- Cao thủ trên đời này giống như sao trên trời, đếm cũng đếm không được. Với lại mấy năm gần đây, các phe thế lực đều vẫn luôn bảo trì sự ổn định tương đối, cực ít có xung đột quy mô lớn, không có tranh đấu, trình độ giữa sư sĩ cũng khó mà so sánh, người ta chỉ có thể suy đoán đại khái trình độ của người khác, thí dụ như Hoa Tri Ba, hắn nổi tiếng đã hơn hai mươi năm, quang giáp của hắn gọi là Cửu Diệm Điểu, chưa từng bại trận, danh tiếng phụ nữ, trẻ con đều biết, thực lực giữa hắn và ba sư sĩ siêu cấp đó của ba đại thế gia rốt cuộc ai mạnh hơn, nếu như không đánh qua thì vĩnh viễn không thể nào có được kết luận, nhưng bọn họ có thể vì cái danh tiếng này mà tỉ thí không? Căn bản sẽ không.
Diệp Trùng tập trung tinh thần nghe thanh niên tóc vàng thong thả nói.
- Số lượng cụ thể sư sĩ siêu cấp ai cũng không biết, nhưng ít nhất có mấy mươi vị, anh phải biết rằng, thực lực tới trình độ nhất định, sự khác biệt giữa bọn họ cực kỳ nhỏ, hơn nữa, đánh giá thực lực của một sư sĩ là một việc khá phức tạp, kỹ xảo điều khiển của hắn, quang giáp của hắn, độ thích ứng giữa hai bên, còn có trình độ chiến thuật của sư sĩ, vân vân. Ừ, trình độ chiến thuật là một tiêu chí cực kỳ quan trọng, gần như trình độ chiến thuật mỗi một sư sĩ siêu cấp đều khá cao, nhưng trong này vẫn có chỗ tốt, Alvar, cái tên này ngươi nghe qua chưa? Thanh niên tóc vàng hỏi.
- Chưa. Diệp Trùng thành thật trả lời, hắn đã chú ý, lời khoác lác của thanh niên tóc vàng đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
- Ài, tôi biết anh chưa nghe qua, huynh đệ, như vậy không được đâu, trông anh trẻ tuổi, tại sao cái gì cũng không biết, anh nên tìm trường mà học tập cho tốt, nếu không, ra ngoài sẽ bị người ta cười đó, hơn nữa rất dễ chịu thiệt. Trong câu nói này của thanh niên tóc vàng lộ ra chút chân thành.
- Alvar, người này là một cao thủ khá thần bí, nghe nói quang giáp của hắn chẳng qua chỉ là quang giáp cao cấp bình thường, nhưng hắn lại là một thiên tài chiến thuật không hơn không kém, chiến thuật được hắn vận dụng tới mức xuất thần nhập hóa. Ngoài ra, năng lực điều khiển của hắn cực kỳ cường hãn, thường lấy yếu thắng mạnh, lần nổi tiếng nhất là hắn từ trên tay của Diệp Nhân rút lui an toàn, Diệp Nhân chính là điều khiển quang giáp gần như là đỉnh cấp nhất trong cả thiên hà. Đây cũng là một lần duy nhất Diệp Nhân không thu được toàn thắng, từ lần đó về sau, danh tiếng Alvar vang lừng, liệt vào hàng ngũ sư sĩ siêu cấp. Gần như mọi thế gia đều phát ra lời mời với hắn, nhưng hắn lại từ chối toàn bộ, hắc hắc, hắn là anh hùng trong giới bình dân chúng ta.
Rất rõ ràng, Alvar rất được yêu mến. Mấy thanh niên bên cạnh nghe tới mức máu nóng sôi trào, kêu gào không dứt, đương nhiên có người mặt lộ ra vẻ coi thường, đồ mấy người này mặc, vừa nhìn liền biết không giàu thì sang.
- Nhưng sau này nghe nói Alvar hình như đã đi Hôi cốc, hài, nghĩ chắc là cao thủ đệ nhất Hôi cốc phải là hắn rồi! Thanh niên tóc vàng vừa nhìn liền biết là một người sùng bái Alvar cuồng nhiệt điển hình.
