Tôi cùng Hạng Vũ nhìn Vương rác rưởi bò tới chỗ tóc xanh, cũng cảm thấy ngạc nhiên, Hạng Vũ nói: “Chẳng lẽ hấp dẫn thảo không có tác dụng?”
Tôi giật mình: “Anh nghĩ xem họ Hà có phải là chơi chúng ta hay không, khiến chúng ta dùng mất dược liệu, tùy tiện bỏ ra cho một người đáng thương?”
Hạng Vũ cũng sửng sờ, nói: “Dù vậy, người này đời trước là chó hay là voi thì cũng nên hiện hình đi chứ.”
Trong lúc nói chuyện, Vương rác rưởi đầu đã tiến tới háng tóc xanh, đang sắp sửa chui qua, Vương rác rưởi bỗng duỗi tay ra nắm đũng quần của tóc xanh. Tóc xanh đang chống hông nhìn trời, không phòng bị hét lên đau đớn, Vương rác rưởi chậm rãi đứng lên, nói: “Gọi ông nội.”
Tóc xanh vừa sợ hãi vừa tức giận, lại thêm bất ngờ vì người nắm đũng quần mình là Vương rác rưởi. Mặt hắn vì thế mà biến dạng, thét lên: “Buông ra.” Tóc vàng cùng tóc đỏ hơi sửng sốt, rồi đều cười rộ lên, vì liên quan tới vấn đề tử tôn hậu đại, mấy thằng ranh đều muốn tiến lên giúp tóc xanh, nhưng không dám khinh động ra tay, đứng một bên mắng: “Muốn chết hả?”
Tôi hỏi Hạng Vũ: “Trong lịch sử có vị anh hùng nào giỏi chui đũng quần người khác không?” Hạng Vũ dở khóc dở cười lắc đầu.
Vương rác rưởi quay lưng về phía bọn tôi, cho nên không thấy rõ vẻ mặt của lão, chỉ nghe thấy tiếng lão nói với tóc xanh: “Gọi ông nội, mau.”
Tóc xanh mở miệng định mắng, đại khái là Vương rác rưởi lại bóp mạnh hơn, câu chửi không thốt ra nổi mà trờ thành hít hà đau đơn, tóc đỏ tóc vàng lúc trước cười hì hì đứng xem, giờ bọn chúng cũng biết chuyện càng lúc càng vui rồi.
Vương rác rưởi hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, bỗng nói lạnh lùng: “Thôi, mày không cần gọi, lẽ ra thì mày còn có thể làm cháu trai của tao, nhưng giờ chỉ có thể làm cháu gái thôi...”
Tóc xanh hiểu được ý của lời này lập tức kêu gào: “Ông nội, ông nội.”
Vương rác rưởi cười nói: “Ngoan.” Nói xong thả tóc xanh. Dùng cái tay vừa nắm đũng quần vỗ mặt tóc xanh rất thân mật.
Bọn tôi đều hồ đồ rồi, vốn tôi nghĩ Vương rác rưởi vẫn giữ tóc xanh chờ lúc an toàn rồi tính tiếp, lão lại thả ra ngay lúc này khác gì muốn chết?
Tóc xanh vừa được thả ra thì ngơ ngác nhìn Vương rác rưởi – con người là thế, nếu bị chó cắn, ý định đầu tiên là cầm gậy đập chết, nhưng nếu là một con thỏ nhìn đáng yêu dễ thương lao tới cắn mất miếng thịt. Bạn nghĩ xem, mình đụng phải con thỏ thành tinh hay là đang mơ, cho nên sửng sốt là khó tránh khỏi.
Vương rác rưởi không thèm nhìn tóc xanh, quay mặt sang nói với tóc vàng và tóc đỏ: “Cháu tao gọi tao là ông nội, bọn mày mà không gọi thì đừng hòng mong lăn lộn ở vùng này, không phải cháu tao thì tao không thương, hai thằng mày cũng gọi tao một tiếng đi.” Lão nói cứ như là chuyện là đương nhiên, tựa như sư phụ đang giảng dạy đạo lý cho học sinh, giống như vừa đấm vừa xoa.
Tóc đỏ cùng tóc vàng cười ầm lên. Bọn nó cười vì tóc xanh vốn không cùng bọn với chúng, xem thì hả hê, nhưng bọn chúng tuyệt không ngờ mình lại gặp họa.
Tóc đỏ giơ một ngón tay chỉ Vương rác rưởi. Đại khái chưa kịp nghĩ, bình thường nó hay mắng chửi thô tục thì giờ ngay cả một câu mắng chửi cũng không nghĩ ra. Vương rác rưởi nhanh chư chớp dùng ngón trỏ tay phải chọc vào miệng hắn, sau đó kéo mạnh. Tóc đỏ cúi gập người, hai tay ôm miệng.
“Cấm động.” Vương rác rưởi lại kéo mạnh hơn, uy hiếp: “Có phải muốn tao xé cái miệng mày rộng tới mang tai không? Vậy sau này mày ăn bánh cũng không phải cuốn lại đâu.”
Hạng Vũ không hiểu: “Vì sao sau này ăn bánh không cần cuốn lại?”
Tôi giải thích; “Miệng rộng tới mang tai, có thể bỏ nguyên cái bánh vào mồm à.”
Hạng Vũ: “....”
Vương rác rưởi cứ thế dùng một ngón tay khống chế tóc đỏ, cao giọng: “Gọi ông nội.”
Tóc đỏ thống khổ khom người. Nước miếng chảy tí tách, nhưng hoàn toàn không có cách nào phản kháng, nếu nó đấm lùi Vương rác rưởi thì miệng nó rách ngay. Mặc dù không đến mức khoa trương như Vương rác rưởi nói nhưng ít nhất không ăn cơm hút thuốc được. Bọn còn lại cũng không dám vọng động, tóc xanh cùng tóc vàng không tiện quản, hiện tại xông vào tuyệt đối là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, hơn nữa còn đắc tội tóc đỏ.
Không biết tính khí Vương rác rưởi trở nên manh động từ lúc nào, lão quát tóc đỏ: “Kêu một tiếng ông nội khó thế sao?”
Tóc đỏ nước mắt nước mũi lã chã: “Ong nhội....”
Vương rác rưởi chuyên chú ghé tai vào, hỏi: “Mày nói gì?”
Tóc đỏ hít một hơi, mãi một lúc lâu sau mới chỉnh lại miệng lưỡi, nói: “Ông nội...”
Vương rác rưởi rút tay ra, tóc đỏ ngã lăn ra đất. Vương rác rưởi lau tay lên người tóc đỏ, cười mắng: “Nói cũng không rõ ràng, có đứa cháu như mày thật mất mặt.”
