Trước mắt tôi quân đội qua lại như nước, có bộ binh có chiến xa cũng có kỵ binh đi sau truy kích địch nhân, mỗi người đi ngang qua tôi đều cười một tiếng, trong nét kính ngưỡng còn mang theo vẻ sùng bái.
Tôi đứng tại chỗ không nhúc nhích để không bị ảnh hưởng tới hình tượng dũng mãnh, hiện tại là lúc thừa thắng truy kích, một tướng lĩnh xông về phía trước không thể nói rõ cái gì, mà tôi cười lại khiến bọn họ khắc sâu ấn tượng, đó là loại cảm tình gì à? Không sợ, hào phóng, khinh miệt, coi 10 vạn quân địch như không, tôi nghĩ cũng không bao lâu người trong thiên hạ sẽ biết trong quân đội của Hạng Vũ có một vị tướng quân áo vải, gọi là Tiểu Cường...
Không thể ở lại nơi này, danh tiếng của Hạng Vũ rất nhanh bị tôi cướp sạch.
Tôi cưỡi ngựa, chậm rãi phiêu lãng trên chiến trường, cảm thấy tịch mịnh tiêu điều, cao cao tại thượng -- kỳ thật tôi không biết cưỡi ngựa, nếu không sớm đã xông lên, chuyện đánh chó rơi xuống nước ai không thích chứ?
Chúng tôi xuất phát từ sáng, mãi tới gần tối Hạng Vũ mới chỉnh hợp nhân mã hồi doanh, một trận đánh kéo dài gần nửa ngày, hoặc là nói quân Sở đuổi quân Tần nửa ngày, chém đầu tám ngàn, thu được quân tư vô số, Chương Hàm chẳng rõ tung tích nhưng Hạng Vũ nói cho tôi không bao lâu hắn cũng sẽ tự tới hàng.
Nắng chiều nghiêng xuống, Hạng Vũ cầm đầu khôi trong tay, phía sau là quân cận vệ, tướng quân đắc thắng trở về bên vệ sĩ trung thành, thảo nguyên mênh mang, chuyện này nhiệt huyết cỡ nào nha.
Hạng Vũ gặp tôi một mình đứng ở đó, cười lớn: “Chú sao không đuổi, trở về chú cũng không có cơ hội thoải mái như vậy.” Anh ấy bỗng nhiên tới sát bên tôi nói nhỏ: “Tiểu Cường, nếu chú không cười chúng ta sẽ chết rất nhiều người.”
Tôi đắc ý: “Thật à, cái này mới nha, sau này chiến tranh em chuyên môn phụ trách cười cho anh, cười khúc khích năm đồng tiền một lần, cười mỉm 10 khối, cười to 20 ...” Tôi bỗng im miệng, như thế chẳng phải tôi là loại mua vui chuốc cười sao?
Nhưng vô luận thế nào giá trị nụ cười của tôi là mắt thấy tai nghe, tôi lúc ấy cười có thể khiến cho bọn lính nhiệt huyết sôi trào. Lẽ ra quân Sở là cùng quân Tần lưỡng bại câu thương, vậy kết quả là Hạng Vũ miễn cưỡng thắng trận -- bởi vì quân Tần sĩ khí đích xác không bằng đám khởi nghĩa vũ trang quân Sở. Còn có một khả năng là Hạng Vũ chiết kích trầm sa, nói vậy nụ cười của tôi có giá trị không chỉ đơn giản là thay đổi một cuộc chiến, càng có loại bước ngoặt lịch sử.
Gì mà cười nhất tiếu khuynh thành lại cười khuynh quốc, nói vậy chính là nói tôi rồi.
Tôi nói: “Nếu bàn về Hồ Hợi thì nó vẫn là vãn bối của hai chúng ta, hai vị thúc thúc hợp sức ăn hiếp cháu trai, anh nói đây là sao a.
Hạng Vũ hừ lạnh: “Trừ phi lão Doanh sống lại. Nếu không thiên hạ anh đoạt là cái chắc, đúng rồi, chú nhanh khôi phục trí nhớ cho tiểu tử Lưu Bang đi, nếu không anh thắng mà không vui.” Nói tới đây Hạng Vũ cười khẽ, có thể nhìn ra trải qua một năm ở chung, anh ấy đã không có sát ý với Lưu Bang, nhưng tranh một hơi vẫn phải làm.
