Khóe miệng Đông Lạc méo xệch, hắn rất ghen tỵ với con hồ ly này!
Nó có thể sỗ sàng chẳng kiêng nể gì! ~>_<~+
Hoa Tiểu Nhã thấy hắn nhìn chòng chọc vào trước ngực mình, vội vàng nói, “Huynh không phải là Thái tử Đông Thắng Quốc ư, vì sao lại ở đây?”
Vì sao lại ở đây? Đôi mắt Đông Lạc vụt qua vài tia sáng.
Kể từ khi, Thiên sư ra lệnh, mười năm không thể ra khỏi Đông Thắng Quốc, hắn bắt đầu ngày nào cũng thương nhớ, thương nhớ cô bé vừa gặp đã yêu, mơ màng mà lại vô cùng đáng yêu ấy. Hắn không biết, tại sao lại nhớ thương đến thế.
Cảm giác cồn cào gan ruột này, thật là, khó chịu.
Cho nên, hắn cứ chần chừ đứng ở nơi giao giới giữa Đông Thắng Quốc và Hách Liên Quốc này.
Thổi sáo rồi ngẩn người, chỉ hy vọng, có thể dựa vào việc nhìn thật xa như vậy mà thoát khỏi nỗi tương tư.
Dĩ nhiên, nhìn về nơi xa thì nhìn không tới! Trừ phi là Thiên Lý Nhãn! Chỉ có điều đứa nhỏ này có thể kiên trì như thế, tiếp tục kiên trì thế, vậy mà cũng đã hơn ba năm ——
Ngày hôm nay, hắn lại còn được gặp Hoa Tiểu Nhã!
Người ngày nào hắn cũng nhớ thương!
Cho nên, lúc đầu hắn mới cảm thấy không chân thực như vậy, hồi lâu mới có thể lấy lại tinh thần.
Là trời cao nghe thấy lời cầu nguyện của hắn sao? Cho nên mới biến mộng đẹp của hắn thành sự thật?
Hoa Tiểu Nhã hơi đỏ mặt, nhìn ánh mắt như nhặt được bảo bối ấy, có chút không được tự nhiên, tại sao hắn không trả lời câu hỏi của mình, cứ nhìn mình chằm chằm mãnh liệt thế chứ?
“Ta đang đợi nàng.” Lời thâm tình, cũng nói ra được rồi! Thật hợp với vẻ mặt si ngốc kia ——
Hoa Tiểu Nhã nhếch miệng, không biết tại sao, lại không có cảm giác gì, mà chỉ hơi không được tự nhiên!
Nếu là lúc trước, nàng nhìn thấy dáng vẻ này khuôn mặt này nói với mình những lời thâm tình ấy, nàng nhất định sẽ, vô cùng cảm động, hận không thể vui sướng lao ngay vào vòng ôm của hắn?
Giờ phút này, nàng lại cảm thấy, có chút giống như trò đùa, buồn cười, nhưng, vẫn không thể cười nổi.
“Nàng không tin sao?” Đông Lạc thấy trên mặt nàng run run, vội vã hỏi.
“Ta ——”
“Nàng đi theo ta ——” Nói xong, Đông Lạc kéo tay Hoa Tiểu Nhã, đi về phía trước.
Hoa Tiểu Nhã rút tay về, lại bị Đông Lạc kích động khăng khăng nắm lấy thật chặt không buông. Hoa Tiểu Nhã đang không được tự nhiên đi theo bên cạnh hắn, đột nhiên, cái đuôi xù lông thật dài của Bạch hồ kia vung lên ——
“A ——” đánh vào tay Đông Lạc.
Đông Lạc bị đau một lần, vội vàng buông ra. Kinh ngạc nhìn hồ ly trong ngực Hoa Tiểu Nhã.
“Nó ——”
“Có thể nó muốn bảo vệ cho chủ, nên không thích người khác đụng vào ta.” Hoa Tiểu Nhã vội vàng giải thích.
Đông Lạc gật đầu, có chút cảm thán, “Không ngờ súc sinh nho nhỏ này lại có thể có linh tính như thế ——”
“Hự ——” Đông Lạc bị đau vuốt cái mông, miệng méo xệch. Hồ, hồ ly này lại dám chọc vào mông mình.
Biểu cảm trên mặt Hoa Tiểu Nhã cực kỳ nghiêm túc, suýt phì cười, hết sức thống khổ mới nhịn lại được ——
“Nó… nó…” Đông Lạc muốn nổi giận, không biết làm sao với thú cưng của Hoa Tiểu Nhã, dĩ nhiên cũng hơi để tâm chút ——
“Không phải huynh đã nói, hồ ly cũng là tiên ư, cho nên, có vẻ tiểu hồ ly đây khá là có linh tính, trách huynh mắng nó đó.” Nói xong, Hoa Tiểu Nhã gần như nhịn cười đến mức đau bụng.
Đông Lạc lần này có vẻ bán tín bán nghi gật đầu, thỉnh thoảng lườm Bạch hồ trong ngực Hoa Tiểu Nhã một cái, lại cũng không dám nhích tới gần Hoa Tiểu Nhã nửa phân nào nữa.
Hoa Tiểu Nhã nghẹn cười, len lén nhéo nhéo Bạch hồ ——
Bạch hồ liếm liếm mu bàn tay nàng ——
Hoa Tiểu Nhã toàn thân cứng đờ, a một tiếng ——
“Sao thế? Tiểu Nhã.” Đông Lạc vừa bước về phía nàng, nhưng khi nhìn thấy Bạch hồ híp mắt, lại tự động dừng lại cách xa nàng ba bước.
