Sự kinh hãi trong lòng 5 người lúc này không cần phải nói, bất luận là ai, chỉ cần hắn sống ở 5 thiên hà lớn, nghe thấy tin tức này, chỉ e đều có cảm xúc này. Tin tức thiếu niên trước mắt này vô ý lộ ra, tuyệt đối làm người nghe sợ hãi.
Diệp Trùng cũng lười nói với họ, mặc kệ bọn họ, mà vẫn cứ giới thiệu mấy khoáng thạch này. Trong mấy khoáng thạch này, có rất nhiều thứ đều vô cùng quý giá, nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, không có chút giá trị lợi dụng nào, cho nên toàn bộ, Diệp Trùng đều trả lại cho họ.
Tinh thần của Tần Tá có chút hoảng hốt, chấn động câu nói vừa rồi của Diệp Trùng quá lớn với hắn. Diệp Trùng không hề giải thích chút nào, nhưng ngược lại càng làm hắn tin tưởng với tính chân thật của câu nói này.
Nếu như, nếu như ngoài 5 thiên hà lớn còn có người, mà mấy người này, ngự trị ở trên mọi người, nhưng không có ai biết sự tồn tại của bọn họ...
Diệp Trùng hoàn toàn không để ý tới phản ứng của bọn họ tí nào, 5 thiên hà lớn trong mắt hắn chẳng là gì, tuy bất luận là Quỹ hình khuyên hay Hắc giác đều không mênh mông như 5 thiên hà lớn, nhưng về phương diện thực lực tổng hợp trình độ khoa học kỹ thuật, 5 thiên hà lớn lại không thể so bì được. Không biết Hiệp hội sư sĩ có chỗ giống vậy hay không, nhưng Diệp Trùng tin tưởng là khả năng có vẫn lớn hơn.
Hơn nữa, từ những trải qua trước giờ mà xem, thượng tầng của 5 thiên hà lớn chưa chắc không biết 3 thế lực lớn này, gần như mỗi lần 3 hành động quy mô lớn của 3 thế lực lớn, Diệp Trùng đều có thể nhìn thấy sự phối hợp như có như không của các cơ quan hành chính của 5 thiên hà lớn với chúng.
Thật sự suy nghĩ vấn đề này, chỉ có mình Tần Tá. Hai người Paarl và Vicente đang bận tiêu hóa thông tin về mấy loại khoáng thạch chưa biết vừa có được từ Diệp Trùng. Đối với Mông Phi Nhi, nàng mở to cặp mắt mê người, gương mặt chân thành và sùng bái, ngồi thẳng giống 1 học sinh, nghe Diệp Trùng giới thiệu mấy loại thực vật đó. Trong mắt nàng, thiếu niên lạnh lùng này là học giả uyên bác, tuy giảng giải về mặt khoáng thạch vừa rồi làm nàng cảm thấy rất nhạt nhẽo, nhưng ở phương diện thực vật học, cho dù là thầy của mình, chỉ e cũng không bác học bằng hắn.
Mấy tri thức này của Diệp Trùng đều học được từ trong con chip Quảng phong tử cho hắn. Mấy thế gia điều bồi có lịch sử lâu đời này, ở một số phương diện nào đó, không phải mấy học viện đó có thể so sánh được.
Loại sinh vật có thần kinh đơn giản như Hán Bôn tự nhiên sẽ không suy tư loại vấn đề này. Hắn sau khi được phép luyện tập trong phòng huấn luyện quang giáp liền cả ngày giết thời gian ở trong đó. Vicente và Paarl được phép sử dụng phòng thí nghiệm kim loại, điều này làm họ vui ngoài mong đợi, 2 người đã thèm rõ dãi mấy thiết bị này rất lâu, nào chịu bỏ qua cơ hội như vậy, mức độ cố gắng đó hoàn toàn có thể dùng quên ăn quên ngủ để hình dung. Còn Mông Phi Nhi, cả ngày lại quanh quẩn trong vòng thí nghiệm điều bồi. Sở dĩ Diệp Trùng cho phép bọn họ sử dụng phòng thí nghiệm, cũng chính là muốn xem xem bọn họ sử dụng phòng thí nghiệm thế nào. Tuy hắn không ở bên cạnh xem, nhưng tất cả thao tác của 3 người này, Diệp Trùng đều để Mục ghi hình lại.
Tần Tá không biết làm gì nhìn 4 người, 4 người này tại sao không cảm thấy chút nguy cơ nào chứ? Tần Tá còn hoài nghi bọn họ có còn nhớ mục đích của lần hành động này không. Nhìn bóng lưng có vài phần yếu ớt của thiếu niên, Tần Tá thầm nhắc mình, nếu như từ sau lưng đánh lén thì sẽ có mấy phần thắng. Nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt bình tĩnh đó của thiếu niên, trái tim Tần Tá không nhịn được nhảy lên. Ý nghĩ này lập tức yếu đi vài phần.
