Diệp Trùng thấy rằng, phương thức tấn công của quang giáp tông ủi hiện giờ quả thật là quá đơn nhất, nếu như quả thật rợp trời rợp đất như lời của trưởng thôn Tang Đức, chỉ dựa vào quang giáp tông ủi, Diệp Trùng cũng không tự tin chút nào.
Do đó, Tang gia thôn thường xuất hiện cảnh tượng thế này, tiếng nổ khổng lồ liên tục truyền ra từ trong phòng nghiên cứu của tiên sinh, khói dày cuồn cuộn, có lúc còn xuất hiện ánh sáng trắng chói mắt, có một lần nổ dữ dội thậm chí ngay cả căn phòng của phòng nghiên cứu cũng bị nổ bay, mà đất vốn là chỗ căn phòng chỉ để lại một cái hố khổng lồ.
Mà điều làm người ta chậc chậc kêu kỳ lạ là cho dù trong vụ nổ như vậy, tiên sinh mỗi lần vẫn bình an vô sự. Vụ nổ tần suất cao cũng làm mọi thôn dân dần dần quen thuộc, nhưng chẳng bao lâu, mấy thôn dân kinh ngạc phát hiện, sau khi xảy ra vụ nổ lớn đó, tần suất các vụ nổ càng lúc càng thấp, rồi sau đó không lại xảy ra nổ nữa.
Nhìn một quả cầu tròn thô sơ to cỡ nắm tay trên tay, Diệp Trùng thở phào một hơi, cuối cùng bị mình nghiên cứu ra rồi. Công nghệ chế tạo không hề là việc Diệp Trùng phải suy nghĩ.
Vì nghiên cứu làm thế nào làm cho Đê nhiệt thạch phát nổ, Diệp Trùng hao hết tâm tư. Tất cả mọi thứ trong phòng nghiên cứu, bao gồm cái quang não đó, toàn bộ đều bị Diệp Trùng dọn đi sạch, mà để bảo đảm mình trong quá trình nghiên cứu mất mạng bất ngờ vì vụ nổ, Diệp Trùng mỗi lần thực nghiệm đều cẩn thận từng li, nhất định phải mặc Thủ hộ mới bắt đầu thực nghiệm.
Không ngờ cho dù đã có sự bảo vệ của Thủ hộ, Diệp Trùng lần nào cũng bị nổ cho thất điên bát đảo, sóng xung kích do vụ nổ gây ra hoàn toàn không phải là thứ con người có thể chịu được, nếu như không phải Thủ hộ bảo vệ, Diệp Trùng phỏng chừng mình dù có chín mạng cũng chẳng còn dư cái nào.
Nhưng điều đáng để chúc mừng là, cuối cùng cũng nghiên cứu ra rồi.
Khe núi ở ngoài thôn, đây là lối vào duy nhất thông với Tang gia thôn, Tang Phổ bị Diệp Trùng lôi tới, đi chung còn có Tang Phàm, Tang Lăng, thái độ đối đãi Diệp Trùng của Tang Lăng hiện giờ tôn kính khó mà tin được, ngược lại làm Diệp Trùng hơi không quen. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Diệp Trùng đưa cho Tang Phổ một quả cầu tròn, chỉ chân núi một bên khi núi, nói: "Ném vào chỗ đó."
Tang Phổ tuy trong mắt có chút vẻ nghi hoặc, nhưng lại không có chút lưỡng lự nào. Tay phải dùng sức, vung tay quăng về chỗ Diệp Trùng chỉ, sức lực của Tang Phổ cực lớn, quả cầu tròn xé rách không khí, gây ra tiếng rít sắc bén, trên không chỉ để lại một loạt tàn ảnh.
Oành!
Một tiếng vang lớn chấn động điếc cả tai, chỗ bị quả cầu tròn bắn trúng bốc lên một cụm khói trắng, trừ Diệp Trùng, mọi người đều bị tiếng vang lớn này chấn nhiếp, biểu tình ngây ngốc trên mặt hiển thị ra sự kinh ngạc trong đáy lòng bọn họ.
Khói trắng tan hết, thứ đập vào mắt là một có lỗ khổng lồ, so với cái lỗ lần đó phòng nghiên cứu của Diệp Trùng bị nổ tạo ra còn lớn hơn nhiều.
Tiếng hít khí lạnh chỉnh tề vang lên.
- Đây... đây là... Tang Phổ vẫn luôn trấn định lắp ba lắp bắp hỏi. Cái lỗ khổng lồ đó giống như có lực hấp dẫn kỳ dị gì đó, ánh mắt mọi người đều không cách nào rời khỏi nó.
Rào rào, lượng lớn đất đá từ trên rơi xuống, khe núi vốn dĩ chật hẹp bị lấp kín hơn nửa.
- Đây là đạn nổ mạnh. Diệp Trùng không để tâm nói, uy lực nổ mức độ này rõ ràng là nhỏ hơn dự tính của hắn nhiều. Nhìn quen những trận lớn, hắn không hề vừa ý uy lực đạn nổ mạnh biểu hiện ra ở trước mắt. Ý ban đầu của hắn thật ra là muốn chế đạn nổ mạnh thành đạn hỗ trợ của quang giáp, xuất phát từ thói quen lâu năm, Diệp Trùng rất tự nhiên mà thiết lập đối tượng tấn công là quang giáp, hơn nữa không phải là quang giáp của bốn thế lực lớn.
