Điều làm Diệp Trùng không ngờ là người bên trong lại càng nhiều hơn bên ngoài, cho dù với năng lực của hắn, muốn ở trong đám người tự do di chuyển cũng khá khó khăn. Đại sảnh cũng sắp chật kín rồi, liên tục nghe thấy có người chào hỏi nhau.
- Lão Triệu, ngươi cũng tới rồi. Sao thế?
- Ài, đúng vậy, thời thế hiện giờ loạn như vậy, muốn tìm một chỗ yên ổn chút cũng không dễ a. Vốn ta cũng không muốn tới, nhưng quả thật chịu không nổi A Mỹ mè nheo, với lại, vào được trong này, sự an toàn của cả nhà cũng được bảo đảm, ta cũng chỉ đành tới thử xem sao. Dù sao cũng phải nghĩ cho đám nhỏ a. Mặt người đàn ông này mang theo nụ cười khổ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Ài, đúng vậy, thời thế này, tại sao chỉ chốc lát đã loạn rồi chứ?
- Còn không phải…
Nghe thấy lời nói ríu rít xung quanh, Diệp Trùng rất nhanh liền hiểu ra người ở chỗ này tại sao lại đông như vậy, thì ra chỉ cần có thể vào được tập đoàn Prime, cũng tức là đồng nghĩa sự an toàn của hắn và người nhà hắn có thể được bảo đảm. Một điểm này so với bất cứ đãi ngộ gì cũng đều hấp dẫn hơn.
Trong loạn thế, tính mạng mới là đáng quý nhất.
Bất tri bất giác, Diệp Trùng đã theo dòng người tiến tới trước.
- Xin đưa ra thẻ thân phận của ngài. Giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu, một cô gái xinh đẹp gật đầu ra dấu với Diệp Trùng, người đẹp này mặc bộ đồng phục, sạch sẽ tinh tươm, gương mặt hơi mang theo nụ cười mỉm tự nhiên, rất thân thiện.
Diệp Trùng lúc này mới ngạc nhiên phát hiện mình lại bị dòng người dẫn tới trước quầy.
- Xin đưa ra thẻ thân phận của ngài. Người đẹp này lại lập lại một lần nữa, âm lượng lại hơi cao hơn. Soạt, ánh mắt người xung quanh lập tức tập trung trên người hắn, người đứng phía sau ai nấy hùng hổ nhìn chằm chằm cái tên đứng ở phía trước lại bất động cả nửa ngày này, nếu như không phải phần lớn người ở chỗ này có tu dưỡng khá tốt, chỉ e đã sớm có người chửi toáng lên rồi.
Thấy ánh mắt mọi người chung quanh đều tập trung trên người mình, cho dù Diệp Trùng trấn định cũng cảm thấy có đôi chút ngượng ngùng.
- Ừ. Diệp Trùng chỉ đành cắn răng trả lời, từ trong lòng lấy ra thẻ thân phận của mình, đưa qua.
Vị tiểu thư này hai tay nhận lấy thẻ thân phận của Diệp Trùng, sau đó ngón tay nhỏ nhắn xoay một cái, kẹp lấy thẻ thân phận quét nhẹ qua trên 1 máy đọc.
Thợ cải tạo trung cấp.
Vị tiểu thư này không khỏi hơi ngẩn người, đây là xưng hiệu thấp nhất mà nàng nhìn thấy tới tận lúc này. Có lẽ trong mắt người bình thường, thợ cải tạo trung cấp cực kỳ lợi hại, nhưng trong mắt người trong nghề bọn họ, thợ cải tạo trung cấp chẳng qua chỉ là vừa mới nhập môn mà thôi.
Người tới chỗ này, hầu hết đều là xưng hiệu cao cấp tương quan với quang giáp, hơn nữa, cho dù bọn họ có xưng hiệu cao cấp được đánh giá ngành nghề cũng không có nghĩa là bọn họ có thể bước vào tập đoàn Prime. Bọn họ còn phải thông qua kiểm tra chuyên môn của tập đoàn mới có thể được thu nhận.
