Mễ Đức huýt sáo, không chút để ý nói: "À há, đây không phải Bằng Bằng Sát sao? Ta nói này huynh đệ, hai người chúng ta hình như không có thù oán gì nhỉ, ngươi tại sao cứ làm khó ta."
Bằng Bằng Sát căm hận nói: "Tên họ Mễ, việc của Đàm tiểu thư, chúng ta vẫn chưa xong nhỉ!"
Tên mập không khỏi kỳ quái hỏi: "Mễ Đức, ta tại sao không nghe nói ngươi có qua lại gì với Đàm tiểu thư đó vậy?"
Mễ Đức coi thường nói: "Nào có Đàm tiểu thư gì, chính là Đàm Bối Bối."
- Lợi hại, phụ nữ như vậy vẫn có người dám muốn sao? Tên mập kỳ quái nói.
- Không cho phép các người bôi nhọ Đàm tiểu thứ! Bằng Bằng Sát bỗng nhiên tức giận, viên gạch trên tay mạnh mẽ ném về phía hai người.
- Hắc, anh bạn, ngươi vẫn ra tay thật sao?
- Ồ, gạch, vũ khí sát thương lớn tầm xa a. Hai người trào phúng cười nói, nhưng hai người thân thủ không yếu, tự nhiên sẽ không bị ném trúng. Ẩu đả trong sân trường, mọi người chẳng qua cũng chỉ hạn chế những thứ như gạch đá, gậy gộc, không ai dám dùng quang giáp. Ẩu đả dùng gạch đá, gậy gộc và dùng quang giáp hoàn toàn là hai loại tính chất.
Loại lợi khí ẩu đá gạch đá này là một bạn học học lịch sử cổ đại phát hiện ở trong sách, kết quả là sau này lưu truyền rộng rãi trong toàn giới học viện. Gạch là một loại vật liệu xây dựng đã bị đào thải không biết bao nhiêu năm tháng, trên thị trường hoàn toàn không sao mua được. Nhưng do nó chế tạo dễ dàng, lại có nhu cầu, vậy thì trong đó tự nhiên sẽ có cơ hội làm ăn, vì vậy gần mỗi học viện đều xuất hiện chỗ chuyên bán gạch, gạch sau khi trải qua sự trầm tịch mấy trăm năm lại một lần nữa nhảy lên vũ đài ẩu đả trong sân trường.
Viên gạch bay vèo vèo ra sau lưng hai người, Diệp Trùng nghe thấy tiếng gió, không khỏi hơi nhíu mày, chân bước sáng phải một bước, xuýt xoa tránh viên gạch này.
Diệp Trùng đột nhiên dừng bước, nghiêng tai lắng nghe.
Tên mập vẫn lý luận với Bằng Bằng Sát: "Ài, ta nói này huynh đệ, lần này ngươi thật là sai lầm rồi. Con nhỏ Đàm Bối Bối này thật sự không phải là thứ tốt đẹp gì, ả trong trường chúng ta chính là tiếng thúi đồn xa..."
- Đáng ghét! Cặp mắt Bằng Bằng Sát lập tức đỏ rực, lại một viên gạch.
Tên mập tuy thể hình to lớn, nhưng thân thủ lại cực kỳ linh xảo, nhẹ nhàng tránh né. Không ngờ viên gạch này không tí sai lệch lại bay về phía Diệp Trùng.
Đang cẩn thận nghe ngóng, Diệp Trùng lần này lại không có né tránh, một quyền đánh cho viên gạch này nát thành bột.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Diệp Trùng, mọi người nghe thấy bụp một tiếng, trước người học sinh này là một mảng bột phấn màu xám trắng.
Vẻ mặt mọi người không khỏi thay đổi, ngay cả Mễ Đức và tên mập sắc mặt vẫn luôn không chút để ý cũng biến đổi. Màn bụi phấn màu xám trắng này che chắn tầm nhìn của mọi người, nhìn không rõ dáng vẻ người phía sau màn bụi phấn này, nhưng uy lực của một quyền này vẫn đủ dọa tất cả mọi người.