- Xì, Alvar là cao thủ đệ nhất của Hôi cốc? Hoang đường! Một tiếng hừ lạnh truyền vào tai mọi người. Diệp Trùng nhìn về phía phát thanh, một thanh niên tóc dài, vẻ mặt kiêu ngạo, lời vừa rồi chính là hắn nói.
- Cái gì? Thanh niên tóc vàng và mấy người sùng bái Alvar khác hầm hầm tức giận, ánh mắt nhìn về phía thanh niên tóc dài cực kỳ không tốt.
- A Hoa, không được nói bậy. Một người trung niên ở bên cạnh thanh niên tóc dài trách mắng nói, tiếp đó tươi cười với mọi người: "Các vị xin tha thứ, bạn của ta ăn nói hàm hồ, mọi người không cần cho là thật. Trên mặt thanh niên tóc dài tên gọi A Hoa này có vẻ không phục, nhưng lại bị người trung niên ấn ngồi xuống chỗ ngồi.
Tướng mạo người thanh niên này cũng không có chỗ nào xuất chúng, vẻ mặt bình hòa, vừa nhìn liền biết là một người tốt, bộ đồ tay màu xám làm cho y nhìn có chút nho nhã, sự trầm ổn đặc hữu của người trung niên thêm vào khí chất bình hòa của y, tạo cho người ta cảm giác thoải mái. Nhưng cặp mắt Diệp Trùng lại rơi trên đôi tay của đối phương, lòng bàn tay rộng lớn, thỉnh thoảng xuất hiện vết chai, tay chân tuy đã được tay áo che đậy, nhưng Diệp Trùng vẫn nhìn ra nếu như cổ tay đối phương không mang theo cái gì, vậy thì lực cổ tay của đôi tay này nhất định là vô cùng kinh người.
Dường như chú ý thấy Diệp Trùng đang quan sát đôi tay của mình, đôi tay của người trung niên xuất hiện một sự dao động nhỏ không thể nhận ra, nhưng lại bị Diệp Trùng mẫn cảm nắm bắt được. Đối phương cũng không khỏi đánh giá Diệp Trùng, ánh mắt hai bên gặp nhau, người trung niên mỉm cười với Diệp Trùng, Diệp Trùng cũng gật đầu với đối phương. Diệp Trùng không lo lắng đối phương có thể nhìn thấy dấu vết gì từ trên người mình. Do nguyên nhân thể chất, huấn luyện khắc khổ của hắn không hề để lại bất cứ dấu vết gì trên thân thể, ngay cả vết chai trên tay, tốc độ biến mất cũng vô cùng kinh người.
Thanh niên tóc vàng dường như bởi vì lời nói vừa rồi của thanh niên tóc dài đó mà mất đi hứng thú nói chuyện, làm Diệp Trùng không khỏi thấy đáng tiếc vô cùng, tên tóc vàng trước mắt này khoác lác mà vẫn có chút nghề. Diệp Trùng từ trong lời của hắn lấy được không ít tin tức có ích, mấy người đó đã được hắn nhớ kỹ trong lòng.
Trường học, vẫn là một chỗ không tồi, hoàn cảnh đơn thuần làm Diệp Trùng hơi hoài niệm cuộc sống ở học viện Lam Hải đó. Ở đó, hắn học được rất nhiều thứ, nhưng về sau lại bị Hắc giác phá hoại. Vừa nghĩ tới Hắc giác, Diệp Trùng lại nghĩ tới Diệp gia, thật là một chỗ phiền phức a.
Nhưng Diệp Trùng hiện giờ đã rất mau liền quăng vấn đề này đi, bởi vì hắn đã phát hiện mình ngay cả thường thức cơ bản cũng không có. Nếu như thế này mà tùy tiện đi tra xét, Diệp Trùng rất nhanh liền tính ra khả năng thành công, dưới năm phần trăm.
Cho nên Diệp Trùng hiện giờ ngược lại không gấp, thích ứng với xã hội mới quan trọng hơn. Nơi này là địa phương hoàn toàn không giống năm thiên hà lớn, cũng là hoàn cảnh sinh hoạt Diệp Trùng hiện giờ không thể không đối mặt. Trở về năm thiên hà lớn cũng như phải liên hệ với ba đại thế gia, hoàn toàn không phải là mục tiêu hiện giờ hắn có thể thực hiện.Trong khoảng thời gian khá dài, hắn đều phải sinh hoạt trong thiên hà Hà Việt, cho nên, sống ở thiên hà Hà Việt càng tốt, mục tiêu này vô nghi càng hiện thực hơn, càng hợp lý hơn.