Rất lâu trước đây, tên lửa từng chiếm vị trí khá quan trọng trong lịch sử chiến tranh nhân loại, nhưng theo sự bước vào thời đại liên hành tinh, tác chiến trong vũ trụ rất mau liền trở thành nhịp điệu chính của chiến tranh. Mà theo sự phát hiện của hệ thống quét hình nổi, loại vũ khí tấn công chậm rãi này rất mau liền rút lui khỏi vũ đài lịch sử, và thứ thay thế là vũ khí năng lượng, thí dụ như súng tia.
Nhưng Diệp Trùng lại không hề cho rằng loại vũ khí này không hề có ích, bản thân hắn từng sử dụng đạn hỗ trợ thế này như mỹ nhân tín, hơn nữa, từ chiến quả mà xét thì vô cùng đáng kể, ngay cả quang giáp của Hắc giác cũng chưa chắc may mắn thoát được. Uy lực của tên lửa không hề không thể nào tạo ra thương tổn cho quang giáp, chỉ là bởi vì tốc độ bay của chúng trong vũ trụ rộng lớn mà nói thì quá chậm, hơn nữa, bán kính tìm kiếm siêu lớn của hệ thống quét hình nổi độ chính xác cao đủ để làm nó bị hủy diệt trước khi vẫn còn chưa tới gần chiến hạm hoặc quang giáp.
Diệp Trùng sử dụng đạn hỗ trợ thành công là vì tất cả toàn bộ đạn hỗ trợ hắn sử dụng đều là do vật liệu xương chế thành, tính chất của vật liệu xương đặc biệt, hệ thống quét hình không sao quét ra được, như vậy thì có thể làm cho nó không bị phát hiện trước khi bắn trúng.
Đương nhiên, hiện giờ Diệp Trùng đối với mấy thứ này cũng chỉ là nghĩ mà thôi. Nếu như muốn chế nó thành đạn hỗ trợ, vậy thì phải chế tạo động cơ mini, không có động cơ, đạn hỗ trợ không cách nào bay xa, động cơ mini tuy không khó, nhưng chế tạo vẫn khá phí thời gian, trước mắt, tất cả nhân lực của cả thôn đều tập trung vào việc chế tạo quang giáp tông ủi.
Thứ không thể sản xuất đại trà, Diệp Trùng hiện giờ căn bản sẽ không suy xét, điều quan trọng nhất trước mắt chính là làm sao qua được ải khó khăn này.
Tang Phàm hưng phấn nói làm Diệp Trùng tỉnh lại từ trong trầm tư: "Tiên sinh, quá tốt rồi, nói như vậy, chúng ta há không phải lại nhiều thêm một loại vũ khí mạnh mẽ sao? Đạn nổ mạnh... đạn nổ mạnh... Uy lực của cái này thật là quá tuyệt vời!"
Diệp Trùng nhịn không được cho hắn gáo nước lạnh: "Uy lực của nó tuy vẫn miễn cưỡng cho qua, nhưng không có động cơ, nó hoàn toàn không cách nào bay xa được, hơn nữa, cũng không có chức năng nhắm, không có giá trị thực dụng gì."
Tang Phàm không cho là đúng nói: "Động cơ? Không cần a, tiên sinh người nghĩ xem, ném đi không phải là được rồi sao?"
Diệp Trùng bừng tỉnh ngộ, Tang Phàm nói không sai, hắn đã phạm một sai lầm, nơi này không hề là tác chiến trong vũ trụ, kẻ địch bọn họ đối mặt cũng không hề là quang giáp, mà chỉ là một loại dã thú mà thôi. Lại nghĩ tới lực tay của thôn dân chỗ này, với lực tay của bọn họ, xạ trình đạn nổ mạnh quăng ra cực kỳ đáng sợ.
Trong đầu Diệp Trùng không khỏi hiện ra cảnh tượng mấy vạn thôn dân có thực lực giới giả đồng thời quăng ra đạn nổ mạnh, đó tuyệt đối là cực kỳ đáng sợ. Cho dù là một cục đá nhỏ trên tay giới giả cũng có uy lực kinh người, nếu như mang viên đá này đổi thành đạn nổ mạnh, vậy đơn giản là...
Trong lòng Diệp Trùng giật mình một cái, cho dù là quang giáp, nếu như ở cự ly gần, đối diện loại tấn công dày đặc này, vậy cũng khẳng định là tai nạn hủy diệt.
Tang Lăng ở một bên phụ họa nói: "Đúng a, tiên sinh đừng quên mỗi người chúng tôi đều phải luyện tập ném đá hỏi đường nha, việc ném đá mỗi người trong thôn đều biết, nào cần phải nhắm?" Vì để thăm dò phía trước có sự tồn tại của trọng lực vực hay không, mấy thôn dân trước khi tiến tới trước đều phải ném đá về phía trước, tránh không cẩn thận bị rơi vào trọng lực vực, lâu dần, ném đá đã là kỹ năng phải có của mỗi thôn dân, không chỉ có thể ném xa, hơn nữa chỉ đâu bắn đó, cực kỳ chính xác.