Một quyền đánh cho một viên gạch tan thành vô số mảnh vụn là một việc vô cùng đơn giản, nhưng một quyền đánh cho một viên gạch nát thành một đống bụi phấn lại là một việc có độ khó cực cao. Màn bụi phấn màu xám trắng trước mắt này rõ ràng là do viên gạch vừa rồi đó bị đánh nát mà thành.
Chẳng lẽ đụng phải thầy khoa võ thuật nào đó? Trong lòng Bằng Bằng Sát lạnh toát, mặc kệ ở học viện nào, ra tay với thầy giáo đều là một sự kiện cực kỳ nghiêm trọng.
Vẻ mặt của Diệp Trùng càng lúc càng ngưng trọng, đột nhiên, quang mang trong cặp mắt bùng lên, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt Diệp Trùng rơi trên đèn đường ở trong bãi cỏ. Đèn đường mô phỏng phong cách cổ, cao năm mét, đường kính hai mươi cm, toàn bộ do hợp kim chế thành, phía trên điêu khắc vô số hoa văn.
Mũi chân điểm một cái, Diệp Trùng giống như một làn khói nhẹ, thoắt cái xuất hiện bên cạnh đèn đường.
Lúc này chính là giờ phút người qua lại trong sân trường nhiều nhất, lúc một quyền vừa rồi của Diệp Trùng đánh viên gạch đó nát thành bụi phấn thì đã bắt đầu có rất nhiều người chú ý tới hắn. Mà tốc độ lúc này của Diệp Trùng quả thật là quá dọa người, chỉ nghe thấy xung quanh đồng loạt vang lên một loạt tiếng hít một hơi khí lạnh. Bằng Bằng Sát lúc này đã mặt không còn chút máu, còn Mễ Đức và tên mập cũng khó khăn nuốt nước miếng.
Diệp Trùng ra một cước như tia chớp, tàn ảnh trong không khí cũng không để lại, người xung quanh không có một ai nhìn rõ một cước này của Diệp Trùng.
Binh, một tiếng trầm muộn vang lên, ngọn đèn đường toàn bộ do hợp kim chế thành này lại bất ngờ bị đá gẫy từ phần gốc. Người đứng xem xung quanh ai nấy đều thần sắc ngơ ngẩn, một tay Diệp Trùng nhấc ngọn đèn đường lên, đèn đường nặng nề vô cùng trên tay hắn lại nhẹ như không.
Không phải chứ! Trong cặp mắt của Bằng Bằng Sát đều là sự hoảng sợ, mồ hôi trán ròng ròng rơi xuống, miệng vô ý thức lắp bắp: "Ta ta ta chỉ ném... ném một cục gạch thôi mà..."
Chính ngay lúc mọi người đều cho rằng Bằng Bằng Sát khó qua được kiếp nạn, tiếng cảnh báo inh ỏi trong sân trường đã đánh tan sự tĩnh mịch của sân trường!
Không có ai phản ứng lại, tiếng cảnh báo của sân trường đã có tới năm năm không vang lên rồi, người ở chỗ này không có ai từng nghe qua tiếng cảnh báo. Nhưng trong đó tự nhiên không thiếu kẻ có đầu óc linh hoạt, Mễ Đức và tên mập nhìn nhau, dị khẩu đồng thanh kêu lên hoảng hốt: "Cảnh báo!"
Lời này vừa thốt, người xung quanh mới nhao nhao hoàn hồn lại, chỉ là rốt cuộc là chuyện gì chứ? Mọi người đều đang thầm thì, nghị luận sôi nổi, chẳng lẽ là hải tặc tập kích?
Hai người Mễ Đức và tên mập trao đổi ánh mắt một cái, lại không hẹn mà cùng làm ra động tác giống nhau: gọi quang giáp ra.