Tóc đỏ bò trên đất, mắt nhìn Vương rác rưởi đầy sợ hãi.
Lúc Vương rác rưởi lau tay, thoải mái như ăn một xiên thịt dê giữa trời đông giá rét, lão cầm áo lau mồ hôi trên trán, cười nói với tóc vàng: “Tới phiên mày, gọi đi.”
Lúc này tóc đỏ cùng tóc xanh đã được tự do, hai nhóm người cùng lên thì Vương rác rưởi không phải đối thủ, nhưng người là loại động vật kỳ quái, hai người chịu nhục trong tay Vương rác rưởi, lúc này chỉ còn tóc vàng bình yên vô sự, hai người lại không vội, không lên tiếng đứng sau nhìn xem chuyện vui.
Tóc vàng cũng phân tích ra tình trạng trước mặt, nó vội lui lại, cười gượng: “Lão Vương, trước kia anh em chỉ đùa chút thôi, lão đừng để ý.”
Vương rác rưởi căn bản chẳng thèm để ý, tay ngoáy lỗ tai: “Gọi nhanh lên, tao đang đợi đây.”
Tóc vàng vỗ vai Vương rác rưởi tỏ vẻ rộng lượng: “Ha ha, lão Vương thật thích nói đùa.”
Vương rác rưởi tiếp tục nhắc lại: “Gọi ông nội.”
Tóc vàng rốt cục không nhịn được nữa, nó lấy từ bên hông ra con dao dài hơn 30cm: “Thật không thức thời.”
Vương rác rưởi nhìn, phì cười: “Ái dà, còn mang theo cả dao, mày có biết chơi không?” Lão duỗi tay bắt lấy cánh tay tóc vàng. Tóc vàng run lên, dao suýt rơi xuống. Vương rác rưởi bóp tay tóc vàng cho nắm chặt chuôi dao, cười hề hề nói: “Đừng sợ, tao dạy mày làm sao giết người.”
Vương rác rưởi cầm tay tóc vàng gác đao lên cổ mình, sau đó nghiêng đầu, vỗ vào cái cổ đầy gân xanh của mình nói: “Nhìn thấy không, chỗ này có một mạch máu cực to, cắt một phát, thần tiên khó cứu.”
Dao của tóc vàng cực sắc. Lưỡi dao sáng loáng, cổ Vương rác rưởi cũng lộ rõ. Tóc vàng mấy lần thiếu chút nữa ném dao, nhưng Vương rác rưởi lại giúp nó nắm chắc.
Vương rác rưởi nhìn tóc vàng run rẩy, kinh ngạc: “Sao, xem thường sao? Để tao dạy mày một chiêu khác.” Vương rác rưởi nắm tay tóc vàng dí vào ngực trái mình nói: “Biết đây là chỗ nào không, là tim, đâm vào đây cũng một dao chết luôn.” Vương rác rưởi kéo cái tay không cầm dao của tóc vàng lên để lên ngực mình: “Vuốt thấy xương sườn không, biết đao thứ nhất đâm kiểu gì không - đừng dùng lực quá mạnh, đâm trúng xương sườn thì rất khó rút ra. Phải đâm nhẹ nhàng thôi.”
Vương rác rưởi vừa nói vừa cầm tay tóc vàng làm mẫu, tóc vàng lúc này đã thành tượng gỗ, đứng ngây ngốc để mặc Vương rác rưởi bày bố. Vương rác rưởi dạy xong cho tóc vàng, sau đó lui một bước nói: “Đều dạy cho mày rồi đó, nào, chẳng phải muốn giết tao sao?”
Tóc vàng giơ dao, đứng yên bất động. Vương rác rưởi đứng thẳng ngẩng đầu nhìn tóc vàng. Quả thật giống như một cử nhân đang nhìn xuống thiên hạ.
Vương rác rưởi thúc giục: “Nhanh đê, mày có giết không? Tao còn có bạn đang chờ.”
Hạng Vũ nhìn hồi lâu, nói với tôi: “Người này võ công không cao, nhưng đủ tàn độc, anh thật không nghĩ ra trong lịch sử có ai lại có phẩm tính này.”
Tôi khinh bỉ: “Đương nhiên anh không thể nghĩ ra, trước anh có bao nhiêu năm lịch sử chứ?”
Hạng Vũ nói: “À, vậy chú biết đó là ai không?”
“... Em cũng không biết, em chỉ hiểu lịch sử năm nay thôi.”
Phía bên trong, Vương rác rưởi vẫn thúc dục mấy lần, tóc vàng vẫn không ra tay. Vương rác rưởi chán nản: “Để tao giúp mày nhé?” Lão bỗng ôm lấy dao trong tay tóc vàng, chúng tôi đều nghĩ lão muốn đoạt đao, ai cũng không ngờ lão đâm mạnh vào vùng tim mình...”
Cuối cùng tóc vàng sợ hãi hất đao lệch ra, dao đâm sâu vào vai Vương rác rưởi. Máu đỏ tươi thấm ướt hết áo, tóc vàng tê liệt, hai tay che mặt như một cô gái hét ầm lên. Vương rác rưởi quát lớn: “Gọi ông nội.”
Tóc vàng khóc lóc vội hô: “ông nội, ông nội ông nội.”
Toàn bộ bọn côn đồ đứng sững sờ sửng sốt, đừng nói tới chuyện ra tay, ngay cả sức để chạy cũng không có. Vương rác rưởi cười hài lòng, lần lượt chỉ vào mặt từng thằng: “Bọn mày nếu muốn tìm lại thể diện tao sẵn sàng đón tiếp bất kỳ lúc nào, thích thì cứ đến mà giết tao, chỉ cần tao còn một hơi thở, tao sẽ cho bọn mày thấy mạng của cả nhà bọn mày không phải của bọn mày nữa.”
Vương rác rưởi nói xong, không thèm liếc mắt nhìn lại, tươi cười đến ngồi xuống bàn cùng tôi và Hạng Vũ, vung tay nói với chủ quán: “Cho chai bia.” Ông chủ bưng bia tới, cung kích đặt trước mặt Vương rác rưởi. Vương rác rưởi chỉ bọn tôi: “Cứ tính tiền của hai huynh đệ này cho tôi, bao nhiêu tiền?”
Ông chủ khom lưng cúi đầu: “Ngài cứ nói vậy, quen nhau bao lâu rồi, sao còn nói giá cả...”
Vương rác rưởi vỗ bàn: “Thế này thế nọ, ông uống không của mày chai bia chắc? Bao nhiêu tiền?”
Ông chủ sợ hãi lùi lại: “Tổng cộng 9 đồng...”