Diệp Trùng rất mau liền phản ứng lại, không khỏi thầm lẩm bẩm trong lòng, xem ra mình dường như đã vì bọn họ chế tạo một món vũ khí khá không tồi a.
Tang Phổ không nói gì đột nhiên mở miệng: "Tiên sinh, có thể lấp cái khe núi này không?"
Diệp Trùng ngẩn ngơ, nhìn khe núi đã suýt nữa bị vùi lấp một nữa, gật gật đầu: "Cái này không khó."
Tang Phàm không hiểu ý của Tang Phổ, không khỏi hỏi: "A Phổ, tại sao phải lấp cửa thôn?"
Tang Phổ chỉ khe núi giải thích nói: "Chỗ này là lối vào duy nhất thông với thôn, vùi lấp nó rồi, chúng ta cũng chỉ cần phòng thủ trên không thì được rồi. Như vậy có thể giảm nhỏ khu vực phòng thủ của chúng ta, hơn nữa ta còn lo lắng, lỡ như dã thú bị Thiết bức điểu xua đuổi tấn công thôn, vậy thì phiền rồi. Chúng ta vùi lấp cổng thôn trước, cũng tức là ít đi mối lo về sau."
Diệp Trùng không khỏi liếc nhìn Tang Phổ, trong lòng không khỏi tán thưởng, quả nhiên không hổ là nhân tuyển thôn trưởng đời sau, suy nghĩ tinh tế, hai người còn lạ cũng không khỏi lộ ra vẻ khâm phục.
Đầu óc Tang Phàm cũng xoay chuyển rất nhanh, hỏi: "Tiên sinh, vậy đạn nổ mạnh này có thể dùng để đào hang không?"
Diệp Trùng trầm ngâm một lúc, mới mở miệng nói: "Ý nghĩ này không tồi, chỉ là phá sập có định hướng là một môn kỹ thuật khá chuyên nghiệp, ta cũng không hề hiểu thứ này."
Trên mặt mấy người không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, nếu như có thể trong khoảng thời gian ngắn nổ ra vài cái hang đủ lớn, vậy thì trốn trong hang tự nhiên sẽ không cần lo lắng Thiết bức điểu rồi. Điều quan trọng nhất là, như vậy có thể tránh thương vong nhân viên.
Thấy đường này không thông, mấy người cũng chỉ đành quăng đi cái suy nghĩ mê người này, nhưng có thể có được loại vũ khí có lực sát thương thế này, bọn họ cũng đã rất biết đủ rồi. Nghĩ lại bọn họ tính ra cũng rất may mắn, một đời rồi lại một đời tiền nhân sống năm trăm năm ở chỗ này, tiến triển gì cũng không có, còn bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi không chỉ có vũ khí kim loại, còn có quang giáp, bây giờ lại có đạn nổ mạnh. Mỗi người bọn họ đều tin chắc vô cùng, chỉ cần qua cửa ải khó khăn này, vậy thời gian phục hưng của tộc họ Tang sẽ tới trước mắt.
Nhìn tới tiên sinh đang trầm tư, trong lòng mọi người đều dâng lên sự sùng kính và cảm kích vô tận, chính là vị tiên sinh thần bí trẻ tuổi nhưng bác học vô bì này đã mang lại cho bọn họ tất cả những thứ này, mang lại cho một mạch họ Tang hy vọng trước giờ không dám mơ.
Thôn dân lại nhiều thêm một nhiệm vụ, đó chính là chế tạo đạn nổ mạnh, điều làm Diệp Trùng không ngờ là đạn nổ mạnh lại đánh bại quang giáp, trở thành vũ khí được thôn dân Tang gia thôn yêu thích nhất.
Sử dụng đơn giản, uy lực mạnh mẽ, hơn nữa tiếng nổ khổng lồ nó mang lại rõ ràng làm mấy thôn dân này hưng phấn vô cùng.
May mà việc chế tạo quang giáp tông ủi đã sắp tới phần cuối, chế tạo cả ngày cả đêm làm quang giáp tông ủi trở thành trang bị cơ bản nhất của mỗi một thôn dân Tang gia, quang giáp luyện tập bay trên không trung mỗi ngày dày đặc, cảnh tượng mười vạn cái quang giáp tập bay trên không cực kỳ hoành tráng. Diệp Trùng không biết cảnh tượng khi Thiết bức điểu tới sẽ hoành tráng thế này không, nhưng cảnh tượng trước mắt lại một lần nữa làm Diệp Trùng cảm khái sức mạnh tập thể quả nhiên mạnh mẽ a. Nhưng điều này cũng mang lại một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, bởi vì không có công tắc không gian, tất cả quang giáp đều không cách nào thu lại được, tất nhiên phải đáp xuống, mà chỗ nhỏ nhoi như vậy trong thôn, đặt hơn ngàn cái quang giáp đã không còn chỗ rồi. Hết cách, Tang Phổ chỉ đành tìm một mảnh bình nguyên khá lớn không xa núi sau thôn, mười vạn cái quang giáp được sắp xếp chỉnh tề đặt ở chỗ đó như thế, dày đặc đông đúc.
Thôn cách bình nguyên đặt quang giáp tông ủi mười phút chạy nhanh, điều này làm Diệp Trùng cũng không biết làm sao, không có cơ sở, đột nhiên có sản phẩm đỉnh cao, cũng là một việc phiền phức a. Vì tranh thủ mười phút này cho thôn dân, Tang Phổ không thể không phái lượng lớn quang giáp tông ủi thăm dò phía trước, để sớm phát hiện bóng dáng của Thiết bức điểu.
