Mọi người cười ầm ỹ, tôi lần đầu tiên triệu tập hội nghị quy mô lớn, các anh hùng danh sĩ của các lĩnh vực, các triều đại đều có mặt dự thính, mặc dù vì nguyên nhân đặc thù Lưu Bang, Lý Sư Sư, Quan Vũ, Lý Bạch cùng Liễu Hạ không thể có mặt, nhưng quy mô đã là lớn chưa từng có. Còn về Tần Cối, mặc dù chỉ cách chúng tôi nửa bước thôi, nhưng lo lắng tới vấn đề hài hòa nên tôi không dám thông tri lão - Từ Đắc Long cùng hai chiến sĩ ngồi theo đúng tiêu chuẩn quân đội ngay phía dưới.
Trước lúc hội nghị bắt đầu, có rất nhiều người đã thông báo tính danh, trong hội trường khắp nơi vang lên “Ai da, nguyên lai là ngài à”, “A, tôi bình sinh ngưỡng mộ ngài” điển hình nhất là Thánh Thủ Thư Sinh Tiêu Nhượng kéo tay Vương Hi Chi không chịu bỏ, còn có An Đạo Toàn vô cùng cung kính đuổi theo bên cạnh Biển Thước, Hoa Đà.
Tôi gân cổ lên gào, nhìn xem bên dưới ồn ào, thật không biết nên nói gì. Cuối cùng tôi cầm micro kêu “Ây, ây.” Phía dưới dần dần im lặng, nhìn các hào kiệt trong hội trường, tôi cảm thấy hơi khó xử: “Vậy tôi nên nói theo triều đại hay là theo thứ tự tới đây trước sau?”
Trương Thuận kêu lên: “Cái gì mà theo thú tự, cứ từ trước tới sau, mọi người tự giới thiệu, Tiểu Cường bổ sung.” Mọi người đều gật đầu phụ họa: “Đúng, đúng, đúng, mọi người tụ hội một chỗ không có gì mà trước sau, cứ từ trước tới sau đi.”
Tôi nghĩ cũng phải: “Vậy lần lượt nhé, niên đại trước sau mọi người không cần so đo.” Mọi người đồng loạt gật đầu ủng hộ.
Tôi nhìn lại ngồi đầu tiên, dở khóc dở cười - người thứ nhất là Triệu mặt trắng, kỳ thật tôi sớm đã thấy nó, nhưng cũng chẳng muốn nó tránh đi, thứ nhất nó đi thì Kinh Kha cũng không ở. Thứ hai nó là một thằng ngốc thì tiết lộ được cái gì?
Tôi chỉ Triệu mặt trắng rất mất tự nhiên nói: “Đây là...vị này là hàng xóm của tôi, nó không tính, kế tiếp, anh Kha anh giới thiệu đi.”
Nào biết Triệu mặt trắng bình thường ngơ ngơ ngác ngác, lúc này lại ngược lại hiểu chuyện, nó chậm rãi đứng lên, xoay người qua nhìn lại, thản nhiên nói: “Các vị có thể gọi tôi là Tiểu Triệu.” Sau đó chậm rãi ngồi xuống, mọi người đang cảm thấy khó hiểu. Triệu mặt trắng bỗng cười hì hì, cùng Kinh khờ kích chưởng tỏ vẻ chúc mừng, giống như một đôi trẻ nhỏ tinh quái. Mọi người đều chết lặng...
Tôi chống tay xuống bàn bàn suy yếu nói: “Kha tử, đến lượt anh.”
Kinh Kha nghe tôi gọi, vội tỏ ý bảo Triệu mặt trắng ngồi xuống, điều chỉnh lại vẻ mặt đứng lên nói: “Tôi là Kinh Kha.” Toàn trường đều vang lên tiếng hô nhỏ “Oa!”, thân phận của Kinh Kha cũng chỉ có các hảo hán đã từng ở chung mới biết. Tứ đại thiên vương, Phương Trấn Giang cùng các lão phu tử còn chưa biết. Vốn thấy anh ấy nửa ngốc nửa khờ nên mọi người đều nghĩ là một tên vô danh tiểu tốt, không ngờ lại là thiên cổ đệ nhất sát thủ, tất cả đều cảm thấy tiếc nuối, Kinh khờ ngồi xuống lại kích chưởng ăn mừng với Triệu mặt trắng...
Nhan Chân Khanh cách ghế bắt tay với Kinh Kha: “Kinh tráng sĩ, tam sinh hữu hạnh.” Vương Hi Chi cùng Liễu Công Quyền cũng muốn chạy tới nói chuyện với Kinh Kha, tôi vội nói: “Chú ý trật tự, muốn trò chuyện riêng thì chờ tan họp đã.” Các vị văn nhân tay trói gà không chặt, nhưng lúc nào cũng viết không ít văn chương về các vị thích khách, sát thủ, từ Tư Mã Thiên tới Lý Bạch, chưa ai viết ít tác phẩm về loại người này, ngược lại, bọn họ lại luôn tồn tại tâm tình bảy phần hận ba phần yêu đối với các vị đế vương, tâm tình thật mẫu thuẫn.