Vương rác rưởi cởi đai lưng ra, mò từ bên trong tuồn ra một bó to tiền hào thúi hoắc, đếm đủ 10 đồng vứt xuống đất: “Không cần thối lại.” Ông chủ nhặt tiền lên, chạy vội như chạy nạn.
Vương rác rưởi dùng răng mở chai bia, uống một hớp lớn, sảng khoái ợ một hơi, cười cười nhìn bọn tôi: “Hai vị là ai?”
Tôi chỉ vào con dao vẫn găm lại trên vai Vương rác rưởi nói: “Xử lý trước được không, tôi nhìn không sướng.”
Vương rác rưởi nhổ dao ra, tiện tay ném lên bàn, thản nhiên nói: “Chê cười.” miệng vết thương lập tức trào ào ạt máu, Vương rác rưởi xé áo buộc lại, không thèm để ý.
Tôi hiện tại rất hiếu kỳ, lão biến thái trước mặt thân phận là gì, vì thế hỏi: “Xưng hô như thế nào?”
Vương rác rưởi đại khái biết tôi hỏi gì, trực tiếp đáp lời: “Liễu Hạ?”(1)
Tôi gãi đầu: “Liễu Hạ? Họ quen quen, Liễu Hạ Huệ...”(2)
Liễu Hạ: “Đó là anh tôi.”
Tôi giật mình: “Gái ngồi trong lòng mà tâm không loạn, Liễu Hạ Huệ là anh ông thật à?” Đánh chết tôi cũng không ngờ nổi quân tử nổi tiếng như vậy lại có một người em như thế.
Liễu Hạ khinh thường: “Nói tới làm gì, một tên ngụy quân tử.”
Tôi cẩn thận: “Vậy nữ nhân đó ông đã gặp qua chưa?”
Liễu Hạ ngạc nhiên: “Nữ nhân nào?”
“Là người ngồi trong lòng anh ông ấy, có phải bởi vì cô nàng quá xấu...”
Liễu Hạ tức giận cắt lời: “Vì sao ai gặp tao cùng nói về nó nhỉ? Tao cũng có tên có họ mà.” Nói xong Vương rác rưởi tự hào giới thiệu: “Tao là một ác nhân.”
Tôi cười làm lành: “Đã nhìn thấy rồi.”
Hạng Vũ vẫn lạnh lùng dò xét Vương rác rưởi, nhưng thủy chung chướng mắt, lúc này bỗng nói: “Có phải mày có tước hiệu là Đạo?”
Liễu Hạ vỗ đùi: “Có người biết! Chính là tại hạ, ngài là vị nào?”
“Tao họ Hạng... thôi đi, tao có nói mày cũng không biết.”
Liễu Hạ tư duy rất nhanh, cười nói: “Xem ra là sau tôi?”
Tôi giới thiệu: “Vị này là Hạng Vũ, Vũ ca.”
Liễu Hạ nói: “Đúng rồi, Liễu Hạ chính xác không biết Hạng Vũ, nhưng Vương rác rưởi thì dù không có văn hóa nhưng cũng từng nghe nói qua Tây Sở Bá Vương.”
Hạng Vũ cười nhạt chỉ Liễu Hạ, nói với tôi: “Người này năm xưa đại đanh đỉnh đỉnh - Đạo, dẫn ngàn người hoành tảo chư hầu, không chuyện ác nào không làm, còn mắng chửi biện luận của Khổng Khâu.”
Tôi cả kinh đứng lên: “Khổng Khâu? Là Khổng thánh nhân hả?”
Liễu Hạ nói: “Đúng là lão già đó. Tôi thấy lão cũng giống anh tôi nên mới hạ mình gặp lão, ai biết lão già kia nói lắm quá, đúng lúc trưa muốn ăn cơm, tôi liền kêu “mang bàn gan người hấp lên”, lão già đó lập tức cúp đuôi bỏ chạy.” Nói tới đây Liễu Hạ cười ha hả: “Khỗng lão nhị bị tôi dọa chạy, ha ha.”
Tôi bó tay, đủ buồn nôn! Giật mình, bỗng thốt ra: “Thiên đại dã chích hợp bả thanh trọc phân biện. Khả chẩm sinh hồ đột liễu đạo nhan uyên – Đạo, tôi nhớ ra rồi. Lúc học “Oan Đậu Nga” của Quan Hán Khanh, có một câu như thế, nói vậy ông là người xấu?”
Liễu Hạ sửng sốt: “Ông đéo phải anh hùng cũng đệt phải người xấu, đúng rồi, ông là hùng, nhất thế kiêu hùng.”
“Phỏng vấn chút, từ Vương rác rưởi biến thành nhất thế kiêu hùng có cảm nghĩ gì?”
Liễu Hạ: “Đúng rồi, còn chưa hỏi cậu, mọi chuyện có phải do thứ cậu cho tôi ăn?”
Tôi gật đầu, kể giản lược vài câu về hấp dẫn thảo, đối với người như vậy, có một số việc giữ bí mật cũng vô nghĩa.
Liễu Hạ nghe xong cảm khái, cuối cùng thở dài: “Tôi cũng hiểu được, nhân thiện bị nhân khi (làm người tốt thì bị người khác khi dễ), làm người, phải làm ác nhân.”
Tôi cùng Hạng Vũ liếc mắt nhìn nhau, cười khổ. Vị này bị người ta ăp hiếp nửa đời, xem ra đã cáo biệt nhân sinh quan thế giới quan chính xác.
Tôi hỏi Liễu Hạ: “Đạo ca, anh sau này định làm gì, nếu không thì trước đi theo em làm chút việc, không thể cứ lại sống nát bét nữa.”
Liễu Hà hào khí can vân: “Ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó.” Lão chỉ vào ba thằng tóc xanh, vàng, đỏ nói: 'Thấy không, đó là sinh lực quân của anh, thấy câu lạc bộ đêm kia không, nhiều nhất một tháng nữa nó sẽ là của anh. Quán bia này cũng sẽ là của anh.”
Tôi vội vàng bắt tay anh ấy: “Chúc anh thành công.”
Tôi thấy thế cũng không nói gì thêm, đứng lên: “Đạo ca, vậy anh em bọn em cáo từ, dù sao anh làm gì cũng cẩn thận một chút, lúc nào cảnh sát tìm tới thì thì đừng hù dọa người ta...”
Liễu Hạ bắt tay tôi: “Huynh đệ, cảm tạ thì anh không nói nữa, anh dù là ác nhân, nhưng trong lòng cũng hiểu, ai đối tốt với anh thế nào anh trả lại gấp mười gấp trăm, cái này gọi là đạo cũng có đạo của mình – đúng rồi, những lời này là anh sáng tác ra đó.”
