“Là ngươi?”
“Không phải ta.”
Khi Tần Vũ Dương cùng tôi tương ngộ, giữa chúng tôi sinh ra câu đối đáp kinh điển này.
Vốn nếu hắn còn không phát hiện ra tôi thì tôi lánh đi, chờ anh bạn này bình tĩnh lại vài ngày, hoặc là tôi thay bộ quần áo, sửa kiểu tóc, dùng thân phận khác tới gặp.
Nhưng mà hiện tại đều chậm rồi, Tần Vũ Dương vừa thấy tôi lập tức giống như người rừng vài chục năm gặp một phụ nữ xinh đẹp, lao vọt lên, 10 đầu ngón tay mở ra như muốn chộp vào ngực tôi, hắn hét lên: “Tao bóp chết mày.”
Từ lúc tôi tiếp khách tới nay, mọi người chưa từng thấy một màn chào hỏi nhiệt tình đến thế, mọi người đang ngồi đều cười tủm tỉm nhìn cậu ta, cùng nghị luận: “Có lẽ đây là lễ tiết Tần triều...”
Chỉ có tôi hiểu, ân oán giữa chúng tôi không phải một hai câu là nói rõ, cậu ta nếu như thật sự thuận lợi bóp chết tôi thì cũng bình thường.
Tôi nhanh như chớp lủi ra sau lưng Phương Trấn Giang, thò đầu ra nói: “Cậu nghe tôi nói đã....”
Tần Vũ Dương đã lao tới trước mặt tôi, Phương Trấn Giang lập tức ý thức được không bình thường, duỗi tay phá giải thế công của Tần Vũ Dương, ôm chặt eo quật ngã xuống đất, phì cười: “Chú làm chuyện gì thế, Tiểu Cường với chú có cừu oán gì hả?”
Tú Tú: “Hai người bọn họ sao có thể từng gặp nhau chứ” nói xong giới thiệu với Tần Vũ Dương: “Đây là Tiêu hiệu trưởng của chúng tôi.”
Tần Vũ Dương không nghe thì thôi, vừa nghe thấy ba tiếng “Tiêu hiệu trưởng”, càng điên lên, mắt bốc lửa: “Đúng, chính là hắn, tôi từng nghe có người gọi hắn như vậy.”
Phương Trấn Giang tiếp tục cản Tần Vũ Dương, nói: “Ấy ấy, có chuyện gì cứ nói từ từ, sao hai người lại quen biết?”
Phương Trấn Giang không hổ học võ tám năm ở Thiếu Lâm, quay Tần Vũ Dương như quay dế. Tần Vũ Dương thấy báo thù vô vọng, đứng yên tại chỗ chỉ thẳng mặt tôi giận dữ: “Chính hắn dùng giày đập tôi.”
Mọi người phì cười, Lý Thế Dân cười nói: “Làm sao có thể, Tiểu Cường chạy về quá khứ gặp chú chắc?”
Tần Vũ Dương trợn mắt hỏi: “Mày là thằng nào?”
Chu Nguyên Chương là đồng hành cũng tiến lên bợ đỡ, long trọng giới thiệu: “Vị này là hoàng đế Đại Đường, so với Tần Vương khi chú định ám sát còn cao hơn đó.”
Tần Vũ Dương nhỏ một bãi nước bọt xuống đất: “Mẹ nó, bọn mày chẳng thằng nào tốt hết.”
Triệu Khuông Dận tức điên vỗ bàn...
Tần Vũ Dương lại chỉ tôi quát lên: “Bọn mày cứ hỏi nó xem có chuyện này không! Họ Tiêu, mày dám thừa nhận không?”
Tôi cững trừng mắt lại: “Chuyện này có gì đáng xấu hổ chứ. Vì sao không dám nhận.” Dù sao người ăn đập không phải là tôi, hơn nữa phủ nhận cũng vô dụng, có mâu thuẫn phải giải quyết.
Mọi người thấy tôi thừa nhận, đều ngạc nhiên. Phương Trấn Giang kinh ngạc: “Nói thế anh vừa đi qua Tần triều?”
Tôi chần chờ chút rồi gật đầu, trong hội trường lập tức có ngừoi đứng lên nói: “Tiểu Cường, mọi người ngồi đây đều là người một nhà, anh thấy chú cũng không nên giấu giếm nữa.” Là Ngô Tam Quế, nguyên lai hắn chạy tới gặp khách trọ, chuyện tôi có thể ngược về quá khứ lão cùng Hoa Mộc Lan đều biết.
Ngô Tam Quế thốt ra lời này, cả hội trường bỗng lặng thinh, tiếp đó lập tức ầm lên như chợ vỡ: “Tiểu Cường, chú có thể trở về quá khứ?” “Chú về bọn anh có về được không. Thế là loạn hết hả?”
Bỗng một người đứng lên, giọng run rẩy: “Nói thế, em cũng có thể về thăm các ca ca hả?” Đúng là Hoa Vinh, Quan Vũ bên cạnh thằng nhóc cũng ngẩn người: “Trở về... anh cũng có thể về gặp đại ca cùng tam đệ sao?”
Hai người thảo luận như vậy, lập tức khiếm đám đông xung quanh suy nghĩ, hò hét nghị luận.
Tần Vũ Dương điên tiết vung tay loạn xạ: “Đừng ầm ĩ, đừng làm ầm, trước tiên giải quyết vấn đề của tao đã.”
Mọi người giận điên: “Mày thì có vấn đề éo gì.”
Tần Vũ Dương chỉ tôi đang trốn sau lưng Phương Trấn Giang: “Hắn...”