Thời gian hai tháng, làm mỗi người đều được trang bị một cái quang giáp. Khoảng thời gian này vẫn có một lần xảy ra tình huống vật liệu xương không đủ dùng, Tang Phổ lập tức chỉ huy tất cả thôn dân đã hoàn thành huấn luyện đi trước săn bắt, thôn dân điều khiển quang giáp tông ủi lần đầu tiên thể hội được dã thú thì ra là yếu ớt như vậy.
Thú triều ở ngoài thôn vẫn không lùi lại, dòng thác lũ màu đen từng làm mọi thôn dân cảm thấy hoảng sợ trước mắt lại trở thành bãi săn bắt tốt nhất.
Thông thường một cái chúi xuống, một cái bay lên, trên mâu xương ở đỉnh quang giáp tông ủi liền xiên vài con dã thú khá lớn. Tình huống mâu xương bị gãy mà Diệp Trùng lo lắng không hề xuất hiện, điều này cũng làm lòng tin của mọi thôn dân tăng mạnh, rất mau, trải qua vô số chiến đấu, bọn họ đã tìm ra được một loại phương pháp giết địch càng hiệu quả hơn.
Dùng bay tốc độ cao ở trên cao tới gần dã thú, bốn miếng cánh xương sắc bén của quang giáp tông ủi liền trở thành lưỡi hái thần chết thật sự. Bay lần đầu đều cắt đứt ngang dòng thác lũ này, cày nên một vệt máu hoàn chỉnh, rất nhiều dã thú bị cánh xương lướt qua ở tốc độ cao cắt trực tiếp thành hai nửa, nội tạng và máu tươi phun đầy trên đất.
Theo sự gia nhập không ngừng của thôn dân hoàn thành huấn luyện mới, vật liệu xương thu được càng lúc càng nhiều, nhưng Tang Phổ không hề dừng trận săn bắt này, mẫn cảm, hắn rất mau liền phát hiện giá trị lớn nhất của dòng thác lũ trước mắt này, đó chính là thực chiến!
Thực chiến quả nhiên là biện pháp tuyệt vời để nâng cao thực lực, đặc biệt là đối với tác chiến tập thể. Do không có thiết bị liên lạc, phần lớn đều cần dựa vào tố dưỡng chiến đấu của bản thân mỗi thôn dân, phán đoán nên dùng hành động chỗ nào.
Nhưng rất mau liền phát hiện, như vậy quả thật cực dễ xảy ra sai sót, quang giáp đầy trời quả thật làm người ta rất khó nhìn rõ cục thế. Tập trung đông mà lợi ích ít, cuối cùng vẫn là Tang Lăng nghĩ ra một phương pháp khả thi, theo độ lớn địa vị chỉ huy của đội ngũ mà sơn quang giáp thành màu sắc khác nhau, Tang Phổ cao nhất, được sơn thành màu đỏ, phía dưới lần lượt là màu lam, màu đen, màu trắng. Hơn nữa, ở hai bên mỗi cái quang giáp tông ủi đểu khảm ba loại quang thạch màu sắc khác nhau, mà trước mối viên quang thạch đều có miếng chắn, miếng chắn có thể hạ xuống che đi quang thạch, như vậy thì có thể thông qua quang thạch hai bên quang giáp chỉ huy của mỗi đội nhỏ để hạ lệnh. Tang Lăng còn chuyên môn biên soạn một bộ thuật ngữ chiến đấu dùng ba màu của quang thạch để hạ lệnh. Điều này không khỏi làm Diệp Trùng thay đổi cách nhìn rất nhiều đối với Tang Lăng, xem ra ngực to cũng không nhất định là không có não a.
Nhất thời, cả thôn lại dậy lên một làn sóng điên cuồng học tập, chỉ thấy trên tay mỗi người đều cầm một cuốn tập nhỏ, lắc lắc đầu liều mạng học thuộc lòng.
Nhưng hiệu quả cũng vô cùng rõ ràng, mấy thôn dân này ai nấy đều là hạng trải qua trăm trận, hơn nữa cực kỳ quen phối hợp, giữa bọn họ cực kỳ ăn ý, ý nghĩa mà mấy thuật ngữ chiến đấu có thể biểu đạt nhờ mấy viên quang thạch này không nhiều, nhưng đối với bọn họ mà nói đã đủ rồi.
Ngay cả Tang Phổ vẫn luôn bắt bẻ hiện giờ cũng cực kỳ vừa ý với đội ngũ này, đối với Diệp Trùng, hắn đã sớm nhìn hoa cả mắt rồi, rất khó tưởng tượng, mấy cái quang giáp tông ủi không có thiết bị liên lạc này làm sao có thể làm ra sự phối hợp phức tạp có độ khó cao thế này? Hơn nữa còn là lưu loát tự nhiên như thế nữa!
Thực lực tăng mạnh mang lại cho mỗi thôn dân lòng tin cực lớn, Lam quả được mùa cũng làm cho mọi người bỏ viên đá cuối cùng trong đáy lòng xuống đất, trời sinh chính là chiến sĩ, trong số người của Tang tộc đã có không ít người xoa xoa tay, bắt đầu mong chờ Thiết bức điểu tới.
