Edit: Nhang hihi – Beta: Hann
Không khí xung quanh lại trở nên nặng nề lần nữa.
Ngụy Tu Nhiên nhìn hai bàn tay đang nắm lại với nhau, hoàn toàn không còn chút vui vẻ gì. Anh ấy vừa định hỏi gì đó thì điện thoại trong túi rung lên.
Nhận điện thoại xong, anh ấy bất đắc dĩ nói: “Chuyện lần trước nói không biết cậu suy nghĩ tới đâu rồi, hy vọng sẽ sớm cho tôi câu trả lời. Bây giờ tôi còn có việc khác, nói sau nhé.”
Nam Chi cứng nhắc gật đầu: “Được.”
Trước khi đi, Ngụy Tu Nhiên còn nhìn thoáng qua Chu Tự Bắc. Chu Tự Bắc hiểu quá rõ kiểu ánh mắt như vậy rồi nhưng vẫn không buông tay Nam Chi ra.
Người phục vụ đang xem kịch vui còn tưởng sẽ xảy ra một cuộc chiến lớn nào đó chứ, đâu có nghĩ sẽ kết thúc nhanh như vậy. Nhưng mà trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ấy giơ tay chỉ vào phòng riêng bên cạnh: “Chính là phòng này ạ.”
Lúc này, vẻ mặt Chu Tự Bắc bình thản trở lại rồi buông tay Nam Chi ra: “Chúng ta đi vào thôi.”
Nam Chi ngơ ngẩn nhìn bóng dáng của Chu Tự Bắc, theo sau bước vào. Trong lúc gọi món, không khí bên trong phòng bao còn xấu hổ hơn không khí lúc nãy ở bên ngoài.
“Vừa nãy…”
Hai người mở miệng cùng lúc, sau đó cũng đồng loạt ngớ ra.
Chu Tự Bắc cười: “Em nói trước đi.”
Nam Chi mím môi: “Anh nói trước đi.”
“Tôi xin lỗi em, vừa nãy không chú ý nắm phải tay em.” Vẻ mặt của Chu Tự Bắc hơi gượng gạo, anh che giấu bằng cách ho khan một tiếng: “Chắc là do đói quá, không nhịn nổi nữa nên muốn nhắc em.”
Mí mắt Nam Chi rũ xuống, gom lại mất mát dưới đáy mắt, nhỏ giọng trả lời: “Gặp được bạn học nên có nói thêm vài câu, là sơ sót của tôi.”
Chu Tự Bắc nhấp một ngụm trà hỏi: “Lúc nãy em tính nói gì?”
Nam Chi lắc đầu, nhìn anh rồi cười nói: “Không có gì, vừa nãy anh nắm tay tôi làm tôi có hơi hoảng, cho nên tính hỏi chút thôi.”
Chu Tự Bắc trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Vị vừa nãy chắc là người phụ trách khu vực B&W của Trung Quốc nhỉ? Trông cũng rất đẹp trai, thời học sinh chắc được hâm mộ lắm đúng không?”
Nam Chi “ừ” một tiếng, đầu óc cô lúc này toàn là chuyện nắm tay lúc nãy, có nghe được Chu Tự Bắc nói cái gì với cái gì đâu.
Nhưng trong mắt Chu Tự Bắc thì lại thấy hình như Nam Chi không vui vì Ngụy Tu Nhiên rời đi. Điều này làm anh thấy không ổn chút nào.
Ăn một bữa cơm nhạt như nước, tâm tư của hai người đều không đặt cùng một tần số.
Sau khi Nam Chi về đến nhà, cô bắt đầu thở dài thườn thượt. Vốn dĩ cô định nhờ đêm nay để hỏi về tình cảm của Chu Tự Bắc chút nhưng cuối cùng cũng chẳng làm nên chuyện gì cả.
Lúc Trang Khả Khả gọi điện thoại tới, ngữ khí của Nam Chi cũng uể oải theo: “Khả Khả, đêm nay chị thất bại muốn chết…”
“Sao thế? Lúc ở chung với Chu tổng không vui sao chị?” Trang Khả Khả có hơi sốt ruột hỏi.
Nam Chi “ừ” một tiếng, sau đó nói tiếp: “Em nói xem chị dũng cảm tí nữa, trực tiếp hỏi xem anh ấy có bạn gái hay chưa là được rồi không.”
