Nói chung, 1 số dã thú hung mãnh đều có phạm vi lãnh địa của mình, dã thú khác không dám dễ dàng bước vào lãnh địa này. Đương nhiên, loại tình huống này thông thường chỉ xuất hiện trên người 1 số dã thú cực kỳ đáng sợ.
Thí dụ Thiết mãng tích của hành tinh rác, là sinh vật mạnh nhất của hành tinh rác, lãnh vực của nó không ai dám xâm phạm.
Đây cũng là 1 điểm Diệp Trùng lo lắng nhất. Vô luận từ chỗ nào mà xét, hoàn cảnh chỗ này có thể nói là được trời ưu đãi. Địa phương vừa mới đi qua, Diệp Trùng còn có thể nhìn thấy sinh vật như là Hắc sí phong, nhưng chỗ này lại nhìn không thấy bất cứ dấu vết nào của động vật, thậm chí ngay cả phân của động vật cũng không nhìn thấy. Điều này làm Diệp Trùng cảm thấy vô cùng trái lẽ thường.
Điều này cũng làm Diệp Trùng vô cùng cảnh giác, không dám có bất cứ sơ suất nào.
- Cẩn thận, sau lưng! Sự nhắc nhở của Mục vĩnh viễn là kịp thời như thế.
Dưới chân Diệp Trùng bỗng nhiên phát lực, cả người giống như mũi tên dán sát mặt đất lao về phía trước.
Rột rột rào.
Sau lưng truyền tới 1 loạt tiếng động dày đặc, đồng thời còn có tiếng kêu thảm liên tục. Bọn người Tần Tá không có thân thủ của Diệp Trùng, hơn nữa bọn họ ai nấy đều rất thoải mái, căn bản không nghĩ tới sẽ bị tập kích, lần trước bình yên đi qua chỗ này làm bọn họ có chút sơ suất lơ là.
Nhìn rõ phía trước không có thực vật nguy hiểm nào, thân hình Diệp Trùng không ngừng lại, quay đầu ra sau coi rốt cuộc là thứ gì.
Trên mặt nước, dựng đứng mấy mươi cái ống màu bạc to cỡ ngón tay, miệng ống đang chỉ phía bên này. Diệp Trùng hơi ngẩn người, đây là cái gì?
Quét mắt 1 cái, 5 người Tần Tá đều nằm trên mặt đất kêu rên, trên người mỗi người đều cắm vài thứ giống như mũi tên lông thời cổ to cỡ ngón tay. Đồ phòng hộ rõ ràng không hề có bao nhiêu tác dụng bảo vệ, chỗ bị đánh trúng nhuộm đỏ vết máu, 5 người ai nấy đều đầy vẻ đau khổ.
Trong lòng Diệp Trùng khẽ run, có thể đánh xuyên qua đồ phòng hộ, uy lực của thứ này không thể xem thường a. Chỉ là đây rốt cuộc là thứ gì?
Đột nhiên, nước sông dâng lên. Rào rào, nổi lên 1 sinh vật Diệp Trùng chưa từng thấy qua trước đây.
Dáng vẻ quái vật này vô cùng quái dị, 1 cái dĩa tròn dẹt khá lớn giúp nó nổi trên mặt đất, mà bên mép dĩa tròn thò ra vô số xúc tu màu bạc, mấy xúc tu này trống rỗng, nhưng lại rất giống những ống nhỏ màu bạc, chính là những ống bạc Diệp Trùng vừa thấy dựng trên mặt nước. Mà trên mặt dĩa lại có đầy gai nhọn lúc nhúc, từ xa nhìn lại, giống như 1 tấm bia hình tròn cắm đầy mũi tên.
Chính giữa dĩa tròn, 1 cái cột thịt khá to lớn nhú lên 1 quả cầu thịt màu đen. Mà trên túi cầu, 1 cặp mắt đỏ rực lộ ra vài phần khát máu, nhìn chằm chằm Diệp Trùng.
Đây là cái gì? Trong lòng Diệp Trùng lại 1 lần nữa nổi lên câu hỏi. Hắn có thể xác định mình tuyệt đối chưa từng thấy qua loại sinh vật này. Nhìn qua 1 lượt 5 người ngã trên mặt đất, tình hình bọn họ xem ra không tốt chút nào.
Nói thực, gặp phải sinh vật bất minh thế này, lập tức rời khỏi là lựa chọn sáng suốt nhất. Nhưng lần này Diệp Trùng lại chỉ có lao đầu vào. Nếu như không cứu 5 người này, rừng rậm mênh mông như vậy, xác suất mình tìm thấy Lệ thạch tuyệt đối còn thấp hơn tỉ lệ mình giết chết con quái thú này nhiều.
Gần như không có bất cứ lưỡng lự nào, Diệp Trùng lập tức gọi Thủ hộ ra.