Diệp Trùng nào đã thực hiện qua đánh giá ngành nghề gì đó, thợ cải tạo trung cấp này vẫn là do Thương tùy tiện thêm vào, có một nghề nghiệp hợp lý thế này sẽ không quá dễ dàng làm người khác chú ý. Thợ cải tạo quang giáp nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vừa thích hợp để Diệp Trùng che giấu thân phận.
Lần chiêu mộ này không hề có hạn chế xưng hiệu thấp nhất của người báo danh, vị tiểu thư này tuy trong lòng hơi không cho là đúng, nhưng vẻ mặt không lộ ra bất cứ vẻ coi thường nào, tỏ ra tính chuyên nghiệp trong nghề nghiệp.
- Mời ngài tới phòng số 303, nếu như ngài có thể qua được kiểm tra, tôi sẽ khâm phục ngài từ tận đáy lòng. Vị tiểu thư này lộ ra một nụ cười mê người.
Diệp Trùng như không thấy, lạnh nhạt nói cám ơn, xoay người rời đi.
Vị tiểu thư này vẫn luôn cực kỳ tự tin với nụ cười của mình, cực ít người có thể giữ được sự hờ hững dưới nụ cười của mình. Nhưng gã trước mặt này lại vẫn như cũ, không chút biến sắc, hờ hững như không, do nguyên nhân nghề nghiệp, nàng biết qua vô số người, ở phương diện nhìn người, có kinh nghiệm phong phú. Nàng biết nhìn người phải nhìn ánh mắt, mà không phải là vẻ mặt, vẻ mặt có thể lừa người, nhưng ánh mắt lại không sao lừa được người.
Trong mắt thiếu niên này, thứ nàng nhìn thấy chỉ là sự lạnh nhạt và hờ hững vô tận. Trong lòng run rẩy, nàng vội vàng cúi thấp đầu, che giấu tâm tình không tên này.
Đợi nàng ngẩng đầu lên lại, thân hình hờ hững đó đã sớm không thấy đâu.
Phòng 303.
Trong phòng chỉ có 1 cái quang não, Diệp Trùng tỉnh ngộ, thì ra là như vậy, điều này làm hắn nghĩ tới cảnh tượng ở hành tinh Lam Hải, khi nhận lời mời của Dương An, tham gia cuộc thi của học viện Lam Hải, quen thuộc làm sao a!
Chẳng lẽ mấy người này nghĩ không ra phương pháp kiểm tra gì mới hay sao? Tại sao đều là trò này?
Quả nhiên, không ngoài ý liệu của Diệp Trùng, trên quang não chính là cửa thứ nhất của lần kiểm tra này, đương nhiên độ khó cao hơn lần trước ở học viện Lam Hải nhiều, thời gian trôi qua thật nhanh, nhất thời, lại làm hắn sinh ra chút cảm khái dường như đã mấy đời.
Trình độ hiện giờ của hắn cũng cao minh lúc đó rất nhiều, loại đầu đề có độ khó này với hắn mà nói, không hề xem là quá khó khăn.
Nhưng Diệp Trùng không hề muốn biểu hiện quá xuất sắc, vẫn luôn tới tận phút cuối cùng mới viết ra đáp án. Thời gian nhiều như thế vừa rồi đủ để hắn nghĩ qua 1 lượt tất cả các vấn đề.
Tìm kiếm tin tức liên quan tới Cao Thế Xương có khả năng là cha này chắc chắn là việc cực kỳ khó khăn và nguy hiểm. Diệp Trùng không kỳ vọng 1, 2 ngày thì có thể hoàn thành nó, điều này không hiện thực, đối phương mang tất cả mọi thứ làm triệt để như vậy, nội tình trong đó tuyệt không phải trong chốc lát thì có thể tra xét ra được.