“Đương nhiên phải dũng cảm chút rồi, bây giờ nữ truy nam cũng không ít đâu. Nhưng mà em thấy Chu tổng chưa có bạn gái đâu, lần sau chị Nam Chi nắm thẳng cổ áo anh ấy mà hỏi “Tôi muốn làm bạn gái anh đó được chưa!” Trang Khả Khả gợi ý cho cô: “Chị vừa xinh vừa đẹp như vậy, ai mà đỡ nổi chị ơi, chị nghĩ xem đúng không.”
Nam Chi cười cười, tâm tình cũng tốt hơn nhiều: “Lần sau chị mời anh ấy ra thử luôn!”
…
Cuối cùng, Nam Chi vẫn ký hợp đồng người phát ngôn khu vực Trung Quốc này của B&W. Vào ngày ký hợp đồng, Ngụy Tu Nhiên tự mình tới.
Sau khi ký hợp đồng xong, Ngụy Tu Nhiên cười nói: “Tôi đã nói ánh mắt của tôi không tệ mà. Chờ đến lúc quay phim xong rồi phát sóng thì chắc người lời to là tôi rồi.”
Nam Chi cũng cười cười với anh ấy: “Cảm ơn cậu đã chú ý tới tôi.”
“Bây giờ có thời gian không?” Ngụy Tu Nhiên nhìn đồng hồ: “Muốn cùng nhau ăn bữa cơm không, bạn học cũ mời khách, cậu nể mặt chút.”
Nam Chi nhìn Diêu San bên cạnh, cô ấy nháy mắt nói tiếp: “Nam Chi, hôm nay em cũng không còn lịch trình nào khác đâu.”
“Được, dù sao cũng đã nhiều năm không gặp mà. Nếu là ở Định Hải thì cứ để tôi tới mời khách là được.” Nam Chi khẽ cười: “Dù gì tôi cũng quen thuộc nơi này hơn.”
Sau khi tìm một cái nhà hàng yên tĩnh, hai người chọn đồ ăn, vừa ngồi chờ vừa tán gẫu.
Ngụy Tu Nhiên rót giúp Nam Chi một ly trà, cười nói: “Việc cậu vào giới giải trí đến bây giờ tôi còn chưa tin được đấy. Hình như không quá giống với tính cách của cậu.”
“Lúc vừa tốt nghiệp thì gặp được người đi tìm ngôi sao* cho nên thuận nước đẩy thuyền ký kết với Húc Tinh. Lúc đó chỉ nghĩ là mình cần một công việc, sau đó vào giới giải trí luôn, cũng không suy xét gì nhiều.” Nam Chi cười cười: “Nhưng mà vì sao cậu lại thấy tính cách tôi không hợp?”
*Theo như bạn Nhang biết thì *là những người đi ngoài đường gặp người nào đẹp sẽ gửi danh thiếp công ty cho á =)) ý là kiểu đi “săn sao” cho JYP, YG, SM á
“Thật ra tôi đã cho trợ lý tra qua tư liệu mấy năm nay của cậu ở giới giải trí.” Ngụy Tu Nhiên áy náy nhìn Nam Chi, sau đó tiếp tục nói: “Nhiêu đó thành tựu cũng chứng tỏ cậu ở giới giải trí hình như cũng không phù hợp lắm.”
“Vậy sao cậu vẫn muốn tìm tôi lại người phát ngôn, người thông minh đều biết đây sẽ là một cuộc làm ăn lỗ vốn.” Nam Chi bất lực hỏi.
Ngụy Tu Nhiên cười nhạt: “Nhưng tôi biết cậu có thực lực, người như vậy thiếu nhất chỉ là cơ hội. May mắn là tôi đánh cược đúng, cậu đã bắt được vai nữ chính của đạo diễn Từ rồi mà.”
Nam Chi tỏ vẻ đau đầu, cô đỡ trán: “Bây giờ bên ngoài đều mặc định là tôi không cần làm gì cũng hỏa được, dù gì cũng dựa được vào cây đại thụ rồi.”
“Ngày mai sẽ tuyên bố cậu là người phát ngôn của B&W, chắc là cậu sẽ lên hot search tiếp.” Nguy Tu Nhiên không khỏi trêu một câu.
Nam Chi thờ dài, cô cũng không nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ thành khách quen của hot search như bây giờ.
Sau khi ăn xong, hai người rời đi.