Sư sĩ truyền thuyết
Do đó, Tang gia thôn thường xuất hiện cảnh tượng thế này, tiếng nổ khổng lồ liên tục truyền ra từ trong phòng nghiên cứu của tiên sinh, khói dày cuồn cuộn, có lúc còn xuất hiện ánh sáng trắng chói mắt, có một lần nổ dữ dội thậm chí ngay cả căn phòng của phòng nghiên cứu cũng bị nổ bay, mà đất vốn là chỗ căn phòng chỉ để lại một cái hố khổng lồ.
Mà điều làm người ta chậc chậc kêu kỳ lạ là cho dù trong vụ nổ như vậy, tiên sinh mỗi lần vẫn bình an vô sự. Vụ nổ tần suất cao cũng làm mọi thôn dân dần dần quen thuộc, nhưng chẳng bao lâu, mấy thôn dân kinh ngạc phát hiện, sau khi xảy ra vụ nổ lớn đó, tần suất các vụ nổ càng lúc càng thấp, rồi sau đó không lại xảy ra nổ nữa.
Nhìn một quả cầu tròn thô sơ to cỡ nắm tay trên tay, Diệp Trùng thở phào một hơi, cuối cùng bị mình nghiên cứu ra rồi. Công nghệ chế tạo không hề là việc Diệp Trùng phải suy nghĩ.
Vì nghiên cứu làm thế nào làm cho Đê nhiệt thạch phát nổ, Diệp Trùng hao hết tâm tư. Tất cả mọi thứ trong phòng nghiên cứu, bao gồm cái quang não đó, toàn bộ đều bị Diệp Trùng dọn đi sạch, mà để bảo đảm mình trong quá trình nghiên cứu mất mạng bất ngờ vì vụ nổ, Diệp Trùng mỗi lần thực nghiệm đều cẩn thận từng li, nhất định phải mặc Thủ hộ mới bắt đầu thực nghiệm.
Không ngờ cho dù đã có sự bảo vệ của Thủ hộ, Diệp Trùng lần nào cũng bị nổ cho thất điên bát đảo, sóng xung kích do vụ nổ gây ra hoàn toàn không phải là thứ con người có thể chịu được, nếu như không phải Thủ hộ bảo vệ, Diệp Trùng phỏng chừng mình dù có chín mạng cũng chẳng còn dư cái nào.
Nhưng điều đáng để chúc mừng là, cuối cùng cũng nghiên cứu ra rồi.
Khe núi ở ngoài thôn, đây là lối vào duy nhất thông với Tang gia thôn, Tang Phổ bị Diệp Trùng lôi tới, đi chung còn có Tang Phàm, Tang Lăng, thái độ đối đãi Diệp Trùng của Tang Lăng hiện giờ tôn kính khó mà tin được, ngược lại làm Diệp Trùng hơi không quen. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Diệp Trùng đưa cho Tang Phổ một quả cầu tròn, chỉ chân núi một bên khi núi, nói: "Ném vào chỗ đó."
Tang Phổ tuy trong mắt có chút vẻ nghi hoặc, nhưng lại không có chút lưỡng lự nào. Tay phải dùng sức, vung tay quăng về chỗ Diệp Trùng chỉ, sức lực của Tang Phổ cực lớn, quả cầu tròn xé rách không khí, gây ra tiếng rít sắc bén, trên không chỉ để lại một loạt tàn ảnh.
Oành!
Một tiếng vang lớn chấn động điếc cả tai, chỗ bị quả cầu tròn bắn trúng bốc lên một cụm khói trắng, trừ Diệp Trùng, mọi người đều bị tiếng vang lớn này chấn nhiếp, biểu tình ngây ngốc trên mặt hiển thị ra sự kinh ngạc trong đáy lòng bọn họ.
Khói trắng tan hết, thứ đập vào mắt là một có lỗ khổng lồ, so với cái lỗ lần đó phòng nghiên cứu của Diệp Trùng bị nổ tạo ra còn lớn hơn nhiều.
Tiếng hít khí lạnh chỉnh tề vang lên.
- Đây... đây là... Tang Phổ vẫn luôn trấn định lắp ba lắp bắp hỏi. Cái lỗ khổng lồ đó giống như có lực hấp dẫn kỳ dị gì đó, ánh mắt mọi người đều không cách nào rời khỏi nó.
Rào rào, lượng lớn đất đá từ trên rơi xuống, khe núi vốn dĩ chật hẹp bị lấp kín hơn nửa.
- Đây là đạn nổ mạnh. Diệp Trùng không để tâm nói, uy lực nổ mức độ này rõ ràng là nhỏ hơn dự tính của hắn nhiều. Nhìn quen những trận lớn, hắn không hề vừa ý uy lực đạn nổ mạnh biểu hiện ra ở trước mắt. Ý ban đầu của hắn thật ra là muốn chế đạn nổ mạnh thành đạn hỗ trợ của quang giáp, xuất phát từ thói quen lâu năm, Diệp Trùng rất tự nhiên mà thiết lập đối tượng tấn công là quang giáp, hơn nữa không phải là quang giáp của bốn thế lực lớn.
