Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 326: Chứng hôn

/434


Có hai tên "không thể nói" làm cơ sở, hành động của chúng tôi tối này đã thành công một nửa, vậy nên hai câu không thể nói của Lệ Thiên và lão Vương là gì, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không biết....

Kỳ thật Vương Dần vị tất không có gì "không thể nói", hắn chỉ lười nghĩ thôi, tôi cũng không tin ai đó có gì không muốn cho người khác biết. Tôi bỗng nghĩ tới nếu đột nhiên có một ngày có tên giống tôi y như đúc tới nói là tôi chuyển thế, lại nói gì đó làm tôi tin tưởng, tôi cân nhắc một hồi cũng nghĩ ra vài câu, vậy là... ừ, không thể nói, không thể nói.

Lão Vương thu phục Phương Tịch: "Chú ngẫm lại lời của anh, thu binh hay không thu?"

Phương Tịch nhìn thủ hạ, đứng lên trịnh trọng: "Anh quyết định rồi, thu binh."

Thạch Bảo nói: “Chúng ta đi đâu, nhiều huynh đệ như vậy đi theo, không thể để họ tự sinh tự diệt chứ."

Tôi nói: "Chuyện này có thể tìm người Lương Sơn thương lượng, chỉ cần mọi người vừa lui binh, bọn họ cũng phải tìm đường ra, không thì trước tiên cứ thương lượng với Lương Sơn."

Phương Kiệt hừ hừ : "Chẳng lẽ muốn sống nhờ nhà người sao?"

Phương Tịch: "Cũng không phải vậy, có thể cùng mọi người là huynh đệ, phân gì cao thấp?"

Tôi phát hiện Phương Tịch quả là người nói gì làm đó, so với Lý Tự Thành gì gì đó tốt hơn nhiều, Lý Tự Thành là một chính trị gia thất bại, Phương Tịch mới chính thức là hảo hán, tôi phỏng chừng anh ta mà ở gần Sơn Đông, có khi sớm đã bị Tống Giang "kiếm" lên núi rồi.

Lúc này, hai Vương Dần thản nhiên trở lại, tôi hỏi: “Thế nào?"

Cổ trang Vương Dần số 1 thực tùy tiện nói: “Ướm thử qua, là huynh đệ."

Hai Bàng Vạn Xuân cũng chuyện trò vui vẻ đi về, tôi lại hỏi: "Hai người sao?"

Bàng Vạn Xuân số 1 cười vui: "Lúc này không sầu lo không đối phó được Hoa Vinh rồi."

Tôi ngạc nhiên: “Đối phó Hoa Vinh làm gì, Phương đại ca đã quyết định thu binh rồi."

Đặng Nguyên Giác cùng Bảo Kim cười nói: "May mà hai ta không đánh, bớt được bao nhiêu sức."

Lệ Thiên số 2 nói số 1: "Giờ hoàn toàn tin tưởng chưa, cảnh cáo một câu, đối xử tốt với mấy bà vợ một chút. Đời này mày sướng, kiếp sau là báo ứng của tao."

Lệ Thiên số 1 nói: "Sao mày không mang bớt 2 con đi?"

Lệ 2: "..."

Lập tức 12 đại thiên vương cùng 2 Phương Tịch gặp nhau ồn ào náo nhiệt, hàn huyên um sùm, mãi sau đó mới bắt đầu thương lượng công việc sau này, Phương Tịch hỏi: "Nếu hai nhà lui binh, còn phải xử lý nhiều chuyện đoạn hậu, tôi thấy cần gặp Tống Giang một lần."

Phương Kiệt thấy thúc thúc đã quyết, cũng không có nhiều lời, nhìn bọn tôi lo lắng: "Thúc thúc, an toàn hay không?"

Lão Vương giận dữ: "Thằng nhóc thối tha, tao bắt mày ăn cả cái bản đồ bây giờ. Tao nói cho mày, mày mà muốn kết hôn với Nhị Nha tao không đồng ý."

Phương Kiệt kinh hãi: "Việc này sao lão biết?"

Tôi bực tức: "Nhị Nha là ai?" Phương Tịch nói nhỏ với tôi: “Cháu gái vợ anh, xem như là biểu muội của tiểu Kiệt - sao chuyện này tôi không biết nhỉ?"

Lão Vương cười nói: "Chú đương nhiên không biết, hôn sự của hai đứa nửa năm sau mới định, chú trước khi khởi binh thì thưởng cho hai đứa hả?"