Phương Trấn Giang khinh thường: “Hắn cái gì mà hắn, chẳng phải chỉ dùng giày đánh mày vài cái sao? Bọn tao còn có cừu hận với người khác sâu hơn mày cơ, thời gian trước Hạng Vũ với Lưu Bang, hảo hán Lương Sơn bọn tao với Bát đại thiên vương còn có thể ngồi chung một chỗ cơ mà. Mày có gì không thể chấp nhận chứ?”
Thành Cát Tư Hãn nói: “Nếu thật sự nói tới chuyện này thì bốn người bọn tao (chỉ Lý Thế Dân cùng hai vị hoàng đế) coi nhau như cừu địch. Nhưng bọn tao vẫn hòa bình ngồi chung một chỗ. Ý chí của nam nhi nên rộng lớn như thảo nguyên.”
Nhan Chân Khanh mỉm cười: “Có phải Tần Vũ Dương hành thích Tần Vương? Thật tiếc phải nói cho chú, hình tượng của chú vẫn là nhân vật phản diện thôi. Sách sử vốn ghi lại rằng chú vừa tới điện Hàm Dương đã co vòi, nếu cứ như trận chiến chú vừa tham gia ám sát Tần Vương thì Tiểu Cường đã thành toàn cho chú rồi đó.”
Tần Vũ Dương nghiêm mặt nói: “Nhưng tóm lại vì hắn tao mới chết.”
Mao Toại đi qua ôm vai Tần Vũ Dương nói: “Người anh em nói vậy là không đúng rồi, lúc ấy dù Tiểu Cường không có mặt thì còn bao nhiêu vệ binh, còn có --- không phải anh nói các chú, uy hiếp quân chủ thì hù dọa cũng dễ mà, không ngờ các chú thật sự muốn giết, mà các chú cũng chẳng có gì chuyên nghiệp gì hết.”
Lý Thế Dân đi qua hòa giải: “Được rồi, được rồi, nói gì thì nói cũng là chuyện kiếp trước, coi như đã chấm dứt đi.”
Tần Vũ Dương nói mà như khóc: “Bọn mày kêu xong là xong hả?”
Cả bọn nhanh chóng chuyển qua thiết yến hỏi tôi chuyện về quá khứ, hỏi gì đáp nấy, hồn nhiên không bận tâm tới tâm hồn yếu đuối của Tần Vũ Dương đang cần an ủi. Mười mấy tiếng trước, trước mặt bao người hắn bị người ta dùng giày da trâu quật tới tấp vào mặt như ném tiền xu 100 đồng, tỉnh dậy chẳng biết mô tê gì đã tới 2000 năm sau.
Tôi nói với hắn: “Huynh đệ, anh cũng chẳng có thành kiến gì với chú, một là vì Tần Thủy Hoàng là bạn anh, hai là anh ấy không thể chết. Nói thế chứ, anh ấy mà không chết thì chú được lưu danh thiên cổ, còn được ở chỗ này rảnh rỗi giết thời gian một năm; anh ấy mà chết, chư vị ở đây cũng xong phim.”
Lý Thế Dân ân cần hỏi thăm: “Tiểu Cường, chú từ từ nói cho bọn anh xem rốt cục là chuyện gì.” Tiếp đó mấy vị hoàng đế cũng đều thò đầu qua dò xét. Về mặt lý luận, đời trước sống càng tốt thì càng hy vọng trở về, mà có tư cách tới chỗ tôi cơ bản đều là nhân sĩ kiệt xuất, thanh danh hiển hách, cho nên bọn họ vừa nghe thấy có hy vọng trở về, đều quan tâm.
Tôi bước lên bục cao, mở hết volume: “Là thế này, mọi người hiện tại đều tin thế giới này có thần tiên rồi nhỉ? Vậy, trên thần tiên, còn có một loại lực lượng kiềm chế gọi là thiên đạo...”
Tôi nghĩ điều tôi nói với các khách trọ cũng chẳng tính là bí mật trọng đại, trước khi họ trở về vẫn phải uống Mạnh bà thang, tương đương với thầy thuốc đàm luận giải phẫu với bệnh nhân cần giải phẫu. Bệnh tình chân thật có thể nói có thể không, dù sao người bệnh cuối cùng cũng bị tiêm thuốc mê....
Tôi đặc biệt nhấn mạnh tới chuyện không thể sửa đổi quỹ tích lịch sử, đây là một tin tức không tốt. Ai lại muốn một lần nữa đi con đường cũ, hơn nữa lại giống hệt cả đời, ngay cả chính mình khi nào thì đắc ý, khi nào thì thất lạc đều biết, đối với những người đầy dục vọng khống chế cùng sức sáng tạo là chuyện không thể chịu nổi.
Quả nhiên, tôi nói sau mọi người nhìn nhau trầm mặc một lúc, Ngô Đạo Tử cẩn thận hỏi lại: “Nói thế, bọn anh sau khi trở về nếu chú không tìm bọn anh, bọn anh thậm chí không biết mình còn sống?”
Tôi gãi đầu, vấn đề này quá khó trả lời. Điều này cũng sắp siêu việt lý luận triết học, kỳ thật tình cảm của con người chỉ là trí nhớ mà thôi, nếu không có trí nhớ, cũng không thể đơn giản chỉ vì quan hệ huyết thống mà chấp nhận một người khác, hoặc là đột nhiên một người xa lạ tới nói là bạn hữu tốt nhất, đây quả là việc vô nghĩa. Ý của Ngô Đạo Tử là nếu một người không thể có được trí nhớ hợp nhất, chả khác gì mấy người không liên quan tới nhau.