Vài tia nắng xuyên qua kẽ cây rọi lên Thủ hộ, nổi lên ánh vàng chói mắt làm Diệp Trùng giống như mấy chiến sĩ được gọi là chiến thần trong truyền thuyết đó. Đáng tiếc Diệp Trùng không nhìn thấy mình, nhưng thứ nhìn thấy phỏng chừng cũng chỉ là màu vàng kim này quá chói mắt mà thôi. Hắn hiện giờ đang thích ứng, hắn đã khá lâu không có điều khiển Thủ hộ để chiến đấu, tầm nhìn trắng đen này làm hắn cần 1 quá trình thích ứng ngắn ngủi.
Biến hóa đột ngột của hình dáng Diệp Trùng rõ ràng làm quái thú này bị kinh hãi.
Bỗng, cái túi của quái thú này đột nhiên bành trướng lên, giống 1 quả cầu hơi đang bơm khí vào. Đồng thời, cái dĩa tròn đó cũng mau chóng bành trướng, mấy cái gai đó lại ngụy dị chui vào trong người quái thú. Tất cả xúc tu đồng loạt nhắm vào Diệp Trùng.
Víu víu víu.
Thanh âm này Diệp Trùng không thể quen thuộc hơn, đây là tiếng phá không khi vật thể bay với tốc độ cao. Trong tầm mắt mau chóng xuất hiện mấy mươi điểm trắng, mà số liệu ở bên cạnh soạt soạt như thác nước điên cuồng đổi mới.
Rút trủy thủ ra như chớp, sự nhạy bén của động tác này của Diệp Trùng hoàn toàn có thể dùng tia chớp để hình dung.
Động tác tay không rút trủy thủ ra của Diệp Trùng đã nhanh tới mức kinh người, mà tốc độ khi mặc Thủ hộ đã đột phá phạm trù mắt người có thể nắm bắt được.
Không lùi mà tiến, Thủ hộ như 1 tia chớp màu vàng kim, cấp tốc lao về phía quái thú. Chi tự bộ (bước đi hình chữ chi), hồ hình bộ, vân vân, Diệp Trùng hoàn toàn coi quái thú này như là 1 đối thủ đáng sợ nhất.
Vừa né tránh, Diệp Trùng đồng thời vừa dùng trủy thủ gạt bay những gai bay tới không cách nào né tránh. Sức mạnh của mấy cái gai bay này cực lớn, tốc độ càng đáng sợ, ngay cả Diệp Trùng đã mặc Thủ hộ cũng không dám có chút sơ suất nào.
Lại còn biết bắn bao phủ? Diệp Trùng càng lúc càng không dám sơ sẩy.
Xúc tu của quái thú không ngừng bắn ra mấy cái gai này, 1 đợt rồi 1 đợt, gai bay màu bạc dưới ánh nắng hóa thành từng đợt ánh sáng bạc, cuồn cuộn lao về phía Diệp Trùng.
Thủ hộ cách quái thú càng lúc càng gần, trong tầm nhìn, Thủ hộ tự động phân tích nó, mà mấy sợi màu trắng trí mạng đó cuối cùng đã khóa ở vị trí giữa 2 mắt của quái thú! Diệp Trùng hiểu, vị trí của sợi màu trắng này chắc chính là chỗ yếu ớt nhất của quái thú này.
Không rảnh nghĩ nhiều, trong mắt Diệp Trùng chỉ có sợi màu trắng này.
Mặt đất, trên cây sau lưng Diệp Trùng đã cắm đầy mấy cái gai màu bạc, dày đặc dưới ánh mặt trời, hiện ra vô cùng hoành tráng. Bởi vì mấy cái gai này đều nhắm chuẩn Diệp Trùng, nên 5 người bị thương ngược lại không hề trúng phải 1 cái nào.
Gai của quái vật cuối cùng cũng phun ra hết! Tâm cảnh của Diệp Trùng vẫn bình tĩnh như trước. Mà sợi màu trắng giữa 2 mắt đỏ rực của quái thú đó lại càng lúc càng lớn trong mắt Diệp Trùng.
Trong cặp mắt của quái thú cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, vẫn luôn là bá chủ của rừng rậm này, nó lúc này lại đối mặt với 1 sự tồn tại còn cường đại hơn nó.
Năng lực lao vọt khoảng cách ngắn 10 Hz của Thủ hộ lúc này thể hiện ra 1 cách hoàn mỹ, khi có 1 vật thể dùng tốc độ 10 Hz lao thẳng tới trước mặt ngươi, lực xung kích không gì so sánh được đó, tuyệt đối là đáng sợ.
Quái thú muốn chạy, thân hình của nó cấp tốc chìm xuống, nó tin rằng, chỉ cần ở trong nước, nhất định không có ai là đối thủ của nó.
Nước vẫn chưa ngấm qua cái dĩa tròn lớn dưới 2 mắt đó của nó, bỗng, giữa 2 mắt nó phát lạnh.
Đây là Diệp Trùng nhìn ra nó muốn chạy, nên ném trủy thủ trên tay phải ra. Cú ném này vô luận là về mặt sức mạnh, hay là về mặt chính xác, đều không thể chê trách được.
Diệp Trùng dừng ở bờ sông, thi thể quái thú này trôi nổi trên mặt sông. Đưa thi thể quái thú tới bờ, lấy lại trủy thủ của mình, giải trừ Thủ hộ, Diệp Trùng không rảnh kiểm tra kỹ quái thú này, hắn lập tức chạy tới bên cạnh 5 người.
