Phí Tam Khẩu sửng sốt hồi lâu, tôi nói: Hiện tại anh hiểu bọn họ là ai rồi chứ?
Đại thể là hiểu rồi, những mấy thứ kia rốt cục là...
Mấy thứ đồ phường chèo đó không phải là Hoàng bào của Lưu Bang thì cũng là đồ Lý Sư Sư dùng qua, con dao đó là Kinh Kha dùng thích sát Tần Vương, còn Hoàng kim giáp - là áo giáp của Hạng Vũ.
Lão Phí hít một hơi thật sâu, đột nhiên hỏi: Vậy đồng chí Doanh đang giúp bọn anh tìm mộ Tần Vương là...
Đó là Tần Thủy Hoàng.
Lão Phí châm một điếu thuốc, lầm bầm: Chẳng trách, chẳng trách à.
Tôi nói: Hiện tại may mà mấy người đó chỉ biết mấy thứ đồ đó thật đáng giá, nhưng không biết là đáng giá cỡ nào, nếu không sợ rằng bọn Mafia cũng ăn không tiêu.
Lão Phí mới rít một hơi liền ném điếu thuốc xuống đất dập tắt: Chú nói đúng lắm, lúc đó không riêng gì là Mafia, chính phủ các quốc gia cũng muốn phân một chén canh, thế thì thế giới này hỗn loạn cả. Anh ấy đi nhanh vào trong xe của mình, lấy mấy thứ hôm qua thu được đều đặt vào tay tôi, nói: Mấy thứ này chú cầm cả về đi, kêu bọn họ khi ra đi nhớ cầm hết không để lại thứ gì.
Tôi cười: Em còn tưởng anh sẽ mở miệng kêu giữ lại cho quốc gia chứ.
Phí Tam Khẩu nói: Anh cũng muốn làm vậy, nhưng mấy thứ này trái với lẽ thường hiện thế chưa chắc đã tốt, đồ cổ mấy ngàn năm mà mới tinh, anh không biết nó có giá trị nghiên cứu gì, nhưng người không rõ sẽ hiểu lầm, cho dù không khiến người khác mơ ước, anh cũng không hy vọng quốc gia bỏ nhiều nguồn lực lãng phí vào việc bảo vệ.
Tôi cười nói: Không hổ là người có IQ hơn 130, thật đúng là nhìn xa trông rộng. Tôi lấy hai thứ từ một đống ra nói: Lư hương cùng bình hoa anh cầm về báo cáo kết quả đi, dù sao Mafia không vô duyên vô cớ tới Trung Quốc, anh cũng có lý do thoái thác.
Phí Tam Khẩu nghĩ ngợi chút rồi gật đầu, dù sao Cổ gia cũng đã nói, hai món này cũng không cần, hơn nữa ông ấy có ý tặng cho quốc gia mà.
Lão Phí ôm hai món đồ cổ, mắt lưu luyến nhìn đống đồ trong tay tôi, tôi bỏ ra một cái quần xì rộng tổ chẳng: Nếu không anh lấy một món về mặc hả? Đây chính là kinh long nội khố đó.
Phí Tam Khẩu: ...Í ẹ thôi đê, các hoàng đế thường sinh hoạt vô độ. Anh cũng không muốn mình bị nhiễm bệnh giang mai từ ngàn năm trước, khó mà giải thích với vợ.
Tôi vỗ vai anh ấy, nói rất chân thành: Vậy chuyện chùi đít giao cả cho anh đó.
Phí Tam Khẩu: ...Đúng rồi, vừa rồi người tên Mao Toại có phải là người tự tiến cử hả?
Đúng, chính là ông ta.
Trong trường chú còn có những ai. Giới thiệu một lượt cho anh xem nào.
Tôi chần chờ nhìn lại, Phí Tam Khẩu cười nói: Yên tâm đê, chỉ tò mò mà thôi, anh cam đoan khi bước chân khỏi Dục Tài là coi như chưa từng nghe qua.
Tôi chỉ Tô Vũ đang nhóm lửa bếp lò: Người gác cổng là Tô Vũ Tô hầu gia. Tôi lại chỉ Du Bá Nha đang đi tới Đó là cầm thánh Du Bá Nha, ông lão đi chung với ông ta là trà thánh Lục Vũ, dược trà mà trường bọn em bán ra là ông ấy với Hoa Đà nghiên cứu ra.
Lúc này một cô giá tóc ngắn cũn đi qua trước mặt chúng tôi, Phí Tam Khẩu hứng phấn nói: Người kia lúc ở ga xe lửa anh thấy rồi. Là Phan Kim Liên hả?
