Lão Hách cầm tờ giấy xem hồi lâu, quay sang hỏi tôi: Chú xem có vấn đề gì không?
Tôi nói: Nếu tôi không đáp ứng thì sao?
Lão Hách cười he he: Tất cả đều là người thông minh, chú không cần anh nói chứ?
Cứ xem đi, những lúc có người nói với bạn những lời này, nhất định quyền chủ động trong tay người ta, tôi gần đây cũng là loại người thông minh này -- tôi cầm trang giấy nhìn qua, phía trên có ghi thư họa của Vương, Ngô, Diêm; 300 binh khí của Nhạc gia quân, thậm chí cả phương thuốc chép tay của Hoa Đà, Biển Thước cũng có trong đó, có thể nói là bao la vạn tượng, phàm là những thứ có thể bóc lột của khách hộ Dục Tài đều bị viết ra. Tần Cối cười gian nói: Tiểu Cường, chú đừng trách anh. Người khác nhờ vả anh thì anh phải chăm chỉ làm việc, anh cũng không thể làm khác được.
Tôi nói: Lão bất quá có thời gian một năm, làm thế có gì tốt đẹp?
Tần Cối nói: Thời gian thì hơi ngắn thật, cho nên anh mới cần cẩn thận, nghe nói hiện tại có tiền lên mặt trăng cũng được, anh cũng muốn lên thử xem coi.
Lão Hách nhìn đồng hồ nói: Tiểu Cường, chú làm cho anh lần cuối đi, thời gian không còn nhiều lắm, trong vòng 2 giờ chú có thể gom đủ số đó chứ?
Không thể nào, lão chẳng lẽ không biết chỉ một bức Thanh minh thượng hà đồ phải vẽ mất 1 năm sao?
Tần Cối nói luôn: Đừng cho là anh không rõ, những người này lúc vừa tới đã phục chế những tác phẩm đắc ý nhất trong đời lại, Trương Trạch Đoan thậm chí còn làm một bức Thanh minh thượng hà đồ version hiện đại, nhưng bọn anh chẳng húng thú với cái đó.
Tôi căm hận, nói: Tốt, đưa điện thoại đây, tao kêu bọn họ đưa tới.
Tần Cối nói: Chậm đã, he he. Theo anh được biết trong Dục Tài nhân tài vô số. Không nói đâu xa chỉ bọn lính của Nhạc Phi cũng đủ đau đầu rồi, anh cũng không muốn bị người ta lao đến vồ, người mang đồ tới phải là người không biết gì cả, hơn nữa phải không biết võ công.
Tôi bất đắc dĩ: Vậy lão nói đi, cho ai mang tới?
Tần Cối nói với lão Hách: Trước tiên đừng cho nó gọi điện, tôi nghĩ xem đã.
Lão bỗng nói: Hiệu phó trường cậu tên Nhan Cảnh Sinh hả? Chọn nó.
Tôi lạnh sống lưng. Đây là cơ hội bảo mật cuối cùng, nếu tôi nói với các hảo hán là cần mấy thứ đó, mấy người Ngô Dụng khẳng định không thể không nghi ngờ, sau đó không chừng còn thuận thế cứu tôi ra ngoài. Nhưng mà nếu gọi cho Nhan Cảnh Sinh, tên mọt sách này chắc chắn sẽ thật sự lặng thầm đưa tới. Tôi bó tay: Cậu ta chẳng biết gì cả, nhưng tôi nói làm sao với cậu ta?
Tần Cối cười nói: Chú sẽ có cách thôi.
Lão Hách cầm trang giấy vẫy vẫy trước mặt tôi: Chú nhớ kỹ chưa?
Nói xong châm lửa đốt tờ giấy, lúc này Tần Cối nháy nháy mắt, bỗng nói: Anh nghĩ cho chú một biện pháp. Chú nói muốn làm một triển lãm Dục Tài, thu thập mấy thứ này xong mang tới. Nhớ kỹ chỉ cho phép liên lạc đơn tuyến. Nó là người ngoài cuộc, bọn khách hộ thấy nó muốn mấy thứ này, khẳng định nghĩ tới chú muốn dùng làm gì đó cho nên sẽ không hoài nghi.
Tôi hậm hực nhìn lão, răng nghiến kèn kẹt, lão Hách vỗ tay nói to: Tiểu Cổ, điện thoại.
Cổ Đức Bạch cầm một cái điện thoại đưa tới, lão Hách đưa điện thoại cho tôi: Làm như Tần lão đệ nói đi, không được giở trò, chú có hai giờ.
Tôi cầm điện thoại, có thể nói, gọi cho bất kỳ người nào khác cũng khiến họ cảnh giác, các hảo hán, Tứ đại thiên vương, Tú Tú... nhưng mà lão hán gian dán lỗ tai lại gần, tôi đành gọi cho Nhan Cảnh Sinh. Nhan Cảnh Sinh quả nhiên vẫn như mọi khi bận rộn tiếp điện thoại: A lô, xin chào.
Tôi nói: Là anh, Tiêu Cường đây.
Lúc này không chỉ lão hán gian, ngay cả lão Hách cùng Cổ Đức Bạch cũng ghé tai qua.
Nhan Cảnh Sinh: Tiêu hiệu trưởng à, có chuyện gì sao?
Tôi tận lực nói giọng là lạ: Hiện tại anh có danh sách chú nghe cho kỹ, một lát nữa thu mấy thứ theo danh sách đưa tới cho anh, địa điểm anh thông báo sau.. Tới khi tôi đọc xong danh sách những thứ Tần Cối ghi ra, Nhan Cảnh Sinh rất trách nhiệm đáp lời: Mấy thứ vũ khí anh nói tôi còn nhớ, vẫn để trong kho hàng, nhưng mà lấy ở chỗ mấy người Trương lão sư Thanh minh thượng hà đồ , Lan đình tự là có ý gì?
Tôi làm bộ vội vàng nói: Chú không cần hỏi nhiều, cứ đi làm là được.
Tôi vốn hy vọng nói thế cậu ta sẽ hiếu kỳ, không ngờ con mọt sách vẫn ôn hòa nho nhã: Được, tôi đi làm đây.
Tôi cúp máy, Lão Hách thấy không có gì khác thường, nói với Cổ Đức Bạch: Mày trông nó, lát nữa cho nó gọi điện, sau đó cứ theo kế hoạch đưa tới đúng chỗ, tao đi lo chuyện xuất cảnh tối nay.
Lão Hách đi rồi, Cổ Đức Bạch ngồi trên bàn cười tủm tỉm, theo sát tôi: Mấy thứ của mày tốt nhất là có đủ trong 1 tiếng nữa, nếu không cứ kéo dài nửa tiếng thì tao sẽ giết một đứa bạn của mày, cho dù tao không hạ lệnh, em tao Gibson cũng làm vậy, mặc dù nó là em ruột tao, nhưng tao không thể không nói rằng, nó rất vô nhân tính.
Tôi nghiêm mặt không nói gì, hiện tại quyền chủ động đều trong tay người ta, hơn nữa không liên lạc được với bên ngoài, tôi chỉ có thể hy vọng bọn họ cầm đồ rời đi, còn chuyện khác nói sau, dù sao mạng người quan trọng nhất, nhưng tôi biết rõ đây là một bọn hung ác, xem ra đã chuẩn bị bỏ nhà biệt xứ, cầm thứ đồ này sau đó đuổi tận giết tuyệt hay không còn khó mà biết. Lúc này tôi nghe một tiếng phụ nữ đầy phẫn nộ la lớn: Tao nói rồi, bọn mày ép tao cũng vô dụng.