Cẩn thận kiểm tra thương thế của 5 người, cũng may vết thương của 5 người đều không trí mạng. Mông Phi Nhi là nhân viên y hộ của đoàn người này, trên người mang theo thiết bị y hộ. Diệp Trùng từ trên người Mông Phi Nhi lấy hộp y hộ xuống, Mông Phi Nhi từ nhỏ tới lớn, nào từng bị thương nặng thế này, đã đau đớn hôn mê rồi.
Diệp Trùng giúp 5 người lấy gai ra, xử lý miệng vết thương. Hai người Paarl và Vicente tuổi tác quá cao, cũng đau đớn hôn mê. Hai người Hán Bôn và Tần Tá thể chất thân thể xuất sắc, tuy sắc mặt tái mét, nhưng vẫn tỉnh táo.
Trong mắt 2 người không che giấu được sự kinh hãi. Quái thú này là sinh vật đáng sợ nhất bọn họ từng gặp qua, gai bắn ra lại có thể mạnh mẽ xuyên qua đồ phòng hộ, phải biết rằng, đồ phòng hộ thậm chí có thể ngăn cản súng hồng ngoại thông thường a. Loại quái vật xấu xí này, quá đáng sợ rồi! Nếu như không phải có sự tồn tại của thiếu niên này, chỉ e mấy người mình 100% sẽ thành thức ăn trong bụng nó.
Nhưng sự hoảng sợ trong mắt Tần Tá lại không phải vì quái thú này. Trong mắt hắn, quái thú này tuy đáng sợ, nhưng so với thiếu niên xem ra khá yếu ớt trước mắt này, nó chẳng qua chỉ là 1 con trùng nhỏ mà thôi. Nguồn: http://truyenyy.com
Cái hộ giáp màu vàng kim đột nhiên xuất hiện đó, Tần Tá dám khẳng định, đó là 1 cái quang giáp mini. Nếu như là lão sư khoa sư sĩ học viện Trung Minh, hắn ngay cả điều này cũng nhìn không ra, hắn tin rằng hắn có thể đập đầu vào tường chết cho rồi. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ khi hắn nhìn thấy Thủ hộ lần đầu.
Rất mau, hắn gần như phải gạt phăng suy nghĩ vừa rồi của mình. Trời! Đây thật sự còn là quang giáp mini sao? Tần Tá hoàn toàn trố mắt. Hắn thậm chí còn không cảm nhận được sự đau đớn trên người. Đây là tốc độ gì chứ! Tuyệt đối là trên 7 Hz, trong lòng hắn bảo thủ phỏng chừng.
Có quang giáp mini đạt tới tốc độ 7 Hz sao? Điều này hoàn toàn lật nhào khái niệm đã sớm hình thành bao năm trong đầu hắn.
Lại nhìn thấy mấy cái đổi hướng vì né tránh mấy cái gai của cái quang giáp mini này, Tần Tá cảm thấy đầu óc của mình đã có chút xu hướng đơ ra.
Đây còn là người sao?
Tần Tá triệt để câm nín rồi, hắn đã hiểu 1 việc, thiếu niên trước mắt này, bản lĩnh của hắn và tất cả hắn có, đã sớm vượt xa giới hạn của loài người.
Đổi hướng khoảng ngắn khoa trương thế này, gánh nặng đối với cơ thể rất lớn, tuyệt đối không có bất cứ khả năng sống sốt nào, đối với điểm này, ở trước 1 màn nhìn thấy trước mắt này, Tần Tá tin tưởng sâu sắc không chút nghi ngờ. Cho dù là cao thủ YC cực kỳ nổi tiếng trong truyền thuyết trên mạng mô phỏng cũng không thể nào đạt tới trình độ này. Rất lâu trước đây, hắn từng nhìn thấy 1 bản ghi hình thi đấu của YC, trong 3 giây liên tục đổi hướng trong góc hẹp 8 lần, trước khi gặp thiếu niên này, hắn vẫn luôn cho rằng đây là cực hạn có thể đạt tới của loài người.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới thiếu niên này lại là YC, với hắn mà nói, khoảng cách giữa 2 người quả thật quá lớn.
Diệp Trùng lại không hề để ý tới 2 ánh mắt nhìn mình giống như nhìn quái vật của Tần Tá và Hán Bôn, hắn nhặt 1 cái gai từ dưới đất lên, đặt trước mặt cẩn thận quan sát. Ừ, từ chất liệu mà xét, đây chắc là gai xương, có nghiên cứu sâu sắc đối với vật liệu xương, Diệp Trùng lập tức đưa ra phán đoán. Chất liệu rất nhẹ, nhưng lại cực kỳ cứng rắng, mũi nhọn vô cùng sắc nhọn, toàn thân màu bạc, dài khoảng 15 cm, phần đuôi bằng phẳng, có thể tạo nên tính năng phi hành cực tốt. Đây chính là tên xương thiên nhiên, Diệp Trùng vội vàng thu thập tất cả tên xương trên mặt đất.