Tôi vội vàng nói: Suỵt, cô ấy mà nghe thấy là phang anh liền, đó là Hổ Tam Nương.
Phí Tam Khẩu đỏ mặt: A đúng rồi, quên trên Lương Sơn còn có nữ tướng mà. Vậy cô gái đi bên cạnh cô ta có phải là Tôn Nhị Nương không?
Tôi nói: Đó là vợ của Hoa Vinh. Tôn Nhị Nương bán nghệ trên đường cơ.
Lão Phí câm lặng hồi lâu, mãi mới nói: Sao còn có người tha lôi cả gia đình. Cứ thế chắc chắn Cục di dân sẽ tìm tới chú làm phiền đó.
Tôi cười nói: Đây là hiện tượng ngẫu nhiên, sau này sẽ nói rõ với anh.
Phí Tam Khẩu lắp bắp nói: Vậy... anh nghe nói Vương Hi Chi cũng ở chỗ chú, có thể để ông ấy phụ đạo viết chữ cho con gái anh không, thầy giáo tìm anh mấy lần, nói đứa nhỏ thành tích cũng tốt, nhưng là chữ xấu quá, nếu không sửa sớm, có thể ảnh hưởng tới tiền đồ sau này.
Tôi đáp ứng liền: Được, 100 một giờ nhé.
Đáng thương thay cho cha mẹ thiên hạ, đặc vụ nhạy bén là vậy cũng không rõ tôi đang đùa, lập tức đáp ứng: Ok, ok, có thể mời thầy Vương dạy tại nhà, 200 một giờ cũng không đắt.
Tôi cười: Chọc chơi anh thôi, có rảnh đưa con gái anh tới đây, đi theo 'Phan Kim Liên' học chút thuật phòng thân cho con gái, nhưng mà em thấy nó chữ xấu thì chờ Trương Húc tới học chữ cuồng thảo hơn.
Lúc này, một thằng nhóc chạy tới lắc tay tôi, nói ngọt ngào: Ba ba...
Tôi cúi đầu nhìn ra là Tào Tiểu Xung, thế là tôi ôm lên hôn hai cái, nói với Phí Tam Khẩu: Xem nè, con em, thấy hai cha con giống nhau không?
Lão Phí đã tham gia hôn lễ của tôi và Bánh Bao, biết bọn tôi không thể có con lớn thế, cười nói: Không giống, con chú đẹp trai hơn chú nhiều.
Tôi nói nhỏ: Đây là con của Tào Tháo, Tào Xung đó, con gái anh bao nhiêu tuổi, kết thân gia không?
Phí Tam Khẩu: ....
Tào Tiểu Xung nói nhỏ vào tai tôi: Ba ba, chẳng phải ba đã hứa hôn với Lệ Thiên thúc thúc sao?
Tôi kinh ngạc: Thằng nhóc quỷ này bé thế mà không lừa được con bao giờ -- he he, nguyên lai con thích tiểu nha đầu Lệ gia hả?
Tào Tiểu Xung nghiêm trang nói : Làm người phải thành tín.
Tôi gõ đầu nó nói: Rắm thối, tán gái phải toàn diện cất lưới, trọng điểm bồi dưỡng, con biết gì?
Phí Tam Khẩu bó tay: Chú không nên dạy hư trẻ nhỏ thế chứ?
Tôi đặt Tào Tiểu Xung lên cổ: Có hư thì đã sớm hư rồi, cha nó là người thế nào anh còn không rõ sao? Tôi bỏ Kinh Kha Kiếm, Hạng Vũ giáp, một đống thứ ném vào trong xe, Phí Tam Khẩu đau lòng: Chú nhẹ tay tí.
Tôi đặt Tiểu Xung ở ghế sau, nói: Đi, đi cùng ba về nhà ăn lẩu.
Phí Tam Khẩu nói: Mafia đã cảnh cáo chú rồi, chú cần cẩn thận, điện thoại anh mở máy 24/24, nói gì chứ không phải lo, như chú nói đó. Có gì cứ giao cho anh.
Tôi nghiêm túc nhìn anh ấy: Cảm ơn lão Phí. Tôi biết chuyện này không đơn giản như anh ấy nói, anh ấy về còn phải giải thích cho cấp trên. Còn đề phòng mấy tên ngoại quốc nói ra nhiều hơn về mấy món Hạng Vũ giáp này.
Chúng tôi không nói chuyện gì mà đi thẳng về khu biệt thự Thanh Thủy Gia Viên, ngày hôm qua bị tập kích không khiến đám bảo an cảnh giác, bọn ngoại quốc khẳng định dùng vũ khí công nghệ cao khiến họ nghĩ mình ngủ gật một lúc. Lúc sáng sớm mấy bảo vệ còn giơ tay chào tôi, lúc này lại không chút động tĩnh, đại khái là lại lười biếng đây mà.