Nhìn Cổ Đức Bạch, tôi nói: Mafia bọn mày còn ép con gái nhà lành làm kỹ nữ sao?
Cổ Đức Bạch cười nói: Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, phòng bên cũng là một bạn cũ của mày, mày có thể đi nhìn coi, nếu tiện thay bọn tao khuyên nhủ.
Cổ Đức Bạch ra hiệu bằng mắt với tên đai đen to con mang tôi tới phòng bên cạnh. Nơi này cũng có hai tên ngoại quốc trông coi, xem ra hôm nay lão Hách đều chuyển mọi người tới đây, giữa phòng một phụ nữ bức tức đi tới đi lui, vẻ mặt giận dữ, bộ ngực căng tròn, mặc bộ đồ công sở đắt tiền, là Trần Khả Kiều. Cô ta quay đầu lại, chúng tôi nhìn nhau, không hẹn cùng kinh ngạc: Là cô (anh)? Sau đó cơ hồ đồng thời hỏi: Ở đây làm gì?
Tôi phản ứng nhanh hơn cười khan: Xem ra tình cảnh của chúng ta giống nhau. Cô cũng bị bắt tới sao?
Cổ Đức Bạch nói chậm rãi: Hai vị cũng không thể tưởng tượng nổi sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này?
Tôi quay đầu trừng mắt nói: Bọn mày bắt cô ấy làm gì, trước kia nhà cô ấy có đồ cổ, nhưng giờ cũng bán sạch lấy tiền rồi.
Không biết vì sao tôi không thể nhìn cảnh phụ nữ chịu tội, Bánh Bao mặc dù cũng bị bắt hai lần, nhưng cô ấy là vợ tôi, còn Trần Khả Kiều, có thể nói trước giờ tôi cũng không nợ gì cô ấy, nhưng lần này không giống. Cô ấy bại lộ là vì liên lạc với lão Hách thông qua tôi, mặc dù lúc ấy cô ấy cũng có ý muốn chơi đểu tôi, mặc dù lúc ấy tôi không biết lão Hách là ai, nhưng dù sao tôi cũng thấy áy náy.
Cổ Đức Bạch nói: Nhà cô ta bán đồ cổ lấy tiền bọn tao cũng rõ. Nhưng nói thật bọn tao chẳng hứng thú với mấy thứ có niên đại bình thường đó, bọn tao cũng không phải lừa đảo, nếu không lúc trước bọn tao trực tiếp mua lại. Nhưng bọn tao lại biết Trần gia co một món tổ truyền là Ngọc Quan Âm, là vật cát tường do khai quốc hoàng đế minh triều Chu Nguyên Chương mang bên mình, Chu Nguyên Chương khi còn sống không bao giờ rời Ngọc Quan Âm, lão chết nó lưu trong thái miếu. Mãi tới khi Minh triều diệt vong không biết sao rơi vào tay Trần gia, tượng Quan Âm này có thể nói là bảo vật quý nhất triều Minh. Bọn tao muốn nó, hơn nữa bọn tao cũng không có định cướp đoạt, tiếc là Trần tiểu thư không chịu báo giá.
Trần Khả Kiều không xui xẻo vì tôi, đám Mafia đã sớm nhắm vào. Tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút, nói với Trần Khả Kiều: Một tượng Quan Âm nát, bán cho bọn nó đi, lúc này là lúc nào rồi. Nhà các cô chẳng thiếu tiền sao không mở rộng miệng báo giá 1 tỷ, 2 tỷ, cô nếu như thật sự thích mấy thứ đồ của Chu Nguyên Chương, để tôi bảo lão hai ngày nữa cầm tới đưa cho cô là được?
Cổ Đức Bạch vỗ tay nói: Xem xem, đây là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc lơ mơ, Tiêu tiên sinh mà có giác ngộ như vậy thì chúng ta đã xong việc lâu rồi.
Trần Khả Kiều trợn trừng mắt nhìn tôi: Không được, đừng nói Ngọc Quan Âm trong tay cha tôi, cho dù trong tay tôi cũng không bán, trừ phi người Trần gia chết hết, nếu không bảo bối này tuyệt không đem ra nước ngoài.
Tôi nói nhỏ: Điên.
Tôi vẫn không ngờ Trần Khả Kiều vốn chỉ mong kiếm lời, không tưởng được cũng có lúc cổ hủ như thế. Cổ Đức Bạch nói lạnh lùng: Thế thì người Trần gia sẽ sớm chết sạch thôi.
Tôi rùng mình. Cổ Đức Bạch nói với Trần Khả Kiều: Trước khi mấy thứ của Tiêu tiên sinh tới, cô còn có thời gian.
Tôi tỏ vẻ vô tội: Liên quan gì tới tao?
Mẹ nó, nhìn xem duyên phận của tôi cùng Trần Khả Kiều, hôm nay nhất định là kiếm lại tất cả những gì cô ta thiếu nợ tôi, Trần Khả Kiều không để ý tới Cổ Đức Bạch, gương mắt lạnh lùng nhìn tôi: Anh rốt cục có quan hệ gì với bọn nó?
Cô thấy mà nói xong tôi làm bộ đi tới cửa nhảy lên, trong phòng tất cả bọn nó đều rút súng chỉ vào đầu tôi, tôi đi trở về nói: Nhìn rõ chưa?
Mặc dù là lúc nguy cấp, Trần Khả Kiều vẫn bị tôi chọc cười, Cổ Đức Bạch hừ lạnh: Tiêu tiên sinh, thời gian của ngài cũng không còn nhiều.
Tôi phất tay áo nói: Vậy để chúng tôi ở đây riêng tư đi, tù tử hình lúc sắp chết cũng còn cho một bữa ăn no mà.
Cổ Đức Bạch nhìn đồng hồ, nói với to con: 5 phút sau bọn tao quay lại. Nói xong đi ra ngoài.
Tôi kêu Trần Khả Kiều ngồi xuống, tôi ngồi bên cạnh hỏi: Gần đây buôn bán thế nào?
Trần Khả Kiều: ....
Tôi nói: Xem ra nếu thuận lợi chúng ta cũng không sống quá đêm nay.
Trần Khả Kiều vẫn không nói gì:
Tôi nói tiếp: Có một câu tôi nín nhịn đã lâu, vẫn muốn nói với cô nhưng lại không dám, sợ nói ra chúng ta sẽ không còn là bằng hữu, hôm nay dù sao cũng tới bước này rồi, tôi nói với cô vậy.
Trần Khả Kiều mất tự nhiên nói: Anh... nói đi.
Cô phải cam đoan không tức giận.
Trần Khả Kiều nghĩ một lúc, rồi gật đầu.
Tôi đặt hay tay trên ngực, ngập ngừng: Cô... không có bơm ngực chứ?
Trần Khả Kiều mặt đỏ bừng, mắng nhỏ: Lưu manh.
Tôi thấy cô ấy cũng không tức giận, lúc bình thường xem chừng trở mặt rời đi rồi. Nhưng trước mắt thì có người ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm cũng tốt, đây cũng là lần đầu tôi thấy nữ cường nhân lộ vẻ nữ tính. Đương nhiên vấn đề kia kỳ thật tôi đã biết đáp án - Vô lý a, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn thế, sao chỗ đó nó vãi chưởng vậy? Trần Khả Kiều bỗng nghiêm tức nói: Tiêu tiên sinh...
