Người ta vẫn nói người đàn ông sau khi kết hôn sẽ có nhiều áp lực trên vai, nhưng tôi lại cảm thấy, từ khi về nhà mới, rất hiếm khi tôi ngủ ít hơn 12 giờ.
So với tôi thì những người khác đều vội vàng, phim của Lý Sư Sư đã tiến vào giai đoạn chế tác hậu kỳ, Hoa Mộc Lan thật sự chạy đi làm giám khảo thi người đẹp, nhưng lại làm ngược hẳn lại với đề nghị của tôi, quả thực đúng là một giám khảo tốt, gặp ai cũng khen, trên bàn trước mặt mỗi vị giám khảo có một nút, chỉ cần ấn nút sáng lên là đồng ý tuyển thủ tiến vào vòng sau, đèn của Hoa Mộc Lan chưa từng tắt một lần.
Hạng Vũ tự nhiên khỏi phải nói, mỗi ngày đều đi cùng Trương Băng, có đôi khi còn mang cô em về nhà tôi một lúc, nhưng theo quan sát của bọn tôi hai người cũng chẳng có nhiều kịch tính lắm, giống như một đôi đang yêu bình thường, nhưng việc này cũng bình thường, cuộc sống là thế, khiến người ta biến đổi dần thoát khỏi hoàn cảnh sinh tồn của của họ, Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ rời khỏi giang hồ thì cũng phải sống cuộc sống dưa cà mắm muối chứ, vương tử cùng công chúa kết hôn rồi thì vương tử dần cũng biến thành lão vương hói đầu, công chúa sẽ biến thành hoàng hậu ghen tuông, cho tới lúc họ vô ý đắc tội một nữ tu chân giả nào đó bị nguyền rủa, sau đó tiểu công chúa hoạt bát đáng yêu của họ chỉ có thể chờ vương tử nước khác vượt mọi chông gai tới dùng thân mình làm nàng tỉnh lại, truyện cứ tuần hoàn như vậy, truyện tây phương cũng dùng số lượng ngôn từ để nuôi sống mình mà thôi.
Người có cuộc sống ít cải biến giống tôi chỉ có Tần Thủy Hoàng, anh ấy vẫn bảo trì quỹ tích sống cũ. Như người khác nói đổi hoàn cảnh, làm chút việc khác cũng rất thú vị, nhưng mà làm hoàng đế thì không giống vậy, từng kinh qua thương hải tang điền, khó khăn vất vả, hơn nữa anh ấy không giống Lưu Bang, Lưu Bang dựng cọc tre làm nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cho nên Lưu Bang rất hứng thú với chính sách chiếm lĩnh thị trường sách lậu, Chính béo đối với loại việc thu mua mấy cuộc khởi nghĩa nông dân thì chả hề hứng thú.
Nhưng mà tôi còn phải nhìn xa một chút, tìm cách đưa đồ uống mà Lục Vũ nghiên cứu ra thị trường, bắt đầu thế nào còn chưa biết, nhưng Mao Toại vừa mới tới được vài ngày thì rất hào hứng. Mao bạn học cũng rất cố gắng phân tích bối cảnh thời đại, hơn nữa tự định thân phận là một môn khách, khi lão hiểu được hiện tại không cần công thành chiếm đất tung hoành khai hợp thì bắt đầu nghĩ biện pháp giúp tôi kiếm tiền, Mao bạn học tổng kết kinh nghiệm bản thân, biết cần phải tạo thương hiệu từ sớm, hơn nữa cũng không có nhiều thời gian để thi triển tài năng, vì vậy lão nhanh chóng tìm thời cơ đẩy ra thị trường hàng loạt dược trà do Lục Vũ cùng Hoa Đà nghiên cứu. Mao Toại còn chẳng biết mở cửa xe thế nào nhưng cũng đi khắp nơi đàm phán, đánh giá phản hồi cũng không tệ. Rất nhiều doanh nghiệp đều gọi Mao Toại là người sảng khoái xen lẫn giảo hoạt, khẩu tài đại sư, biết rõ quan hệ với lão là chịu thiệt nhưng vẫn không thể không hợp tác, đúng là đôi khi thích dùng giọng uy hiếp tới nói chuyện -- chuyện này thì tôi có thể lý giải, thuyết khách Tần triều trước kia cùng mưu sĩ đều am hiểu chiêu này, từ Tương Như tới Tào mạt, lại tới Mao Toại vân vân… nhất là bọn môn khách như Mao Toại, đều thích thao thao bất tuyệt. Đương nhiên là gặp người đặc biệt am hiểu thì cũng không dễ lừa, tình huống như vậy vừa xuất hiện, các thuyết khách sẽ thẹn quá giận, có người rút kiếm cầm gạt tàn thuốc lá nói với quân chủ đối phương: Ông nói cả nửa ngày, mà mày nước đổ lá khoai, chọc ông thì thôi kết thúc hết chuyện (tương đương với nguyên văn máu tươi văng năm thước). Bảo tiêu của đối phương đứng xa không dám tiến lên, vì vậy đành phải kí hợp đồng (huyết vi minh), cứ thế mua bán thành.
