- Thuyền trưởng! Mau nhìn xem! Một nhân viên của tàu khách đường dài xuyên hành tinh Dạ Quang đột nhiên chỉ 1 màn hình nổi la lớn với thuyền trưởng.
- Nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung trên màn hình nổi này.
Một đám lửa như 1 bông hoa sen lửa yêu dị, yên lặng nở trong bóng tối.
- Là tàu bị nổ!
- Đúng!
- Ái chà, người trên tàu đó thật đáng thương rồi!
Nhất thời, mọi người trong phòng thuyền trưởng nhao nhao bàn tán.
Thuyền trưởng rõ ràng cũng không ngờ có 1 tàu vũ trụ bị nổ, tuyến đường này vẫn luôn vô cùng an toàn a, hơi hơi ngẩn người, thuyền trưởng lập tức hét lớn: "Còn ngây ở đây làm gì? Còn không mau đi cứu người!" Đám thuyền viên lúc nà mới như tỉnh mộng, ùn ùn chạy ra ngoài. Thuyền trưởng không quên bổ sung 1 câu: "Cẩn thận mấy mảnh vỡ đó!"
Tất cả mấy tàu vũ trụ này đều có khoang thoát hiểm, tầng kim loại ngoài của khoang thoát hiểm dùng hợp kim đặc biệt, cực kỳ cứng rắn, hơn nữa đủ để ngăn cản các loại tia trong vũ trụ, bên trong có đủ không khí, năng lượng và nước đủ cung cấp 30 ngày. Trong khoang thoát hiểm còn có máy phát tín hiệu, sẽ không ngừng phát tín hiệu cầu cứu ra xung quanh. Loại khoang thoát hiểm này dùng cho thuyền viên dùng để thoát thân trong tình huống khẩn cấp. Nhưng tác dụng tâm lý của mấy khoang thoát hiểm này vượt xa tác dụng thực tế rất nhiều! Thuyền viên có kinh nghiệm đều biết, vũ trụ quả thật quá lớn, xác suất trong 30 ngày được phát hiện và được cứu quả thực là quá nhỏ!
Nhưng, cho dù như vậy, trên tất cả tàu vũ trụ vẫn trang bị khoang thoát hiểm! Mà tất cả tàu vũ trụ nhận được tín hiệu cầu cứu đều chủ động phái người đi ra thực hiện tìm kiếm và cứu hộ.
Nhất thời, mấy mươi quang giáp vù vù từ cửa khoang bay ra, nhưng mấy mươi cái quang giáp này lại không có 1 cái quang giáp chiến đấu nào.
Diệp Trùng đã sớm phát hiện mấy cái quang giáp này, cẩn thận né tránh mấy cái quang giáp này. Hàm gia không phải là thứ mà mấy cái hệ thống quét hình cấp thấp này có thể phát hiện ra được.
Diệp Trùng cẩn thận tới gần một cửa khoang ở dưới tàu, hệ thống điều khiển tàu khách dân dụng đối với Thương mà nói, không phí chút sức lực nào. Thương rất mau chóng đã xâm nhập hệ thống điều khiển của Dạ Quang, nhưng hắn không làm bất cứ hành động nào kinh động tới người khác, mà chỉ mở cửa khoang trước mặt Diệp Trùng đó.
Cứ như thế, Diệp Trùng thần không hay, quỷ không biết lẻn vào Dạ Quang. Lẻn vào Dạ Quang, Diệp Trùng theo hướng dẫn của Thương, né tránh tất cả thuyền viên, vào phòng nghỉ ngơi của hành khách. Tương đã tạo thông tin của Diệp Trùng trong quang não của Dạ Quang, trong nháy mắt, Diệp Trùng liền trở thành hành khách của con tàu khách đường dài xuyên hành tinh này. Vừa rồi Thương tìm thấy bản đồ lộ tuyến của bọn họ, Dạ Quang không hề tới hành tinh Sí Phong, cho nên Diệp Trùng phải xuống tàu ở hành tinh Richie, rồi lại ngồi tàu khác để tới hành tinh Sí Phong.
Diệp Trùng rất mau chóng tìm thấy phòng của mình.