Tôi lúng túng không biết nên nói gì cho phải, hiện tại quyền chủ động đều trong tay Hạng Vũ, cứ vậy đánh tiếp Lưu Bang sẽ bại là cái chắc, mặc kệ dưới tay anh ấy có gì mà Trương Lương, Hàn Tín cũng mất đi ý nghĩa của trí năng đoàn, dùng một câu tổng kết lại là, bọn họ chỉ cần nhích mông Hạng Vũ đã biết là bọn họ muốn ỉa cứt loại gì....
Buổi tối trở về Hạng Vũ lệnh toàn quân nghỉ ngơi và hồi phục, cải thiện thức ăn, ý nghĩa Hạng Vũ trong thời gian ngắn đã không còn thiên địch. Ngoại trừ còn cần chu toàn với bọn chư hầu ba tâm hai ý, không có hành động lớn gì.
Trong trướng của Hạng Vũ, tôi nói với anh ấy: “Vậy ngày mai em phải về rồi.”
Hạng Vũ kinh ngạc: “Nhanh vậy ư? Mấy khi chú tới, ở lại một năm nửa năm không được cũng phải một tháng chứ.”
Tôi nói: “Trường kỳ ở chỗ này đoạt danh tiếng với anh không phải chuyện chính, hơn nữa Bánh Bao đã mang thai, em đến đây còn chưa nói với cô ấy một câu...”
Hạng Vũ nói: “Chú gọi điện cho cô ấy là được chứ gì?”
Ngu Cơ cùng Tiểu Hoàn nói: “Điện thoại là cái gì?”
Tôi lấy di động ra cho Hạng Vũ xem, tín hiệu đều không có một vạch nào - cũng không biết gọi được không.
Hạng Vũ bật cười: “Vậy cũng không phải vội, lại ở ba ngày rồi đi hả?”
Tôi ngưng trọng: “Chủ yếu em còn phải đi lấy thuốc rồi gặp Doanh ca cùng Kha tử, em sợ Kha tử thành công thì nguy to.”
Hạng Vũ thở dài nói: “Anh sẽ không lưu chú, gặp bọn họ thì gửi lời chào dùm anh. Nếu có thể thì đưa bọn họ tới chỗ anh, chúng ta tụ tập một hồi.”
Tôi vã mồ hôi: “Từ chỗ bọn họ tới anh là bao nhiêu năm?”
Hạng Vũ nói: “Khoảng 10 năm.”
“Mười năm trước Doanh ca lớn tuổi rồi, Kha tử rất có khả năng tới được, bất quá anh ấy tới đây chúng ta phải gọi là thúc thúc hả? Còn nữa, xe của em động cái là mấy trăm năm, không lưu ý người liền biến mất.”
Hạng Vũ ảm đạm: “Xem ra mọi người không thể lại gặp nhau rồi, anh thật sự có chút nhớ nha đầu Sư Sư cùng lão Ngô.”
Ngu Cơ chớp mắt nói: “Đại vương, những người đó là ai?”
Hạng Vũ thuận miệng nói: “Là bạn tốt, huynh đệ tốt ta quen ở thế giới khác.”
Ngu Cơ bực tức: “Thế giới khác? Vậy là nơi nào, cách Ngô Trung bao xa?”
Tôi vừa định tìm từ có lệ nói cho qua, Hạng Vũ cản lại tôi nói: “Tiểu Cường, chuyện này anh không định giấu A Ngu.”
Cũng đúng, anh ấy vì Ngu Cơ đầu có thể mất máu có thể chảy, không có lý gì cần giấu, tôi cũng chỉ đành gật đầu, nhưng trong lòng rối loạn. Chuyện Ngu Cơ tự sát khẳng định sẽ có thay đổi, nhưng mà... cho dù là Hạng Vũ nói cho Ngu Cơ, cho dù Lưu Bang vây anh ấy ở Cai Hạ, Hạng Vũ sẽ trơ mắt nhìn Ngu Cơ chết sao?
Ngu Cơ lấy tay chống má, kinh ngạc nhìn Hạng Vũ, Hạng Vũ ngẫm nghĩ chút, dường như nghĩ mãi không thể nói gì, đành nói: “Sau này có thời gian ta sẽ chậm rãi nói với nàng.”
Tôi nói: “Muốn nói đều nói đi, nhưng phải có tuyển chọn giấu diếm, chuyện Trương Băng em thấy anh nên bỏ qua.”