Trong lòng Diệp Trùng mau chóng tính toán, đầu óc giống như thiên tài của hắn lúc này giống như một cái quang não hiệu suất cao, bình tĩnh mà tinh vi. Đối với việc điều tra thân thế của mình, hắn không hề xung động giống như người bình thường. So với người bình thường, hoàn cảnh sinh hoạt của Diệp Trùng từ nhỏ, giáo dục nhận được đều hoàn toàn khác biệt. Cho nên về mặt nhận thức vấn đề này, Diệp Trùng và người bình thường có sự khác biệt rất lớn.
Cho dù biết mình và Diệp gia thật sự có quan hệ gì đó, Diệp Trùng cũng sẽ không có bất cứ cảm giác thuộc về nào với Diệp gia. Với hắn, hắn tình nguyện bỏ nhiều thời gian hơn, bỏ nhiều công sức hơn trên vấn đề của cha nuôi. Cha nuôi mới là người thật sự sống trong lòng hắn. Theo sau cha nuôi, hắn để ý Mục Thương, để ý Tiền gia gia, để ý mấy lão gia gia trong Cực Quang đó, để ý Niếp Niếp, để ý Hắc tử. So với bọn họ, Diệp gia quả thật quá xa lạ. Diệp Trùng chỉ muốn biết cha mẹ mình là ai, chỉ vậy mà thôi, những thứ khác, không có bất cứ quan hệ gì với hắn.
Rất mau, Diệp Trùng liền không nghĩ tới việc này. Đã quyết định, vậy thì cứ theo quyết định mà làm đi.
Chính ngay lúc này, tàu vũ trụ đột nhiên bắt đầu giảm tốc. Tuy quá trình giảm tốc khá chậm chạp, nhưng đối với loại người cực kỳ mẫn cảm đối với tốc độ này như Diệp Trùng, lập tức phát hiện ra.
- Ý, tại sao từ chỗ này đã bắt đầu kiểm tra rồi? Thanh niên tóc vàng kỳ quái nói.
- Kiểm tra cái gì? Diệp Trùng không khỏi hỏi.
Thanh niên tóc vàng hạ thấp giọng nói: "Hành tinh Chu Gian là một hành tinh thương nghiệp, chủ yếu là sợ mấy kẻ hung ác lẩn vào. Mấy tên có chút điên cuồng mất lý trí, một khi lẻn vào hành tinh thì rất có khả năng sẽ tạo nên sự phá hoại khá lớn. Kiểm tra ở chỗ này khá thoải mái, chủ yếu chính là nhắm vào mấy người này. Nhưng ở chỗ khác, đặc biệt là người của mấy thế gia đó cũng sẽ vô cùng bài xích đối với người của Hôi cốc."
Diệp Trùng hiểu ra gật đầu, nếu như thật sự có tên nào đó mặc kệ hết thảy, điều khiển quang giáp tùy ý phá hoại, vậy thì sức phá hoại khá là kinh người.
Chẳng bao lâu, trên tàu đi tới một đoàn người mặc đồng phục màu lam, Diệp Trùng phát hiện trong đó có không ít người đều là võ thuật gia. Trong loại địa hình nhỏ hẹp, phức tạp này, võ thuật gia càng dễ dàng chiếm ưu thế hơn sư sĩ.
Hành khách của tàu vũ trụ đối với loại kiểm tra này cũng rất quen thuộc, vô cùng phối hợp rút ra thẻ thân phận của mình. Thật ra Diệp Trùng rất hoài nghi loại phương thức này rốt cuộc là có hiệu quả hay không, bởi vì quản lý thẻ thân phận của thiên hà Hà Việt cực kỳ hỗn loạn. Thẻ thân phận của Diệp Trùng chính là hắn ở hành tinh Dật Cúc tốn ba vạn điểm mua lấy, đây không phải là hàng nhái, mà là hàng thật. Hơn nữa, ngay cả trải nghiệm lúc trước của Diệp Trùng cũng ngụy tạo không lọt giọt nước. Qua lại của Quả lão đại và và mấy tên tam giáo cửu lưu (đủ loại người) này tự nhiên là quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, dễ dàng có được.