Hơn 200 cái tên xương được Diệp Trùng dùng 1 sợi cây mây dẻo dai buộc lại với nhau, bỏ vào trong ba lô.
Đi tới trước thi thể quái thú, Diệp Trùng kiểm tra 1 lượt, trừ mấy xương tên này, trên người quái thú này không tìm thấy cái xương nào khác, đối với Diệp Trùng mà nói, không có giá trị gì.
Đi tới trước mặt 5 người, Diệp Trùng liền buồn bực. Trong 5 người có 3 người hôn mê, 2 người còn lại cũng trọng thương, không có năng lực hành động. Không có hướng dẫn, Diệp Trùng muốn tìm thấy Lệ thạch, đó không khác gì người ngu nói chuyện mơ.
Tần Tá nhanh trí hơn người, hiển nhiên nghĩ ra Diệp Trùng nghĩ gì, cười khổ 1 tiếng: "Ta tuy không biết các hạ muốn tìm cái gì, nhưng đối với hành trình lần trước của chúng ta, ngài chỉ cần men theo dòng sông này đi thẳng tới trước. Chúng tôi lần trước không hề đi quá xa, cách chỗ này đại khái tối đa khoảng 5 km. Các hạ có thể tự mình tìm kiếm." Tần Tá coi như hiểu được, với thực lực đối phương thế này, vô luận là trong tình huống nào, nếu như muốn đối phó mấy người mình, hoàn toàn không cần phí sức, hắn nghĩ không ra có ai có thể ngăn cản thiếu niên này.
Tần Tá kiến thức hơn người, biết trong lòng phần lớn cao thủ thông thường đều có chút kiêu ngạo, không dễ chịu ân huệ của người khác. Cho nên hắn ngược lại chủ động bước ra, chỉ hy vọng có thể lấy được chút hảo cảm của thiếu niên này, cơ hội sống sót của mấy người mình cũng lớn lên vài phần.
Rõ ràng sự hợp tác của Tần Tá có hơi ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng, nhìn 5 người 1 cái, nếu như mình đi, vậy 5 người này chắc là không có năng lực tự bảo vệ. Nhưng chỉ cần bọn họ ở chỗ này không làm gì, khả năng gặp nguy hiểm chắn không lớn. Với tính công kích và sự cường hãn của quái thú này, Diệp Trùng không tin khu vực này còn có động vật khác. Hơn nữa, kết quả quét hình của Mục cũng thể hiện sự chính xác của kết luận của Diệp Trùng.
Diệp Trùng gật đầu, nói: "Các người ở lại chỗ này, gần đây không có dã thú khác, đợi ta trở lại."
Nói xong, Diệp Trùng xoay người men theo dòng sông đi về phía trước. Không có 5 người níu kéo, tốc độ di chuyển của Diệp Trùng vô cùng mau chóng, hắn giống như 1 con báo săn đầy sức mạnh, chạy trong rừng rậm.
Dọc đường, Diệp Trùng không có gặp bất cứ dã thú nào khác, ngược lại, thực vật nguy hiểm gặp được vài cây, xem ra sự thống trị khu vực của quái thú đó ở xung quanh rất cao.
Năm km đối với Diệp Trùng mà nói, chẳng qua chỉ là 1 chút công sức.
- Dừng! Diệp tử. Mục đột nhiên mở miệng. Cho dù là trầm ổn như Diệp Trùng cũng nhịn không được thầm vui trong lòng, vô duyên vô cớ, Mục nào lại để mình dừng lại, khẳng định là Mục có phát hiện.
Quả nhiên, Mục nói: "Diệp tử, đi bên trái."
Theo sự hướng dẫn của Mục, Diệp Trùng không ngừng điều chỉnh phương hướng, chỉ là thực vật ở chỗ này vô cùng dày đặc, gây phiền phức không nhỏ cho Diệp Trùng, nhìn thấy vô số dây leo giăng qua lại trên không, Diệp Trùng chỉ có bỏ đi ý nghĩ đi tới ở trên không.
Diệp Trùng dứt khoát gọi Thủ hộ ra lại, hắn không tin có thực vật nào có thể công phá vỏ giáp của Thủ hộ.
Cứ như vậy, tốc độ đi tới tăng mạnh. Nhưng dùng quang giáp siêu cấp như Thủ hộ thế này để mở đường, chỉ e cũng chỉ có Diệp Trùng mới làm ra được.
- Được rồi, chính là chỗ này. Cho dùng là bình tĩnh trước giờ như Mục, giọng nói lúc này cũng có chút lên xuống nhè nhẹ, điều này cũng làm Diệp Trùng hiểu được sự quan trọng của Lệ thạch.
Đây là 1 mảng đất trống, điều kỳ quái là, trong phạm vi 50 mét, không có bất cứ thực vật nào sinh trưởng. Đất lộ ra hình thành 1 vòng tròn vô cùng tròn trịa. Mà ở chính giữa vòng tròn này, có 1 cái hang đen thui.
Trong rừng rậm um tùm thế này, lại xuất hiện 1 khu vực không có bất cứ sinh vật nào sinh trưởng thế này, còn có 1 hình tròn cực kỳ hoàn chỉnh, ngụy dị không nói ra lời.
