*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Sói con dọa Từ Bắc sợ không nhúc nhích nổi xong, ngáp một cái ra trò, lại nhắm mắt nằm xuống gối, bộ dạng sắp ngủ đến trời già đất cỗi.
Tay cầm cốc của Từ Bắc run nửa ngày mới vững lại, bước tới đặt cốc xuống, kéo sói con từng chút ra khỏi chăn, lay đầu nó: “Đừng ngủ, định giả chết à! Chuyện gì thế này!”
Lay nửa ngày, sói con mới hé mắt ra nhìn hắn, thè lưỡi liếm mũi mình một cái, hắn có hơi bất đắc dĩ, lúc này bảo nó nói nó cũng không nói được, có điều… Từ Bắc đột nhiên có hơi kinh hoảng, thằng nhóc này sẽ không thế này luôn đấy chứ!
Đây mà là người bình thường? Đây chính là không có nhẫn sẽ biến thành người bình thường mà bọn họ nói sao?
“Tôi nói Lang Cửu rốt cuộc thế nào vậy! Các người phải cho lão tử một lời giải thích,” Từ Bắc lần nữa gọi đến điện thoại Giang Việt, “Sao nó còn biến thành sói được? Có phải các người không giày vò chết tôi không chịu không?”
Giang Việt sững ra, giống như không hiểu lời Từ Bắc: “Chú hai nói gì cơ?”
“Cậu lảng tai à, lão tử nói Lang Cửu lại biến thành sói rồi! Bây giờ nó đúng là một con sói, nằm chợp mắt trên giường lão tử đây nè! Đệt!” Từ Bắc sốt ruột, hắn bất an phát hiện hình như Giang Việt cũng không biết lại có tình trạng như vậy, “Tên thợ săn nửa mùa, nói với cậu không thông, cậu bảo Thẩm Đồ nghe điện thoại!”
“Anh nói Tiểu Cửu bây giờ lại biến thành sói rồi?” Thẩm Đồ cầm điện thoại hỏi ngay, đây là chuyện y chưa từng gặp phải cũng chưa từng nghe nói, có hơi khó tin.
“Ừ, hay là cụ Thẩm anh đích thâm qua đây kiểm tra đi được không, không phải nói lấy nhẫn đi rồi nó sẽ là người bình thường sao, bây giờ tôi thấy chuyện này hơi không ổn, có phải các anh nhầm rồi không, con mẹ nó lấy nhẫn đi sẽ là con sói bình thường? Các anh không được đùa người ta kiểu ấy, nửa đời sau tôi nuôi một con sói, chuyện này hơi nghiêm trọng đấy, tâm hồn yếu đuối của tôi không chịu nổi đâu…”
“Bây giờ tôi qua đó vậy.” Thẩm Đồ không do dự.
“Tôi không sao.” giọng Lang Cửu đột nhiên từ sau lưng truyền tới.
Từ Bắc cầm điện thoại ngây người, suýt nữa không phản ứng lại được, nửa ngày sau mới quay đầu lại nhìn, Lang Cửu để mình trần đang đứng sau lưng hắn, thoạt nhìn có hơi uể oải, nhưng quả thực là một người.
“Cái đệt tiên sư mày!” Từ Bắc quả thực không thể khống chế nổi cảm xúc của mình nữa, trực tiếp đập điện thoại vào người Lang Cửu, “Lão tử còn sống hay không!”
“Sợ bố lo…” Lang Cửu nghe điện thoại, đặt bên tai nghe nghe, điện thoại vẫn chưa cúp máy, tâm trạng cậu rất tốt chào hỏi Thẩm Đồ, “Chú Thẩm.”
“Tiểu Cửu?” phía Thẩm Đồ cũng mù mịt, có hơi không biết nói gì mới ổn, “Tôi đến nhà cậu ngay, cậu có chỗ nào cảm thấy không khỏe không?”
“Trên người rất nặng, muốn ngủ,” Lang Cửu nhìn Từ Bắc ngã xuống sô pha, vẻ mặt bi phẫn, sáp tới ngồi xổm bên cạnh hắn, “Còn lại đều rất ổn.”
Từ Bắc nghiên cứu Lang Cửu ngồi bên chân mình một hồi, trừ vẻ mặt mệt mỏi, không có gì khác lạ, hắn vươn tay nhéo nhéo mặt Lang Cửu, cảm giác cũng không có biến hóa gì.
“Đi mặt áo vào, lát nữa bọn Thẩm Đồ đến, mày không cần triển lãm như thế.”
“Ừm.” Lang Cửu rất nghe lời đứng dậy đi đến tủ tìm áo.
“Có phải mày rất mệt không?” Từ Bắc thấy động tác Lang Cửu lề mề, lúc cậu tìm quần áo thậm chí còn dựa lên cửa tủ.
“Ừm, giống như lúc Thẩm Đồ huấn luyện bắt tôi khiêng vật rất nặng vậy.” Lang Cửu dùng tay móc áo ra, chậm chạp bắt đầu choàng áo lên người.
“Tao hiểu rồi!” Từ Bắc vỗ đùi mình một cái, chỉ vào Lang Cửu, chỉ liền mấy cái mới nói ra được, “Mày bây giờ giống như người bị phế võ công vậy…”
“Phế võ công? Lang Cửu vừa xách quần vừa nhìn Từ Bắc khó hiểu.