Rất lâu trước đây, tên lửa từng chiếm vị trí khá quan trọng trong lịch sử chiến tranh nhân loại, nhưng theo sự bước vào thời đại liên hành tinh, tác chiến trong vũ trụ rất mau liền trở thành nhịp điệu chính của chiến tranh. Mà theo sự phát hiện của hệ thống quét hình nổi, loại vũ khí tấn công chậm rãi này rất mau liền rút lui khỏi vũ đài lịch sử, và thứ thay thế là vũ khí năng lượng, thí dụ như súng tia.
Nhưng Diệp Trùng lại không hề cho rằng loại vũ khí này không hề có ích, bản thân hắn từng sử dụng đạn hỗ trợ thế này như mỹ nhân tín, hơn nữa, từ chiến quả mà xét thì vô cùng đáng kể, ngay cả quang giáp của Hắc giác cũng chưa chắc may mắn thoát được. Uy lực của tên lửa không hề không thể nào tạo ra thương tổn cho quang giáp, chỉ là bởi vì tốc độ bay của chúng trong vũ trụ rộng lớn mà nói thì quá chậm, hơn nữa, bán kính tìm kiếm siêu lớn của hệ thống quét hình nổi độ chính xác cao đủ để làm nó bị hủy diệt trước khi vẫn còn chưa tới gần chiến hạm hoặc quang giáp.
Diệp Trùng sử dụng đạn hỗ trợ thành công là vì tất cả toàn bộ đạn hỗ trợ hắn sử dụng đều là do vật liệu xương chế thành, tính chất của vật liệu xương đặc biệt, hệ thống quét hình không sao quét ra được, như vậy thì có thể làm cho nó không bị phát hiện trước khi bắn trúng.
Đương nhiên, hiện giờ Diệp Trùng đối với mấy thứ này cũng chỉ là nghĩ mà thôi. Nếu như muốn chế nó thành đạn hỗ trợ, vậy thì phải chế tạo động cơ mini, không có động cơ, đạn hỗ trợ không cách nào bay xa, động cơ mini tuy không khó, nhưng chế tạo vẫn khá phí thời gian, trước mắt, tất cả nhân lực của cả thôn đều tập trung vào việc chế tạo quang giáp tông ủi.
Thứ không thể sản xuất đại trà, Diệp Trùng hiện giờ căn bản sẽ không suy xét, điều quan trọng nhất trước mắt chính là làm sao qua được ải khó khăn này.
Tang Phàm hưng phấn nói làm Diệp Trùng tỉnh lại từ trong trầm tư: "Tiên sinh, quá tốt rồi, nói như vậy, chúng ta há không phải lại nhiều thêm một loại vũ khí mạnh mẽ sao? Đạn nổ mạnh... đạn nổ mạnh... Uy lực của cái này thật là quá tuyệt vời!"
Diệp Trùng nhịn không được cho hắn gáo nước lạnh: "Uy lực của nó tuy vẫn miễn cưỡng cho qua, nhưng không có động cơ, nó hoàn toàn không cách nào bay xa được, hơn nữa, cũng không có chức năng nhắm, không có giá trị thực dụng gì."
Tang Phàm không cho là đúng nói: "Động cơ? Không cần a, tiên sinh người nghĩ xem, ném đi không phải là được rồi sao?"
Diệp Trùng bừng tỉnh ngộ, Tang Phàm nói không sai, hắn đã phạm một sai lầm, nơi này không hề là tác chiến trong vũ trụ, kẻ địch bọn họ đối mặt cũng không hề là quang giáp, mà chỉ là một loại dã thú mà thôi. Lại nghĩ tới lực tay của thôn dân chỗ này, với lực tay của bọn họ, xạ trình đạn nổ mạnh quăng ra cực kỳ đáng sợ.
Trong đầu Diệp Trùng không khỏi hiện ra cảnh tượng mấy vạn thôn dân có thực lực giới giả đồng thời quăng ra đạn nổ mạnh, đó tuyệt đối là cực kỳ đáng sợ. Cho dù là một cục đá nhỏ trên tay giới giả cũng có uy lực kinh người, nếu như mang viên đá này đổi thành đạn nổ mạnh, vậy đơn giản là...
Trong lòng Diệp Trùng giật mình một cái, cho dù là quang giáp, nếu như ở cự ly gần, đối diện loại tấn công dày đặc này, vậy cũng khẳng định là tai nạn hủy diệt.
Tang Lăng ở một bên phụ họa nói: "Đúng a, tiên sinh đừng quên mỗi người chúng tôi đều phải luyện tập ném đá hỏi đường nha, việc ném đá mỗi người trong thôn đều biết, nào cần phải nhắm?" Vì để thăm dò phía trước có sự tồn tại của trọng lực vực hay không, mấy thôn dân trước khi tiến tới trước đều phải ném đá về phía trước, tránh không cẩn thận bị rơi vào trọng lực vực, lâu dần, ném đá đã là kỹ năng phải có của mỗi thôn dân, không chỉ có thể ném xa, hơn nữa chỉ đâu bắn đó, cực kỳ chính xác.
Diệp Trùng rất mau liền phản ứng lại, không khỏi thầm lẩm bẩm trong lòng, xem ra mình dường như đã vì bọn họ chế tạo một món vũ khí khá không tồi a.