Sư sĩ truyền thuyết
Thí dụ Thiết mãng tích của hành tinh rác, là sinh vật mạnh nhất của hành tinh rác, lãnh vực của nó không ai dám xâm phạm.
Đây cũng là 1 điểm Diệp Trùng lo lắng nhất. Vô luận từ chỗ nào mà xét, hoàn cảnh chỗ này có thể nói là được trời ưu đãi. Địa phương vừa mới đi qua, Diệp Trùng còn có thể nhìn thấy sinh vật như là Hắc sí phong, nhưng chỗ này lại nhìn không thấy bất cứ dấu vết nào của động vật, thậm chí ngay cả phân của động vật cũng không nhìn thấy. Điều này làm Diệp Trùng cảm thấy vô cùng trái lẽ thường.
Điều này cũng làm Diệp Trùng vô cùng cảnh giác, không dám có bất cứ sơ suất nào.
- Cẩn thận, sau lưng! Sự nhắc nhở của Mục vĩnh viễn là kịp thời như thế.
Dưới chân Diệp Trùng bỗng nhiên phát lực, cả người giống như mũi tên dán sát mặt đất lao về phía trước.
Rột rột rào.
Sau lưng truyền tới 1 loạt tiếng động dày đặc, đồng thời còn có tiếng kêu thảm liên tục. Bọn người Tần Tá không có thân thủ của Diệp Trùng, hơn nữa bọn họ ai nấy đều rất thoải mái, căn bản không nghĩ tới sẽ bị tập kích, lần trước bình yên đi qua chỗ này làm bọn họ có chút sơ suất lơ là.
Nhìn rõ phía trước không có thực vật nguy hiểm nào, thân hình Diệp Trùng không ngừng lại, quay đầu ra sau coi rốt cuộc là thứ gì.
Trên mặt nước, dựng đứng mấy mươi cái ống màu bạc to cỡ ngón tay, miệng ống đang chỉ phía bên này. Diệp Trùng hơi ngẩn người, đây là cái gì?
Quét mắt 1 cái, 5 người Tần Tá đều nằm trên mặt đất kêu rên, trên người mỗi người đều cắm vài thứ giống như mũi tên lông thời cổ to cỡ ngón tay. Đồ phòng hộ rõ ràng không hề có bao nhiêu tác dụng bảo vệ, chỗ bị đánh trúng nhuộm đỏ vết máu, 5 người ai nấy đều đầy vẻ đau khổ.
Trong lòng Diệp Trùng khẽ run, có thể đánh xuyên qua đồ phòng hộ, uy lực của thứ này không thể xem thường a. Chỉ là đây rốt cuộc là thứ gì?
Đột nhiên, nước sông dâng lên. Rào rào, nổi lên 1 sinh vật Diệp Trùng chưa từng thấy qua trước đây.
Dáng vẻ quái vật này vô cùng quái dị, 1 cái dĩa tròn dẹt khá lớn giúp nó nổi trên mặt đất, mà bên mép dĩa tròn thò ra vô số xúc tu màu bạc, mấy xúc tu này trống rỗng, nhưng lại rất giống những ống nhỏ màu bạc, chính là những ống bạc Diệp Trùng vừa thấy dựng trên mặt nước. Mà trên mặt dĩa lại có đầy gai nhọn lúc nhúc, từ xa nhìn lại, giống như 1 tấm bia hình tròn cắm đầy mũi tên.
Chính giữa dĩa tròn, 1 cái cột thịt khá to lớn nhú lên 1 quả cầu thịt màu đen. Mà trên túi cầu, 1 cặp mắt đỏ rực lộ ra vài phần khát máu, nhìn chằm chằm Diệp Trùng.
Đây là cái gì? Trong lòng Diệp Trùng lại 1 lần nữa nổi lên câu hỏi. Hắn có thể xác định mình tuyệt đối chưa từng thấy qua loại sinh vật này. Nhìn qua 1 lượt 5 người ngã trên mặt đất, tình hình bọn họ xem ra không tốt chút nào.
Nói thực, gặp phải sinh vật bất minh thế này, lập tức rời khỏi là lựa chọn sáng suốt nhất. Nhưng lần này Diệp Trùng lại chỉ có lao đầu vào. Nếu như không cứu 5 người này, rừng rậm mênh mông như vậy, xác suất mình tìm thấy Lệ thạch tuyệt đối còn thấp hơn tỉ lệ mình giết chết con quái thú này nhiều.
Gần như không có bất cứ lưỡng lự nào, Diệp Trùng lập tức gọi Thủ hộ ra.
Vài tia nắng xuyên qua kẽ cây rọi lên Thủ hộ, nổi lên ánh vàng chói mắt làm Diệp Trùng giống như mấy chiến sĩ được gọi là chiến thần trong truyền thuyết đó. Đáng tiếc Diệp Trùng không nhìn thấy mình, nhưng thứ nhìn thấy phỏng chừng cũng chỉ là màu vàng kim này quá chói mắt mà thôi. Hắn hiện giờ đang thích ứng, hắn đã khá lâu không có điều khiển Thủ hộ để chiến đấu, tầm nhìn trắng đen này làm hắn cần 1 quá trình thích ứng ngắn ngủi.
