Trong nghi thức trao giải, Nghê Tư Vũ đứng ở đài trao thưởng trên cao, hàng trăm đèn chiếu rọi lên người nhỏ, chiếu cho cô nhóc mỹ nhân ngư này mặt mũi sáng chói. Công bố thành tích thi đấu, Nghê Tư Vũ với thành tích 24 giây 47 phá kỷ lục tỉnh. Nghe người yêu thích bơi lội bên cạnh nói kỷ lục thế giới bơi 50m tự do nữ trước kia phân biệt là 24 giây 13 và 24 giây 09, gần đây hình như vừa mới có người đột phá.
Nửa giây, tôi cũng chẳng biết có thể làm được gì, châm thuốc gãi đầu một cái đều không đủ mà, cho nên theo tôi thấy nếu Nghê Tư Vũ dịch chuyển nhanh hơn vài cái biết đâu sẽ có thể phá kỷ lục thế giới. Nguyễn Tiểu Ngũ cũng hỏi tôi:
- Một giây rốt cuộc dài bao lâu?
Tôi vỗ gã một cái.
Nguyễn Tiểu Ngũ ù ù cạc cạc nói:
- Chú làm gì thế, anh hỏi chú nói chứ.
- Đây chính là một giây.
Nguyễn Tiểu Ngũ bừng tỉnh, sau đó gã thử vỗ ngực mình hai cái, ngẫm nghĩ lại vỗ thêm một cái nữa.
Tôi hỏi gã:
- Anh làm cái gì thế?
Nguyễn Tiểu Ngũ nói:
- Anh cảm thấy huấn luyện cho Tiểu Vũ nhanh hơn 3 giây không thành vấn đề, ráng tiến thẳng đến 20 giây, cho người ta sau này lưu lại tưởng niệm, đỡ phiền toái họ phải phá đi phá lại.
Tôi đổ mồ hôi nói:
- 20 giây chỉ e ngay cả kỷ lục của nam đều không phá được, các anh có nắm chắc không?
Nguyễn Tiểu Nhị hừng hực giương oai nói:
- Ấy còn phải xem ai dạy. Hơn nữa điều này chả liên quan đến nam nữ. chú lại là đàn ông, từng thắng tam muội chưa?
Nghĩ đến Hổ Tam Nương và cái đầu trọc bóng nhẫy của cô ả, tôi lạnh người, vội vàng phụ họa:
- Đúng, đúng.
Nghê Tư Vũ đứng trên đài trao thưởng một mực nhìn về chỗ chúng tôi, tôi biết nhỏ đang tìm Hạng Võ. Quả nhiên, nghi thức trao giải vừa kết thúc, nhỏ chẳng màng đến đề nghị chụp ảnh của rất nhiều phóng viên, đi thẳng tới, sốt ruột hỏi:
- Anh ấy đâu?
- Đi rồi. – Nhị sư phụ của nhỏ nói cho nhỏ.
- Vì sao thế? Liệu có phải anh ấy giận hay không? Em còn muốn tặng cái này cho anh ấy mà. – Nghê Tư Vũ cầm cúp vàng vừa giành được nói.
Tôi nói với nhỏ:
- Sau này đừng chơi với cậu ta. Ngoại trừ ra vẻ ta đây thì chính là nói vớ vẩn.
Nghê Tư Vũ trừng mắt tôi:
- Không cho anh nói anh ấy, em thấy anh mới là như thế. – Tôi ngẫm nghĩ, quả đúng vậy.
Trương Thuận dí đầu nhỏ nói:
- Anh ấy anh ấy, cưng chỉ biết anh ấy, em thật không có lương tâm.
Nghê Tư Vũ đỏ mặt, kéo tay Trương Thuận làm nũng nói:
- Sao có thể quên ba sư phụ dễ thương được chứ, tiền thưởng quán quân được 5000 đồng. Em mời mọi người đi uống rượu. – Nhỏ hếch mũi về phía tôi:
- Không mời anh đâu.
- Anh đây tự mời mình vậy. –Nói xong chúng tôi đều nhớ tới bộ dạng lúc mới quen nhau ở hồ bơi, đều bật cười.
Nguyễn Tiểu Nhị và Nguyễn Tiểu Ngũ một trái một phải cầm tay nhỏ, xách nhỏ ra ngoài:
- Nói đi thì đi! –Nghê Tư Vũ la hoảng một tiếng:
- Em chưa mang tiền.