Không chờ tôi nghĩ ra đáp án, Hoa Vinh đã bất quản kết quả thế nào nói: “Vậy sau khi em chết sẽ được ở chung với các ca ca đúng không?”
Tôi phì cười: “Chú đừng mơ. Thiên đạo sẽ có lúc khôi phục bình thường. Cho dù không phải vậy, chú cũng sẽ sống lâu hơn anh mà.”
Hoa Vinh vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chẳng phải anh có thể quay về quá khứ sao? Lần sau anh về nhớ mang em theo.” Phương Trấn Giang cũng nói: “Cho em theo với.”
Tôi xua tay: “Không nên, không nên. Anh cần nhắc lại là Hoa Vinh cùng Võ Tòng bên kia còn chưa chết, hai người đi tính sao đây?”
Giả thiết trí mạng này đả kích mạnh vào Hoa Vinh cùng Phương Trấn Giang, hai người ủ rũ ngồi xuống, cúi đầu không nói gì.
Chu Nguyên Chương mắt chuyển liên hồi nói: “Tiểu Cường, vậy chờ bọn anh đi rồi chú mang thuốc tìm tới bọn anh nhé.” Triệu Khuông Dận ở bên cũng gật đầu.
Tôi cười: “Các anh nếu không thay đổi tiến trình lịch sử, em tìm bọn anh làm gì?”
Chu Nguyên Chương nghĩ chút rồi nói: “Cứ thế đi, chú tìm bọn anh rồi bọn anh cứ làm như cũ không thay đổi gì là được chứ gì? Anh thật sự không muốn uống xong Mạnh Bà thang sẽ quên mình là ai, chú đợi khi anh làm hoàng đế hãy tìm anh, anh uống thuốc rồi dù vẫn phải sống như trước kia, nhưng ít nhất biết mình là ai, làm sao xuất hiện, còn có thể an ổn làm hoàng đế mười năm, hai mươi năm, các vị nói đúng không?”
Triệu Khuông Dận cùng Lý Thế Dân vội tỏ vẻ đồng ý, những người khác cũng gật đầu hô phải, mọi người đến đây là bất đắc dĩ. Tự tính xem, bọn họ làm vậy đơn giản vì lưu luyến kiếp trước, hiện tại biết có thể trở về, thế nên hơn phân nửa kêu la tôi đi tìm bọn họ, như thế chẳng khác gì sống hai kiếp khác nhau, có điều kiếp thứ hai thì bớt lo lắng, càng thanh tỉnh thôi - có một câu khái quát là, bọn họ tình nguyện sống cuộc sống nhàm chán cũng không nguyện ý mất đi dù chỉ một chút trí nhớ của bản thân.
Biển Thước cùng Hoa Đà nhìn nhau, đồng loạt đứng lên nói: 'Tiểu Cường, chú nhất định phải tìm bọn anh sau khi bọn anh rời đi, bọn anh đang nghiên cứu thuốc chống ung thư đã có chút thành quả, nhưng thời gian chưa đủ, nếu chú có thể tìm bọn anh, giúp bọn anh khôi phục trí nhớ thì nhất định có thể thành công. Tới lúc đó chú sẽ là cứu tinh của vô số người đó.”
Mắt tôi sáng lên: “Yêu cầu này xem ra em không thể cự tuyệt rồi, Nobel y học đang ngoắc tay chờ hai vị kìa.”
Hoa Đà chỉ cười nhạt, Biển Thước nói: “Chẳng chút chí khí nào, chú cứ mơ tưởng phần thưởng của người ngoại quốc làm gì, chú không biết thành lập giải thưởng Hoa Đà, Biển Thước hay là Tiểu Cường hả?”
Một câu này cũng đề tỉnh tôi, tôi hiểu ra: “Đúng, sau này chúng ta sẽ lập một giải thưởng Dục Tài, để toàn bộ thế giới đều tranh giành."
Lý Thế Dân cười ha ha tiếp lời: “Sau đó cam tâm tình nguyện chịu thua...”
Xem xem, đây là tâm chí của đế vương.
Kỳ thật tôi cũng luôn kính trọng giải Nobel, bởi vì không lập giải thưởng Số học....
Lúc này người trong hội trường đang nhao nhao tìm lí do để tôi đi tìm bọn họ sau này, tôi liên tục xua tay: “Vấn đề này hôm nay chúng ta dừng ở đây, sau này tùy thuộc tình huống cụ thể xử lý.” Tôi đi tới trước mặt Tần Vũ Dương nói: “Chú minh bạch chưa?”
Tần Vũ Dương thở dài; “Ai, hiểu hay không hiểu có ích gì, buộc phải chấp nhận, cho dù tao muốn giết mày thì bọn nó cũng không cho.” hắn bỗng nhìn đôi giày du lịch tôi đi nói: “Sao mày không cầm nó đánh tao, chắc cũng không quá đau.”
....
Tôi về nhà thì thấy nhà Hà Thiên Đậu sáng đèn, tôi đi bộ qua hét lên: 'Hai lão lừa đảo chạy đi đâu hả, ông có việc hỏi đây.”
Sáu Lưu cười he he nói: “Nhìn xem kìa, anh nói thằng nhóc đó sẽ không cảm ơn đâu.”
Tôi ngạc nhiên: “Cảm ơn cái gì?”
Hà Thiên Đậu nói: “Chú nói trước xem chú có vấn đề gì.”
Ta tức điên nói: “Ta hỏi lão, Lý Tứ đời trước sao lại là người hiện đại?”