Dược trà của chúng tôi đưa ra thị trường nhận được phản hồi rất tốt, lợi nhuận không kém rượu Đỗ Tùng năm sao. Dù sao rượu ngon cũng có cực hạn, đồ uống thì khác, có thể sản xuất dây chuyền. Mao Toại nghiên cứu cổ phần khống chế nước khoáng, cũng đề nghị tôi in trên bao bì “Tinh tuyển nguồn nước chất lượng tốt nhất”. Nhưng tôi thấy làm vậy không chuẩn, chủ yếu là không trải qua kiểm nghiệm, hơn nữa, dự tính ban đầu cho thêm dược liệu vào chẳng phải đã làm cho vị giác biến đổi sao? Cho nên tôi trực tiếp đổi thành “Tinh tuyển nguồn nước công cộng” (nước nhà máy), Mao Toại nói nếu in thế càng muốn giấu càng lộ, sửa thành viết: Tức tự lai thủy. Điều này khiến người tiêu dùng cảm thấy rất thú vị, lượng tiêu thụ dược trà ngày một tăng.
Hôm nay Sáu Lưu tìm tôi, trực tiếp đưa cho tôi một phong kẹo cao su: “Đây là lương tháng này của chú.”
Kẹo cao su giống hệt kẹo trên thị trường, vừa đúng 5 thanh. Có tiền lệ bánh bích quy, tôi cũng không dám tùy ý nhét vào miệng, cẩn thận hỏi: “Tác dụng?”
Sáu Lưu: “Khi chú nhai, chú có thể biến thành hình dáng như trong tưởng tượng.”
Tôi không hiểu: “Cái... cái gì?”
“Nói đúng ra, trước khi nhai chú nghĩ tới dung mạo một người, sau đó mặt chú sẽ biến thành mặt người này, ví dụ chú muốn biến thành hình dáng của anh...”
Tôi vội nói: “Muốn biến thành bộ dáng của lão còn khó sao, nhảy lên xe lao 80km/h vào tường là thành mà.”
Sáu Lưu chẳng buồn để ý tôi nói móc: “Mặt chú biến sắc, nhưng cao thấp gầy béo là hình dáng của chú hiện tại, cho nên xin nhắc nhở chú đừng có biến thành Hạng Vũ, có thể vì dáng người không hợp mà bị lộ.”
Tôi hỏi: “Còn hạng mục gì phải chú ý không, chỉ cần nhai là vĩnh viễn thay đổi sắc mặt sao?”
Sáu Lưu nói: “Đương nhiên không phải, thứ này chỉ hữu hiệu khi nào còn có vị ngọt, hơn nữa anh đưa chú một phong kẹo, mỗi lát chỉ có thể biến thành một khuôn mặt, bọn anh còn có vị chanh sau khi ăn có thể không ngừng biến đổi, so với đại sư hóa trang vùng Tứ Xuyên còn lợi hại hơn.”
“Vậy lão vì sao không cho tôi mấy viên vị chanh?”
Sáu Lưu: “Chú da mặt dày quá, biến đổi một lần là được, biến nhiều quá có khi không thể có đủ ngũ quan chỉnh tề.”
Tôi nói: “Con mịa nó, da mặt dày còn ảnh hưởng tới tốc độ lướt net hả?” Tôi vốn định nhai một viên biến mặt mình thanh minh tinh rồi chụp ảnh lưu niệm trong phòng cơ.
Tôi nhìn kẹo cao su, bỗng nghĩ tới một vấn đề, tôi hỏi Sáu Lưu: “Vậy... tôi giờ mới nghĩ tới, thứ này dùng làm khỉ gì?” Tôi phát hiện Sáu Lưu cho tôi mấy thứ này rất cổ quái, đọc tâm thuật coi như thực dụng, rảnh rỗi còn đem ra giải buồn, tính cực hạn của bánh bích quy khá lớn, không nói tới số lượng hơi ít, cho dù tôi có vô số thứ, vậy có ích lợi gì? Ngoại trừ tình huống cực kỳ đặc thù, tôi biến thân thành người khác làm gì? Lúc này tốt rồi, trực tiếp phát cho một bao da mặt, thứ này ngoại trừ làm Bao tử biến thành Lâm Chí Linh ra thì chả còn giá trị thực dụng gì cả.