Lúc chúng tôi sắp rời đi, Liễu Hạ bỗng nhiên nhìn vết thương trên vai, vẻ mặt hoảng sợ, bối rối che đi nét uể oải, tôi hỏi Hạng Vũ: “Hắn sao thế, mất máu nhiều quá sao?”
Hạng Vũ nói: “Chút máu đó thì cũng chưa đến mức.”
Liễu Hạ ngẩng đầu nhìn bốn phía, đau khổ: “Mình sao thế, mình sao lại chảy máu?” Tôi thầm nghĩ vừa rồi là giả vờ sao, Tiểu Cường giả bộ một đấm cho Đoàn Thiên Lang hộc máu, lão thì giỏi rồi, tự đâm tựu chịu, đáng đời.
Liệu Hạ ngồi phịch xuống đất, than thở: “Tôi là ai?”
Tôi bước lên nói: “Đạo ca, anh sao thế, anh không phải là Liễu Hạ sao?”
Liễu Hạ ngẩng đầu nhìn tôi một lúc lâu, cười gượng nói: “A, Tiểu Cường huynh đệ, còn có Bá vương, hai người chưa đi sao?”
“Định đi...”
“A ha, đi đường cẩn thận – cần mấy cái chai không?” Liễu Hạ chỉ vào chai bia chúng tôi uống ở trên đất.
“...Không cần.”
Liễu Hạ run lẩy bẩy đứng lên, cẩn thận thu từng cái chai vào bao, cuối cùng cười khiêm tốn với chúng tôi.
Chờ khi lão quay lưng lại chúng tôi rời đi, tôi mới phát hiện lưng lão càng còng hơn. Khí thế bức người vừa rồi đã biến mất tăm, bộ dáng lại về kiểu uất ức đáng thương.
Tôi không hiểu: “Nhất thế kiêu hùng là sao, chẳng lẽ người như thế còn sợ máu tới ngất?”
Hạng Vũ bỗng nhiên nói: “Là tác dụng phụ.”
Tôi lập tức giật mình, hấp dẫn thảo chưa thông qua điều chế có tác dụng phụ trí mạng, đó là: Một thời gian sẽ mất đi dược tính, hoàn toàn quên mất chuyện kiếp trước, giống như Liễu Hạ. Lúc lão thu phục bọn côn đồ thì là Liễu Hạ, nhưng vừa rồi, lão lại biến thành Vương rác rưởi ai ai cũng có thể lăng nhục. Một chút dược tính cuối cùng giúp lão nhận ra tôi cùng Hạng Vũ, nếu hiện tại qua hỏi, lão khẳng định không nhớ rõ chúng tôi, hơn nữa cũng quên đời trước mình là ai. Chẳng biết khi nào lão lại biến thân thành đại ác nhân kia...
Trên xe, tôi tự nhủ: “Vậy Liễu Hạ làm sao dạy dỗ “tam mao”(3), có thể thành công chiếm lĩnh câu lạc bộ đêm không?”
Hạng Vũ trợn mắt: “Chú lo lắng cái gì?”
Tôi cười: “Em nghĩ Đạo ca rất tốt, ít nhất cũng không xấu, người như thế ai lại ghét được?”
“Hừ hừ, nắm đũng quần, xé miệng, cũng dám xưng là kiêu hùng. Anh mà biết trước như thế thì dù nói thế nào cũng không bỏ ra hấp dẫn thảo.”
Tôi khinh bỉ, đây gọi là điển hình của việc chiếm tiện nghi rồi còn khoe, tác dụng phụ của hấp dẫn thảo cũng không dễ nhận biết, ví dụ như Bảo Kim. Anh ấy chỉ có tính cách khác biệt rất nhỏ, hơn nữa tự mình đều hiểu rõ, ăn hấp dẫn thảo sẽ có triệu chứng nhân cách phân liệt. Nếu cho Ngu Cơ ăn, trong lúc ngọt ngào thân mật, hai người biết thời biết thế tụt quần cởi áo, tới lúc mấu chốt Ngu Cơ bỗng biên sắc kêu to hiếp dâm thì còn giải thích được không?
(Hết quyển 2)
1. Đạo Chích (chữ Hán: 盜跖 hay 盜蹠), còn gọi là Kiệt Chích (桀跖 hay 桀蹠), nhân vật hư cấu xuất hiện trong nhiều kinh, thư trước đời nhà Tần, được cho là sống vào đời Xuân Thu. Đạo Chích còn được gọi là Triển Hùng, Liễu Hạ Chích, hiệu là Cố Vương.
Ngày 26/02/1974, “Trung Ương Đảng Hiệu Biên Tả tổ” (tổ Hiệu đính – biên soạn - ghi chép Trung ương Đảng) dưới sự chỉ đạo của Tứ Nhân Bang, trên Nhân Dân nhật báo lấy bút danh Đường Hiểu Văn, có bài viết Liễu Hạ Chích thống mạ Khổng lão nhị (Tạm dịch: Liễu Hạ Chích mắng mỏ Khổng lão nhị). Đây là bài thứ 3 trong loạt bài đả kích Khổng Tử. Trong bài viết này, Đường Hiểu Văn ca ngợi Đạo Chích là anh hùng phản đối lễ giáo phong kiến, lãnh đạo nô lệ khởi nghĩa chống lại giai cấp thống trị.
Tác giả Ổ Mông trên tờ Nghiên cứu lịch sử, số thứ 2, năm 1977 có bài viết Đạo Chích khảo biện, phê phán bài viết của Đường Hiểu Văn là biến không thành có
Từ hình tượng xấu xa trong ghi chép của giới học giả, Đạo Chích được xem là tổ nghề của bọn trộm cướp. Và từ câu chuyện ngụ ngôn của Trang Tử, Đạo Chích bắt cóc vợ và con gái người ta, ông còn được xem là tổ nghề của bọn kỹ nữ, tôn làm Bạch mi thần (thần mày trắng).
Tiều Vân Sơn Nhân, Trảm Quỷ truyện [3] kể rằng: Hàm Oan lại hỏi rằng: “Vị thần này từ đâu đến, khi còn sống họ nào tên gì?” Liễu Kim Nương đáp: “Tiểu phụ nhân cũng không biết rõ, chỉ nghe những người lớn tuổi nói chuyện gọi là Đạo Chích.”; lại kể rằng: Bạch Mi thần nói: Ta từ (đời) Xuân Thu về sau, cho đến ngày nay, trong nghề con hát, nhà nhà kính ngưỡng, lớn nhỏ thờ phụng, xem như một bực tổ tông.”
2. Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: "Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ". Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和). Nguyễn Du trong Bắc hành tạp lục đã làm bài thơ viếng mộ ông.
Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
2. Tam mao ở đây là chỉ 3 thằng côn đồ tóc vàng, tóc xanh, tóc đỏ -- hoàng mao, lam mao, hồng mao
Tôi giật mình: “Anh nghĩ xem họ Hà có phải là chơi chúng ta hay không, khiến chúng ta dùng mất dược liệu, tùy tiện bỏ ra cho một người đáng thương?”
Hạng Vũ cũng sửng sờ, nói: “Dù vậy, người này đời trước là chó hay là voi thì cũng nên hiện hình đi chứ.”
Trong lúc nói chuyện, Vương rác rưởi đầu đã tiến tới háng tóc xanh, đang sắp sửa chui qua, Vương rác rưởi bỗng duỗi tay ra nắm đũng quần của tóc xanh. Tóc xanh đang chống hông nhìn trời, không phòng bị hét lên đau đớn, Vương rác rưởi chậm rãi đứng lên, nói: “Gọi ông nội.”
Tóc xanh vừa sợ hãi vừa tức giận, lại thêm bất ngờ vì người nắm đũng quần mình là Vương rác rưởi. Mặt hắn vì thế mà biến dạng, thét lên: “Buông ra.” Tóc vàng cùng tóc đỏ hơi sửng sốt, rồi đều cười rộ lên, vì liên quan tới vấn đề tử tôn hậu đại, mấy thằng ranh đều muốn tiến lên giúp tóc xanh, nhưng không dám khinh động ra tay, đứng một bên mắng: “Muốn chết hả?”
Tôi hỏi Hạng Vũ: “Trong lịch sử có vị anh hùng nào giỏi chui đũng quần người khác không?” Hạng Vũ dở khóc dở cười lắc đầu.
Vương rác rưởi quay lưng về phía bọn tôi, cho nên không thấy rõ vẻ mặt của lão, chỉ nghe thấy tiếng lão nói với tóc xanh: “Gọi ông nội, mau.”
Tóc xanh mở miệng định mắng, đại khái là Vương rác rưởi lại bóp mạnh hơn, câu chửi không thốt ra nổi mà trờ thành hít hà đau đơn, tóc đỏ tóc vàng lúc trước cười hì hì đứng xem, giờ bọn chúng cũng biết chuyện càng lúc càng vui rồi.
Vương rác rưởi hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, bỗng nói lạnh lùng: “Thôi, mày không cần gọi, lẽ ra thì mày còn có thể làm cháu trai của tao, nhưng giờ chỉ có thể làm cháu gái thôi...”
Tóc xanh hiểu được ý của lời này lập tức kêu gào: “Ông nội, ông nội.”
Vương rác rưởi cười nói: “Ngoan.” Nói xong thả tóc xanh. Dùng cái tay vừa nắm đũng quần vỗ mặt tóc xanh rất thân mật.
Bọn tôi đều hồ đồ rồi, vốn tôi nghĩ Vương rác rưởi vẫn giữ tóc xanh chờ lúc an toàn rồi tính tiếp, lão lại thả ra ngay lúc này khác gì muốn chết?
Tóc xanh vừa được thả ra thì ngơ ngác nhìn Vương rác rưởi – con người là thế, nếu bị chó cắn, ý định đầu tiên là cầm gậy đập chết, nhưng nếu là một con thỏ nhìn đáng yêu dễ thương lao tới cắn mất miếng thịt. Bạn nghĩ xem, mình đụng phải con thỏ thành tinh hay là đang mơ, cho nên sửng sốt là khó tránh khỏi.
Vương rác rưởi không thèm nhìn tóc xanh, quay mặt sang nói với tóc vàng và tóc đỏ: “Cháu tao gọi tao là ông nội, bọn mày mà không gọi thì đừng hòng mong lăn lộn ở vùng này, không phải cháu tao thì tao không thương, hai thằng mày cũng gọi tao một tiếng đi.” Lão nói cứ như là chuyện là đương nhiên, tựa như sư phụ đang giảng dạy đạo lý cho học sinh, giống như vừa đấm vừa xoa.
Tóc đỏ cùng tóc vàng cười ầm lên. Bọn nó cười vì tóc xanh vốn không cùng bọn với chúng, xem thì hả hê, nhưng bọn chúng tuyệt không ngờ mình lại gặp họa.
Tóc đỏ giơ một ngón tay chỉ Vương rác rưởi. Đại khái chưa kịp nghĩ, bình thường nó hay mắng chửi thô tục thì giờ ngay cả một câu mắng chửi cũng không nghĩ ra. Vương rác rưởi nhanh chư chớp dùng ngón trỏ tay phải chọc vào miệng hắn, sau đó kéo mạnh. Tóc đỏ cúi gập người, hai tay ôm miệng.
“Cấm động.” Vương rác rưởi lại kéo mạnh hơn, uy hiếp: “Có phải muốn tao xé cái miệng mày rộng tới mang tai không? Vậy sau này mày ăn bánh cũng không phải cuốn lại đâu.”
Hạng Vũ không hiểu: “Vì sao sau này ăn bánh không cần cuốn lại?”
Tôi giải thích; “Miệng rộng tới mang tai, có thể bỏ nguyên cái bánh vào mồm à.”
Hạng Vũ: “....”
Vương rác rưởi cứ thế dùng một ngón tay khống chế tóc đỏ, cao giọng: “Gọi ông nội.”
Tóc đỏ thống khổ khom người. Nước miếng chảy tí tách, nhưng hoàn toàn không có cách nào phản kháng, nếu nó đấm lùi Vương rác rưởi thì miệng nó rách ngay. Mặc dù không đến mức khoa trương như Vương rác rưởi nói nhưng ít nhất không ăn cơm hút thuốc được. Bọn còn lại cũng không dám vọng động, tóc xanh cùng tóc vàng không tiện quản, hiện tại xông vào tuyệt đối là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, hơn nữa còn đắc tội tóc đỏ.
Không biết tính khí Vương rác rưởi trở nên manh động từ lúc nào, lão quát tóc đỏ: “Kêu một tiếng ông nội khó thế sao?”
Tóc đỏ nước mắt nước mũi lã chã: “Ong nhội....”
Vương rác rưởi chuyên chú ghé tai vào, hỏi: “Mày nói gì?”
Tóc đỏ hít một hơi, mãi một lúc lâu sau mới chỉnh lại miệng lưỡi, nói: “Ông nội...”
Vương rác rưởi rút tay ra, tóc đỏ ngã lăn ra đất. Vương rác rưởi lau tay lên người tóc đỏ, cười mắng: “Nói cũng không rõ ràng, có đứa cháu như mày thật mất mặt.”
Tóc đỏ bò trên đất, mắt nhìn Vương rác rưởi đầy sợ hãi.