Tôi nói: Kêu Cường ca đê.
Trần Khả Kiều xụ mặt: Anh đừng được voi đòi Hai Bà Trưng.
....Vậy kêu Tiêu tiên sinh đi, gần đây tôi cứ nghe thấy bị gọi vậy là đau tim.
Trần Khả Kiều mỉm cười nói: Tôi nghĩ lại chút. Trước kia tôi cũng không có hảo ý khi hợp tác với anh, nhưng tôi thực không có ác ý, điểm này xin anh hãy tin.
Tôi vội nói: Hiểu, một cô gái mang trọng trách chấn hưng gia tộc cũng không dễ, hơn nữa cô cũng chỉ chiếm chút lợi nhỏ, không sao hết.
Trần Khả Kiều cười nhạt: Kỳ thật người như anh cũng không quá xấu, nhưng có chút mồm mép tép nhảy.
Tôi ngạc nhiên: Cô nói sai rồi, bình thường chẳng phải là con gái nói trước mặt con trai kỳ thật em vẫn yêu anh gì gì đó, rồi con trai thú tính đại phát, không chừng hai người có thể bình an thoát khốn.
Trần Khả Kiều lúc này chỉ mỉm cười, không nói gì. Tôi định nói nữa, chợt nghe Cổ Đức Bạch ở phòng bên cạnh phẫn nộ hô to: Mày nói gì, bọn mày là ai?
To con cũng túm tôi qua phòng bên. Trần Khả Kiều vẻ mặt phức tạp, cũng có chút ân cần nhìn tôi rời đi. Sang tới phòng bên, vừa vào cửa đã thấy Cổ Đưc Bạch tay cầm điện thoại. Hắn dùng con mắt oán độc nhìn tôi đi vào, thấy trong điện thoại có tiếng hò hét hỗn loạn, tựa hồ có người đang cướp điện thoại nói chuyện. Quả thực náo nhiệt, sau đó thanh âm Lưu Bang truyền tới: Ê, Cổ Đức Bạch hả? Bọn tao đang tìm mày đó. Người của mày bị bọn tao tóm gọn rồi... Bên cạnh không biết là Trương Thanh hay Đổng Bình nói vọng vào: Cái gì bảo là lão tóm hả, là bọn tao làm mà.
Cổ Đức Bạch hét lên: Đừng có làm ồn. Phái một đại biểu tới nói chuyện với bọn tao.
Điện thoại vẫn vang lên tiếng hó hé: Đừng làm ồn, đừng làm ồn, nghe nó nói gì coi.
Dường như đám người Lương Sơn tới rất đông, cuối cùng Lưu Bang mặt dày cầm điện thoại nói: Kệ mẹ nó đi, dù sao người của mày bị tao tóm sạch rồi.
Cổ Đức Bạch nói: Mày để tao nói chuyện với bọn nó.
Lưu Bang nói với các hảo hán: Mau lên, cho tao chút âm thanh của bọn nó. Bên kia hình như có người dụng hình với bọn ngoại quốc, lập tức vang lên tiếng ngoại ngữ quang quác. Cổ Đức Bạch bó tay: Được rồi...
Lưu Bang lại nói với các hảo hán: Được rồi, đủ rồi, ê ê, ai kia, đừng dùng tất của tao, dùng sịp của lão Ngô ý....
Cổ Đức Bạch cần chút thời gian ổn định tâm tình rồi mới nói: Nói đi, bọn mày muốn thế nào?
Lưu Bang nói: Trong vòng nửa tiếng, bọn tao muốn thấy Tiểu Cường bình an trở về, cứ trì hoãn nửa tiếng tao giết một thằng, yên tâm, em mày tao sẽ lưu lại sau cùng, hơn nữa trước khi chết sẽ cho nó cảm thấy 'vui vẻ' (chắc mông đít nở hoa, cắt trĩ gấp), he he, nó đúng là loại hình mà mọi người đều thích.
Đừng nói Cổ Đức Bạch, Lưu Bang nói mấy câu ngay cả tôi cũng rợn nổi da người. Cổ Đức Bạch tay cứng đơ cầm điện thoại, cuối cùng mãi mới nói: “Bọn mày để tao nghĩ đã.”
Lưu Bang: Vậy cho mày 5 phút, 35 phút sau bọn tao giết đứa đầu tiên. Mày đưa điện thoại cho Tiểu Cường.
Cổ Đức Bạch móc súng nhắm thẳng vào tôi, rồi nhét điện thoại vào tay tôi: Mày mà dám lộ địa chỉ của bọn tao, dù một chữ tao cũng giết.
Lúc này tôi mặc kệ hắn miệng cọp gan thỏ, thong thả nhận điện thoại: Ô la, Tiêu Cường đây, ai vậy?
Không nghĩ tới lần này nói chuyện với tôi lại là Bánh Bao, cô ấy giọng run run nói: Cường tử, anh khỏe không?
Tôi sợ cô ấy lo, vội nói nghiêm túc: Anh rất khỏe.
Bánh Bao nghẹn nghèo: Anh nói vậy khẳng định bọn nó đánh anh.”
Chợt nghe mọi người bên kia khuyên can: Được rồi, được rồi, đá hai cái được rồi, đánh nữa nó chết đó.
Phỏng chừng Bánh Bao đang phát tiết phẫn nộ lên tên xui xẻo nào đó: “Bánh Bao, anh thật sự không sao.
Cô ấy ngược đãi tù binh đằng kia, không nghĩ lão công của cô ấy còn trong tay người ta sao, Bánh Bao nín khóc mỉm cười nói: Bọn em chờ anh trở về.
Chờ khi tôi cúp máy: Cổ Đức Bạch mặt tím đen hỏi tôi: Rốt cục là sao?”
Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai?
Hôm nay thật lắm chuyện lạ, khác hẳn mấy việc lạ trước kia. Tôi chẳng biết thế nào, đám hảo hán Lương Sơn sao biết nhà tôi gặp nạn? Chẳng lẽ đột nhiên tới cửa gặp phải? Nhưng mà nghe bọn họ không bị thương, hẳn có chuẩn bị cẩn thận đánh bất ngờ giành thắng lợi, nếu không bọn ngoại quốc có súng, đạn lên nòng sao đánh hạ? Không chờ Cổ Đức Bạch hỏi tiếp, tôi nhìn đồng hồ nói: Mày tốt nhất nên làm theo lời bọn họ Tôi cười tủm tỉm nói: Mặc dù bọn họ là bạn tao, nhưng tao không thể không nói với mày, bọn nó cũng rất vô nhân tính.
Cổ Đức Bạch gấp đến sắp điên, cầm điện thoại báo cáo với lão Hách, lo lắng hỏi lại: Chúng ta có phải nên thay đổi kế hoạch một chút?
Lão Hách suy nghĩ một lúc nói: Không được, hết thảy giữ nguyên kế hoạch, tao biết mày lo cho em mày, nhưng mà mày cho rằng thả Tiểu Cường thì bọn nó thả em mày thật sao?
Cổ Đức Bạch vội la lên: Tôi không có ý đó, tôi nói có cần phải tính toán cẩn thận lại kế hoạch không...
