Trong trường hợp trang trọng như thế này lại hỏi một câu thật thông tục khiến tôi ngại ngùng, tôi “quyền thế ngập trời”, ai cũng không dám cười, có mấy cựu thần thật sự không nhịn được, đành cúi mặt ho khan.
Kinh Kha nói không chút hàm hồ: “Thần phụng thái tử nước Yên (1) nhờ cậy, thay mặt toàn dân Yên quốc cầu hòa với đại vương, vì biểu đạt thành ý, thần mang tới cho đại vương đầu của Phiền Vu Kỳ (2) cùng vùng Đốc Kháng (3) của nước Yên. Thái tử nguyện lấy lòng thành hiến cho đại vương.”
Kinh Kha thả hộp trên mặt đất, tự nhiên có người lấy qua một bên phân biệt, ngay cả tôi đều biết đây là thật - các bạn nghĩ coi có phải lão Phiền chết oan? Hơn nữa là rớt đầu hai lần, tôi mà lại đi đi lại lại thêm vài lần thì liệu lão có biến thành cửu đầu xà (4) không nhỉ? Bất quá Kinh khờ nợ ơn thì đời trước đã trả rồi, hiện tại cái đầu này đơn giản chỉ là đạo cụ thôi.
Lập tức có người báo cho Tần Thủy Hoàng, Chính béo ra vẻ hài lòng gật đầu, tiếp đó tới việc biểu diễn xem bản đồ Đốc Kháng, nhưng tiền đề là phải cho Kinh khờ tiến lên, còn Tần Vũ Dương phải đứng lại, Kinh Kha mới thuận thủy đẩy thuyền cầm bản đồ tiếp cận Tần Thủy Hoàng.
Nhưng điều ngoài ý muốn xảy ra, Tần Vũ Dương đứng trước Tần Cung hùng vĩ cùng đám đông chăm chú nhìn vào dù có chút mất tự nhiên, nhưng còn kém xa “căng thẳng run rẩy”, nếu lúc này để Kinh Kha tiến lên dâng bản đồ, chắc chắn Tần Vũ Dương cũng đi theo.
Tôi vội la lên: “Anh Chính, sao nó không sao nhỉ?”
Tần Thủy Hoàng nói nhỏ: “Nhanh nghị cách đi.”
Tôi đổ mồ hôi, Hà Thiên Đậu nói đúng mẹ nó rồi, sự kiện lịch sử sẽ vì chút sai lệch mà thoát ly quỹ đạo vốn có. Nếu cho Tần Vũ Dương tiến lên, Chính béo chắn chắn lành ít dữ nhiều, hơn nữa còn chẳng có năng lực tự vệ như lần trước - kiếm của anh ấy đã bị mài thành que cời bếp rồi. Điểm chết người là tôi không có thời gian suy nghĩ, ai cũng không biết Kinh khờ hay Chính béo lúc này là thế nào, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, tôi nói bậy: “Dựa theo thông lệ, hai vị sứ tiết tập thể đọc thuộc lòng 50 vinh 50 nhục của đại Tần ta...”
Tần Vũ Dương kinh ngạc: “Không phải không cần đọc sao?”
Tôi tiến lên đứng cạnh Chính béo vỗ bàn, quát: “Lớn mật, trước mặt đại vương không được ồn ào.” Cái bàn của Tần Thủy Hoàng có lẽ không phải mỗi ngày đều có người lau dọn, càng không có người vỗ mạnh, cái vỗ mạnh này của tôi làm bụi toàn bộ rơi ra, Chính béo phất tay liên tục quạt bụi.
Tôi chỉ Tần Vũ Dương khiển trách: “Đọc nhanh, nếu không kéo ra ngoài đứng nửa canh giờ.”
Tần Vũ Dương ngạc nhiên: “Đọc cái gì...Đứng nửa canh giờ?”
Tôi chỉ lung tung mấy tên thái giám: “Thấy bọn kia không, trước kia đều là sứ tiết các nước, vì không đọc nổi 50 vinh 50 nhục mới biến thành như thế.”
Không thể không nói, Tần Vũ Dương trước mặt bọn tôi dũng cảm hơn thằng trong sách nhiều, chỉ hừ lạnh không nói gì.
Tôi lại vỗ bàn, chưa kịp nói gì, chợt nghe sau lưng “gì thế”, một bàn tay béo múp míp túm áo tôi, giọng lo sợ hỏi: “Ngươi nà ai hạ?”