“Tức là mấy cao thủ võ lâm khi nghĩ không thông,” Từ Bắc lập tức hăng hái lên, lúc này không hiểu sao lại quẳng chuyện Lang Cửu còn có thể biến hình sang một bên, ngồi dậy khỏi sô pha, tay làm tư thế vỗ vào đỉnh đầu mình, “Nghĩ không thông thì làm sao, không muốn lăn lộn giang hồ nữa thì làm sao, vỗ vào đây… là phế luôn…”
Lang Cửu rất chuyên tâm nhìn một hồi, không trả lời, xoay người đi vào phòng tắm, bỏ Từ Bắc đang giơ tay hí hửng ở phòng khách.
“Đệt mợ, bạn học Lang Cửu mày có thái độ gì thế!” Từ Bắc rất không vui đứng dậy đi theo.
“Tôi không phế.” Lang Cửu cầm bàn chải nhìn hắn trong gương, giọng điệu có phần bất mãn.
“Yo,” Từ Bắc bật cười, đá cậu một cái, “Chọc mày thôi mà, còn rõ cáu kỉnh.”
“Người bình thường, giống như bố vậy,” Lang Cửu hạ mí mắt xuống nghiêm túc đánh răng, đánh một hồi nói một câu mơ hồ không rõ, “Mỗi tay một em.”
“Đệt… mợ…” Từ Bắc quên cả cười, “Ai dạy mày nói vậy, câu ngầu lòi như vậy mày cũng nói được?”
“Việt ngoan.” Lang Cửu nhổ bọt kem.
“Được, thầy giáo này giỏi lắm,” Từ Bắc vỗ vỗ vai Lang Cửu, xoay người đi ra phòng khách, “Lát nữa phải trị tội thằng nhóc này.”
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, cụ Từ Bắc nhìn như tựa vào sô pha, thưởng thức chạc cây bắt đầu đâm chồi ngoài cửa sổ, Lang Cửu chạy ra mở cửa. Cửa còn chưa kịp mở hẳn ra, Giang Việt đột nhiên chen vào, trên tay cầm móc câu bạc của cậu ta, xoẹt về phía mặt của Lang Cửu.
Lang Cửu hoàn toàn không phòng bị, thầm giật mình, chân lùi một bước, nghiêng nghiêng đầu tránh được tay Giang Việt, lại tát tay cậu ta sang một bên, có hơi mờ mịt nhìn Giang Việt: “Anh làm gì vậy?”
“Tốc độ thế này còn tránh được…” Giang Việt quay đầu lại chìa tay với Thẩm Đồ, “Tiền đây.”
Thẩm Đồ cười cười, móc trong túi ra một trăm đồng đập vào tay Giang Việt, rảo bước vào nhà.
“Hai người đúng là khốn kiếp,” nửa ngày Từ Bắc mới phản ứng lại được, có hơi bất đắc dĩ, “Đây là ý gì chứ?”
“Lúc bọn tôi đến cậu biết à?” Thẩm Đồ không trả lời câu hỏi của Từ Bắc, quay đầu lại hỏi Lang Cửu một câu.
“Dưới lầu.” Lang Cửu thành thực trả lời, chỉ tới lúc hai người đến bên ngoài cửa hành lang cậu mới nghe được tiếng bước chân, đồng thời ngửi thấy hơi thở của Giang Việt.
Thẩm Đồ nghĩ một lúc, mới ngồi xuống bên cạnh Từ Bắc: “Cậu ta đúng là không phải người sói nữa, về việc vì sao còn có thể biến thành sói, cái này tôi không biết, đoán chừng Lâm Duệ biết, nhưng chắc chắn anh ta sẽ không nói…”
“Chỉ cần nó không phải sói 24 giờ là được, nếu vậy tôi thật sự sẽ điên mất.” Từ Bắc nhìn Lang Cửu một cái.
“Bây giờ cậu ấy đúng là người bình thường, có lẽ bản năng các phương diện sẽ mạnh hơn người bình thường,” Thẩm Đồ cắn cắn môi, nhíu mày tổ chức ngôn ngữ, phải nói cho Từ Bắc có thể hiểu được, “Khoảng thời gian này có thể cậu ấy sẽ mệt, chắc là cơ thể chưa thích ứng, giống như anh vốn có thể nhẹ nhàng nhấc được vật nặng năm trăm cân, bây giờ chỉ có thể nhấc một trăm cân, anh biết mà, các phương diện cơ thể chịu suy giảm năng lực, sẽ là như vậy…”
“Chắc là? Thì ra cụ đây cũng là đoán? Chuyện này có chắc hay không!” Từ Bắc rất bất mãn với giải thích của Thẩm Đồ.
“Trước đây chưa từng có trường hợp như vậy, tình hình trước đây, anh cũng biết chút ít rồi, sẽ không có ai tự nguyện từ bỏ thân phận người sói để làm một người bình thường…”
“Hiểu rồi hiểu rồi, ý anh là Lang Cửu là trường hợp đầu tiên anh tận mắt nhìn thấy, những trường hợp khác đều là nghe nói, hay chính là bị tịch thu thân phận người sói chứ gì, cho nên ý là tình hình thật sự là thế nào, anh cũng không biết phải không?”
“Anh thông minh phết.” Thẩm Đồ gật gật đầu, tán thưởng Từ Bắc.
“Thông minh ông nội anh,” Từ Bắc có chút bất đắc dĩ, “Tốt xấu gì anh cũng xem thử bây giờ nó có chỗ nào không ổn không đi chứ.”
