Bạch Trì Hữu yếu ớt cười một tiếng, “Nàng đã nói, chăm sóc ta.”
Chăm sóc? Chuyện dễ như trở bàn tay, nàng dù liều chết cũng sẽ chăm sóc hắn.
Hơn nữa, sư phụ bảo vệ mình như vậy, nàng lại cực kỳ cảm động!
“Ưm.” Hoa Tiểu Nhã liên tục gật đầu không ngừng, “Sư phụ yên tâm đi, Nhã Nhã có thể chăm sóc sư phụ! Sư phụ lão nhân gia người giống như là ——”
Bị đôi mắt lạnh lùng giận dữ nhìn mình, Hoa Tiểu Nhã hậm hực nuốt câu nói tiếp theo về.
Bạch Trì Hữu ôm nàng rơi xuống đất trong chớp mắt, cuối cùng, mắt nhắm nghiền, chân khuỵu xuống, hôn mê bất tỉnh.
Hôn mê?
Hoa Tiểu Nhã đột nhiên mở to mắt, “Sư phụ? Sư phụ! Người đừng ngất mà!” mếu máo, đột nhiên hơi luống cuống.
Người quen lệ thuộc, khi bỗng dưng mất đi người để dựa vào kia, sẽ có cảm giác như thế ư.
Một cảm giác cô đơn vây lấy trái tim Hoa Tiểu Nhã.
Nhưng, hình như Bạch Trì Hữu đã suy yếu không biết gì nữa rồi ——
Nếu không phải pháp thuật hiện tại của Hoa Tiểu Nhã cũng tạm được, hơi có chút thành tựu, nàng đúng là sẽ ôm hắn bất động luôn.
Đầy đất là thực nhân điểu, khắp nơi là máu, Hoa Tiểu Nhã nhìn gần như muốn nôn.
Những thi thể thực nhân điểu trên mặt đất kia, cũng vô cùng thê thảm không nỡ nhìn.
Nhưng mà, một chiêu kia của Bạch Trì Hữu vô cùng lợi hại, quả nhiên, không lưu lại con thực nhân điểu nào!
“Sư phụ, ta đưa người rời khỏi đây trước đã.” Hoa Tiểu Nhã nói xong, Phi Kiếm trên người vừa xuất ra, bắt đầu trở nên lớn, lớn hơn.
Kiếm này vốn là bảo bối Bạch Trì Hữu đưa cho nàng, có thể phóng to ra thu nhỏ lại.
Cũng nhờ năng lực ngự phi không tệ, đây cũng là Hoa Tiểu Nhã học ba năm mới được, những pháp thuật khác lại chỉ mới ở mức độ sơ cấp mà thôi.
Ôm Bạch Trì Hữu ngồi trên phi kiếm, nàng bắt đầu bay về phía trước ——
Phải nói rằng, năng lực có hạn, có thể song phi đã là cực hạn của nàng, cho nên, sau khi bay được vài dặm, nàng đã lảo đảo rơi xuống một nơi hoang dã.
Nơi này gần như không có thực nhân điểu, nhưng động vật trên mặt đất vẫn có thể nhìn thấy một chút.
Thỉnh thoảng có một con hổ, thỏ, liếc qua cũng thê thảm không nỡ nhìn.
Sư phụ, người đã phải giết bao nhiêu động vật nhỏ đây!
“Sư phụ, trước tiên người nằm đây, đồ nhi chuẩn bị chút thức ăn nước uống cho người!” Hoa Tiểu Nhã đỡ Bạch Trì Hữu dựa nghiêng vào một nền đất sạch sẽ, nhìn xung quanh, không biết có xuất hiện dã thú gì không? Dã thú chết tiệt hình như cũng bị sư phụ một kích tất sát rồi!
Suy nghĩ một chút, không yên lòng, lập cho hắn một cái kết giới nho nhỏ, lúc này mới hài lòng rời đi.
Nếu như sư phụ gặp nguy hiểm, kết giới mình lập bị phá, mình sẽ có cảm ứng!
Hoa Tiểu Nhã tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một nguồn nước, nguồn nước có vẻ sạch sẽ, cũng không có vấy bao nhiêu máu. Hoa Tiểu Nhã tùy tiện uống một chút, vừa dùng lá cây mang về một chút cho Bạch Trì Hữu.
Không còn cách nào khác, không có cái gì có thể chứa nước, mà túi đựng đồ của Bạch Trì Hữu nàng lại không mở được, chỉ có thể làm vậy!
Huống chi, sư phụ người lớn như vậy, nàng đưa qua đưa lại hình như cũng không có tiện!
Trước hết cho hắn uống ít một chút, chờ lát nữa nghỉ ngơi tốt, sẽ đưa hắn tới.
Hoa Tiểu Nhã vừa nghĩ thế, gật đầu. Đi về phía chỗ dừng chân lúc nãy ——
Hy vọng sư phụ có thể mau tỉnh dậy, Hoa Tiểu Nhã thở dài, cũng không biết sư phụ sẽ hôn mê bao lâu nữa.
Dừng lại phía dưới tàng cây đại thụ ban nãy, Hoa Tiểu Nhã miệng cứng đờ, kinh ngạc ngay cả chiếc lá để hứng nước cũng làm rơi xuống đất ——
Hoa Tiểu Nhã dụi dụi mắt, không sai mà! Đây là kết giới mình lập nên, hơn nữa, kết giới vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, tình hình không có gì khác lạ!