Vốn tôi chỉ nói đơn giản hai câu, nhưng mà nói nữa sẽ nhắc tới mâu thuẫn năm xưa giữa anh ấy và Chính béo, dù sao mọi người cũng đều biết anh ấy, vì thế tôi nói: “Vị tiếp theo.”
Ngồi bên Kinh Kha là Hạng Vũ, Hạng Vũ đứng lên, giản ý mà sâu xa báo danh: “Hạng Tịch tự Vũ.” Người biết anh ấy cũng ít hơn, mọi người đều nhiệt tình vỗ tay, tỏ vẻ kính ý với Bá Vương, chỉ có Tô Võ là hừ lạnh.
Kế tiếp chính là Hoa Mộc Lan, Mộc Lan gọn gàng ôm quyền, nói giõng dạc: “Tôi tên Hoa Mộc Lan, thật cao hứng nhận biết mọi người.” Lại là một loạt vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt, Hổ Tam Nương cùng Tú Tú thật tình ngưỡng mộ, vỗ tay to nhất. Tôi mỉm cười nói: “Vị này xem ra mọi người đều biết, đại phụ nhập ngũ. Vị tiếp theo...”
Tôi chưa dứt lời, Biển Thước đã bất mãn: “Cái gì mà mọi người đều biết, sao tôi không biết? Còn có vừa rồi Kinh Kha cùng Hạng Vũ làm gì? Đại phụ nhật ngũ là mang theo cha tham quân sao?”
Hỗ Tam Nương vừa nghe có người dám bất kính với Hoa Mộc Lan, lập tức không vui: “Người ta cõng bố đi học, lão thì có gì tốt, mang theo phụ thân đi tham quân – lão cũng muốn cảm động Trung Quốc sao? Lão cũng giỏi thật khi nghĩ ra thế đó.” Sáu đó nói với người bên cạnh: “Lão già kia là ai, đáng ghét.”
Điều này thật sự là nên trách tôi, tôi chỉ nghĩ Hoa Mộc Lan thay cha nhập ngũ là thiên cổ mỹ đàm, nên đã xem nhẹ: Mấy vị khách của tôi có ai không thiên cổ lưu danh”
Hơn nữa tôi cũng biết, lão già Biển Thước dù hơi cao ngạo, nhưng cũng không so đo ai coi trọng lão hay không, lão cũng chỉ đơn thuần là tò mò muốn biết, điều này cũng liên quan tới tinh thần học hỏi của một thầy thuốc, là lo lắng tới phương diện học thuật.
Tôi vội tỉ mỉ kể lại điển cố Hoa Mộc Lan thay cha nhập ngũ, cuối cùng kết thúc: “Mộc Lan tỷ 12 năm chịu không ít khổ cực, cuối cùng bị bệnh dạ dày, một lát nữa còn phải thỉnh Biển thần y xem qua.”
Biển Thước nghe sự tích Hoa Mộc Lan có vẻ vô cùng kích động, đứng lên nói: “Nha đầu, ta mà không trị tốt cho mi thì không có mặt mũi gặp người.” Hoa Đà phụ họa: “Không được còn có thể giải phẫu mà.” An Đạo Toàn vội nói: “Lưỡng vị tiền bối đừng trách tôi mạo muội, tôi từng theo quân lâu năm, cũng có vài phần nắm chắc trị bệnh này.” Biển Thước trầm ngâm: “Một lát ba chúng ta nhìn bệnh cho nha đầu kia rồi tính, tóm lại trị bệnh tốt là chủ.” Tam đại danh y cứ thế quyết định kế hoạch hội chuẩn cho Hoa Mộc Lan.
Hoa Mộc Lan cười thản nhiên: “Cảm ơn.”
Hổ Tam Nương nhìn thoáng qua lẩm bẩm nói: “Không thể tưởng tượng được lão già kia là một đại phu.”
Biển Thước ngồi sau Hổ Tam Nương nói: “Cô nương, tỳ khí của cô không tốt.”
Hổ Tam Nương nói: “Tỳ khí của tôi vốn không tốt, cũng chẳng phải một năm hai năm.”
Biển Thước nói: “Tôi nói là tỳ, khí, không phải là tỳ khí.”
Hổ Tam Nương: “...”
Ngồi bên Hoa Mộc Lan là Chính béo, tôi cất cao giọng: “Vị tiếp theo, là đệ nhất đế trong lịch sử Trung Quốc, Tần Thủy Hoàng, Doanh ca.”
Lại là một loạt tiếng kinh hô, Tú Tú che miệng: “Tần Thủy Hoàng là một tên béo sao?”