Nó có thể sỗ sàng chẳng kiêng nể gì! ~>_<~+
Hoa Tiểu Nhã thấy hắn nhìn chòng chọc vào trước ngực mình, vội vàng nói, “Huynh không phải là Thái tử Đông Thắng Quốc ư, vì sao lại ở đây?”
Vì sao lại ở đây? Đôi mắt Đông Lạc vụt qua vài tia sáng.
Kể từ khi, Thiên sư ra lệnh, mười năm không thể ra khỏi Đông Thắng Quốc, hắn bắt đầu ngày nào cũng thương nhớ, thương nhớ cô bé vừa gặp đã yêu, mơ màng mà lại vô cùng đáng yêu ấy. Hắn không biết, tại sao lại nhớ thương đến thế.
Cảm giác cồn cào gan ruột này, thật là, khó chịu.
Cho nên, hắn cứ chần chừ đứng ở nơi giao giới giữa Đông Thắng Quốc và Hách Liên Quốc này.
Thổi sáo rồi ngẩn người, chỉ hy vọng, có thể dựa vào việc nhìn thật xa như vậy mà thoát khỏi nỗi tương tư.
Dĩ nhiên, nhìn về nơi xa thì nhìn không tới! Trừ phi là Thiên Lý Nhãn! Chỉ có điều đứa nhỏ này có thể kiên trì như thế, tiếp tục kiên trì thế, vậy mà cũng đã hơn ba năm ——
Ngày hôm nay, hắn lại còn được gặp Hoa Tiểu Nhã!
Người ngày nào hắn cũng nhớ thương!
Cho nên, lúc đầu hắn mới cảm thấy không chân thực như vậy, hồi lâu mới có thể lấy lại tinh thần.
Là trời cao nghe thấy lời cầu nguyện của hắn sao? Cho nên mới biến mộng đẹp của hắn thành sự thật?
Hoa Tiểu Nhã hơi đỏ mặt, nhìn ánh mắt như nhặt được bảo bối ấy, có chút không được tự nhiên, tại sao hắn không trả lời câu hỏi của mình, cứ nhìn mình chằm chằm mãnh liệt thế chứ?
“Ta đang đợi nàng.” Lời thâm tình, cũng nói ra được rồi! Thật hợp với vẻ mặt si ngốc kia ——
Hoa Tiểu Nhã nhếch miệng, không biết tại sao, lại không có cảm giác gì, mà chỉ hơi không được tự nhiên!
Nếu là lúc trước, nàng nhìn thấy dáng vẻ này khuôn mặt này nói với mình những lời thâm tình ấy, nàng nhất định sẽ, vô cùng cảm động, hận không thể vui sướng lao ngay vào vòng ôm của hắn?
Giờ phút này, nàng lại cảm thấy, có chút giống như trò đùa, buồn cười, nhưng, vẫn không thể cười nổi.
“Nàng không tin sao?” Đông Lạc thấy trên mặt nàng run run, vội vã hỏi.
“Ta ——”
“Nàng đi theo ta ——” Nói xong, Đông Lạc kéo tay Hoa Tiểu Nhã, đi về phía trước.
Hoa Tiểu Nhã rút tay về, lại bị Đông Lạc kích động khăng khăng nắm lấy thật chặt không buông. Hoa Tiểu Nhã đang không được tự nhiên đi theo bên cạnh hắn, đột nhiên, cái đuôi xù lông thật dài của Bạch hồ kia vung lên ——
“A ——” đánh vào tay Đông Lạc.
Đông Lạc bị đau một lần, vội vàng buông ra. Kinh ngạc nhìn hồ ly trong ngực Hoa Tiểu Nhã.
“Nó ——”
“Có thể nó muốn bảo vệ cho chủ, nên không thích người khác đụng vào ta.” Hoa Tiểu Nhã vội vàng giải thích.
Đông Lạc gật đầu, có chút cảm thán, “Không ngờ súc sinh nho nhỏ này lại có thể có linh tính như thế ——”
“Hự ——” Đông Lạc bị đau vuốt cái mông, miệng méo xệch. Hồ, hồ ly này lại dám chọc vào mông mình.
Biểu cảm trên mặt Hoa Tiểu Nhã cực kỳ nghiêm túc, suýt phì cười, hết sức thống khổ mới nhịn lại được ——
“Nó… nó…” Đông Lạc muốn nổi giận, không biết làm sao với thú cưng của Hoa Tiểu Nhã, dĩ nhiên cũng hơi để tâm chút ——
“Không phải huynh đã nói, hồ ly cũng là tiên ư, cho nên, có vẻ tiểu hồ ly đây khá là có linh tính, trách huynh mắng nó đó.” Nói xong, Hoa Tiểu Nhã gần như nhịn cười đến mức đau bụng.
Đông Lạc lần này có vẻ bán tín bán nghi gật đầu, thỉnh thoảng lườm Bạch hồ trong ngực Hoa Tiểu Nhã một cái, lại cũng không dám nhích tới gần Hoa Tiểu Nhã nửa phân nào nữa.
Hoa Tiểu Nhã nghẹn cười, len lén nhéo nhéo Bạch hồ ——
Bạch hồ liếm liếm mu bàn tay nàng ——
Hoa Tiểu Nhã toàn thân cứng đờ, a một tiếng ——
“Sao thế? Tiểu Nhã.” Đông Lạc vừa bước về phía nàng, nhưng khi nhìn thấy Bạch hồ híp mắt, lại tự động dừng lại cách xa nàng ba bước.
/160
|