Tôi quay đầu trừng mắt nhìn cả đám,im re hết cả. Nhưng khi tôi tăng tốc, xe, rời khỏi con phố quen thuộc thì lập tức cảm thấy khác biệt. Lưu Bang nhấp nhổm,muốn nói gì nhưng lại không dám, xem ra sức uy hiếp của Tần Thủy Hoàng quả là đáng kể. Lý Sư Sư nhìn ra cửa rồi cúi đầu ngẫm nghĩ mấy phút, thế là một bản "Trăm nghìn cái tại sao" kiểu người đẹp ra đời.Hạng Vũ thì không sợ thằng nào, nhưng mặt đần thối ra,thỉnh thoảng tôi thông qua gương chiếu hậu nhận thấy gã rất hứng thú với ô tô. Tần Thủy Hoàng ngó đông ngó tây, sở dĩ không hỏi gì là do ngay khi mới đến đã được chỉ đạo tư tưởng" đây là tiên giới, có nói ông cũng không hiểu" . Kinh Kha thật đáng yêu, hắn chỉ áp chặt tai vào đài bán dẫn ngồi im re.
Bên ngoài xe, nhà cao cửa lớn, người xe tấp nập, nhịp sống hối hả của một thành phố hiện đại hiện ra trước mắt họ, khiến họ chấn động tâm hồn.
Thật ra đây là chuyện quan niệm, nếu một hôm ngủ dậy,bạn thấy xung quanh mình toàn những sinh vật mắt to đùng, deo mặt nạ phòng độc, đi ra đi vào đĩa bay đều thông qua một luồng sáng vậy thì bạn hiểu ngay trái đất đã bị người ngoài hành tinh xâm lược. Bạn sẽ phủi đất trên mông, đứng dậy chiến đấu đến cùng. Ngày chiến thắng, sẽ có vô số đồng bào từ khắp bốn phương tám hướng kéo ra chúc mừng bạn.
Còn nếu bạn tỉnh dậy, thấy một đám đàn ông con trai lại có bím tóc vây quanh thì bạn phải xua tan đám đông.TRong lúc không được vui vẻ, một người đẹp ăn mặc lấp lánh phi ngựa đến thì bạn cần chú ý rồi, người đẹp đó không phải quận chúa thì cũng là Cách Cách, sau này là một trong các cô vợ của bạn, nếu bạn vốn là lính đặc nhiệm thì có thể thử chặn ngựa lại, thân thể yếu ớt thì cũng không sao, chờ người ta chàng bạn một phát có thể bù lu bù loa lên. Đám cưỡi ngựa dễ nói chuyện hơn đám lái ô tô.
Hay bạn tỉnh dậy thấy một tay Org đang đánh nhau với một chiến binh Elf xinh đẹp- hãy giúp nàng Elf, trong tộc đó toàn người đẹp, và khi bạn phá trinh công chúa của họ thì eo không đau nữa, chân không mỏi nữa, chạy một lèo lên tầng năm cũng vô tư.
Vấn đề là bọn CHính Béo không được giáo dục một cách cơ sở như vậy, thấy khắp phố toàn quái vật, thấy người bay lên trời ( thang máy ngoài), đần ra, thấy hai người đàn ông hôn nhau thắm thiết giữa phố, ngất luôn ( vụ này thì tôi cũng hơi ít thấy). Ngồi trên ghế ben Bánh Bao cũng cảm thấy không ổn,khẽ nói:
- Sao không ai nói gì?
Tôi nhanh trí nói:
- Có lẽ nhớ nhà rồi.
Tôi dừng lại trên đường Phú Thái, Bánh Bao liên nhéo tôi một phát, nàng sợ bị mọi người cười, đường Phú Thái là nơi bán hàng vỉa hè nổi tiếng ở chỗ tôi, mùa hè dùng 50 NDT có thể mua ở đây quần áo từ đầu đến chân. Hai bên phố tuy cũng có vài cửa hàng lớn, nhưng cũng đều là treo đầu dê bán thịt chó, đưa bạn bè đến đây mua đồ rõ là chẳng tử tế gì.
Tử tế cái con khỉ, vào siêu thị một đôi tất 300 đồng đám này còn chê là mỏng quả,lạnh cóng chân. Tôi tiện tay vớ lấy một cái mũ màu đỏ, hỏi giá chủ hàng, đáp:
- 15 đồng!