Biến hóa đột ngột của hình dáng Diệp Trùng rõ ràng làm quái thú này bị kinh hãi.
Bỗng, cái túi của quái thú này đột nhiên bành trướng lên, giống 1 quả cầu hơi đang bơm khí vào. Đồng thời, cái dĩa tròn đó cũng mau chóng bành trướng, mấy cái gai đó lại ngụy dị chui vào trong người quái thú. Tất cả xúc tu đồng loạt nhắm vào Diệp Trùng.
Víu víu víu.
Thanh âm này Diệp Trùng không thể quen thuộc hơn, đây là tiếng phá không khi vật thể bay với tốc độ cao. Trong tầm mắt mau chóng xuất hiện mấy mươi điểm trắng, mà số liệu ở bên cạnh soạt soạt như thác nước điên cuồng đổi mới.
Rút trủy thủ ra như chớp, sự nhạy bén của động tác này của Diệp Trùng hoàn toàn có thể dùng tia chớp để hình dung.
Động tác tay không rút trủy thủ ra của Diệp Trùng đã nhanh tới mức kinh người, mà tốc độ khi mặc Thủ hộ đã đột phá phạm trù mắt người có thể nắm bắt được.
Không lùi mà tiến, Thủ hộ như 1 tia chớp màu vàng kim, cấp tốc lao về phía quái thú. Chi tự bộ (bước đi hình chữ chi), hồ hình bộ, vân vân, Diệp Trùng hoàn toàn coi quái thú này như là 1 đối thủ đáng sợ nhất.
Vừa né tránh, Diệp Trùng đồng thời vừa dùng trủy thủ gạt bay những gai bay tới không cách nào né tránh. Sức mạnh của mấy cái gai bay này cực lớn, tốc độ càng đáng sợ, ngay cả Diệp Trùng đã mặc Thủ hộ cũng không dám có chút sơ suất nào.
Lại còn biết bắn bao phủ? Diệp Trùng càng lúc càng không dám sơ sẩy.
Xúc tu của quái thú không ngừng bắn ra mấy cái gai này, 1 đợt rồi 1 đợt, gai bay màu bạc dưới ánh nắng hóa thành từng đợt ánh sáng bạc, cuồn cuộn lao về phía Diệp Trùng.
Thủ hộ cách quái thú càng lúc càng gần, trong tầm nhìn, Thủ hộ tự động phân tích nó, mà mấy sợi màu trắng trí mạng đó cuối cùng đã khóa ở vị trí giữa 2 mắt của quái thú! Diệp Trùng hiểu, vị trí của sợi màu trắng này chắc chính là chỗ yếu ớt nhất của quái thú này.
Không rảnh nghĩ nhiều, trong mắt Diệp Trùng chỉ có sợi màu trắng này.
Mặt đất, trên cây sau lưng Diệp Trùng đã cắm đầy mấy cái gai màu bạc, dày đặc dưới ánh mặt trời, hiện ra vô cùng hoành tráng. Bởi vì mấy cái gai này đều nhắm chuẩn Diệp Trùng, nên 5 người bị thương ngược lại không hề trúng phải 1 cái nào.
Gai của quái vật cuối cùng cũng phun ra hết! Tâm cảnh của Diệp Trùng vẫn bình tĩnh như trước. Mà sợi màu trắng giữa 2 mắt đỏ rực của quái thú đó lại càng lúc càng lớn trong mắt Diệp Trùng.
Trong cặp mắt của quái thú cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, vẫn luôn là bá chủ của rừng rậm này, nó lúc này lại đối mặt với 1 sự tồn tại còn cường đại hơn nó.
Năng lực lao vọt khoảng cách ngắn 10 Hz của Thủ hộ lúc này thể hiện ra 1 cách hoàn mỹ, khi có 1 vật thể dùng tốc độ 10 Hz lao thẳng tới trước mặt ngươi, lực xung kích không gì so sánh được đó, tuyệt đối là đáng sợ.
Quái thú muốn chạy, thân hình của nó cấp tốc chìm xuống, nó tin rằng, chỉ cần ở trong nước, nhất định không có ai là đối thủ của nó.
Nước vẫn chưa ngấm qua cái dĩa tròn lớn dưới 2 mắt đó của nó, bỗng, giữa 2 mắt nó phát lạnh.
Đây là Diệp Trùng nhìn ra nó muốn chạy, nên ném trủy thủ trên tay phải ra. Cú ném này vô luận là về mặt sức mạnh, hay là về mặt chính xác, đều không thể chê trách được.
Diệp Trùng dừng ở bờ sông, thi thể quái thú này trôi nổi trên mặt sông. Đưa thi thể quái thú tới bờ, lấy lại trủy thủ của mình, giải trừ Thủ hộ, Diệp Trùng không rảnh kiểm tra kỹ quái thú này, hắn lập tức chạy tới bên cạnh 5 người.