Hạng Vũ khó xử ho khan: “A Ngu, hôm nay ta ngủ cùng với Tiểu Cường, các người cũng đi nghỉ sớm đi.”
Ngu Cơ cũng không hỏi nhiều, cười tủm tỉm đi ra lều lớn, đây là cực phẩm nữ nhân trong truyền thuyết ha, nam nhân không muốn nói, nàng tuyệt không hỏi nhiều. Chẳng trách Hạng Vũ nói nàng tuyệt đối sẽ không hỏi loại vấn đề: “Thiếp và mẹ chàng cùng rơi vào nước chàng cứu ai”, nhưng mà nói lại, vấn đề này kỳ thật cũng không khó trả lời, chỉ cần nói qua quýt cũng được, thử thách lớn nhất là ở câu hỏi ai là người phụ nữ anh ấy yêu nhất, lúc này mới khó, ừ, có cơ hội nhất định phải nhắn Ngu Cơ hỏi Hạng Vũ.
Tiểu Hoàn cũng cúi đầu đi theo nàng ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Trương Băng? Tên này thật cổ quái, nhưng rất êm tai.”
Hạng Vũ nhìn xem bóng lưng hai người đi xa, cười khổ: “Còn thật không biết nên nói gì với các nàng.”
“....Kỳ thật em nói đùa, anh cùng chị dâu nói Trương Băng là vợ em là được.”
Hạng Vũ khoát tay: “Không phải vậy, có rất nhiều chỗ anh còn nghĩ không rõ muốn nói sao với A Ngu.”
“Tỷ như Cai Hạ sao?” Tôi dừng chút nói cẩn thận: “Vũ ca, kỳ thật em cũng có chỗ khó xử không biết có nên nói với anh không.”
Hạng Vũ cười nói: “Giữa anh với chú còn có gì không thể nói, Vũ ca trách chú đã không phải là Vũ ca, chú muốn nói gì?”
“...Em lần này tới, vốn là muốn tìm Doanh ca hai người.”
“Anh biết, sao vậy?”
“Em sở dĩ tìm bọn họ là bởi vì em sợ Kha tử thật sự thích sát Doanh ca.”
“Chuyện này anh cũng biết, Tiểu Cường chú muốn nói gì thì nói đi.”
“Em đi ngăn cản bọn họ, một là vì em không hy vọng nhìn bọn họ tự giết lẫn nhau, còn bởi vì Doanh ca không thể chết.”
Hạng Vũ cũng không ngu, anh ấy bóp trán nói: “A, không thể chết được?”
“Đúng vậy, Doanh ca mà chết, nói lên lịch sử đã xảy ra biến cố trọng đại, nói vậy, chúng ta sẽ bị gạt bỏ.” Tôi nói từ đầu tới cuối chuyện trục nhân giới cho anh ấy nghe, Hạng Vũ nghe xong cuối cùng lông mày nhíu lại, nói: “Nói vậy, mấy người chúng ta phải theo nguyên lai lịch sử sống tiếp sao, nếu không sẽ lọt vào tại họa ngập đầu?”
Tôi gật đầu.
“Nói vậy... Hồng môn yến cho dù anh muốn giết Lưu Bang cũng không thể giết. Tại Cai Hạ, anh nhất định phải đại bại sao?”
Tôi buộc phải gật đầu.
Hạng Vũ đứng bật dậy đi tới đi lui trong phòng, kích động: “Chuyện này không công bằng, chuyện này không công bằng chú biết không?”
Tôi cẩn thận nói lại: “Kỳ thật cũng rất công bằng, mỗi người đều là sống một lần, chỉ có điều anh ăn thêm một viên lam dược thôi.”
Hạng Vũ ngây người ngẩn ngơ, bỗng nhiên nhảy dựng lên nói: “Cái này tạm thời không nói tới, anh tuyệt không cho phép A Ngu lại chết thêm một lần, anh lúc này phát binh diệt tiểu tử Lưu Bang đi! Gạt bỏ chẳng phải lại chết một lần sao, Hạng Vũ sao lại sợ?”
Tôi vội khuyên nhủ: “Vũ ca, anh bình bĩnh một chút, anh đã biết chuyện rồi còn cho chị dâu tự sát sao? Em cũng không thể nhìn mà bỏ mặc, hơn nữa - anh thật có thể hạ thủ với Bang tử sao?”