Lúc Vương rác rưởi lau tay, thoải mái như ăn một xiên thịt dê giữa trời đông giá rét, lão cầm áo lau mồ hôi trên trán, cười nói với tóc vàng: “Tới phiên mày, gọi đi.”
Lúc này tóc đỏ cùng tóc xanh đã được tự do, hai nhóm người cùng lên thì Vương rác rưởi không phải đối thủ, nhưng người là loại động vật kỳ quái, hai người chịu nhục trong tay Vương rác rưởi, lúc này chỉ còn tóc vàng bình yên vô sự, hai người lại không vội, không lên tiếng đứng sau nhìn xem chuyện vui.
Tóc vàng cũng phân tích ra tình trạng trước mặt, nó vội lui lại, cười gượng: “Lão Vương, trước kia anh em chỉ đùa chút thôi, lão đừng để ý.”
Vương rác rưởi căn bản chẳng thèm để ý, tay ngoáy lỗ tai: “Gọi nhanh lên, tao đang đợi đây.”
Tóc vàng vỗ vai Vương rác rưởi tỏ vẻ rộng lượng: “Ha ha, lão Vương thật thích nói đùa.”
Vương rác rưởi tiếp tục nhắc lại: “Gọi ông nội.”
Tóc vàng rốt cục không nhịn được nữa, nó lấy từ bên hông ra con dao dài hơn 30cm: “Thật không thức thời.”
Vương rác rưởi nhìn, phì cười: “Ái dà, còn mang theo cả dao, mày có biết chơi không?” Lão duỗi tay bắt lấy cánh tay tóc vàng. Tóc vàng run lên, dao suýt rơi xuống. Vương rác rưởi bóp tay tóc vàng cho nắm chặt chuôi dao, cười hề hề nói: “Đừng sợ, tao dạy mày làm sao giết người.”
Vương rác rưởi cầm tay tóc vàng gác đao lên cổ mình, sau đó nghiêng đầu, vỗ vào cái cổ đầy gân xanh của mình nói: “Nhìn thấy không, chỗ này có một mạch máu cực to, cắt một phát, thần tiên khó cứu.”
Dao của tóc vàng cực sắc. Lưỡi dao sáng loáng, cổ Vương rác rưởi cũng lộ rõ. Tóc vàng mấy lần thiếu chút nữa ném dao, nhưng Vương rác rưởi lại giúp nó nắm chắc.
Vương rác rưởi nhìn tóc vàng run rẩy, kinh ngạc: “Sao, xem thường sao? Để tao dạy mày một chiêu khác.” Vương rác rưởi nắm tay tóc vàng dí vào ngực trái mình nói: “Biết đây là chỗ nào không, là tim, đâm vào đây cũng một dao chết luôn.” Vương rác rưởi kéo cái tay không cầm dao của tóc vàng lên để lên ngực mình: “Vuốt thấy xương sườn không, biết đao thứ nhất đâm kiểu gì không - đừng dùng lực quá mạnh, đâm trúng xương sườn thì rất khó rút ra. Phải đâm nhẹ nhàng thôi.”
Vương rác rưởi vừa nói vừa cầm tay tóc vàng làm mẫu, tóc vàng lúc này đã thành tượng gỗ, đứng ngây ngốc để mặc Vương rác rưởi bày bố. Vương rác rưởi dạy xong cho tóc vàng, sau đó lui một bước nói: “Đều dạy cho mày rồi đó, nào, chẳng phải muốn giết tao sao?”
Tóc vàng giơ dao, đứng yên bất động. Vương rác rưởi đứng thẳng ngẩng đầu nhìn tóc vàng. Quả thật giống như một cử nhân đang nhìn xuống thiên hạ.
Vương rác rưởi thúc giục: “Nhanh đê, mày có giết không? Tao còn có bạn đang chờ.”
Hạng Vũ nhìn hồi lâu, nói với tôi: “Người này võ công không cao, nhưng đủ tàn độc, anh thật không nghĩ ra trong lịch sử có ai lại có phẩm tính này.”
Tôi khinh bỉ: “Đương nhiên anh không thể nghĩ ra, trước anh có bao nhiêu năm lịch sử chứ?”
Hạng Vũ nói: “À, vậy chú biết đó là ai không?”
“... Em cũng không biết, em chỉ hiểu lịch sử năm nay thôi.”
Phía bên trong, Vương rác rưởi vẫn thúc dục mấy lần, tóc vàng vẫn không ra tay. Vương rác rưởi chán nản: “Để tao giúp mày nhé?” Lão bỗng ôm lấy dao trong tay tóc vàng, chúng tôi đều nghĩ lão muốn đoạt đao, ai cũng không ngờ lão đâm mạnh vào vùng tim mình...”
Cuối cùng tóc vàng sợ hãi hất đao lệch ra, dao đâm sâu vào vai Vương rác rưởi. Máu đỏ tươi thấm ướt hết áo, tóc vàng tê liệt, hai tay che mặt như một cô gái hét ầm lên. Vương rác rưởi quát lớn: “Gọi ông nội.”
Tóc vàng khóc lóc vội hô: “ông nội, ông nội ông nội.”
Toàn bộ bọn côn đồ đứng sững sờ sửng sốt, đừng nói tới chuyện ra tay, ngay cả sức để chạy cũng không có. Vương rác rưởi cười hài lòng, lần lượt chỉ vào mặt từng thằng: “Bọn mày nếu muốn tìm lại thể diện tao sẵn sàng đón tiếp bất kỳ lúc nào, thích thì cứ đến mà giết tao, chỉ cần tao còn một hơi thở, tao sẽ cho bọn mày thấy mạng của cả nhà bọn mày không phải của bọn mày nữa.”
Vương rác rưởi nói xong, không thèm liếc mắt nhìn lại, tươi cười đến ngồi xuống bàn cùng tôi và Hạng Vũ, vung tay nói với chủ quán: “Cho chai bia.” Ông chủ bưng bia tới, cung kích đặt trước mặt Vương rác rưởi. Vương rác rưởi chỉ bọn tôi: “Cứ tính tiền của hai huynh đệ này cho tôi, bao nhiêu tiền?”
Ông chủ khom lưng cúi đầu: “Ngài cứ nói vậy, quen nhau bao lâu rồi, sao còn nói giá cả...”
Vương rác rưởi vỗ bàn: “Thế này thế nọ, ông uống không của mày chai bia chắc? Bao nhiêu tiền?”
Ông chủ sợ hãi lùi lại: “Tổng cộng 9 đồng...”
Vương rác rưởi cởi đai lưng ra, mò từ bên trong tuồn ra một bó to tiền hào thúi hoắc, đếm đủ 10 đồng vứt xuống đất: “Không cần thối lại.” Ông chủ nhặt tiền lên, chạy vội như chạy nạn.