“Không có chỗ nào không ổn, bản thân người đeo được nhẫn đã không bình thường rồi, còn có thể biến hình có lẽ cũng là vì thế.”
“Đệt, vậy anh còn tốn công đến đây một chuyến làm gì!”
“Không phải anh gọi tôi đến sao,” Thẩm Đồ cười, “Tôi đến lấy lại điện thoại.”
“Lấy đi lấy đi, điện thoại cùi bắp mà đòi hoài,” Từ Bắc vứt điện thoại cho Thẩm Đồ, “Ngại quá, nhìn thấy hồi ức tốt đẹp của anh rồi.”
“Vậy sao,” Thẩm Đồ bỏ điện thoại vào túi, chỉ chỉ vào đầu mình, “Hồi ức của tôi đều ở đây này, nhiều lắm.”
Thẩm Đồ và Giang Việt đi rồi, Từ Bắc nhìn Lang Cửu rất lâu, hắn không biết nói gì mới ổn, từ sau hôm đó đống hỗn loạn được đặt một dấu chấm, Lang Cửu quyết định từ bỏ nhẫn làm một người bình thường, hắn mãi vẫn chưa tĩnh tâm lại suy nghĩ toàn bộ chuyện này.
Bây giờ Thẩm Đồ và Giang Việt đến rồi đi, dường như mới tuyên cáo với hắn cuộc sống của hắn đã bình lặng trở lại, một loại bình lặng khác, từ nay về sau, chắc hắn sẽ không cần lo lắng đột nhiên bị tập kích, không cần lo cho an nguy của Lang Cửu, cũng không cần suy nghĩ mình có gây vướn chân không…
Nhưng hắn không thể không bắt đầu lần nữa cân nhắc về cuộc sống của hắn và Lang Cửu sau này nên thế nào.
Cuộc sống sau này, vấn đề như thế trước đây hắn rất ít khi nghiêm túc suy nghĩ.
Đối với hắn mà nói, cuộc sống được ngày nào hay ngày ấy lúc này đã thật sự đặt dấu chấm hết, hắn phải cho Lang Cửu – người đã vì hắn từ bỏ một cách sống khác và sinh mệnh có lẽ dài đến mấy trăm năm – một cuộc sống bình thường.
“Con trai,” Từ Bắc rúc vào sô pha lắc lắc chân, “Bàn với mày việc này.”
“Ừm?” Lang Cửu chuẩn bị đi vào nhà bếp tìm chiếc khăn lông dọn dẹp một chút, căn nhà ở Định Xuyên thời gian này không ai ở, đều đã phủ bụi.
“Giang Việt nói hai ngày nữa phải về trường, chúng ta cũng sẽ không về An Hà, sau này không còn ai dạy mày học nữa,” Từ Bắc nhìn trần nhà, “Tìm cho mày một thầy giáo nữa được không?”
“Không cần.” Lang Cửu trả lời rất dứt khoát.
“Biết ngay mày sẽ có cái tính này mà,” Từ Bắc móc ví tiền ra, lấy thẻ ngân hàng, “Lát nữa đi rút ít vốn, mua cái máy tính về nhé, mày rảnh thì chơi…”
“Óc gì?(1)”
“Óc bã đậu,” Từ Bắc phát hiện không có Giang Việt, giải thích từ mới cho Lang Cửu quả thực là vấn đề lớn, Giang Việt luôn có thể có cách dùng phương thức Lang Cửu nghe hiểu để nói rõ sự việc, “Lát nữa mua rồi mày sẽ biết, sau đó bố liên hệ chú Kiều của mày…”
“Lại đi quán bar?” Lang Cửu nghe thấy Từ Bắc nhắc đến việc làm liền nhíu mày.
“Không đi không đi không đi,” Từ Bắc phẩy phẩy tay, đừng nói Lang Cửu không chịu để hắn đi, bản thân hắn cũng không muốn đi lắm, luôn nửa đêm đi làm, loại công việc trái giờ trái giấc này hắn không tiêu hóa nổi, “Bố có kế hoạch, mày nghe thử nhé.”
Từ Bắc bỏ một tấm thẻ ở chỗ Kiều Khiêm, trong đó có một khoản phi pháp trước đây kiếm được, vốn định nhỡ gặp bất trắc gì mà tèo, tiền để lại cho Từ Lĩnh, thêm nửa phần làm quà cưới cho Kiều Khiêm.
Nhưng Kiều Khiêm mãi cũng không kết hôn, đến bạn gái cũng không cố định, mà nhất thời phỏng chừng mình cũng sẽ không chết, cho nên hắn định cho khoản tiền này vận động gây cốt chút.
“Chúng ta đi mở quán đi.” Từ Bắc duỗi thẳng chân, liếc mắt nhìn Lang Cửu.
“Mở quán?” Lang Cửu dường như hơi động lòng, “Quán thế nào? Siêu thị như bình thường mua đồ sao?”
“Yo, bố mày mà có tiền mở siêu thị cũng không cần ra ngoài móc túi…” Từ Bắc vui vẻ, thuận miệng nói hớ lại nhanh chóng thắng lại, “Siêu thị cần đầu tư nhiều quá, bố không có nhiều như vậy, lấy mấy vạn mở cái quán nhỏ gì đó thì còn được.”
