Mọi người ngồi một lúc, Đồng Viện nói: “Một khắc đáng giá nghìn vàng, chúng ta phải để Cường ca cùng Bánh Bao tỷ nghỉ ngơi sớm đi.” Mọi người cười he he đứng dậy, cùng nói: “Chí phải, chí phải.”
Tôi dùng giọng điệu lãnh đạo nói với cô bé: “Tốt, cô với Trấn Giang cũng đi nghỉ sớm đi.”
Đồng Viện đỏ mặt, miệng hậm hừ trách tôi.
Chúng tôi tiễn mọi người ra cửa, Kim Thiếu Viêm nói với Lý Sư Sư: “Ngày mai anh tới đón em đến đoàn phim.”
Lý Sư Sư quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Hôm nay chúng ta về đoàn làm phim đi.”
Bánh Bao ngạc nhiên: “Sao mọi người đều phải đi?”
Lý Sư Sư cười nói: “Bọn em sẽ quay lại, nhưng tối nay phải nhường cho chị dâu và anh trai.”
Tần Thủy Hoàng cũng nói: “Nhợ lưu chộ cho anh hị.”
Kỳ thật lúc tôi mua nhà cũng vô thức tính cả tổ năm người vào. Bánh Bao thì khỏi phải nói, vừa rồi vẫn thảo luận với tôi xem ai ở phòng nào, thái độ với cuộc sống của Bánh Bao luôn qua loa, chỉ cần náo nhiệt thì cao hứng, trước kia không có tiền thì nghèo vẫn vui vẻ, giờ thì có tiền, cô ấy thấy chả có lí do gì để mọi người tách ra. Kỳ thật tôi là ông chủ một gia đình, an bài như vậy có vẻ không thích hợp, dù sao chẳng phải là do không là người một nhà mà khó sống với nhau cả đời, nhưng tôi biết dù có muốn tiếp tục sống cuộc sống như vậy cũng không thể nào, bọn Kinh khờ cũng sắp kết thúc cuộc sống rồi....
Tiễn khách đi, Bánh Bao làm việc mà một tân nương Trung Quốc truyền thống phải làm - cô ấy vô cùng thẹn thùng... đi bóc phong bì.
Ngô Dụng đem tới hai thùng tiền lớn, nhìn qua cũng phải một hai trăm vạn, cơ hồ không thể đếm hết được, cũng may có danh sách. Tôi lấy cái máy tính, trước tiên cộng qua số tiền trên danh sách, tổng cộng là 150 vạn.
Bánh Bao ngơ ngác nhìn số tiền này, lầm bầm: “Tiền đâu mà nhiều thế, cho dù tới ăn cơm, mỗi người tặng 200 thì cũng chưa tới 50 vạn.”
Cô ấy nhìn danh sách, giật mình: “Có chút thân thích mừng hơn 200, nhưng thế không đúng. A, Lão Hổ một người đã mừng 5 vạn (50 000), Phượng Phượng một vạn, oa, Hách lão bản của anh.”
Tôi biết Hách lão bản là đáp lễ, vốn ông ấy phải cho tôi 10% số đòi được.
Bánh Bao lại lật sang trang khác bỗng hỏi: “Ồ? Cái này...”
Tôi hỏi: “Sao thế?”
Bánh Bao chỉ vào một cái tên trên danh sách: “Người này cũng mừng 5 vạn. Nhưng không lưu lại tên.”
Tôi cười nói: “Bạn tốt nào lại không lưu danh nhỉ?” Tôi lấy danh sách nhìn lại, thấy số tiền mặt 5 vạn không có tên cụ thể, chỉ viết một cái: “Trên tầng cao chịu ân nhân, chúc Tiểu Cường tân hôn khoái nhạc”, Bánh Bao nói: “Tầng cao? Trên lầu nhà ta còn có người ở sao?”
Tôi nghĩ ngợi một chút, vỗ đùi nói: “Anh biết là ai rồi. Anh còn cứu nó một mạng.”