Cẩn thận kiểm tra thương thế của 5 người, cũng may vết thương của 5 người đều không trí mạng. Mông Phi Nhi là nhân viên y hộ của đoàn người này, trên người mang theo thiết bị y hộ. Diệp Trùng từ trên người Mông Phi Nhi lấy hộp y hộ xuống, Mông Phi Nhi từ nhỏ tới lớn, nào từng bị thương nặng thế này, đã đau đớn hôn mê rồi.
Diệp Trùng giúp 5 người lấy gai ra, xử lý miệng vết thương. Hai người Paarl và Vicente tuổi tác quá cao, cũng đau đớn hôn mê. Hai người Hán Bôn và Tần Tá thể chất thân thể xuất sắc, tuy sắc mặt tái mét, nhưng vẫn tỉnh táo.
Trong mắt 2 người không che giấu được sự kinh hãi. Quái thú này là sinh vật đáng sợ nhất bọn họ từng gặp qua, gai bắn ra lại có thể mạnh mẽ xuyên qua đồ phòng hộ, phải biết rằng, đồ phòng hộ thậm chí có thể ngăn cản súng hồng ngoại thông thường a. Loại quái vật xấu xí này, quá đáng sợ rồi! Nếu như không phải có sự tồn tại của thiếu niên này, chỉ e mấy người mình 100% sẽ thành thức ăn trong bụng nó.
Nhưng sự hoảng sợ trong mắt Tần Tá lại không phải vì quái thú này. Trong mắt hắn, quái thú này tuy đáng sợ, nhưng so với thiếu niên xem ra khá yếu ớt trước mắt này, nó chẳng qua chỉ là 1 con trùng nhỏ mà thôi. Nguồn: http://truyenyy.com
Cái hộ giáp màu vàng kim đột nhiên xuất hiện đó, Tần Tá dám khẳng định, đó là 1 cái quang giáp mini. Nếu như là lão sư khoa sư sĩ học viện Trung Minh, hắn ngay cả điều này cũng nhìn không ra, hắn tin rằng hắn có thể đập đầu vào tường chết cho rồi. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ khi hắn nhìn thấy Thủ hộ lần đầu.
Rất mau, hắn gần như phải gạt phăng suy nghĩ vừa rồi của mình. Trời! Đây thật sự còn là quang giáp mini sao? Tần Tá hoàn toàn trố mắt. Hắn thậm chí còn không cảm nhận được sự đau đớn trên người. Đây là tốc độ gì chứ! Tuyệt đối là trên 7 Hz, trong lòng hắn bảo thủ phỏng chừng.
Có quang giáp mini đạt tới tốc độ 7 Hz sao? Điều này hoàn toàn lật nhào khái niệm đã sớm hình thành bao năm trong đầu hắn.
Lại nhìn thấy mấy cái đổi hướng vì né tránh mấy cái gai của cái quang giáp mini này, Tần Tá cảm thấy đầu óc của mình đã có chút xu hướng đơ ra.
Đây còn là người sao?
Tần Tá triệt để câm nín rồi, hắn đã hiểu 1 việc, thiếu niên trước mắt này, bản lĩnh của hắn và tất cả hắn có, đã sớm vượt xa giới hạn của loài người.
Đổi hướng khoảng ngắn khoa trương thế này, gánh nặng đối với cơ thể rất lớn, tuyệt đối không có bất cứ khả năng sống sốt nào, đối với điểm này, ở trước 1 màn nhìn thấy trước mắt này, Tần Tá tin tưởng sâu sắc không chút nghi ngờ. Cho dù là cao thủ YC cực kỳ nổi tiếng trong truyền thuyết trên mạng mô phỏng cũng không thể nào đạt tới trình độ này. Rất lâu trước đây, hắn từng nhìn thấy 1 bản ghi hình thi đấu của YC, trong 3 giây liên tục đổi hướng trong góc hẹp 8 lần, trước khi gặp thiếu niên này, hắn vẫn luôn cho rằng đây là cực hạn có thể đạt tới của loài người.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới thiếu niên này lại là YC, với hắn mà nói, khoảng cách giữa 2 người quả thật quá lớn.
Diệp Trùng lại không hề để ý tới 2 ánh mắt nhìn mình giống như nhìn quái vật của Tần Tá và Hán Bôn, hắn nhặt 1 cái gai từ dưới đất lên, đặt trước mặt cẩn thận quan sát. Ừ, từ chất liệu mà xét, đây chắc là gai xương, có nghiên cứu sâu sắc đối với vật liệu xương, Diệp Trùng lập tức đưa ra phán đoán. Chất liệu rất nhẹ, nhưng lại cực kỳ cứng rắng, mũi nhọn vô cùng sắc nhọn, toàn thân màu bạc, dài khoảng 15 cm, phần đuôi bằng phẳng, có thể tạo nên tính năng phi hành cực tốt. Đây chính là tên xương thiên nhiên, Diệp Trùng vội vàng thu thập tất cả tên xương trên mặt đất.
Hơn 200 cái tên xương được Diệp Trùng dùng 1 sợi cây mây dẻo dai buộc lại với nhau, bỏ vào trong ba lô.