“Bán bánh kẹp thịt đi.” Lang Cửu cũng không thất vọng vì không mở được siêu thị, lại hứng chí bừng bừng đề xuất kiến nghị mới.
“… mẹ nó mày có triển vọng thật đấy,” Từ Bắc có phần bất đắc dĩ nhìn Lang Cửu vừa nhắc đến bánh kẹp thịt liền hứng chí bừng bừng đến ngồi bên cạnh hắn, vươn tay gãi gãi tóc cậu, “Mày chỉ biết ăn thôi, mày biết làm gì, dù sao bố cũng không biết.”
“Tôi có thể học.” Lang Cửu rất thoải mái dựa vào sô pha.
“Không chỉ mày được,” Từ Bắc sờ túi một cái, muốn gọi điện thoại cho Kiều Khiêm, nhớ ra đã không còn điện thoại, “Đi đi đi, ra ngoài mua đồ trước, rồi tính tiếp.”
Rất lâu rồi Lang Cửu không cùng Từ Bắc thoải mái tự tại dạo phố như vậy, đây là lần đầu tiên cậu hoàn toàn thả lỏng không chú ý tình hình xung quanh, chỉ chậm rãi không mục đích đi theo Từ Bắc.
Đương nhiên, bây giờ thính giác và khứu giác của cậu đã không còn nhanh nhạy như trước nữa, muốn chú ý nhiều thứ hơn cũng không thể.
Hôm nay nắng tốt, Từ Bắc ngửa mặt lên, cảm thấy lỗ chân lông trên người đều giãn ra, có một loại thích thú lười biếng, hắn duỗi eo, quét mắt nhìn Lang Cửu: “Mệt không?”
“Không.” trên người Lang Cửu không có sức, đi đường cũng có hơi lảo đảo, nhưng tâm trạng rất tốt, so với được cùng Từ Bắc dạo phố, cái gì cũng có thể bỏ qua.
“Đi, đi chọn điện thoại,” Từ Bắc vỗ vỗ vai cậu, “Mua điện thoại xong nghỉ một lát rồi mua luôn óc bã đậu, về nhà mắc dây… cũng không biết nơi quỷ quái như hẻm Nhền Nhện có gắng được không nữa…”
“Ừm.” Lang Cửu gật gật đầu, thuận tay ôm vai Từ Bắc, kéo kéo hắn vào người mình.
Từ Bắc giật nảy, luống cuống đẩy Lang Cửu ra: “Giữa đường giữa xá mày chú ý ảnh hưởng chút được không!”
“Cũng không có ai dòm,” Lang Cửu nhìn nhìn xung quanh, đã qua giờ đi làm, lại không phải ngày nghỉ, trên phố rất ít người, cậu dửng dưng ôm một cái, “Tôi cũng không hôn bố…”
Từ Bắc vùng vẫy hai cái không hiệu quả thì bỏ cuộc, tuy Lang Cửu đã không còn tốc độ và sức mạnh của người sói, nhưng lực vẫn rất lớn. Nghĩ lại trước đây hắn với Kiều Khiêm cũng luôn là mày gác vai tao tao bá cổ mày dạo phố, bây giờ thực ra cũng chỉ là tác dụng tâm lý mà thôi, có hơi chột dạ khó hiểu.
“Bố còn thích tôi không?” Lang Cửu đột nhiên ghé lại bên tai Từ Bắc nhỏ giọng hỏi một câu, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, mà cho dù cậu không muốn Từ Bắc chịu bất cứ tổn thương nào, vẫn đem lại cho hắn phiền phức rất lớn, thậm chí còn uy hiếp đến tính mạng Từ Bắc.
Điều này Lang Cửu cảm thấy khó mà chịu được, điều cậu sợ nhất chính là Từ Bắc vì những chuyện này mà thay đổi thái độ đối với cậu.
“Giờ phút ánh nắng đẹp đẽ thế này, hỏi cái này làm gì…” Từ Bắc có hơi xấu hổ.
“Thì hỏi vậy thôi.” Lang Cửu rất chuyên tâm nhìn hắn.
“Thích.” Từ Bắc quay mặt đi tìm cửa hàng điện thoại.
Lang Cửu không nhìn được biểu cảm của hắn, có hơi sốt ruột, trực tiếp vươn tay bóp cằm hắn quay mặt hắn sang nhìn vào mình: “Thật không?”
“Đệt mợ,” Từ Bắc hất tay cậu ra, “Mẹ nó tố chất tâm lý của mày tốt ghê… thật thật, nếu không bố còn tốn sức đưa mày về vậy làm gì, vứt hẳn mày cho Lâm Duệ và tên lão đại người máy kia là được rồi có phải không.”
“Uống ly trà sữa đi.” Từ Bắc có hơi không tự nhiên, cũng không đợi Lang Cửu nói gì, đã kéo cậu đi vào một tiệm trà sữa bên đường.
Vừa đi được hai bước hắn đã dừng lại, vô cùng hối hận về quyết định uống trà sữa này của mình.
Từ Lĩnh đang cầm hai ly trà sữa đi ra khỏi tiệm, một cô gái đi theo sau lưng.
Mẹ nó Định Xuyên nhỏ quá đi mất!
Tác giả: Hai người không biết tí gì mở quán gì thì được đây…
Chú thích:
(1) Máy tính (电脑 = điện não), Lang Cửu chỉ nghe được từ “não”, nên hỏi là não gì =)))))
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Sói con dọa Từ Bắc sợ không nhúc nhích nổi xong, ngáp một cái ra trò, lại nhắm mắt nằm xuống gối, bộ dạng sắp ngủ đến trời già đất cỗi.