Sự thật chứng minh, chính là động tác xem ra phản ứng quá độ này của hai người đã cứu bọn họ một mạng.
Vẻ mặt Diệp Trùng đột nhiên biến đổi, cột đèn đường trên tay mạnh mẽ cắm trên đất.
Năm 5087 lịch Hà Việt đã định trước đây là một ngày sẽ được người hành tinh Chu Gian khắc ghi vô số năm.
Sức mạnh một cú này của Diệp Trùng cực lớn, cột đèn đường toàn bộ do hợp kim chế thành trên tay hắn đơn giản là một món vũ khí có lực sát thương cực kỳ đáng sợ.
Oành, bùn đấy bắn tung tóe, cột đèn đường mạnh mẽ cắm vào mặt đất.
Một tiếng kêu thảm giống như muốn đâm thủng màng nhĩ của con người từ dưới đất truyền tới, mặt đất dao động như làn sóng, cảnh tượng ngụy dị cùng cực.
Đột nhiên, tiếng phát thanh trong sân trường vang lên: "Cảnh báo đặc cấp, cảnh báo đặc cấp, học viên có quang giáp xin lập tức vào quang giáp, học viên không có quang giáp xin lập tức vào trong kiến trúc xung quanh để bảo đảm an toàn tính mạng của mình."
Loa phát thanh này phát lập đi lập lại, trên không, vô số quang giáp bay lên, mà mấy học viên không có quang giáp đó liền lập tức chạy về phía kiến trúc có thể dung thân gần đó, nhưng vẫn có rất nhiều người lộ ra vẻ hoang mang, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Diệp Trùng dường như không nghe thấy loa phát thanh nói cái gì, toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung vào kẻ tập kích không biết tên dưới đất đó.
Oành, bùn đất trước mặt Diệp Trùng bỗng nhiên nổ tung, đất bắn tung tóe, trong sân trường vì theo đuổi khí tức nguyên thủy, cho nên không hề có đổ nền, mà là đất đai thật sự. Bùn đất bắn ra xung quanh đánh lên người mấy học viên vẫn hoang mang không biết xoay sở làm sao đó, lập tức tiếng kêu đau vang lên khắp nơi, bất quá cũng kêu tỉnh bọn họ lại từ trong hoang mang, có quang giáp vội vàng gọi ra quang giáp, không có quang giáp thì co giò chạy như điên.
Đất bắn tung tóe không hề được Diệp Trùng để tâm, hắn vẫn nhìn chằm chằm chỗ trước mặt. Tiếng hô hấp của đối phương đã bị hắn khóa chặt, cột đèn đường cao năm mét cắm ở trước mặt, phân nửa đã ngập trong đất, đôi tay của Diệp Trùng nắm hờ một nửa trên mặt đất, nửa cột đèn đường ở trên mặt đất này không ngừng rung động kịch liệt.
Cảm nhận được sức mạnh truyền tới từ cột đèn đường, trong lòng Diệp Trùng run rẩy, tay lại không chậm trễ, quát lớn một tiếng, đôi tay phát lực, cột đèn đường mạnh mẽ bị hắn đột nhiên rút lên. Nguồn: http://truyenyy.com
Chít chít, lại là một tiếng kêu thảm.
Đầu dưới của cây đèn đường dính đầy máu tươi, một mùi quái dị xộc tới, nói thật, loại máu Diệp Trùng từng thấy có rất nhiều, nhưng không có một loại mùi vị của loại máu nào lại gắt mũi thế này.
Giơ ngang cột đèn đường ở trước mặt, Diệp Trùng như gặp đại địch nhìn cái lỗ sâu đen thui này.
Chít! Một bóng đen từ trong lỗ bắn vọt ra, lao bổ tới trước mặt Diệp Trùng, một mùi vị càng thêm gắt mũi chui vào trong lỗ mũi của Diệp Trùng, tốc độ của bóng đen này cực nhanh, người bên cạnh căn bản khó mà phân biệt được hình dạng của nó.