Phương Kiệt vui vẻ nói: “Nói vậy tôi cùng Nhị Nha cuối cùng thành đôi hả?"

Lão Vương tiếc hận: "Cưới là chắc, đáng tiếc không viên phòng, thằng nhóc mi chết trận."

Phương Kiệt lần đầu tiên cảm thấy lo lắng, lôi kéo tay lão Vương nói: "Thúc, việc này toàn dựa vào thúc chủ trì."

Phương Tịch tức điên: "Thằng chóa thấy có sữa bú thì gọi là mẹ hả. Đừng quên tau cũng là chú mày đấy."

Phương Kiệt ngượng ngập: "Hai người giết cháu đi."

Mọi người cười to.

Lão Vương ngừng cười, quay sang nói với Phương Tịch: "Chúng ta đi gặp Tống Giang, anh lấy tính mạng bảo đảm an toàn cho chú."

Phương Tịch nói: "Đừng nói khách khí thế, như thế này đi, vì không để bên Lương Sơn nghĩ ngợi, mấy người Tiểu Kiệt không đi, ở lại chỉnh đốn binh mã, chúng ta chuẩn bị lên Lương Sơn, nói thật mọi người đều là kẻ nghèo khổ, đi theo tôi cũng vì kiếm miếng cơm ăn, chẳng ai muốn giắt đầu trên lưng quần cả."

Tôi nói: “Còn có một việc phải làm, tên lùn Vương Anh sáng nay bị bắt để tui mang đi."

Phương Tịch nói: “Chuyện này dễ. Người đâu! Dẫn Vương Anh tới."

Lập tức có binh lính áp giải Vương Anh đi vào, tên lùn bị trói gô, tức giận: “Có giỏi bọn mày thả ông nội mày ra đánh một trận cái coi."

Lệ Thiên số 1 đã học bài, trừng mắt: "Chẳng biết xấu hổ còn đòi thể diện, mày đã dựa vào gì đòi cùng ông mày đấu sống chết?"

Vương Anh hừ lạnh: “Muốn chém muốn giết...”

"Câm miệng." Tôi đi tới sau lưng Vương Anh cởi dây trói: "Bọn anh lúc học nghệ có phải có một bài giảng là bị bắt phải thế nào hả?" Vương Anh kinh ngạc nói: "Tiểu Cường, sao chú cũng ở dây?"

"Trở về trước đã, sau để lão bà anh chậm rãi kể cho, chúng ta đi thôi."

Cả đám chúng tôi còn có lão Vương cùng Phương Tịch, thêm tên Vương Anh, thiếu Lệ Thiên số 1 nhanh chóng trở lại đại bản doanh Lương Sơn, tôi tìm bọn người Lư Tuấn Nghĩa, lập tức khẩn cấp tập họp các đầu lĩnh Lương Sơn mở hội nghị.

Chốc lát, từng đám đi bộ tới, bọn họ thấy Phương Tịch đi qua hàn huyên hai ba câu, thông qua một ngày khổ chiến, hai nhà mặc dù tạm thời là địch nhân, nhưng cũng có ý mến tài, Phương Tịch vừa đáp lễ, vừa cười nói: "Quả nhiên đều là chút huynh đệ hợp tính tình."

Người đến đông đủ, tôi cùng Phương Tịch và mấy người lão Vương theo lễ tiết của khách ngồi ở hàng trước của Thiên cương địa tinh, Tống Giang nhìn Phương Tịch, mấy lần muốn nói lại thôi. Vương thái úy bên cạnh làm giám quân sắc mặt thay đổi không ngừng, không biết bọn tôi có ý gì.

Ngô Dụng è hèm chỉnh giọng nói: "Chư vị huynh đệ, thật đáng mừng, kế hoạch từ trước đó tới bây giờ không có gì sai lầm, Phương Tịch huynh đã đồng ý thu binh, chúng ta có thể coi như là công đức viên mãn."

Phía dưới cả đám ủng hộ rào rào, Phương Tịch mỉm cười đứng lên, ôm quyền cảm ơn mọi người, lập tức có mấy hảo hán quen kiểu mở hội nghị ở Dục Tài nói: "Phương ca nói đôi lời đi."