Tình hình hiện giờ là mình vốn không chỗ ra tay, có lẽ, bước vào sở nghiên cứu này là 1 lựa chọn không tồi. Từ bên trong đột phá dễ dàng hơn từ ngoài đánh vào rất nhiều, nhưng loại phương thức này sẽ làm mình bất cứ lúc nào cũng có thể ở trong tình trạng khá nguy hiểm, chỉ là trước mắt, Diệp Trùng quả thật không nghĩ ra phương pháp tốt hơn.
Căn phòng này, vừa tiến vào Diệp Trùng đã nhìn qua mọi ngóc ngách của nó, đích xách không có bất cứ nguy hiểm gì. Căn phòng không lớn, từ một cái quang não ở chính giữa ra thì không có cái gì khác, cũng giấu không được người khác.
Một mình đơn độc ở địa bàn của đối phương, là 1 việc vô cùng nguy hiểm, Diệp Trùng không định vì việc này mà mất mạng, điều này hoàn toàn không phù hợp với định hướng giá trị. Ngay cả cha còn sống, cũng tuyệt không bằng lòng mình vì ông mà đi mạo hiểm.
Nếu như mọi thứ hắn làm, có thể làm cha sống lại, vậy hắn cho dù mất đi mạng sống, hắn cũng tuyệt đối sẽ đi làm. Nhưng, bất luận hắn làm gì, cha cũng không thể sống lại. Trong lòng hắn hơi có chút ủ ê.
Người sống mới quan trọng. Vì thù oán lúc trước mà mất đi tính mạng, với hắn, là 1 việc vô cùng ngu xuẩn.
Đầu hắn lạnh như băng tuyết, lợi hại trong đó hắn hiểu rất rõ, mọi thứ hắn làm hiện giờ, đều là xây dựng thực lực cho bản thân hắn. Trên cơ sở thực lực của Mục Thương, có Thủ hộ và Hàm gia, hắn nghĩ, muốn tự bảo chắc không thành vấn đề. Nhưng thực lực của Mục Thương lại bảo đảm đường lui. Còn mấy người khác, Diệp Trùng không dám kỳ vọng bọn họ có thể có biểu hiện gì, chỉ cần không làm loạn là được rồi.
- Điều ống kính tới phòng 303. Một giọng nữ lười biếng mà ngọt ngào vang lên trong cả căn phòng giám sát.
Sư sĩ truyền thuyết
- Lão Triệu, ngươi cũng tới rồi. Sao thế?
- Ài, đúng vậy, thời thế hiện giờ loạn như vậy, muốn tìm một chỗ yên ổn chút cũng không dễ a. Vốn ta cũng không muốn tới, nhưng quả thật chịu không nổi A Mỹ mè nheo, với lại, vào được trong này, sự an toàn của cả nhà cũng được bảo đảm, ta cũng chỉ đành tới thử xem sao. Dù sao cũng phải nghĩ cho đám nhỏ a. Mặt người đàn ông này mang theo nụ cười khổ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Ài, đúng vậy, thời thế này, tại sao chỉ chốc lát đã loạn rồi chứ?
- Còn không phải…
Nghe thấy lời nói ríu rít xung quanh, Diệp Trùng rất nhanh liền hiểu ra người ở chỗ này tại sao lại đông như vậy, thì ra chỉ cần có thể vào được tập đoàn Prime, cũng tức là đồng nghĩa sự an toàn của hắn và người nhà hắn có thể được bảo đảm. Một điểm này so với bất cứ đãi ngộ gì cũng đều hấp dẫn hơn.
Trong loạn thế, tính mạng mới là đáng quý nhất.
Bất tri bất giác, Diệp Trùng đã theo dòng người tiến tới trước.
- Xin đưa ra thẻ thân phận của ngài. Giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu, một cô gái xinh đẹp gật đầu ra dấu với Diệp Trùng, người đẹp này mặc bộ đồng phục, sạch sẽ tinh tươm, gương mặt hơi mang theo nụ cười mỉm tự nhiên, rất thân thiện.
Diệp Trùng lúc này mới ngạc nhiên phát hiện mình lại bị dòng người dẫn tới trước quầy.