- Loại kiểm tra này có ích ư? Diệp Trùng rất kỳ quái hỏi.
- Chả có tác dụng gì lớn. Thanh niên tóc vàng nhún vai, không để ý nói: "Thế này chỉ là vì tăng thêm cảm giác an toàn về mặt tâm lý cho mọi người mà thôi."
Kiểm tra của Diệp Trùng tự nhiên không xảy ra bất cứ vấn đề gì, đối phương thậm chí ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn, gương mặt này quả thật quá có lực sát thương. Ngược lại kiểm tra của người trung niên và thanh niên tóc dài lại xảy ra chút vấn đề.
- Từ Hôi cốc tới? Người đứng đầu đội này nhìn thẻ thân phận người trung niên đưa ra, không khỏi nhíu mày. Vẻ mặt người đứng đầu lập tức làm dáng vẻ thanh niên tóc dài không vui, ánh mắt sắc bén làm nhân viên kiểm tra khác cũng không khỏi lộ ra vẻ thù địch.
- Ừ, đúng vậy. Người trung niên ôn hòa trả lời.
Người đứng đầu ngăn cản sự thù địch của đồng bọn, trầm ổn nói: "Đội của tôi cũng là bình dân, không hề có sự thù địch đối với Hôi cốc, hy vọng bạn của ngươi có thể thu liễm chút. Dù sao người của thế gia ở chố này cực kỳ nhiều, ta cũng không hy vọng các người và bọn họ xảy ra xung đột, như vậy sẽ mang lại rất nhiều phiền phức cho công việc của chúng tôi."
Người trung niên hơi cong người nói: "Xin yên tâm, chúng tôi sẽ không làm bậy đâu." Vỗ vỗ vai thanh niên tóc dài, vẻ thù địch trong mắt thanh niên tóc dài mới từ từ tan biến đi.
Hôi cốc, thì ra hai người này là người của Hôi cốc, trong lòng Diệp Trùng lúc này mới có chút ngộ ra. Nhưng Hôi cốc trước giờ vô cùng thần bí, người từ chỗ đó đi ra cũng sẽ không nói với người khác tình huống trong đó. Nghe nói bản lĩnh của người trong Hôi cốc đều vô cùng cao, chỉ là không biết hai người này tới trình độ nào. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Chẳng trách, thì ra là người trong Hôi cốc. Thanh niên tóc vàng cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ.
Rất mau, kiểm tra liền kết thúc toàn bộ, không phát hiện một kẻ hung ác nào, tàu vũ trụ cũng được cho phép tiến vào hành tinh Chu Gian.
Khi Diệp Trùng đổi tàu vũ trụ lúc đầu hoàn toàn là dùng cách ngẫu nhiên, mỗi một thành thị đối với hắn mà nói, không có bất cứ sự khác biệt nào. Cho nên hắn cũng không đắn đo rốt cuộc là đi đâu, hắn cũng là chỗ thanh niên tóc vàng mới biết, hành tinh Chu Gian là môt hành tinh thương nghiệp.
Hành tinh thương nghiệp là một chỗ tốt a, tin tức truyền đi nhanh, hàng hóa phong phú. Diệp Trùng hiện giờ thiếu gấp vài thứ, có lẽ có thể nhìn xem ở chỗ này có thể mua được hay không. Hơn nữa, thông thường mà nói, hoàn cảnh của hành tinh thương nghiệp khá tự do, là chỗ giao nhau của các phe thế lực. Chính vì vậy, mấy thế gia đó ngược lại không dám làm bậy.
Đối với kẻ khẩn thiết muốn quen thuộc với cuộc sống của thiên hà Hà Việt như Diệp Trùng mà nói, đây là một chỗ không tồi. Xem ra may mắn của mình hình như không tệ, Diệp Trùng nghĩ thầm.
Hành tinh màu lam xuất hiện trước mắt Diệp Trùng, trong bối cảnh vũ trụ sâu thẳm, hành tinh không hề coi là lớn này trần đầy sinh cơ.