Phương Tịch: "Ách... tôi cơ bản không có gì để nói, Phương mỗ không phải là người không rõ lý lẽ, lúc này mới biết các vị ban ngày đều lưu tình, lúc này cảm tạ, tôi thay mặt tiểu điệt xin lỗi Vương Anh huynh đệ."

Mọi người cười nói: "Phương đại ca khách khí."

Vương Anh lúc này sờ mặt Hổ Tam Nương hớn hở, sớm đã không để chuyện bị bắt trong lòng, chỉ là Hổ Tam Nương vẫn xa cách khó gần.

Ngô Dụng xua tay: "Chuyện đã rõ, chúng ta cũng thương lượng rồi, Phương huynh thu binh sau cần chỗ đặt chân, tôi cùng Tuấn Nghĩa ca ca có ý là mời Phương đại ca cùng lên Lương Sơn, nhưng Phương đại ca uy trấn tứ phương, chúng ta không miễn cưỡng nhập bọn, sau này anh ấy cùng chúng ta đều cộng chủ Lương Sơn, Phương đại ca nếu như có ý tìm chỗ khác, chúng ta cần giúp huynh ấy trùng kiến gia viên."

Mọi người đều nói: "Đi làm gì, sau này chúng ta tụ lại náo nhiệt càng đông càng vui."

Phương Tịch cười cảm ơn mọi người.

Ngô Dụng nói: "Vậy việc này nói chắc rồi hả?"

Mọi người: “Chắc rồi, chắc rồi."

"Tốt, mọi người về doanh, thu thập đồ về Lương Sơn."

Mọi người ầm ầm kêu hay, đều tự ôm ghế chuẩn bị tan họp: "Mọi người đều đứng lại." Một tên đen xì âm trầm đứng lên không biết làm sao, gấp gáp điên lên nói: “Các huynh đệ trong mắt không có đại ca ta sao?" chính là Tống Giang.

Mọi người nhìn lại, lúc này mới phát hiện thật sự là quên lão đại, Tống Giang hai tay chống bàn, tức giận: "Ai đồng ý các ngươi về núi, ý là lại muốn tạo phản sao?"

Mọi người đều nhìn Ngô Dụng, chờ anh ấy hòa giải, địa vị cùng ảnh hưởng của Tống Giang ở Lương Sơn thủy chung không thể bỏ qua, ai cũng thừa nhận nếu không có Tống Giang hiệu triệu lực lúc đầu sẽ không có sự cường thịnh của Lương Sơn, cho nên không ai nguyện ý phản đối lão.

Ngô Dụng nhìn Tống Giang, nói hòa nhã: "Ca ca, chẳng phải là trước đó nói tốt rồi sao?"

Tống Giang xua tay: "Ta mặc kệ, ta chỉ biết nếu các người làm vậy thì lại là tiểu nhân phản phúc nhiều lần."

Lão Vương không vui: "Tống huynh đệ, vậy chú nói chú muốn mọi người làm sao, hai nhà lui binh giảng hòa chú không muốn, chẳng lẽ muốn các huynh đệ tàn sát lẫn nhau, người sống ta chết chú mới vui?"

Tống Giang ưỡn ngực ngẩng dầu, làm bộ dạng đại nghĩa lẫm liệt nói: "Ta chỉ biết hảo nam nhi nên trung thân báo quốc, trung với triều đình, trung với quốc gia. Đây cũng là vì tương lai của các huynh đệ, miễn cho có người nói Lương Sơn chúng ta là cường đạo."

Lão Vương cười lắc đầu: “Chú nói thế không đúng, mọi người lên Lương Sơn, triều đình không động được chú, mặc dù ngoài miệng gọi là cường đạo, nhưng trong lòng sợ chú, thậm chí không thể không âm thầm bội phục chú là một nhân vật tài danh, nhưng chú lại nhận chiêu an làm việc cho bọn con rùa đó, bọn họ mới chính thức xem thường chú, cho dù ngoài miệng không nói, nhưng từ này về sau coi chú là tay sai..." Lão Vương bỗng chỉ Vương thái úy: "Không tin chú hỏi nó xem có phải nó nghĩ vậy không" Các hảo hán đều gật đầu.

Vương thái úy lúc này đã run không nói nổi: "Ta, ta... Tống đầu lĩnh, ngài cũng không thể trơ mắt nhìn, mặc kệ bọn họ tạo phản."

Tôi ngắt lời: "Chúng ta chẳng phải là tạo phản, thế này đi, bọn tao thủy chung thừa nhận Lương Sơn là lãnh thổ không thể phân cắt của Tống Triều, đáp ứng vĩnh không xưng vương, cái này được chưa?"