- Xin đưa ra thẻ thân phận của ngài. Người đẹp này lại lập lại một lần nữa, âm lượng lại hơi cao hơn. Soạt, ánh mắt người xung quanh lập tức tập trung trên người hắn, người đứng phía sau ai nấy hùng hổ nhìn chằm chằm cái tên đứng ở phía trước lại bất động cả nửa ngày này, nếu như không phải phần lớn người ở chỗ này có tu dưỡng khá tốt, chỉ e đã sớm có người chửi toáng lên rồi.
Thấy ánh mắt mọi người chung quanh đều tập trung trên người mình, cho dù Diệp Trùng trấn định cũng cảm thấy có đôi chút ngượng ngùng.
- Ừ. Diệp Trùng chỉ đành cắn răng trả lời, từ trong lòng lấy ra thẻ thân phận của mình, đưa qua.
Vị tiểu thư này hai tay nhận lấy thẻ thân phận của Diệp Trùng, sau đó ngón tay nhỏ nhắn xoay một cái, kẹp lấy thẻ thân phận quét nhẹ qua trên 1 máy đọc.
Thợ cải tạo trung cấp.
Vị tiểu thư này không khỏi hơi ngẩn người, đây là xưng hiệu thấp nhất mà nàng nhìn thấy tới tận lúc này. Có lẽ trong mắt người bình thường, thợ cải tạo trung cấp cực kỳ lợi hại, nhưng trong mắt người trong nghề bọn họ, thợ cải tạo trung cấp chẳng qua chỉ là vừa mới nhập môn mà thôi.
Người tới chỗ này, hầu hết đều là xưng hiệu cao cấp tương quan với quang giáp, hơn nữa, cho dù bọn họ có xưng hiệu cao cấp được đánh giá ngành nghề cũng không có nghĩa là bọn họ có thể bước vào tập đoàn Prime. Bọn họ còn phải thông qua kiểm tra chuyên môn của tập đoàn mới có thể được thu nhận.
Diệp Trùng nào đã thực hiện qua đánh giá ngành nghề gì đó, thợ cải tạo trung cấp này vẫn là do Thương tùy tiện thêm vào, có một nghề nghiệp hợp lý thế này sẽ không quá dễ dàng làm người khác chú ý. Thợ cải tạo quang giáp nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vừa thích hợp để Diệp Trùng che giấu thân phận.
Lần chiêu mộ này không hề có hạn chế xưng hiệu thấp nhất của người báo danh, vị tiểu thư này tuy trong lòng hơi không cho là đúng, nhưng vẻ mặt không lộ ra bất cứ vẻ coi thường nào, tỏ ra tính chuyên nghiệp trong nghề nghiệp.
- Mời ngài tới phòng số 303, nếu như ngài có thể qua được kiểm tra, tôi sẽ khâm phục ngài từ tận đáy lòng. Vị tiểu thư này lộ ra một nụ cười mê người.
Diệp Trùng như không thấy, lạnh nhạt nói cám ơn, xoay người rời đi.
Vị tiểu thư này vẫn luôn cực kỳ tự tin với nụ cười của mình, cực ít người có thể giữ được sự hờ hững dưới nụ cười của mình. Nhưng gã trước mặt này lại vẫn như cũ, không chút biến sắc, hờ hững như không, do nguyên nhân nghề nghiệp, nàng biết qua vô số người, ở phương diện nhìn người, có kinh nghiệm phong phú. Nàng biết nhìn người phải nhìn ánh mắt, mà không phải là vẻ mặt, vẻ mặt có thể lừa người, nhưng ánh mắt lại không sao lừa được người.
Trong mắt thiếu niên này, thứ nàng nhìn thấy chỉ là sự lạnh nhạt và hờ hững vô tận. Trong lòng run rẩy, nàng vội vàng cúi thấp đầu, che giấu tâm tình không tên này.
Đợi nàng ngẩng đầu lên lại, thân hình hờ hững đó đã sớm không thấy đâu.
Phòng 303.