Hà Thiên Đậu cười nói: “Có gì kỳ quái. Đây là hiện tượng vốn có, chú cho rằng người Tần triều chết rồi chỉ có thể đầu thai tới Hán triều hả? Lục đạo luân hồi có nghe qua chưa, đã là luân hồi, người hiện tại đã chết đương nhiên có khả năng tới Tần triều, bất quá đó là chuyện tình trước kia không thường gặp, trục nhân giới đổ thì mới xảy ra nhiều chút thôi.”
Tôi giật mình: “Chẳng trách Hoa Vinh, Phương Trấn Giang đời trước còn đang ở Tống triều, kiếp này tới thế kỷ 21. Nguyên lai là do đó.” Tôi quay đầu qua hỏi Sáu Lưu: “Tới phiên lão, nói coi. Tần Vũ Dương thành khách trọ, tôi không có ý kiến gì, nhưng vì sao lại là Tần Vũ Dương bị tôi quất?”
Sáu Lưu tỏ ra vô tội: “Cái này cũng bình thường mà, chú cho rằng trong lịch sử có mấy triều Tần? Chú đã xuyên việt trở về đánh người ta hôn mê thì phải cho phép người ta nhớ rõ chú chứ. Trục nhân giới đổ chỉ khiến các thời đại song song thôi, không thể nhiều ra thêm một đoạn được.”
Tôi sửa sang lại ý nghĩ: “Nói cách khác, Tần Vũ Dương bị tôi đánh ngất rồi thì mặc sử quan có viết theo lịch sử hay không thì bọn họ vẫn thuộc về một đoạn đó. Nhưng không thể truyền tới đời sau?”
Sáu Lưu giơ ngón cái: “Rốt cục chú cũng hiểu.”
Tôi buông tay: “Đợi đã, nói thế tôi lại càng hồ đồ. Nếu thế vì sao tôi lại chạy tới chạy lui cản họ thay đổi lịch sử. Dù sao đều đã trải qua, cho dù Hạng Vũ đánh bại Lưu Bang tọa chủ giang sơn, chúng ta vẫn là chúng ta. Một khúc khác, con cháu Lưu Bang vẫn làm hoàng đế Hán triều, bất luận kẻ nào cũng không thể gây trở ngại mà.”
Hà Thiên Đậu nói: “Đúng thế, đúng là thế.”
Sáu Lưu thấy tôi sắp điên lên, cười nói: “Chuyện này anh đã sớm nói với chú còn gì, phải thuận theo lịch sử là vì thiên đạo giám thị, bất kỳ triều đại nào có biến đổi lớn cũng không ảnh hưởng tới cả trục nhân giới, nhưng lối suy nghĩ mà thiên đạo ngầm thừa nhận không phải vậy, hắn chỉ nhận một kịch bản, nói cách khác, thiên đạo như một cái máy đọc thẻ, mà chúng ta là một cái thẻ, nếu chúng ta sai một vạch, máy quét thẻ sẽ cho rằng thẻ hỏng, nó sẽ trả lại thẻ, chúng ta sẽ bị gạt bỏ.”
Tôi cảm giác trống rỗng: “Tôi làm tất cả chỉ có thể là sửa chữa những đoạn nhỏ, mục đích là lừa thiên đạo hả?”
Sáu Lưu cùng Hà Thiên Đậu đồng loạt vỗ tay: “Ôi trao, đại triệt đại ngộ.”
Tôi dậm chân: “Vậy hai lão không nói sớm, khiến ông đây còn tưởng mình vĩ đại cỡ nào.” Tôi lập tức thọc Sáu Lưu: “Lão vừa rồi nói gì, tôi cảm ơn cái gì?”
Hà Thiên Đậu tràn đầy tự tin đẩy ra một tờ giấy, nói với tôi: “Vừa rồi chú cũng đã hiểu ra, bọn anh bất quá muốn lợi dụng bug của thiên đạo để qua cửa, chờ khi tấm thẻ được nhả ra thì mọi việc xong xuôi, nếu muốn nó thả ra thì chúng ta phải thuận theo nó...”
“Nói ít thôi, nói vào chính điểm đi.”
Hà Thiên Đậu vỗ tay: “Tiếp theo tuyệt đối là điểm quan trọng - anh cùng lão Sáu không ngủ không nghỉ mấy đêm, rốt cục hiểu được một điểm mấu chốt, lịch sử kỳ thật là do vài điểm mấu chốt trong mỗi triều đại cấu thành, chú phải nắm được mấy điểm này, việc khác có thể chẳng cần xen vào, mấy ngày này bọn anh đã tìm ra điểm mấu chốt rồi.”
Tôi cười ha hả: “Hai lão đực rựa không ngủ nghỉ nghiên cứu, có thể sao?”
Sáu Lưu cùng Hà Thiên Đậu: “....”
Tôi thấy hai người nghiêm túc, vội nghiêm mặt lại nói: “Hai người tìm ra mấy điểm thì sao?”
Hà Thiên Đậu nhao nhao tỏ ra tài giỏi: “Bọn anh gọi mấy điểm này là danh sách chết, trên cái danh sách này, Tần Thủy Hoàng có ba điểm, Hạng Vũ có hai điểm.”
“...Là sao?”
Sáu Lưu đắc ý: “Là ý nói Tần Thủy Hoàng cả đời chỉ cần làm ba việc là có thể lừa gạt được thiên đạo, mà Hạng Vũ chỉ cần làm hai việc... làm xong mấy việc này, thời gian còn lại thì thoải mái.”
Chớp mắt, tôi hiểu rõ, vui mừng nói: “Cứ thế, bọn họ chỉ cần hoàn thành vài nhiệm vụ mang tính đại biểu, còn không cần cố kỵ ảnh hưởng tới lịch sử, có thể an ổn lại làm chính mình hả?”
Hai lão lừa đảo chậm rãi gật đầu....