- Thế thì gán em ở quán rượu vậy…
Nhìn thấy Trương Thuận và Nguyễn Thị huynh đệ thật sự rất quý cô học trò nhỏ này, cao hứng cho thành tích nhỏ giành được, tuy họ vẫn cho rằng một lũ người nhảy vào một vũng nước lớn thi ai bơi nhanh hơn là một chuyện rất nhàm chán.
Uống rượu, đương nhiên vẫn là về quán rượu. Đáng nói chính là bây giờ quán rượu Nghịch Thời Không đã chuyển sang kinh doanh cả ngày. Đúng như Lý Vân nói, hai bên cửa của nó đã treo lên từng chuỗi đèn lồng lớn, trên chiếc lu trước cửa dán một chữ ‘Rượu’ lớn chừng một chiếc TV 28 inch, trở thành một cảnh vật. Không ngừng có người đứng ở cạnh lu cầm thìa chụp ảnh lưu niệm. Nếu nói đại hội võ lâm lần này kích thích tiêu dùng thành phố, vậy thì kẻ được lợi lớn nhất không hề nghi ngờ chính là quán rượu của chúng tôi, điều này xuất phát từ lần tuyên truyền của Chu Quý kia. Hễ cứ lưu lại, bất kể là tuyển thủ hay là người mê xem võ thuật, lúc rảnh rỗi đều sẽ tới Nghịch Thời Không ngồi chơi, uống vài chén ‘Đỗ Tùng 5 sao’. Thiết bị bên trong của nó cũng làm giả thành phong cách gỗ thô, ban ngày có thể mở làm quán trà, buổi tối vẫn không ảnh hưởng đến biểu diễn.
Tôi bảo Tôn Tư Hân đặt cho chúng tôi một phòng riêng, có người bưng tới một vài món khai vị. Tôi nhìn đồng hồ lúc này mới 11 giờ trưa, vì kịp thi đấu tôi ngay cả bữa sáng cũng không ăn, khai vị gì nữa? Tôi hỏi nam phục vụ:
- Chỗ chúng ta có gì chống đói không? –Tôn Tư Hân cười nói:
- Chính vì điều này mà luôn có khách nêu ý kiến, nói rằng vốn muốn ăn cơm ở đây, kết quả chỉ bán rượu. – Tôi xua tay nói:
- Điều này sau hẵng nói đi, quán rượu mở thành quán cơm chẳng phải việc tốt sao?
Sau khi người khác lui ra ngoài Nghê Tư Vũ liền nhanh nhẹn rót rượu cho chúng tôi, đứng dậy cười tươi tắn nói:
- Chén này, muốn cảm tạ ba vị sư phụ dốc lòng bồi dưỡng em… -Tôi thần sắc mất vui nhìn nhỏ, Nghê Tư Vũ cười hề hề:
- Còn cả anh Cường cổ vũ em. – Đám Trương Thuận nhao nhao hò hú:
- Chén rượu này bất kể thế nào cũng phải uống. – Nghê Tư Vũ một hơi uống sạch, bỗng trở nên trầm mặc, nhỏ lại nâng chén rượu rót đầy lên. Trương Thuận thấy có điều không đúng, nói:
- Tiểu Vũ, em sao thế? Không thoải mái thì đừng uống nữa.
Nghê Tư Vũ đỏ vành mắt, nghẹn lời nói:
- Chén thứ hai, vẫn là cám ơn các anh… các anh đều là những người rất tốt. – Nói xong lại một hơi uống sạch. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, biết rằng nhỏ có chút kích động, vội vàng rẽ sang đề tài vui vẻ, không khí lúc này mới sôi nổi hơn. Rượu xuống cũng không chậm, mọi người đều bụng rỗng uống rượu, nên chỉ chốc lát đều bốc lên tận đầu. Ba cậu chàng liền ôm vai bá cổ ồm ồm chém gió, Nghê Tư Vũ bỗng vỗ tôi, nhẹ giọng hỏi:
- Anh ấy rốt cuộc vì sao phải đi?
- Bị anh giận thôi. – Tôi giản lược lời Hạng Vũ nói với nhỏ vài câu.
Nghê Tư Vũ hai mắt tỏa sáng:
- Em cảm thấy anh ấy nói rất có lý, em quả thật ít khi đấu tranh tinh thần.