Liếc nhìn người trung niên, người trung niên cũng ôn hòa cười với Diệp Trùng, thanh niên tóc dài bên cạnh hắn dường như khá hưng phấn.
Tàu vũ trụ từ từ bay tới hành tinh Chu Gian, Diệp Trùng nhìn trừng trừng ra ngoài cửa sổ, có chút xuất thần.
Sư sĩ truyền thuyết
Diệp Trùng tập trung tinh thần nghe thanh niên tóc vàng thong thả nói.
- Số lượng cụ thể sư sĩ siêu cấp ai cũng không biết, nhưng ít nhất có mấy mươi vị, anh phải biết rằng, thực lực tới trình độ nhất định, sự khác biệt giữa bọn họ cực kỳ nhỏ, hơn nữa, đánh giá thực lực của một sư sĩ là một việc khá phức tạp, kỹ xảo điều khiển của hắn, quang giáp của hắn, độ thích ứng giữa hai bên, còn có trình độ chiến thuật của sư sĩ, vân vân. Ừ, trình độ chiến thuật là một tiêu chí cực kỳ quan trọng, gần như trình độ chiến thuật mỗi một sư sĩ siêu cấp đều khá cao, nhưng trong này vẫn có chỗ tốt, Alvar, cái tên này ngươi nghe qua chưa? Thanh niên tóc vàng hỏi.
- Chưa. Diệp Trùng thành thật trả lời, hắn đã chú ý, lời khoác lác của thanh niên tóc vàng đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
- Ài, tôi biết anh chưa nghe qua, huynh đệ, như vậy không được đâu, trông anh trẻ tuổi, tại sao cái gì cũng không biết, anh nên tìm trường mà học tập cho tốt, nếu không, ra ngoài sẽ bị người ta cười đó, hơn nữa rất dễ chịu thiệt. Trong câu nói này của thanh niên tóc vàng lộ ra chút chân thành.
- Alvar, người này là một cao thủ khá thần bí, nghe nói quang giáp của hắn chẳng qua chỉ là quang giáp cao cấp bình thường, nhưng hắn lại là một thiên tài chiến thuật không hơn không kém, chiến thuật được hắn vận dụng tới mức xuất thần nhập hóa. Ngoài ra, năng lực điều khiển của hắn cực kỳ cường hãn, thường lấy yếu thắng mạnh, lần nổi tiếng nhất là hắn từ trên tay của Diệp Nhân rút lui an toàn, Diệp Nhân chính là điều khiển quang giáp gần như là đỉnh cấp nhất trong cả thiên hà. Đây cũng là một lần duy nhất Diệp Nhân không thu được toàn thắng, từ lần đó về sau, danh tiếng Alvar vang lừng, liệt vào hàng ngũ sư sĩ siêu cấp. Gần như mọi thế gia đều phát ra lời mời với hắn, nhưng hắn lại từ chối toàn bộ, hắc hắc, hắn là anh hùng trong giới bình dân chúng ta.
Rất rõ ràng, Alvar rất được yêu mến. Mấy thanh niên bên cạnh nghe tới mức máu nóng sôi trào, kêu gào không dứt, đương nhiên có người mặt lộ ra vẻ coi thường, đồ mấy người này mặc, vừa nhìn liền biết không giàu thì sang.
- Nhưng sau này nghe nói Alvar hình như đã đi Hôi cốc, hài, nghĩ chắc là cao thủ đệ nhất Hôi cốc phải là hắn rồi! Thanh niên tóc vàng vừa nhìn liền biết là một người sùng bái Alvar cuồng nhiệt điển hình.
- Xì, Alvar là cao thủ đệ nhất của Hôi cốc? Hoang đường! Một tiếng hừ lạnh truyền vào tai mọi người. Diệp Trùng nhìn về phía phát thanh, một thanh niên tóc dài, vẻ mặt kiêu ngạo, lời vừa rồi chính là hắn nói.
- Cái gì? Thanh niên tóc vàng và mấy người sùng bái Alvar khác hầm hầm tức giận, ánh mắt nhìn về phía thanh niên tóc dài cực kỳ không tốt.