Nam Chi nhìn anh ấy, cười nói: “Nếu đã nhận đại ngôn của B&W thì tôi nhất định làm một người phát ngôn xứng với chức của mình, hợp tác vui vẻ!”
Ngụy Tu Nhiên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Bữa trước cái vị đi chung với cậu chắc là ông chủ nhỉ? Sao hai người lại đi ăn cơm cùng nhau thế?”
Sau khi trở về, anh ấy đã nhớ mang máng đã gặp Chu Tự Bắc ở đâu rồi nên mới lên mạng tra thử xem. Đúng như dự đoán đã tra ra được.Chỉ đi ăn cơm thôi mà cũng nắm tay, cái việc này khiến anh ấy không thể không để tâm cho được.
“Anh ấy đã giúp tôi rất nhiều nên tôi mời anh ấy ăn cơm.” Nhắc tới Chu Tự Bắc, mắt Nam Chi cũng sáng thêm vài phần.
Ngụy Tu Nhiên nhìn vẻ mặt sáng ngời của Nam Chi, trực giác mách bảo có gì đó không đúng rồi. Nhưng mà anh ấy cũng không tiện hỏi, chỉ có thể nhìn Nam Chi rời đi.
…
Chu Tự Bắc từ chỗ Tề Tín biết được tin Nam Chi đi ăn với Ngụy Tu Nhiên nên trong lòng không có cách nào bình tĩnh lại được.
“Tổng giám đốc, anh cứ đi tới đi lui ở chỗ này thì có ích gì. Sao không trực tiếp gọi hẳn cho cô Nam Chi đi ạ.” Tề Tín không nhịn được nên mở miệng nói.
Chu Tự Bắc dừng bước, quay đầu liếc nhìn Tề Tín, trong mặt tràn ngập vẻ khó chịu: “Trực tiếp gọi điện thoại chẳng khác nào chứng tỏ tôi là người rất hẹp hòi?”
Với cả hiện tại anh cũng không danh không phận, có lí do gì mà gọi điện hỏi người ta đi đâu.
Bỗng chốc, ánh mắt Chu Tự Bắc sáng lên, anh nhìn Tề Tín hỏi: “Tôi nhớ Fairy có ý định ký hợp đồng với nghệ sĩ công ty chúng ta đúng không?”
Tề Tín chần chừ gật gật đầu: “Đúng ạ, trước kia Lâm Dữu là người phát ngôn khu vực Châu Á – Thái Bình Dương. Nhưng sau khi hết hợp đồng thì không gia hạn tiếp, muốn lựa chọn nhãn hiệu khác cao hơn. Chẳng qua là Fairy vẫn muốn hợp tác với nghệ sĩ công ty của chúng ta.”
“Fairy tốt hơn nhiều so với B&W nhỉ?” Chu Tự Bắc nhíu mày rồi hỏi tiếp.
Tề Tín trả lời một cách khẳng định: “Đương nhiên rồi ạ, danh tiếng của Fairy ở quốc tế cũng cao hơn B&W nhiều, hai cái này hình như không cần phải so sánh.”
“Cậu đi liên lạc một chút, nói tôi muốn thảo luận với bọn họ.”
Tề Tín ngẩn người: “Tổng giám đốc muốn bắt cái đại ngôn này cho cô Nam Chi sao?”
“Cũng không thể kém hơn tên Ngụy Tu Nhiên kia được.” Chu Tự Bắc hừ một tiếng.
Tề Tín: “…”
Hình như anh ấy nghe mùi giấm chua đâu đây.
…
Hôm sau, B&W chính thức tuyên bố Nam Chi là người phát ngôn khu vực Trung Quốc, tin tức này lại gây ra náo động lần nữa.
Mọi người đều biết, người phát ngôn với đại sứ thương hiệu cách nhau một trời một vực. Khỏi nói tới cái gì mà so với bạn thân thương hiệu, vốn dĩ không cần so sánh luôn.
*Chế độ đãi ngộ theo danh phận: Người đại diện/Đại ngôn > Đại sứ hình tượng > Đại sứ mở rộng > Đại sứ chiến dịch > Bạn thân thương hiệu.
<>
B&W cũng được xem như nằm ở giữa những top đầu, cũng có mức độ nổi tiếng nhất định ở quốc tế. Nhiều năm như vậy, nhãn hàng này cũng chỉ tuyên bố mấy cái Đại sứ mở rộng chứ cái Người phát ngôn này là chưa từng có.