Lão Hách cắt lời: Không nói nữa, luận đấu mưu mười thằng mày cũng chẳng thắng được, mày biết bọn nó có những ai không? Kêu Tiểu Cường gọi cho Nhan Cảnh Sinh, mặc kệ gom được bao nhiêu lập tức mang tới, tạm thời không khiến người ta chú ý. Mày yên tâm, chờ khi chúng ta rời khỏi Trung Quốc, chúng ta sẽ dùng tiền nhờ chính phủ Nhật Bản yêu cầu dẫn độ bọn em mày về. Thế giới này, có tiền là có chìa khóa vạn năng.
Cổ Đức Bạch kín đáo đưa điện thoại cho tôi: Mau, gọi điện thoại cho thằng Nhan.
Tôi đành gọi cho Nhan Cảnh Sinh: Chuẩn bị xong chưa?
Nhan Cảnh Sinh nói: Xong rồi, tôi gọi người đưa đi chứ?
Cổ Đức Bạch dùng súng chỉ vào đầu tôi, tôi đành nói: Tự cậu đưa tới, địa chỉ chỗ này là... Cổ Đức Bạch sớm chuẩn bị sẵn tờ giấy đưa trước mặt tôi. Tôi ngoan ngoãn đọc lại, Nhan Cảnh Sinh nghe xong nói: Được, tôi đi liền đây.
Cậu ta vẫn bình tĩnh, tôi càng điên lên. Vốn chỉ cần có một người biết địa chỉ nơi này thì mọi chuyện đều ổn. Nhưng Nhan Cảnh Sinh với các hảo hán chẳng cùng một ổ, hơn nữa bọn họ hiện tại đều ở nhà tôi. Lúc này đại khái không có ai ở cạnh Nhan Cảnh Sinh. Cổ Đức Bạch chờ tôi nói chuyện điện thoại xong lục soát tôi, đưa điện thoại cùng mấy thứ đồ linh tinh trong túi tôi lấy ra đặt lên bàn, nói tới to con: Mày trông nó, lưu ý nó gọi điện ra ngoài, tao chạy đi chút. Nói xong chạy ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ có Tần Cối, tôi cùng to con. Tần Cối bị tôi nhìn trừng trừng dựng hết tóc gáy, chui vào phòng ngủ. Tôi liền ngồi đối diện với to con, thấy khó chịu, nhìn nó cười nói: Đai đen tam đẳng, rất lợi hại nhỉ?
To con cũng không nói, cầm gạt tàn trên bàn nhẹ nhàng bẻ đôi, sau đó ném ra bàn, giương mắt nhìn tôi. Tôi vỗ tay vài cái: Rất lợi hại - Tôi có thể ăn kẹo cao su không? Tôi chỉ vào đống mấy thứ trên bàn bị Cổ Đức Bạch lấy ra, to con không nói gì, cầm kẹo cao su ném tới, tôi cười nói: Cậu cũng ăn đi, Bánh bích quy hương vị ngon lắm.
Trước sau như một không để ý tới tôi, nó mà muốn ăn thì dễ làm việc rồi. Tôi xé giấy kẹo nói: Tao vào tâm sự với thằng bằng hữu chút nhé? Nói xong chỉ cửa phòng ngủ. Tôi thấy nó không nói gì bèn đứng lên đi vào. Tần Cối thấy tôi tiến vào, hoảng sợ từ trên giường ngồi bật dậy, tôi mỉm cười ấn lão ngồi xuống: Không có gì, mày ngồi đi. Sau đó lục tung tất cả lên, Tần Cối không nén nổi tò mò hỏi: Chú tìm gì?
Tôi cũng không để ý tới lão, tiếp tục tìm mấy thứ tiện tay nhưng chẳng có gì? Cái khách sạn nát này -- lúc vô ý lật ga trải giường lên, tôi ngửa mặt lên trời cười to, cảm tạ thánh nữ Maria Ozawa, cảm tạ CCTV, cảm tạ hoàng bào lão quái -- tôi gặp phải người quen rồi. Dưới chân giường là một viên gạch sàn nhà đỏ tươi. Tôi lặng yên không một tiếng động lấy ra cầm trong tay, ôn nhu như vuốt ve tiểu tình nhân (trong tiểu thuyết của Cổ Long nơi này là ..), quay lại nói: Lão Tần à... Tần Cối lần đầu tiên thấy tôi vui vẻ nói chuyện với mình, thò đầu qua hỏi: “Sao?
Tôi không nói gì, một gạch đập vào gáy lão, Tần Cối cũng rất dứt khoát, á một tiếng gục trên mặt đất hôn mê bất tỉnh. Dùng gạch đập người chính là thế, nếu ngay mặt chính diện thì không có gì để nói, nếu muốn chơi đểu thằng khác, phải dùng câu chuyện thu hút sự chú ý (ý hay, chớ nên bắt chước).
Tôi rất nhanh thay áo ngoài của lão, đồng thời nhét kẹo cao su vào miệng, nhai nhồm nhoàm. Cảm giác có vị ngọt là tôi thò tay bóp mặt, duỗi tay sờ, ria mép trên cằm giống như lão hán gian. Tôi cất gạch vào trong tay áo, ngông nghênh ra khỏi phòng, đi ra ngoài cửa, to con đứng lên hỏi: Mày đi đâu?
Tao ra ngoài một lúc rồi về. To con hiển nhiên không có hảo cảm với Tần Cối, nói: Biến đê, mày cũng không đi được.
Tôi chắp tay sau lưng đi về phía hắn làm bộ hỏi: Bọn mày tập võ ngoại trừ luyện quyền cước có luyện đầu không?
To con không giỏi tiếng Trung, nghĩ một lúc mới nói: Không, mày hỏi làm đếch gì?
Vậy thì dễ rồi. Tôi hét lớn một tiếng, viên gạch nện vào gáy to con, vẫn nghĩ có thể đập ngất nó, không ngờ quái vật này chỉ lắc lư vài cái, đứng phắt dậy quát lên: “Mày làm gì vậy?
Ngay cả Trung văn cũng lưu loát, nhưng mà hắn lừa tôi -- khẳng định hắn luyện thiết đầu công, tôi hơi sững sờ, lập tức nhảy về phòng ngủ, khóa trái cửa, sau đó mau lẹ đổi quần áo lại cho Tần Cối, nôn kẹo trong miệng ra, to con ở ngoài cửa rít gào: Mày đi ra đây cho tao, vì sao đánh tao?
Tôi nắm lấy Tần Cối lay mạnh: Lão Tần, tỉnh tỉnh.
Tần Cối xoa đầu dần tỉnh dậy: Vừa rồi sao thế?
Lúc này to con một cước đạp văng cửa, hắn nổi giận lao vào phòng, nhìn qua thấy tôi vô tội ngồi cạnh giường (cằm hình như còn chút râu chưa co lại), Tần Cối giống như châm chọc tay sờ gáy cười gian, lập tức làm hắn giận điên lên, lao thẳng đến trước mặt lão Hán gian tặng một bợp tai, rồi như không cần tiền túm tóc tát tới tấp, Tần Cối kêu thảm: Cứu mạng, sao mày đánh tao?
Tôi ở bên thấy vậy cười đau cả bụng, kỳ thật tôi chỉ muốn mượn Tần Cối thoát thân, không ngờ mặc dù thất bại nhưng lại nghiêm trị lão hán gian. Nhưng mà thất bại vẫn là thất bại, tôi hiện tại đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chờ vận mệnh tuyên án mà thôi.