Hạng Vũ chán nản ngã ngồi, tay bóp chén rượu méo luôn.
Tôi ảm đạm nói: “Vũ ca, em thật sự không nên tới.”
Hạng Vũ nghe tôi nói vậy, cười gượng: “Đừng nói vậy Tiểu Cường, chú cho anh gặp lại A Ngu đã bằng với mọi điều tuyệt vời nhất rồi.”
Anh ngượng ngùng: “Thời đại này chị dâu vốn bên cạnh anh, liên quan gì tới em.”
“Cũng khác, là chú cho anh biết mất đi mới biết trân quý. Chuyện này so với đánh hạ giang sơn làm hoàng đế còn quan trọng hơn.” Hạng Vũ suy nghĩ thật lâu, rốt cục nói: “Được rồi, lần sau chú lại tới mang thuốc khôi phục trí nhớ cho Lưu Bang, giang sơn anh lại tặng nó một lần. Cũng vì A Ngu cùng mấy người vô tội, chúng ta gom cùng một chỗ thương lượng nên làm gì, hiện tại cho dù anh muốn rời khỏi cũng không được. Cũng may còn có chút thời gian, chỉ cần có thể bảo đảm A Ngu không chết, anh nguyện ý giả bại hắn.”
Hạng Vũ nói vậy, tôi mới thả lỏng, tôi cảm khái nói: “Em thực xin lỗi anh, Vũ ca. Nếu em không đến anh cũng không khó xử vậy, em tới tìm anh là vì ba ngày này không chỗ kiếm cơm, hai là vì... vì em nhớ anh.”
Hạng Vũ lúc này cũng hiểu ra, đứng lên vỗ vai tôi nói: “Nếu chú không tới tìm anh, anh hẳn vẫn như trước kia sống hết đời này, nói vậy chú cũng không cần phiền toái, chú tìm tới anh, là coi anh là huynh đệ, anh vì thế lại một lần gặp lại được A Ngu, chỉ có điều trùng lặp chuyện trước kia có chút chán thôi, cân nhắc lợi hại, cần phải cảm tạ chú.”
Tôi cười: “Cũng không cần quá để ý, chúng ta là huynh đệ mà, hơn nữa em tới tìm anh --- chủ yếu là vì không có cơm ăn.”
Hạng Vũ: “....”
Tôi đứng tại chỗ không nhúc nhích để không bị ảnh hưởng tới hình tượng dũng mãnh, hiện tại là lúc thừa thắng truy kích, một tướng lĩnh xông về phía trước không thể nói rõ cái gì, mà tôi cười lại khiến bọn họ khắc sâu ấn tượng, đó là loại cảm tình gì à? Không sợ, hào phóng, khinh miệt, coi 10 vạn quân địch như không, tôi nghĩ cũng không bao lâu người trong thiên hạ sẽ biết trong quân đội của Hạng Vũ có một vị tướng quân áo vải, gọi là Tiểu Cường...
Không thể ở lại nơi này, danh tiếng của Hạng Vũ rất nhanh bị tôi cướp sạch.
Tôi cưỡi ngựa, chậm rãi phiêu lãng trên chiến trường, cảm thấy tịch mịnh tiêu điều, cao cao tại thượng -- kỳ thật tôi không biết cưỡi ngựa, nếu không sớm đã xông lên, chuyện đánh chó rơi xuống nước ai không thích chứ?
Chúng tôi xuất phát từ sáng, mãi tới gần tối Hạng Vũ mới chỉnh hợp nhân mã hồi doanh, một trận đánh kéo dài gần nửa ngày, hoặc là nói quân Sở đuổi quân Tần nửa ngày, chém đầu tám ngàn, thu được quân tư vô số, Chương Hàm chẳng rõ tung tích nhưng Hạng Vũ nói cho tôi không bao lâu hắn cũng sẽ tự tới hàng.
Nắng chiều nghiêng xuống, Hạng Vũ cầm đầu khôi trong tay, phía sau là quân cận vệ, tướng quân đắc thắng trở về bên vệ sĩ trung thành, thảo nguyên mênh mang, chuyện này nhiệt huyết cỡ nào nha.
Hạng Vũ gặp tôi một mình đứng ở đó, cười lớn: “Chú sao không đuổi, trở về chú cũng không có cơ hội thoải mái như vậy.” Anh ấy bỗng nhiên tới sát bên tôi nói nhỏ: “Tiểu Cường, nếu chú không cười chúng ta sẽ chết rất nhiều người.”