Tay cầm cốc của Từ Bắc run nửa ngày mới vững lại, bước tới đặt cốc xuống, kéo sói con từng chút ra khỏi chăn, lay đầu nó: “Đừng ngủ, định giả chết à! Chuyện gì thế này!”
Lay nửa ngày, sói con mới hé mắt ra nhìn hắn, thè lưỡi liếm mũi mình một cái, hắn có hơi bất đắc dĩ, lúc này bảo nó nói nó cũng không nói được, có điều… Từ Bắc đột nhiên có hơi kinh hoảng, thằng nhóc này sẽ không thế này luôn đấy chứ!
Đây mà là người bình thường? Đây chính là không có nhẫn sẽ biến thành người bình thường mà bọn họ nói sao?
“Tôi nói Lang Cửu rốt cuộc thế nào vậy! Các người phải cho lão tử một lời giải thích,” Từ Bắc lần nữa gọi đến điện thoại Giang Việt, “Sao nó còn biến thành sói được? Có phải các người không giày vò chết tôi không chịu không?”
Giang Việt sững ra, giống như không hiểu lời Từ Bắc: “Chú hai nói gì cơ?”
“Cậu lảng tai à, lão tử nói Lang Cửu lại biến thành sói rồi! Bây giờ nó đúng là một con sói, nằm chợp mắt trên giường lão tử đây nè! Đệt!” Từ Bắc sốt ruột, hắn bất an phát hiện hình như Giang Việt cũng không biết lại có tình trạng như vậy, “Tên thợ săn nửa mùa, nói với cậu không thông, cậu bảo Thẩm Đồ nghe điện thoại!”
“Anh nói Tiểu Cửu bây giờ lại biến thành sói rồi?” Thẩm Đồ cầm điện thoại hỏi ngay, đây là chuyện y chưa từng gặp phải cũng chưa từng nghe nói, có hơi khó tin.
“Ừ, hay là cụ Thẩm anh đích thâm qua đây kiểm tra đi được không, không phải nói lấy nhẫn đi rồi nó sẽ là người bình thường sao, bây giờ tôi thấy chuyện này hơi không ổn, có phải các anh nhầm rồi không, con mẹ nó lấy nhẫn đi sẽ là con sói bình thường? Các anh không được đùa người ta kiểu ấy, nửa đời sau tôi nuôi một con sói, chuyện này hơi nghiêm trọng đấy, tâm hồn yếu đuối của tôi không chịu nổi đâu…”
“Bây giờ tôi qua đó vậy.” Thẩm Đồ không do dự.
“Tôi không sao.” giọng Lang Cửu đột nhiên từ sau lưng truyền tới.
Từ Bắc cầm điện thoại ngây người, suýt nữa không phản ứng lại được, nửa ngày sau mới quay đầu lại nhìn, Lang Cửu để mình trần đang đứng sau lưng hắn, thoạt nhìn có hơi uể oải, nhưng quả thực là một người.
“Cái đệt tiên sư mày!” Từ Bắc quả thực không thể khống chế nổi cảm xúc của mình nữa, trực tiếp đập điện thoại vào người Lang Cửu, “Lão tử còn sống hay không!”
“Sợ bố lo…” Lang Cửu nghe điện thoại, đặt bên tai nghe nghe, điện thoại vẫn chưa cúp máy, tâm trạng cậu rất tốt chào hỏi Thẩm Đồ, “Chú Thẩm.”
“Tiểu Cửu?” phía Thẩm Đồ cũng mù mịt, có hơi không biết nói gì mới ổn, “Tôi đến nhà cậu ngay, cậu có chỗ nào cảm thấy không khỏe không?”
“Trên người rất nặng, muốn ngủ,” Lang Cửu nhìn Từ Bắc ngã xuống sô pha, vẻ mặt bi phẫn, sáp tới ngồi xổm bên cạnh hắn, “Còn lại đều rất ổn.”
Từ Bắc nghiên cứu Lang Cửu ngồi bên chân mình một hồi, trừ vẻ mặt mệt mỏi, không có gì khác lạ, hắn vươn tay nhéo nhéo mặt Lang Cửu, cảm giác cũng không có biến hóa gì.
“Đi mặt áo vào, lát nữa bọn Thẩm Đồ đến, mày không cần triển lãm như thế.”
“Ừm.” Lang Cửu rất nghe lời đứng dậy đi đến tủ tìm áo.
“Có phải mày rất mệt không?” Từ Bắc thấy động tác Lang Cửu lề mề, lúc cậu tìm quần áo thậm chí còn dựa lên cửa tủ.
“Ừm, giống như lúc Thẩm Đồ huấn luyện bắt tôi khiêng vật rất nặng vậy.” Lang Cửu dùng tay móc áo ra, chậm chạp bắt đầu choàng áo lên người.
“Tao hiểu rồi!” Từ Bắc vỗ đùi mình một cái, chỉ vào Lang Cửu, chỉ liền mấy cái mới nói ra được, “Mày bây giờ giống như người bị phế võ công vậy…”
“Phế võ công? Lang Cửu vừa xách quần vừa nhìn Từ Bắc khó hiểu.