Hoa Vinh kéo lại: “Nhỏ giọng thôi, đừng để người ta nghe thấy.”
Nhưng mà mọi người đều nghe thấy rồi, Doanh ca đứng lên nhìn đôi tiểu tình lữ, chỉ vào Hoa Vinh cùng Tú Tú cười ha hả nói: “Chờ nọ tới tuội anh lại xem cọi, năm xưa ạnh cũng đẹp trai ngợi ngợi hị.” Mọi người cười phá lên, Tú Tú đỏ mặt dúi vào lòng Hoa Vinh.
Nhan Chân Khanh ngồi bên Tần Thủy Hoàng cũng không ngờ tên béo này là thiên cổ nhất đế, vừa rồi còn hứng thú bắt tay với Kinh Kha, cho nên lão Nhan ngượng ngùng cười với Tần Thủy Hoàng. Chính béo căn bản chẳng để tâm, bắt tay với lão Nhan.
Sau đó tôi tiếp tục giới thiệu, hết Nhan Chân Khanh tiếp đó là Ngô Tam Quế, tôi hơi khó xử, lão già này xú danh kinh thiên, mà hiện trường không ít người hiểu rõ lịch sử, Lệ Thiên cùng Bàng Vạn Xuân đều là phần tử trí thức, cho dù Vương Dần cùng Bảo Kim đều xuất thân công nhân sợ rằng cũng đã nghe qua tiếng xấu của đại hán gian Ngô Tam Quế. Tôi ở chung với lão Ngô vài ngày, nghĩ tới lão cũng không tệ, nhưng đôi khi cũng cực đoan, tính cách hơi mâu thuẫn. Đối với chuyện lão đã làm, dù đứng trước mặt trách lão lão cũng chẳng thỏa hiệp, nhưng nếu độ lượng với lão thì lão lại rất hối hận, cho nên tôi không muốn làm cho lão khó coi.
Tôi giới thiệu qua loa: “Vị này là...là Tam Ca của bọn tôi, he he, vị này vì phụ nữ của mình dẫn hơn 10 vạn huynh đệ cùng một tên họ Lý liều mạng.”
Quả nhiên, quần tình rung động, Tứ đại thiên vương góp lại nghi hoặc: “Đó có phải là Ngô Tam Quế không?”
Ngô Tam Quế đứng phắt dậy, nói lớn: “Lão phu chính là Ngô Tam Quế. Vì Trần Viên Viên đầu Lý phản Lý, sau đó hàng Thanh phản Thanh, hơn mười vạn người vì ta mà tử, Mãn nhân vì ta mà nhập quan.”
Vương Dần lườm lại: “Bọn tao chưa nói gì mày, mày hô to thế làm cái đệt gì?”
Tôi vội nói: “Đừng kích động, tất cả mọi người đừng kích động. Chuyện quá khứ không nói nữa, trong lịch sử thiếu gì chư vị ngồi đây đã làm vậy, nếu không thế sao có chúng ta hôm nay – tôi nói là vài vị sinh ở thế kỷ 20.”
Phương Trấn Giang gật đầu: “Đúng, Đồng Viện cũng là người Mãn mà.”
Hổ Tam Nương nghe được say mê, đứng bật đậy reo lên: “Ngô lão ca, anh quá tuyệt, em ủng hộ anh.” Ngô Tam Quế cười ha ha với cô ấy.
Tôi hết chỗ nói rồi, lão Ngô vì Trần Viên Viên dường như rất được phụ nữ thích, từ Hoa Mộc Lan tới Hổ Tam Nương, cho dù từ nhỏ được giáo dục phẩm đức là Tú Tú cũng nhìn Ngô Tam Quế với ánh mắt nồng nhiệt. Phụ nữ là loại động vật hành động theo cảm tính, chỉ cần đối xử tốt với cô ta, cô ta chẳng quan tâm bạn phản bội ai, làm chuyện gì xấu.
Tiếp đó tôi giới thiệu thuận lợi hơn, những người còn lại không đại nho cũng là hào kiệt, chủ yếu là, không có nhân vật nào mẫn cảm, bất quá dù là vậy, hội trường vẫn liên tục vang lên tiếng than sợ hãi cùng tiếng vỗ tay cắt đứt lời giới thiệu, các tiền bối danh nhân luôn được các khách hộ hậu nhận truy phong, mà bọn họ cũng nịnh nọt bọn tiểu bối, tôi cùng Tú Tú là đáng thương nhất, mấy người đang ngồi đều đã mấy ngàn tuổi, ít cũng mấy trăm, dù là vài vị sinh thập kỷ 70 cũng có thân phận khác.
Cuối cùng một vị tự giới thiệu là Tô Võ, lão nhân thực tự giác ngồi ở cuối cùng trong góc, khoác áo lông, cầm cái gậy, Tô hầu gia chẳng thích trao đổi với người, cũng có người tìm tới nói chuyện nhưng Tô hầu gia thật chẳng thú vị, căn bản chẳng ai có thể ngồi nói chuyện với lão quá 5 phút, dù cho mọi người đều tỏ ra kính nể với khí tiết của lão.