Đóng cửa lại, Diệp Trùng cuối cùng thở phào, lập tức đánh giá căn phòng này. Thiết bị sinh hoạt, giải trí trong phòng vô cùng đầy đủ, không gian cũng vô cùng lớn. Trong tủ quần áo thậm chí còn có vài bộ quần áo dự phòng chuẩn bị cho hành khách, Diệp Trùng lập tức lấy xuống 1 bộ, mặc lên người, kiểu dáng quần áo của Quỹ hình khuyên quá cổ quái, Diệp Trùng không muốn mình bị người khác nhìn như là quái vật.
Rất nhanh, đám thuyền viên không phát hiện được khoang thoát hiểm nào ùn ùn về tàu. Trong lòng thuyền trưởng tuy rằng hoài nghi, kỳ quái tại sao lại vô duyên vô cớ có tàu vũ trụ bị nổ, nhưng lại không phát hiện khoang thoát hiểm, nhưng hắn vẫn quả đoán hạ lệnh tiếp tục đi tới trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tới thời gian ăn tối, tuy rằng trong tàu vũ trụ không phân chia sáng tối, nhưng thói quen của đại đa số mọi người vẫn giữ được, thói quen của phần lớn mọi người là ăn tối ở trong khoảng thời gian mấy tiếng này.
Nói thật, mùi vị thức ăn trên Glendon quả thật làm người ta không dám khen ngợi. Bởi vì phần lớn bọn họ là nhân viên chiến đấu, đã được huấn luyện, chỉ quan tâm năng lượng của thực vật, không hề chú ý tới mùi vị của thức ăn.
Dạ Quang là 1 tàu khách dân dụng, ở phương diện này, vượt xa Glendon rất nhiều, không chỉ chủng loại thức ăn phong phú, hơn nữa khẩu vị không tồi. Điều này làm cho Diệp Trùng đã rất lâu không có ăn qua thức ăn ngon như vậy nhịn không nổi thả sức mà ăn. Hầu hết mọi người đều chọn ăn ở phòng ăn. Lộ trình du hành xuyên hành tinh rất xa, dọc đường buồn chán, phần lớn mọi người đều tha thiết giao lưu với người khác, cho nên phòng ăn và quán bar trên tàu khách dân dụng là nơi được hành khách hoan nghênh nhất.
Một mình Diệp Trùng chiếm 1 cái bàn, đối với người bên cạnh, Diệp Trùng không còn khẩn trương như lúc trước. Hắn hiện giờ hiểu rất nhiều chuyện. Thí dụ ở 5 thiên hà lớn, cái gọi là pháp luật trong miệng bọn họ đối với người bình thường có sự trói buộc khá lớn. So với Quỹ hình khuyên, người của 5 thiên hà lớn hòa bình hơn nhiều, xác suất xảy ra việc đại loại như đột nhiên đánh lén cực nhỏ.
Diệp Trùng 1 lòng đặt trên món ăn ngon miệng, bên cạnh như không người.
Người xung quanh sôi nổi liếc nhìn, mấy thứ này ăn nhiều ngày như vậy, chỉ e thứ có ngon hơn cũng như nhai sáp, vậy mà vẫn có người ăn ngon lành như vậy, thật là quái nhân! Nhưng rất mau, mọi người dời sự chú ý, cùng nói chuyện với người xung quanh.
Bỗng 1 trận gió thơm thổi tới, Diệp Trùng ngẩng gương mặt gần như vùi vào trong dĩa cơm lên, lại phát hiện 1 người con gái đang ngồi đối diện mình.
Trong lòng Diệp Trùng có chút cảnh giác, nhưng vẻ mặt lại không có chút biểu hiện nào.
- Woa, người đẹp! Diệp tử, vận khí cứt chó của ngươi cũng thật là tốt nha, thế nào lại có thể gặp được người đẹp? Thương ở trong lòng Diệp Trùng làm ồn lên.
Nói thật, người con gái trước mặt đích xác là 1 người đẹp, gương mặt xinh xắn mịn màng, phối hợp với 1 cặp mắt lớn giống như có thể chảy ra nước, mái tóc đen nhánh như 1 thác nước buông xõa xuống, thân thể nở nang, chắc nịch làm người ta nhịn không được mà nuốt nước miếng điên cuồng, điều càng trí mạng hơn là trên cái áo sơ mi màu trắng dựng đứng mở 2 cái cúc áo, quang cảnh lúc ẩn lúc hiện lập tức làm ánh mắt người xung quanh sáng rực lên.