Tôi ở dưới lầu nhìn lên, trên nóc nhà có hai người, có lẽ là đang sửa điện thoại -- tối hôm qua điện thoại bị cắt đứt, có hai người đang đứng bên vỉa hè nói chuyện nhìn về phía tôi, tôi dừng xe nói với bọn họ: Mấy anh bạn, cẩn thận chút.
Một người cười tủm tỉm từ cửa nhà tôi đi ra mở cửa xe giúp tôi: Tiêu tiên sinh thật là người tốt, lúc này còn có tâm tình quan tâm tới người khác. Một tay mở cửa, một tay cầm súng chỉ vào tôi, là Cổ Đức Bạch.
Tào Tiểu Xung ngồi sau xe tôi nghe tưởng là bạn tôi, vừa muốn lễ phép chào hỏi, tôi vội lấy tay ấn lưng nó xuống, nó muốn đứng lên tôi vừa giả vờ không có gì vừa cười nói: Ha ha, nguyên lai là Cách nhi thí tử lão huynh à.
Cổ Đức Bạch uy hiếp bức bách tôi rời xe, nhìn qua trong xe, lập tức đóng cửa lại, hất cằm tỏ ý tôi vào nhà.
Tôi vừa vào nhà liền muốn phát điên. Chỉ thấy trên sô pha, Bánh Bao, Lý Sư Sư cùng Hoa Mộc Lan cúi đầu ủ rũ ngồi thành hàng, bên cạnh, Kinh Khờ, Lưu Bang, Ngô Tam Quế cũng ngồi thành hàng, hai tay đều bị trói vặt ra sau. Kinh khờ miếng băng trên vai đã mất, miệng vết thương vỡ ra chảy máu, đèn trần rơi nghiêng trên sàn. Mặt đất đầy vụn thủy tinh, trần nhà có mấy lỗ hổng nhỏ, xem ra Kinh Khờ đã đánh nhau với bọn họ, hơn nữa đối phương cũng nổ súng thị uy, Triệu mặt trắng không có ở đây vì từ sáng sớm đã rời đi, tên ngốc này từ trước đến nay vẫn lai vô ảnh khứ vô tung.
Tại mỗi góc phòng, một tên ngoại quốc ôm súng đứng đó, hơn nữa hai người đứng trên nóc nhà quan sát, lại thêm Cổ Đức Bạch, đối phương tổng cộng có tám người.
Tôi nhìn bọn Kinh khờ chật vật như vậy, dậm chân nói với Cổ Đức Bạch: Bọn mày xong rồi, mấy người không nên đắc tội nhất trong lịch sử Trung Quốc thì bọn mày đều đắc tội. Ngẫm lại xem, Lưu Bang, Ngô Tam Quế, Kinh Kha, đây là ba người thù dai nhất à.
Cổ Đức Bạch mỉm cười nói với tôi: Không thể không nói rằng chúng tôi đích xác đã phạm một sai lầm to lớn, Trung Quốc có câu cường long không áp địa đầu xà, đáng tiếc tôi lại coi mấy lời này như gió thoảng bên tai, thế cho nên mất rất nhiều người.
Tôi còn là lần đầu nghe có người gọi mình là địa đầu xà, vô cùng sung sướng và sợ hãi: Where, where.
Cổ Đức Bạch sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra là tôi đang chọc hắn, cười khổ: Tôi bị vẻ bề ngoài của ngài che dấu, không nên coi ngài là một tên lưu manh nhỏ nhoi.
Tôi bất mãn; Lưu manh thì anh nhận, nhưng chú nên bỏ chữ nhỏ nhoi đê. Còn nữa -- bọn mày ngày hôm qua đã tới còn gì, sao còn không thôi, còn không ra bài theo lẽ thường?
Cổ Đức Bạch lạnh lùng uy hiếp: Đồ của bọn tao đâu?
Tôi không hiểu: Đồ gì?
Là mấy thứ trên tay mày, ngày hôm qua chỗ để đồ của bọn tao bị người thanh tẩy.
Tôi bó tay: Tao biết sao được? Mấy chú da mặt cũng dày, biết rõ là thứ đó của anh còn nói như đúng rồi thế.
Cổ Đức Bạch vô lực: Xem ra người phương Đông không thể tin, nhất định là nó bán đứng bọn tao, nhưng mà thật không kiếm đâu ra người trả nhiều tiền hơn bọn tao.