Đại hội đứt quãng nhưng kéo dài gần 3 giờ, cuối cùng mọi người tiếc nuối, khó khăn lắm mới hợp lại, bọn họ trong xã hội này cũng không có bằng hữu có thể nói chuyện thoải mái như vậy, tôi nói: “Nếu không tôi phái vài đại biểu lên nói vài câu?”
Mọi người quay sang nhìn nhau, đều ngượng ngập không muốn lên, cuối cùng đều cười hì hì. Phương Tịch nói: “Chú kêu bọn họ nói làm gì?” Anh ấy dù khôi phục trí nhớ kiếp trước, nhưng vẫn tự coi mình là người hiện đại.
Tôi nói: “Nói gì cũng được, tốt nhất nói như thế nào để ở chung với người hiện đại, trong vòng một năm mọi người không thể ở lì trong trường được, cho dù ở trong trường cũng phải quan hệ với người khác, nói tới đây tôi phải nhắc nhở mấy vị mời từ Singapore trở về, từ ngày mai bắt đầu phải tăng cường dạy học bọn nhỏ, dù sao đây là trường học, còn có mấy lão gia tử viết chữ vẽ tranh cũng đừng có chỉ lo việc mình, tập trung dạy con cháu chúng ta, những thứ các vị truyền lại tới đời nay đều mất hết, cứ tiếp tục như thế thì không ai thưởng thức tác phẩm của các vị đâu.”
Các lão nhân nghe vậy vã mồ hôi, liên tục gật đầu.
Tôi nhìn thoáng qua phía dưới, liền thấy Lý Tĩnh Thủy, thằng nhóc này giờ ăn mặc như một quan to ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, tôi chỉ nó: “Lý Tĩnh Thủy, lên nói vài câu.”
Lý Tĩnh Thủy ngạc nhiên: “Vì sao là em?”
Tôi nói: “Thằng nhóc mi ăn mực còn thế kỷ 21 hơn cả anh mày, không chọn mày chọn ai?
Lý Tĩnh Thủy cũng không từ chối, bước lên đài, lúc đi qua bên tôi, tôi căn dặn: “Nói chút nhận thức tâm đắc, làm cho mọi người mới tới thoải mái khoan khoái vào.”
Lý Tĩnh Thủy đứng trên đài nhìn phía dưới, con mắt nóng chảy, chậm rãi nói: “Lúc mới tới, tôi cũng giống các vị, cảm thấy mê mang thất lạc, không thể hòa nhập, trong mắt đều là những thứ quang mang rực rõ, tôi như bị người ta vứt bỏ, không phải tôi không rõ, nhưng thế giới này biến hóa quá nhanh...”
Tôi nghe ý nó cũng chưa thể động gì, ngồi dưới nhân cơ hội uống vài ngụm nước, tôi thật chưa từng nói nhiều như vậy, vốn muốn để Lý Sư Sư lên nói nhưng không ngờ tôi lại phải làm trước, tôi uống trà, quay lại nhìn thoáng qua các khách hộ đầy ắp, một loại cảm giác vui sướng sinh ra trong lòng. Xưng huynh gọi đệ với các vị hoàng đế cùng bọn thổ phỉ cũng không có gì, điều khó làm hơn là để Tần Thủy Hoàng cùng Kinh Kha ngồi chung một chỗ, để hảo hán Lương Sơn cùng Tứ đại thiên vương của Phương Tịch cùng ngồi chung phòng hội nghị, điều càng khó là tôi còn ngồi ở hàng ghế đầu...
Mọi người hiện tại nhìn nhau coi như quen biết, mặc kệ trước kia có nghe nói qua hay không, có phải cùng nghề hay không cũng bắt đầu nói chuyện, Nhan Chân Khanh tìm cơ hội hỏi Kinh khờ tình cảnh khi đó, Ngô Đạo Tử cầm cái tờ giấy lại muốn vẽ, đại khái muốn trở lại khí khái xưa kia ngồi vẽ tranh.
Bất quá đại bộ phận bị bài diễn thuyết của Lý Tĩnh Thủy hấp dẫn, vốn cậu ấy cũng là khách hộ tới đây, rất nhiều kinh nghiệm cũng rất tương tự với các vị đang ngồi đây, thường thường câu đầu tiên là khiến mọi người cười hiểu ý, cuối cùng Lý Tĩnh Thủy khẳng khái nói: “Cho nên, chúng ta tuyệt không nên buông bỏ, tuyệt không nản chí, đã là chúng ta tuyển chọn, phải vượt lên phía trước tiếp tục sáng tạo kỳ tích - thế giới sẽ vì chúng ta mà thay đổi, cảm ơn.”