Vương rác rưởi dùng răng mở chai bia, uống một hớp lớn, sảng khoái ợ một hơi, cười cười nhìn bọn tôi: “Hai vị là ai?”
Tôi chỉ vào con dao vẫn găm lại trên vai Vương rác rưởi nói: “Xử lý trước được không, tôi nhìn không sướng.”
Vương rác rưởi nhổ dao ra, tiện tay ném lên bàn, thản nhiên nói: “Chê cười.” miệng vết thương lập tức trào ào ạt máu, Vương rác rưởi xé áo buộc lại, không thèm để ý.
Tôi hiện tại rất hiếu kỳ, lão biến thái trước mặt thân phận là gì, vì thế hỏi: “Xưng hô như thế nào?”
Vương rác rưởi đại khái biết tôi hỏi gì, trực tiếp đáp lời: “Liễu Hạ?”(1)
Tôi gãi đầu: “Liễu Hạ? Họ quen quen, Liễu Hạ Huệ...”(2)
Liễu Hạ: “Đó là anh tôi.”
Tôi giật mình: “Gái ngồi trong lòng mà tâm không loạn, Liễu Hạ Huệ là anh ông thật à?” Đánh chết tôi cũng không ngờ nổi quân tử nổi tiếng như vậy lại có một người em như thế.
Liễu Hạ khinh thường: “Nói tới làm gì, một tên ngụy quân tử.”
Tôi cẩn thận: “Vậy nữ nhân đó ông đã gặp qua chưa?”
Liễu Hạ ngạc nhiên: “Nữ nhân nào?”
“Là người ngồi trong lòng anh ông ấy, có phải bởi vì cô nàng quá xấu...”
Liễu Hạ tức giận cắt lời: “Vì sao ai gặp tao cùng nói về nó nhỉ? Tao cũng có tên có họ mà.” Nói xong Vương rác rưởi tự hào giới thiệu: “Tao là một ác nhân.”
Tôi cười làm lành: “Đã nhìn thấy rồi.”
Hạng Vũ vẫn lạnh lùng dò xét Vương rác rưởi, nhưng thủy chung chướng mắt, lúc này bỗng nói: “Có phải mày có tước hiệu là Đạo?”
Liễu Hạ vỗ đùi: “Có người biết! Chính là tại hạ, ngài là vị nào?”
“Tao họ Hạng... thôi đi, tao có nói mày cũng không biết.”
Liễu Hạ tư duy rất nhanh, cười nói: “Xem ra là sau tôi?”
Tôi giới thiệu: “Vị này là Hạng Vũ, Vũ ca.”
Liễu Hạ nói: “Đúng rồi, Liễu Hạ chính xác không biết Hạng Vũ, nhưng Vương rác rưởi thì dù không có văn hóa nhưng cũng từng nghe nói qua Tây Sở Bá Vương.”
Hạng Vũ cười nhạt chỉ Liễu Hạ, nói với tôi: “Người này năm xưa đại đanh đỉnh đỉnh - Đạo, dẫn ngàn người hoành tảo chư hầu, không chuyện ác nào không làm, còn mắng chửi biện luận của Khổng Khâu.”
Tôi cả kinh đứng lên: “Khổng Khâu? Là Khổng thánh nhân hả?”
Liễu Hạ nói: “Đúng là lão già đó. Tôi thấy lão cũng giống anh tôi nên mới hạ mình gặp lão, ai biết lão già kia nói lắm quá, đúng lúc trưa muốn ăn cơm, tôi liền kêu “mang bàn gan người hấp lên”, lão già đó lập tức cúp đuôi bỏ chạy.” Nói tới đây Liễu Hạ cười ha hả: “Khỗng lão nhị bị tôi dọa chạy, ha ha.”
Tôi bó tay, đủ buồn nôn! Giật mình, bỗng thốt ra: “Thiên đại dã chích hợp bả thanh trọc phân biện. Khả chẩm sinh hồ đột liễu đạo nhan uyên – Đạo, tôi nhớ ra rồi. Lúc học “Oan Đậu Nga” của Quan Hán Khanh, có một câu như thế, nói vậy ông là người xấu?”
Liễu Hạ sửng sốt: “Ông đéo phải anh hùng cũng đệt phải người xấu, đúng rồi, ông là hùng, nhất thế kiêu hùng.”
“Phỏng vấn chút, từ Vương rác rưởi biến thành nhất thế kiêu hùng có cảm nghĩ gì?”
Liễu Hạ: “Đúng rồi, còn chưa hỏi cậu, mọi chuyện có phải do thứ cậu cho tôi ăn?”
Tôi gật đầu, kể giản lược vài câu về hấp dẫn thảo, đối với người như vậy, có một số việc giữ bí mật cũng vô nghĩa.
Liễu Hạ nghe xong cảm khái, cuối cùng thở dài: “Tôi cũng hiểu được, nhân thiện bị nhân khi (làm người tốt thì bị người khác khi dễ), làm người, phải làm ác nhân.”
Tôi cùng Hạng Vũ liếc mắt nhìn nhau, cười khổ. Vị này bị người ta ăp hiếp nửa đời, xem ra đã cáo biệt nhân sinh quan thế giới quan chính xác.
Tôi hỏi Liễu Hạ: “Đạo ca, anh sau này định làm gì, nếu không thì trước đi theo em làm chút việc, không thể cứ lại sống nát bét nữa.”
Liễu Hà hào khí can vân: “Ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó.” Lão chỉ vào ba thằng tóc xanh, vàng, đỏ nói: 'Thấy không, đó là sinh lực quân của anh, thấy câu lạc bộ đêm kia không, nhiều nhất một tháng nữa nó sẽ là của anh. Quán bia này cũng sẽ là của anh.”
Tôi vội vàng bắt tay anh ấy: “Chúc anh thành công.”
Tôi thấy thế cũng không nói gì thêm, đứng lên: “Đạo ca, vậy anh em bọn em cáo từ, dù sao anh làm gì cũng cẩn thận một chút, lúc nào cảnh sát tìm tới thì thì đừng hù dọa người ta...”
Liễu Hạ bắt tay tôi: “Huynh đệ, cảm tạ thì anh không nói nữa, anh dù là ác nhân, nhưng trong lòng cũng hiểu, ai đối tốt với anh thế nào anh trả lại gấp mười gấp trăm, cái này gọi là đạo cũng có đạo của mình – đúng rồi, những lời này là anh sáng tác ra đó.”
Lúc chúng tôi sắp rời đi, Liễu Hạ bỗng nhiên nhìn vết thương trên vai, vẻ mặt hoảng sợ, bối rối che đi nét uể oải, tôi hỏi Hạng Vũ: “Hắn sao thế, mất máu nhiều quá sao?”