- A Hoa, không được nói bậy. Một người trung niên ở bên cạnh thanh niên tóc dài trách mắng nói, tiếp đó tươi cười với mọi người: "Các vị xin tha thứ, bạn của ta ăn nói hàm hồ, mọi người không cần cho là thật. Trên mặt thanh niên tóc dài tên gọi A Hoa này có vẻ không phục, nhưng lại bị người trung niên ấn ngồi xuống chỗ ngồi.
Tướng mạo người thanh niên này cũng không có chỗ nào xuất chúng, vẻ mặt bình hòa, vừa nhìn liền biết là một người tốt, bộ đồ tay màu xám làm cho y nhìn có chút nho nhã, sự trầm ổn đặc hữu của người trung niên thêm vào khí chất bình hòa của y, tạo cho người ta cảm giác thoải mái. Nhưng cặp mắt Diệp Trùng lại rơi trên đôi tay của đối phương, lòng bàn tay rộng lớn, thỉnh thoảng xuất hiện vết chai, tay chân tuy đã được tay áo che đậy, nhưng Diệp Trùng vẫn nhìn ra nếu như cổ tay đối phương không mang theo cái gì, vậy thì lực cổ tay của đôi tay này nhất định là vô cùng kinh người.
Dường như chú ý thấy Diệp Trùng đang quan sát đôi tay của mình, đôi tay của người trung niên xuất hiện một sự dao động nhỏ không thể nhận ra, nhưng lại bị Diệp Trùng mẫn cảm nắm bắt được. Đối phương cũng không khỏi đánh giá Diệp Trùng, ánh mắt hai bên gặp nhau, người trung niên mỉm cười với Diệp Trùng, Diệp Trùng cũng gật đầu với đối phương. Diệp Trùng không lo lắng đối phương có thể nhìn thấy dấu vết gì từ trên người mình. Do nguyên nhân thể chất, huấn luyện khắc khổ của hắn không hề để lại bất cứ dấu vết gì trên thân thể, ngay cả vết chai trên tay, tốc độ biến mất cũng vô cùng kinh người.
Thanh niên tóc vàng dường như bởi vì lời nói vừa rồi của thanh niên tóc dài đó mà mất đi hứng thú nói chuyện, làm Diệp Trùng không khỏi thấy đáng tiếc vô cùng, tên tóc vàng trước mắt này khoác lác mà vẫn có chút nghề. Diệp Trùng từ trong lời của hắn lấy được không ít tin tức có ích, mấy người đó đã được hắn nhớ kỹ trong lòng.
Trường học, vẫn là một chỗ không tồi, hoàn cảnh đơn thuần làm Diệp Trùng hơi hoài niệm cuộc sống ở học viện Lam Hải đó. Ở đó, hắn học được rất nhiều thứ, nhưng về sau lại bị Hắc giác phá hoại. Vừa nghĩ tới Hắc giác, Diệp Trùng lại nghĩ tới Diệp gia, thật là một chỗ phiền phức a.
Nhưng Diệp Trùng hiện giờ đã rất mau liền quăng vấn đề này đi, bởi vì hắn đã phát hiện mình ngay cả thường thức cơ bản cũng không có. Nếu như thế này mà tùy tiện đi tra xét, Diệp Trùng rất nhanh liền tính ra khả năng thành công, dưới năm phần trăm.
Cho nên Diệp Trùng hiện giờ ngược lại không gấp, thích ứng với xã hội mới quan trọng hơn. Nơi này là địa phương hoàn toàn không giống năm thiên hà lớn, cũng là hoàn cảnh sinh hoạt Diệp Trùng hiện giờ không thể không đối mặt. Trở về năm thiên hà lớn cũng như phải liên hệ với ba đại thế gia, hoàn toàn không phải là mục tiêu hiện giờ hắn có thể thực hiện.Trong khoảng thời gian khá dài, hắn đều phải sinh hoạt trong thiên hà Hà Việt, cho nên, sống ở thiên hà Hà Việt càng tốt, mục tiêu này vô nghi càng hiện thực hơn, càng hợp lý hơn.