Nói cách khác, Nam Chi là người phát ngôn duy nhất được tuyên bố, cái tầm quan trọng này không cần nói cũng biết.
Rất nhiều người nhớ lại lúc tổ chức buổi lễ long trọng của Đài Phi Điểu, lễ phục Nam Chi mặc là sản phẩm mới nhất. Cách đây không lâu còn lên mặt bìa tạp chí đầu xuân của B&W, hóa ra đã có dự báo từ rất sớm rồi.
Chẳng qua là mới tuyên bố nữ chính của bộ phim thì bắt ngay được tài nguyên tốt như vậy, người đỏ mắt ghen ghét đương nhiên cũng nhiều.
[Sau cái lần dựng cái hình tượng bà mai giới giải trí thì Nam Chi cứ như ngồi trên tên lửa ấy, bay kiểu này cũng nhanh dữ à…]
[Cái tài nguyên này thật sự làm người khác ghiền muốn chết, thực sự là rước được cây đại thụ ngồi hóng mát rồi.]
[Idol tôi mà có cái tài nguyên này á hả, tôi chả buồn lo anh ấy có hot hay không luôn ấy.]
[Vận khí của Nam Chi tốt dễ sợ, ganh tỵ.]
[Tôi khuyên đám người bình luận nhận rõ hiện thực chút đi, Nam Chi người ta là tích lũy từng bước một để đi tới bây giờ, kỹ thuật diễn không tốt thì làm sao bắt được vai nữ chính trong phim của đạo diễn Từ?]
[Mấy cái bình luận mắc cười quá, cái nhãn hiệu B&W của người ta lớn như vậy không lẽ lại không tinh mắt như mấy người à, chọn Nam Chi thì người ta cũng có lý do hết.]
[Trung Quốc nổi tiếng tiêu chuẩn kép mà, đổi thành anh chị nhà mấy người thì là rất hot, đường đường chính chính, còn nếu là Nam Chi thì là vận khí giả 23333]
*23333 = LOL.
[Tài nguyên tới tay rồi, cười xem chó điên xé nhau.]
[Tôi nghĩ Nam Chi xuất đạo nhiều năm vậy rồi, vất vả bao nhiêu mới được hai cái tài nguyên tốt. Tự nhiên chạy ra mấy tên yêu quái, do nhà mình không có cho nên mỗi ngày phải nhìn trân trân nhà người ta vậy đó hả???]
…
Trên mạng bắt đầu choảng nhau, Nam Chi cũng chụp xong quảng cáo cho B&W rồi nên mấy việc đấy cũng không chút ảnh hưởng nào tới cô.
Sau khi cô lên xe mới nhớ ra phải báo hành trình cho Chu Tự Bắc, hôm nay bận rộn chụp quảng cáo cho nên quên mất.
Vừa mới gửi xong tin liền nhận được trả lời của Chu Tự Bắc ngay.
Chu Tự Bắc: [Chụp xong mới báo, có phải hơi chậm rồi không? Tôi đã biết cái thời gian của lịch trình này ở chỗ khác rồi.]
Mấy dòng chữ như có cảm giác tủi thân và có chút bất mãn thì phải, Nam Chi đọc được cũng cười lớn thành tiếng luôn.
Trang Khả Khả đang ngồi ở ghế lái, nghe thấy tiếng quay đầu lại: “Chị Nam Chi nhìn gì mà vui thế?”
“Truyện cười thôi.” Nam Chi bình tĩnh trả lời, sau đó nói thêm: “Cái việc livestream lần trước có thể sắp xếp rồi, nếu không tới lúc chị tiến tổ thì không còn cơ hội nữa.
Trang Khả Khả nghĩ nghĩ: “Vậy ngày mai đi, đến công ty phát trực tiếp luôn, em sẽ cho người sắp xếp trước.”
Nam Chi cảm thấy không có vấn đề gì liền gật đầu.
Cô nhìn hồi âm của Chu Tự bắc, quyết định báo trước hành trình lần này.
Nam Chi: [Ngày mai tôi sẽ phát sóng trực tiếp ở công ty, lần này tôi nói cho anh biết trước rồi nhé.]
Chu Tự Bắc: [Thời gian cụ thể đi, chính xác từng giây từng phút.]
Nam Chi hơi khó hiểu, phát sóng trực tiếp đơn giản thôi mà cũng phải yêu cầu chính xác đến từng giây từng phút sao?