Phía dưới vỗ tay như sấm, rất nhiều người hưng phấn đứng cả lên, ngay cả Hạng Vũ cũng nói: “Thằng nhóc này nói hay lắm.”
Tôi cũng “Ừ” rồi vỗ tay: “Chắc chắn lúc trước thằng nhóc này từng bán hàng đa cấp.”
Trước lúc hội nghị bắt đầu, có rất nhiều người đã thông báo tính danh, trong hội trường khắp nơi vang lên “Ai da, nguyên lai là ngài à”, “A, tôi bình sinh ngưỡng mộ ngài” điển hình nhất là Thánh Thủ Thư Sinh Tiêu Nhượng kéo tay Vương Hi Chi không chịu bỏ, còn có An Đạo Toàn vô cùng cung kính đuổi theo bên cạnh Biển Thước, Hoa Đà.
Tôi gân cổ lên gào, nhìn xem bên dưới ồn ào, thật không biết nên nói gì. Cuối cùng tôi cầm micro kêu “Ây, ây.” Phía dưới dần dần im lặng, nhìn các hào kiệt trong hội trường, tôi cảm thấy hơi khó xử: “Vậy tôi nên nói theo triều đại hay là theo thứ tự tới đây trước sau?”
Trương Thuận kêu lên: “Cái gì mà theo thú tự, cứ từ trước tới sau, mọi người tự giới thiệu, Tiểu Cường bổ sung.” Mọi người đều gật đầu phụ họa: “Đúng, đúng, đúng, mọi người tụ hội một chỗ không có gì mà trước sau, cứ từ trước tới sau đi.”
Tôi nghĩ cũng phải: “Vậy lần lượt nhé, niên đại trước sau mọi người không cần so đo.” Mọi người đồng loạt gật đầu ủng hộ.
Tôi nhìn lại ngồi đầu tiên, dở khóc dở cười - người thứ nhất là Triệu mặt trắng, kỳ thật tôi sớm đã thấy nó, nhưng cũng chẳng muốn nó tránh đi, thứ nhất nó đi thì Kinh Kha cũng không ở. Thứ hai nó là một thằng ngốc thì tiết lộ được cái gì?
Tôi chỉ Triệu mặt trắng rất mất tự nhiên nói: “Đây là...vị này là hàng xóm của tôi, nó không tính, kế tiếp, anh Kha anh giới thiệu đi.”
Nào biết Triệu mặt trắng bình thường ngơ ngơ ngác ngác, lúc này lại ngược lại hiểu chuyện, nó chậm rãi đứng lên, xoay người qua nhìn lại, thản nhiên nói: “Các vị có thể gọi tôi là Tiểu Triệu.” Sau đó chậm rãi ngồi xuống, mọi người đang cảm thấy khó hiểu. Triệu mặt trắng bỗng cười hì hì, cùng Kinh khờ kích chưởng tỏ vẻ chúc mừng, giống như một đôi trẻ nhỏ tinh quái. Mọi người đều chết lặng...
Tôi chống tay xuống bàn bàn suy yếu nói: “Kha tử, đến lượt anh.”
Kinh Kha nghe tôi gọi, vội tỏ ý bảo Triệu mặt trắng ngồi xuống, điều chỉnh lại vẻ mặt đứng lên nói: “Tôi là Kinh Kha.” Toàn trường đều vang lên tiếng hô nhỏ “Oa!”, thân phận của Kinh Kha cũng chỉ có các hảo hán đã từng ở chung mới biết. Tứ đại thiên vương, Phương Trấn Giang cùng các lão phu tử còn chưa biết. Vốn thấy anh ấy nửa ngốc nửa khờ nên mọi người đều nghĩ là một tên vô danh tiểu tốt, không ngờ lại là thiên cổ đệ nhất sát thủ, tất cả đều cảm thấy tiếc nuối, Kinh khờ ngồi xuống lại kích chưởng ăn mừng với Triệu mặt trắng...
Nhan Chân Khanh cách ghế bắt tay với Kinh Kha: “Kinh tráng sĩ, tam sinh hữu hạnh.” Vương Hi Chi cùng Liễu Công Quyền cũng muốn chạy tới nói chuyện với Kinh Kha, tôi vội nói: “Chú ý trật tự, muốn trò chuyện riêng thì chờ tan họp đã.” Các vị văn nhân tay trói gà không chặt, nhưng lúc nào cũng viết không ít văn chương về các vị thích khách, sát thủ, từ Tư Mã Thiên tới Lý Bạch, chưa ai viết ít tác phẩm về loại người này, ngược lại, bọn họ lại luôn tồn tại tâm tình bảy phần hận ba phần yêu đối với các vị đế vương, tâm tình thật mẫu thuẫn.