Sáu Lưu có chút khó xử, lắp bắp: “Có lẽ.. có lẽ sau này chú sẽ cần dùng, đừng có lãng phí nhé.” Chẳng lẽ lão đã nhìn ra tôi định dùng nó làm xuân dược? Đúng rồi, lão nên cũng biết độc tâm thuật, tôi lặng lẽ xuất điện thoại quay về lão lừa đào nhấn nút, nhìn vào màn hình điện thoại, bên trên viết: Ngài sử dụng đối với khách hộ cao cấp số hiệu 7474748, cảnh cáo một lần, hành vi của ngài lần này coi như vết đen bị ghi vào hồ sơ, chúng tôi sẽ bảo lưu quyền sử dụng kỹ năng của ngài cho tới khi có quyết định cuối cùng của viện kiểm sát Thiên Đình...
Tôi há hốc mồm: “Mịa kíp, không cần phải thế chứ?”
Sáu Lưu cười nói: “Thằng nhóc, bằng chút kỹ năng đó mà muốn chơi anh hả?”
Tôi nói: “Không có gì, bọn anh ngay cả việc quy định sử dụng cũng không cho, giờ trực tiếp kêu phạm quy, đây là điều khoản bá vương a.”
Sáu Lưu cười he he: “Không sao, bình thường nếu anh không kiện thì bọn họ cũng lười quản, hôm nào anh mời thằng quản lý phòng tài liệu bữa cơm, cũng xóa vết đen cho chú.”
Tôi nhìn lại lão: “Từ lúc nào lão tốt với tôi thế? Có phải lại có chuyện muốn tôi lao vào?”
Sáu Lưu trịnh trọng thở dài hiếm có: “Xem ra, rất nhanh sẽ có một lần đại loạn rồi.”
“Sao thế?”
“Anh không rõ, cái này ... là dự cảm của anh.”
Tôi buồn bực: “Lão chẳng phải thần tiên sao, là bị trời phạt hay độ kiếp à?”
Sáu Lưu ảm đạm: “Có một số việc thần tiên cũng không thể khống chế nổi, chuyện này mày không xong, vậy chính là thiên kiếp.”
Tôi nói: “Chỉ số thiên đình cũng rơi xuống dưới 1300 điểm hả.”
Sáu Lưu lắc đầu: “Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung cũng rơi xuống 1500 – anh nhớ ra rồi, rượu ngũ tinh đỗ tùng của chú đưa ra thị trường vốn cho anh chút cổ phiếu gốc, hiện tại bán chả ai dám mua, nhất là ngành ăn uống, nói không chừng lúc nào đó kiểm tra có độc dược thì bỏ mịa.”
Tôi: “....”
Sáu Lưu đi rồi, Nhan Cảnh Sinh gọi điện cho tôi, nói trung ương, tỉnh cùng thành phố gửi xuống công văn yêu cầu Dục Tài chuẩn bị tiếp đón bạn bè quốc tế tới thăm, kể cả các đoàn thi đấu võ thuật cùng giới truyền thông thế giới tới, lần viếng thăm này là do trong kỳ thi đấu ở Singapore gây mầm tai họa, không ai là không muốn biết rốt cục là một loại trường học gì có thể bồi dưỡng ra lượng lớn nhân tài như vậy.
Nhan Cảnh Sinh hỏi: “Chúng ta có nên tổ chức một ít học sinh làm nghi thức hoan nghênh không?”
Tôi nói: “Không cần, bọn họ muốn tới cũng chả phải chúng ta mời, chú cũng không cần nói cho học sinh biết, bọn họ khi nào tới thì tới, chúng ta vẫn cứ làm việc như bình thường.”
“Nhưng dù sao cũng phải mời một ít lãnh đạo liên quan chứ?”
“Vậy chú xem mà làm, à phải, mời Trương hiệu trưởng tới.”
Nhan Cảnh Sinh cười nói: “Tất nhiên, hiệu trưởng danh dự mà, nhất định phải mời chứ.”
Tôi nói: “Bỏ hai chữ danh dự di, nhân lúc náo nhiệt làm ông lão vui vẻ đi.”