Không khí xung quanh lại trở nên nặng nề lần nữa.
Ngụy Tu Nhiên nhìn hai bàn tay đang nắm lại với nhau, hoàn toàn không còn chút vui vẻ gì. Anh ấy vừa định hỏi gì đó thì điện thoại trong túi rung lên.
Nhận điện thoại xong, anh ấy bất đắc dĩ nói: “Chuyện lần trước nói không biết cậu suy nghĩ tới đâu rồi, hy vọng sẽ sớm cho tôi câu trả lời. Bây giờ tôi còn có việc khác, nói sau nhé.”
Nam Chi cứng nhắc gật đầu: “Được.”
Trước khi đi, Ngụy Tu Nhiên còn nhìn thoáng qua Chu Tự Bắc. Chu Tự Bắc hiểu quá rõ kiểu ánh mắt như vậy rồi nhưng vẫn không buông tay Nam Chi ra.
Người phục vụ đang xem kịch vui còn tưởng sẽ xảy ra một cuộc chiến lớn nào đó chứ, đâu có nghĩ sẽ kết thúc nhanh như vậy. Nhưng mà trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ấy giơ tay chỉ vào phòng riêng bên cạnh: “Chính là phòng này ạ.”
Lúc này, vẻ mặt Chu Tự Bắc bình thản trở lại rồi buông tay Nam Chi ra: “Chúng ta đi vào thôi.”
Nam Chi ngơ ngẩn nhìn bóng dáng của Chu Tự Bắc, theo sau bước vào. Trong lúc gọi món, không khí bên trong phòng bao còn xấu hổ hơn không khí lúc nãy ở bên ngoài.
“Vừa nãy…”
Hai người mở miệng cùng lúc, sau đó cũng đồng loạt ngớ ra.
Chu Tự Bắc cười: “Em nói trước đi.”
Nam Chi mím môi: “Anh nói trước đi.”
“Tôi xin lỗi em, vừa nãy không chú ý nắm phải tay em.” Vẻ mặt của Chu Tự Bắc hơi gượng gạo, anh che giấu bằng cách ho khan một tiếng: “Chắc là do đói quá, không nhịn nổi nữa nên muốn nhắc em.”
Mí mắt Nam Chi rũ xuống, gom lại mất mát dưới đáy mắt, nhỏ giọng trả lời: “Gặp được bạn học nên có nói thêm vài câu, là sơ sót của tôi.”
Chu Tự Bắc nhấp một ngụm trà hỏi: “Lúc nãy em tính nói gì?”
Nam Chi lắc đầu, nhìn anh rồi cười nói: “Không có gì, vừa nãy anh nắm tay tôi làm tôi có hơi hoảng, cho nên tính hỏi chút thôi.”
Chu Tự Bắc trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Vị vừa nãy chắc là người phụ trách khu vực B&W của Trung Quốc nhỉ? Trông cũng rất đẹp trai, thời học sinh chắc được hâm mộ lắm đúng không?”
Nam Chi “ừ” một tiếng, đầu óc cô lúc này toàn là chuyện nắm tay lúc nãy, có nghe được Chu Tự Bắc nói cái gì với cái gì đâu.
Nhưng trong mắt Chu Tự Bắc thì lại thấy hình như Nam Chi không vui vì Ngụy Tu Nhiên rời đi. Điều này làm anh thấy không ổn chút nào.
Ăn một bữa cơm nhạt như nước, tâm tư của hai người đều không đặt cùng một tần số.
Sau khi Nam Chi về đến nhà, cô bắt đầu thở dài thườn thượt. Vốn dĩ cô định nhờ đêm nay để hỏi về tình cảm của Chu Tự Bắc chút nhưng cuối cùng cũng chẳng làm nên chuyện gì cả.
Lúc Trang Khả Khả gọi điện thoại tới, ngữ khí của Nam Chi cũng uể oải theo: “Khả Khả, đêm nay chị thất bại muốn chết…”
“Sao thế? Lúc ở chung với Chu tổng không vui sao chị?” Trang Khả Khả có hơi sốt ruột hỏi.
Nam Chi “ừ” một tiếng, sau đó nói tiếp: “Em nói xem chị dũng cảm tí nữa, trực tiếp hỏi xem anh ấy có bạn gái hay chưa là được rồi không.”