Phía sau truyền tới tiếng kêu chói tai của một cô gái! Một bóng đen đột nhiên từ dưới đất vọt ra, đây quả thật có chút dọa người.
Người khác chỉ nhìn thấy một bóng đen, Diệp Trùng lại nhìn thấy thứ này rõ mồn một. Chuột, thứ này lại là chuột! Chỉ là thể hình con chuột này to lớn vô bì, tuyệt không nhỏ hơn Diệp Trùng. Cặp mắt đỏ rực giăng đầy tơ máu như mạng nhện, lông đen trên người từng sợi dựng đứng, khóe miệng dính nước dãi, nhìn thấy cực kỳ đáng tởm. Cái đuôi nhỏ dài giống như một cái roi, tứ chi cực kỳ khỏe mạnh, Diệp Trùng cũng nhìn thấy được cơ nhục vun lên có thể làm cho mấy lực sĩ thể hình đó phải đổ mồ hôi đầy mặt. Móng vuốt màu đen suýt soát dài tới mười cm, mỗi cái xem ra đều giống như trủy thủ nằm ngang.
Đây thật sự là chuột ư? Diệp Trùng thầm run trong lòng.
Thần tình trên mặt Diệp Trùng không có chút biến hóa nào, tốc độ thứ này tuy nhanh nhưng trước mặt kẻ cũng sở trường về tốc độ như Diệp Trùng lại là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn. Mũi chân Diệp Trùng nhấn một cái, cả người liền men theo cột đèn đường trôi sang một bên. Đôi tay Diệp Trùng vẫn nắm hờ trên cột đèn đường, động tác này của Diệp Trùng giống như men theo vòng tròn trên cột đèn đường mà trượt theo thân của cột đèn đường, trông thấy ngụy dị tột cùng. Thêm vào tốc độ của Diệp Trùng cực nhanh càng giống như quỷ mỵ!
Lại là một tiếng kêu chói tai của phụ nữ!
Diệp Trùng không chút phân tâm, hơi nhấc cột đèn đường, đón lấy bóng đen đó.
Rắc rắc! Cột đèn đường toàn là hợp kim đường kính hai mươi cm lại bị con quái vật này cắn gẫy!
Trong lòng Diệp Trùng nhảy dựng lên, nhưng không bỏ qua cơ hội này, cong người xuống, chân phải mạnh mẽ đạp lên phần bụng của con chuột đang ở trên không!
Một cước này Diệp Trùng đá ra rất tàn nhẫn, hắn đối với loại sinh vật trước mắt này hoàn toàn không quen thuộc, có cơ hội không ra tay tàn nhẫn chính là lấy tính mạng của mình ra đùa.
Một cước này dùng tới kỹ xảo đặc biệt của họ Lam ở Cửu Nguyệt! Chân phải của Diệp Trùng xuất hiện sự bành trướng và co rút trong khoảng cực ngắn!
Binh, con chuột đó giống như bị quang giáp tông phải, vù, văng ra hơn hai mươi mét! Diệp Trùng còn cẩn thận nhìn con chuột to này, nếu như lần này vẫn không chết, vậy con quái vật này tuyệt đối còn khủng bố hơn dã thú của Thiên vực trì.
Nhưng cũng may, con chuột này ở trên mặt đất giãy giụa hai cái rồi không động đậy. Diệp Trùng cuối cùng cũng đã an tâm. Nhìn một vòng xung quanh, khắp nơi là đám người đang kinh hoảng. Học viên có quang giáp của học viện Jersey chỉ chiếm khoảng một nửa, học viên còn lại đều đang chạy như điên, hy vọng có thể mau chóng chạy vào trong mấy lầu học đường xung quanh.
Thi thể của con chuột lớn lập tức hoàn toàn kêu tỉnh sự hoảng sợ của mấy học viên đang chạy như điên này.
Diệp Trùng đang chuẩn bị đi vào trong một lầu học đường trước mặt, đột nhiên sau lưng truyền tới một tiếng kêu chói tai của phụ nữ.