Đương nhiên, Diệp Trùng vẫn không chút rung động với mấy thứ này, nhưng cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh chốc chốc lại liếc qua bên này, Diệp Trùng cũng tin đánh giá cái gọi là người đẹp của Thương.
Trên mặt Diệp Trùng vẫn dính vài hạt cơm, xem ra vô cùng tức cười.
Phì, nhìn thấy hình dáng này của Diệp Trùng, người đẹp này không khỏi che miệng cười. Thính lực mẫn cảm của Diệp Trùng lập tức nắm bắt được tiếng hít hơi lạnh chỉnh tề xung quanh truyền tới. Trong đó còn có 1 phần là của Thương, chẳng qua tiếng hít hơi lạnh của Thương vang lên trong lòng Diệp Trùng.
- Có chuyện gì vậy? Diệp Trùng vô cùng bình tĩnh hỏi. Mặc kệ hắn đã làm giọng nói trở nên nhu hòa, nhưng loại lạnh nhạt trong xương cốt đó vẫn ngấm ngầm lộ ra. Diệp Trùng chỉ không muốn biểu hiện của mình quá nổi bật, hắn đã hiểu sự lãnh khốc của mình trong đám đông khá làm người khác chú ý, vì không làm người khác chú ý, hắn đành phải cố gắng làm cho biểu hiện của mình càng trở nên bình thường hơn 1 chút.
- Diệp tử, cơ thịt trên mặt của ngươi quá cứng nhắc! Thương nhịn không được hơi hơi châm biếm 1 cái.
Gân xanh trên trán Diệp Trùng giựt giựt, lập tức hồi phục như thường, tên đáng chết Thương này, trong lòng Diệp Trùng nguyền rủa Thương vô số lần.
Thấy người con gái trước mặt này không nói chuyện, Diệp Trùng cũng thật sự không có ham muốn biểu diễn gì cả, dứt khoát mặc kệ, tiếp tục vùi đầu ăn uống.
- Thật sự ngon như vậy sao? Người đẹp cuối cùng mở miệng, giọng nói uyển chuyển như chim sơn ca lập tức gây ra 1 trận tiếng hít hơi chỉnh tề. Diệp Trùng chỉ đành ngẩng mặt, người đẹp đó cười khúc khích nhìn mình, trong mắt lộ ra sự tò mò và thích thú.
- Ừ, cũng được, ngươi thử đi thì biết! Cơ thịt trên mặt Diệp Trùng đích xác có chút cứng nhắc. Cho nên lời nói làm cho người ta 1 loại cảm giác ngu ngốc.
- Diệp tử, cơ thịt trên mặt ngươi sắp co rút rồi! Thương tiếp tục chế giễu Diệp Trùng không chút cố kỵ.
- Tên đáng chết nhà ngươi! Diệp Trùng chửi toáng lên trong lòng, lại làm cho Thương càng điên cuồng cười to. Bị Thương nói như vậy, không biết có phải là tác dụng tâm lý, Diệp Trùng thật sự cảm giác cơ thịt trên mặt hình như có chút tê tê.
- Ha ha! Người đẹp bụm miệng cười nhẹ, phong tình vạn chủng, trong lòng Diệp Trùng thầm đoán, tiếng hít hơi này lại sắp đến rồi! Quả nhiên, tiếng hít hơi chỉnh tề lại 1 lần nữa vang bên tai Diệp Trùng. Trong đó vẫn xen lẫn vài tiếng té ngã.
- Con người ngươi thật thú vị! Người đẹp cười hì hì nói, nói xong thò bàn tay như ngọc, nhón lấy 1 cọng rau (NV: 蓊菜根: 1 loại rau) trong dĩa của Diệp Trùng, bỏ vào miệng mình, hàm hồ nói: "Ồ, ta thử xem!"
Diệp Trùng ngạc nhiên nhìn kẻ gọi là người đẹp trước mặt này, nàng ta, nàng ta thật sự thử à?
- Thương, ngươi không phải nói đây chẳng qua là lời nói khách khí sao? Nàng ta thế nào lại thử thật? Diệp Trùng chất vấn Thương.
- Quả nhiên là người đẹp a, ngay cả dáng vẻ ăn đồ cũng đáng yêu như vậy, sung mãn phong tình như vậy, ài, Diệp tử, ngươi om sòm cái gì, không phải chỉ là 1 cọng rau thôi sao? Có người đẹp chịu ăn đồ ngươi ăn qua, ngươi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng! Giọng điệu của Thương có vẻ say mê.