Tôi nói: Nếu tôi không đáp ứng thì sao?
Lão Hách cười he he: Tất cả đều là người thông minh, chú không cần anh nói chứ?
Cứ xem đi, những lúc có người nói với bạn những lời này, nhất định quyền chủ động trong tay người ta, tôi gần đây cũng là loại người thông minh này -- tôi cầm trang giấy nhìn qua, phía trên có ghi thư họa của Vương, Ngô, Diêm; 300 binh khí của Nhạc gia quân, thậm chí cả phương thuốc chép tay của Hoa Đà, Biển Thước cũng có trong đó, có thể nói là bao la vạn tượng, phàm là những thứ có thể bóc lột của khách hộ Dục Tài đều bị viết ra. Tần Cối cười gian nói: Tiểu Cường, chú đừng trách anh. Người khác nhờ vả anh thì anh phải chăm chỉ làm việc, anh cũng không thể làm khác được.
Tôi nói: Lão bất quá có thời gian một năm, làm thế có gì tốt đẹp?
Tần Cối nói: Thời gian thì hơi ngắn thật, cho nên anh mới cần cẩn thận, nghe nói hiện tại có tiền lên mặt trăng cũng được, anh cũng muốn lên thử xem coi.
Lão Hách nhìn đồng hồ nói: Tiểu Cường, chú làm cho anh lần cuối đi, thời gian không còn nhiều lắm, trong vòng 2 giờ chú có thể gom đủ số đó chứ?
Không thể nào, lão chẳng lẽ không biết chỉ một bức Thanh minh thượng hà đồ phải vẽ mất 1 năm sao?
Tần Cối nói luôn: Đừng cho là anh không rõ, những người này lúc vừa tới đã phục chế những tác phẩm đắc ý nhất trong đời lại, Trương Trạch Đoan thậm chí còn làm một bức Thanh minh thượng hà đồ version hiện đại, nhưng bọn anh chẳng húng thú với cái đó.
Tôi căm hận, nói: Tốt, đưa điện thoại đây, tao kêu bọn họ đưa tới.
Tần Cối nói: Chậm đã, he he. Theo anh được biết trong Dục Tài nhân tài vô số. Không nói đâu xa chỉ bọn lính của Nhạc Phi cũng đủ đau đầu rồi, anh cũng không muốn bị người ta lao đến vồ, người mang đồ tới phải là người không biết gì cả, hơn nữa phải không biết võ công.
Tôi bất đắc dĩ: Vậy lão nói đi, cho ai mang tới?
Tần Cối nói với lão Hách: Trước tiên đừng cho nó gọi điện, tôi nghĩ xem đã.
Lão bỗng nói: Hiệu phó trường cậu tên Nhan Cảnh Sinh hả? Chọn nó.
Tôi lạnh sống lưng. Đây là cơ hội bảo mật cuối cùng, nếu tôi nói với các hảo hán là cần mấy thứ đó, mấy người Ngô Dụng khẳng định không thể không nghi ngờ, sau đó không chừng còn thuận thế cứu tôi ra ngoài. Nhưng mà nếu gọi cho Nhan Cảnh Sinh, tên mọt sách này chắc chắn sẽ thật sự lặng thầm đưa tới. Tôi bó tay: Cậu ta chẳng biết gì cả, nhưng tôi nói làm sao với cậu ta?
Tần Cối cười nói: Chú sẽ có cách thôi.
Lão Hách cầm trang giấy vẫy vẫy trước mặt tôi: Chú nhớ kỹ chưa?
Nói xong châm lửa đốt tờ giấy, lúc này Tần Cối nháy nháy mắt, bỗng nói: Anh nghĩ cho chú một biện pháp. Chú nói muốn làm một triển lãm Dục Tài, thu thập mấy thứ này xong mang tới. Nhớ kỹ chỉ cho phép liên lạc đơn tuyến. Nó là người ngoài cuộc, bọn khách hộ thấy nó muốn mấy thứ này, khẳng định nghĩ tới chú muốn dùng làm gì đó cho nên sẽ không hoài nghi.
Tôi hậm hực nhìn lão, răng nghiến kèn kẹt, lão Hách vỗ tay nói to: Tiểu Cổ, điện thoại.
Cổ Đức Bạch cầm một cái điện thoại đưa tới, lão Hách đưa điện thoại cho tôi: Làm như Tần lão đệ nói đi, không được giở trò, chú có hai giờ.
Tôi cầm điện thoại, có thể nói, gọi cho bất kỳ người nào khác cũng khiến họ cảnh giác, các hảo hán, Tứ đại thiên vương, Tú Tú... nhưng mà lão hán gian dán lỗ tai lại gần, tôi đành gọi cho Nhan Cảnh Sinh. Nhan Cảnh Sinh quả nhiên vẫn như mọi khi bận rộn tiếp điện thoại: A lô, xin chào.
Tôi nói: Là anh, Tiêu Cường đây.
Lúc này không chỉ lão hán gian, ngay cả lão Hách cùng Cổ Đức Bạch cũng ghé tai qua.
Nhan Cảnh Sinh: Tiêu hiệu trưởng à, có chuyện gì sao?
Tôi tận lực nói giọng là lạ: Hiện tại anh có danh sách chú nghe cho kỹ, một lát nữa thu mấy thứ theo danh sách đưa tới cho anh, địa điểm anh thông báo sau.. Tới khi tôi đọc xong danh sách những thứ Tần Cối ghi ra, Nhan Cảnh Sinh rất trách nhiệm đáp lời: Mấy thứ vũ khí anh nói tôi còn nhớ, vẫn để trong kho hàng, nhưng mà lấy ở chỗ mấy người Trương lão sư Thanh minh thượng hà đồ , Lan đình tự là có ý gì?
Tôi làm bộ vội vàng nói: Chú không cần hỏi nhiều, cứ đi làm là được.
Tôi vốn hy vọng nói thế cậu ta sẽ hiếu kỳ, không ngờ con mọt sách vẫn ôn hòa nho nhã: Được, tôi đi làm đây.
Tôi cúp máy, Lão Hách thấy không có gì khác thường, nói với Cổ Đức Bạch: Mày trông nó, lát nữa cho nó gọi điện, sau đó cứ theo kế hoạch đưa tới đúng chỗ, tao đi lo chuyện xuất cảnh tối nay.
Lão Hách đi rồi, Cổ Đức Bạch ngồi trên bàn cười tủm tỉm, theo sát tôi: Mấy thứ của mày tốt nhất là có đủ trong 1 tiếng nữa, nếu không cứ kéo dài nửa tiếng thì tao sẽ giết một đứa bạn của mày, cho dù tao không hạ lệnh, em tao Gibson cũng làm vậy, mặc dù nó là em ruột tao, nhưng tao không thể không nói rằng, nó rất vô nhân tính.
Tôi nghiêm mặt không nói gì, hiện tại quyền chủ động đều trong tay người ta, hơn nữa không liên lạc được với bên ngoài, tôi chỉ có thể hy vọng bọn họ cầm đồ rời đi, còn chuyện khác nói sau, dù sao mạng người quan trọng nhất, nhưng tôi biết rõ đây là một bọn hung ác, xem ra đã chuẩn bị bỏ nhà biệt xứ, cầm thứ đồ này sau đó đuổi tận giết tuyệt hay không còn khó mà biết. Lúc này tôi nghe một tiếng phụ nữ đầy phẫn nộ la lớn: Tao nói rồi, bọn mày ép tao cũng vô dụng.