Sư sĩ truyền thuyết
Bằng Bằng Sát căm hận nói: "Tên họ Mễ, việc của Đàm tiểu thư, chúng ta vẫn chưa xong nhỉ!"
Tên mập không khỏi kỳ quái hỏi: "Mễ Đức, ta tại sao không nghe nói ngươi có qua lại gì với Đàm tiểu thư đó vậy?"
Mễ Đức coi thường nói: "Nào có Đàm tiểu thư gì, chính là Đàm Bối Bối."
- Lợi hại, phụ nữ như vậy vẫn có người dám muốn sao? Tên mập kỳ quái nói.
- Không cho phép các người bôi nhọ Đàm tiểu thứ! Bằng Bằng Sát bỗng nhiên tức giận, viên gạch trên tay mạnh mẽ ném về phía hai người.
- Hắc, anh bạn, ngươi vẫn ra tay thật sao?
- Ồ, gạch, vũ khí sát thương lớn tầm xa a. Hai người trào phúng cười nói, nhưng hai người thân thủ không yếu, tự nhiên sẽ không bị ném trúng. Ẩu đả trong sân trường, mọi người chẳng qua cũng chỉ hạn chế những thứ như gạch đá, gậy gộc, không ai dám dùng quang giáp. Ẩu đả dùng gạch đá, gậy gộc và dùng quang giáp hoàn toàn là hai loại tính chất.
Loại lợi khí ẩu đá gạch đá này là một bạn học học lịch sử cổ đại phát hiện ở trong sách, kết quả là sau này lưu truyền rộng rãi trong toàn giới học viện. Gạch là một loại vật liệu xây dựng đã bị đào thải không biết bao nhiêu năm tháng, trên thị trường hoàn toàn không sao mua được. Nhưng do nó chế tạo dễ dàng, lại có nhu cầu, vậy thì trong đó tự nhiên sẽ có cơ hội làm ăn, vì vậy gần mỗi học viện đều xuất hiện chỗ chuyên bán gạch, gạch sau khi trải qua sự trầm tịch mấy trăm năm lại một lần nữa nhảy lên vũ đài ẩu đả trong sân trường.
Viên gạch bay vèo vèo ra sau lưng hai người, Diệp Trùng nghe thấy tiếng gió, không khỏi hơi nhíu mày, chân bước sáng phải một bước, xuýt xoa tránh viên gạch này.
Diệp Trùng đột nhiên dừng bước, nghiêng tai lắng nghe.
Tên mập vẫn lý luận với Bằng Bằng Sát: "Ài, ta nói này huynh đệ, lần này ngươi thật là sai lầm rồi. Con nhỏ Đàm Bối Bối này thật sự không phải là thứ tốt đẹp gì, ả trong trường chúng ta chính là tiếng thúi đồn xa..."
- Đáng ghét! Cặp mắt Bằng Bằng Sát lập tức đỏ rực, lại một viên gạch.
Tên mập tuy thể hình to lớn, nhưng thân thủ lại cực kỳ linh xảo, nhẹ nhàng tránh né. Không ngờ viên gạch này không tí sai lệch lại bay về phía Diệp Trùng.
Đang cẩn thận nghe ngóng, Diệp Trùng lần này lại không có né tránh, một quyền đánh cho viên gạch này nát thành bột.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Diệp Trùng, mọi người nghe thấy bụp một tiếng, trước người học sinh này là một mảng bột phấn màu xám trắng.
Vẻ mặt mọi người không khỏi thay đổi, ngay cả Mễ Đức và tên mập sắc mặt vẫn luôn không chút để ý cũng biến đổi. Màn bụi phấn màu xám trắng này che chắn tầm nhìn của mọi người, nhìn không rõ dáng vẻ người phía sau màn bụi phấn này, nhưng uy lực của một quyền này vẫn đủ dọa tất cả mọi người.