“Đương nhiên phải dũng cảm chút rồi, bây giờ nữ truy nam cũng không ít đâu. Nhưng mà em thấy Chu tổng chưa có bạn gái đâu, lần sau chị Nam Chi nắm thẳng cổ áo anh ấy mà hỏi “Tôi muốn làm bạn gái anh đó được chưa!” Trang Khả Khả gợi ý cho cô: “Chị vừa xinh vừa đẹp như vậy, ai mà đỡ nổi chị ơi, chị nghĩ xem đúng không.”
Nam Chi cười cười, tâm tình cũng tốt hơn nhiều: “Lần sau chị mời anh ấy ra thử luôn!”
…
Cuối cùng, Nam Chi vẫn ký hợp đồng người phát ngôn khu vực Trung Quốc này của B&W. Vào ngày ký hợp đồng, Ngụy Tu Nhiên tự mình tới.
Sau khi ký hợp đồng xong, Ngụy Tu Nhiên cười nói: “Tôi đã nói ánh mắt của tôi không tệ mà. Chờ đến lúc quay phim xong rồi phát sóng thì chắc người lời to là tôi rồi.”
Nam Chi cũng cười cười với anh ấy: “Cảm ơn cậu đã chú ý tới tôi.”
“Bây giờ có thời gian không?” Ngụy Tu Nhiên nhìn đồng hồ: “Muốn cùng nhau ăn bữa cơm không, bạn học cũ mời khách, cậu nể mặt chút.”
Nam Chi nhìn Diêu San bên cạnh, cô ấy nháy mắt nói tiếp: “Nam Chi, hôm nay em cũng không còn lịch trình nào khác đâu.”
“Được, dù sao cũng đã nhiều năm không gặp mà. Nếu là ở Định Hải thì cứ để tôi tới mời khách là được.” Nam Chi khẽ cười: “Dù gì tôi cũng quen thuộc nơi này hơn.”
Sau khi tìm một cái nhà hàng yên tĩnh, hai người chọn đồ ăn, vừa ngồi chờ vừa tán gẫu.
Ngụy Tu Nhiên rót giúp Nam Chi một ly trà, cười nói: “Việc cậu vào giới giải trí đến bây giờ tôi còn chưa tin được đấy. Hình như không quá giống với tính cách của cậu.”
“Lúc vừa tốt nghiệp thì gặp được người đi tìm ngôi sao* cho nên thuận nước đẩy thuyền ký kết với Húc Tinh. Lúc đó chỉ nghĩ là mình cần một công việc, sau đó vào giới giải trí luôn, cũng không suy xét gì nhiều.” Nam Chi cười cười: “Nhưng mà vì sao cậu lại thấy tính cách tôi không hợp?”
*Theo như bạn Nhang biết thì *là những người đi ngoài đường gặp người nào đẹp sẽ gửi danh thiếp công ty cho á =)) ý là kiểu đi “săn sao” cho JYP, YG, SM á
“Thật ra tôi đã cho trợ lý tra qua tư liệu mấy năm nay của cậu ở giới giải trí.” Ngụy Tu Nhiên áy náy nhìn Nam Chi, sau đó tiếp tục nói: “Nhiêu đó thành tựu cũng chứng tỏ cậu ở giới giải trí hình như cũng không phù hợp lắm.”
“Vậy sao cậu vẫn muốn tìm tôi lại người phát ngôn, người thông minh đều biết đây sẽ là một cuộc làm ăn lỗ vốn.” Nam Chi bất lực hỏi.
Ngụy Tu Nhiên cười nhạt: “Nhưng tôi biết cậu có thực lực, người như vậy thiếu nhất chỉ là cơ hội. May mắn là tôi đánh cược đúng, cậu đã bắt được vai nữ chính của đạo diễn Từ rồi mà.”
Nam Chi tỏ vẻ đau đầu, cô đỡ trán: “Bây giờ bên ngoài đều mặc định là tôi không cần làm gì cũng hỏa được, dù gì cũng dựa được vào cây đại thụ rồi.”
“Ngày mai sẽ tuyên bố cậu là người phát ngôn của B&W, chắc là cậu sẽ lên hot search tiếp.” Nguy Tu Nhiên không khỏi trêu một câu.
Nam Chi thờ dài, cô cũng không nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ thành khách quen của hot search như bây giờ.
Sau khi ăn xong, hai người rời đi.