Tôi biết chắc hắn đang nói tới Không Không Nhi, tôi kiễng chân nhìn thoáng qua phòng đối diện, nơi này hết thảy yên tĩnh, bức màn cũng không kéo lên, hiển nhiên không ai.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân từ trên lầu hạ xuống, người này vừa tháo găng tay vừa nói: Tiểu Cường, chú không cần làm anh khó xử, có gì anh không tìm ra chú nói luôn đi.
Tôi nhìn thoáng qua người nay, lập tức kinh ngạc vô cùng, lão Phan. Đó chính là phó quản lý khi tôi còn làm việc tại tiệm cầm đồ lão Phan.
Lập tức tôi hiểu nhiều chuyện, lần trước tại khách sạn gặp Cổ Đức Bạch, chuyên gia mà bọn nó nói tới chắc là lão Phan. Đối với kinh nghiệm của lão, tôi chưa từng hoài nghi, tôi nhớ rõ lần đầu lão cầm kiếm của Kinh Kha thì ngắm nghía và liếc cái nhận ra tạo hình thời Tần, lúc ấy không dám xác nhận vì không thấy bị ô xy hóa, hơn nữa tôi cũng không cho lão cơ hội nhìn kỹ, sau đó Không Không Nhi tìm người giám đinh mấy thứ đó mới lung tung tìm được lão Phan -- ở cái thành phố nhỏ bé của bọn tôi, người có danh tiếng chuyên làm hàng này cũng không nhiều, hiện tại xem ra, lão Phan rõ ràng là thành viên của nhóm Mafia chuyên buôn lậu đồ cổ, vì vậy, bọn họ dùng tiền mua chuộc Không Không Nhi, hơn nữa lão Phan rất có thể đã nhận ra là chủy thủ triều Tần, cũng nhớ tới đã gặp ở đâu...
Lão Phan thong thả ung dung đi bộ xuống, tiếp tục nói: Anh chỉ tìm được hai thứ, có bỏ sót thứ gì không thì phải nhờ chủ nhân nơi này đề điểm.
Lúc này tôi mới phát hiện khôi giáp của Hoa Mộc Lan cùng bảo châu đã đặt trên bàn, lão Phan thật tinh mắt! Xem ra nếu không phải bất đắc dĩ thì lão Phan cũng không muốn lộ diện, mãi tới khi tất cả chiến lợi phẩm bọn họ kiếm được bị Phí Tam Khẩu lột hết mới phải đánh bạc một keo.
Tôi lấy tay chỉ vào chén nước trên bàn, lão Phan lập tức như chó dữ vồ xương, cẩn thận nhìn kỹ, hơn 10s sau mới ngẩng đầu nhìn tôi: Đây là món gì triều đại nào?
Tôi nói: Chẳng triều đại gì sất -- tôi khát, muốn uống nước.
Lão Phan cũng chẳng để ý, đưa chén nước cho tôi: Tiểu Cường, chú là người thông minh, anh cũng chẳng nói nhiều, kỳ thật không phải hôm qua tổn thất nặng quá, anh cũng không muốn gặp mặt chú trong cảnh này, hơn nữa bọn anh thật có thành ý hợp tác lâu dài với chú, khi đó anh vẫn là lão Phan, chúng ta vẫn là bạn.
Tôi hỏi: Trường kỳ hợp tác là sao?
Lão Phan nói: Bọn anh biết trong tay chú sẽ liên tục có bảo bối đưa tới, chỉ tiếc chú không muốn dùng nó phát tài, bọn anh đành phải làm quả lớn rồi chuồn thẳng, sau này không bao giờ có thể quay về Trung Quốc, ai, vợ cùng con gái anh cũng không biết anh đang làm gì, sau này có khi không gặp được nữa... Nói tới đây, lão Phan giống như một thi nhân cảm xúc dào dạt tỏ rõ vẻ bi thương, lão mắt ướt át hỏi Cổ Đức Bạch: Lục soát xe của nó chưa?
Cổ Đức Bạch khinh thường: Là một chiếc xe nát, trên chả có ai.
Lão Phan trầm mặt: Tao nói rồi còn gì, vị Tiêu quản lý của chúng ta mỗi thứ trên người đều có thể là bảo bối, mày không nghĩ lại xem nó ở một cái biệt thự trị giá tới 2 triệu mà sao còn kiên trì lái một chiếc xe nát hả?
Cổ Đức Bạch nhún vai tỏ vẻ không cho là đúng, nhưng lão Phan dường như có địa vị không thấp, Cổ Đức Bạch vừa đi ra ngoài vừa nói: Tao đi soát được chưa.
Tôi lo lắng nhìn qua, trong xe chẳng những có tất cả bảo bối, còn có Tào Tiểu Xung ở trong mà.