- Điều này với đấu tranh có liên quan sao? Đây là liều mạng! – Tôi thấy nhỏ đôi mắt long lanh nước, hai má đỏ bừng, biết rằng cô nàng này tám thành là tiêu rồi, bây giờ rơi vào thời kỳ động dục, tôi đả kích nhỏ:
- Anh ấy của em đã có bạn gái rồi.
- Không phải vẫn chưa kết hôn sao? Hơn nữa chị ấy có thích anh ấy như em không?
- … Bây giờ khó nói lắm, trước kia họ yêu đến chết đi sống lại đó.
Nghê Tư Vũ rót cho mình một chén rượu cuối cùng, đầy khí khái nói:
- Cùng là người, kẻ thắng lợi chỉ có một, vậy thì kẻ đó vì sao không thể là em? – Nói xong liền ngửa đầu, trút chén rượu xuống, sau đó nhỏ đặt chiếc chén lên bàn, đứng phắt dậy.
Tôi và ba cậu chàng lập tức không nói gì nữa, ngẩng đầu ngong ngóng nhìn nàng, quán quân tỉnh đã giành được rồi, chúng tôi muốn xem xem nhỏ lúc này nói gì.
- Em rất thích… anh ấy. –Nói xong Nghê Tư Vũ ngã ra về sau.
Nguyễn Tiểu Ngũ sớm có chuẩn bị đỡ lấy nhỏ, xoay mặt nói với chúng tôi:
- Nhỏ lại có mục tiêu mới rồi…
………………………..
Hôm nay là ngày đám mê võ thuật mong chờ đã lâu, vòng 16 tiến vào tứ kết cũng là trận đại chiến đầu tiên sau ngày nghỉ ngơi duy nhất suốt cả các vòng đấu. Người thích xem World Cup khả năng sẽ có cảm giác như vậy: Trận đấu vòng 16 đội tiến vào tứ kết và tứ kết tiến vào bán kết thường thường so với trận chung kết còn hay hơn, lúc này ý chí của đội ngũ tràn đầy nhất, trình độ kỹ năng chiến thuật càng có thể phát huy đầy đủ hơn, không sợ đầu sợ đuôi lo được lo mất như trong trận chung kết.
Cho nên hội trường hôm nay đặc biệt đông, trên đài chủ tịch, 5 vị giám khảo cũng đã ngồi xuống. Sân bãi đã bị chia thành hai khu, mỗi khu hai lôi đài, nhưng có một cái là để dự phòng. Đại hội sẽ cùng lúc tiến hành hai trận thi đấu, tất cả 8 trận đấu sẽ hoàn thành xong trong một buổi sáng.
Qua rút thăm, chúng tôi sẽ thi đấu với một đội Quyền Đạo Quán Thủ ở sân phía Đông Bắc. Ở sân còn lại, Hồng Nhật Võ Giáo do nông dân nhà quê tạo thành sẽ so đấu với một đội Bát Cực Quyền tổ hợp. Tôi rất may mắn không rút phải đội mạnh như Hồng Nhật và Đoạn Thiên Lang, không phải là sợ họ, nếu không có Dục Tài chúng tôi, trận tranh nhất nhì rất có khả năng sẽ do họ tới hoàn thành, nhưng bất kể là nông dân cao thủ hay Đoạn Thiên Lang, so với đám Lâm Xung dường như còn phải kém hơn một chút. Nếu chúng tôi chỉ nhắm đến thứ năm, thì không cần thiết phải cho người ta tấm tức, nếu thật sự gặp ở vòng 16 tiến vào tứ kết, tôi sẽ rất khó xử.
Trong 16 cường còn có hai đội bạn cũ của chúng tôi, lão Hổ và Đồng Viện. Người phối hợp với lão Hổ thì ra đều là các cao thủ Cổ gia giúp gã tìm trong Đại Hồng Môn, nếu kể về nguồn gốc thì cũng không xem là gian lận. Đồng Viện dẫn tổ Mỹ Nữ Tử Vong đi đến vòng hôm nay, tôi thấy có bảy thành là dựa vào mưu trí mà giành được, nếu muốn dựa vào may mắn tiến 8 cường thì quá khó.