Khi nhìn thấy có 1 lần 1 cái ống hợp kim bị kẹt lại bị thiếu niên này mạnh mẽ dùng tay không bẻ gãy, Tần Tá khó khăn nuốt nước miếng. Trong lòng hắn lại thầm mừng vì mình không làm bậy. Thiếu niên này quả nhiên có thực lực nắm giữ mấy người, điều này cũng làm kiên định thêm suy nghĩ thân phận võ thuật gia của thiếu niên trong lòng hắn. Mấy ngày sau đó, ánh mắt Tần Tá nhìn Diệp Trùng đều có vài phần né tránh.
Hoa hoa công tử dọc đường đi bình ổn vô cùng, ngay cả bóng dáng hải tặc cũng không nhìn thấy. Tàu vũ trụ cỡ lớn, trừ hải tặc lớn, hải tặc nhỏ vốn không dám có ý đồ gì. Tuyến đường Mục quy định là tuyến đường gần nhất, cho nên khi Diệp Trùng tuyên bố tới thiên hà Tappero, trong ánh mắt mọi người đều có vài phần ngỡ ngàng, rõ ràng bọn họ hoàn toàn không tưởng tượng được sẽ nhanh như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Năm thiên hà lớn ở lân cận nhau, đường thẳng giữa thiên hà Farr và thiên hà Lam Quang vừa may vuông góc với đường thẳng giữa thiên hà Thiên La và thiên hà Tappero, chỉ là 2 đường thẳng này lại không ở trên cùng 1 mặt phẳng.
Còn thiên hà Thiết Bối Tây Ni lại vừa đúng ở giữa 4 thiên hà này. Mà bên ngoài 5 thiên hà lớn lại là vũ trụ mênh mông, vô số chòm sao đại biểu cho vô số thế giới chưa biết.
Càng lúc càng xa thiên hà Tappero, vũ trụ cũng trở nên càng lúc càng vắng lặng. Không có những đội tàu, không có căn cứ vũ trụ, không có thành phố trong vũ trụ, ngẫu nhiên có thể lác đác gặp được 1, 2 tàu vũ trụ nhỏ cùa những nhà thám hiểm thì đã coi như là khá may mắn rồi.
Theo bước chân của những nhàng thám hiểm càng lúc càng đông, càng lúc càng có nhiều hành tinh được thăm dò, nhưng trừ những hành tinh có giá trị khai thác cực lớn đó, hầu hết hành tinh vẫn hoang vắng. Can đảm của học sinh này của Vicent cũng thật là lớn, hành tinh nguyên sinh mà hắn phát hiện đó cách hành tinh có người sinh sống ở ngoài cùng của thiên hà Tappero cực kỳ xa.
Phải biết rằng, trong vũ trụ mênh mông, không hề yên bình. Ngược lại, nó thường đầy rẫy vô số nguy hiểm chưa biết. Hơn nữa, càng đi sâu cũng có nghĩa là hậu cần càng khó khăn, nếu như gặp phải nguy hiểm, muốn tìm hỗ trợ, khả năng cũng càng nhỏ. Nhưng, trên đời này, nguy hiểm cũng thường đi đôi với lợi ích. Mỗi năm vẫn cứ có vô số nhà thám hiểm rời xa khỏi 5 thiên hà lớn, đi sâu vào thế giới chưa biết mênh mông. Đương nhiên, hầu hết mọi người đều 1 đi không trở lại.
Nếu như không phải học sinh này của Vicent cung cấp bản đồ hành tinh dọc đường, chỉ e muốn tìm thấy hành tinh nguyên sinh này cũng không hề là việc dễ dàng. Bản đồ hành tinh của Mục chẳng qua cũng chỉ tới mép rìa của thiên hà Tappero thì hết. Cho dù như vậy, mọi người tìm tới hành tinh nguyên sinh đó vẫn cứ hao tốn khá nhiều thời gian.
Diệp Trùng đối với việc học sinh này của Vicente lại có thể tìm thấy 1 hành tinh nguyên sinh ở trong này quả thật là vô cùng kinh ngạc, chỉ sợ hầu hết đều là may mắn thôi.
- Hành tinh phía trước phải không? Diệp Trùng chỉ hành tinh màu lục khá lớn trên màn hình, hành tinh này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Vicente gật đầu, Paarl lớn tiếng nói: "Chính là cái đó. Ài, không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã trở lại!" Tần Tá lấy tay xoa trán, trong lòng thở dài, trời ạ, tên này chẳng lẽ không nghĩ tới hoàn cảnh của mình chút nào sao?
Do nguyên nhân khí lưu, tàu đi vào tầng khí quyển có chút tròng trành. Diệp Trùng không hề trực tiếp dừng lại, mà bay xung quanh hành tinh nguyên sinh này 1 vòng. Bọn họ lần trước cũng không hề đi sâu vào, ai biết bên trong có nguy hiểm gì khác không, vẫn an toàn thì tốt hơn.
Phần lớn hành tinh nguyên sinh này đều bị rừng rậm bao phủ, rừng nguyên thủy chưa từng chịu sự phá hoại của con người liên miên bất tuyệt, nhìn không thấy tận cùng. Hơn nữa, thông qua quét hình, cây cối chỗ này cực kỳ to lớn, xanh tươi. Chủng loại khá phong phú. Chốc chốc lại có các loại dã thú ở trong rừng kết thành bầy đàn ầm ầm chạy qua. Đáng tiếc, sự nhiễu loạn ở nơi này vô cùng lớn, ngay cả độ chính xác quét hình của Mục cũng bị ảnh hưởng lớn.