Đại thể là hiểu rồi, những mấy thứ kia rốt cục là...
Mấy thứ đồ phường chèo đó không phải là Hoàng bào của Lưu Bang thì cũng là đồ Lý Sư Sư dùng qua, con dao đó là Kinh Kha dùng thích sát Tần Vương, còn Hoàng kim giáp - là áo giáp của Hạng Vũ.
Lão Phí hít một hơi thật sâu, đột nhiên hỏi: Vậy đồng chí Doanh đang giúp bọn anh tìm mộ Tần Vương là...
Đó là Tần Thủy Hoàng.
Lão Phí châm một điếu thuốc, lầm bầm: Chẳng trách, chẳng trách à.
Tôi nói: Hiện tại may mà mấy người đó chỉ biết mấy thứ đồ đó thật đáng giá, nhưng không biết là đáng giá cỡ nào, nếu không sợ rằng bọn Mafia cũng ăn không tiêu.
Lão Phí mới rít một hơi liền ném điếu thuốc xuống đất dập tắt: Chú nói đúng lắm, lúc đó không riêng gì là Mafia, chính phủ các quốc gia cũng muốn phân một chén canh, thế thì thế giới này hỗn loạn cả. Anh ấy đi nhanh vào trong xe của mình, lấy mấy thứ hôm qua thu được đều đặt vào tay tôi, nói: Mấy thứ này chú cầm cả về đi, kêu bọn họ khi ra đi nhớ cầm hết không để lại thứ gì.
Tôi cười: Em còn tưởng anh sẽ mở miệng kêu giữ lại cho quốc gia chứ.
Phí Tam Khẩu nói: Anh cũng muốn làm vậy, nhưng mấy thứ này trái với lẽ thường hiện thế chưa chắc đã tốt, đồ cổ mấy ngàn năm mà mới tinh, anh không biết nó có giá trị nghiên cứu gì, nhưng người không rõ sẽ hiểu lầm, cho dù không khiến người khác mơ ước, anh cũng không hy vọng quốc gia bỏ nhiều nguồn lực lãng phí vào việc bảo vệ.
Tôi cười nói: Không hổ là người có IQ hơn 130, thật đúng là nhìn xa trông rộng. Tôi lấy hai thứ từ một đống ra nói: Lư hương cùng bình hoa anh cầm về báo cáo kết quả đi, dù sao Mafia không vô duyên vô cớ tới Trung Quốc, anh cũng có lý do thoái thác.
Phí Tam Khẩu nghĩ ngợi chút rồi gật đầu, dù sao Cổ gia cũng đã nói, hai món này cũng không cần, hơn nữa ông ấy có ý tặng cho quốc gia mà.
Lão Phí ôm hai món đồ cổ, mắt lưu luyến nhìn đống đồ trong tay tôi, tôi bỏ ra một cái quần xì rộng tổ chẳng: Nếu không anh lấy một món về mặc hả? Đây chính là kinh long nội khố đó.
Phí Tam Khẩu: ...Í ẹ thôi đê, các hoàng đế thường sinh hoạt vô độ. Anh cũng không muốn mình bị nhiễm bệnh giang mai từ ngàn năm trước, khó mà giải thích với vợ.
Tôi vỗ vai anh ấy, nói rất chân thành: Vậy chuyện chùi đít giao cả cho anh đó.
Phí Tam Khẩu: ...Đúng rồi, vừa rồi người tên Mao Toại có phải là người tự tiến cử hả?
Đúng, chính là ông ta.
Trong trường chú còn có những ai. Giới thiệu một lượt cho anh xem nào.
Tôi chần chờ nhìn lại, Phí Tam Khẩu cười nói: Yên tâm đê, chỉ tò mò mà thôi, anh cam đoan khi bước chân khỏi Dục Tài là coi như chưa từng nghe qua.
Tôi chỉ Tô Vũ đang nhóm lửa bếp lò: Người gác cổng là Tô Vũ Tô hầu gia. Tôi lại chỉ Du Bá Nha đang đi tới Đó là cầm thánh Du Bá Nha, ông lão đi chung với ông ta là trà thánh Lục Vũ, dược trà mà trường bọn em bán ra là ông ấy với Hoa Đà nghiên cứu ra.
Lúc này một cô giá tóc ngắn cũn đi qua trước mặt chúng tôi, Phí Tam Khẩu hứng phấn nói: Người kia lúc ở ga xe lửa anh thấy rồi. Là Phan Kim Liên hả?
Tôi vội vàng nói: Suỵt, cô ấy mà nghe thấy là phang anh liền, đó là Hổ Tam Nương.