Vốn tôi chỉ nói đơn giản hai câu, nhưng mà nói nữa sẽ nhắc tới mâu thuẫn năm xưa giữa anh ấy và Chính béo, dù sao mọi người cũng đều biết anh ấy, vì thế tôi nói: “Vị tiếp theo.”
Ngồi bên Kinh Kha là Hạng Vũ, Hạng Vũ đứng lên, giản ý mà sâu xa báo danh: “Hạng Tịch tự Vũ.” Người biết anh ấy cũng ít hơn, mọi người đều nhiệt tình vỗ tay, tỏ vẻ kính ý với Bá Vương, chỉ có Tô Võ là hừ lạnh.
Kế tiếp chính là Hoa Mộc Lan, Mộc Lan gọn gàng ôm quyền, nói giõng dạc: “Tôi tên Hoa Mộc Lan, thật cao hứng nhận biết mọi người.” Lại là một loạt vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt, Hổ Tam Nương cùng Tú Tú thật tình ngưỡng mộ, vỗ tay to nhất. Tôi mỉm cười nói: “Vị này xem ra mọi người đều biết, đại phụ nhập ngũ. Vị tiếp theo...”
Tôi chưa dứt lời, Biển Thước đã bất mãn: “Cái gì mà mọi người đều biết, sao tôi không biết? Còn có vừa rồi Kinh Kha cùng Hạng Vũ làm gì? Đại phụ nhật ngũ là mang theo cha tham quân sao?”
Hỗ Tam Nương vừa nghe có người dám bất kính với Hoa Mộc Lan, lập tức không vui: “Người ta cõng bố đi học, lão thì có gì tốt, mang theo phụ thân đi tham quân – lão cũng muốn cảm động Trung Quốc sao? Lão cũng giỏi thật khi nghĩ ra thế đó.” Sáu đó nói với người bên cạnh: “Lão già kia là ai, đáng ghét.”
Điều này thật sự là nên trách tôi, tôi chỉ nghĩ Hoa Mộc Lan thay cha nhập ngũ là thiên cổ mỹ đàm, nên đã xem nhẹ: Mấy vị khách của tôi có ai không thiên cổ lưu danh”
Hơn nữa tôi cũng biết, lão già Biển Thước dù hơi cao ngạo, nhưng cũng không so đo ai coi trọng lão hay không, lão cũng chỉ đơn thuần là tò mò muốn biết, điều này cũng liên quan tới tinh thần học hỏi của một thầy thuốc, là lo lắng tới phương diện học thuật.
Tôi vội tỉ mỉ kể lại điển cố Hoa Mộc Lan thay cha nhập ngũ, cuối cùng kết thúc: “Mộc Lan tỷ 12 năm chịu không ít khổ cực, cuối cùng bị bệnh dạ dày, một lát nữa còn phải thỉnh Biển thần y xem qua.”
Biển Thước nghe sự tích Hoa Mộc Lan có vẻ vô cùng kích động, đứng lên nói: “Nha đầu, ta mà không trị tốt cho mi thì không có mặt mũi gặp người.” Hoa Đà phụ họa: “Không được còn có thể giải phẫu mà.” An Đạo Toàn vội nói: “Lưỡng vị tiền bối đừng trách tôi mạo muội, tôi từng theo quân lâu năm, cũng có vài phần nắm chắc trị bệnh này.” Biển Thước trầm ngâm: “Một lát ba chúng ta nhìn bệnh cho nha đầu kia rồi tính, tóm lại trị bệnh tốt là chủ.” Tam đại danh y cứ thế quyết định kế hoạch hội chuẩn cho Hoa Mộc Lan.
Hoa Mộc Lan cười thản nhiên: “Cảm ơn.”
Hổ Tam Nương nhìn thoáng qua lẩm bẩm nói: “Không thể tưởng tượng được lão già kia là một đại phu.”
Biển Thước ngồi sau Hổ Tam Nương nói: “Cô nương, tỳ khí của cô không tốt.”
Hổ Tam Nương nói: “Tỳ khí của tôi vốn không tốt, cũng chẳng phải một năm hai năm.”
Biển Thước nói: “Tôi nói là tỳ, khí, không phải là tỳ khí.”
Hổ Tam Nương: “...”
Ngồi bên Hoa Mộc Lan là Chính béo, tôi cất cao giọng: “Vị tiếp theo, là đệ nhất đế trong lịch sử Trung Quốc, Tần Thủy Hoàng, Doanh ca.”
Lại là một loạt tiếng kinh hô, Tú Tú che miệng: “Tần Thủy Hoàng là một tên béo sao?”
Hoa Vinh kéo lại: “Nhỏ giọng thôi, đừng để người ta nghe thấy.”
Nhưng mà mọi người đều nghe thấy rồi, Doanh ca đứng lên nhìn đôi tiểu tình lữ, chỉ vào Hoa Vinh cùng Tú Tú cười ha hả nói: “Chờ nọ tới tuội anh lại xem cọi, năm xưa ạnh cũng đẹp trai ngợi ngợi hị.” Mọi người cười phá lên, Tú Tú đỏ mặt dúi vào lòng Hoa Vinh.
