thua trận Cai Hạ, bất luận anh ấy thắng lợi bao nhiêu, vinh quang bao nhiêu, hai điểm này đè chặt Hạng Vũ.
Tôi hỏi Hà Thiên Đậu: “Chuẩn chứ?” Mặc dù có chút thất đức, nhưng cũng tốt hơn như con ruồi không đầu bay loạn. Ít nhất biểu tượng cung A Phòng có thể không xây, để đó dành cho Chính béo xây khu trò chơi.
Hà Thiên Đậu nói: “Không sai đâu, bọn anh tự tổng kết ra đó. Mà căn cứ ghi chép vận động của Thiên đạo, mỗi câu trên đều là Thiên đạo chỉ thị.”
Tôi nói: “Thế được, một hai ngày nữa lại chạy đi gặp Doanh ca. Không có đốt sách chôn nho, bớt giết vài người.”
Sáu Lưu bỗng nói: “Phỏng chừng một hai ngày tới chú cũng không rảnh.”
Tôi bình tĩnh nói: “Có, vừa lúc tôi còn rảnh...”
Sáu Lưu nói rất nghiêm trọng: “Chú phải tới Bắc Tống một chuyến.”
Tôi không hiểu: “Tôi đi Bắc Tống làm gì?”
Sáu Lưu nói: “Chú xem lại khoản Bắc Tống đi.”
Tôi cúi đầu tìm một lúc mới thấy một hàng chữ nhỏ: Bắc Tống bị Kim tiêu diệt.”
Phía trên là Triệu Khuông Dận, rồi tới thẳng Tống Triết Tông, người có tên trong này thì đều có việc phải làm, chỉ có Tống Vi Tông là ít chuyện nhất. Lão đó giống như Hồ Hợi, cống hiến lớn nhất cho lịch sử là đánh mất giang sơn do tổ tông để lại.
Tôi cười nói: “Đơn giản. Rất rõ ràng. Tôi tới làm gì?”
Sáu Lưu nói: “Phương Tịch dựng cờ làm phản.”
Tôi gãi đầu nói: “Không đúng, Phương Tịch đang làm thợ mộc cho tôi mà. Lão sao về được?” Vừa rồi họp tôi còn gặp mà.
“Phương Tịch không về, nhưng 54 hảo hán chả về là gì? Bọn họ không trở lại quỹ tích cũ, Phương Tịch thời đại đó dựng cờ tạo phản cũng chẳng có gì là lạ. Chuyện này giống như Tần Thủy Hoàng trở về rồi Tần Vũ Dương bị chú đập ngất, là phản ứng dây chuyền.”
Tôi nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Sáu Lưu nói: “Cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, việc này còn phải nhờ các hảo hán Lương Sơn. Tóm lại chú phải về ngăn cản Phương Tịch.”
Tôi không hiểu: “Vì sao phải làm vậy, tạo phản thì cứ cho họ tạo phản đi.”
Sáu Lưu lắc đầu: “Phương Tịch vừa phản, rất có khả năng sẽ một hơi diệt Bắc Tống, mà Bắc Tống phải do Kim quốc diệt. Đây là vấn đề quan trọng nhất.”
Tôi phì cười: “Không đến mức đó chứ hả?”
Hà Thiên Đậu ngắt lời: “Phương Tịch cùng Tống Giang giống như khởi nghĩa nông dân của Lý Tự Thành, đều có thế lực, nhưng vì bọn họ cuối cùng không thể thay đổi triều đại nên rất ít được đề cập trong sách sử. Nguyên nhân thất bại của họ cũng nhiều, nhưng nếu lại một lần nữa thì kết quả khó liệu, lúc ấy chính quyền Bắc Tống đã thối nát cực điểm rồi...”
Tôi nói: “Chẳng phải kết thúc rồi, tóm lại kết cục là bị Kim tiêu diệt.”
Hà Thiên Đậu vẫn nói: “Khác nhau chứ. Nhớ kỹ nhé, bị đả bại chỉ có chính phủ mà không phải dân tộc. Bắc Tống nếu thật có thể trên dưới một lòng thì Kim quốc không có khả năng thắng, vạn nhất Phương Tịch đi trước một bước diệt Bắc Tống thì không phù hợp thiên đạo. Đừng quên khi đó Lương Sơn còn chưa chiêu an, Phương Tịch thiếu địch nhân trí mạng, không chừng thật sự lên làm hoàng đế.”