Phí Tam Khẩu đỏ mặt: A đúng rồi, quên trên Lương Sơn còn có nữ tướng mà. Vậy cô gái đi bên cạnh cô ta có phải là Tôn Nhị Nương không?
Tôi nói: Đó là vợ của Hoa Vinh. Tôn Nhị Nương bán nghệ trên đường cơ.
Lão Phí câm lặng hồi lâu, mãi mới nói: Sao còn có người tha lôi cả gia đình. Cứ thế chắc chắn Cục di dân sẽ tìm tới chú làm phiền đó.
Tôi cười nói: Đây là hiện tượng ngẫu nhiên, sau này sẽ nói rõ với anh.
Phí Tam Khẩu lắp bắp nói: Vậy... anh nghe nói Vương Hi Chi cũng ở chỗ chú, có thể để ông ấy phụ đạo viết chữ cho con gái anh không, thầy giáo tìm anh mấy lần, nói đứa nhỏ thành tích cũng tốt, nhưng là chữ xấu quá, nếu không sửa sớm, có thể ảnh hưởng tới tiền đồ sau này.
Tôi đáp ứng liền: Được, 100 một giờ nhé.
Đáng thương thay cho cha mẹ thiên hạ, đặc vụ nhạy bén là vậy cũng không rõ tôi đang đùa, lập tức đáp ứng: Ok, ok, có thể mời thầy Vương dạy tại nhà, 200 một giờ cũng không đắt.
Tôi cười: Chọc chơi anh thôi, có rảnh đưa con gái anh tới đây, đi theo 'Phan Kim Liên' học chút thuật phòng thân cho con gái, nhưng mà em thấy nó chữ xấu thì chờ Trương Húc tới học chữ cuồng thảo hơn.
Lúc này, một thằng nhóc chạy tới lắc tay tôi, nói ngọt ngào: Ba ba...
Tôi cúi đầu nhìn ra là Tào Tiểu Xung, thế là tôi ôm lên hôn hai cái, nói với Phí Tam Khẩu: Xem nè, con em, thấy hai cha con giống nhau không?
Lão Phí đã tham gia hôn lễ của tôi và Bánh Bao, biết bọn tôi không thể có con lớn thế, cười nói: Không giống, con chú đẹp trai hơn chú nhiều.
Tôi nói nhỏ: Đây là con của Tào Tháo, Tào Xung đó, con gái anh bao nhiêu tuổi, kết thân gia không?
Phí Tam Khẩu: ....
Tào Tiểu Xung nói nhỏ vào tai tôi: Ba ba, chẳng phải ba đã hứa hôn với Lệ Thiên thúc thúc sao?
Tôi kinh ngạc: Thằng nhóc quỷ này bé thế mà không lừa được con bao giờ -- he he, nguyên lai con thích tiểu nha đầu Lệ gia hả?
Tào Tiểu Xung nghiêm trang nói : Làm người phải thành tín.
Tôi gõ đầu nó nói: Rắm thối, tán gái phải toàn diện cất lưới, trọng điểm bồi dưỡng, con biết gì?
Phí Tam Khẩu bó tay: Chú không nên dạy hư trẻ nhỏ thế chứ?
Tôi đặt Tào Tiểu Xung lên cổ: Có hư thì đã sớm hư rồi, cha nó là người thế nào anh còn không rõ sao? Tôi bỏ Kinh Kha Kiếm, Hạng Vũ giáp, một đống thứ ném vào trong xe, Phí Tam Khẩu đau lòng: Chú nhẹ tay tí.
Tôi đặt Tiểu Xung ở ghế sau, nói: Đi, đi cùng ba về nhà ăn lẩu.
Phí Tam Khẩu nói: Mafia đã cảnh cáo chú rồi, chú cần cẩn thận, điện thoại anh mở máy 24/24, nói gì chứ không phải lo, như chú nói đó. Có gì cứ giao cho anh.
Tôi nghiêm túc nhìn anh ấy: Cảm ơn lão Phí. Tôi biết chuyện này không đơn giản như anh ấy nói, anh ấy về còn phải giải thích cho cấp trên. Còn đề phòng mấy tên ngoại quốc nói ra nhiều hơn về mấy món Hạng Vũ giáp này.
Chúng tôi không nói chuyện gì mà đi thẳng về khu biệt thự Thanh Thủy Gia Viên, ngày hôm qua bị tập kích không khiến đám bảo an cảnh giác, bọn ngoại quốc khẳng định dùng vũ khí công nghệ cao khiến họ nghĩ mình ngủ gật một lúc. Lúc sáng sớm mấy bảo vệ còn giơ tay chào tôi, lúc này lại không chút động tĩnh, đại khái là lại lười biếng đây mà.