Chúng tôi tới sân đúng giờ, đám hảo hán huy động toàn bộ lực lượng tới cổ vũ. Lý Quỳ vai gánh một lá cờ lớn, trên vẽ một bông hoa hướng dương và hai chiếc Ê ke – đa số mọi người cho là như vậy. Ai nấy đi qua nơi này đều biến sắc, trong họ rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến phong thái của Lâm Xung, Dương Chí, còn có cả bại tướng dưới tay họ, bây giờ họ đều biết chúng tôi là một đội có được thực lực cường đại, cho nên lá cờ hiệu kia cũng đại biểu cho một loại lực lượng. Cho nên nói trên lá cờ vẽ cái gì cũng không quan trọng, lá cờ vẽ vịt Donald của Hitler tung bay trong chiến tranh thế giới II vẫn có thể khiến người ta vừa nhìn đã thấy sợ.
Tôi cúi đầu đi tới đằng sau cùng đội ngũ, liền nghe thấy người xem cách gần tôi bàn luận:
- Đó chính là đội trưởng của Dục Tài.
- Đúng thế, đến bây giờ vẫn chưa từng xuất thủ!
- Không cần nhìn cũng biết là cao thủ rồi.
- Phắc, sao ông biết?
- Ông xem người ta kìa… Trên đất bằng ông có thể ngã đẹp như thế không?
Tôi vội vã lồm cồm bò dậy. Hôm qua ngủ muộn, buổi sáng tỉnh dậy không có tinh thần, trong quá trình đi dài đằng đẵng từ đầu bên kia sân bãi đến đầu bên này tôi bắt đầu ngủ gật, người trước mắt dừng lại tôi cũng không nhìn thấy, đi một mạch đến gót chân Trương Thanh. Gã khả năng cũng chưa tỉnh ngủ, cho rằng có người đánh lén, đạp một cái về đằng sau làm tôi ngã lộn một vòng, thân thể tôi trong khoảng thời gian nào đó hoàn toàn bay bổng. Theo người khác thấy thì chính là tôi đi tới đi lui bỗng lộn nhào sau đó ‘oạch’ một cái liền ngã như vậy, nhếch nhác đương nhiên là rất nhếch nhác, nhưng cũng rất làm cho họ bội phục.
Lúc này, 4 đội ngũ thi đấu đã tập hợp hết. Bên cạnh chúng tôi chính là Hồng Nhật Võ Giáo, nông dân cao thủ thua bởi Trương Thuận kia quả nhiên cũng ở trong hàng, gã thấy tôi đang yên đang lành bỗng lộn một cái ai ai đều chưa lộn đẹp như thế, quan tâm hỏi:
- Đội trưởng Tiêu, lại tẩu hỏa nhập ma à?
Nửa giây, tôi cũng chẳng biết có thể làm được gì, châm thuốc gãi đầu một cái đều không đủ mà, cho nên theo tôi thấy nếu Nghê Tư Vũ dịch chuyển nhanh hơn vài cái biết đâu sẽ có thể phá kỷ lục thế giới. Nguyễn Tiểu Ngũ cũng hỏi tôi:
- Một giây rốt cuộc dài bao lâu?
Tôi vỗ gã một cái.
Nguyễn Tiểu Ngũ ù ù cạc cạc nói:
- Chú làm gì thế, anh hỏi chú nói chứ.
- Đây chính là một giây.
Nguyễn Tiểu Ngũ bừng tỉnh, sau đó gã thử vỗ ngực mình hai cái, ngẫm nghĩ lại vỗ thêm một cái nữa.
Tôi hỏi gã:
- Anh làm cái gì thế?
Nguyễn Tiểu Ngũ nói:
- Anh cảm thấy huấn luyện cho Tiểu Vũ nhanh hơn 3 giây không thành vấn đề, ráng tiến thẳng đến 20 giây, cho người ta sau này lưu lại tưởng niệm, đỡ phiền toái họ phải phá đi phá lại.
Tôi đổ mồ hôi nói:
- 20 giây chỉ e ngay cả kỷ lục của nam đều không phá được, các anh có nắm chắc không?
Nguyễn Tiểu Nhị hừng hực giương oai nói:
- Ấy còn phải xem ai dạy. Hơn nữa điều này chả liên quan đến nam nữ. chú lại là đàn ông, từng thắng tam muội chưa?
Nghĩ đến Hổ Tam Nương và cái đầu trọc bóng nhẫy của cô ả, tôi lạnh người, vội vàng phụ họa:
- Đúng, đúng.