- Vinh hạnh? Trong lòng Diệp Trùng cười lạnh không thôi, nhưng cũng không trả lợi, vùi đầu ăn.
Người đẹp thấy Diệp Trùng ăn điên cuồng như vậy, tính tinh nghịch nổi lên, mút ngón tay 1 chút, cười nũng nịu nói: "Hình như thật là rất ngon a!" Nói xong tay lại thò tới mâm của Diệp Trùng. Tiếc là lần này, Diệp Trùng ngẩn mặt lên, người đẹp bỗng phát hiện trong dĩa đã trống không như bị rửa vậy. Người đẹp ngơ ngẩn, lập tức không nhịn thêm được nữa, gập eo, ôm bụng cười lớn không ngừng.
Người xung quanh cũng ngơ ngẩn, lập tức cũng cười phá lên, Diệp Trùng còn nghe bên tai có người cười mắng: "Tên nhà quê!"
Diệp Trùng lại hoàn toàn không để ý mấy thứ này, liên quan gì tới mình chứ? Đồ ăn của mình không được xâm phạm, đây là đặc trưng của tất cả sinh vật trên hành tinh rác. Chẳng lẽ người ở chỗ này không phải như vậy? Diệp Trùng nghi hoặc hỏi: "Thương, chẳng lẽ ta làm sai sao?"
- Ha ha... ừ... ha ha... Diệp tử, ngươi, ngươi làm cũng thật là quá tuyệt nha! Ha ha..." Thương cười đến nỗi không thở được.
Tuyệt thì tuyệt, dù sao làm cũng làm rồi, Diệp Trùng ngược lại rất thản nhiên. Dù sao mình cũng không biết nàng ta, tại sao phải cùng nàng ta chia đồ ăn của mình?
Chính ngay lúc này, đột nhiên bên tai truyền tới 1 tiếng hung dữ: "Tiểu tử thối, tránh qua 1 bên!"
Diệp Trùng xoay mặt lại, mấy gã dáng vẻ vô cùng hung hãn, đứng bên cạnh mình, vẻ mặt dự tợn nhìn mình. Cơ thịt toàn thân vồng lên xem ra vô cùng dọa người, có 1 tên trên mặt còn có 1 vết đao, xem ra hung ác dị thường. Ánh mắt nhìn mình của đám người đều vô cùng không tốt, nhưng nhìn về phía người Thương nói là người đẹp đó lại biến thành phi thường, à, hắn 1 lúc vẫn không biết hình dung thế nào mới tốt! Xem ra bọn họ là xông tới người được gọi là người đẹp này rồi.
Người xung quanh vừa thấy tình hình không ổn, nhao nhao rời khỏi phòng ăn, chỉ còn lại 1 số kẻ to gan ở lại.
- Các người đang nói với ta sao? Diệp Trùng bình tĩnh nói, người đẹp trước mặt này lại vẫn có thể trấn định thần sắc như vậy, trong lòng Diệp Trùng không khỏi có hơi tán thưởng.
- Phí lời! Tên khốn ngươi không muốn sống phải không? Lại ở chỗ này giả khùng làm trò, mẹ nó! Đại hán cầm đầu bừng bừng nổi giận, rõ ràng lời của Diệp Trùng làm hắn vô cùng mất mặt, hắn thò bàn tay to như cái quạt (làm bằng lá cây) hương bồ nắm lấy cổ áo của Diệp Trùng.
Người đẹp đối diện không khỏi la lên!
Diệp Trùng cúi đầu, khẽ nhích sang bên cạnh, đại hán chụp vào khoảng không, mọi người đều không thấy trong cặp mắt cụp xuống của Diệp Trùng lóe lên 1 tia hàn ý!
- Ý! Thì ra là 1 tên biết chút chút a! Đại hán cầm đầu có chút kinh ngạc, mấy người còn lại cũng lộ ra vẻ cảnh giác, mau chóng vây Diệp Trùng vào giữa.
Ngay khi mấy người định ra tay, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân 1 bên đi lại, còn có 1 giọng nói hùng hồn: "Không được động thủ!"
Vẻ mặt người đẹp đối diện cuối cùng cũng thả lỏng, là bảo an trên tàu tới, lần này cuối cùng không có việc gì rồi!