Tôi ở dưới lầu nhìn lên, trên nóc nhà có hai người, có lẽ là đang sửa điện thoại -- tối hôm qua điện thoại bị cắt đứt, có hai người đang đứng bên vỉa hè nói chuyện nhìn về phía tôi, tôi dừng xe nói với bọn họ: Mấy anh bạn, cẩn thận chút.
Một người cười tủm tỉm từ cửa nhà tôi đi ra mở cửa xe giúp tôi: Tiêu tiên sinh thật là người tốt, lúc này còn có tâm tình quan tâm tới người khác. Một tay mở cửa, một tay cầm súng chỉ vào tôi, là Cổ Đức Bạch.
Tào Tiểu Xung ngồi sau xe tôi nghe tưởng là bạn tôi, vừa muốn lễ phép chào hỏi, tôi vội lấy tay ấn lưng nó xuống, nó muốn đứng lên tôi vừa giả vờ không có gì vừa cười nói: Ha ha, nguyên lai là Cách nhi thí tử lão huynh à.
Cổ Đức Bạch uy hiếp bức bách tôi rời xe, nhìn qua trong xe, lập tức đóng cửa lại, hất cằm tỏ ý tôi vào nhà.
Tôi vừa vào nhà liền muốn phát điên. Chỉ thấy trên sô pha, Bánh Bao, Lý Sư Sư cùng Hoa Mộc Lan cúi đầu ủ rũ ngồi thành hàng, bên cạnh, Kinh Khờ, Lưu Bang, Ngô Tam Quế cũng ngồi thành hàng, hai tay đều bị trói vặt ra sau. Kinh khờ miếng băng trên vai đã mất, miệng vết thương vỡ ra chảy máu, đèn trần rơi nghiêng trên sàn. Mặt đất đầy vụn thủy tinh, trần nhà có mấy lỗ hổng nhỏ, xem ra Kinh Khờ đã đánh nhau với bọn họ, hơn nữa đối phương cũng nổ súng thị uy, Triệu mặt trắng không có ở đây vì từ sáng sớm đã rời đi, tên ngốc này từ trước đến nay vẫn lai vô ảnh khứ vô tung.
Tại mỗi góc phòng, một tên ngoại quốc ôm súng đứng đó, hơn nữa hai người đứng trên nóc nhà quan sát, lại thêm Cổ Đức Bạch, đối phương tổng cộng có tám người.
Tôi nhìn bọn Kinh khờ chật vật như vậy, dậm chân nói với Cổ Đức Bạch: Bọn mày xong rồi, mấy người không nên đắc tội nhất trong lịch sử Trung Quốc thì bọn mày đều đắc tội. Ngẫm lại xem, Lưu Bang, Ngô Tam Quế, Kinh Kha, đây là ba người thù dai nhất à.
Cổ Đức Bạch mỉm cười nói với tôi: Không thể không nói rằng chúng tôi đích xác đã phạm một sai lầm to lớn, Trung Quốc có câu cường long không áp địa đầu xà, đáng tiếc tôi lại coi mấy lời này như gió thoảng bên tai, thế cho nên mất rất nhiều người.
Tôi còn là lần đầu nghe có người gọi mình là địa đầu xà, vô cùng sung sướng và sợ hãi: Where, where.
Cổ Đức Bạch sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra là tôi đang chọc hắn, cười khổ: Tôi bị vẻ bề ngoài của ngài che dấu, không nên coi ngài là một tên lưu manh nhỏ nhoi.
Tôi bất mãn; Lưu manh thì anh nhận, nhưng chú nên bỏ chữ nhỏ nhoi đê. Còn nữa -- bọn mày ngày hôm qua đã tới còn gì, sao còn không thôi, còn không ra bài theo lẽ thường?
Cổ Đức Bạch lạnh lùng uy hiếp: Đồ của bọn tao đâu?
Tôi không hiểu: Đồ gì?
Là mấy thứ trên tay mày, ngày hôm qua chỗ để đồ của bọn tao bị người thanh tẩy.
Tôi bó tay: Tao biết sao được? Mấy chú da mặt cũng dày, biết rõ là thứ đó của anh còn nói như đúng rồi thế.
Cổ Đức Bạch vô lực: Xem ra người phương Đông không thể tin, nhất định là nó bán đứng bọn tao, nhưng mà thật không kiếm đâu ra người trả nhiều tiền hơn bọn tao.