Nhan Cảnh Sinh sững sờ, cũng thương cảm: Em hiểu rồi.”
So với tôi thì những người khác đều vội vàng, phim của Lý Sư Sư đã tiến vào giai đoạn chế tác hậu kỳ, Hoa Mộc Lan thật sự chạy đi làm giám khảo thi người đẹp, nhưng lại làm ngược hẳn lại với đề nghị của tôi, quả thực đúng là một giám khảo tốt, gặp ai cũng khen, trên bàn trước mặt mỗi vị giám khảo có một nút, chỉ cần ấn nút sáng lên là đồng ý tuyển thủ tiến vào vòng sau, đèn của Hoa Mộc Lan chưa từng tắt một lần.
Hạng Vũ tự nhiên khỏi phải nói, mỗi ngày đều đi cùng Trương Băng, có đôi khi còn mang cô em về nhà tôi một lúc, nhưng theo quan sát của bọn tôi hai người cũng chẳng có nhiều kịch tính lắm, giống như một đôi đang yêu bình thường, nhưng việc này cũng bình thường, cuộc sống là thế, khiến người ta biến đổi dần thoát khỏi hoàn cảnh sinh tồn của của họ, Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ rời khỏi giang hồ thì cũng phải sống cuộc sống dưa cà mắm muối chứ, vương tử cùng công chúa kết hôn rồi thì vương tử dần cũng biến thành lão vương hói đầu, công chúa sẽ biến thành hoàng hậu ghen tuông, cho tới lúc họ vô ý đắc tội một nữ tu chân giả nào đó bị nguyền rủa, sau đó tiểu công chúa hoạt bát đáng yêu của họ chỉ có thể chờ vương tử nước khác vượt mọi chông gai tới dùng thân mình làm nàng tỉnh lại, truyện cứ tuần hoàn như vậy, truyện tây phương cũng dùng số lượng ngôn từ để nuôi sống mình mà thôi.
Người có cuộc sống ít cải biến giống tôi chỉ có Tần Thủy Hoàng, anh ấy vẫn bảo trì quỹ tích sống cũ. Như người khác nói đổi hoàn cảnh, làm chút việc khác cũng rất thú vị, nhưng mà làm hoàng đế thì không giống vậy, từng kinh qua thương hải tang điền, khó khăn vất vả, hơn nữa anh ấy không giống Lưu Bang, Lưu Bang dựng cọc tre làm nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cho nên Lưu Bang rất hứng thú với chính sách chiếm lĩnh thị trường sách lậu, Chính béo đối với loại việc thu mua mấy cuộc khởi nghĩa nông dân thì chả hề hứng thú.
Nhưng mà tôi còn phải nhìn xa một chút, tìm cách đưa đồ uống mà Lục Vũ nghiên cứu ra thị trường, bắt đầu thế nào còn chưa biết, nhưng Mao Toại vừa mới tới được vài ngày thì rất hào hứng. Mao bạn học cũng rất cố gắng phân tích bối cảnh thời đại, hơn nữa tự định thân phận là một môn khách, khi lão hiểu được hiện tại không cần công thành chiếm đất tung hoành khai hợp thì bắt đầu nghĩ biện pháp giúp tôi kiếm tiền, Mao bạn học tổng kết kinh nghiệm bản thân, biết cần phải tạo thương hiệu từ sớm, hơn nữa cũng không có nhiều thời gian để thi triển tài năng, vì vậy lão nhanh chóng tìm thời cơ đẩy ra thị trường hàng loạt dược trà do Lục Vũ cùng Hoa Đà nghiên cứu. Mao Toại còn chẳng biết mở cửa xe thế nào nhưng cũng đi khắp nơi đàm phán, đánh giá phản hồi cũng không tệ. Rất nhiều doanh nghiệp đều gọi Mao Toại là người sảng khoái xen lẫn giảo hoạt, khẩu tài đại sư, biết rõ quan hệ với lão là chịu thiệt nhưng vẫn không thể không hợp tác, đúng là đôi khi thích dùng giọng uy hiếp tới nói chuyện -- chuyện này thì tôi có thể lý giải, thuyết khách Tần triều trước kia cùng mưu sĩ đều am hiểu chiêu này, từ Tương Như tới Tào mạt, lại tới Mao Toại vân vân… nhất là bọn môn khách như Mao Toại, đều thích thao thao bất tuyệt. Đương nhiên là gặp người đặc biệt am hiểu thì cũng không dễ lừa, tình huống như vậy vừa xuất hiện, các thuyết khách sẽ thẹn quá giận, có người rút kiếm cầm gạt tàn thuốc lá nói với quân chủ đối phương: Ông nói cả nửa ngày, mà mày nước đổ lá khoai, chọc ông thì thôi kết thúc hết chuyện (tương đương với nguyên văn máu tươi văng năm thước). Bảo tiêu của đối phương đứng xa không dám tiến lên, vì vậy đành phải kí hợp đồng (huyết vi minh), cứ thế mua bán thành.