Tôi vứt xuống 5 đồng, hắn im re bỏ vào túi, tôi gọi Hạng Vũ xuống xe, chụp mũ lên đầu gã, lớn tiếng:
- Mọi người chú ý mũ đỏ nhé, đừng đi lạc, nếu không thấy thì gọi lên.
Thấy mọi người xung quanh cười, Bánh Bao cho là tôi đùa nên cũng kệ. Có không kệ cũng vậy, đường Phú Thái dài 200m, miễn cưỡng chen nhau được hai cái xe ba gác, nhưng người thì nhìn không thấy tận đầu,lạc phát khỏi tìm luôn.
Tôi để Bánh Bao và Lý Sư Sư đi đầu, Tần Thủy Hoàng, Hạng Vũ ở giữa, còn tôi, Kinh Kha và Lưu Bang sau cùng. Hóa ra đó là một sai lầm nghiêm trọng, phụ nữ dạo phố là một cơn ác mộng, Banh Bao lại càng thế, nàng không vội thì Lý Sư Sư cũng không vội, cô này đang muốn học hỏi mà. Hai người dừng lại thì cả đám phải dừng, bị người qua lại đụng chạm, Lưu Bang chịu hết nổi, chỉ ảnh Quách Phú Thành trên một cửa hiệu hỏi:
- Tên này phạm tội gì mà bị truy nã khắp nơi thế?
Lúc này Bánh Bao bảo tôi đưa Hạng Vũ vào một cửa hàng thử đồ, Chính Béo ngồi xổm trước một sạp hàng bán các loại huy chương và đồ cổ giả, Kinh Kha đi cùng gã, tôi đứng trước cửa hàng, chăm sóc cả hai bên. Nghe Chính Béo nói:
- Cại nạy lạ giã đậy!
Ông chủ hàng nói:
- Đồ thật bán ở đây hả? Đừng sát, đều là bôi lên đấy.
Tôi thấy CHính Béo đang cầm mấy đồng tiền Đao, trên đầy gỉ xanh lè, dây đầy tay,ông chủ hàng cười:
- Thích thì mua mấy cái mà chơi, đeo vào chùm chìa khóa trông rất hay.
- Tội cọ đõ thật mạ.
- Anh bạn này cũng giỏi thổi quá ta, cậu có đồ thật đến đây xem của tôi làm gì?
Đúng mà, khi Tần Thủy Hoàng mới đến tôi nhớ gã đeo theo mấy đồng, bèn hỏi ông chủ:
- Đồ thật giá khoảng bao nhiêu?
- Thật cụng chẵng đạng chĩ, ạnh đạ nọi lạ khộng được lựu thỗng nựa mạ.
Ông chủ ngẩn ra rồi chỉ Chính Béo cười:
- Ông bạn này đùa vui thật,.
Tôi lau mồ hôi trán nói:
- Anh ý là thế đấy, nói coi, tiền thật đáng bao nhiêu?
- Còn tốt thì khoảng 10 nghìn, món ấy cũng không đắt lắm.
Đúng lúc ấy lại nghe chủ hàng quần áo nói:
- To con thế này thì chỉ còn một cái này thôi, ông có đi chỗ khác cũng không có đâu...
Tôi quay lại thấy Hạng Vũ mặc một cái áo phông Arnol Swachzeneger, mặc một cái quần thường chỉ có ma nơ canh mặc, cộng thêm cặp lông mày và cái mũ đỏ, chặc chặc, tôi mà đụng phải một vị như vậy trên phố là tránh càng xa càng tốt.
Đồ của Lưu Bang dễ mua hơn nhiều, hắn cứ mặc một bộ mới lại ẹo qua ẹo lại trước mặt Bánh Bao, người ta hỏi có vừa ý không gã lại nhăn nhở cười với Bánh Bao:
- Em bảo được thì anh được.
Lý Sư Sư đến chỗ tôi nói nhỏ:
- Em muốn qua bên kia xem sách!
Tôi chịu thua, móc ra 100 đồng đưa cho nàng, nói nhỏ" anh đi với em", Sư Sư cười cười nói :" Chị dâu ghen đấy",bánh Bao nhìn tôi cười mím chi, Sư Sư một mình vào hiệu sách,tôi phái Kinh Kha đi theo, ít ra hắn đã có kinh nghiệm tiêu tiền, coi, giờ hắn đi mua thuốc đã biết đòi người ta cho diêm rồi.