Tôi nhớ rõ có lần tôi cùng Hạng Vũ, Lý Sư Sư đi thăm ông của Trương Băng, trên đường gặp một anh bạn muốn nhảy lầu, tôi dùng đọc tâm thuật khuyên ngăn anh ta bình tĩnh lại. Lúc ấy anh ta cho tôi một số điện thoại nhưng tôi chẳng để trong lòng, sau đó cũng không biết vứt đâu mất, không ngờ hôm nay chúng tôi kết hôn anh ấy lại lặng yên tới.
Bánh Bao nghe tôi nói, kinh ngạc: “Anh còn có sự tích anh hùng thế sao?”
Bánh Bao tiện tay lật danh sách, bỗng kinh ngạc chỉ vào một tên người: “Hà Thiên Đậu là ai, tặng 20 vạn.”
Tôi lo lắng, đoạt lấy danh sách, thấy trên đó viết rõ ràng: “Hà Thiên Đậu 20 vạn.”
Tôi vội vàng gọi điện cho Ngô Dụng, anh ấy trả lời là: Không nhớ rõ. Hôm nay bốn người giúp tôi thu lễ đều biết tên người này. Bàng Vạn Xuân cùng Lệ Thiên thậm chí còn gặp bản thân lão, nói một cách đại khái Hà Thiên Đậu cũng không có lộ diện, tiền mừng thừa dịp loạn nhét vào. Việc nhỏ đó tự nhiên không làm khó được lão, nhưng điều tức tối là cơ hồ mình đã quên lão đi rồi lão lại hiện ra, điều này lại khiến tôi lo lắng.
Bánh Bao hỏi: “Người này có quan hệ gì với anh, vì sao mừng nhiều thế?”
Tôi chỉ đành thuận miệng nói: “Bằng hữu trên thương trường, sau này anh sẽ giới thiệu với em.”
Bánh Bao lại lật danh sách nhìn xem: “Em vừa nghĩ lại, những bằng hữu của anh dường như nhiều người trước đây em cũng chưa gặp qua, tựa hồ từ trên trời rơi xuống.” Nói quá đúng. (Chuẩn CMNR)
Bánh Bao ngồi trên ghế sô pha, chất vấn tôi: “Ngoài trừ bán rượu, còn có chuyện gì mà em không biết, đều nói hết đi.”
Tôi cười he he: “Nào có, chẳng phải hai ta ngày ngày ở chung, anh sao giấu em chuyện gì được?”
“Thật?” Bánh Bao giương mắt nhìn tôi, con mắt lộ rõ vẻ nhạy cảm hiếm có: “Cho anh một cơ hội nữa để nói chuyện thẳng thắn.”
Tôi lo lắng, chẳng lẽ cô ấy phát hiện ra dấu vết gì?
Bánh Bao chỉ vào mũi tôi quát hỏi: “Nói, cái nhà này mua lâu như vậy anh có dẫn người nào khác tới đây không? Người đó rốt cục có quan hệ gì với anh? Là nam hay nữ?”
Tôi: “....”
Tôi không nói gì, đơn giản ôm lấy Bánh Bao đưa lên phòng ngủ: “Mang hay không mang phụ nữ tới, lão tử cho mụ nhìn xem “hàng tồn kho” của lão tử là minh bạch thôi.”
Bánh Bao giãy dụa: “Mịa kiếp, sao ông giống tên lưu manh thế, làm bao nhiêu năm rồi...”
Chúng tôi vào phòng ngủ, không bao lâu sau tôi hô: “Mịa ơi, sao em giống tên lưu manh thế, chúng ta đã làm thế bao nhiêu năm...”
Đêm đó, chúng tôi thức rất khuya, tiến nhành một lần linh hồn thâm nhập vô cùng sâu, thân thể cùng thân thể đối thoại - đương nhiên là cái sau nhiều hơn chút ít.
Ngày thứ hai, tôi vừa mở mắt đã thấy ánh mặt trời xuyên khe cửa chiếu vào, bụi bay trong không khí chầm chậm, trần nhà cao cao, tôi nghĩ, tôi đã có một cuộc sống hạnh phúc.
Tôi quay đầu nhìn Bánh Bao, thấy cô ấy nhắm mắt, da mắt chuyển liên tục, tôi biết cô ấy đã sớm tỉnh, khẽ đạp nhẹ cô ấy: “Sao hôm nay em không đi làm?”