Tôi bó tay: “Vậy lão muốn tôi làm sao, cho tôi một đoàn thánh giai ma pháp sư qua đó chơi hả.”
Hà Thiên Đậu nói: “Cho nên chú phải đi tìm bọn Lương Sơn. Cũng may Tống Giang một lòng muốn chiêu an, chú đi tìm hắn. Sau đó dẫn hắn đi gặp Lý Sư Sư, Lý Sư Sư giới thiệu Tống Giang gặp Tống Vi Tông, chiêu an trừ Phương Tịch, thế là lịch sử có thể về nguyên quỹ đạo.”
Tôi nghe mà lông tóc dựng ngược: “Đây là chuyện mà một người có thể giải quyết sao?”
Hà Thiên Đậu nói rất nghiêm trọng: “Anh hiểu tâm tình của chú, nhưng mà hết cách, kỳ thật chú không cần tự trách. Phương Tịch dù có được thiên hạ cũng không thể thay đổi lịch sử, đại hỗn chiến chỉ khiến càng nhiều người bị quấn vào chiến tranh. Chú cứ đi làm chuyện này chấm dứt nhanh thì cũng đã cứu được vạn dân. Còn nữa, dù chú không làm vậy - chú cứ xem danh sách Lương Sơn.”
Không ngờ, ở trên cũng có, cách Tống Vi Tông không xa có ô Lương Sơn: Bình Phương Tịch.
Cái danh sách xui xẻo này càng nhìn càng giật mình, giữa Lương Sơn cùng Phương Tịch chẳng lẽ chỉ có thể tử đấu? Tôi chú ý tới không có dấu ngoặc chiêu an. Đây là chuyện thất đức, chỉ dùng một điểm xâu chuỗi tất cả mọi người. Nếu không chiêu an, các hảo hán dựa vào cái gì đối nghịch Phương Tịch?”
Tôi xoay tay, vô cùng khó xử.
Sáu Lưu cười he he, vỗ vai tôi: “Sao khổ sở thế, nhiệm vụ kỳ thật rất đơn giản. Chúng ta nghiên cứu chút cũng có thể lừa được qua chuyện này. Chú không lừa Thiên đạo thì thật có lỗi với lương tâm bản thân. Nó có lợi hại cũng chỉ là thứ chết tiệt, hơn nữa chúng ta còn nhiều thời gian mà.”
Đều là thần tiên, Sáu Lưu nói chuyện tôi thích nghe hơn...
Tôi nói: “Nhanh nhất ngày mai mới có thể xuất phát đi Lương Sơn. Phương Trấn Giang thì thôi, tôi phải hỏi những điểm chú ý từ Hoa Vinh.” Tôi quyết định không nói cho Phương Tịch cùng Tứ Đại Thiên Vương ở Dục Tài. Nếu để cho họ biết tôi đi về quá khứ gặp lại các hảo hán rồi cùng hợp lực đánh mình, không biết bọn họ sẽ phản ứng thế nào. Ít nhất cũng bất lợi cho sự đoàn kết của họ với Phương Trấn Giang, Hoa Vinh.
Sáu Lưu gật đầu: “Đúng, tận lực nói rõ với Hoa Vinh, nếu cậu ta không muốn đi đánh trận thì chú không thể cho nó đi theo.”
Tôi nói: “Hai ngày này tôi còn phải bên Bánh Bao. Ngay cả Mộc Lan tỷ cũng phải ở cùng. Y tá bệnh viện cũng nghĩ cô ấy là bà mẹ đơn thân, vẫn mắng đàn ông vô lương tâm, lần trước đi tìm Doanh ca không liên lạc được , phỏng chừng hai người cũng chú ý.”
Sáu Lưu cùng Hà Thiên Đậu đều vui.
Tôi cười khổ: “Còn nữa, cứ thế này cũng không được. Dù sao cũng phải để cô ấy liên lạc được, lão có biết là vợ mới có thai hai tháng là thời kỳ mẫn cảm không, cô ấy mà hoài nghi tôi ra ngoài thì có oan không?” Nói xong tôi bỗng nhớ tới một chuyện, vội nói: “Đúng rồi, lúc quay về từ chỗ Doanh ca, xe đang ở năm 2007 thì tôi có thể thu được tin nhắn, giải thích thế nào?”
Hai lão lừa đảo kinh ngạc nhìn nhau, kinh ngạc: “Có chuyện này sao?”
/434
|