Sau một lúc bận rối óc, tôi quay lại thì té ngửa, không thấy Chính Béo đâu nữa, nhìn quanh một lúc thì thấy hắn đang ngồi ở hàng nước, vắt chân chữ ngũ uống nước ngọt có ga. Tôi xị mặt đi qua, mua một bình nước, làm phát hết nửa,dạo anyf toát mồ hôi nhiều quá. Chính Béo đung đưa chân nói:
- Ạnh phạt hiễn rạ rặng, thẫn tiện cạc chũ khộng cõ tiện cụng khộng xọng mạ.
Bên ngoài xe, nhà cao cửa lớn, người xe tấp nập, nhịp sống hối hả của một thành phố hiện đại hiện ra trước mắt họ, khiến họ chấn động tâm hồn.
Thật ra đây là chuyện quan niệm, nếu một hôm ngủ dậy,bạn thấy xung quanh mình toàn những sinh vật mắt to đùng, deo mặt nạ phòng độc, đi ra đi vào đĩa bay đều thông qua một luồng sáng vậy thì bạn hiểu ngay trái đất đã bị người ngoài hành tinh xâm lược. Bạn sẽ phủi đất trên mông, đứng dậy chiến đấu đến cùng. Ngày chiến thắng, sẽ có vô số đồng bào từ khắp bốn phương tám hướng kéo ra chúc mừng bạn.
Còn nếu bạn tỉnh dậy, thấy một đám đàn ông con trai lại có bím tóc vây quanh thì bạn phải xua tan đám đông.TRong lúc không được vui vẻ, một người đẹp ăn mặc lấp lánh phi ngựa đến thì bạn cần chú ý rồi, người đẹp đó không phải quận chúa thì cũng là Cách Cách, sau này là một trong các cô vợ của bạn, nếu bạn vốn là lính đặc nhiệm thì có thể thử chặn ngựa lại, thân thể yếu ớt thì cũng không sao, chờ người ta chàng bạn một phát có thể bù lu bù loa lên. Đám cưỡi ngựa dễ nói chuyện hơn đám lái ô tô.
Hay bạn tỉnh dậy thấy một tay Org đang đánh nhau với một chiến binh Elf xinh đẹp- hãy giúp nàng Elf, trong tộc đó toàn người đẹp, và khi bạn phá trinh công chúa của họ thì eo không đau nữa, chân không mỏi nữa, chạy một lèo lên tầng năm cũng vô tư.
Vấn đề là bọn CHính Béo không được giáo dục một cách cơ sở như vậy, thấy khắp phố toàn quái vật, thấy người bay lên trời ( thang máy ngoài), đần ra, thấy hai người đàn ông hôn nhau thắm thiết giữa phố, ngất luôn ( vụ này thì tôi cũng hơi ít thấy). Ngồi trên ghế ben Bánh Bao cũng cảm thấy không ổn,khẽ nói:
- Sao không ai nói gì?
Tôi nhanh trí nói:
- Có lẽ nhớ nhà rồi.
Tôi dừng lại trên đường Phú Thái, Bánh Bao liên nhéo tôi một phát, nàng sợ bị mọi người cười, đường Phú Thái là nơi bán hàng vỉa hè nổi tiếng ở chỗ tôi, mùa hè dùng 50 NDT có thể mua ở đây quần áo từ đầu đến chân. Hai bên phố tuy cũng có vài cửa hàng lớn, nhưng cũng đều là treo đầu dê bán thịt chó, đưa bạn bè đến đây mua đồ rõ là chẳng tử tế gì.
Tử tế cái con khỉ, vào siêu thị một đôi tất 300 đồng đám này còn chê là mỏng quả,lạnh cóng chân. Tôi tiện tay vớ lấy một cái mũ màu đỏ, hỏi giá chủ hàng, đáp:
- 15 đồng!
Tôi vứt xuống 5 đồng, hắn im re bỏ vào túi, tôi gọi Hạng Vũ xuống xe, chụp mũ lên đầu gã, lớn tiếng:
- Mọi người chú ý mũ đỏ nhé, đừng đi lạc, nếu không thấy thì gọi lên.
Thấy mọi người xung quanh cười, Bánh Bao cho là tôi đùa nên cũng kệ. Có không kệ cũng vậy, đường Phú Thái dài 200m, miễn cưỡng chen nhau được hai cái xe ba gác, nhưng người thì nhìn không thấy tận đầu,lạc phát khỏi tìm luôn.