Hạng Vũ nói: “Chút máu đó thì cũng chưa đến mức.”
Liễu Hạ ngẩng đầu nhìn bốn phía, đau khổ: “Mình sao thế, mình sao lại chảy máu?” Tôi thầm nghĩ vừa rồi là giả vờ sao, Tiểu Cường giả bộ một đấm cho Đoàn Thiên Lang hộc máu, lão thì giỏi rồi, tự đâm tựu chịu, đáng đời.
Liệu Hạ ngồi phịch xuống đất, than thở: “Tôi là ai?”
Tôi bước lên nói: “Đạo ca, anh sao thế, anh không phải là Liễu Hạ sao?”
Liễu Hạ ngẩng đầu nhìn tôi một lúc lâu, cười gượng nói: “A, Tiểu Cường huynh đệ, còn có Bá vương, hai người chưa đi sao?”
“Định đi...”
“A ha, đi đường cẩn thận – cần mấy cái chai không?” Liễu Hạ chỉ vào chai bia chúng tôi uống ở trên đất.
“...Không cần.”
Liễu Hạ run lẩy bẩy đứng lên, cẩn thận thu từng cái chai vào bao, cuối cùng cười khiêm tốn với chúng tôi.
Chờ khi lão quay lưng lại chúng tôi rời đi, tôi mới phát hiện lưng lão càng còng hơn. Khí thế bức người vừa rồi đã biến mất tăm, bộ dáng lại về kiểu uất ức đáng thương.
Tôi không hiểu: “Nhất thế kiêu hùng là sao, chẳng lẽ người như thế còn sợ máu tới ngất?”
Hạng Vũ bỗng nhiên nói: “Là tác dụng phụ.”
Tôi lập tức giật mình, hấp dẫn thảo chưa thông qua điều chế có tác dụng phụ trí mạng, đó là: Một thời gian sẽ mất đi dược tính, hoàn toàn quên mất chuyện kiếp trước, giống như Liễu Hạ. Lúc lão thu phục bọn côn đồ thì là Liễu Hạ, nhưng vừa rồi, lão lại biến thành Vương rác rưởi ai ai cũng có thể lăng nhục. Một chút dược tính cuối cùng giúp lão nhận ra tôi cùng Hạng Vũ, nếu hiện tại qua hỏi, lão khẳng định không nhớ rõ chúng tôi, hơn nữa cũng quên đời trước mình là ai. Chẳng biết khi nào lão lại biến thân thành đại ác nhân kia...
Trên xe, tôi tự nhủ: “Vậy Liễu Hạ làm sao dạy dỗ “tam mao”(3), có thể thành công chiếm lĩnh câu lạc bộ đêm không?”
Hạng Vũ trợn mắt: “Chú lo lắng cái gì?”
Tôi cười: “Em nghĩ Đạo ca rất tốt, ít nhất cũng không xấu, người như thế ai lại ghét được?”
“Hừ hừ, nắm đũng quần, xé miệng, cũng dám xưng là kiêu hùng. Anh mà biết trước như thế thì dù nói thế nào cũng không bỏ ra hấp dẫn thảo.”
Tôi khinh bỉ, đây gọi là điển hình của việc chiếm tiện nghi rồi còn khoe, tác dụng phụ của hấp dẫn thảo cũng không dễ nhận biết, ví dụ như Bảo Kim. Anh ấy chỉ có tính cách khác biệt rất nhỏ, hơn nữa tự mình đều hiểu rõ, ăn hấp dẫn thảo sẽ có triệu chứng nhân cách phân liệt. Nếu cho Ngu Cơ ăn, trong lúc ngọt ngào thân mật, hai người biết thời biết thế tụt quần cởi áo, tới lúc mấu chốt Ngu Cơ bỗng biên sắc kêu to hiếp dâm thì còn giải thích được không?
(Hết quyển 2)
1. Đạo Chích (chữ Hán: 盜跖 hay 盜蹠), còn gọi là Kiệt Chích (桀跖 hay 桀蹠), nhân vật hư cấu xuất hiện trong nhiều kinh, thư trước đời nhà Tần, được cho là sống vào đời Xuân Thu. Đạo Chích còn được gọi là Triển Hùng, Liễu Hạ Chích, hiệu là Cố Vương.
Ngày 26/02/1974, “Trung Ương Đảng Hiệu Biên Tả tổ” (tổ Hiệu đính – biên soạn - ghi chép Trung ương Đảng) dưới sự chỉ đạo của Tứ Nhân Bang, trên Nhân Dân nhật báo lấy bút danh Đường Hiểu Văn, có bài viết Liễu Hạ Chích thống mạ Khổng lão nhị (Tạm dịch: Liễu Hạ Chích mắng mỏ Khổng lão nhị). Đây là bài thứ 3 trong loạt bài đả kích Khổng Tử. Trong bài viết này, Đường Hiểu Văn ca ngợi Đạo Chích là anh hùng phản đối lễ giáo phong kiến, lãnh đạo nô lệ khởi nghĩa chống lại giai cấp thống trị.
Tác giả Ổ Mông trên tờ Nghiên cứu lịch sử, số thứ 2, năm 1977 có bài viết Đạo Chích khảo biện, phê phán bài viết của Đường Hiểu Văn là biến không thành có
Từ hình tượng xấu xa trong ghi chép của giới học giả, Đạo Chích được xem là tổ nghề của bọn trộm cướp. Và từ câu chuyện ngụ ngôn của Trang Tử, Đạo Chích bắt cóc vợ và con gái người ta, ông còn được xem là tổ nghề của bọn kỹ nữ, tôn làm Bạch mi thần (thần mày trắng).
Tiều Vân Sơn Nhân, Trảm Quỷ truyện [3] kể rằng: Hàm Oan lại hỏi rằng: “Vị thần này từ đâu đến, khi còn sống họ nào tên gì?” Liễu Kim Nương đáp: “Tiểu phụ nhân cũng không biết rõ, chỉ nghe những người lớn tuổi nói chuyện gọi là Đạo Chích.”; lại kể rằng: Bạch Mi thần nói: Ta từ (đời) Xuân Thu về sau, cho đến ngày nay, trong nghề con hát, nhà nhà kính ngưỡng, lớn nhỏ thờ phụng, xem như một bực tổ tông.”
2. Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: "Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ". Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和). Nguyễn Du trong Bắc hành tạp lục đã làm bài thơ viếng mộ ông.
Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
2. Tam mao ở đây là chỉ 3 thằng côn đồ tóc vàng, tóc xanh, tóc đỏ -- hoàng mao, lam mao, hồng mao
/434
|