Nam Chi nhìn anh ấy, cười nói: “Nếu đã nhận đại ngôn của B&W thì tôi nhất định làm một người phát ngôn xứng với chức của mình, hợp tác vui vẻ!”
Ngụy Tu Nhiên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Bữa trước cái vị đi chung với cậu chắc là ông chủ nhỉ? Sao hai người lại đi ăn cơm cùng nhau thế?”
Sau khi trở về, anh ấy đã nhớ mang máng đã gặp Chu Tự Bắc ở đâu rồi nên mới lên mạng tra thử xem. Đúng như dự đoán đã tra ra được.Chỉ đi ăn cơm thôi mà cũng nắm tay, cái việc này khiến anh ấy không thể không để tâm cho được.
“Anh ấy đã giúp tôi rất nhiều nên tôi mời anh ấy ăn cơm.” Nhắc tới Chu Tự Bắc, mắt Nam Chi cũng sáng thêm vài phần.
Ngụy Tu Nhiên nhìn vẻ mặt sáng ngời của Nam Chi, trực giác mách bảo có gì đó không đúng rồi. Nhưng mà anh ấy cũng không tiện hỏi, chỉ có thể nhìn Nam Chi rời đi.
…
Chu Tự Bắc từ chỗ Tề Tín biết được tin Nam Chi đi ăn với Ngụy Tu Nhiên nên trong lòng không có cách nào bình tĩnh lại được.
“Tổng giám đốc, anh cứ đi tới đi lui ở chỗ này thì có ích gì. Sao không trực tiếp gọi hẳn cho cô Nam Chi đi ạ.” Tề Tín không nhịn được nên mở miệng nói.
Chu Tự Bắc dừng bước, quay đầu liếc nhìn Tề Tín, trong mặt tràn ngập vẻ khó chịu: “Trực tiếp gọi điện thoại chẳng khác nào chứng tỏ tôi là người rất hẹp hòi?”
Với cả hiện tại anh cũng không danh không phận, có lí do gì mà gọi điện hỏi người ta đi đâu.
Bỗng chốc, ánh mắt Chu Tự Bắc sáng lên, anh nhìn Tề Tín hỏi: “Tôi nhớ Fairy có ý định ký hợp đồng với nghệ sĩ công ty chúng ta đúng không?”
Tề Tín chần chừ gật gật đầu: “Đúng ạ, trước kia Lâm Dữu là người phát ngôn khu vực Châu Á – Thái Bình Dương. Nhưng sau khi hết hợp đồng thì không gia hạn tiếp, muốn lựa chọn nhãn hiệu khác cao hơn. Chẳng qua là Fairy vẫn muốn hợp tác với nghệ sĩ công ty của chúng ta.”
“Fairy tốt hơn nhiều so với B&W nhỉ?” Chu Tự Bắc nhíu mày rồi hỏi tiếp.
Tề Tín trả lời một cách khẳng định: “Đương nhiên rồi ạ, danh tiếng của Fairy ở quốc tế cũng cao hơn B&W nhiều, hai cái này hình như không cần phải so sánh.”
“Cậu đi liên lạc một chút, nói tôi muốn thảo luận với bọn họ.”
Tề Tín ngẩn người: “Tổng giám đốc muốn bắt cái đại ngôn này cho cô Nam Chi sao?”
“Cũng không thể kém hơn tên Ngụy Tu Nhiên kia được.” Chu Tự Bắc hừ một tiếng.
Tề Tín: “…”
Hình như anh ấy nghe mùi giấm chua đâu đây.
…
Hôm sau, B&W chính thức tuyên bố Nam Chi là người phát ngôn khu vực Trung Quốc, tin tức này lại gây ra náo động lần nữa.
Mọi người đều biết, người phát ngôn với đại sứ thương hiệu cách nhau một trời một vực. Khỏi nói tới cái gì mà so với bạn thân thương hiệu, vốn dĩ không cần so sánh luôn.
*Chế độ đãi ngộ theo danh phận: Người đại diện/Đại ngôn > Đại sứ hình tượng > Đại sứ mở rộng > Đại sứ chiến dịch > Bạn thân thương hiệu.
<
B&W cũng được xem như nằm ở giữa những top đầu, cũng có mức độ nổi tiếng nhất định ở quốc tế. Nhiều năm như vậy, nhãn hàng này cũng chỉ tuyên bố mấy cái Đại sứ mở rộng chứ cái Người phát ngôn này là chưa từng có.