Tôi để Bánh Bao và Lý Sư Sư đi đầu, Tần Thủy Hoàng, Hạng Vũ ở giữa, còn tôi, Kinh Kha và Lưu Bang sau cùng. Hóa ra đó là một sai lầm nghiêm trọng, phụ nữ dạo phố là một cơn ác mộng, Banh Bao lại càng thế, nàng không vội thì Lý Sư Sư cũng không vội, cô này đang muốn học hỏi mà. Hai người dừng lại thì cả đám phải dừng, bị người qua lại đụng chạm, Lưu Bang chịu hết nổi, chỉ ảnh Quách Phú Thành trên một cửa hiệu hỏi:
- Tên này phạm tội gì mà bị truy nã khắp nơi thế?
Lúc này Bánh Bao bảo tôi đưa Hạng Vũ vào một cửa hàng thử đồ, Chính Béo ngồi xổm trước một sạp hàng bán các loại huy chương và đồ cổ giả, Kinh Kha đi cùng gã, tôi đứng trước cửa hàng, chăm sóc cả hai bên. Nghe Chính Béo nói:
- Cại nạy lạ giã đậy!
Ông chủ hàng nói:
- Đồ thật bán ở đây hả? Đừng sát, đều là bôi lên đấy.
Tôi thấy CHính Béo đang cầm mấy đồng tiền Đao, trên đầy gỉ xanh lè, dây đầy tay,ông chủ hàng cười:
- Thích thì mua mấy cái mà chơi, đeo vào chùm chìa khóa trông rất hay.
- Tội cọ đõ thật mạ.
- Anh bạn này cũng giỏi thổi quá ta, cậu có đồ thật đến đây xem của tôi làm gì?
Đúng mà, khi Tần Thủy Hoàng mới đến tôi nhớ gã đeo theo mấy đồng, bèn hỏi ông chủ:
- Đồ thật giá khoảng bao nhiêu?
- Thật cụng chẵng đạng chĩ, ạnh đạ nọi lạ khộng được lựu thỗng nựa mạ.
Ông chủ ngẩn ra rồi chỉ Chính Béo cười:
- Ông bạn này đùa vui thật,.
Tôi lau mồ hôi trán nói:
- Anh ý là thế đấy, nói coi, tiền thật đáng bao nhiêu?
- Còn tốt thì khoảng 10 nghìn, món ấy cũng không đắt lắm.
Đúng lúc ấy lại nghe chủ hàng quần áo nói:
- To con thế này thì chỉ còn một cái này thôi, ông có đi chỗ khác cũng không có đâu...
Tôi quay lại thấy Hạng Vũ mặc một cái áo phông Arnol Swachzeneger, mặc một cái quần thường chỉ có ma nơ canh mặc, cộng thêm cặp lông mày và cái mũ đỏ, chặc chặc, tôi mà đụng phải một vị như vậy trên phố là tránh càng xa càng tốt.
Đồ của Lưu Bang dễ mua hơn nhiều, hắn cứ mặc một bộ mới lại ẹo qua ẹo lại trước mặt Bánh Bao, người ta hỏi có vừa ý không gã lại nhăn nhở cười với Bánh Bao:
- Em bảo được thì anh được.
Lý Sư Sư đến chỗ tôi nói nhỏ:
- Em muốn qua bên kia xem sách!
Tôi chịu thua, móc ra 100 đồng đưa cho nàng, nói nhỏ" anh đi với em", Sư Sư cười cười nói :" Chị dâu ghen đấy",bánh Bao nhìn tôi cười mím chi, Sư Sư một mình vào hiệu sách,tôi phái Kinh Kha đi theo, ít ra hắn đã có kinh nghiệm tiêu tiền, coi, giờ hắn đi mua thuốc đã biết đòi người ta cho diêm rồi.
Sau một lúc bận rối óc, tôi quay lại thì té ngửa, không thấy Chính Béo đâu nữa, nhìn quanh một lúc thì thấy hắn đang ngồi ở hàng nước, vắt chân chữ ngũ uống nước ngọt có ga. Tôi xị mặt đi qua, mua một bình nước, làm phát hết nửa,dạo anyf toát mồ hôi nhiều quá. Chính Béo đung đưa chân nói:
- Ạnh phạt hiễn rạ rặng, thẫn tiện cạc chũ khộng cõ tiện cụng khộng xọng mạ.
/434
|