Trong lòng Diệp Trùng mau chóng tính toán, đầu óc giống như thiên tài của hắn lúc này giống như một cái quang não hiệu suất cao, bình tĩnh mà tinh vi. Đối với việc điều tra thân thế của mình, hắn không hề xung động giống như người bình thường. So với người bình thường, hoàn cảnh sinh hoạt của Diệp Trùng từ nhỏ, giáo dục nhận được đều hoàn toàn khác biệt. Cho nên về mặt nhận thức vấn đề này, Diệp Trùng và người bình thường có sự khác biệt rất lớn.
Cho dù biết mình và Diệp gia thật sự có quan hệ gì đó, Diệp Trùng cũng sẽ không có bất cứ cảm giác thuộc về nào với Diệp gia. Với hắn, hắn tình nguyện bỏ nhiều thời gian hơn, bỏ nhiều công sức hơn trên vấn đề của cha nuôi. Cha nuôi mới là người thật sự sống trong lòng hắn. Theo sau cha nuôi, hắn để ý Mục Thương, để ý Tiền gia gia, để ý mấy lão gia gia trong Cực Quang đó, để ý Niếp Niếp, để ý Hắc tử. So với bọn họ, Diệp gia quả thật quá xa lạ. Diệp Trùng chỉ muốn biết cha mẹ mình là ai, chỉ vậy mà thôi, những thứ khác, không có bất cứ quan hệ gì với hắn.
Rất mau, Diệp Trùng liền không nghĩ tới việc này. Đã quyết định, vậy thì cứ theo quyết định mà làm đi.
Chính ngay lúc này, tàu vũ trụ đột nhiên bắt đầu giảm tốc. Tuy quá trình giảm tốc khá chậm chạp, nhưng đối với loại người cực kỳ mẫn cảm đối với tốc độ này như Diệp Trùng, lập tức phát hiện ra.
- Ý, tại sao từ chỗ này đã bắt đầu kiểm tra rồi? Thanh niên tóc vàng kỳ quái nói.
- Kiểm tra cái gì? Diệp Trùng không khỏi hỏi.
Thanh niên tóc vàng hạ thấp giọng nói: "Hành tinh Chu Gian là một hành tinh thương nghiệp, chủ yếu là sợ mấy kẻ hung ác lẩn vào. Mấy tên có chút điên cuồng mất lý trí, một khi lẻn vào hành tinh thì rất có khả năng sẽ tạo nên sự phá hoại khá lớn. Kiểm tra ở chỗ này khá thoải mái, chủ yếu chính là nhắm vào mấy người này. Nhưng ở chỗ khác, đặc biệt là người của mấy thế gia đó cũng sẽ vô cùng bài xích đối với người của Hôi cốc."
Diệp Trùng hiểu ra gật đầu, nếu như thật sự có tên nào đó mặc kệ hết thảy, điều khiển quang giáp tùy ý phá hoại, vậy thì sức phá hoại khá là kinh người.
Chẳng bao lâu, trên tàu đi tới một đoàn người mặc đồng phục màu lam, Diệp Trùng phát hiện trong đó có không ít người đều là võ thuật gia. Trong loại địa hình nhỏ hẹp, phức tạp này, võ thuật gia càng dễ dàng chiếm ưu thế hơn sư sĩ.
Hành khách của tàu vũ trụ đối với loại kiểm tra này cũng rất quen thuộc, vô cùng phối hợp rút ra thẻ thân phận của mình. Thật ra Diệp Trùng rất hoài nghi loại phương thức này rốt cuộc là có hiệu quả hay không, bởi vì quản lý thẻ thân phận của thiên hà Hà Việt cực kỳ hỗn loạn. Thẻ thân phận của Diệp Trùng chính là hắn ở hành tinh Dật Cúc tốn ba vạn điểm mua lấy, đây không phải là hàng nhái, mà là hàng thật. Hơn nữa, ngay cả trải nghiệm lúc trước của Diệp Trùng cũng ngụy tạo không lọt giọt nước. Qua lại của Quả lão đại và và mấy tên tam giáo cửu lưu (đủ loại người) này tự nhiên là quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, dễ dàng có được.
- Loại kiểm tra này có ích ư? Diệp Trùng rất kỳ quái hỏi.