Nhìn Cổ Đức Bạch, tôi nói: Mafia bọn mày còn ép con gái nhà lành làm kỹ nữ sao?
Cổ Đức Bạch cười nói: Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, phòng bên cũng là một bạn cũ của mày, mày có thể đi nhìn coi, nếu tiện thay bọn tao khuyên nhủ.
Cổ Đức Bạch ra hiệu bằng mắt với tên đai đen to con mang tôi tới phòng bên cạnh. Nơi này cũng có hai tên ngoại quốc trông coi, xem ra hôm nay lão Hách đều chuyển mọi người tới đây, giữa phòng một phụ nữ bức tức đi tới đi lui, vẻ mặt giận dữ, bộ ngực căng tròn, mặc bộ đồ công sở đắt tiền, là Trần Khả Kiều. Cô ta quay đầu lại, chúng tôi nhìn nhau, không hẹn cùng kinh ngạc: Là cô (anh)? Sau đó cơ hồ đồng thời hỏi: Ở đây làm gì?
Tôi phản ứng nhanh hơn cười khan: Xem ra tình cảnh của chúng ta giống nhau. Cô cũng bị bắt tới sao?
Cổ Đức Bạch nói chậm rãi: Hai vị cũng không thể tưởng tượng nổi sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này?
Tôi quay đầu trừng mắt nói: Bọn mày bắt cô ấy làm gì, trước kia nhà cô ấy có đồ cổ, nhưng giờ cũng bán sạch lấy tiền rồi.
Không biết vì sao tôi không thể nhìn cảnh phụ nữ chịu tội, Bánh Bao mặc dù cũng bị bắt hai lần, nhưng cô ấy là vợ tôi, còn Trần Khả Kiều, có thể nói trước giờ tôi cũng không nợ gì cô ấy, nhưng lần này không giống. Cô ấy bại lộ là vì liên lạc với lão Hách thông qua tôi, mặc dù lúc ấy cô ấy cũng có ý muốn chơi đểu tôi, mặc dù lúc ấy tôi không biết lão Hách là ai, nhưng dù sao tôi cũng thấy áy náy.
Cổ Đức Bạch nói: Nhà cô ta bán đồ cổ lấy tiền bọn tao cũng rõ. Nhưng nói thật bọn tao chẳng hứng thú với mấy thứ có niên đại bình thường đó, bọn tao cũng không phải lừa đảo, nếu không lúc trước bọn tao trực tiếp mua lại. Nhưng bọn tao lại biết Trần gia co một món tổ truyền là Ngọc Quan Âm, là vật cát tường do khai quốc hoàng đế minh triều Chu Nguyên Chương mang bên mình, Chu Nguyên Chương khi còn sống không bao giờ rời Ngọc Quan Âm, lão chết nó lưu trong thái miếu. Mãi tới khi Minh triều diệt vong không biết sao rơi vào tay Trần gia, tượng Quan Âm này có thể nói là bảo vật quý nhất triều Minh. Bọn tao muốn nó, hơn nữa bọn tao cũng không có định cướp đoạt, tiếc là Trần tiểu thư không chịu báo giá.
Trần Khả Kiều không xui xẻo vì tôi, đám Mafia đã sớm nhắm vào. Tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút, nói với Trần Khả Kiều: Một tượng Quan Âm nát, bán cho bọn nó đi, lúc này là lúc nào rồi. Nhà các cô chẳng thiếu tiền sao không mở rộng miệng báo giá 1 tỷ, 2 tỷ, cô nếu như thật sự thích mấy thứ đồ của Chu Nguyên Chương, để tôi bảo lão hai ngày nữa cầm tới đưa cho cô là được?
Cổ Đức Bạch vỗ tay nói: Xem xem, đây là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc lơ mơ, Tiêu tiên sinh mà có giác ngộ như vậy thì chúng ta đã xong việc lâu rồi.
Trần Khả Kiều trợn trừng mắt nhìn tôi: Không được, đừng nói Ngọc Quan Âm trong tay cha tôi, cho dù trong tay tôi cũng không bán, trừ phi người Trần gia chết hết, nếu không bảo bối này tuyệt không đem ra nước ngoài.
Tôi nói nhỏ: Điên.
Tôi vẫn không ngờ Trần Khả Kiều vốn chỉ mong kiếm lời, không tưởng được cũng có lúc cổ hủ như thế. Cổ Đức Bạch nói lạnh lùng: Thế thì người Trần gia sẽ sớm chết sạch thôi.
Tôi rùng mình. Cổ Đức Bạch nói với Trần Khả Kiều: Trước khi mấy thứ của Tiêu tiên sinh tới, cô còn có thời gian.
Tôi tỏ vẻ vô tội: Liên quan gì tới tao?
Mẹ nó, nhìn xem duyên phận của tôi cùng Trần Khả Kiều, hôm nay nhất định là kiếm lại tất cả những gì cô ta thiếu nợ tôi, Trần Khả Kiều không để ý tới Cổ Đức Bạch, gương mắt lạnh lùng nhìn tôi: Anh rốt cục có quan hệ gì với bọn nó?
Cô thấy mà nói xong tôi làm bộ đi tới cửa nhảy lên, trong phòng tất cả bọn nó đều rút súng chỉ vào đầu tôi, tôi đi trở về nói: Nhìn rõ chưa?
Mặc dù là lúc nguy cấp, Trần Khả Kiều vẫn bị tôi chọc cười, Cổ Đức Bạch hừ lạnh: Tiêu tiên sinh, thời gian của ngài cũng không còn nhiều.
Tôi phất tay áo nói: Vậy để chúng tôi ở đây riêng tư đi, tù tử hình lúc sắp chết cũng còn cho một bữa ăn no mà.
Cổ Đức Bạch nhìn đồng hồ, nói với to con: 5 phút sau bọn tao quay lại. Nói xong đi ra ngoài.
Tôi kêu Trần Khả Kiều ngồi xuống, tôi ngồi bên cạnh hỏi: Gần đây buôn bán thế nào?
Trần Khả Kiều: ....
Tôi nói: Xem ra nếu thuận lợi chúng ta cũng không sống quá đêm nay.
Trần Khả Kiều vẫn không nói gì:
Tôi nói tiếp: Có một câu tôi nín nhịn đã lâu, vẫn muốn nói với cô nhưng lại không dám, sợ nói ra chúng ta sẽ không còn là bằng hữu, hôm nay dù sao cũng tới bước này rồi, tôi nói với cô vậy.
Trần Khả Kiều mất tự nhiên nói: Anh... nói đi.
Cô phải cam đoan không tức giận.
Trần Khả Kiều nghĩ một lúc, rồi gật đầu.
Tôi đặt hay tay trên ngực, ngập ngừng: Cô... không có bơm ngực chứ?
Trần Khả Kiều mặt đỏ bừng, mắng nhỏ: Lưu manh.
Tôi thấy cô ấy cũng không tức giận, lúc bình thường xem chừng trở mặt rời đi rồi. Nhưng trước mắt thì có người ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm cũng tốt, đây cũng là lần đầu tôi thấy nữ cường nhân lộ vẻ nữ tính. Đương nhiên vấn đề kia kỳ thật tôi đã biết đáp án - Vô lý a, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn thế, sao chỗ đó nó vãi chưởng vậy? Trần Khả Kiều bỗng nghiêm tức nói: Tiêu tiên sinh...