Bánh Bao vẫn không muốn mở mắt, khóe môi mỉm cười: “Người đàn ông của em là phú ông, chẳng lẽ còn muốn em đi làm tiếp viên ở cửa hàng?”
Nhìn xem, nhập gia tùy tục, cô ấy sa đọa thật nhanh hả?
Tôi không chịu tha, tiếp tục lay cô ấy: “Không được, hôm nay em phải đi.”
Bánh Bao bất mãn đẩy lại: “Vì sao?”
Tôi nói: “Nào có chuyện ngày đầu đi làm chủ lại tự khoắng công của mình?”
Bánh Bao mở choàng mắt: “Anh nói cái gì?”
“Cửa hàng bánh bao của bọn em ông chủ Hồ đã bán cho anh rồi, giờ em mới là chưởng quầy, mau đi đi, nhân viên của em đang chờ em đó.”
Bánh Bao sửng sốt nhìn tôi, khi cô ấy nhận thấy tôi không nói đùa, vội vàng mặc quần áo, vừa mặc vừa tự nhủ: “Em biết là anh không để em nhàn rỗi, em phải chạy nhanh, nếu không để người ta nói kênh kiệu là không được.” Bánh Bao bỗng ngừng lại, hỏi tôi: “Em gặp họ thế nào, trước kia đều là người làm thuê, giờ thành chủ rồi, cảm giác không cùng loại.”
Tôi không nói gì, cứ tưởng đầu óc cô ấy đơn giản, nhưng tôi phải thừa nhận, đúng là tôi còn không hiểu được lối suy nghĩ của cô ấy, làm ông chủ thì không thể liên hệ với người ta sao? Tôi đành nói: “Em có thể tăng lương cho họ.”
Bánh Bao gật đầu thật mạnh, lập tức cười ha hả: “May mắn em làm tiếp tân, lại tuyển một người thì dễ, em mà làm trong bếp thì khó rồi.”
Tôi bó tay.
Bánh Bao vừa mặc áo ngoài vừa hỏi tôi: “Chúng ta đi mấy chuyến xe bus mới tới cửa hàng bánh bao?”
Tôi: “...cứ đi đi đã, lúc rảnh anh dẫn em đi mua một con xế.”
Bánh Bao ra ngoài, bỗng nói: “Chiếc xe dưới nhà là sao, sao lại dừng ở cửa nhà chúng ta?”
Tôi vạch một khe cửa nhỏ nhìn ra, quả nhiên, là một chiếc Ferrari màu đỏ chót đang lẳng lặng đậu ở đó.
Lạ nhỉ, nhà ở chỗ này đều có gara, sao lại đỗ xe trước cửa nhà mình? Bánh Bao nói: “Có thể là trong đám hôm qua tới có người quên lái về không?”
Tôi phì cười, nếu thật vậy, người này còn hồ đồ hơn cả Bánh Bao rồi.
Chợt điện thoại vang lên, tiếng Lý Sư Sư cười khanh khách vang lên: “Chị dâu, anh trai ngủ ngon không? Có thấy cái xe trước cửa không?”
Tôi tức cười: “Là bọn em mang tới hả? Nhanh lái về đi, may mắn gặp phải anh không nhặt của rơi, nếu không đã sớm chuyển xe em vào gara rồi.”
Lý Sư Sư cười: “Thì đó vốn là Thiếu Viêm lấy đó làm quà mừng tặng cho hai người, nhưng cụ thể là cho chị Bánh Bao, chìa khóa ở trên bàn trà dưới lầu đó.
Bánh Bao nghe bọn tôi nói chuyện, chạy vội ra, chốc lát đã xuất hiện trên bãi cỏ, cô ấy đi tới cạnh xe lấy chìa khóa mở cửa, nhanh chóng lái xe rời đi tiểu khu. Xem bộ dạng thoải mái ưu nhã, tuyệt đối là hàng chuẩn, giá tiền sao? Thứ Kim Thiếu Viêm mua thì chả bao giờ xem giá tiền, nhưng tuyệt đối cũng chẳng rẻ.
Bởi vậy, chiếc xế làm cô nàng động lòng, hôm nay lại trở nên xa hoa dâm dật vậy sao? Xem ra biệt thự danh xe đã khiến Bánh Bao vô cùng vui sướng, lần sau còn muốn khiến cô ấy la to, ngoại trừ trên giường, chỉ có thể là để cô ấy xuất hiện tại hiện trường tuyển cử Tổng Thống Mỹ thôi.