Một quyền đánh cho một viên gạch tan thành vô số mảnh vụn là một việc vô cùng đơn giản, nhưng một quyền đánh cho một viên gạch nát thành một đống bụi phấn lại là một việc có độ khó cực cao. Màn bụi phấn màu xám trắng trước mắt này rõ ràng là do viên gạch vừa rồi đó bị đánh nát mà thành.
Chẳng lẽ đụng phải thầy khoa võ thuật nào đó? Trong lòng Bằng Bằng Sát lạnh toát, mặc kệ ở học viện nào, ra tay với thầy giáo đều là một sự kiện cực kỳ nghiêm trọng.
Vẻ mặt của Diệp Trùng càng lúc càng ngưng trọng, đột nhiên, quang mang trong cặp mắt bùng lên, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt Diệp Trùng rơi trên đèn đường ở trong bãi cỏ. Đèn đường mô phỏng phong cách cổ, cao năm mét, đường kính hai mươi cm, toàn bộ do hợp kim chế thành, phía trên điêu khắc vô số hoa văn.
Mũi chân điểm một cái, Diệp Trùng giống như một làn khói nhẹ, thoắt cái xuất hiện bên cạnh đèn đường.
Lúc này chính là giờ phút người qua lại trong sân trường nhiều nhất, lúc một quyền vừa rồi của Diệp Trùng đánh viên gạch đó nát thành bụi phấn thì đã bắt đầu có rất nhiều người chú ý tới hắn. Mà tốc độ lúc này của Diệp Trùng quả thật là quá dọa người, chỉ nghe thấy xung quanh đồng loạt vang lên một loạt tiếng hít một hơi khí lạnh. Bằng Bằng Sát lúc này đã mặt không còn chút máu, còn Mễ Đức và tên mập cũng khó khăn nuốt nước miếng.
Diệp Trùng ra một cước như tia chớp, tàn ảnh trong không khí cũng không để lại, người xung quanh không có một ai nhìn rõ một cước này của Diệp Trùng.
Binh, một tiếng trầm muộn vang lên, ngọn đèn đường toàn bộ do hợp kim chế thành này lại bất ngờ bị đá gẫy từ phần gốc. Người đứng xem xung quanh ai nấy đều thần sắc ngơ ngẩn, một tay Diệp Trùng nhấc ngọn đèn đường lên, đèn đường nặng nề vô cùng trên tay hắn lại nhẹ như không.
Không phải chứ! Trong cặp mắt của Bằng Bằng Sát đều là sự hoảng sợ, mồ hôi trán ròng ròng rơi xuống, miệng vô ý thức lắp bắp: "Ta ta ta chỉ ném... ném một cục gạch thôi mà..."
Chính ngay lúc mọi người đều cho rằng Bằng Bằng Sát khó qua được kiếp nạn, tiếng cảnh báo inh ỏi trong sân trường đã đánh tan sự tĩnh mịch của sân trường!
Không có ai phản ứng lại, tiếng cảnh báo của sân trường đã có tới năm năm không vang lên rồi, người ở chỗ này không có ai từng nghe qua tiếng cảnh báo. Nhưng trong đó tự nhiên không thiếu kẻ có đầu óc linh hoạt, Mễ Đức và tên mập nhìn nhau, dị khẩu đồng thanh kêu lên hoảng hốt: "Cảnh báo!"
Lời này vừa thốt, người xung quanh mới nhao nhao hoàn hồn lại, chỉ là rốt cuộc là chuyện gì chứ? Mọi người đều đang thầm thì, nghị luận sôi nổi, chẳng lẽ là hải tặc tập kích?
Hai người Mễ Đức và tên mập trao đổi ánh mắt một cái, lại không hẹn mà cùng làm ra động tác giống nhau: gọi quang giáp ra.
Sự thật chứng minh, chính là động tác xem ra phản ứng quá độ này của hai người đã cứu bọn họ một mạng.