Nhan Chân Khanh ngồi bên Tần Thủy Hoàng cũng không ngờ tên béo này là thiên cổ nhất đế, vừa rồi còn hứng thú bắt tay với Kinh Kha, cho nên lão Nhan ngượng ngùng cười với Tần Thủy Hoàng. Chính béo căn bản chẳng để tâm, bắt tay với lão Nhan.
Sau đó tôi tiếp tục giới thiệu, hết Nhan Chân Khanh tiếp đó là Ngô Tam Quế, tôi hơi khó xử, lão già này xú danh kinh thiên, mà hiện trường không ít người hiểu rõ lịch sử, Lệ Thiên cùng Bàng Vạn Xuân đều là phần tử trí thức, cho dù Vương Dần cùng Bảo Kim đều xuất thân công nhân sợ rằng cũng đã nghe qua tiếng xấu của đại hán gian Ngô Tam Quế. Tôi ở chung với lão Ngô vài ngày, nghĩ tới lão cũng không tệ, nhưng đôi khi cũng cực đoan, tính cách hơi mâu thuẫn. Đối với chuyện lão đã làm, dù đứng trước mặt trách lão lão cũng chẳng thỏa hiệp, nhưng nếu độ lượng với lão thì lão lại rất hối hận, cho nên tôi không muốn làm cho lão khó coi.
Tôi giới thiệu qua loa: “Vị này là...là Tam Ca của bọn tôi, he he, vị này vì phụ nữ của mình dẫn hơn 10 vạn huynh đệ cùng một tên họ Lý liều mạng.”
Quả nhiên, quần tình rung động, Tứ đại thiên vương góp lại nghi hoặc: “Đó có phải là Ngô Tam Quế không?”
Ngô Tam Quế đứng phắt dậy, nói lớn: “Lão phu chính là Ngô Tam Quế. Vì Trần Viên Viên đầu Lý phản Lý, sau đó hàng Thanh phản Thanh, hơn mười vạn người vì ta mà tử, Mãn nhân vì ta mà nhập quan.”
Vương Dần lườm lại: “Bọn tao chưa nói gì mày, mày hô to thế làm cái đệt gì?”
Tôi vội nói: “Đừng kích động, tất cả mọi người đừng kích động. Chuyện quá khứ không nói nữa, trong lịch sử thiếu gì chư vị ngồi đây đã làm vậy, nếu không thế sao có chúng ta hôm nay – tôi nói là vài vị sinh ở thế kỷ 20.”
Phương Trấn Giang gật đầu: “Đúng, Đồng Viện cũng là người Mãn mà.”
Hổ Tam Nương nghe được say mê, đứng bật đậy reo lên: “Ngô lão ca, anh quá tuyệt, em ủng hộ anh.” Ngô Tam Quế cười ha ha với cô ấy.
Tôi hết chỗ nói rồi, lão Ngô vì Trần Viên Viên dường như rất được phụ nữ thích, từ Hoa Mộc Lan tới Hổ Tam Nương, cho dù từ nhỏ được giáo dục phẩm đức là Tú Tú cũng nhìn Ngô Tam Quế với ánh mắt nồng nhiệt. Phụ nữ là loại động vật hành động theo cảm tính, chỉ cần đối xử tốt với cô ta, cô ta chẳng quan tâm bạn phản bội ai, làm chuyện gì xấu.
Tiếp đó tôi giới thiệu thuận lợi hơn, những người còn lại không đại nho cũng là hào kiệt, chủ yếu là, không có nhân vật nào mẫn cảm, bất quá dù là vậy, hội trường vẫn liên tục vang lên tiếng than sợ hãi cùng tiếng vỗ tay cắt đứt lời giới thiệu, các tiền bối danh nhân luôn được các khách hộ hậu nhận truy phong, mà bọn họ cũng nịnh nọt bọn tiểu bối, tôi cùng Tú Tú là đáng thương nhất, mấy người đang ngồi đều đã mấy ngàn tuổi, ít cũng mấy trăm, dù là vài vị sinh thập kỷ 70 cũng có thân phận khác.
Cuối cùng một vị tự giới thiệu là Tô Võ, lão nhân thực tự giác ngồi ở cuối cùng trong góc, khoác áo lông, cầm cái gậy, Tô hầu gia chẳng thích trao đổi với người, cũng có người tìm tới nói chuyện nhưng Tô hầu gia thật chẳng thú vị, căn bản chẳng ai có thể ngồi nói chuyện với lão quá 5 phút, dù cho mọi người đều tỏ ra kính nể với khí tiết của lão.