“Không phải ta.”
Khi Tần Vũ Dương cùng tôi tương ngộ, giữa chúng tôi sinh ra câu đối đáp kinh điển này.
Vốn nếu hắn còn không phát hiện ra tôi thì tôi lánh đi, chờ anh bạn này bình tĩnh lại vài ngày, hoặc là tôi thay bộ quần áo, sửa kiểu tóc, dùng thân phận khác tới gặp.
Nhưng mà hiện tại đều chậm rồi, Tần Vũ Dương vừa thấy tôi lập tức giống như người rừng vài chục năm gặp một phụ nữ xinh đẹp, lao vọt lên, 10 đầu ngón tay mở ra như muốn chộp vào ngực tôi, hắn hét lên: “Tao bóp chết mày.”
Từ lúc tôi tiếp khách tới nay, mọi người chưa từng thấy một màn chào hỏi nhiệt tình đến thế, mọi người đang ngồi đều cười tủm tỉm nhìn cậu ta, cùng nghị luận: “Có lẽ đây là lễ tiết Tần triều...”
Chỉ có tôi hiểu, ân oán giữa chúng tôi không phải một hai câu là nói rõ, cậu ta nếu như thật sự thuận lợi bóp chết tôi thì cũng bình thường.
Tôi nhanh như chớp lủi ra sau lưng Phương Trấn Giang, thò đầu ra nói: “Cậu nghe tôi nói đã....”
Tần Vũ Dương đã lao tới trước mặt tôi, Phương Trấn Giang lập tức ý thức được không bình thường, duỗi tay phá giải thế công của Tần Vũ Dương, ôm chặt eo quật ngã xuống đất, phì cười: “Chú làm chuyện gì thế, Tiểu Cường với chú có cừu oán gì hả?”
Tú Tú: “Hai người bọn họ sao có thể từng gặp nhau chứ” nói xong giới thiệu với Tần Vũ Dương: “Đây là Tiêu hiệu trưởng của chúng tôi.”
Tần Vũ Dương không nghe thì thôi, vừa nghe thấy ba tiếng “Tiêu hiệu trưởng”, càng điên lên, mắt bốc lửa: “Đúng, chính là hắn, tôi từng nghe có người gọi hắn như vậy.”
Phương Trấn Giang tiếp tục cản Tần Vũ Dương, nói: “Ấy ấy, có chuyện gì cứ nói từ từ, sao hai người lại quen biết?”
Phương Trấn Giang không hổ học võ tám năm ở Thiếu Lâm, quay Tần Vũ Dương như quay dế. Tần Vũ Dương thấy báo thù vô vọng, đứng yên tại chỗ chỉ thẳng mặt tôi giận dữ: “Chính hắn dùng giày đập tôi.”
Mọi người phì cười, Lý Thế Dân cười nói: “Làm sao có thể, Tiểu Cường chạy về quá khứ gặp chú chắc?”
Tần Vũ Dương trợn mắt hỏi: “Mày là thằng nào?”
Chu Nguyên Chương là đồng hành cũng tiến lên bợ đỡ, long trọng giới thiệu: “Vị này là hoàng đế Đại Đường, so với Tần Vương khi chú định ám sát còn cao hơn đó.”
Tần Vũ Dương nhỏ một bãi nước bọt xuống đất: “Mẹ nó, bọn mày chẳng thằng nào tốt hết.”
Triệu Khuông Dận tức điên vỗ bàn...
Tần Vũ Dương lại chỉ tôi quát lên: “Bọn mày cứ hỏi nó xem có chuyện này không! Họ Tiêu, mày dám thừa nhận không?”
Tôi cững trừng mắt lại: “Chuyện này có gì đáng xấu hổ chứ. Vì sao không dám nhận.” Dù sao người ăn đập không phải là tôi, hơn nữa phủ nhận cũng vô dụng, có mâu thuẫn phải giải quyết.
Mọi người thấy tôi thừa nhận, đều ngạc nhiên. Phương Trấn Giang kinh ngạc: “Nói thế anh vừa đi qua Tần triều?”
Tôi chần chờ chút rồi gật đầu, trong hội trường lập tức có ngừoi đứng lên nói: “Tiểu Cường, mọi người ngồi đây đều là người một nhà, anh thấy chú cũng không nên giấu giếm nữa.” Là Ngô Tam Quế, nguyên lai hắn chạy tới gặp khách trọ, chuyện tôi có thể ngược về quá khứ lão cùng Hoa Mộc Lan đều biết.
Ngô Tam Quế thốt ra lời này, cả hội trường bỗng lặng thinh, tiếp đó lập tức ầm lên như chợ vỡ: “Tiểu Cường, chú có thể trở về quá khứ?” “Chú về bọn anh có về được không. Thế là loạn hết hả?”
Bỗng một người đứng lên, giọng run rẩy: “Nói thế, em cũng có thể về thăm các ca ca hả?” Đúng là Hoa Vinh, Quan Vũ bên cạnh thằng nhóc cũng ngẩn người: “Trở về... anh cũng có thể về gặp đại ca cùng tam đệ sao?”
Hai người thảo luận như vậy, lập tức khiếm đám đông xung quanh suy nghĩ, hò hét nghị luận.
Tần Vũ Dương điên tiết vung tay loạn xạ: “Đừng ầm ĩ, đừng làm ầm, trước tiên giải quyết vấn đề của tao đã.”
Mọi người giận điên: “Mày thì có vấn đề éo gì.”
Tần Vũ Dương chỉ tôi đang trốn sau lưng Phương Trấn Giang: “Hắn...”