Tôi đắc ý: “Thật à, cái này mới nha, sau này chiến tranh em chuyên môn phụ trách cười cho anh, cười khúc khích năm đồng tiền một lần, cười mỉm 10 khối, cười to 20 ...” Tôi bỗng im miệng, như thế chẳng phải tôi là loại mua vui chuốc cười sao?
Nhưng vô luận thế nào giá trị nụ cười của tôi là mắt thấy tai nghe, tôi lúc ấy cười có thể khiến cho bọn lính nhiệt huyết sôi trào. Lẽ ra quân Sở là cùng quân Tần lưỡng bại câu thương, vậy kết quả là Hạng Vũ miễn cưỡng thắng trận -- bởi vì quân Tần sĩ khí đích xác không bằng đám khởi nghĩa vũ trang quân Sở. Còn có một khả năng là Hạng Vũ chiết kích trầm sa, nói vậy nụ cười của tôi có giá trị không chỉ đơn giản là thay đổi một cuộc chiến, càng có loại bước ngoặt lịch sử.
Gì mà cười nhất tiếu khuynh thành lại cười khuynh quốc, nói vậy chính là nói tôi rồi.
Tôi nói: “Nếu bàn về Hồ Hợi thì nó vẫn là vãn bối của hai chúng ta, hai vị thúc thúc hợp sức ăn hiếp cháu trai, anh nói đây là sao a.
Hạng Vũ hừ lạnh: “Trừ phi lão Doanh sống lại. Nếu không thiên hạ anh đoạt là cái chắc, đúng rồi, chú nhanh khôi phục trí nhớ cho tiểu tử Lưu Bang đi, nếu không anh thắng mà không vui.” Nói tới đây Hạng Vũ cười khẽ, có thể nhìn ra trải qua một năm ở chung, anh ấy đã không có sát ý với Lưu Bang, nhưng tranh một hơi vẫn phải làm.
Tôi lúng túng không biết nên nói gì cho phải, hiện tại quyền chủ động đều trong tay Hạng Vũ, cứ vậy đánh tiếp Lưu Bang sẽ bại là cái chắc, mặc kệ dưới tay anh ấy có gì mà Trương Lương, Hàn Tín cũng mất đi ý nghĩa của trí năng đoàn, dùng một câu tổng kết lại là, bọn họ chỉ cần nhích mông Hạng Vũ đã biết là bọn họ muốn ỉa cứt loại gì....
Buổi tối trở về Hạng Vũ lệnh toàn quân nghỉ ngơi và hồi phục, cải thiện thức ăn, ý nghĩa Hạng Vũ trong thời gian ngắn đã không còn thiên địch. Ngoại trừ còn cần chu toàn với bọn chư hầu ba tâm hai ý, không có hành động lớn gì.
Trong trướng của Hạng Vũ, tôi nói với anh ấy: “Vậy ngày mai em phải về rồi.”
Hạng Vũ kinh ngạc: “Nhanh vậy ư? Mấy khi chú tới, ở lại một năm nửa năm không được cũng phải một tháng chứ.”
Tôi nói: “Trường kỳ ở chỗ này đoạt danh tiếng với anh không phải chuyện chính, hơn nữa Bánh Bao đã mang thai, em đến đây còn chưa nói với cô ấy một câu...”
Hạng Vũ nói: “Chú gọi điện cho cô ấy là được chứ gì?”
Ngu Cơ cùng Tiểu Hoàn nói: “Điện thoại là cái gì?”
Tôi lấy di động ra cho Hạng Vũ xem, tín hiệu đều không có một vạch nào - cũng không biết gọi được không.
Hạng Vũ bật cười: “Vậy cũng không phải vội, lại ở ba ngày rồi đi hả?”
Tôi ngưng trọng: “Chủ yếu em còn phải đi lấy thuốc rồi gặp Doanh ca cùng Kha tử, em sợ Kha tử thành công thì nguy to.”
Hạng Vũ thở dài nói: “Anh sẽ không lưu chú, gặp bọn họ thì gửi lời chào dùm anh. Nếu có thể thì đưa bọn họ tới chỗ anh, chúng ta tụ tập một hồi.”
Tôi vã mồ hôi: “Từ chỗ bọn họ tới anh là bao nhiêu năm?”