Đại hội đứt quãng nhưng kéo dài gần 3 giờ, cuối cùng mọi người tiếc nuối, khó khăn lắm mới hợp lại, bọn họ trong xã hội này cũng không có bằng hữu có thể nói chuyện thoải mái như vậy, tôi nói: “Nếu không tôi phái vài đại biểu lên nói vài câu?”
Mọi người quay sang nhìn nhau, đều ngượng ngập không muốn lên, cuối cùng đều cười hì hì. Phương Tịch nói: “Chú kêu bọn họ nói làm gì?” Anh ấy dù khôi phục trí nhớ kiếp trước, nhưng vẫn tự coi mình là người hiện đại.
Tôi nói: “Nói gì cũng được, tốt nhất nói như thế nào để ở chung với người hiện đại, trong vòng một năm mọi người không thể ở lì trong trường được, cho dù ở trong trường cũng phải quan hệ với người khác, nói tới đây tôi phải nhắc nhở mấy vị mời từ Singapore trở về, từ ngày mai bắt đầu phải tăng cường dạy học bọn nhỏ, dù sao đây là trường học, còn có mấy lão gia tử viết chữ vẽ tranh cũng đừng có chỉ lo việc mình, tập trung dạy con cháu chúng ta, những thứ các vị truyền lại tới đời nay đều mất hết, cứ tiếp tục như thế thì không ai thưởng thức tác phẩm của các vị đâu.”
Các lão nhân nghe vậy vã mồ hôi, liên tục gật đầu.
Tôi nhìn thoáng qua phía dưới, liền thấy Lý Tĩnh Thủy, thằng nhóc này giờ ăn mặc như một quan to ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, tôi chỉ nó: “Lý Tĩnh Thủy, lên nói vài câu.”
Lý Tĩnh Thủy ngạc nhiên: “Vì sao là em?”
Tôi nói: “Thằng nhóc mi ăn mực còn thế kỷ 21 hơn cả anh mày, không chọn mày chọn ai?
Lý Tĩnh Thủy cũng không từ chối, bước lên đài, lúc đi qua bên tôi, tôi căn dặn: “Nói chút nhận thức tâm đắc, làm cho mọi người mới tới thoải mái khoan khoái vào.”
Lý Tĩnh Thủy đứng trên đài nhìn phía dưới, con mắt nóng chảy, chậm rãi nói: “Lúc mới tới, tôi cũng giống các vị, cảm thấy mê mang thất lạc, không thể hòa nhập, trong mắt đều là những thứ quang mang rực rõ, tôi như bị người ta vứt bỏ, không phải tôi không rõ, nhưng thế giới này biến hóa quá nhanh...”
Tôi nghe ý nó cũng chưa thể động gì, ngồi dưới nhân cơ hội uống vài ngụm nước, tôi thật chưa từng nói nhiều như vậy, vốn muốn để Lý Sư Sư lên nói nhưng không ngờ tôi lại phải làm trước, tôi uống trà, quay lại nhìn thoáng qua các khách hộ đầy ắp, một loại cảm giác vui sướng sinh ra trong lòng. Xưng huynh gọi đệ với các vị hoàng đế cùng bọn thổ phỉ cũng không có gì, điều khó làm hơn là để Tần Thủy Hoàng cùng Kinh Kha ngồi chung một chỗ, để hảo hán Lương Sơn cùng Tứ đại thiên vương của Phương Tịch cùng ngồi chung phòng hội nghị, điều càng khó là tôi còn ngồi ở hàng ghế đầu...
Mọi người hiện tại nhìn nhau coi như quen biết, mặc kệ trước kia có nghe nói qua hay không, có phải cùng nghề hay không cũng bắt đầu nói chuyện, Nhan Chân Khanh tìm cơ hội hỏi Kinh khờ tình cảnh khi đó, Ngô Đạo Tử cầm cái tờ giấy lại muốn vẽ, đại khái muốn trở lại khí khái xưa kia ngồi vẽ tranh.
Bất quá đại bộ phận bị bài diễn thuyết của Lý Tĩnh Thủy hấp dẫn, vốn cậu ấy cũng là khách hộ tới đây, rất nhiều kinh nghiệm cũng rất tương tự với các vị đang ngồi đây, thường thường câu đầu tiên là khiến mọi người cười hiểu ý, cuối cùng Lý Tĩnh Thủy khẳng khái nói: “Cho nên, chúng ta tuyệt không nên buông bỏ, tuyệt không nản chí, đã là chúng ta tuyển chọn, phải vượt lên phía trước tiếp tục sáng tạo kỳ tích - thế giới sẽ vì chúng ta mà thay đổi, cảm ơn.”
Phía dưới vỗ tay như sấm, rất nhiều người hưng phấn đứng cả lên, ngay cả Hạng Vũ cũng nói: “Thằng nhóc này nói hay lắm.”
Tôi cũng “Ừ” rồi vỗ tay: “Chắc chắn lúc trước thằng nhóc này từng bán hàng đa cấp.”
/434
|