Tôi dùng giọng điệu lãnh đạo nói với cô bé: “Tốt, cô với Trấn Giang cũng đi nghỉ sớm đi.”
Đồng Viện đỏ mặt, miệng hậm hừ trách tôi.
Chúng tôi tiễn mọi người ra cửa, Kim Thiếu Viêm nói với Lý Sư Sư: “Ngày mai anh tới đón em đến đoàn phim.”
Lý Sư Sư quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Hôm nay chúng ta về đoàn làm phim đi.”
Bánh Bao ngạc nhiên: “Sao mọi người đều phải đi?”
Lý Sư Sư cười nói: “Bọn em sẽ quay lại, nhưng tối nay phải nhường cho chị dâu và anh trai.”
Tần Thủy Hoàng cũng nói: “Nhợ lưu chộ cho anh hị.”
Kỳ thật lúc tôi mua nhà cũng vô thức tính cả tổ năm người vào. Bánh Bao thì khỏi phải nói, vừa rồi vẫn thảo luận với tôi xem ai ở phòng nào, thái độ với cuộc sống của Bánh Bao luôn qua loa, chỉ cần náo nhiệt thì cao hứng, trước kia không có tiền thì nghèo vẫn vui vẻ, giờ thì có tiền, cô ấy thấy chả có lí do gì để mọi người tách ra. Kỳ thật tôi là ông chủ một gia đình, an bài như vậy có vẻ không thích hợp, dù sao chẳng phải là do không là người một nhà mà khó sống với nhau cả đời, nhưng tôi biết dù có muốn tiếp tục sống cuộc sống như vậy cũng không thể nào, bọn Kinh khờ cũng sắp kết thúc cuộc sống rồi....
Tiễn khách đi, Bánh Bao làm việc mà một tân nương Trung Quốc truyền thống phải làm - cô ấy vô cùng thẹn thùng... đi bóc phong bì.
Ngô Dụng đem tới hai thùng tiền lớn, nhìn qua cũng phải một hai trăm vạn, cơ hồ không thể đếm hết được, cũng may có danh sách. Tôi lấy cái máy tính, trước tiên cộng qua số tiền trên danh sách, tổng cộng là 150 vạn.
Bánh Bao ngơ ngác nhìn số tiền này, lầm bầm: “Tiền đâu mà nhiều thế, cho dù tới ăn cơm, mỗi người tặng 200 thì cũng chưa tới 50 vạn.”
Cô ấy nhìn danh sách, giật mình: “Có chút thân thích mừng hơn 200, nhưng thế không đúng. A, Lão Hổ một người đã mừng 5 vạn (50 000), Phượng Phượng một vạn, oa, Hách lão bản của anh.”
Tôi biết Hách lão bản là đáp lễ, vốn ông ấy phải cho tôi 10% số đòi được.
Bánh Bao lại lật sang trang khác bỗng hỏi: “Ồ? Cái này...”
Tôi hỏi: “Sao thế?”
Bánh Bao chỉ vào một cái tên trên danh sách: “Người này cũng mừng 5 vạn. Nhưng không lưu lại tên.”
Tôi cười nói: “Bạn tốt nào lại không lưu danh nhỉ?” Tôi lấy danh sách nhìn lại, thấy số tiền mặt 5 vạn không có tên cụ thể, chỉ viết một cái: “Trên tầng cao chịu ân nhân, chúc Tiểu Cường tân hôn khoái nhạc”, Bánh Bao nói: “Tầng cao? Trên lầu nhà ta còn có người ở sao?”
Tôi nghĩ ngợi một chút, vỗ đùi nói: “Anh biết là ai rồi. Anh còn cứu nó một mạng.”
Tôi nhớ rõ có lần tôi cùng Hạng Vũ, Lý Sư Sư đi thăm ông của Trương Băng, trên đường gặp một anh bạn muốn nhảy lầu, tôi dùng đọc tâm thuật khuyên ngăn anh ta bình tĩnh lại. Lúc ấy anh ta cho tôi một số điện thoại nhưng tôi chẳng để trong lòng, sau đó cũng không biết vứt đâu mất, không ngờ hôm nay chúng tôi kết hôn anh ấy lại lặng yên tới.