Tôi như rơi vào hầm băng, trong lúc quan trọng thì Chính béo lại phát bệnh! Tôi đẩy tay, nói nhỏ: “Doanh ca, đừng chọc em, kiên nhẫn chút đi.”
Chính béo giận tím mặt, quát lên: “Người đâu.”
Tần Vũ Dương biến sắc, tay bỗng nắm chặt một bên viền bản đổ, Kinh Kha yên lặng liếc mắt. Tần Vũ Dương thả tay, vẫn tự nhiên như cũ.
Kinh Kha hai tay ôm quyền uy phong lầm lẫm: “Đại vương”
oOo
(1) Yên trong lịch sử Trung Quốc là một quốc gia chư hầu ở phía bắc của nhà Chu, tồn tại từ thời kỳ đầu của Tây Chu qua Xuân Thu tới Chiến Quốc. Thời kỳ Chiến Quốc Yên là 1 trong số 7 bảy quốc gia hùng mạnh và có ảnh hưởng tới chiến cuộc nhất, được sử sách liệt vào thất hùng . Năm 222 TCN Yên bị nước Tần tiêu diệt.
(2) Một vị tướng Tần, Phiền Vu Kỳ, người từng bị thất sủng với vua Tần, cũng là một môn khách của thái tử Đan vào thời điểm đó. Tần Thuỷ Hoàng rất giận Phiền Vu Kỳ và muốn lấy đầu ông. Biết được điều đó, Phàn Ư Kỳ quyết định tự sát để tạo cơ hội ám sát vua Tần. Với cái đầu Phiền Vu Kỳ và bản đồ nước Yên, Kinh Kha đã có cơ hội để tiếp cận Tần Thuỷ Hoàng.
(3) Trong truyện, tác giả viết là bản đồ Đốc kháng, trong sử ghi bản đồ nước Yên - Nhưng theo tôi nghĩ, không thể là bản đồ nước Yên vì bản đồ quốc gia có giá trị chiến lược về mặt quân sự, nhất là thời cổ.
(4) Cửu đầu xà là loái quái vật trong truyền thuyết cực kỳ hung ác, tượng trưng cho sự hủy diệt có chín đầu. có nhiều loại truyền thuyết khác nhau về loài quái vật này.
Kinh Kha nói không chút hàm hồ: “Thần phụng thái tử nước Yên (1) nhờ cậy, thay mặt toàn dân Yên quốc cầu hòa với đại vương, vì biểu đạt thành ý, thần mang tới cho đại vương đầu của Phiền Vu Kỳ (2) cùng vùng Đốc Kháng (3) của nước Yên. Thái tử nguyện lấy lòng thành hiến cho đại vương.”
Kinh Kha thả hộp trên mặt đất, tự nhiên có người lấy qua một bên phân biệt, ngay cả tôi đều biết đây là thật - các bạn nghĩ coi có phải lão Phiền chết oan? Hơn nữa là rớt đầu hai lần, tôi mà lại đi đi lại lại thêm vài lần thì liệu lão có biến thành cửu đầu xà (4) không nhỉ? Bất quá Kinh khờ nợ ơn thì đời trước đã trả rồi, hiện tại cái đầu này đơn giản chỉ là đạo cụ thôi.
Lập tức có người báo cho Tần Thủy Hoàng, Chính béo ra vẻ hài lòng gật đầu, tiếp đó tới việc biểu diễn xem bản đồ Đốc Kháng, nhưng tiền đề là phải cho Kinh khờ tiến lên, còn Tần Vũ Dương phải đứng lại, Kinh Kha mới thuận thủy đẩy thuyền cầm bản đồ tiếp cận Tần Thủy Hoàng.
Nhưng điều ngoài ý muốn xảy ra, Tần Vũ Dương đứng trước Tần Cung hùng vĩ cùng đám đông chăm chú nhìn vào dù có chút mất tự nhiên, nhưng còn kém xa “căng thẳng run rẩy”, nếu lúc này để Kinh Kha tiến lên dâng bản đồ, chắc chắn Tần Vũ Dương cũng đi theo.
Tôi vội la lên: “Anh Chính, sao nó không sao nhỉ?”
Tần Thủy Hoàng nói nhỏ: “Nhanh nghị cách đi.”