Tôi nói: Kêu Cường ca đê.
Trần Khả Kiều xụ mặt: Anh đừng được voi đòi Hai Bà Trưng.
....Vậy kêu Tiêu tiên sinh đi, gần đây tôi cứ nghe thấy bị gọi vậy là đau tim.
Trần Khả Kiều mỉm cười nói: Tôi nghĩ lại chút. Trước kia tôi cũng không có hảo ý khi hợp tác với anh, nhưng tôi thực không có ác ý, điểm này xin anh hãy tin.
Tôi vội nói: Hiểu, một cô gái mang trọng trách chấn hưng gia tộc cũng không dễ, hơn nữa cô cũng chỉ chiếm chút lợi nhỏ, không sao hết.
Trần Khả Kiều cười nhạt: Kỳ thật người như anh cũng không quá xấu, nhưng có chút mồm mép tép nhảy.
Tôi ngạc nhiên: Cô nói sai rồi, bình thường chẳng phải là con gái nói trước mặt con trai kỳ thật em vẫn yêu anh gì gì đó, rồi con trai thú tính đại phát, không chừng hai người có thể bình an thoát khốn.
Trần Khả Kiều lúc này chỉ mỉm cười, không nói gì. Tôi định nói nữa, chợt nghe Cổ Đức Bạch ở phòng bên cạnh phẫn nộ hô to: Mày nói gì, bọn mày là ai?
To con cũng túm tôi qua phòng bên. Trần Khả Kiều vẻ mặt phức tạp, cũng có chút ân cần nhìn tôi rời đi. Sang tới phòng bên, vừa vào cửa đã thấy Cổ Đưc Bạch tay cầm điện thoại. Hắn dùng con mắt oán độc nhìn tôi đi vào, thấy trong điện thoại có tiếng hò hét hỗn loạn, tựa hồ có người đang cướp điện thoại nói chuyện. Quả thực náo nhiệt, sau đó thanh âm Lưu Bang truyền tới: Ê, Cổ Đức Bạch hả? Bọn tao đang tìm mày đó. Người của mày bị bọn tao tóm gọn rồi... Bên cạnh không biết là Trương Thanh hay Đổng Bình nói vọng vào: Cái gì bảo là lão tóm hả, là bọn tao làm mà.
Cổ Đức Bạch hét lên: Đừng có làm ồn. Phái một đại biểu tới nói chuyện với bọn tao.
Điện thoại vẫn vang lên tiếng hó hé: Đừng làm ồn, đừng làm ồn, nghe nó nói gì coi.
Dường như đám người Lương Sơn tới rất đông, cuối cùng Lưu Bang mặt dày cầm điện thoại nói: Kệ mẹ nó đi, dù sao người của mày bị tao tóm sạch rồi.
Cổ Đức Bạch nói: Mày để tao nói chuyện với bọn nó.
Lưu Bang nói với các hảo hán: Mau lên, cho tao chút âm thanh của bọn nó. Bên kia hình như có người dụng hình với bọn ngoại quốc, lập tức vang lên tiếng ngoại ngữ quang quác. Cổ Đức Bạch bó tay: Được rồi...
Lưu Bang lại nói với các hảo hán: Được rồi, đủ rồi, ê ê, ai kia, đừng dùng tất của tao, dùng sịp của lão Ngô ý....
Cổ Đức Bạch cần chút thời gian ổn định tâm tình rồi mới nói: Nói đi, bọn mày muốn thế nào?
Lưu Bang nói: Trong vòng nửa tiếng, bọn tao muốn thấy Tiểu Cường bình an trở về, cứ trì hoãn nửa tiếng tao giết một thằng, yên tâm, em mày tao sẽ lưu lại sau cùng, hơn nữa trước khi chết sẽ cho nó cảm thấy 'vui vẻ' (chắc mông đít nở hoa, cắt trĩ gấp), he he, nó đúng là loại hình mà mọi người đều thích.
Đừng nói Cổ Đức Bạch, Lưu Bang nói mấy câu ngay cả tôi cũng rợn nổi da người. Cổ Đức Bạch tay cứng đơ cầm điện thoại, cuối cùng mãi mới nói: “Bọn mày để tao nghĩ đã.”
Lưu Bang: Vậy cho mày 5 phút, 35 phút sau bọn tao giết đứa đầu tiên. Mày đưa điện thoại cho Tiểu Cường.
Cổ Đức Bạch móc súng nhắm thẳng vào tôi, rồi nhét điện thoại vào tay tôi: Mày mà dám lộ địa chỉ của bọn tao, dù một chữ tao cũng giết.
Lúc này tôi mặc kệ hắn miệng cọp gan thỏ, thong thả nhận điện thoại: Ô la, Tiêu Cường đây, ai vậy?
Không nghĩ tới lần này nói chuyện với tôi lại là Bánh Bao, cô ấy giọng run run nói: Cường tử, anh khỏe không?
Tôi sợ cô ấy lo, vội nói nghiêm túc: Anh rất khỏe.
Bánh Bao nghẹn nghèo: Anh nói vậy khẳng định bọn nó đánh anh.”
Chợt nghe mọi người bên kia khuyên can: Được rồi, được rồi, đá hai cái được rồi, đánh nữa nó chết đó.
Phỏng chừng Bánh Bao đang phát tiết phẫn nộ lên tên xui xẻo nào đó: “Bánh Bao, anh thật sự không sao.
Cô ấy ngược đãi tù binh đằng kia, không nghĩ lão công của cô ấy còn trong tay người ta sao, Bánh Bao nín khóc mỉm cười nói: Bọn em chờ anh trở về.
Chờ khi tôi cúp máy: Cổ Đức Bạch mặt tím đen hỏi tôi: Rốt cục là sao?”
Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai?
Hôm nay thật lắm chuyện lạ, khác hẳn mấy việc lạ trước kia. Tôi chẳng biết thế nào, đám hảo hán Lương Sơn sao biết nhà tôi gặp nạn? Chẳng lẽ đột nhiên tới cửa gặp phải? Nhưng mà nghe bọn họ không bị thương, hẳn có chuẩn bị cẩn thận đánh bất ngờ giành thắng lợi, nếu không bọn ngoại quốc có súng, đạn lên nòng sao đánh hạ? Không chờ Cổ Đức Bạch hỏi tiếp, tôi nhìn đồng hồ nói: Mày tốt nhất nên làm theo lời bọn họ Tôi cười tủm tỉm nói: Mặc dù bọn họ là bạn tao, nhưng tao không thể không nói với mày, bọn nó cũng rất vô nhân tính.
Cổ Đức Bạch gấp đến sắp điên, cầm điện thoại báo cáo với lão Hách, lo lắng hỏi lại: Chúng ta có phải nên thay đổi kế hoạch một chút?
Lão Hách suy nghĩ một lúc nói: Không được, hết thảy giữ nguyên kế hoạch, tao biết mày lo cho em mày, nhưng mà mày cho rằng thả Tiểu Cường thì bọn nó thả em mày thật sao?
Cổ Đức Bạch vội la lên: Tôi không có ý đó, tôi nói có cần phải tính toán cẩn thận lại kế hoạch không...