Tống Giang giống như đứa nhỏ chấp ảo: “Ta mặc kệ, ta mặc kệ, dù sao các người nếu muốn về Lương Sơn trừ phi giẫm lên thi thể của ta."

Lư Tuấn Nghĩa chậm rãi nói: "Đại ca, thức thời mới là trang tuấn kiệt, đại ca đừng làm huynh đệ lại lạnh lòng."

Vì sao nói là lại?

Nói lại trước kia, lão Lư tuyệt đối lệch về chiêu an, làm vậy là vì lão là đại địa chủ có đất đai nhà cửa, không muốn mang danh là giặc cướp sống tiếp, nhưng trải qua biến cố lão Lư đã là một chiến sĩ cách mạng kiên định.

Tống Giang thở dài: "Lòng người tản mát, đội ngũ không tốt."

Mọi người đồng loạt năn nỉ: "Đại ca, lên núi đi."

Tống Giang bỗng giận dữ: "Đừng nói nữa, Tống Giang ta thà chết không theo, các huynh đệ nguyện ý lên núi ta không cản, nguyện ý theo ta tiếp tục hiệu lực triều đình ta hoan nghênh."

Những lời này nói ra mọi người đều nhìn nhau, đây là muốn công nhiên phân liệt à! Lý Quỳ chậm chạp đứng đến bên cạnh Tống Giang, uể oải: "Các vị ca ca, Thiết Ngưu em là người thô lỗ không nói dối, thật lòng em thật nguyện ý theo mọi người lên Lương Sơn sung sướng, nhưng mà Công Minh ca ca có ân, Thiết Ngưu chỉ có thể đi theo, xin lỗi."

Chúng tôi không ai ngờ người đi đầu phản đối là thằng khờ Lý Quỳ, tiếp đó lại có một vị lão tướng ra khỏi hàng: "Tôi cũng nguyện theo Tống Giang ca ca." Ra là Song tiên Hô Diên Chước, Hô Diên Chước nhìn mọi người bất mãn nói: "Các huynh đệ, không phải tôi thèm muốn phú quý, mọi người cũng biết khúc chiết lên núi của tôi, Hô Diên Chước tôi vốn là mệnh quan triều đình, bị bắt mới nhập bọn, tôi không sợ chết, thực sự là hợp duyên với các vị anh hào, nhưng mọi người không biết Hô Diên gia cả nhà trung liệt. Tổ huấn cực nghiêm, sau khi tôi lên núi trưởng bối trong tộc đã truyền lệnh, sau này không cho tôi nhận tổ quy tông, nếu huynh đệ chúng ta một mực trên núi tiêu dao thì thôi, xưa nay trung hiếu không thể lưỡng toàn, hôm nay đến mức này, xin lỗi tôi lui bước, nhưng các vị yên tâm, triều đình nếu muốn tôi xuất chinh Lương Sơn, tôi chỉ lấy cái chết hiệu trung, tuyệt không làm khó các huynh đệ." Hô Diên Chước không thể thoát khỏi tư tưởng trói buộc.

Tiếp đó, lại có mấy người do dự đứng qua bên Tống Giang, nhưng đều có lý do.

Lão Vương thở dài: “Đây là hậu quả của giai cấp bất thuần đây."

Tôi nghĩ cũng đúng, thành phần đám Phương Tịch đơn giản, cơ hồ đều là bần nông tá điền, cho nên tính cách mạng tăng vọt, đạo nghĩa không chùn bước. Mà Lương Sơn loại nào cũng có, tiểu thủ công, bọn bịp bợm, lưu manh lụi bại, đại địa chủ, lưu manh thủ lĩnh, không gì không có, cho nên tính cách mạng lắc lư bất định, nhất là 54 tên không sống tại Dục Tài, tư tưởng phong kiến thâm căn cố đế, còn ôm tâm tư đầu cơ ăn may.

Phút chốc, thế cục bế tắc, lấy Tống Giang làm đại biểu phái chiêu an cùng lấy Dục Tài làm đại biểu 54 người phái lên núi, mâu thuẫn tuyệt đối không thể điều hòa, đây là lần Lương Sơn phải đối mặt với nguy cơ chưa từng có, hậu quả có thể khiến Lương Sơn chỉ tồn tại trên danh nghĩa.