Nhưng từ kết quả quét hình của Mục trước mắt mà xem, tài nguyên chỗ này cực kỳ phong phú. Chỉ e chỉ riêng giá trị của cây cối nguyên sinh này cũng làm người ta không cách nào tính được.
Biển cả chỉ chiếm 1/5 trên hành tinh này, không lớn như diện tích biển rừng rộng lớn này, nhưng lại không hề có màu lam giống ở trên phần lớn các hành tinh, mà là hiện ra 1 màu tím nhạt kỳ dị. Tuyết đọng trên những rặng núi cao vút, biển cả màu tím nhạt, biển rừng rộng lớn mênh mông, dã thú có dáng vẻ kỳ lạ, tạo thành 1 bức tranh cực kỳ xinh đẹp. Nơi này và hành tinh rác giống nhau, không có con người sinh sống, nhưng hoàn toàn khác hẳn với sự hoang vắng của hành tinh rác, nơi này tràn đầy sự sống.
Bay 1 vòng quanh hành tinh nguyên sinh này, Diệp Trùng phát hiện việc này đối với mình chẳng có bao nhiêu lợi ích. Từ trường gây nhiễu ở nơi này có mức độ khá lớn, quét hình vốn dĩ vô dụng. Ngay cả quét hình của Mục, phạm vi hữu hiệu ở chỗ này cũng bị thu hẹp còn khoảng 3 km, Diệp Trùng tin rằng hệ thống quét hình loại hình khác ở chỗ này cơ bản là vứt đi.
Diệp Trùng lựa chọn vị trí bọn Tần Tá dừng lại lần trước. Mục đích chủ yếu của hắn là vì mấy Lệ thạch đó. Mấy thứ khác đều là mục tiêu thứ yếu, dù rằng thứ tốt ở chỗ này rất nhiều. Diệp Trùng không có làm ầm lên, hắn không muốn làm mấy người này biết mục tiêu của mình.
Từ trên không nhìn xuống, thứ nhìn thấy vẫn là rừng rậm mênh mông, lá cây dày đặc làm người ta hoàn toàn không nhìn thấy mặt đất.
- Các ngươi xác định là chỗ này? Diệp Trùng hỏi lại 1 lần nữa, thứ Diệp Trùng cần là chỗ bọn họ đi qua lần trước. Nơi này không như vũ trụ, phạm vi quét hình của Mục chỉ có 3 km, nếu như không thể tìm thấy địa điểm hạ cánh lần trước của bọn họ, muốn ở trên hành tinh rộng lớn tìm thấy viên Lệ thạch nhỏ thế này, vậy không khác gì mò kim đáy biển.
Năm người cùng nhau gật đầu, Tần Tá nói: "Ừ, chính là ở đây, ngươi xem, chỗ giao của 2 dòng sông này, hình thành 1 hình thoi, không sai đâu. Chúng ta lúc đó chính là men theo dòng sông to hơn 1 chút này, đi về phía đó." Tần Tá dùng tay chỉ chỉ.
Thấy 5 người cùng đồng ý, Diệp Trùng liền định hạ cánh ở chỗ này.
Phi thuyền cấp Scar dù sao cũng không phải tàu vũ trụ loại nhỏ của đám người Tần Tá có thể so sánh được. Thanh thế hạ cánh khá dọa người, tàu vũ trụ cấp Scar từ đầu tới đuôi dài 5km, trong phạm vi bao phủ của Hoa hoa công tử, tất cả cây cối toàn bộ đều bị đè gẫy hết, mà dã thú vốn sinh sống ở chỗ này lại bị dọa chạy khắp nơi. Vô số dã thú tranh nhau bỏ chạy, cảnh tượng cực kỳ hoành tráng.
Năm người nhìn thấy vô cùng đau lòng, phải biết rằng, mấy thứ gỗ nguyên sinh này nếu như đem tới 5 thiên hà lớn tuyệt đối có thể bán được 1 món tiền tốt, nhưng bây giờ lại bị hủy diệt không biết bao nhiêu. Bị hủy diệt đồng thời còn có vô số thực vật khác, kẻ đau lòng nhất trong số đó có thể kể tới Mông Phi Nhi.
Hoa hoa công tử thô lỗ đè thành 1 mảng đất trống trong biển rừng này.
Đợi đến khi 5 người đi ra khỏi Hoa hoa công tử, không khí ẩm ướt bên ngoài làm tinh thần mọi người phấn chấn. Không khí do tàu vũ trụ tạo ra vẫn không sao so sánh được với không khí trong lành trong rừng rậm. Mặc kệ khoa học kỹ thuật phát triển thế nào đi chăng nữa, có 1 số thứ vĩnh viễn không phải con người có thể chế tạo ra được.