Vậy hiện tại, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Chăm sóc? Chuyện dễ như trở bàn tay, nàng dù liều chết cũng sẽ chăm sóc hắn.
Hơn nữa, sư phụ bảo vệ mình như vậy, nàng lại cực kỳ cảm động!
“Ưm.” Hoa Tiểu Nhã liên tục gật đầu không ngừng, “Sư phụ yên tâm đi, Nhã Nhã có thể chăm sóc sư phụ! Sư phụ lão nhân gia người giống như là ——”
Bị đôi mắt lạnh lùng giận dữ nhìn mình, Hoa Tiểu Nhã hậm hực nuốt câu nói tiếp theo về.
Bạch Trì Hữu ôm nàng rơi xuống đất trong chớp mắt, cuối cùng, mắt nhắm nghiền, chân khuỵu xuống, hôn mê bất tỉnh.
Hôn mê?
Hoa Tiểu Nhã đột nhiên mở to mắt, “Sư phụ? Sư phụ! Người đừng ngất mà!” mếu máo, đột nhiên hơi luống cuống.
Người quen lệ thuộc, khi bỗng dưng mất đi người để dựa vào kia, sẽ có cảm giác như thế ư.
Một cảm giác cô đơn vây lấy trái tim Hoa Tiểu Nhã.
Nhưng, hình như Bạch Trì Hữu đã suy yếu không biết gì nữa rồi ——
Nếu không phải pháp thuật hiện tại của Hoa Tiểu Nhã cũng tạm được, hơi có chút thành tựu, nàng đúng là sẽ ôm hắn bất động luôn.
Đầy đất là thực nhân điểu, khắp nơi là máu, Hoa Tiểu Nhã nhìn gần như muốn nôn.
Những thi thể thực nhân điểu trên mặt đất kia, cũng vô cùng thê thảm không nỡ nhìn.
Nhưng mà, một chiêu kia của Bạch Trì Hữu vô cùng lợi hại, quả nhiên, không lưu lại con thực nhân điểu nào!
“Sư phụ, ta đưa người rời khỏi đây trước đã.” Hoa Tiểu Nhã nói xong, Phi Kiếm trên người vừa xuất ra, bắt đầu trở nên lớn, lớn hơn.
Kiếm này vốn là bảo bối Bạch Trì Hữu đưa cho nàng, có thể phóng to ra thu nhỏ lại.
Cũng nhờ năng lực ngự phi không tệ, đây cũng là Hoa Tiểu Nhã học ba năm mới được, những pháp thuật khác lại chỉ mới ở mức độ sơ cấp mà thôi.
Ôm Bạch Trì Hữu ngồi trên phi kiếm, nàng bắt đầu bay về phía trước ——
Phải nói rằng, năng lực có hạn, có thể song phi đã là cực hạn của nàng, cho nên, sau khi bay được vài dặm, nàng đã lảo đảo rơi xuống một nơi hoang dã.
Nơi này gần như không có thực nhân điểu, nhưng động vật trên mặt đất vẫn có thể nhìn thấy một chút.
Thỉnh thoảng có một con hổ, thỏ, liếc qua cũng thê thảm không nỡ nhìn.
Sư phụ, người đã phải giết bao nhiêu động vật nhỏ đây!
“Sư phụ, trước tiên người nằm đây, đồ nhi chuẩn bị chút thức ăn nước uống cho người!” Hoa Tiểu Nhã đỡ Bạch Trì Hữu dựa nghiêng vào một nền đất sạch sẽ, nhìn xung quanh, không biết có xuất hiện dã thú gì không? Dã thú chết tiệt hình như cũng bị sư phụ một kích tất sát rồi!
Suy nghĩ một chút, không yên lòng, lập cho hắn một cái kết giới nho nhỏ, lúc này mới hài lòng rời đi.
Nếu như sư phụ gặp nguy hiểm, kết giới mình lập bị phá, mình sẽ có cảm ứng!
Hoa Tiểu Nhã tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một nguồn nước, nguồn nước có vẻ sạch sẽ, cũng không có vấy bao nhiêu máu. Hoa Tiểu Nhã tùy tiện uống một chút, vừa dùng lá cây mang về một chút cho Bạch Trì Hữu.
Không còn cách nào khác, không có cái gì có thể chứa nước, mà túi đựng đồ của Bạch Trì Hữu nàng lại không mở được, chỉ có thể làm vậy!
Huống chi, sư phụ người lớn như vậy, nàng đưa qua đưa lại hình như cũng không có tiện!
Trước hết cho hắn uống ít một chút, chờ lát nữa nghỉ ngơi tốt, sẽ đưa hắn tới.
Hoa Tiểu Nhã vừa nghĩ thế, gật đầu. Đi về phía chỗ dừng chân lúc nãy ——
Hy vọng sư phụ có thể mau tỉnh dậy, Hoa Tiểu Nhã thở dài, cũng không biết sư phụ sẽ hôn mê bao lâu nữa.
Dừng lại phía dưới tàng cây đại thụ ban nãy, Hoa Tiểu Nhã miệng cứng đờ, kinh ngạc ngay cả chiếc lá để hứng nước cũng làm rơi xuống đất ——
Hoa Tiểu Nhã dụi dụi mắt, không sai mà! Đây là kết giới mình lập nên, hơn nữa, kết giới vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, tình hình không có gì khác lạ!
Vậy hiện tại, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
/160
|