Bánh Bao nghe tôi nói, kinh ngạc: “Anh còn có sự tích anh hùng thế sao?”
Bánh Bao tiện tay lật danh sách, bỗng kinh ngạc chỉ vào một tên người: “Hà Thiên Đậu là ai, tặng 20 vạn.”
Tôi lo lắng, đoạt lấy danh sách, thấy trên đó viết rõ ràng: “Hà Thiên Đậu 20 vạn.”
Tôi vội vàng gọi điện cho Ngô Dụng, anh ấy trả lời là: Không nhớ rõ. Hôm nay bốn người giúp tôi thu lễ đều biết tên người này. Bàng Vạn Xuân cùng Lệ Thiên thậm chí còn gặp bản thân lão, nói một cách đại khái Hà Thiên Đậu cũng không có lộ diện, tiền mừng thừa dịp loạn nhét vào. Việc nhỏ đó tự nhiên không làm khó được lão, nhưng điều tức tối là cơ hồ mình đã quên lão đi rồi lão lại hiện ra, điều này lại khiến tôi lo lắng.
Bánh Bao hỏi: “Người này có quan hệ gì với anh, vì sao mừng nhiều thế?”
Tôi chỉ đành thuận miệng nói: “Bằng hữu trên thương trường, sau này anh sẽ giới thiệu với em.”
Bánh Bao lại lật danh sách nhìn xem: “Em vừa nghĩ lại, những bằng hữu của anh dường như nhiều người trước đây em cũng chưa gặp qua, tựa hồ từ trên trời rơi xuống.” Nói quá đúng. (Chuẩn CMNR)
Bánh Bao ngồi trên ghế sô pha, chất vấn tôi: “Ngoài trừ bán rượu, còn có chuyện gì mà em không biết, đều nói hết đi.”
Tôi cười he he: “Nào có, chẳng phải hai ta ngày ngày ở chung, anh sao giấu em chuyện gì được?”
“Thật?” Bánh Bao giương mắt nhìn tôi, con mắt lộ rõ vẻ nhạy cảm hiếm có: “Cho anh một cơ hội nữa để nói chuyện thẳng thắn.”
Tôi lo lắng, chẳng lẽ cô ấy phát hiện ra dấu vết gì?
Bánh Bao chỉ vào mũi tôi quát hỏi: “Nói, cái nhà này mua lâu như vậy anh có dẫn người nào khác tới đây không? Người đó rốt cục có quan hệ gì với anh? Là nam hay nữ?”
Tôi: “....”
Tôi không nói gì, đơn giản ôm lấy Bánh Bao đưa lên phòng ngủ: “Mang hay không mang phụ nữ tới, lão tử cho mụ nhìn xem “hàng tồn kho” của lão tử là minh bạch thôi.”
Bánh Bao giãy dụa: “Mịa kiếp, sao ông giống tên lưu manh thế, làm bao nhiêu năm rồi...”
Chúng tôi vào phòng ngủ, không bao lâu sau tôi hô: “Mịa ơi, sao em giống tên lưu manh thế, chúng ta đã làm thế bao nhiêu năm...”
Đêm đó, chúng tôi thức rất khuya, tiến nhành một lần linh hồn thâm nhập vô cùng sâu, thân thể cùng thân thể đối thoại - đương nhiên là cái sau nhiều hơn chút ít.
Ngày thứ hai, tôi vừa mở mắt đã thấy ánh mặt trời xuyên khe cửa chiếu vào, bụi bay trong không khí chầm chậm, trần nhà cao cao, tôi nghĩ, tôi đã có một cuộc sống hạnh phúc.
Tôi quay đầu nhìn Bánh Bao, thấy cô ấy nhắm mắt, da mắt chuyển liên tục, tôi biết cô ấy đã sớm tỉnh, khẽ đạp nhẹ cô ấy: “Sao hôm nay em không đi làm?”
Bánh Bao vẫn không muốn mở mắt, khóe môi mỉm cười: “Người đàn ông của em là phú ông, chẳng lẽ còn muốn em đi làm tiếp viên ở cửa hàng?”
Nhìn xem, nhập gia tùy tục, cô ấy sa đọa thật nhanh hả?