Dược trà của chúng tôi đưa ra thị trường nhận được phản hồi rất tốt, lợi nhuận không kém rượu Đỗ Tùng năm sao. Dù sao rượu ngon cũng có cực hạn, đồ uống thì khác, có thể sản xuất dây chuyền. Mao Toại nghiên cứu cổ phần khống chế nước khoáng, cũng đề nghị tôi in trên bao bì “Tinh tuyển nguồn nước chất lượng tốt nhất”. Nhưng tôi thấy làm vậy không chuẩn, chủ yếu là không trải qua kiểm nghiệm, hơn nữa, dự tính ban đầu cho thêm dược liệu vào chẳng phải đã làm cho vị giác biến đổi sao? Cho nên tôi trực tiếp đổi thành “Tinh tuyển nguồn nước công cộng” (nước nhà máy), Mao Toại nói nếu in thế càng muốn giấu càng lộ, sửa thành viết: Tức tự lai thủy. Điều này khiến người tiêu dùng cảm thấy rất thú vị, lượng tiêu thụ dược trà ngày một tăng.
Hôm nay Sáu Lưu tìm tôi, trực tiếp đưa cho tôi một phong kẹo cao su: “Đây là lương tháng này của chú.”
Kẹo cao su giống hệt kẹo trên thị trường, vừa đúng 5 thanh. Có tiền lệ bánh bích quy, tôi cũng không dám tùy ý nhét vào miệng, cẩn thận hỏi: “Tác dụng?”
Sáu Lưu: “Khi chú nhai, chú có thể biến thành hình dáng như trong tưởng tượng.”
Tôi không hiểu: “Cái... cái gì?”
“Nói đúng ra, trước khi nhai chú nghĩ tới dung mạo một người, sau đó mặt chú sẽ biến thành mặt người này, ví dụ chú muốn biến thành hình dáng của anh...”
Tôi vội nói: “Muốn biến thành bộ dáng của lão còn khó sao, nhảy lên xe lao 80km/h vào tường là thành mà.”
Sáu Lưu chẳng buồn để ý tôi nói móc: “Mặt chú biến sắc, nhưng cao thấp gầy béo là hình dáng của chú hiện tại, cho nên xin nhắc nhở chú đừng có biến thành Hạng Vũ, có thể vì dáng người không hợp mà bị lộ.”
Tôi hỏi: “Còn hạng mục gì phải chú ý không, chỉ cần nhai là vĩnh viễn thay đổi sắc mặt sao?”
Sáu Lưu nói: “Đương nhiên không phải, thứ này chỉ hữu hiệu khi nào còn có vị ngọt, hơn nữa anh đưa chú một phong kẹo, mỗi lát chỉ có thể biến thành một khuôn mặt, bọn anh còn có vị chanh sau khi ăn có thể không ngừng biến đổi, so với đại sư hóa trang vùng Tứ Xuyên còn lợi hại hơn.”
“Vậy lão vì sao không cho tôi mấy viên vị chanh?”
Sáu Lưu: “Chú da mặt dày quá, biến đổi một lần là được, biến nhiều quá có khi không thể có đủ ngũ quan chỉnh tề.”
Tôi nói: “Con mịa nó, da mặt dày còn ảnh hưởng tới tốc độ lướt net hả?” Tôi vốn định nhai một viên biến mặt mình thanh minh tinh rồi chụp ảnh lưu niệm trong phòng cơ.
Tôi nhìn kẹo cao su, bỗng nghĩ tới một vấn đề, tôi hỏi Sáu Lưu: “Vậy... tôi giờ mới nghĩ tới, thứ này dùng làm khỉ gì?” Tôi phát hiện Sáu Lưu cho tôi mấy thứ này rất cổ quái, đọc tâm thuật coi như thực dụng, rảnh rỗi còn đem ra giải buồn, tính cực hạn của bánh bích quy khá lớn, không nói tới số lượng hơi ít, cho dù tôi có vô số thứ, vậy có ích lợi gì? Ngoại trừ tình huống cực kỳ đặc thù, tôi biến thân thành người khác làm gì? Lúc này tốt rồi, trực tiếp phát cho một bao da mặt, thứ này ngoại trừ làm Bao tử biến thành Lâm Chí Linh ra thì chả còn giá trị thực dụng gì cả.