Nghê Tư Vũ đứng trên đài trao thưởng một mực nhìn về chỗ chúng tôi, tôi biết nhỏ đang tìm Hạng Võ. Quả nhiên, nghi thức trao giải vừa kết thúc, nhỏ chẳng màng đến đề nghị chụp ảnh của rất nhiều phóng viên, đi thẳng tới, sốt ruột hỏi:
- Anh ấy đâu?
- Đi rồi. – Nhị sư phụ của nhỏ nói cho nhỏ.
- Vì sao thế? Liệu có phải anh ấy giận hay không? Em còn muốn tặng cái này cho anh ấy mà. – Nghê Tư Vũ cầm cúp vàng vừa giành được nói.
Tôi nói với nhỏ:
- Sau này đừng chơi với cậu ta. Ngoại trừ ra vẻ ta đây thì chính là nói vớ vẩn.
Nghê Tư Vũ trừng mắt tôi:
- Không cho anh nói anh ấy, em thấy anh mới là như thế. – Tôi ngẫm nghĩ, quả đúng vậy.
Trương Thuận dí đầu nhỏ nói:
- Anh ấy anh ấy, cưng chỉ biết anh ấy, em thật không có lương tâm.
Nghê Tư Vũ đỏ mặt, kéo tay Trương Thuận làm nũng nói:
- Sao có thể quên ba sư phụ dễ thương được chứ, tiền thưởng quán quân được 5000 đồng. Em mời mọi người đi uống rượu. – Nhỏ hếch mũi về phía tôi:
- Không mời anh đâu.
- Anh đây tự mời mình vậy. –Nói xong chúng tôi đều nhớ tới bộ dạng lúc mới quen nhau ở hồ bơi, đều bật cười.
Nguyễn Tiểu Nhị và Nguyễn Tiểu Ngũ một trái một phải cầm tay nhỏ, xách nhỏ ra ngoài:
- Nói đi thì đi! –Nghê Tư Vũ la hoảng một tiếng:
- Em chưa mang tiền.
- Thế thì gán em ở quán rượu vậy…
Nhìn thấy Trương Thuận và Nguyễn Thị huynh đệ thật sự rất quý cô học trò nhỏ này, cao hứng cho thành tích nhỏ giành được, tuy họ vẫn cho rằng một lũ người nhảy vào một vũng nước lớn thi ai bơi nhanh hơn là một chuyện rất nhàm chán.
Uống rượu, đương nhiên vẫn là về quán rượu. Đáng nói chính là bây giờ quán rượu Nghịch Thời Không đã chuyển sang kinh doanh cả ngày. Đúng như Lý Vân nói, hai bên cửa của nó đã treo lên từng chuỗi đèn lồng lớn, trên chiếc lu trước cửa dán một chữ ‘Rượu’ lớn chừng một chiếc TV 28 inch, trở thành một cảnh vật. Không ngừng có người đứng ở cạnh lu cầm thìa chụp ảnh lưu niệm. Nếu nói đại hội võ lâm lần này kích thích tiêu dùng thành phố, vậy thì kẻ được lợi lớn nhất không hề nghi ngờ chính là quán rượu của chúng tôi, điều này xuất phát từ lần tuyên truyền của Chu Quý kia. Hễ cứ lưu lại, bất kể là tuyển thủ hay là người mê xem võ thuật, lúc rảnh rỗi đều sẽ tới Nghịch Thời Không ngồi chơi, uống vài chén ‘Đỗ Tùng 5 sao’. Thiết bị bên trong của nó cũng làm giả thành phong cách gỗ thô, ban ngày có thể mở làm quán trà, buổi tối vẫn không ảnh hưởng đến biểu diễn.
Tôi bảo Tôn Tư Hân đặt cho chúng tôi một phòng riêng, có người bưng tới một vài món khai vị. Tôi nhìn đồng hồ lúc này mới 11 giờ trưa, vì kịp thi đấu tôi ngay cả bữa sáng cũng không ăn, khai vị gì nữa? Tôi hỏi nam phục vụ:
- Chỗ chúng ta có gì chống đói không? –Tôn Tư Hân cười nói:
- Chính vì điều này mà luôn có khách nêu ý kiến, nói rằng vốn muốn ăn cơm ở đây, kết quả chỉ bán rượu. – Tôi xua tay nói:
- Điều này sau hẵng nói đi, quán rượu mở thành quán cơm chẳng phải việc tốt sao?