Đoàn người cẩn thận xuống tàu. Địa hình trong rừng rậm quá phức tạp, quét hình gần như vứt đi, lại không thể lợi dụng quang giáp đi tới, cho nên mọi người chỉ đành mặc đồ phòng hộ lên. Đáng tiếc tàu vũ trụ của Diệp Trùng không có trang bị vũ khí đại loại như súng hồng ngoại, điều này làm mọi người trừ Diệp Trùng ra đều vô cùng lo lắng. Tuy bọn họ lần trước ở chỗ này không hề gặp phải dã thú hung mãnh nào, nhưng nếu như lần này gặp phải, vậy thật sự là không có chút sức đánh trả nào. Năm người chỉ còn cách cầu nguyện, đồ phòng hộ trên người đủ kiên cố, có thể có tác dụng bảo vệ thật sự. Mấy thứ đồ bảo hộ này cũng đều là đồ tự Hoa hoa công tử mang theo, nếu không, với tính cách của Diệp Trùng, nào lại đi mua mấy thứ này.
Diệp Trùng lúc này mới phát hiện phía dưới này và khi nhìn từ phía trên hoàn toàn khác nhau.
Hoa cỏ đầy màu sắc, khí hậu ẩm ướt ấm áp làm các loại thực vật ở nơi này cực kỳ phong phú. Nhất thời, Diệp Trùng cũng có cảm giác hoa cả mắt.
Trên bề mặt thực vật có màu vàng kim nhạt giăng đầy sơi tơ màu vàng kim dạng lưới, những gân lá ở phần lưng của những cái lá hình bàn tay màu đỏ cũng có màu vàng kim, trên đó treo rất nhiều quả nhỏ màu đen xám. Diệp Trùng tinh mắt lập tức nhận ra đây là Kim tuyến ban, trong con chip Quản phong tử cho mình, Diệp Trùng từng nhìn thấy hình ảnh của nó. Loại thực vật này rất có tính thưởng thức, quả của nó có thể ăn được, nhưng không có nghĩa nó là 1 loại thực vật thích hợp trong trong phòng. Nước của nó một khi gặp phải máu tươi liền sẽ biến thành 1 loại kịch độc, có thể làm người ta mất mạng trong 7 giây. Trong con chip ghi lại, từng có 1 bộ lạc nguyên thủy, trên vũ khí của bọn họ thích bôi loại nước đáng sợ này. Nhưng cuối cùng bộ lạc nguyên thủy này bị người ta diệt tộc. Diệp Trùng rất muốn hái vài trái xuống nghiên cứu, nhưng hắn vẫn rất lý trí đè nén bản thân, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ cái này, tìm kiếm Lệ thạch trước vẫn gấp rút hơn. Theo tin tức Mục truyền lại, trong vòng 3 km không hề phát hiện bóng dáng của Lệ thạch.
Hiện giờ không có hành tinh cư trú nào có cảnh vật như vậy, cho nên cho dù mấy người Tần Tá đã từng tới qua 1 lần, nhưng khi bọn họ lại 1 lần nữa bước vào cảnh này, bọn họ vẫn si mê, đắm chìm trong đó.
- Được rồi, chúng ta đi tới trước đi. Giọng nói Diệp Trùng hờ hững nhưng không có phép nghi ngờ gọi mọi người tỉnh dậy từ trong si mê.
- Men theo đường chúng ta đi lần trước? Tần Tá hỏi.
- Ừ.
Đoàn người men theo dòng sông đi tới trước. Đi trước hết đội ngũ là Tần Tá, đi sau cùng là Hán Bôn.
Do trên đồ phòng hộ có cánh quạt, mọi người có thể từ từ bay, nếu không, với tuổi tác của Paarl và Vicent, Diệp Trùng cũng không xác định bọn họ có thể đi bao xa.
Cây trong rừng rậm cực kỳ tươi tốt. Cây cối cao to và tán cây gần như che phủ kín mít, chỉ có ánh sáng mặt trời ngẫu nhiên rọi xuống từ khe hở của lá cây mới có thể làm cho nơi này có đôi chút sáng sủa.
Thực vật loại dây leo tùy ý sinh trưởng trên mặt đất và những thân cây cao to, điều này làm mọi người đi tới trước gặp rất nhiều phiền phức, cũng may bên cạnh sông nên thoải mái hơn nhiều. Diệp Trùng cũng không ngừng đánh giá những thực vật ở xung quanh, dưới dáng vẻ bình tĩnh của hắn, trong lòng lại khá là chấn kinh. Chủng loại thực vật ở chỗ này quả thật quá phong phú, từ nãy tới giờ, không tới 20 phút, Diệp Trùng đã nhận ra 22 loại thực vật được liệt vào loại thực vật quý hiếm trong con chip của Quản phong tử. Hơn nữa tình trạng sinh trưởng của mấy thực vật này cũng cực kỳ tốt.
Không còn gì nghi ngờ, nơi này là thiên đường của điều bồi sư.
Một cây thực vật nở ra 1 đóa hoa màu đỏ lửa khá lớn làm Mông Phi Nhi chú ý, màu đỏ lửa vô cùng xinh đẹp, hình dáng đóa hoa rất là quái dị, mơ hồ giống như 2 mặt người dán sát gáy vào nhau, cuống cực ỳ dày. Loại thực vật này, Mông Phi Nhi lần đầu tiên nhìn thấy, kỳ quái lần trước mình tại sao không gặp được, thân hình lại không tự chủ được đi tới trước.