- Chả có tác dụng gì lớn. Thanh niên tóc vàng nhún vai, không để ý nói: "Thế này chỉ là vì tăng thêm cảm giác an toàn về mặt tâm lý cho mọi người mà thôi."
Kiểm tra của Diệp Trùng tự nhiên không xảy ra bất cứ vấn đề gì, đối phương thậm chí ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn, gương mặt này quả thật quá có lực sát thương. Ngược lại kiểm tra của người trung niên và thanh niên tóc dài lại xảy ra chút vấn đề.
- Từ Hôi cốc tới? Người đứng đầu đội này nhìn thẻ thân phận người trung niên đưa ra, không khỏi nhíu mày. Vẻ mặt người đứng đầu lập tức làm dáng vẻ thanh niên tóc dài không vui, ánh mắt sắc bén làm nhân viên kiểm tra khác cũng không khỏi lộ ra vẻ thù địch.
- Ừ, đúng vậy. Người trung niên ôn hòa trả lời.
Người đứng đầu ngăn cản sự thù địch của đồng bọn, trầm ổn nói: "Đội của tôi cũng là bình dân, không hề có sự thù địch đối với Hôi cốc, hy vọng bạn của ngươi có thể thu liễm chút. Dù sao người của thế gia ở chố này cực kỳ nhiều, ta cũng không hy vọng các người và bọn họ xảy ra xung đột, như vậy sẽ mang lại rất nhiều phiền phức cho công việc của chúng tôi."
Người trung niên hơi cong người nói: "Xin yên tâm, chúng tôi sẽ không làm bậy đâu." Vỗ vỗ vai thanh niên tóc dài, vẻ thù địch trong mắt thanh niên tóc dài mới từ từ tan biến đi.
Hôi cốc, thì ra hai người này là người của Hôi cốc, trong lòng Diệp Trùng lúc này mới có chút ngộ ra. Nhưng Hôi cốc trước giờ vô cùng thần bí, người từ chỗ đó đi ra cũng sẽ không nói với người khác tình huống trong đó. Nghe nói bản lĩnh của người trong Hôi cốc đều vô cùng cao, chỉ là không biết hai người này tới trình độ nào. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Chẳng trách, thì ra là người trong Hôi cốc. Thanh niên tóc vàng cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ.
Rất mau, kiểm tra liền kết thúc toàn bộ, không phát hiện một kẻ hung ác nào, tàu vũ trụ cũng được cho phép tiến vào hành tinh Chu Gian.
Khi Diệp Trùng đổi tàu vũ trụ lúc đầu hoàn toàn là dùng cách ngẫu nhiên, mỗi một thành thị đối với hắn mà nói, không có bất cứ sự khác biệt nào. Cho nên hắn cũng không đắn đo rốt cuộc là đi đâu, hắn cũng là chỗ thanh niên tóc vàng mới biết, hành tinh Chu Gian là môt hành tinh thương nghiệp.
Hành tinh thương nghiệp là một chỗ tốt a, tin tức truyền đi nhanh, hàng hóa phong phú. Diệp Trùng hiện giờ thiếu gấp vài thứ, có lẽ có thể nhìn xem ở chỗ này có thể mua được hay không. Hơn nữa, thông thường mà nói, hoàn cảnh của hành tinh thương nghiệp khá tự do, là chỗ giao nhau của các phe thế lực. Chính vì vậy, mấy thế gia đó ngược lại không dám làm bậy.
Đối với kẻ khẩn thiết muốn quen thuộc với cuộc sống của thiên hà Hà Việt như Diệp Trùng mà nói, đây là một chỗ không tồi. Xem ra may mắn của mình hình như không tệ, Diệp Trùng nghĩ thầm.
Hành tinh màu lam xuất hiện trước mắt Diệp Trùng, trong bối cảnh vũ trụ sâu thẳm, hành tinh không hề coi là lớn này trần đầy sinh cơ.
Liếc nhìn người trung niên, người trung niên cũng ôn hòa cười với Diệp Trùng, thanh niên tóc dài bên cạnh hắn dường như khá hưng phấn.
Tàu vũ trụ từ từ bay tới hành tinh Chu Gian, Diệp Trùng nhìn trừng trừng ra ngoài cửa sổ, có chút xuất thần.
Sư sĩ truyền thuyết
/606
|