Phương Trấn Giang khinh thường: “Hắn cái gì mà hắn, chẳng phải chỉ dùng giày đánh mày vài cái sao? Bọn tao còn có cừu hận với người khác sâu hơn mày cơ, thời gian trước Hạng Vũ với Lưu Bang, hảo hán Lương Sơn bọn tao với Bát đại thiên vương còn có thể ngồi chung một chỗ cơ mà. Mày có gì không thể chấp nhận chứ?”
Thành Cát Tư Hãn nói: “Nếu thật sự nói tới chuyện này thì bốn người bọn tao (chỉ Lý Thế Dân cùng hai vị hoàng đế) coi nhau như cừu địch. Nhưng bọn tao vẫn hòa bình ngồi chung một chỗ. Ý chí của nam nhi nên rộng lớn như thảo nguyên.”
Nhan Chân Khanh mỉm cười: “Có phải Tần Vũ Dương hành thích Tần Vương? Thật tiếc phải nói cho chú, hình tượng của chú vẫn là nhân vật phản diện thôi. Sách sử vốn ghi lại rằng chú vừa tới điện Hàm Dương đã co vòi, nếu cứ như trận chiến chú vừa tham gia ám sát Tần Vương thì Tiểu Cường đã thành toàn cho chú rồi đó.”
Tần Vũ Dương nghiêm mặt nói: “Nhưng tóm lại vì hắn tao mới chết.”
Mao Toại đi qua ôm vai Tần Vũ Dương nói: “Người anh em nói vậy là không đúng rồi, lúc ấy dù Tiểu Cường không có mặt thì còn bao nhiêu vệ binh, còn có --- không phải anh nói các chú, uy hiếp quân chủ thì hù dọa cũng dễ mà, không ngờ các chú thật sự muốn giết, mà các chú cũng chẳng có gì chuyên nghiệp gì hết.”
Lý Thế Dân đi qua hòa giải: “Được rồi, được rồi, nói gì thì nói cũng là chuyện kiếp trước, coi như đã chấm dứt đi.”
Tần Vũ Dương nói mà như khóc: “Bọn mày kêu xong là xong hả?”
Cả bọn nhanh chóng chuyển qua thiết yến hỏi tôi chuyện về quá khứ, hỏi gì đáp nấy, hồn nhiên không bận tâm tới tâm hồn yếu đuối của Tần Vũ Dương đang cần an ủi. Mười mấy tiếng trước, trước mặt bao người hắn bị người ta dùng giày da trâu quật tới tấp vào mặt như ném tiền xu 100 đồng, tỉnh dậy chẳng biết mô tê gì đã tới 2000 năm sau.
Tôi nói với hắn: “Huynh đệ, anh cũng chẳng có thành kiến gì với chú, một là vì Tần Thủy Hoàng là bạn anh, hai là anh ấy không thể chết. Nói thế chứ, anh ấy mà không chết thì chú được lưu danh thiên cổ, còn được ở chỗ này rảnh rỗi giết thời gian một năm; anh ấy mà chết, chư vị ở đây cũng xong phim.”
Lý Thế Dân ân cần hỏi thăm: “Tiểu Cường, chú từ từ nói cho bọn anh xem rốt cục là chuyện gì.” Tiếp đó mấy vị hoàng đế cũng đều thò đầu qua dò xét. Về mặt lý luận, đời trước sống càng tốt thì càng hy vọng trở về, mà có tư cách tới chỗ tôi cơ bản đều là nhân sĩ kiệt xuất, thanh danh hiển hách, cho nên bọn họ vừa nghe thấy có hy vọng trở về, đều quan tâm.
Tôi bước lên bục cao, mở hết volume: “Là thế này, mọi người hiện tại đều tin thế giới này có thần tiên rồi nhỉ? Vậy, trên thần tiên, còn có một loại lực lượng kiềm chế gọi là thiên đạo...”
Tôi nghĩ điều tôi nói với các khách trọ cũng chẳng tính là bí mật trọng đại, trước khi họ trở về vẫn phải uống Mạnh bà thang, tương đương với thầy thuốc đàm luận giải phẫu với bệnh nhân cần giải phẫu. Bệnh tình chân thật có thể nói có thể không, dù sao người bệnh cuối cùng cũng bị tiêm thuốc mê....
Tôi đặc biệt nhấn mạnh tới chuyện không thể sửa đổi quỹ tích lịch sử, đây là một tin tức không tốt. Ai lại muốn một lần nữa đi con đường cũ, hơn nữa lại giống hệt cả đời, ngay cả chính mình khi nào thì đắc ý, khi nào thì thất lạc đều biết, đối với những người đầy dục vọng khống chế cùng sức sáng tạo là chuyện không thể chịu nổi.
Quả nhiên, tôi nói sau mọi người nhìn nhau trầm mặc một lúc, Ngô Đạo Tử cẩn thận hỏi lại: “Nói thế, bọn anh sau khi trở về nếu chú không tìm bọn anh, bọn anh thậm chí không biết mình còn sống?”
Tôi gãi đầu, vấn đề này quá khó trả lời. Điều này cũng sắp siêu việt lý luận triết học, kỳ thật tình cảm của con người chỉ là trí nhớ mà thôi, nếu không có trí nhớ, cũng không thể đơn giản chỉ vì quan hệ huyết thống mà chấp nhận một người khác, hoặc là đột nhiên một người xa lạ tới nói là bạn hữu tốt nhất, đây quả là việc vô nghĩa. Ý của Ngô Đạo Tử là nếu một người không thể có được trí nhớ hợp nhất, chả khác gì mấy người không liên quan tới nhau.
Không chờ tôi nghĩ ra đáp án, Hoa Vinh đã bất quản kết quả thế nào nói: “Vậy sau khi em chết sẽ được ở chung với các ca ca đúng không?”