Sư sĩ truyền thuyết
- Nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung trên màn hình nổi này.
Một đám lửa như 1 bông hoa sen lửa yêu dị, yên lặng nở trong bóng tối.
- Là tàu bị nổ!
- Đúng!
- Ái chà, người trên tàu đó thật đáng thương rồi!
Nhất thời, mọi người trong phòng thuyền trưởng nhao nhao bàn tán.
Thuyền trưởng rõ ràng cũng không ngờ có 1 tàu vũ trụ bị nổ, tuyến đường này vẫn luôn vô cùng an toàn a, hơi hơi ngẩn người, thuyền trưởng lập tức hét lớn: "Còn ngây ở đây làm gì? Còn không mau đi cứu người!" Đám thuyền viên lúc nà mới như tỉnh mộng, ùn ùn chạy ra ngoài. Thuyền trưởng không quên bổ sung 1 câu: "Cẩn thận mấy mảnh vỡ đó!"
Tất cả mấy tàu vũ trụ này đều có khoang thoát hiểm, tầng kim loại ngoài của khoang thoát hiểm dùng hợp kim đặc biệt, cực kỳ cứng rắn, hơn nữa đủ để ngăn cản các loại tia trong vũ trụ, bên trong có đủ không khí, năng lượng và nước đủ cung cấp 30 ngày. Trong khoang thoát hiểm còn có máy phát tín hiệu, sẽ không ngừng phát tín hiệu cầu cứu ra xung quanh. Loại khoang thoát hiểm này dùng cho thuyền viên dùng để thoát thân trong tình huống khẩn cấp. Nhưng tác dụng tâm lý của mấy khoang thoát hiểm này vượt xa tác dụng thực tế rất nhiều! Thuyền viên có kinh nghiệm đều biết, vũ trụ quả thật quá lớn, xác suất trong 30 ngày được phát hiện và được cứu quả thực là quá nhỏ!
Nhưng, cho dù như vậy, trên tất cả tàu vũ trụ vẫn trang bị khoang thoát hiểm! Mà tất cả tàu vũ trụ nhận được tín hiệu cầu cứu đều chủ động phái người đi ra thực hiện tìm kiếm và cứu hộ.
Nhất thời, mấy mươi quang giáp vù vù từ cửa khoang bay ra, nhưng mấy mươi cái quang giáp này lại không có 1 cái quang giáp chiến đấu nào.
Diệp Trùng đã sớm phát hiện mấy cái quang giáp này, cẩn thận né tránh mấy cái quang giáp này. Hàm gia không phải là thứ mà mấy cái hệ thống quét hình cấp thấp này có thể phát hiện ra được.
Diệp Trùng cẩn thận tới gần một cửa khoang ở dưới tàu, hệ thống điều khiển tàu khách dân dụng đối với Thương mà nói, không phí chút sức lực nào. Thương rất mau chóng đã xâm nhập hệ thống điều khiển của Dạ Quang, nhưng hắn không làm bất cứ hành động nào kinh động tới người khác, mà chỉ mở cửa khoang trước mặt Diệp Trùng đó.
Cứ như thế, Diệp Trùng thần không hay, quỷ không biết lẻn vào Dạ Quang. Lẻn vào Dạ Quang, Diệp Trùng theo hướng dẫn của Thương, né tránh tất cả thuyền viên, vào phòng nghỉ ngơi của hành khách. Tương đã tạo thông tin của Diệp Trùng trong quang não của Dạ Quang, trong nháy mắt, Diệp Trùng liền trở thành hành khách của con tàu khách đường dài xuyên hành tinh này. Vừa rồi Thương tìm thấy bản đồ lộ tuyến của bọn họ, Dạ Quang không hề tới hành tinh Sí Phong, cho nên Diệp Trùng phải xuống tàu ở hành tinh Richie, rồi lại ngồi tàu khác để tới hành tinh Sí Phong.
Diệp Trùng rất mau chóng tìm thấy phòng của mình.
Đóng cửa lại, Diệp Trùng cuối cùng thở phào, lập tức đánh giá căn phòng này. Thiết bị sinh hoạt, giải trí trong phòng vô cùng đầy đủ, không gian cũng vô cùng lớn. Trong tủ quần áo thậm chí còn có vài bộ quần áo dự phòng chuẩn bị cho hành khách, Diệp Trùng lập tức lấy xuống 1 bộ, mặc lên người, kiểu dáng quần áo của Quỹ hình khuyên quá cổ quái, Diệp Trùng không muốn mình bị người khác nhìn như là quái vật.