Diệp Trùng vô tình quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên, đồng tử Diệp Trùng đột ngột co rút lại!
Sư sĩ truyền thuyết
Diệp Trùng cũng lười nói với họ, mặc kệ bọn họ, mà vẫn cứ giới thiệu mấy khoáng thạch này. Trong mấy khoáng thạch này, có rất nhiều thứ đều vô cùng quý giá, nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, không có chút giá trị lợi dụng nào, cho nên toàn bộ, Diệp Trùng đều trả lại cho họ.
Tinh thần của Tần Tá có chút hoảng hốt, chấn động câu nói vừa rồi của Diệp Trùng quá lớn với hắn. Diệp Trùng không hề giải thích chút nào, nhưng ngược lại càng làm hắn tin tưởng với tính chân thật của câu nói này.
Nếu như, nếu như ngoài 5 thiên hà lớn còn có người, mà mấy người này, ngự trị ở trên mọi người, nhưng không có ai biết sự tồn tại của bọn họ...
Diệp Trùng hoàn toàn không để ý tới phản ứng của bọn họ tí nào, 5 thiên hà lớn trong mắt hắn chẳng là gì, tuy bất luận là Quỹ hình khuyên hay Hắc giác đều không mênh mông như 5 thiên hà lớn, nhưng về phương diện thực lực tổng hợp trình độ khoa học kỹ thuật, 5 thiên hà lớn lại không thể so bì được. Không biết Hiệp hội sư sĩ có chỗ giống vậy hay không, nhưng Diệp Trùng tin tưởng là khả năng có vẫn lớn hơn.
Hơn nữa, từ những trải qua trước giờ mà xem, thượng tầng của 5 thiên hà lớn chưa chắc không biết 3 thế lực lớn này, gần như mỗi lần 3 hành động quy mô lớn của 3 thế lực lớn, Diệp Trùng đều có thể nhìn thấy sự phối hợp như có như không của các cơ quan hành chính của 5 thiên hà lớn với chúng.
Thật sự suy nghĩ vấn đề này, chỉ có mình Tần Tá. Hai người Paarl và Vicente đang bận tiêu hóa thông tin về mấy loại khoáng thạch chưa biết vừa có được từ Diệp Trùng. Đối với Mông Phi Nhi, nàng mở to cặp mắt mê người, gương mặt chân thành và sùng bái, ngồi thẳng giống 1 học sinh, nghe Diệp Trùng giới thiệu mấy loại thực vật đó. Trong mắt nàng, thiếu niên lạnh lùng này là học giả uyên bác, tuy giảng giải về mặt khoáng thạch vừa rồi làm nàng cảm thấy rất nhạt nhẽo, nhưng ở phương diện thực vật học, cho dù là thầy của mình, chỉ e cũng không bác học bằng hắn.
Mấy tri thức này của Diệp Trùng đều học được từ trong con chip Quảng phong tử cho hắn. Mấy thế gia điều bồi có lịch sử lâu đời này, ở một số phương diện nào đó, không phải mấy học viện đó có thể so sánh được.
Loại sinh vật có thần kinh đơn giản như Hán Bôn tự nhiên sẽ không suy tư loại vấn đề này. Hắn sau khi được phép luyện tập trong phòng huấn luyện quang giáp liền cả ngày giết thời gian ở trong đó. Vicente và Paarl được phép sử dụng phòng thí nghiệm kim loại, điều này làm họ vui ngoài mong đợi, 2 người đã thèm rõ dãi mấy thiết bị này rất lâu, nào chịu bỏ qua cơ hội như vậy, mức độ cố gắng đó hoàn toàn có thể dùng quên ăn quên ngủ để hình dung. Còn Mông Phi Nhi, cả ngày lại quanh quẩn trong vòng thí nghiệm điều bồi. Sở dĩ Diệp Trùng cho phép bọn họ sử dụng phòng thí nghiệm, cũng chính là muốn xem xem bọn họ sử dụng phòng thí nghiệm thế nào. Tuy hắn không ở bên cạnh xem, nhưng tất cả thao tác của 3 người này, Diệp Trùng đều để Mục ghi hình lại.
Tần Tá không biết làm gì nhìn 4 người, 4 người này tại sao không cảm thấy chút nguy cơ nào chứ? Tần Tá còn hoài nghi bọn họ có còn nhớ mục đích của lần hành động này không. Nhìn bóng lưng có vài phần yếu ớt của thiếu niên, Tần Tá thầm nhắc mình, nếu như từ sau lưng đánh lén thì sẽ có mấy phần thắng. Nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt bình tĩnh đó của thiếu niên, trái tim Tần Tá không nhịn được nhảy lên. Ý nghĩ này lập tức yếu đi vài phần.
Khi nhìn thấy có 1 lần 1 cái ống hợp kim bị kẹt lại bị thiếu niên này mạnh mẽ dùng tay không bẻ gãy, Tần Tá khó khăn nuốt nước miếng. Trong lòng hắn lại thầm mừng vì mình không làm bậy. Thiếu niên này quả nhiên có thực lực nắm giữ mấy người, điều này cũng làm kiên định thêm suy nghĩ thân phận võ thuật gia của thiếu niên trong lòng hắn. Mấy ngày sau đó, ánh mắt Tần Tá nhìn Diệp Trùng đều có vài phần né tránh.