Tôi phì cười: “Chú đừng mơ. Thiên đạo sẽ có lúc khôi phục bình thường. Cho dù không phải vậy, chú cũng sẽ sống lâu hơn anh mà.”
Hoa Vinh vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chẳng phải anh có thể quay về quá khứ sao? Lần sau anh về nhớ mang em theo.” Phương Trấn Giang cũng nói: “Cho em theo với.”
Tôi xua tay: “Không nên, không nên. Anh cần nhắc lại là Hoa Vinh cùng Võ Tòng bên kia còn chưa chết, hai người đi tính sao đây?”
Giả thiết trí mạng này đả kích mạnh vào Hoa Vinh cùng Phương Trấn Giang, hai người ủ rũ ngồi xuống, cúi đầu không nói gì.
Chu Nguyên Chương mắt chuyển liên hồi nói: “Tiểu Cường, vậy chờ bọn anh đi rồi chú mang thuốc tìm tới bọn anh nhé.” Triệu Khuông Dận ở bên cũng gật đầu.
Tôi cười: “Các anh nếu không thay đổi tiến trình lịch sử, em tìm bọn anh làm gì?”
Chu Nguyên Chương nghĩ chút rồi nói: “Cứ thế đi, chú tìm bọn anh rồi bọn anh cứ làm như cũ không thay đổi gì là được chứ gì? Anh thật sự không muốn uống xong Mạnh Bà thang sẽ quên mình là ai, chú đợi khi anh làm hoàng đế hãy tìm anh, anh uống thuốc rồi dù vẫn phải sống như trước kia, nhưng ít nhất biết mình là ai, làm sao xuất hiện, còn có thể an ổn làm hoàng đế mười năm, hai mươi năm, các vị nói đúng không?”
Triệu Khuông Dận cùng Lý Thế Dân vội tỏ vẻ đồng ý, những người khác cũng gật đầu hô phải, mọi người đến đây là bất đắc dĩ. Tự tính xem, bọn họ làm vậy đơn giản vì lưu luyến kiếp trước, hiện tại biết có thể trở về, thế nên hơn phân nửa kêu la tôi đi tìm bọn họ, như thế chẳng khác gì sống hai kiếp khác nhau, có điều kiếp thứ hai thì bớt lo lắng, càng thanh tỉnh thôi - có một câu khái quát là, bọn họ tình nguyện sống cuộc sống nhàm chán cũng không nguyện ý mất đi dù chỉ một chút trí nhớ của bản thân.
Biển Thước cùng Hoa Đà nhìn nhau, đồng loạt đứng lên nói: 'Tiểu Cường, chú nhất định phải tìm bọn anh sau khi bọn anh rời đi, bọn anh đang nghiên cứu thuốc chống ung thư đã có chút thành quả, nhưng thời gian chưa đủ, nếu chú có thể tìm bọn anh, giúp bọn anh khôi phục trí nhớ thì nhất định có thể thành công. Tới lúc đó chú sẽ là cứu tinh của vô số người đó.”
Mắt tôi sáng lên: “Yêu cầu này xem ra em không thể cự tuyệt rồi, Nobel y học đang ngoắc tay chờ hai vị kìa.”
Hoa Đà chỉ cười nhạt, Biển Thước nói: “Chẳng chút chí khí nào, chú cứ mơ tưởng phần thưởng của người ngoại quốc làm gì, chú không biết thành lập giải thưởng Hoa Đà, Biển Thước hay là Tiểu Cường hả?”
Một câu này cũng đề tỉnh tôi, tôi hiểu ra: “Đúng, sau này chúng ta sẽ lập một giải thưởng Dục Tài, để toàn bộ thế giới đều tranh giành."
Lý Thế Dân cười ha ha tiếp lời: “Sau đó cam tâm tình nguyện chịu thua...”
Xem xem, đây là tâm chí của đế vương.
Kỳ thật tôi cũng luôn kính trọng giải Nobel, bởi vì không lập giải thưởng Số học....
Lúc này người trong hội trường đang nhao nhao tìm lí do để tôi đi tìm bọn họ sau này, tôi liên tục xua tay: “Vấn đề này hôm nay chúng ta dừng ở đây, sau này tùy thuộc tình huống cụ thể xử lý.” Tôi đi tới trước mặt Tần Vũ Dương nói: “Chú minh bạch chưa?”
Tần Vũ Dương thở dài; “Ai, hiểu hay không hiểu có ích gì, buộc phải chấp nhận, cho dù tao muốn giết mày thì bọn nó cũng không cho.” hắn bỗng nhìn đôi giày du lịch tôi đi nói: “Sao mày không cầm nó đánh tao, chắc cũng không quá đau.”
....
Tôi về nhà thì thấy nhà Hà Thiên Đậu sáng đèn, tôi đi bộ qua hét lên: 'Hai lão lừa đảo chạy đi đâu hả, ông có việc hỏi đây.”
Sáu Lưu cười he he nói: “Nhìn xem kìa, anh nói thằng nhóc đó sẽ không cảm ơn đâu.”
Tôi ngạc nhiên: “Cảm ơn cái gì?”
Hà Thiên Đậu nói: “Chú nói trước xem chú có vấn đề gì.”
Ta tức điên nói: “Ta hỏi lão, Lý Tứ đời trước sao lại là người hiện đại?”