Rất nhanh, đám thuyền viên không phát hiện được khoang thoát hiểm nào ùn ùn về tàu. Trong lòng thuyền trưởng tuy rằng hoài nghi, kỳ quái tại sao lại vô duyên vô cớ có tàu vũ trụ bị nổ, nhưng lại không phát hiện khoang thoát hiểm, nhưng hắn vẫn quả đoán hạ lệnh tiếp tục đi tới trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tới thời gian ăn tối, tuy rằng trong tàu vũ trụ không phân chia sáng tối, nhưng thói quen của đại đa số mọi người vẫn giữ được, thói quen của phần lớn mọi người là ăn tối ở trong khoảng thời gian mấy tiếng này.
Nói thật, mùi vị thức ăn trên Glendon quả thật làm người ta không dám khen ngợi. Bởi vì phần lớn bọn họ là nhân viên chiến đấu, đã được huấn luyện, chỉ quan tâm năng lượng của thực vật, không hề chú ý tới mùi vị của thức ăn.
Dạ Quang là 1 tàu khách dân dụng, ở phương diện này, vượt xa Glendon rất nhiều, không chỉ chủng loại thức ăn phong phú, hơn nữa khẩu vị không tồi. Điều này làm cho Diệp Trùng đã rất lâu không có ăn qua thức ăn ngon như vậy nhịn không nổi thả sức mà ăn. Hầu hết mọi người đều chọn ăn ở phòng ăn. Lộ trình du hành xuyên hành tinh rất xa, dọc đường buồn chán, phần lớn mọi người đều tha thiết giao lưu với người khác, cho nên phòng ăn và quán bar trên tàu khách dân dụng là nơi được hành khách hoan nghênh nhất.
Một mình Diệp Trùng chiếm 1 cái bàn, đối với người bên cạnh, Diệp Trùng không còn khẩn trương như lúc trước. Hắn hiện giờ hiểu rất nhiều chuyện. Thí dụ ở 5 thiên hà lớn, cái gọi là pháp luật trong miệng bọn họ đối với người bình thường có sự trói buộc khá lớn. So với Quỹ hình khuyên, người của 5 thiên hà lớn hòa bình hơn nhiều, xác suất xảy ra việc đại loại như đột nhiên đánh lén cực nhỏ.
Diệp Trùng 1 lòng đặt trên món ăn ngon miệng, bên cạnh như không người.
Người xung quanh sôi nổi liếc nhìn, mấy thứ này ăn nhiều ngày như vậy, chỉ e thứ có ngon hơn cũng như nhai sáp, vậy mà vẫn có người ăn ngon lành như vậy, thật là quái nhân! Nhưng rất mau, mọi người dời sự chú ý, cùng nói chuyện với người xung quanh.
Bỗng 1 trận gió thơm thổi tới, Diệp Trùng ngẩng gương mặt gần như vùi vào trong dĩa cơm lên, lại phát hiện 1 người con gái đang ngồi đối diện mình.
Trong lòng Diệp Trùng có chút cảnh giác, nhưng vẻ mặt lại không có chút biểu hiện nào.
- Woa, người đẹp! Diệp tử, vận khí cứt chó của ngươi cũng thật là tốt nha, thế nào lại có thể gặp được người đẹp? Thương ở trong lòng Diệp Trùng làm ồn lên.
Nói thật, người con gái trước mặt đích xác là 1 người đẹp, gương mặt xinh xắn mịn màng, phối hợp với 1 cặp mắt lớn giống như có thể chảy ra nước, mái tóc đen nhánh như 1 thác nước buông xõa xuống, thân thể nở nang, chắc nịch làm người ta nhịn không được mà nuốt nước miếng điên cuồng, điều càng trí mạng hơn là trên cái áo sơ mi màu trắng dựng đứng mở 2 cái cúc áo, quang cảnh lúc ẩn lúc hiện lập tức làm ánh mắt người xung quanh sáng rực lên.
Đương nhiên, Diệp Trùng vẫn không chút rung động với mấy thứ này, nhưng cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh chốc chốc lại liếc qua bên này, Diệp Trùng cũng tin đánh giá cái gọi là người đẹp của Thương.