“Tức là mấy cao thủ võ lâm khi nghĩ không thông,” Từ Bắc lập tức hăng hái lên, lúc này không hiểu sao lại quẳng chuyện Lang Cửu còn có thể biến hình sang một bên, ngồi dậy khỏi sô pha, tay làm tư thế vỗ vào đỉnh đầu mình, “Nghĩ không thông thì làm sao, không muốn lăn lộn giang hồ nữa thì làm sao, vỗ vào đây… là phế luôn…”
Lang Cửu rất chuyên tâm nhìn một hồi, không trả lời, xoay người đi vào phòng tắm, bỏ Từ Bắc đang giơ tay hí hửng ở phòng khách.
“Đệt mợ, bạn học Lang Cửu mày có thái độ gì thế!” Từ Bắc rất không vui đứng dậy đi theo.
“Tôi không phế.” Lang Cửu cầm bàn chải nhìn hắn trong gương, giọng điệu có phần bất mãn.
“Yo,” Từ Bắc bật cười, đá cậu một cái, “Chọc mày thôi mà, còn rõ cáu kỉnh.”
“Người bình thường, giống như bố vậy,” Lang Cửu hạ mí mắt xuống nghiêm túc đánh răng, đánh một hồi nói một câu mơ hồ không rõ, “Mỗi tay một em.”
“Đệt… mợ…” Từ Bắc quên cả cười, “Ai dạy mày nói vậy, câu ngầu lòi như vậy mày cũng nói được?”
“Việt ngoan.” Lang Cửu nhổ bọt kem.
“Được, thầy giáo này giỏi lắm,” Từ Bắc vỗ vỗ vai Lang Cửu, xoay người đi ra phòng khách, “Lát nữa phải trị tội thằng nhóc này.”
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, cụ Từ Bắc nhìn như tựa vào sô pha, thưởng thức chạc cây bắt đầu đâm chồi ngoài cửa sổ, Lang Cửu chạy ra mở cửa. Cửa còn chưa kịp mở hẳn ra, Giang Việt đột nhiên chen vào, trên tay cầm móc câu bạc của cậu ta, xoẹt về phía mặt của Lang Cửu.
Lang Cửu hoàn toàn không phòng bị, thầm giật mình, chân lùi một bước, nghiêng nghiêng đầu tránh được tay Giang Việt, lại tát tay cậu ta sang một bên, có hơi mờ mịt nhìn Giang Việt: “Anh làm gì vậy?”
“Tốc độ thế này còn tránh được…” Giang Việt quay đầu lại chìa tay với Thẩm Đồ, “Tiền đây.”
Thẩm Đồ cười cười, móc trong túi ra một trăm đồng đập vào tay Giang Việt, rảo bước vào nhà.
“Hai người đúng là khốn kiếp,” nửa ngày Từ Bắc mới phản ứng lại được, có hơi bất đắc dĩ, “Đây là ý gì chứ?”
“Lúc bọn tôi đến cậu biết à?” Thẩm Đồ không trả lời câu hỏi của Từ Bắc, quay đầu lại hỏi Lang Cửu một câu.
“Dưới lầu.” Lang Cửu thành thực trả lời, chỉ tới lúc hai người đến bên ngoài cửa hành lang cậu mới nghe được tiếng bước chân, đồng thời ngửi thấy hơi thở của Giang Việt.
Thẩm Đồ nghĩ một lúc, mới ngồi xuống bên cạnh Từ Bắc: “Cậu ta đúng là không phải người sói nữa, về việc vì sao còn có thể biến thành sói, cái này tôi không biết, đoán chừng Lâm Duệ biết, nhưng chắc chắn anh ta sẽ không nói…”
“Chỉ cần nó không phải sói 24 giờ là được, nếu vậy tôi thật sự sẽ điên mất.” Từ Bắc nhìn Lang Cửu một cái.
“Bây giờ cậu ấy đúng là người bình thường, có lẽ bản năng các phương diện sẽ mạnh hơn người bình thường,” Thẩm Đồ cắn cắn môi, nhíu mày tổ chức ngôn ngữ, phải nói cho Từ Bắc có thể hiểu được, “Khoảng thời gian này có thể cậu ấy sẽ mệt, chắc là cơ thể chưa thích ứng, giống như anh vốn có thể nhẹ nhàng nhấc được vật nặng năm trăm cân, bây giờ chỉ có thể nhấc một trăm cân, anh biết mà, các phương diện cơ thể chịu suy giảm năng lực, sẽ là như vậy…”
“Chắc là? Thì ra cụ đây cũng là đoán? Chuyện này có chắc hay không!” Từ Bắc rất bất mãn với giải thích của Thẩm Đồ.
“Trước đây chưa từng có trường hợp như vậy, tình hình trước đây, anh cũng biết chút ít rồi, sẽ không có ai tự nguyện từ bỏ thân phận người sói để làm một người bình thường…”
“Hiểu rồi hiểu rồi, ý anh là Lang Cửu là trường hợp đầu tiên anh tận mắt nhìn thấy, những trường hợp khác đều là nghe nói, hay chính là bị tịch thu thân phận người sói chứ gì, cho nên ý là tình hình thật sự là thế nào, anh cũng không biết phải không?”
“Anh thông minh phết.” Thẩm Đồ gật gật đầu, tán thưởng Từ Bắc.
“Thông minh ông nội anh,” Từ Bắc có chút bất đắc dĩ, “Tốt xấu gì anh cũng xem thử bây giờ nó có chỗ nào không ổn không đi chứ.”