Vẻ mặt Diệp Trùng đột nhiên biến đổi, cột đèn đường trên tay mạnh mẽ cắm trên đất.
Năm 5087 lịch Hà Việt đã định trước đây là một ngày sẽ được người hành tinh Chu Gian khắc ghi vô số năm.
Sức mạnh một cú này của Diệp Trùng cực lớn, cột đèn đường toàn bộ do hợp kim chế thành trên tay hắn đơn giản là một món vũ khí có lực sát thương cực kỳ đáng sợ.
Oành, bùn đấy bắn tung tóe, cột đèn đường mạnh mẽ cắm vào mặt đất.
Một tiếng kêu thảm giống như muốn đâm thủng màng nhĩ của con người từ dưới đất truyền tới, mặt đất dao động như làn sóng, cảnh tượng ngụy dị cùng cực.
Đột nhiên, tiếng phát thanh trong sân trường vang lên: "Cảnh báo đặc cấp, cảnh báo đặc cấp, học viên có quang giáp xin lập tức vào quang giáp, học viên không có quang giáp xin lập tức vào trong kiến trúc xung quanh để bảo đảm an toàn tính mạng của mình."
Loa phát thanh này phát lập đi lập lại, trên không, vô số quang giáp bay lên, mà mấy học viên không có quang giáp đó liền lập tức chạy về phía kiến trúc có thể dung thân gần đó, nhưng vẫn có rất nhiều người lộ ra vẻ hoang mang, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Diệp Trùng dường như không nghe thấy loa phát thanh nói cái gì, toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung vào kẻ tập kích không biết tên dưới đất đó.
Oành, bùn đất trước mặt Diệp Trùng bỗng nhiên nổ tung, đất bắn tung tóe, trong sân trường vì theo đuổi khí tức nguyên thủy, cho nên không hề có đổ nền, mà là đất đai thật sự. Bùn đất bắn ra xung quanh đánh lên người mấy học viên vẫn hoang mang không biết xoay sở làm sao đó, lập tức tiếng kêu đau vang lên khắp nơi, bất quá cũng kêu tỉnh bọn họ lại từ trong hoang mang, có quang giáp vội vàng gọi ra quang giáp, không có quang giáp thì co giò chạy như điên.
Đất bắn tung tóe không hề được Diệp Trùng để tâm, hắn vẫn nhìn chằm chằm chỗ trước mặt. Tiếng hô hấp của đối phương đã bị hắn khóa chặt, cột đèn đường cao năm mét cắm ở trước mặt, phân nửa đã ngập trong đất, đôi tay của Diệp Trùng nắm hờ một nửa trên mặt đất, nửa cột đèn đường ở trên mặt đất này không ngừng rung động kịch liệt.
Cảm nhận được sức mạnh truyền tới từ cột đèn đường, trong lòng Diệp Trùng run rẩy, tay lại không chậm trễ, quát lớn một tiếng, đôi tay phát lực, cột đèn đường mạnh mẽ bị hắn đột nhiên rút lên. Nguồn: http://truyenyy.com
Chít chít, lại là một tiếng kêu thảm.
Đầu dưới của cây đèn đường dính đầy máu tươi, một mùi quái dị xộc tới, nói thật, loại máu Diệp Trùng từng thấy có rất nhiều, nhưng không có một loại mùi vị của loại máu nào lại gắt mũi thế này.
Giơ ngang cột đèn đường ở trước mặt, Diệp Trùng như gặp đại địch nhìn cái lỗ sâu đen thui này.
Chít! Một bóng đen từ trong lỗ bắn vọt ra, lao bổ tới trước mặt Diệp Trùng, một mùi vị càng thêm gắt mũi chui vào trong lỗ mũi của Diệp Trùng, tốc độ của bóng đen này cực nhanh, người bên cạnh căn bản khó mà phân biệt được hình dạng của nó.
Phía sau truyền tới tiếng kêu chói tai của một cô gái! Một bóng đen đột nhiên từ dưới đất vọt ra, đây quả thật có chút dọa người.