Trên mặt Diệp Trùng vẫn dính vài hạt cơm, xem ra vô cùng tức cười.
Phì, nhìn thấy hình dáng này của Diệp Trùng, người đẹp này không khỏi che miệng cười. Thính lực mẫn cảm của Diệp Trùng lập tức nắm bắt được tiếng hít hơi lạnh chỉnh tề xung quanh truyền tới. Trong đó còn có 1 phần là của Thương, chẳng qua tiếng hít hơi lạnh của Thương vang lên trong lòng Diệp Trùng.
- Có chuyện gì vậy? Diệp Trùng vô cùng bình tĩnh hỏi. Mặc kệ hắn đã làm giọng nói trở nên nhu hòa, nhưng loại lạnh nhạt trong xương cốt đó vẫn ngấm ngầm lộ ra. Diệp Trùng chỉ không muốn biểu hiện của mình quá nổi bật, hắn đã hiểu sự lãnh khốc của mình trong đám đông khá làm người khác chú ý, vì không làm người khác chú ý, hắn đành phải cố gắng làm cho biểu hiện của mình càng trở nên bình thường hơn 1 chút.
- Diệp tử, cơ thịt trên mặt của ngươi quá cứng nhắc! Thương nhịn không được hơi hơi châm biếm 1 cái.
Gân xanh trên trán Diệp Trùng giựt giựt, lập tức hồi phục như thường, tên đáng chết Thương này, trong lòng Diệp Trùng nguyền rủa Thương vô số lần.
Thấy người con gái trước mặt này không nói chuyện, Diệp Trùng cũng thật sự không có ham muốn biểu diễn gì cả, dứt khoát mặc kệ, tiếp tục vùi đầu ăn uống.
- Thật sự ngon như vậy sao? Người đẹp cuối cùng mở miệng, giọng nói uyển chuyển như chim sơn ca lập tức gây ra 1 trận tiếng hít hơi chỉnh tề. Diệp Trùng chỉ đành ngẩng mặt, người đẹp đó cười khúc khích nhìn mình, trong mắt lộ ra sự tò mò và thích thú.
- Ừ, cũng được, ngươi thử đi thì biết! Cơ thịt trên mặt Diệp Trùng đích xác có chút cứng nhắc. Cho nên lời nói làm cho người ta 1 loại cảm giác ngu ngốc.
- Diệp tử, cơ thịt trên mặt ngươi sắp co rút rồi! Thương tiếp tục chế giễu Diệp Trùng không chút cố kỵ.
- Tên đáng chết nhà ngươi! Diệp Trùng chửi toáng lên trong lòng, lại làm cho Thương càng điên cuồng cười to. Bị Thương nói như vậy, không biết có phải là tác dụng tâm lý, Diệp Trùng thật sự cảm giác cơ thịt trên mặt hình như có chút tê tê.
- Ha ha! Người đẹp bụm miệng cười nhẹ, phong tình vạn chủng, trong lòng Diệp Trùng thầm đoán, tiếng hít hơi này lại sắp đến rồi! Quả nhiên, tiếng hít hơi chỉnh tề lại 1 lần nữa vang bên tai Diệp Trùng. Trong đó vẫn xen lẫn vài tiếng té ngã.
- Con người ngươi thật thú vị! Người đẹp cười hì hì nói, nói xong thò bàn tay như ngọc, nhón lấy 1 cọng rau (NV: 蓊菜根: 1 loại rau) trong dĩa của Diệp Trùng, bỏ vào miệng mình, hàm hồ nói: "Ồ, ta thử xem!"
Diệp Trùng ngạc nhiên nhìn kẻ gọi là người đẹp trước mặt này, nàng ta, nàng ta thật sự thử à?
- Thương, ngươi không phải nói đây chẳng qua là lời nói khách khí sao? Nàng ta thế nào lại thử thật? Diệp Trùng chất vấn Thương.
- Quả nhiên là người đẹp a, ngay cả dáng vẻ ăn đồ cũng đáng yêu như vậy, sung mãn phong tình như vậy, ài, Diệp tử, ngươi om sòm cái gì, không phải chỉ là 1 cọng rau thôi sao? Có người đẹp chịu ăn đồ ngươi ăn qua, ngươi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng! Giọng điệu của Thương có vẻ say mê.