Tang Phổ không nói gì đột nhiên mở miệng: "Tiên sinh, có thể lấp cái khe núi này không?"
Diệp Trùng ngẩn ngơ, nhìn khe núi đã suýt nữa bị vùi lấp một nữa, gật gật đầu: "Cái này không khó."
Tang Phàm không hiểu ý của Tang Phổ, không khỏi hỏi: "A Phổ, tại sao phải lấp cửa thôn?"
Tang Phổ chỉ khe núi giải thích nói: "Chỗ này là lối vào duy nhất thông với thôn, vùi lấp nó rồi, chúng ta cũng chỉ cần phòng thủ trên không thì được rồi. Như vậy có thể giảm nhỏ khu vực phòng thủ của chúng ta, hơn nữa ta còn lo lắng, lỡ như dã thú bị Thiết bức điểu xua đuổi tấn công thôn, vậy thì phiền rồi. Chúng ta vùi lấp cổng thôn trước, cũng tức là ít đi mối lo về sau."
Diệp Trùng không khỏi liếc nhìn Tang Phổ, trong lòng không khỏi tán thưởng, quả nhiên không hổ là nhân tuyển thôn trưởng đời sau, suy nghĩ tinh tế, hai người còn lạ cũng không khỏi lộ ra vẻ khâm phục.
Đầu óc Tang Phàm cũng xoay chuyển rất nhanh, hỏi: "Tiên sinh, vậy đạn nổ mạnh này có thể dùng để đào hang không?"
Diệp Trùng trầm ngâm một lúc, mới mở miệng nói: "Ý nghĩ này không tồi, chỉ là phá sập có định hướng là một môn kỹ thuật khá chuyên nghiệp, ta cũng không hề hiểu thứ này."
Trên mặt mấy người không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, nếu như có thể trong khoảng thời gian ngắn nổ ra vài cái hang đủ lớn, vậy thì trốn trong hang tự nhiên sẽ không cần lo lắng Thiết bức điểu rồi. Điều quan trọng nhất là, như vậy có thể tránh thương vong nhân viên.
Thấy đường này không thông, mấy người cũng chỉ đành quăng đi cái suy nghĩ mê người này, nhưng có thể có được loại vũ khí có lực sát thương thế này, bọn họ cũng đã rất biết đủ rồi. Nghĩ lại bọn họ tính ra cũng rất may mắn, một đời rồi lại một đời tiền nhân sống năm trăm năm ở chỗ này, tiến triển gì cũng không có, còn bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi không chỉ có vũ khí kim loại, còn có quang giáp, bây giờ lại có đạn nổ mạnh. Mỗi người bọn họ đều tin chắc vô cùng, chỉ cần qua cửa ải khó khăn này, vậy thời gian phục hưng của tộc họ Tang sẽ tới trước mắt.
Nhìn tới tiên sinh đang trầm tư, trong lòng mọi người đều dâng lên sự sùng kính và cảm kích vô tận, chính là vị tiên sinh thần bí trẻ tuổi nhưng bác học vô bì này đã mang lại cho bọn họ tất cả những thứ này, mang lại cho một mạch họ Tang hy vọng trước giờ không dám mơ.
Thôn dân lại nhiều thêm một nhiệm vụ, đó chính là chế tạo đạn nổ mạnh, điều làm Diệp Trùng không ngờ là đạn nổ mạnh lại đánh bại quang giáp, trở thành vũ khí được thôn dân Tang gia thôn yêu thích nhất.
Sử dụng đơn giản, uy lực mạnh mẽ, hơn nữa tiếng nổ khổng lồ nó mang lại rõ ràng làm mấy thôn dân này hưng phấn vô cùng.
May mà việc chế tạo quang giáp tông ủi đã sắp tới phần cuối, chế tạo cả ngày cả đêm làm quang giáp tông ủi trở thành trang bị cơ bản nhất của mỗi một thôn dân Tang gia, quang giáp luyện tập bay trên không trung mỗi ngày dày đặc, cảnh tượng mười vạn cái quang giáp tập bay trên không cực kỳ hoành tráng. Diệp Trùng không biết cảnh tượng khi Thiết bức điểu tới sẽ hoành tráng thế này không, nhưng cảnh tượng trước mắt lại một lần nữa làm Diệp Trùng cảm khái sức mạnh tập thể quả nhiên mạnh mẽ a. Nhưng điều này cũng mang lại một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, bởi vì không có công tắc không gian, tất cả quang giáp đều không cách nào thu lại được, tất nhiên phải đáp xuống, mà chỗ nhỏ nhoi như vậy trong thôn, đặt hơn ngàn cái quang giáp đã không còn chỗ rồi. Hết cách, Tang Phổ chỉ đành tìm một mảnh bình nguyên khá lớn không xa núi sau thôn, mười vạn cái quang giáp được sắp xếp chỉnh tề đặt ở chỗ đó như thế, dày đặc đông đúc.
Thôn cách bình nguyên đặt quang giáp tông ủi mười phút chạy nhanh, điều này làm Diệp Trùng cũng không biết làm sao, không có cơ sở, đột nhiên có sản phẩm đỉnh cao, cũng là một việc phiền phức a. Vì tranh thủ mười phút này cho thôn dân, Tang Phổ không thể không phái lượng lớn quang giáp tông ủi thăm dò phía trước, để sớm phát hiện bóng dáng của Thiết bức điểu.