Tôi gấp gáp, vò đầu bứt tóc, Đồng Viện bỗng đi tới bên tôi nói nhỏ: “Tiểu Cường, anh đã có thể mang Trấn Giang lên cho bọn họ tin, có năng lực tìm lão Vương tới làm Phương Tịch thu binh, sao không nghĩ xem có ai có thể khuyên Tống Giang lên núi..."

Tôi cười khổ: "Cô biết rồi hả?"

Đồng Viện cười nói: "Đúng vậy, cảm ơn anh tặng em một anh hùng đánh hổ."

Phương Trấn Giang đỏ mặt: "Đánh hổ là ca ca, hai người là một, tôi cũng là lúc vô thức làm thôi, giống như thằng ngốc giết người đó."

Tôi thọt lão Vương: "Đám Lương Sơn còn người nào uy tín hơn Tống Giang?"

Lão Vương lắc đầu: "Không biết, bọn anh không cùng một hệ thống..."

Phương Trấn Giang cũng nói: "Đúng vậy, thằng nhãi Tống Giang này anh chẳng lạ gì mà, nhưng điều kỳ quái là nhân duyên tốt kỳ lạ, thằng chó Tống Giang tuyệt không thể nói là người chẳng ra gì, ít nhất hắn trước khi lên núi thiệt tình trợ giúp các bằng hữu kém may mắn, hắn muốn chiêu an, ai cũng hỏi hắn rốt cục nghĩ sao, nhưng mà cũng không thể nói là vì công danh lợi lộc, thật ra có thể vì nguyên nhân quốc gia, đánh giá người này thế nào nhỉ, chỉ có thể quy kết là nhân vật bi kịch bị tư tưởng phong kiến đầu độc."

Đang lúc thúc thủ vô sách, Bảo Kim bỗng sáng mắt nói: "Có rồi."

Tôi hỏi: "Có cái gì?"

Bảo Kim nói: “Lương Sơn có người uy tín cao hơn Tống Giang."

Chúng tôi đều hỏi: “Ai?"

Bảo Kim nói nhỏ vào tai tôi tên một người, tôi vui vẻ: "Đúng rồi, tôi sao quên người này nhỉ?" May là Bảo Kim lúc nhỏ đọc qua Thủy Hử.

Tống Giang đang tiếp tục bài phát biểu diễn thuyết phân liệt, tôi nói: "Tống Giang ca ca, tôi có lời muốn nói với anh."

Tống Giang lạnh lùng nói: “Chú muốn nói gì với anh?"

Tôi bước nhanh đi qua nói nhỏ vào tai, Tống Giang biến sắc, cơ hồ muốn ngã chổng vó, cuối cùng chán nản: “Thôi, về Lương Sơn."

Mọi người nghe anh ta nói về núi đều vui mừng, cũng lấy làm kỳ hỏi tôi: “Tiểu Cường, chú nói gì với đại ca vậy?"

Tôi tỏ ra cao thâm khó lường, mỉm cười: "Không thể nói, không thể nói..."

Không ít người thầm suy đoán: “Chẳng lẽ Tiểu Cường là Tống Giang ca ca chuyển thế?"

Kỳ thật tôi nói với Tống Giang: "Anh muốn em kéo Tiều Cái tới anh mới đồng ý lên núi hả?"

Nếu nói Lương Sơn ai địa vị cao hơn Tống Giang, chỉ sợ chỉ có một Tiều Cái. Tiều Thiên Vương tới quảng nạp tứ phương mới có khung xương Lương Sơn, mà Tiều Cái có phong phạm của đại ca giang hồ, phàm là người lên núi đều phục, mấy đầu lĩnh tinh anh Lâm Xung, Ngô Dụng, Nguyễn gia huynh đệ đều là bạn của Tiều Cái, nếu không phải bị Sử Văn Cung bắn chết thì còn lâu mới tới lượt Tống Giang lên thay. Cho nên tôi vừa nói muốn tìm Tiều Cái ra tay -- dọa hắn chết ngất. Hắn dám chơi vô lại là vì biết các hảo hán không thể làm hắn mất thể diện, dù sao cũng là lão đại, ở trong giang hồ phải trọng tín nghĩa. Nhưng Tiều Cái mà tới thì chuyện khác hẳn, Tiều Cái thế nào hắn rõ, lúc đó vung tay một cái cả đám bạn chia lìa là chắc, chỉ sợ ngay cả chỗ dung thân cũng không có.