Tôi không chịu tha, tiếp tục lay cô ấy: “Không được, hôm nay em phải đi.”
Bánh Bao bất mãn đẩy lại: “Vì sao?”
Tôi nói: “Nào có chuyện ngày đầu đi làm chủ lại tự khoắng công của mình?”
Bánh Bao mở choàng mắt: “Anh nói cái gì?”
“Cửa hàng bánh bao của bọn em ông chủ Hồ đã bán cho anh rồi, giờ em mới là chưởng quầy, mau đi đi, nhân viên của em đang chờ em đó.”
Bánh Bao sửng sốt nhìn tôi, khi cô ấy nhận thấy tôi không nói đùa, vội vàng mặc quần áo, vừa mặc vừa tự nhủ: “Em biết là anh không để em nhàn rỗi, em phải chạy nhanh, nếu không để người ta nói kênh kiệu là không được.” Bánh Bao bỗng ngừng lại, hỏi tôi: “Em gặp họ thế nào, trước kia đều là người làm thuê, giờ thành chủ rồi, cảm giác không cùng loại.”
Tôi không nói gì, cứ tưởng đầu óc cô ấy đơn giản, nhưng tôi phải thừa nhận, đúng là tôi còn không hiểu được lối suy nghĩ của cô ấy, làm ông chủ thì không thể liên hệ với người ta sao? Tôi đành nói: “Em có thể tăng lương cho họ.”
Bánh Bao gật đầu thật mạnh, lập tức cười ha hả: “May mắn em làm tiếp tân, lại tuyển một người thì dễ, em mà làm trong bếp thì khó rồi.”
Tôi bó tay.
Bánh Bao vừa mặc áo ngoài vừa hỏi tôi: “Chúng ta đi mấy chuyến xe bus mới tới cửa hàng bánh bao?”
Tôi: “...cứ đi đi đã, lúc rảnh anh dẫn em đi mua một con xế.”
Bánh Bao ra ngoài, bỗng nói: “Chiếc xe dưới nhà là sao, sao lại dừng ở cửa nhà chúng ta?”
Tôi vạch một khe cửa nhỏ nhìn ra, quả nhiên, là một chiếc Ferrari màu đỏ chót đang lẳng lặng đậu ở đó.
Lạ nhỉ, nhà ở chỗ này đều có gara, sao lại đỗ xe trước cửa nhà mình? Bánh Bao nói: “Có thể là trong đám hôm qua tới có người quên lái về không?”
Tôi phì cười, nếu thật vậy, người này còn hồ đồ hơn cả Bánh Bao rồi.
Chợt điện thoại vang lên, tiếng Lý Sư Sư cười khanh khách vang lên: “Chị dâu, anh trai ngủ ngon không? Có thấy cái xe trước cửa không?”
Tôi tức cười: “Là bọn em mang tới hả? Nhanh lái về đi, may mắn gặp phải anh không nhặt của rơi, nếu không đã sớm chuyển xe em vào gara rồi.”
Lý Sư Sư cười: “Thì đó vốn là Thiếu Viêm lấy đó làm quà mừng tặng cho hai người, nhưng cụ thể là cho chị Bánh Bao, chìa khóa ở trên bàn trà dưới lầu đó.
Bánh Bao nghe bọn tôi nói chuyện, chạy vội ra, chốc lát đã xuất hiện trên bãi cỏ, cô ấy đi tới cạnh xe lấy chìa khóa mở cửa, nhanh chóng lái xe rời đi tiểu khu. Xem bộ dạng thoải mái ưu nhã, tuyệt đối là hàng chuẩn, giá tiền sao? Thứ Kim Thiếu Viêm mua thì chả bao giờ xem giá tiền, nhưng tuyệt đối cũng chẳng rẻ.
Bởi vậy, chiếc xế làm cô nàng động lòng, hôm nay lại trở nên xa hoa dâm dật vậy sao? Xem ra biệt thự danh xe đã khiến Bánh Bao vô cùng vui sướng, lần sau còn muốn khiến cô ấy la to, ngoại trừ trên giường, chỉ có thể là để cô ấy xuất hiện tại hiện trường tuyển cử Tổng Thống Mỹ thôi.
/434
|