Hoa hoa công tử dọc đường đi bình ổn vô cùng, ngay cả bóng dáng hải tặc cũng không nhìn thấy. Tàu vũ trụ cỡ lớn, trừ hải tặc lớn, hải tặc nhỏ vốn không dám có ý đồ gì. Tuyến đường Mục quy định là tuyến đường gần nhất, cho nên khi Diệp Trùng tuyên bố tới thiên hà Tappero, trong ánh mắt mọi người đều có vài phần ngỡ ngàng, rõ ràng bọn họ hoàn toàn không tưởng tượng được sẽ nhanh như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Năm thiên hà lớn ở lân cận nhau, đường thẳng giữa thiên hà Farr và thiên hà Lam Quang vừa may vuông góc với đường thẳng giữa thiên hà Thiên La và thiên hà Tappero, chỉ là 2 đường thẳng này lại không ở trên cùng 1 mặt phẳng.
Còn thiên hà Thiết Bối Tây Ni lại vừa đúng ở giữa 4 thiên hà này. Mà bên ngoài 5 thiên hà lớn lại là vũ trụ mênh mông, vô số chòm sao đại biểu cho vô số thế giới chưa biết.
Càng lúc càng xa thiên hà Tappero, vũ trụ cũng trở nên càng lúc càng vắng lặng. Không có những đội tàu, không có căn cứ vũ trụ, không có thành phố trong vũ trụ, ngẫu nhiên có thể lác đác gặp được 1, 2 tàu vũ trụ nhỏ cùa những nhà thám hiểm thì đã coi như là khá may mắn rồi.
Theo bước chân của những nhàng thám hiểm càng lúc càng đông, càng lúc càng có nhiều hành tinh được thăm dò, nhưng trừ những hành tinh có giá trị khai thác cực lớn đó, hầu hết hành tinh vẫn hoang vắng. Can đảm của học sinh này của Vicent cũng thật là lớn, hành tinh nguyên sinh mà hắn phát hiện đó cách hành tinh có người sinh sống ở ngoài cùng của thiên hà Tappero cực kỳ xa.
Phải biết rằng, trong vũ trụ mênh mông, không hề yên bình. Ngược lại, nó thường đầy rẫy vô số nguy hiểm chưa biết. Hơn nữa, càng đi sâu cũng có nghĩa là hậu cần càng khó khăn, nếu như gặp phải nguy hiểm, muốn tìm hỗ trợ, khả năng cũng càng nhỏ. Nhưng, trên đời này, nguy hiểm cũng thường đi đôi với lợi ích. Mỗi năm vẫn cứ có vô số nhà thám hiểm rời xa khỏi 5 thiên hà lớn, đi sâu vào thế giới chưa biết mênh mông. Đương nhiên, hầu hết mọi người đều 1 đi không trở lại.
Nếu như không phải học sinh này của Vicent cung cấp bản đồ hành tinh dọc đường, chỉ e muốn tìm thấy hành tinh nguyên sinh này cũng không hề là việc dễ dàng. Bản đồ hành tinh của Mục chẳng qua cũng chỉ tới mép rìa của thiên hà Tappero thì hết. Cho dù như vậy, mọi người tìm tới hành tinh nguyên sinh đó vẫn cứ hao tốn khá nhiều thời gian.
Diệp Trùng đối với việc học sinh này của Vicente lại có thể tìm thấy 1 hành tinh nguyên sinh ở trong này quả thật là vô cùng kinh ngạc, chỉ sợ hầu hết đều là may mắn thôi.
- Hành tinh phía trước phải không? Diệp Trùng chỉ hành tinh màu lục khá lớn trên màn hình, hành tinh này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Vicente gật đầu, Paarl lớn tiếng nói: "Chính là cái đó. Ài, không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã trở lại!" Tần Tá lấy tay xoa trán, trong lòng thở dài, trời ạ, tên này chẳng lẽ không nghĩ tới hoàn cảnh của mình chút nào sao?
Do nguyên nhân khí lưu, tàu đi vào tầng khí quyển có chút tròng trành. Diệp Trùng không hề trực tiếp dừng lại, mà bay xung quanh hành tinh nguyên sinh này 1 vòng. Bọn họ lần trước cũng không hề đi sâu vào, ai biết bên trong có nguy hiểm gì khác không, vẫn an toàn thì tốt hơn.
Phần lớn hành tinh nguyên sinh này đều bị rừng rậm bao phủ, rừng nguyên thủy chưa từng chịu sự phá hoại của con người liên miên bất tuyệt, nhìn không thấy tận cùng. Hơn nữa, thông qua quét hình, cây cối chỗ này cực kỳ to lớn, xanh tươi. Chủng loại khá phong phú. Chốc chốc lại có các loại dã thú ở trong rừng kết thành bầy đàn ầm ầm chạy qua. Đáng tiếc, sự nhiễu loạn ở nơi này vô cùng lớn, ngay cả độ chính xác quét hình của Mục cũng bị ảnh hưởng lớn.