“Không có chỗ nào không ổn, bản thân người đeo được nhẫn đã không bình thường rồi, còn có thể biến hình có lẽ cũng là vì thế.”
“Đệt, vậy anh còn tốn công đến đây một chuyến làm gì!”
“Không phải anh gọi tôi đến sao,” Thẩm Đồ cười, “Tôi đến lấy lại điện thoại.”
“Lấy đi lấy đi, điện thoại cùi bắp mà đòi hoài,” Từ Bắc vứt điện thoại cho Thẩm Đồ, “Ngại quá, nhìn thấy hồi ức tốt đẹp của anh rồi.”
“Vậy sao,” Thẩm Đồ bỏ điện thoại vào túi, chỉ chỉ vào đầu mình, “Hồi ức của tôi đều ở đây này, nhiều lắm.”
Thẩm Đồ và Giang Việt đi rồi, Từ Bắc nhìn Lang Cửu rất lâu, hắn không biết nói gì mới ổn, từ sau hôm đó đống hỗn loạn được đặt một dấu chấm, Lang Cửu quyết định từ bỏ nhẫn làm một người bình thường, hắn mãi vẫn chưa tĩnh tâm lại suy nghĩ toàn bộ chuyện này.
Bây giờ Thẩm Đồ và Giang Việt đến rồi đi, dường như mới tuyên cáo với hắn cuộc sống của hắn đã bình lặng trở lại, một loại bình lặng khác, từ nay về sau, chắc hắn sẽ không cần lo lắng đột nhiên bị tập kích, không cần lo cho an nguy của Lang Cửu, cũng không cần suy nghĩ mình có gây vướn chân không…
Nhưng hắn không thể không bắt đầu lần nữa cân nhắc về cuộc sống của hắn và Lang Cửu sau này nên thế nào.
Cuộc sống sau này, vấn đề như thế trước đây hắn rất ít khi nghiêm túc suy nghĩ.
Đối với hắn mà nói, cuộc sống được ngày nào hay ngày ấy lúc này đã thật sự đặt dấu chấm hết, hắn phải cho Lang Cửu – người đã vì hắn từ bỏ một cách sống khác và sinh mệnh có lẽ dài đến mấy trăm năm – một cuộc sống bình thường.
“Con trai,” Từ Bắc rúc vào sô pha lắc lắc chân, “Bàn với mày việc này.”
“Ừm?” Lang Cửu chuẩn bị đi vào nhà bếp tìm chiếc khăn lông dọn dẹp một chút, căn nhà ở Định Xuyên thời gian này không ai ở, đều đã phủ bụi.
“Giang Việt nói hai ngày nữa phải về trường, chúng ta cũng sẽ không về An Hà, sau này không còn ai dạy mày học nữa,” Từ Bắc nhìn trần nhà, “Tìm cho mày một thầy giáo nữa được không?”
“Không cần.” Lang Cửu trả lời rất dứt khoát.
“Biết ngay mày sẽ có cái tính này mà,” Từ Bắc móc ví tiền ra, lấy thẻ ngân hàng, “Lát nữa đi rút ít vốn, mua cái máy tính về nhé, mày rảnh thì chơi…”
“Óc gì?(1)”
“Óc bã đậu,” Từ Bắc phát hiện không có Giang Việt, giải thích từ mới cho Lang Cửu quả thực là vấn đề lớn, Giang Việt luôn có thể có cách dùng phương thức Lang Cửu nghe hiểu để nói rõ sự việc, “Lát nữa mua rồi mày sẽ biết, sau đó bố liên hệ chú Kiều của mày…”
“Lại đi quán bar?” Lang Cửu nghe thấy Từ Bắc nhắc đến việc làm liền nhíu mày.
“Không đi không đi không đi,” Từ Bắc phẩy phẩy tay, đừng nói Lang Cửu không chịu để hắn đi, bản thân hắn cũng không muốn đi lắm, luôn nửa đêm đi làm, loại công việc trái giờ trái giấc này hắn không tiêu hóa nổi, “Bố có kế hoạch, mày nghe thử nhé.”
Từ Bắc bỏ một tấm thẻ ở chỗ Kiều Khiêm, trong đó có một khoản phi pháp trước đây kiếm được, vốn định nhỡ gặp bất trắc gì mà tèo, tiền để lại cho Từ Lĩnh, thêm nửa phần làm quà cưới cho Kiều Khiêm.
Nhưng Kiều Khiêm mãi cũng không kết hôn, đến bạn gái cũng không cố định, mà nhất thời phỏng chừng mình cũng sẽ không chết, cho nên hắn định cho khoản tiền này vận động gây cốt chút.
“Chúng ta đi mở quán đi.” Từ Bắc duỗi thẳng chân, liếc mắt nhìn Lang Cửu.
“Mở quán?” Lang Cửu dường như hơi động lòng, “Quán thế nào? Siêu thị như bình thường mua đồ sao?”
“Yo, bố mày mà có tiền mở siêu thị cũng không cần ra ngoài móc túi…” Từ Bắc vui vẻ, thuận miệng nói hớ lại nhanh chóng thắng lại, “Siêu thị cần đầu tư nhiều quá, bố không có nhiều như vậy, lấy mấy vạn mở cái quán nhỏ gì đó thì còn được.”