Lão Hách cắt lời: Không nói nữa, luận đấu mưu mười thằng mày cũng chẳng thắng được, mày biết bọn nó có những ai không? Kêu Tiểu Cường gọi cho Nhan Cảnh Sinh, mặc kệ gom được bao nhiêu lập tức mang tới, tạm thời không khiến người ta chú ý. Mày yên tâm, chờ khi chúng ta rời khỏi Trung Quốc, chúng ta sẽ dùng tiền nhờ chính phủ Nhật Bản yêu cầu dẫn độ bọn em mày về. Thế giới này, có tiền là có chìa khóa vạn năng.
Cổ Đức Bạch kín đáo đưa điện thoại cho tôi: Mau, gọi điện thoại cho thằng Nhan.
Tôi đành gọi cho Nhan Cảnh Sinh: Chuẩn bị xong chưa?
Nhan Cảnh Sinh nói: Xong rồi, tôi gọi người đưa đi chứ?
Cổ Đức Bạch dùng súng chỉ vào đầu tôi, tôi đành nói: Tự cậu đưa tới, địa chỉ chỗ này là... Cổ Đức Bạch sớm chuẩn bị sẵn tờ giấy đưa trước mặt tôi. Tôi ngoan ngoãn đọc lại, Nhan Cảnh Sinh nghe xong nói: Được, tôi đi liền đây.
Cậu ta vẫn bình tĩnh, tôi càng điên lên. Vốn chỉ cần có một người biết địa chỉ nơi này thì mọi chuyện đều ổn. Nhưng Nhan Cảnh Sinh với các hảo hán chẳng cùng một ổ, hơn nữa bọn họ hiện tại đều ở nhà tôi. Lúc này đại khái không có ai ở cạnh Nhan Cảnh Sinh. Cổ Đức Bạch chờ tôi nói chuyện điện thoại xong lục soát tôi, đưa điện thoại cùng mấy thứ đồ linh tinh trong túi tôi lấy ra đặt lên bàn, nói tới to con: Mày trông nó, lưu ý nó gọi điện ra ngoài, tao chạy đi chút. Nói xong chạy ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ có Tần Cối, tôi cùng to con. Tần Cối bị tôi nhìn trừng trừng dựng hết tóc gáy, chui vào phòng ngủ. Tôi liền ngồi đối diện với to con, thấy khó chịu, nhìn nó cười nói: Đai đen tam đẳng, rất lợi hại nhỉ?
To con cũng không nói, cầm gạt tàn trên bàn nhẹ nhàng bẻ đôi, sau đó ném ra bàn, giương mắt nhìn tôi. Tôi vỗ tay vài cái: Rất lợi hại - Tôi có thể ăn kẹo cao su không? Tôi chỉ vào đống mấy thứ trên bàn bị Cổ Đức Bạch lấy ra, to con không nói gì, cầm kẹo cao su ném tới, tôi cười nói: Cậu cũng ăn đi, Bánh bích quy hương vị ngon lắm.
Trước sau như một không để ý tới tôi, nó mà muốn ăn thì dễ làm việc rồi. Tôi xé giấy kẹo nói: Tao vào tâm sự với thằng bằng hữu chút nhé? Nói xong chỉ cửa phòng ngủ. Tôi thấy nó không nói gì bèn đứng lên đi vào. Tần Cối thấy tôi tiến vào, hoảng sợ từ trên giường ngồi bật dậy, tôi mỉm cười ấn lão ngồi xuống: Không có gì, mày ngồi đi. Sau đó lục tung tất cả lên, Tần Cối không nén nổi tò mò hỏi: Chú tìm gì?
Tôi cũng không để ý tới lão, tiếp tục tìm mấy thứ tiện tay nhưng chẳng có gì? Cái khách sạn nát này -- lúc vô ý lật ga trải giường lên, tôi ngửa mặt lên trời cười to, cảm tạ thánh nữ Maria Ozawa, cảm tạ CCTV, cảm tạ hoàng bào lão quái -- tôi gặp phải người quen rồi. Dưới chân giường là một viên gạch sàn nhà đỏ tươi. Tôi lặng yên không một tiếng động lấy ra cầm trong tay, ôn nhu như vuốt ve tiểu tình nhân (trong tiểu thuyết của Cổ Long nơi này là ..), quay lại nói: Lão Tần à... Tần Cối lần đầu tiên thấy tôi vui vẻ nói chuyện với mình, thò đầu qua hỏi: “Sao?
Tôi không nói gì, một gạch đập vào gáy lão, Tần Cối cũng rất dứt khoát, á một tiếng gục trên mặt đất hôn mê bất tỉnh. Dùng gạch đập người chính là thế, nếu ngay mặt chính diện thì không có gì để nói, nếu muốn chơi đểu thằng khác, phải dùng câu chuyện thu hút sự chú ý (ý hay, chớ nên bắt chước).
Tôi rất nhanh thay áo ngoài của lão, đồng thời nhét kẹo cao su vào miệng, nhai nhồm nhoàm. Cảm giác có vị ngọt là tôi thò tay bóp mặt, duỗi tay sờ, ria mép trên cằm giống như lão hán gian. Tôi cất gạch vào trong tay áo, ngông nghênh ra khỏi phòng, đi ra ngoài cửa, to con đứng lên hỏi: Mày đi đâu?
Tao ra ngoài một lúc rồi về. To con hiển nhiên không có hảo cảm với Tần Cối, nói: Biến đê, mày cũng không đi được.
Tôi chắp tay sau lưng đi về phía hắn làm bộ hỏi: Bọn mày tập võ ngoại trừ luyện quyền cước có luyện đầu không?
To con không giỏi tiếng Trung, nghĩ một lúc mới nói: Không, mày hỏi làm đếch gì?
Vậy thì dễ rồi. Tôi hét lớn một tiếng, viên gạch nện vào gáy to con, vẫn nghĩ có thể đập ngất nó, không ngờ quái vật này chỉ lắc lư vài cái, đứng phắt dậy quát lên: “Mày làm gì vậy?
Ngay cả Trung văn cũng lưu loát, nhưng mà hắn lừa tôi -- khẳng định hắn luyện thiết đầu công, tôi hơi sững sờ, lập tức nhảy về phòng ngủ, khóa trái cửa, sau đó mau lẹ đổi quần áo lại cho Tần Cối, nôn kẹo trong miệng ra, to con ở ngoài cửa rít gào: Mày đi ra đây cho tao, vì sao đánh tao?
Tôi nắm lấy Tần Cối lay mạnh: Lão Tần, tỉnh tỉnh.
Tần Cối xoa đầu dần tỉnh dậy: Vừa rồi sao thế?
Lúc này to con một cước đạp văng cửa, hắn nổi giận lao vào phòng, nhìn qua thấy tôi vô tội ngồi cạnh giường (cằm hình như còn chút râu chưa co lại), Tần Cối giống như châm chọc tay sờ gáy cười gian, lập tức làm hắn giận điên lên, lao thẳng đến trước mặt lão Hán gian tặng một bợp tai, rồi như không cần tiền túm tóc tát tới tấp, Tần Cối kêu thảm: Cứu mạng, sao mày đánh tao?
Tôi ở bên thấy vậy cười đau cả bụng, kỳ thật tôi chỉ muốn mượn Tần Cối thoát thân, không ngờ mặc dù thất bại nhưng lại nghiêm trị lão hán gian. Nhưng mà thất bại vẫn là thất bại, tôi hiện tại đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chờ vận mệnh tuyên án mà thôi.
/434
|