Nhưng từ kết quả quét hình của Mục trước mắt mà xem, tài nguyên chỗ này cực kỳ phong phú. Chỉ e chỉ riêng giá trị của cây cối nguyên sinh này cũng làm người ta không cách nào tính được.
Biển cả chỉ chiếm 1/5 trên hành tinh này, không lớn như diện tích biển rừng rộng lớn này, nhưng lại không hề có màu lam giống ở trên phần lớn các hành tinh, mà là hiện ra 1 màu tím nhạt kỳ dị. Tuyết đọng trên những rặng núi cao vút, biển cả màu tím nhạt, biển rừng rộng lớn mênh mông, dã thú có dáng vẻ kỳ lạ, tạo thành 1 bức tranh cực kỳ xinh đẹp. Nơi này và hành tinh rác giống nhau, không có con người sinh sống, nhưng hoàn toàn khác hẳn với sự hoang vắng của hành tinh rác, nơi này tràn đầy sự sống.
Bay 1 vòng quanh hành tinh nguyên sinh này, Diệp Trùng phát hiện việc này đối với mình chẳng có bao nhiêu lợi ích. Từ trường gây nhiễu ở nơi này có mức độ khá lớn, quét hình vốn dĩ vô dụng. Ngay cả quét hình của Mục, phạm vi hữu hiệu ở chỗ này cũng bị thu hẹp còn khoảng 3 km, Diệp Trùng tin rằng hệ thống quét hình loại hình khác ở chỗ này cơ bản là vứt đi.
Diệp Trùng lựa chọn vị trí bọn Tần Tá dừng lại lần trước. Mục đích chủ yếu của hắn là vì mấy Lệ thạch đó. Mấy thứ khác đều là mục tiêu thứ yếu, dù rằng thứ tốt ở chỗ này rất nhiều. Diệp Trùng không có làm ầm lên, hắn không muốn làm mấy người này biết mục tiêu của mình.
Từ trên không nhìn xuống, thứ nhìn thấy vẫn là rừng rậm mênh mông, lá cây dày đặc làm người ta hoàn toàn không nhìn thấy mặt đất.
- Các ngươi xác định là chỗ này? Diệp Trùng hỏi lại 1 lần nữa, thứ Diệp Trùng cần là chỗ bọn họ đi qua lần trước. Nơi này không như vũ trụ, phạm vi quét hình của Mục chỉ có 3 km, nếu như không thể tìm thấy địa điểm hạ cánh lần trước của bọn họ, muốn ở trên hành tinh rộng lớn tìm thấy viên Lệ thạch nhỏ thế này, vậy không khác gì mò kim đáy biển.
Năm người cùng nhau gật đầu, Tần Tá nói: "Ừ, chính là ở đây, ngươi xem, chỗ giao của 2 dòng sông này, hình thành 1 hình thoi, không sai đâu. Chúng ta lúc đó chính là men theo dòng sông to hơn 1 chút này, đi về phía đó." Tần Tá dùng tay chỉ chỉ.
Thấy 5 người cùng đồng ý, Diệp Trùng liền định hạ cánh ở chỗ này.
Phi thuyền cấp Scar dù sao cũng không phải tàu vũ trụ loại nhỏ của đám người Tần Tá có thể so sánh được. Thanh thế hạ cánh khá dọa người, tàu vũ trụ cấp Scar từ đầu tới đuôi dài 5km, trong phạm vi bao phủ của Hoa hoa công tử, tất cả cây cối toàn bộ đều bị đè gẫy hết, mà dã thú vốn sinh sống ở chỗ này lại bị dọa chạy khắp nơi. Vô số dã thú tranh nhau bỏ chạy, cảnh tượng cực kỳ hoành tráng.
Năm người nhìn thấy vô cùng đau lòng, phải biết rằng, mấy thứ gỗ nguyên sinh này nếu như đem tới 5 thiên hà lớn tuyệt đối có thể bán được 1 món tiền tốt, nhưng bây giờ lại bị hủy diệt không biết bao nhiêu. Bị hủy diệt đồng thời còn có vô số thực vật khác, kẻ đau lòng nhất trong số đó có thể kể tới Mông Phi Nhi.
Hoa hoa công tử thô lỗ đè thành 1 mảng đất trống trong biển rừng này.
Đợi đến khi 5 người đi ra khỏi Hoa hoa công tử, không khí ẩm ướt bên ngoài làm tinh thần mọi người phấn chấn. Không khí do tàu vũ trụ tạo ra vẫn không sao so sánh được với không khí trong lành trong rừng rậm. Mặc kệ khoa học kỹ thuật phát triển thế nào đi chăng nữa, có 1 số thứ vĩnh viễn không phải con người có thể chế tạo ra được.