Hạng Vũ nói: “Khoảng 10 năm.”
“Mười năm trước Doanh ca lớn tuổi rồi, Kha tử rất có khả năng tới được, bất quá anh ấy tới đây chúng ta phải gọi là thúc thúc hả? Còn nữa, xe của em động cái là mấy trăm năm, không lưu ý người liền biến mất.”
Hạng Vũ ảm đạm: “Xem ra mọi người không thể lại gặp nhau rồi, anh thật sự có chút nhớ nha đầu Sư Sư cùng lão Ngô.”
Ngu Cơ chớp mắt nói: “Đại vương, những người đó là ai?”
Hạng Vũ thuận miệng nói: “Là bạn tốt, huynh đệ tốt ta quen ở thế giới khác.”
Ngu Cơ bực tức: “Thế giới khác? Vậy là nơi nào, cách Ngô Trung bao xa?”
Tôi vừa định tìm từ có lệ nói cho qua, Hạng Vũ cản lại tôi nói: “Tiểu Cường, chuyện này anh không định giấu A Ngu.”
Cũng đúng, anh ấy vì Ngu Cơ đầu có thể mất máu có thể chảy, không có lý gì cần giấu, tôi cũng chỉ đành gật đầu, nhưng trong lòng rối loạn. Chuyện Ngu Cơ tự sát khẳng định sẽ có thay đổi, nhưng mà... cho dù là Hạng Vũ nói cho Ngu Cơ, cho dù Lưu Bang vây anh ấy ở Cai Hạ, Hạng Vũ sẽ trơ mắt nhìn Ngu Cơ chết sao?
Ngu Cơ lấy tay chống má, kinh ngạc nhìn Hạng Vũ, Hạng Vũ ngẫm nghĩ chút, dường như nghĩ mãi không thể nói gì, đành nói: “Sau này có thời gian ta sẽ chậm rãi nói với nàng.”
Tôi nói: “Muốn nói đều nói đi, nhưng phải có tuyển chọn giấu diếm, chuyện Trương Băng em thấy anh nên bỏ qua.”
Hạng Vũ khó xử ho khan: “A Ngu, hôm nay ta ngủ cùng với Tiểu Cường, các người cũng đi nghỉ sớm đi.”
Ngu Cơ cũng không hỏi nhiều, cười tủm tỉm đi ra lều lớn, đây là cực phẩm nữ nhân trong truyền thuyết ha, nam nhân không muốn nói, nàng tuyệt không hỏi nhiều. Chẳng trách Hạng Vũ nói nàng tuyệt đối sẽ không hỏi loại vấn đề: “Thiếp và mẹ chàng cùng rơi vào nước chàng cứu ai”, nhưng mà nói lại, vấn đề này kỳ thật cũng không khó trả lời, chỉ cần nói qua quýt cũng được, thử thách lớn nhất là ở câu hỏi ai là người phụ nữ anh ấy yêu nhất, lúc này mới khó, ừ, có cơ hội nhất định phải nhắn Ngu Cơ hỏi Hạng Vũ.
Tiểu Hoàn cũng cúi đầu đi theo nàng ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Trương Băng? Tên này thật cổ quái, nhưng rất êm tai.”
Hạng Vũ nhìn xem bóng lưng hai người đi xa, cười khổ: “Còn thật không biết nên nói gì với các nàng.”
“....Kỳ thật em nói đùa, anh cùng chị dâu nói Trương Băng là vợ em là được.”
Hạng Vũ khoát tay: “Không phải vậy, có rất nhiều chỗ anh còn nghĩ không rõ muốn nói sao với A Ngu.”
“Tỷ như Cai Hạ sao?” Tôi dừng chút nói cẩn thận: “Vũ ca, kỳ thật em cũng có chỗ khó xử không biết có nên nói với anh không.”
Hạng Vũ cười nói: “Giữa anh với chú còn có gì không thể nói, Vũ ca trách chú đã không phải là Vũ ca, chú muốn nói gì?”
“...Em lần này tới, vốn là muốn tìm Doanh ca hai người.”
“Anh biết, sao vậy?”
“Em sở dĩ tìm bọn họ là bởi vì em sợ Kha tử thật sự thích sát Doanh ca.”
“Chuyện này anh cũng biết, Tiểu Cường chú muốn nói gì thì nói đi.”