Thời gian hai tháng, làm mỗi người đều được trang bị một cái quang giáp. Khoảng thời gian này vẫn có một lần xảy ra tình huống vật liệu xương không đủ dùng, Tang Phổ lập tức chỉ huy tất cả thôn dân đã hoàn thành huấn luyện đi trước săn bắt, thôn dân điều khiển quang giáp tông ủi lần đầu tiên thể hội được dã thú thì ra là yếu ớt như vậy.
Thú triều ở ngoài thôn vẫn không lùi lại, dòng thác lũ màu đen từng làm mọi thôn dân cảm thấy hoảng sợ trước mắt lại trở thành bãi săn bắt tốt nhất.
Thông thường một cái chúi xuống, một cái bay lên, trên mâu xương ở đỉnh quang giáp tông ủi liền xiên vài con dã thú khá lớn. Tình huống mâu xương bị gãy mà Diệp Trùng lo lắng không hề xuất hiện, điều này cũng làm lòng tin của mọi thôn dân tăng mạnh, rất mau, trải qua vô số chiến đấu, bọn họ đã tìm ra được một loại phương pháp giết địch càng hiệu quả hơn.
Dùng bay tốc độ cao ở trên cao tới gần dã thú, bốn miếng cánh xương sắc bén của quang giáp tông ủi liền trở thành lưỡi hái thần chết thật sự. Bay lần đầu đều cắt đứt ngang dòng thác lũ này, cày nên một vệt máu hoàn chỉnh, rất nhiều dã thú bị cánh xương lướt qua ở tốc độ cao cắt trực tiếp thành hai nửa, nội tạng và máu tươi phun đầy trên đất.
Theo sự gia nhập không ngừng của thôn dân hoàn thành huấn luyện mới, vật liệu xương thu được càng lúc càng nhiều, nhưng Tang Phổ không hề dừng trận săn bắt này, mẫn cảm, hắn rất mau liền phát hiện giá trị lớn nhất của dòng thác lũ trước mắt này, đó chính là thực chiến!
Thực chiến quả nhiên là biện pháp tuyệt vời để nâng cao thực lực, đặc biệt là đối với tác chiến tập thể. Do không có thiết bị liên lạc, phần lớn đều cần dựa vào tố dưỡng chiến đấu của bản thân mỗi thôn dân, phán đoán nên dùng hành động chỗ nào.
Nhưng rất mau liền phát hiện, như vậy quả thật cực dễ xảy ra sai sót, quang giáp đầy trời quả thật làm người ta rất khó nhìn rõ cục thế. Tập trung đông mà lợi ích ít, cuối cùng vẫn là Tang Lăng nghĩ ra một phương pháp khả thi, theo độ lớn địa vị chỉ huy của đội ngũ mà sơn quang giáp thành màu sắc khác nhau, Tang Phổ cao nhất, được sơn thành màu đỏ, phía dưới lần lượt là màu lam, màu đen, màu trắng. Hơn nữa, ở hai bên mỗi cái quang giáp tông ủi đểu khảm ba loại quang thạch màu sắc khác nhau, mà trước mối viên quang thạch đều có miếng chắn, miếng chắn có thể hạ xuống che đi quang thạch, như vậy thì có thể thông qua quang thạch hai bên quang giáp chỉ huy của mỗi đội nhỏ để hạ lệnh. Tang Lăng còn chuyên môn biên soạn một bộ thuật ngữ chiến đấu dùng ba màu của quang thạch để hạ lệnh. Điều này không khỏi làm Diệp Trùng thay đổi cách nhìn rất nhiều đối với Tang Lăng, xem ra ngực to cũng không nhất định là không có não a.
Nhất thời, cả thôn lại dậy lên một làn sóng điên cuồng học tập, chỉ thấy trên tay mỗi người đều cầm một cuốn tập nhỏ, lắc lắc đầu liều mạng học thuộc lòng.
Nhưng hiệu quả cũng vô cùng rõ ràng, mấy thôn dân này ai nấy đều là hạng trải qua trăm trận, hơn nữa cực kỳ quen phối hợp, giữa bọn họ cực kỳ ăn ý, ý nghĩa mà mấy thuật ngữ chiến đấu có thể biểu đạt nhờ mấy viên quang thạch này không nhiều, nhưng đối với bọn họ mà nói đã đủ rồi.
Ngay cả Tang Phổ vẫn luôn bắt bẻ hiện giờ cũng cực kỳ vừa ý với đội ngũ này, đối với Diệp Trùng, hắn đã sớm nhìn hoa cả mắt rồi, rất khó tưởng tượng, mấy cái quang giáp tông ủi không có thiết bị liên lạc này làm sao có thể làm ra sự phối hợp phức tạp có độ khó cao thế này? Hơn nữa còn là lưu loát tự nhiên như thế nữa!
Thực lực tăng mạnh mang lại cho mỗi thôn dân lòng tin cực lớn, Lam quả được mùa cũng làm cho mọi người bỏ viên đá cuối cùng trong đáy lòng xuống đất, trời sinh chính là chiến sĩ, trong số người của Tang tộc đã có không ít người xoa xoa tay, bắt đầu mong chờ Thiết bức điểu tới.
Sư sĩ truyền thuyết
/606
|