Sau khi người khác lui ra ngoài Nghê Tư Vũ liền nhanh nhẹn rót rượu cho chúng tôi, đứng dậy cười tươi tắn nói:
- Chén này, muốn cảm tạ ba vị sư phụ dốc lòng bồi dưỡng em… -Tôi thần sắc mất vui nhìn nhỏ, Nghê Tư Vũ cười hề hề:
- Còn cả anh Cường cổ vũ em. – Đám Trương Thuận nhao nhao hò hú:
- Chén rượu này bất kể thế nào cũng phải uống. – Nghê Tư Vũ một hơi uống sạch, bỗng trở nên trầm mặc, nhỏ lại nâng chén rượu rót đầy lên. Trương Thuận thấy có điều không đúng, nói:
- Tiểu Vũ, em sao thế? Không thoải mái thì đừng uống nữa.
Nghê Tư Vũ đỏ vành mắt, nghẹn lời nói:
- Chén thứ hai, vẫn là cám ơn các anh… các anh đều là những người rất tốt. – Nói xong lại một hơi uống sạch. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, biết rằng nhỏ có chút kích động, vội vàng rẽ sang đề tài vui vẻ, không khí lúc này mới sôi nổi hơn. Rượu xuống cũng không chậm, mọi người đều bụng rỗng uống rượu, nên chỉ chốc lát đều bốc lên tận đầu. Ba cậu chàng liền ôm vai bá cổ ồm ồm chém gió, Nghê Tư Vũ bỗng vỗ tôi, nhẹ giọng hỏi:
- Anh ấy rốt cuộc vì sao phải đi?
- Bị anh giận thôi. – Tôi giản lược lời Hạng Vũ nói với nhỏ vài câu.
Nghê Tư Vũ hai mắt tỏa sáng:
- Em cảm thấy anh ấy nói rất có lý, em quả thật ít khi đấu tranh tinh thần.
- Điều này với đấu tranh có liên quan sao? Đây là liều mạng! – Tôi thấy nhỏ đôi mắt long lanh nước, hai má đỏ bừng, biết rằng cô nàng này tám thành là tiêu rồi, bây giờ rơi vào thời kỳ động dục, tôi đả kích nhỏ:
- Anh ấy của em đã có bạn gái rồi.
- Không phải vẫn chưa kết hôn sao? Hơn nữa chị ấy có thích anh ấy như em không?
- … Bây giờ khó nói lắm, trước kia họ yêu đến chết đi sống lại đó.
Nghê Tư Vũ rót cho mình một chén rượu cuối cùng, đầy khí khái nói:
- Cùng là người, kẻ thắng lợi chỉ có một, vậy thì kẻ đó vì sao không thể là em? – Nói xong liền ngửa đầu, trút chén rượu xuống, sau đó nhỏ đặt chiếc chén lên bàn, đứng phắt dậy.
Tôi và ba cậu chàng lập tức không nói gì nữa, ngẩng đầu ngong ngóng nhìn nàng, quán quân tỉnh đã giành được rồi, chúng tôi muốn xem xem nhỏ lúc này nói gì.
- Em rất thích… anh ấy. –Nói xong Nghê Tư Vũ ngã ra về sau.
Nguyễn Tiểu Ngũ sớm có chuẩn bị đỡ lấy nhỏ, xoay mặt nói với chúng tôi:
- Nhỏ lại có mục tiêu mới rồi…
………………………..
Hôm nay là ngày đám mê võ thuật mong chờ đã lâu, vòng 16 tiến vào tứ kết cũng là trận đại chiến đầu tiên sau ngày nghỉ ngơi duy nhất suốt cả các vòng đấu. Người thích xem World Cup khả năng sẽ có cảm giác như vậy: Trận đấu vòng 16 đội tiến vào tứ kết và tứ kết tiến vào bán kết thường thường so với trận chung kết còn hay hơn, lúc này ý chí của đội ngũ tràn đầy nhất, trình độ kỹ năng chiến thuật càng có thể phát huy đầy đủ hơn, không sợ đầu sợ đuôi lo được lo mất như trong trận chung kết.
Cho nên hội trường hôm nay đặc biệt đông, trên đài chủ tịch, 5 vị giám khảo cũng đã ngồi xuống. Sân bãi đã bị chia thành hai khu, mỗi khu hai lôi đài, nhưng có một cái là để dự phòng. Đại hội sẽ cùng lúc tiến hành hai trận thi đấu, tất cả 8 trận đấu sẽ hoàn thành xong trong một buổi sáng.