“Em đi ngăn cản bọn họ, một là vì em không hy vọng nhìn bọn họ tự giết lẫn nhau, còn bởi vì Doanh ca không thể chết.”
Hạng Vũ cũng không ngu, anh ấy bóp trán nói: “A, không thể chết được?”
“Đúng vậy, Doanh ca mà chết, nói lên lịch sử đã xảy ra biến cố trọng đại, nói vậy, chúng ta sẽ bị gạt bỏ.” Tôi nói từ đầu tới cuối chuyện trục nhân giới cho anh ấy nghe, Hạng Vũ nghe xong cuối cùng lông mày nhíu lại, nói: “Nói vậy, mấy người chúng ta phải theo nguyên lai lịch sử sống tiếp sao, nếu không sẽ lọt vào tại họa ngập đầu?”
Tôi gật đầu.
“Nói vậy... Hồng môn yến cho dù anh muốn giết Lưu Bang cũng không thể giết. Tại Cai Hạ, anh nhất định phải đại bại sao?”
Tôi buộc phải gật đầu.
Hạng Vũ đứng bật dậy đi tới đi lui trong phòng, kích động: “Chuyện này không công bằng, chuyện này không công bằng chú biết không?”
Tôi cẩn thận nói lại: “Kỳ thật cũng rất công bằng, mỗi người đều là sống một lần, chỉ có điều anh ăn thêm một viên lam dược thôi.”
Hạng Vũ ngây người ngẩn ngơ, bỗng nhiên nhảy dựng lên nói: “Cái này tạm thời không nói tới, anh tuyệt không cho phép A Ngu lại chết thêm một lần, anh lúc này phát binh diệt tiểu tử Lưu Bang đi! Gạt bỏ chẳng phải lại chết một lần sao, Hạng Vũ sao lại sợ?”
Tôi vội khuyên nhủ: “Vũ ca, anh bình bĩnh một chút, anh đã biết chuyện rồi còn cho chị dâu tự sát sao? Em cũng không thể nhìn mà bỏ mặc, hơn nữa - anh thật có thể hạ thủ với Bang tử sao?”
Hạng Vũ chán nản ngã ngồi, tay bóp chén rượu méo luôn.
Tôi ảm đạm nói: “Vũ ca, em thật sự không nên tới.”
Hạng Vũ nghe tôi nói vậy, cười gượng: “Đừng nói vậy Tiểu Cường, chú cho anh gặp lại A Ngu đã bằng với mọi điều tuyệt vời nhất rồi.”
Anh ngượng ngùng: “Thời đại này chị dâu vốn bên cạnh anh, liên quan gì tới em.”
“Cũng khác, là chú cho anh biết mất đi mới biết trân quý. Chuyện này so với đánh hạ giang sơn làm hoàng đế còn quan trọng hơn.” Hạng Vũ suy nghĩ thật lâu, rốt cục nói: “Được rồi, lần sau chú lại tới mang thuốc khôi phục trí nhớ cho Lưu Bang, giang sơn anh lại tặng nó một lần. Cũng vì A Ngu cùng mấy người vô tội, chúng ta gom cùng một chỗ thương lượng nên làm gì, hiện tại cho dù anh muốn rời khỏi cũng không được. Cũng may còn có chút thời gian, chỉ cần có thể bảo đảm A Ngu không chết, anh nguyện ý giả bại hắn.”
Hạng Vũ nói vậy, tôi mới thả lỏng, tôi cảm khái nói: “Em thực xin lỗi anh, Vũ ca. Nếu em không đến anh cũng không khó xử vậy, em tới tìm anh là vì ba ngày này không chỗ kiếm cơm, hai là vì... vì em nhớ anh.”
Hạng Vũ lúc này cũng hiểu ra, đứng lên vỗ vai tôi nói: “Nếu chú không tới tìm anh, anh hẳn vẫn như trước kia sống hết đời này, nói vậy chú cũng không cần phiền toái, chú tìm tới anh, là coi anh là huynh đệ, anh vì thế lại một lần gặp lại được A Ngu, chỉ có điều trùng lặp chuyện trước kia có chút chán thôi, cân nhắc lợi hại, cần phải cảm tạ chú.”
Tôi cười: “Cũng không cần quá để ý, chúng ta là huynh đệ mà, hơn nữa em tới tìm anh --- chủ yếu là vì không có cơm ăn.”
Hạng Vũ: “....”
/434
|