Nói cách khác, Nam Chi là người phát ngôn duy nhất được tuyên bố, cái tầm quan trọng này không cần nói cũng biết.
Rất nhiều người nhớ lại lúc tổ chức buổi lễ long trọng của Đài Phi Điểu, lễ phục Nam Chi mặc là sản phẩm mới nhất. Cách đây không lâu còn lên mặt bìa tạp chí đầu xuân của B&W, hóa ra đã có dự báo từ rất sớm rồi.
Chẳng qua là mới tuyên bố nữ chính của bộ phim thì bắt ngay được tài nguyên tốt như vậy, người đỏ mắt ghen ghét đương nhiên cũng nhiều.
[Sau cái lần dựng cái hình tượng bà mai giới giải trí thì Nam Chi cứ như ngồi trên tên lửa ấy, bay kiểu này cũng nhanh dữ à…]
[Cái tài nguyên này thật sự làm người khác ghiền muốn chết, thực sự là rước được cây đại thụ ngồi hóng mát rồi.]
[Idol tôi mà có cái tài nguyên này á hả, tôi chả buồn lo anh ấy có hot hay không luôn ấy.]
[Vận khí của Nam Chi tốt dễ sợ, ganh tỵ.]
[Tôi khuyên đám người bình luận nhận rõ hiện thực chút đi, Nam Chi người ta là tích lũy từng bước một để đi tới bây giờ, kỹ thuật diễn không tốt thì làm sao bắt được vai nữ chính trong phim của đạo diễn Từ?]
[Mấy cái bình luận mắc cười quá, cái nhãn hiệu B&W của người ta lớn như vậy không lẽ lại không tinh mắt như mấy người à, chọn Nam Chi thì người ta cũng có lý do hết.]
[Trung Quốc nổi tiếng tiêu chuẩn kép mà, đổi thành anh chị nhà mấy người thì là rất hot, đường đường chính chính, còn nếu là Nam Chi thì là vận khí giả 23333]
*23333 = LOL.
[Tài nguyên tới tay rồi, cười xem chó điên xé nhau.]
[Tôi nghĩ Nam Chi xuất đạo nhiều năm vậy rồi, vất vả bao nhiêu mới được hai cái tài nguyên tốt. Tự nhiên chạy ra mấy tên yêu quái, do nhà mình không có cho nên mỗi ngày phải nhìn trân trân nhà người ta vậy đó hả???]
…
Trên mạng bắt đầu choảng nhau, Nam Chi cũng chụp xong quảng cáo cho B&W rồi nên mấy việc đấy cũng không chút ảnh hưởng nào tới cô.
Sau khi cô lên xe mới nhớ ra phải báo hành trình cho Chu Tự Bắc, hôm nay bận rộn chụp quảng cáo cho nên quên mất.
Vừa mới gửi xong tin liền nhận được trả lời của Chu Tự Bắc ngay.
Chu Tự Bắc: [Chụp xong mới báo, có phải hơi chậm rồi không? Tôi đã biết cái thời gian của lịch trình này ở chỗ khác rồi.]
Mấy dòng chữ như có cảm giác tủi thân và có chút bất mãn thì phải, Nam Chi đọc được cũng cười lớn thành tiếng luôn.
Trang Khả Khả đang ngồi ở ghế lái, nghe thấy tiếng quay đầu lại: “Chị Nam Chi nhìn gì mà vui thế?”
“Truyện cười thôi.” Nam Chi bình tĩnh trả lời, sau đó nói thêm: “Cái việc livestream lần trước có thể sắp xếp rồi, nếu không tới lúc chị tiến tổ thì không còn cơ hội nữa.
Trang Khả Khả nghĩ nghĩ: “Vậy ngày mai đi, đến công ty phát trực tiếp luôn, em sẽ cho người sắp xếp trước.”
Nam Chi cảm thấy không có vấn đề gì liền gật đầu.
Cô nhìn hồi âm của Chu Tự bắc, quyết định báo trước hành trình lần này.
Nam Chi: [Ngày mai tôi sẽ phát sóng trực tiếp ở công ty, lần này tôi nói cho anh biết trước rồi nhé.]
Chu Tự Bắc: [Thời gian cụ thể đi, chính xác từng giây từng phút.]
Nam Chi hơi khó hiểu, phát sóng trực tiếp đơn giản thôi mà cũng phải yêu cầu chính xác đến từng giây từng phút sao?
/54
|