Trong phòng chỉ có 1 cái quang não, Diệp Trùng tỉnh ngộ, thì ra là như vậy, điều này làm hắn nghĩ tới cảnh tượng ở hành tinh Lam Hải, khi nhận lời mời của Dương An, tham gia cuộc thi của học viện Lam Hải, quen thuộc làm sao a!
Chẳng lẽ mấy người này nghĩ không ra phương pháp kiểm tra gì mới hay sao? Tại sao đều là trò này?
Quả nhiên, không ngoài ý liệu của Diệp Trùng, trên quang não chính là cửa thứ nhất của lần kiểm tra này, đương nhiên độ khó cao hơn lần trước ở học viện Lam Hải nhiều, thời gian trôi qua thật nhanh, nhất thời, lại làm hắn sinh ra chút cảm khái dường như đã mấy đời.
Trình độ hiện giờ của hắn cũng cao minh lúc đó rất nhiều, loại đầu đề có độ khó này với hắn mà nói, không hề xem là quá khó khăn.
Nhưng Diệp Trùng không hề muốn biểu hiện quá xuất sắc, vẫn luôn tới tận phút cuối cùng mới viết ra đáp án. Thời gian nhiều như thế vừa rồi đủ để hắn nghĩ qua 1 lượt tất cả các vấn đề.
Tìm kiếm tin tức liên quan tới Cao Thế Xương có khả năng là cha này chắc chắn là việc cực kỳ khó khăn và nguy hiểm. Diệp Trùng không kỳ vọng 1, 2 ngày thì có thể hoàn thành nó, điều này không hiện thực, đối phương mang tất cả mọi thứ làm triệt để như vậy, nội tình trong đó tuyệt không phải trong chốc lát thì có thể tra xét ra được.
Tình hình hiện giờ là mình vốn không chỗ ra tay, có lẽ, bước vào sở nghiên cứu này là 1 lựa chọn không tồi. Từ bên trong đột phá dễ dàng hơn từ ngoài đánh vào rất nhiều, nhưng loại phương thức này sẽ làm mình bất cứ lúc nào cũng có thể ở trong tình trạng khá nguy hiểm, chỉ là trước mắt, Diệp Trùng quả thật không nghĩ ra phương pháp tốt hơn.
Căn phòng này, vừa tiến vào Diệp Trùng đã nhìn qua mọi ngóc ngách của nó, đích xách không có bất cứ nguy hiểm gì. Căn phòng không lớn, từ một cái quang não ở chính giữa ra thì không có cái gì khác, cũng giấu không được người khác.
Một mình đơn độc ở địa bàn của đối phương, là 1 việc vô cùng nguy hiểm, Diệp Trùng không định vì việc này mà mất mạng, điều này hoàn toàn không phù hợp với định hướng giá trị. Ngay cả cha còn sống, cũng tuyệt không bằng lòng mình vì ông mà đi mạo hiểm.
Nếu như mọi thứ hắn làm, có thể làm cha sống lại, vậy hắn cho dù mất đi mạng sống, hắn cũng tuyệt đối sẽ đi làm. Nhưng, bất luận hắn làm gì, cha cũng không thể sống lại. Trong lòng hắn hơi có chút ủ ê.
Người sống mới quan trọng. Vì thù oán lúc trước mà mất đi tính mạng, với hắn, là 1 việc vô cùng ngu xuẩn.
Đầu hắn lạnh như băng tuyết, lợi hại trong đó hắn hiểu rất rõ, mọi thứ hắn làm hiện giờ, đều là xây dựng thực lực cho bản thân hắn. Trên cơ sở thực lực của Mục Thương, có Thủ hộ và Hàm gia, hắn nghĩ, muốn tự bảo chắc không thành vấn đề. Nhưng thực lực của Mục Thương lại bảo đảm đường lui. Còn mấy người khác, Diệp Trùng không dám kỳ vọng bọn họ có thể có biểu hiện gì, chỉ cần không làm loạn là được rồi.
- Điều ống kính tới phòng 303. Một giọng nữ lười biếng mà ngọt ngào vang lên trong cả căn phòng giám sát.
Sư sĩ truyền thuyết
/606
|