Đoàn người cẩn thận xuống tàu. Địa hình trong rừng rậm quá phức tạp, quét hình gần như vứt đi, lại không thể lợi dụng quang giáp đi tới, cho nên mọi người chỉ đành mặc đồ phòng hộ lên. Đáng tiếc tàu vũ trụ của Diệp Trùng không có trang bị vũ khí đại loại như súng hồng ngoại, điều này làm mọi người trừ Diệp Trùng ra đều vô cùng lo lắng. Tuy bọn họ lần trước ở chỗ này không hề gặp phải dã thú hung mãnh nào, nhưng nếu như lần này gặp phải, vậy thật sự là không có chút sức đánh trả nào. Năm người chỉ còn cách cầu nguyện, đồ phòng hộ trên người đủ kiên cố, có thể có tác dụng bảo vệ thật sự. Mấy thứ đồ bảo hộ này cũng đều là đồ tự Hoa hoa công tử mang theo, nếu không, với tính cách của Diệp Trùng, nào lại đi mua mấy thứ này.
Diệp Trùng lúc này mới phát hiện phía dưới này và khi nhìn từ phía trên hoàn toàn khác nhau.
Hoa cỏ đầy màu sắc, khí hậu ẩm ướt ấm áp làm các loại thực vật ở nơi này cực kỳ phong phú. Nhất thời, Diệp Trùng cũng có cảm giác hoa cả mắt.
Trên bề mặt thực vật có màu vàng kim nhạt giăng đầy sơi tơ màu vàng kim dạng lưới, những gân lá ở phần lưng của những cái lá hình bàn tay màu đỏ cũng có màu vàng kim, trên đó treo rất nhiều quả nhỏ màu đen xám. Diệp Trùng tinh mắt lập tức nhận ra đây là Kim tuyến ban, trong con chip Quản phong tử cho mình, Diệp Trùng từng nhìn thấy hình ảnh của nó. Loại thực vật này rất có tính thưởng thức, quả của nó có thể ăn được, nhưng không có nghĩa nó là 1 loại thực vật thích hợp trong trong phòng. Nước của nó một khi gặp phải máu tươi liền sẽ biến thành 1 loại kịch độc, có thể làm người ta mất mạng trong 7 giây. Trong con chip ghi lại, từng có 1 bộ lạc nguyên thủy, trên vũ khí của bọn họ thích bôi loại nước đáng sợ này. Nhưng cuối cùng bộ lạc nguyên thủy này bị người ta diệt tộc. Diệp Trùng rất muốn hái vài trái xuống nghiên cứu, nhưng hắn vẫn rất lý trí đè nén bản thân, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ cái này, tìm kiếm Lệ thạch trước vẫn gấp rút hơn. Theo tin tức Mục truyền lại, trong vòng 3 km không hề phát hiện bóng dáng của Lệ thạch.
Hiện giờ không có hành tinh cư trú nào có cảnh vật như vậy, cho nên cho dù mấy người Tần Tá đã từng tới qua 1 lần, nhưng khi bọn họ lại 1 lần nữa bước vào cảnh này, bọn họ vẫn si mê, đắm chìm trong đó.
- Được rồi, chúng ta đi tới trước đi. Giọng nói Diệp Trùng hờ hững nhưng không có phép nghi ngờ gọi mọi người tỉnh dậy từ trong si mê.
- Men theo đường chúng ta đi lần trước? Tần Tá hỏi.
- Ừ.
Đoàn người men theo dòng sông đi tới trước. Đi trước hết đội ngũ là Tần Tá, đi sau cùng là Hán Bôn.
Do trên đồ phòng hộ có cánh quạt, mọi người có thể từ từ bay, nếu không, với tuổi tác của Paarl và Vicent, Diệp Trùng cũng không xác định bọn họ có thể đi bao xa.
Cây trong rừng rậm cực kỳ tươi tốt. Cây cối cao to và tán cây gần như che phủ kín mít, chỉ có ánh sáng mặt trời ngẫu nhiên rọi xuống từ khe hở của lá cây mới có thể làm cho nơi này có đôi chút sáng sủa.
Thực vật loại dây leo tùy ý sinh trưởng trên mặt đất và những thân cây cao to, điều này làm mọi người đi tới trước gặp rất nhiều phiền phức, cũng may bên cạnh sông nên thoải mái hơn nhiều. Diệp Trùng cũng không ngừng đánh giá những thực vật ở xung quanh, dưới dáng vẻ bình tĩnh của hắn, trong lòng lại khá là chấn kinh. Chủng loại thực vật ở chỗ này quả thật quá phong phú, từ nãy tới giờ, không tới 20 phút, Diệp Trùng đã nhận ra 22 loại thực vật được liệt vào loại thực vật quý hiếm trong con chip của Quản phong tử. Hơn nữa tình trạng sinh trưởng của mấy thực vật này cũng cực kỳ tốt.
Không còn gì nghi ngờ, nơi này là thiên đường của điều bồi sư.
Một cây thực vật nở ra 1 đóa hoa màu đỏ lửa khá lớn làm Mông Phi Nhi chú ý, màu đỏ lửa vô cùng xinh đẹp, hình dáng đóa hoa rất là quái dị, mơ hồ giống như 2 mặt người dán sát gáy vào nhau, cuống cực ỳ dày. Loại thực vật này, Mông Phi Nhi lần đầu tiên nhìn thấy, kỳ quái lần trước mình tại sao không gặp được, thân hình lại không tự chủ được đi tới trước.
Diệp Trùng vô tình quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên, đồng tử Diệp Trùng đột ngột co rút lại!
Sư sĩ truyền thuyết
/606
|