Sáu Lưu có chút khó xử, lắp bắp: “Có lẽ.. có lẽ sau này chú sẽ cần dùng, đừng có lãng phí nhé.” Chẳng lẽ lão đã nhìn ra tôi định dùng nó làm xuân dược? Đúng rồi, lão nên cũng biết độc tâm thuật, tôi lặng lẽ xuất điện thoại quay về lão lừa đào nhấn nút, nhìn vào màn hình điện thoại, bên trên viết: Ngài sử dụng đối với khách hộ cao cấp số hiệu 7474748, cảnh cáo một lần, hành vi của ngài lần này coi như vết đen bị ghi vào hồ sơ, chúng tôi sẽ bảo lưu quyền sử dụng kỹ năng của ngài cho tới khi có quyết định cuối cùng của viện kiểm sát Thiên Đình...
Tôi há hốc mồm: “Mịa kíp, không cần phải thế chứ?”
Sáu Lưu cười nói: “Thằng nhóc, bằng chút kỹ năng đó mà muốn chơi anh hả?”
Tôi nói: “Không có gì, bọn anh ngay cả việc quy định sử dụng cũng không cho, giờ trực tiếp kêu phạm quy, đây là điều khoản bá vương a.”
Sáu Lưu cười he he: “Không sao, bình thường nếu anh không kiện thì bọn họ cũng lười quản, hôm nào anh mời thằng quản lý phòng tài liệu bữa cơm, cũng xóa vết đen cho chú.”
Tôi nhìn lại lão: “Từ lúc nào lão tốt với tôi thế? Có phải lại có chuyện muốn tôi lao vào?”
Sáu Lưu trịnh trọng thở dài hiếm có: “Xem ra, rất nhanh sẽ có một lần đại loạn rồi.”
“Sao thế?”
“Anh không rõ, cái này ... là dự cảm của anh.”
Tôi buồn bực: “Lão chẳng phải thần tiên sao, là bị trời phạt hay độ kiếp à?”
Sáu Lưu ảm đạm: “Có một số việc thần tiên cũng không thể khống chế nổi, chuyện này mày không xong, vậy chính là thiên kiếp.”
Tôi nói: “Chỉ số thiên đình cũng rơi xuống dưới 1300 điểm hả.”
Sáu Lưu lắc đầu: “Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung cũng rơi xuống 1500 – anh nhớ ra rồi, rượu ngũ tinh đỗ tùng của chú đưa ra thị trường vốn cho anh chút cổ phiếu gốc, hiện tại bán chả ai dám mua, nhất là ngành ăn uống, nói không chừng lúc nào đó kiểm tra có độc dược thì bỏ mịa.”
Tôi: “....”
Sáu Lưu đi rồi, Nhan Cảnh Sinh gọi điện cho tôi, nói trung ương, tỉnh cùng thành phố gửi xuống công văn yêu cầu Dục Tài chuẩn bị tiếp đón bạn bè quốc tế tới thăm, kể cả các đoàn thi đấu võ thuật cùng giới truyền thông thế giới tới, lần viếng thăm này là do trong kỳ thi đấu ở Singapore gây mầm tai họa, không ai là không muốn biết rốt cục là một loại trường học gì có thể bồi dưỡng ra lượng lớn nhân tài như vậy.
Nhan Cảnh Sinh hỏi: “Chúng ta có nên tổ chức một ít học sinh làm nghi thức hoan nghênh không?”
Tôi nói: “Không cần, bọn họ muốn tới cũng chả phải chúng ta mời, chú cũng không cần nói cho học sinh biết, bọn họ khi nào tới thì tới, chúng ta vẫn cứ làm việc như bình thường.”
“Nhưng dù sao cũng phải mời một ít lãnh đạo liên quan chứ?”
“Vậy chú xem mà làm, à phải, mời Trương hiệu trưởng tới.”
Nhan Cảnh Sinh cười nói: “Tất nhiên, hiệu trưởng danh dự mà, nhất định phải mời chứ.”
Tôi nói: “Bỏ hai chữ danh dự di, nhân lúc náo nhiệt làm ông lão vui vẻ đi.”
Nhan Cảnh Sinh sững sờ, cũng thương cảm: Em hiểu rồi.”
/434
|