Hà Thiên Đậu cười nói: “Có gì kỳ quái. Đây là hiện tượng vốn có, chú cho rằng người Tần triều chết rồi chỉ có thể đầu thai tới Hán triều hả? Lục đạo luân hồi có nghe qua chưa, đã là luân hồi, người hiện tại đã chết đương nhiên có khả năng tới Tần triều, bất quá đó là chuyện tình trước kia không thường gặp, trục nhân giới đổ thì mới xảy ra nhiều chút thôi.”
Tôi giật mình: “Chẳng trách Hoa Vinh, Phương Trấn Giang đời trước còn đang ở Tống triều, kiếp này tới thế kỷ 21. Nguyên lai là do đó.” Tôi quay đầu qua hỏi Sáu Lưu: “Tới phiên lão, nói coi. Tần Vũ Dương thành khách trọ, tôi không có ý kiến gì, nhưng vì sao lại là Tần Vũ Dương bị tôi quất?”
Sáu Lưu tỏ ra vô tội: “Cái này cũng bình thường mà, chú cho rằng trong lịch sử có mấy triều Tần? Chú đã xuyên việt trở về đánh người ta hôn mê thì phải cho phép người ta nhớ rõ chú chứ. Trục nhân giới đổ chỉ khiến các thời đại song song thôi, không thể nhiều ra thêm một đoạn được.”
Tôi sửa sang lại ý nghĩ: “Nói cách khác, Tần Vũ Dương bị tôi đánh ngất rồi thì mặc sử quan có viết theo lịch sử hay không thì bọn họ vẫn thuộc về một đoạn đó. Nhưng không thể truyền tới đời sau?”
Sáu Lưu giơ ngón cái: “Rốt cục chú cũng hiểu.”
Tôi buông tay: “Đợi đã, nói thế tôi lại càng hồ đồ. Nếu thế vì sao tôi lại chạy tới chạy lui cản họ thay đổi lịch sử. Dù sao đều đã trải qua, cho dù Hạng Vũ đánh bại Lưu Bang tọa chủ giang sơn, chúng ta vẫn là chúng ta. Một khúc khác, con cháu Lưu Bang vẫn làm hoàng đế Hán triều, bất luận kẻ nào cũng không thể gây trở ngại mà.”
Hà Thiên Đậu nói: “Đúng thế, đúng là thế.”
Sáu Lưu thấy tôi sắp điên lên, cười nói: “Chuyện này anh đã sớm nói với chú còn gì, phải thuận theo lịch sử là vì thiên đạo giám thị, bất kỳ triều đại nào có biến đổi lớn cũng không ảnh hưởng tới cả trục nhân giới, nhưng lối suy nghĩ mà thiên đạo ngầm thừa nhận không phải vậy, hắn chỉ nhận một kịch bản, nói cách khác, thiên đạo như một cái máy đọc thẻ, mà chúng ta là một cái thẻ, nếu chúng ta sai một vạch, máy quét thẻ sẽ cho rằng thẻ hỏng, nó sẽ trả lại thẻ, chúng ta sẽ bị gạt bỏ.”
Tôi cảm giác trống rỗng: “Tôi làm tất cả chỉ có thể là sửa chữa những đoạn nhỏ, mục đích là lừa thiên đạo hả?”
Sáu Lưu cùng Hà Thiên Đậu đồng loạt vỗ tay: “Ôi trao, đại triệt đại ngộ.”
Tôi dậm chân: “Vậy hai lão không nói sớm, khiến ông đây còn tưởng mình vĩ đại cỡ nào.” Tôi lập tức thọc Sáu Lưu: “Lão vừa rồi nói gì, tôi cảm ơn cái gì?”
Hà Thiên Đậu tràn đầy tự tin đẩy ra một tờ giấy, nói với tôi: “Vừa rồi chú cũng đã hiểu ra, bọn anh bất quá muốn lợi dụng bug của thiên đạo để qua cửa, chờ khi tấm thẻ được nhả ra thì mọi việc xong xuôi, nếu muốn nó thả ra thì chúng ta phải thuận theo nó...”
“Nói ít thôi, nói vào chính điểm đi.”
Hà Thiên Đậu vỗ tay: “Tiếp theo tuyệt đối là điểm quan trọng - anh cùng lão Sáu không ngủ không nghỉ mấy đêm, rốt cục hiểu được một điểm mấu chốt, lịch sử kỳ thật là do vài điểm mấu chốt trong mỗi triều đại cấu thành, chú phải nắm được mấy điểm này, việc khác có thể chẳng cần xen vào, mấy ngày này bọn anh đã tìm ra điểm mấu chốt rồi.”
Tôi cười ha hả: “Hai lão đực rựa không ngủ nghỉ nghiên cứu, có thể sao?”
Sáu Lưu cùng Hà Thiên Đậu: “....”
Tôi thấy hai người nghiêm túc, vội nghiêm mặt lại nói: “Hai người tìm ra mấy điểm thì sao?”
Hà Thiên Đậu nhao nhao tỏ ra tài giỏi: “Bọn anh gọi mấy điểm này là danh sách chết, trên cái danh sách này, Tần Thủy Hoàng có ba điểm, Hạng Vũ có hai điểm.”
“...Là sao?”
Sáu Lưu đắc ý: “Là ý nói Tần Thủy Hoàng cả đời chỉ cần làm ba việc là có thể lừa gạt được thiên đạo, mà Hạng Vũ chỉ cần làm hai việc... làm xong mấy việc này, thời gian còn lại thì thoải mái.”
Chớp mắt, tôi hiểu rõ, vui mừng nói: “Cứ thế, bọn họ chỉ cần hoàn thành vài nhiệm vụ mang tính đại biểu, còn không cần cố kỵ ảnh hưởng tới lịch sử, có thể an ổn lại làm chính mình hả?”
Hai lão lừa đảo chậm rãi gật đầu....
/434
|