“Bán bánh kẹp thịt đi.” Lang Cửu cũng không thất vọng vì không mở được siêu thị, lại hứng chí bừng bừng đề xuất kiến nghị mới.
“… mẹ nó mày có triển vọng thật đấy,” Từ Bắc có phần bất đắc dĩ nhìn Lang Cửu vừa nhắc đến bánh kẹp thịt liền hứng chí bừng bừng đến ngồi bên cạnh hắn, vươn tay gãi gãi tóc cậu, “Mày chỉ biết ăn thôi, mày biết làm gì, dù sao bố cũng không biết.”
“Tôi có thể học.” Lang Cửu rất thoải mái dựa vào sô pha.
“Không chỉ mày được,” Từ Bắc sờ túi một cái, muốn gọi điện thoại cho Kiều Khiêm, nhớ ra đã không còn điện thoại, “Đi đi đi, ra ngoài mua đồ trước, rồi tính tiếp.”
Rất lâu rồi Lang Cửu không cùng Từ Bắc thoải mái tự tại dạo phố như vậy, đây là lần đầu tiên cậu hoàn toàn thả lỏng không chú ý tình hình xung quanh, chỉ chậm rãi không mục đích đi theo Từ Bắc.
Đương nhiên, bây giờ thính giác và khứu giác của cậu đã không còn nhanh nhạy như trước nữa, muốn chú ý nhiều thứ hơn cũng không thể.
Hôm nay nắng tốt, Từ Bắc ngửa mặt lên, cảm thấy lỗ chân lông trên người đều giãn ra, có một loại thích thú lười biếng, hắn duỗi eo, quét mắt nhìn Lang Cửu: “Mệt không?”
“Không.” trên người Lang Cửu không có sức, đi đường cũng có hơi lảo đảo, nhưng tâm trạng rất tốt, so với được cùng Từ Bắc dạo phố, cái gì cũng có thể bỏ qua.
“Đi, đi chọn điện thoại,” Từ Bắc vỗ vỗ vai cậu, “Mua điện thoại xong nghỉ một lát rồi mua luôn óc bã đậu, về nhà mắc dây… cũng không biết nơi quỷ quái như hẻm Nhền Nhện có gắng được không nữa…”
“Ừm.” Lang Cửu gật gật đầu, thuận tay ôm vai Từ Bắc, kéo kéo hắn vào người mình.
Từ Bắc giật nảy, luống cuống đẩy Lang Cửu ra: “Giữa đường giữa xá mày chú ý ảnh hưởng chút được không!”
“Cũng không có ai dòm,” Lang Cửu nhìn nhìn xung quanh, đã qua giờ đi làm, lại không phải ngày nghỉ, trên phố rất ít người, cậu dửng dưng ôm một cái, “Tôi cũng không hôn bố…”
Từ Bắc vùng vẫy hai cái không hiệu quả thì bỏ cuộc, tuy Lang Cửu đã không còn tốc độ và sức mạnh của người sói, nhưng lực vẫn rất lớn. Nghĩ lại trước đây hắn với Kiều Khiêm cũng luôn là mày gác vai tao tao bá cổ mày dạo phố, bây giờ thực ra cũng chỉ là tác dụng tâm lý mà thôi, có hơi chột dạ khó hiểu.
“Bố còn thích tôi không?” Lang Cửu đột nhiên ghé lại bên tai Từ Bắc nhỏ giọng hỏi một câu, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, mà cho dù cậu không muốn Từ Bắc chịu bất cứ tổn thương nào, vẫn đem lại cho hắn phiền phức rất lớn, thậm chí còn uy hiếp đến tính mạng Từ Bắc.
Điều này Lang Cửu cảm thấy khó mà chịu được, điều cậu sợ nhất chính là Từ Bắc vì những chuyện này mà thay đổi thái độ đối với cậu.
“Giờ phút ánh nắng đẹp đẽ thế này, hỏi cái này làm gì…” Từ Bắc có hơi xấu hổ.
“Thì hỏi vậy thôi.” Lang Cửu rất chuyên tâm nhìn hắn.
“Thích.” Từ Bắc quay mặt đi tìm cửa hàng điện thoại.
Lang Cửu không nhìn được biểu cảm của hắn, có hơi sốt ruột, trực tiếp vươn tay bóp cằm hắn quay mặt hắn sang nhìn vào mình: “Thật không?”
“Đệt mợ,” Từ Bắc hất tay cậu ra, “Mẹ nó tố chất tâm lý của mày tốt ghê… thật thật, nếu không bố còn tốn sức đưa mày về vậy làm gì, vứt hẳn mày cho Lâm Duệ và tên lão đại người máy kia là được rồi có phải không.”
“Uống ly trà sữa đi.” Từ Bắc có hơi không tự nhiên, cũng không đợi Lang Cửu nói gì, đã kéo cậu đi vào một tiệm trà sữa bên đường.
Vừa đi được hai bước hắn đã dừng lại, vô cùng hối hận về quyết định uống trà sữa này của mình.
Từ Lĩnh đang cầm hai ly trà sữa đi ra khỏi tiệm, một cô gái đi theo sau lưng.
Mẹ nó Định Xuyên nhỏ quá đi mất!
Tác giả: Hai người không biết tí gì mở quán gì thì được đây…
Chú thích:
(1) Máy tính (电脑 = điện não), Lang Cửu chỉ nghe được từ “não”, nên hỏi là não gì =)))))
/83
|