Tôi biết chắc hắn đang nói tới Không Không Nhi, tôi kiễng chân nhìn thoáng qua phòng đối diện, nơi này hết thảy yên tĩnh, bức màn cũng không kéo lên, hiển nhiên không ai.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân từ trên lầu hạ xuống, người này vừa tháo găng tay vừa nói: Tiểu Cường, chú không cần làm anh khó xử, có gì anh không tìm ra chú nói luôn đi.
Tôi nhìn thoáng qua người nay, lập tức kinh ngạc vô cùng, lão Phan. Đó chính là phó quản lý khi tôi còn làm việc tại tiệm cầm đồ lão Phan.
Lập tức tôi hiểu nhiều chuyện, lần trước tại khách sạn gặp Cổ Đức Bạch, chuyên gia mà bọn nó nói tới chắc là lão Phan. Đối với kinh nghiệm của lão, tôi chưa từng hoài nghi, tôi nhớ rõ lần đầu lão cầm kiếm của Kinh Kha thì ngắm nghía và liếc cái nhận ra tạo hình thời Tần, lúc ấy không dám xác nhận vì không thấy bị ô xy hóa, hơn nữa tôi cũng không cho lão cơ hội nhìn kỹ, sau đó Không Không Nhi tìm người giám đinh mấy thứ đó mới lung tung tìm được lão Phan -- ở cái thành phố nhỏ bé của bọn tôi, người có danh tiếng chuyên làm hàng này cũng không nhiều, hiện tại xem ra, lão Phan rõ ràng là thành viên của nhóm Mafia chuyên buôn lậu đồ cổ, vì vậy, bọn họ dùng tiền mua chuộc Không Không Nhi, hơn nữa lão Phan rất có thể đã nhận ra là chủy thủ triều Tần, cũng nhớ tới đã gặp ở đâu...
Lão Phan thong thả ung dung đi bộ xuống, tiếp tục nói: Anh chỉ tìm được hai thứ, có bỏ sót thứ gì không thì phải nhờ chủ nhân nơi này đề điểm.
Lúc này tôi mới phát hiện khôi giáp của Hoa Mộc Lan cùng bảo châu đã đặt trên bàn, lão Phan thật tinh mắt! Xem ra nếu không phải bất đắc dĩ thì lão Phan cũng không muốn lộ diện, mãi tới khi tất cả chiến lợi phẩm bọn họ kiếm được bị Phí Tam Khẩu lột hết mới phải đánh bạc một keo.
Tôi lấy tay chỉ vào chén nước trên bàn, lão Phan lập tức như chó dữ vồ xương, cẩn thận nhìn kỹ, hơn 10s sau mới ngẩng đầu nhìn tôi: Đây là món gì triều đại nào?
Tôi nói: Chẳng triều đại gì sất -- tôi khát, muốn uống nước.
Lão Phan cũng chẳng để ý, đưa chén nước cho tôi: Tiểu Cường, chú là người thông minh, anh cũng chẳng nói nhiều, kỳ thật không phải hôm qua tổn thất nặng quá, anh cũng không muốn gặp mặt chú trong cảnh này, hơn nữa bọn anh thật có thành ý hợp tác lâu dài với chú, khi đó anh vẫn là lão Phan, chúng ta vẫn là bạn.
Tôi hỏi: Trường kỳ hợp tác là sao?
Lão Phan nói: Bọn anh biết trong tay chú sẽ liên tục có bảo bối đưa tới, chỉ tiếc chú không muốn dùng nó phát tài, bọn anh đành phải làm quả lớn rồi chuồn thẳng, sau này không bao giờ có thể quay về Trung Quốc, ai, vợ cùng con gái anh cũng không biết anh đang làm gì, sau này có khi không gặp được nữa... Nói tới đây, lão Phan giống như một thi nhân cảm xúc dào dạt tỏ rõ vẻ bi thương, lão mắt ướt át hỏi Cổ Đức Bạch: Lục soát xe của nó chưa?
Cổ Đức Bạch khinh thường: Là một chiếc xe nát, trên chả có ai.
Lão Phan trầm mặt: Tao nói rồi còn gì, vị Tiêu quản lý của chúng ta mỗi thứ trên người đều có thể là bảo bối, mày không nghĩ lại xem nó ở một cái biệt thự trị giá tới 2 triệu mà sao còn kiên trì lái một chiếc xe nát hả?
Cổ Đức Bạch nhún vai tỏ vẻ không cho là đúng, nhưng lão Phan dường như có địa vị không thấp, Cổ Đức Bạch vừa đi ra ngoài vừa nói: Tao đi soát được chưa.
Tôi lo lắng nhìn qua, trong xe chẳng những có tất cả bảo bối, còn có Tào Tiểu Xung ở trong mà.
/434
|