Đi tới trước thi thể quái thú, Diệp Trùng kiểm tra 1 lượt, trừ mấy xương tên này, trên người quái thú này không tìm thấy cái xương nào khác, đối với Diệp Trùng mà nói, không có giá trị gì.
Đi tới trước mặt 5 người, Diệp Trùng liền buồn bực. Trong 5 người có 3 người hôn mê, 2 người còn lại cũng trọng thương, không có năng lực hành động. Không có hướng dẫn, Diệp Trùng muốn tìm thấy Lệ thạch, đó không khác gì người ngu nói chuyện mơ.
Tần Tá nhanh trí hơn người, hiển nhiên nghĩ ra Diệp Trùng nghĩ gì, cười khổ 1 tiếng: "Ta tuy không biết các hạ muốn tìm cái gì, nhưng đối với hành trình lần trước của chúng ta, ngài chỉ cần men theo dòng sông này đi thẳng tới trước. Chúng tôi lần trước không hề đi quá xa, cách chỗ này đại khái tối đa khoảng 5 km. Các hạ có thể tự mình tìm kiếm." Tần Tá coi như hiểu được, với thực lực đối phương thế này, vô luận là trong tình huống nào, nếu như muốn đối phó mấy người mình, hoàn toàn không cần phí sức, hắn nghĩ không ra có ai có thể ngăn cản thiếu niên này.
Tần Tá kiến thức hơn người, biết trong lòng phần lớn cao thủ thông thường đều có chút kiêu ngạo, không dễ chịu ân huệ của người khác. Cho nên hắn ngược lại chủ động bước ra, chỉ hy vọng có thể lấy được chút hảo cảm của thiếu niên này, cơ hội sống sót của mấy người mình cũng lớn lên vài phần.
Rõ ràng sự hợp tác của Tần Tá có hơi ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng, nhìn 5 người 1 cái, nếu như mình đi, vậy 5 người này chắc là không có năng lực tự bảo vệ. Nhưng chỉ cần bọn họ ở chỗ này không làm gì, khả năng gặp nguy hiểm chắn không lớn. Với tính công kích và sự cường hãn của quái thú này, Diệp Trùng không tin khu vực này còn có động vật khác. Hơn nữa, kết quả quét hình của Mục cũng thể hiện sự chính xác của kết luận của Diệp Trùng.
Diệp Trùng gật đầu, nói: "Các người ở lại chỗ này, gần đây không có dã thú khác, đợi ta trở lại."
Nói xong, Diệp Trùng xoay người men theo dòng sông đi về phía trước. Không có 5 người níu kéo, tốc độ di chuyển của Diệp Trùng vô cùng mau chóng, hắn giống như 1 con báo săn đầy sức mạnh, chạy trong rừng rậm.
Dọc đường, Diệp Trùng không có gặp bất cứ dã thú nào khác, ngược lại, thực vật nguy hiểm gặp được vài cây, xem ra sự thống trị khu vực của quái thú đó ở xung quanh rất cao.
Năm km đối với Diệp Trùng mà nói, chẳng qua chỉ là 1 chút công sức.
- Dừng! Diệp tử. Mục đột nhiên mở miệng. Cho dù là trầm ổn như Diệp Trùng cũng nhịn không được thầm vui trong lòng, vô duyên vô cớ, Mục nào lại để mình dừng lại, khẳng định là Mục có phát hiện.
Quả nhiên, Mục nói: "Diệp tử, đi bên trái."
Theo sự hướng dẫn của Mục, Diệp Trùng không ngừng điều chỉnh phương hướng, chỉ là thực vật ở chỗ này vô cùng dày đặc, gây phiền phức không nhỏ cho Diệp Trùng, nhìn thấy vô số dây leo giăng qua lại trên không, Diệp Trùng chỉ có bỏ đi ý nghĩ đi tới ở trên không.
Diệp Trùng dứt khoát gọi Thủ hộ ra lại, hắn không tin có thực vật nào có thể công phá vỏ giáp của Thủ hộ.
Cứ như vậy, tốc độ đi tới tăng mạnh. Nhưng dùng quang giáp siêu cấp như Thủ hộ thế này để mở đường, chỉ e cũng chỉ có Diệp Trùng mới làm ra được.
- Được rồi, chính là chỗ này. Cho dùng là bình tĩnh trước giờ như Mục, giọng nói lúc này cũng có chút lên xuống nhè nhẹ, điều này cũng làm Diệp Trùng hiểu được sự quan trọng của Lệ thạch.
Đây là 1 mảng đất trống, điều kỳ quái là, trong phạm vi 50 mét, không có bất cứ thực vật nào sinh trưởng. Đất lộ ra hình thành 1 vòng tròn vô cùng tròn trịa. Mà ở chính giữa vòng tròn này, có 1 cái hang đen thui.
Trong rừng rậm um tùm thế này, lại xuất hiện 1 khu vực không có bất cứ sinh vật nào sinh trưởng thế này, còn có 1 hình tròn cực kỳ hoàn chỉnh, ngụy dị không nói ra lời.
Sư sĩ truyền thuyết
/606
|