Qua rút thăm, chúng tôi sẽ thi đấu với một đội Quyền Đạo Quán Thủ ở sân phía Đông Bắc. Ở sân còn lại, Hồng Nhật Võ Giáo do nông dân nhà quê tạo thành sẽ so đấu với một đội Bát Cực Quyền tổ hợp. Tôi rất may mắn không rút phải đội mạnh như Hồng Nhật và Đoạn Thiên Lang, không phải là sợ họ, nếu không có Dục Tài chúng tôi, trận tranh nhất nhì rất có khả năng sẽ do họ tới hoàn thành, nhưng bất kể là nông dân cao thủ hay Đoạn Thiên Lang, so với đám Lâm Xung dường như còn phải kém hơn một chút. Nếu chúng tôi chỉ nhắm đến thứ năm, thì không cần thiết phải cho người ta tấm tức, nếu thật sự gặp ở vòng 16 tiến vào tứ kết, tôi sẽ rất khó xử.
Trong 16 cường còn có hai đội bạn cũ của chúng tôi, lão Hổ và Đồng Viện. Người phối hợp với lão Hổ thì ra đều là các cao thủ Cổ gia giúp gã tìm trong Đại Hồng Môn, nếu kể về nguồn gốc thì cũng không xem là gian lận. Đồng Viện dẫn tổ Mỹ Nữ Tử Vong đi đến vòng hôm nay, tôi thấy có bảy thành là dựa vào mưu trí mà giành được, nếu muốn dựa vào may mắn tiến 8 cường thì quá khó.
Chúng tôi tới sân đúng giờ, đám hảo hán huy động toàn bộ lực lượng tới cổ vũ. Lý Quỳ vai gánh một lá cờ lớn, trên vẽ một bông hoa hướng dương và hai chiếc Ê ke – đa số mọi người cho là như vậy. Ai nấy đi qua nơi này đều biến sắc, trong họ rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến phong thái của Lâm Xung, Dương Chí, còn có cả bại tướng dưới tay họ, bây giờ họ đều biết chúng tôi là một đội có được thực lực cường đại, cho nên lá cờ hiệu kia cũng đại biểu cho một loại lực lượng. Cho nên nói trên lá cờ vẽ cái gì cũng không quan trọng, lá cờ vẽ vịt Donald của Hitler tung bay trong chiến tranh thế giới II vẫn có thể khiến người ta vừa nhìn đã thấy sợ.
Tôi cúi đầu đi tới đằng sau cùng đội ngũ, liền nghe thấy người xem cách gần tôi bàn luận:
- Đó chính là đội trưởng của Dục Tài.
- Đúng thế, đến bây giờ vẫn chưa từng xuất thủ!
- Không cần nhìn cũng biết là cao thủ rồi.
- Phắc, sao ông biết?
- Ông xem người ta kìa… Trên đất bằng ông có thể ngã đẹp như thế không?
Tôi vội vã lồm cồm bò dậy. Hôm qua ngủ muộn, buổi sáng tỉnh dậy không có tinh thần, trong quá trình đi dài đằng đẵng từ đầu bên kia sân bãi đến đầu bên này tôi bắt đầu ngủ gật, người trước mắt dừng lại tôi cũng không nhìn thấy, đi một mạch đến gót chân Trương Thanh. Gã khả năng cũng chưa tỉnh ngủ, cho rằng có người đánh lén, đạp một cái về đằng sau làm tôi ngã lộn một vòng, thân thể tôi trong khoảng thời gian nào đó hoàn toàn bay bổng. Theo người khác thấy thì chính là tôi đi tới đi lui bỗng lộn nhào sau đó ‘oạch’ một cái liền ngã như vậy, nhếch nhác đương nhiên là rất nhếch nhác, nhưng cũng rất làm cho họ bội phục.
Lúc này, 4 đội ngũ thi đấu đã tập hợp hết. Bên cạnh chúng tôi chính là Hồng Nhật Võ Giáo, nông dân cao thủ thua bởi Trương Thuận kia quả nhiên cũng ở trong hàng, gã thấy tôi đang yên đang lành bỗng lộn một cái ai ai đều chưa lộn đẹp như thế, quan tâm hỏi:
- Đội trưởng Tiêu, lại tẩu hỏa nhập ma à?
/434
|