Thỏa hiệp với Tống Giang, Phương Tịch cùng Lương Sơn hoàn toàn giải hòa, sinh tử oan gia kiếp trước thành bạn tốt chí giao, mọi người vừa cười vừa nháo, lập tức có người sửa đổi chiêu bài Lương Sơn, trưng cầu sự đồng ý của tôi, tôi cho họ mượn tạm cột cờ tiếp tục treo cờ thế thiên hành đạo.

Phương Tịch, lão Vương cùng Tứ Đại Thiên Vương trở về đại doanh của Phương Tịch, thu thập đồ chuẩn bị lên núi, 14 huynh đệ bọn họ nhân cơ hội gặp mặt ăn chơi, dù sao không biết lúc nào mới có thể gặp lại.

Hổ Tam Nương đứng trong đám đông hỗn loạn nhìn quanh, bỗng nắm một người từ dưới gầm bàn ra, kêu lên: "Ha ha, lão nương tìm mày hồi lâu a."

Bị chộp chính là Vương thái úy, lúc này lão nhân bị dọa mất hồn, bị nâng giữa không trung kêu la, Hổ Tam Nương kêu lên: "Mọi người nói xử lý sao đây?"

Vấn đề này kỳ thật dư thừa, bọn thổ phỉ này giết người như chơi mà. Huống chi loại phế vật Vương thái úy này, mọi người nhìn tôi, bọn họ biết tôi là người hiện đại nhân từ nương tay, không muốn thấy máu, tôi phất tay: "Sạt đi sạt đi." Tôi cũng gặp cảnh máu chảy đầu rơi rồi, lúc này cũng không có để ý, lúc thích hợp phải máu me chút.

Vương thái úy bỗng liều mạng hô lớn: “Đừng giết, đừng giết tôi, tôi cùng mọi người là đồng bọn mà."

Mọi người cười mắng: "Rắm chó."

Vương thái úy khóc than: “Thật mà, tôi vì đắc tội tên cờ hó Cao Cầu đó mới bị bắt lên núi chiêu an, các người nói xem, trước đó cũng không biết các người có thể đồng ý, nếu không dựa vào gì cho ta làm quỷ chết thuê, còn nữa, triều đình làm sao cho ta là giám quân mà không có ai đi theo?"

Mọi người ngẫm lại cũng phải, đều cười: "Vậy lão còn giả vờ trâu bò với bọn ta."

Vương Thái úy lúng túng: “Tôi cũng hết cách, kỳ thật tôi rất hâm mộ cuộc sống trước kia của các người."

Hổ Tam Nương nói: "Mặc kệ thật giả, lão nương hôm nay vui, tha cho lão, cút đi."

Vương Thái Úy ôm chân Hổ Tam Nương, nước măt nước mũi chảy ròng ròng nói: "Tôi không đi, trở về là chết chắc, tôi muốn nhập bọn."

Vương Anh đá lão ra, cả giận: “Lão bà của ta cũng dám ôm hả."

Ngô Dụng cười nói: "Lão đã nguyện ý cải tà quy chính, sau này cho lão đi theo chú với Tam muội quản trướng phòng."

Ừ, Vương lão nhân tính sổ rất giỏi, tỷ như lúc trước tính lấy mạng Vương Anh đổi mạng Lệ Thiên có thể nhìn ra -- theo đôi vợ chồng này thì nếm đủ đau khổ.

Lúc này, "Bình" Phương Tịch đã chấm dứt viên mãn, cứ theo lão Vương nói, một đêm là xong.

Ngày hôm sau cả đoàn gần tối mới về tới Lương Sơn, 800 dặm nhân mã thủy bạc náo động, đông vui hơn xưa, Lệ Thiên bị vợ quản nghiêm khắc có ý muốn về nhà ngay trong đêm nhưng mấy người lão Vương, Phương Trấn Giang mới vừa có chút cảm tình, lưu luyến không rời, cuối cùng tôi đành quyết định ở lại núi một ngày, Võ Tòng thấy Phương Trấn Giang đi cùng Đồng Viện nói: "Không bằng thừa dịp hôm nay đại hỉ, đệ đệ cùng đệ muội ở trên núi thành hôn đi." Mọi người đều nhất trí đồng ý.

Phương Trấn Giang kích động nắm tay Võ Tòng: "Anh đúng là còn tốt hơn anh ruột của tôi."