Người khác chỉ nhìn thấy một bóng đen, Diệp Trùng lại nhìn thấy thứ này rõ mồn một. Chuột, thứ này lại là chuột! Chỉ là thể hình con chuột này to lớn vô bì, tuyệt không nhỏ hơn Diệp Trùng. Cặp mắt đỏ rực giăng đầy tơ máu như mạng nhện, lông đen trên người từng sợi dựng đứng, khóe miệng dính nước dãi, nhìn thấy cực kỳ đáng tởm. Cái đuôi nhỏ dài giống như một cái roi, tứ chi cực kỳ khỏe mạnh, Diệp Trùng cũng nhìn thấy được cơ nhục vun lên có thể làm cho mấy lực sĩ thể hình đó phải đổ mồ hôi đầy mặt. Móng vuốt màu đen suýt soát dài tới mười cm, mỗi cái xem ra đều giống như trủy thủ nằm ngang.
Đây thật sự là chuột ư? Diệp Trùng thầm run trong lòng.
Thần tình trên mặt Diệp Trùng không có chút biến hóa nào, tốc độ thứ này tuy nhanh nhưng trước mặt kẻ cũng sở trường về tốc độ như Diệp Trùng lại là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn. Mũi chân Diệp Trùng nhấn một cái, cả người liền men theo cột đèn đường trôi sang một bên. Đôi tay Diệp Trùng vẫn nắm hờ trên cột đèn đường, động tác này của Diệp Trùng giống như men theo vòng tròn trên cột đèn đường mà trượt theo thân của cột đèn đường, trông thấy ngụy dị tột cùng. Thêm vào tốc độ của Diệp Trùng cực nhanh càng giống như quỷ mỵ!
Lại là một tiếng kêu chói tai của phụ nữ!
Diệp Trùng không chút phân tâm, hơi nhấc cột đèn đường, đón lấy bóng đen đó.
Rắc rắc! Cột đèn đường toàn là hợp kim đường kính hai mươi cm lại bị con quái vật này cắn gẫy!
Trong lòng Diệp Trùng nhảy dựng lên, nhưng không bỏ qua cơ hội này, cong người xuống, chân phải mạnh mẽ đạp lên phần bụng của con chuột đang ở trên không!
Một cước này Diệp Trùng đá ra rất tàn nhẫn, hắn đối với loại sinh vật trước mắt này hoàn toàn không quen thuộc, có cơ hội không ra tay tàn nhẫn chính là lấy tính mạng của mình ra đùa.
Một cước này dùng tới kỹ xảo đặc biệt của họ Lam ở Cửu Nguyệt! Chân phải của Diệp Trùng xuất hiện sự bành trướng và co rút trong khoảng cực ngắn!
Binh, con chuột đó giống như bị quang giáp tông phải, vù, văng ra hơn hai mươi mét! Diệp Trùng còn cẩn thận nhìn con chuột to này, nếu như lần này vẫn không chết, vậy con quái vật này tuyệt đối còn khủng bố hơn dã thú của Thiên vực trì.
Nhưng cũng may, con chuột này ở trên mặt đất giãy giụa hai cái rồi không động đậy. Diệp Trùng cuối cùng cũng đã an tâm. Nhìn một vòng xung quanh, khắp nơi là đám người đang kinh hoảng. Học viên có quang giáp của học viện Jersey chỉ chiếm khoảng một nửa, học viên còn lại đều đang chạy như điên, hy vọng có thể mau chóng chạy vào trong mấy lầu học đường xung quanh.
Thi thể của con chuột lớn lập tức hoàn toàn kêu tỉnh sự hoảng sợ của mấy học viên đang chạy như điên này.
Diệp Trùng đang chuẩn bị đi vào trong một lầu học đường trước mặt, đột nhiên sau lưng truyền tới một tiếng kêu chói tai của phụ nữ.
Sư sĩ truyền thuyết
/606
|