Tôi đổ mồ hôi, Hà Thiên Đậu nói đúng mẹ nó rồi, sự kiện lịch sử sẽ vì chút sai lệch mà thoát ly quỹ đạo vốn có. Nếu cho Tần Vũ Dương tiến lên, Chính béo chắn chắn lành ít dữ nhiều, hơn nữa còn chẳng có năng lực tự vệ như lần trước - kiếm của anh ấy đã bị mài thành que cời bếp rồi. Điểm chết người là tôi không có thời gian suy nghĩ, ai cũng không biết Kinh khờ hay Chính béo lúc này là thế nào, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, tôi nói bậy: “Dựa theo thông lệ, hai vị sứ tiết tập thể đọc thuộc lòng 50 vinh 50 nhục của đại Tần ta...”
Tần Vũ Dương kinh ngạc: “Không phải không cần đọc sao?”
Tôi tiến lên đứng cạnh Chính béo vỗ bàn, quát: “Lớn mật, trước mặt đại vương không được ồn ào.” Cái bàn của Tần Thủy Hoàng có lẽ không phải mỗi ngày đều có người lau dọn, càng không có người vỗ mạnh, cái vỗ mạnh này của tôi làm bụi toàn bộ rơi ra, Chính béo phất tay liên tục quạt bụi.
Tôi chỉ Tần Vũ Dương khiển trách: “Đọc nhanh, nếu không kéo ra ngoài đứng nửa canh giờ.”
Tần Vũ Dương ngạc nhiên: “Đọc cái gì...Đứng nửa canh giờ?”
Tôi chỉ lung tung mấy tên thái giám: “Thấy bọn kia không, trước kia đều là sứ tiết các nước, vì không đọc nổi 50 vinh 50 nhục mới biến thành như thế.”
Không thể không nói, Tần Vũ Dương trước mặt bọn tôi dũng cảm hơn thằng trong sách nhiều, chỉ hừ lạnh không nói gì.
Tôi lại vỗ bàn, chưa kịp nói gì, chợt nghe sau lưng “gì thế”, một bàn tay béo múp míp túm áo tôi, giọng lo sợ hỏi: “Ngươi nà ai hạ?”
Tôi như rơi vào hầm băng, trong lúc quan trọng thì Chính béo lại phát bệnh! Tôi đẩy tay, nói nhỏ: “Doanh ca, đừng chọc em, kiên nhẫn chút đi.”
Chính béo giận tím mặt, quát lên: “Người đâu.”
Tần Vũ Dương biến sắc, tay bỗng nắm chặt một bên viền bản đổ, Kinh Kha yên lặng liếc mắt. Tần Vũ Dương thả tay, vẫn tự nhiên như cũ.
Kinh Kha hai tay ôm quyền uy phong lầm lẫm: “Đại vương”
oOo
(1) Yên trong lịch sử Trung Quốc là một quốc gia chư hầu ở phía bắc của nhà Chu, tồn tại từ thời kỳ đầu của Tây Chu qua Xuân Thu tới Chiến Quốc. Thời kỳ Chiến Quốc Yên là 1 trong số 7 bảy quốc gia hùng mạnh và có ảnh hưởng tới chiến cuộc nhất, được sử sách liệt vào thất hùng . Năm 222 TCN Yên bị nước Tần tiêu diệt.
(2) Một vị tướng Tần, Phiền Vu Kỳ, người từng bị thất sủng với vua Tần, cũng là một môn khách của thái tử Đan vào thời điểm đó. Tần Thuỷ Hoàng rất giận Phiền Vu Kỳ và muốn lấy đầu ông. Biết được điều đó, Phàn Ư Kỳ quyết định tự sát để tạo cơ hội ám sát vua Tần. Với cái đầu Phiền Vu Kỳ và bản đồ nước Yên, Kinh Kha đã có cơ hội để tiếp cận Tần Thuỷ Hoàng.
(3) Trong truyện, tác giả viết là bản đồ Đốc kháng, trong sử ghi bản đồ nước Yên - Nhưng theo tôi nghĩ, không thể là bản đồ nước Yên vì bản đồ quốc gia có giá trị chiến lược về mặt quân sự, nhất là thời cổ.
(4) Cửu đầu xà là loái quái vật trong truyền thuyết cực kỳ hung ác, tượng trưng cho sự hủy diệt có chín đầu. có nhiều loại truyền thuyết khác nhau về loài quái vật này.
/434
|