Võ Tòng nhìn lại: “Vô nghĩa, hai ta thế nào hả."

Đồng Viện đỏ mặt nói: "Nhưng mà... chúng em còn chưa có nhận giấy đăng ký kết hôn."

Võ Tòng nói: "Em gái chớ sợ, nó nếu dám bội tình bạc nghĩa anh giúp em đánh nó -- đúng rồi, có công phu gì mà Thái cực quyền em phải dạy anh, anh thật sự không chơi lại được nó."

Đêm đó, toàn sơn treo lụa đỏ. Lương Sơn 109+2 bản cường hóa, các hảo hán thêm 2 Phương Tịch, 12 thiên vương đoàn tụ, nhìn lại, cả đám đều là một chọi một, hai Võ Tòng, hai Hoa Vinh, hai Lệ Thiên, nhìn thằng nào cũng muốn ngất, chạm cốc cái là phải uống với cả 2 thằng, nhìn ai cũng giống nhau hết....

Rượu hồi lâu, Vương Anh bưng bát tới trước mặt tôi, buồn rầu: “Tiểu Cường, chú chỉ anh mấy chiêu."

"Sao?" Tôi không rõ tên lùn này có gì buồn phiền, tên này có đôi khi ác độc, có đôi khi háo sắc vô sỉ, nhưng lại ngày ngày vận cứt chó, người cũng không đáng ghét, giống như trên cả quả núi này chỉ có hắn là nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên không vậy.

Vương Anh: "Chú nói Tam Nương có thích anh không?"

"Sao không thích, hôm anh bị bắt cô ấy muốn điên luôn."

“Thật?" Vương Anh mừng rỡ vô cùng, nhưng lại lo lắng; "Nhưng vì sao thấy mặt anh cô ấy chả biểu hiện gì?"

"Chuyện này... tôi đoán mò, tôi phỏng chừng hai người lúc trước kết hợp qua loa, tuy có quan hệ nhưng ai cũng có quyền truy cầu hạnh phúc mà? Tam tỷ nàng không phải không thích anh, mà là lo lắng anh không thích cô ấy, cho nên mới giữ khoảng cách, đây là tự bảo vệ, hiện tại anh tới lúc bày tỏ tâm tình rồi đó."

Vương Anh vò đầu: “Làm sao bày tỏ, không nói phét chú mỗi ngày nước rửa chân cho cô ấy đều là anh chuẩn bị."

...Vương Anh thật sự là uống nhiều, loại bí mật này cũng nói với tôi, không biết sau khi tỉnh rượu có giết tôi diệt khẩu không, ở xã hội nam quyền điều này tuyệt đối là chuyện không thể nói.

"Không thể cứ chuẩn bị nước rửa chân, phải lãng mạn chút." Tôi nháy mắt ra hiệu cho tên lùn.

"Lãng! Tuyệt đối lãng, không phải Vương ca chém gió, anh lãng lên..."

Tôi tức điên: "Lãng mạn! không phải lãng tai bố ạ -- đương nhiên, lãng mạn trước, sau đó có thể lãng...."

"... gì là lãng mạn?"

Tôi bỗng nhiên nhớ ra Hổ Tam Nương trước kia khi cùng Bánh Bao tới xem trang trí nhà đặc biệt thích màu hồng, nhân thể nói với Vương Anh: "Anh thừa dịp cô ấy không có mặt anh đổi toàn bộ đồ trong phòng ngủ thành màu hồng.”

Vương Anh nhanh nhảu ghi nhớ, lại hỏi: "Quần áo trong phòng cũng cần thay đổi hả?"

Tôi nghĩ ngợi chút, thằng này mà đổi tình thú, mặc nội y màu hồng, nằm trên giường thì quả là .....

Đang thương lượng chuyện động phòng, Võ Tòng nghiêm túc cự tuyệt chuyện giả trang thành Phương Trấn Giang đi trêu Đồng Viện.

Đừng nói đây là giả, lúc trước Phan Kim Liên đùa thật đao thật thương thật cũng chưa thể bắt lại, ai, đến Bắc Tống không gặp Phan Kim Liên, giống như vào bảo sơn mà không mang gì về.

Nhưng mà cuối cùng cũng học được một chiêu, sau này không đăng ký kết hôn mà muốn gây họa cho mỹ nữ nhà nào đó, cứ dẫn lên Lương Sơn kết hôn là được.

/434

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status