- Vinh hạnh? Trong lòng Diệp Trùng cười lạnh không thôi, nhưng cũng không trả lợi, vùi đầu ăn.
Người đẹp thấy Diệp Trùng ăn điên cuồng như vậy, tính tinh nghịch nổi lên, mút ngón tay 1 chút, cười nũng nịu nói: "Hình như thật là rất ngon a!" Nói xong tay lại thò tới mâm của Diệp Trùng. Tiếc là lần này, Diệp Trùng ngẩn mặt lên, người đẹp bỗng phát hiện trong dĩa đã trống không như bị rửa vậy. Người đẹp ngơ ngẩn, lập tức không nhịn thêm được nữa, gập eo, ôm bụng cười lớn không ngừng.
Người xung quanh cũng ngơ ngẩn, lập tức cũng cười phá lên, Diệp Trùng còn nghe bên tai có người cười mắng: "Tên nhà quê!"
Diệp Trùng lại hoàn toàn không để ý mấy thứ này, liên quan gì tới mình chứ? Đồ ăn của mình không được xâm phạm, đây là đặc trưng của tất cả sinh vật trên hành tinh rác. Chẳng lẽ người ở chỗ này không phải như vậy? Diệp Trùng nghi hoặc hỏi: "Thương, chẳng lẽ ta làm sai sao?"
- Ha ha... ừ... ha ha... Diệp tử, ngươi, ngươi làm cũng thật là quá tuyệt nha! Ha ha..." Thương cười đến nỗi không thở được.
Tuyệt thì tuyệt, dù sao làm cũng làm rồi, Diệp Trùng ngược lại rất thản nhiên. Dù sao mình cũng không biết nàng ta, tại sao phải cùng nàng ta chia đồ ăn của mình?
Chính ngay lúc này, đột nhiên bên tai truyền tới 1 tiếng hung dữ: "Tiểu tử thối, tránh qua 1 bên!"
Diệp Trùng xoay mặt lại, mấy gã dáng vẻ vô cùng hung hãn, đứng bên cạnh mình, vẻ mặt dự tợn nhìn mình. Cơ thịt toàn thân vồng lên xem ra vô cùng dọa người, có 1 tên trên mặt còn có 1 vết đao, xem ra hung ác dị thường. Ánh mắt nhìn mình của đám người đều vô cùng không tốt, nhưng nhìn về phía người Thương nói là người đẹp đó lại biến thành phi thường, à, hắn 1 lúc vẫn không biết hình dung thế nào mới tốt! Xem ra bọn họ là xông tới người được gọi là người đẹp này rồi.
Người xung quanh vừa thấy tình hình không ổn, nhao nhao rời khỏi phòng ăn, chỉ còn lại 1 số kẻ to gan ở lại.
- Các người đang nói với ta sao? Diệp Trùng bình tĩnh nói, người đẹp trước mặt này lại vẫn có thể trấn định thần sắc như vậy, trong lòng Diệp Trùng không khỏi có hơi tán thưởng.
- Phí lời! Tên khốn ngươi không muốn sống phải không? Lại ở chỗ này giả khùng làm trò, mẹ nó! Đại hán cầm đầu bừng bừng nổi giận, rõ ràng lời của Diệp Trùng làm hắn vô cùng mất mặt, hắn thò bàn tay to như cái quạt (làm bằng lá cây) hương bồ nắm lấy cổ áo của Diệp Trùng.
Người đẹp đối diện không khỏi la lên!
Diệp Trùng cúi đầu, khẽ nhích sang bên cạnh, đại hán chụp vào khoảng không, mọi người đều không thấy trong cặp mắt cụp xuống của Diệp Trùng lóe lên 1 tia hàn ý!
- Ý! Thì ra là 1 tên biết chút chút a! Đại hán cầm đầu có chút kinh ngạc, mấy người còn lại cũng lộ ra vẻ cảnh giác, mau chóng vây Diệp Trùng vào giữa.
Ngay khi mấy người định ra tay, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân 1 bên đi lại, còn có 1 giọng nói hùng hồn: "Không được động thủ!"
Vẻ mặt người đẹp đối diện cuối cùng cũng thả lỏng, là bảo an trên tàu tới, lần này cuối cùng không có việc gì rồi!
Sư sĩ truyền thuyết
/606
|