“Vương, đây là truyền âm của Mai Hoa tiên tử—— ” một tên tiểu yêu đưa cho Hình Hỏa một cái Truyền Âm Phù.
Hình Hỏa nhận lấy, vừa mở ra nhìn, chỉ thấy Mai Hoa tiên tử lộ mấy phần cao quý, “Hình Hỏa, đã bắt được con bé Hoa Tiểu Nhã kia chưa?”
“Bắt được rồi. ” Hình Hỏa mệt mỏi nằm đó, nghiêng dựa vào giường mềm, trên mặt vẫn là vẻ quyến rũ và hấp dẫn, “Bổn tọa ra tay, làm sao có thể không bắt được nàng?”
Mai Hoa tiên tử vui mừng ra mặt, “Thật tốt quá, giết nàng đi.”
“Giết nàng? ” Con ngươi Hình Hỏa mang theo ý cười.
“Không sai, nhớ kỹ, con bé ấy không thể giữ lại. Phải giết. ” Mai Hoa tiên tử lộ vẻ dữ tợn, mang theo vài phần uy nghiêm. “Được rồi, Trì Hữu tìm đến chỗ ta, trước tiên đừng nói vội.”
Hình ảnh đột nhiên biến mất ——
Hình Hỏa cười như không cười nhìn hình ảnh đã biến mất, “Mai Hoa tiên tử, ngươi cảm thấy ngươi quá thông minh, hay cảm thấy ngươi quá quan trọng? Kẻ ra lệnh cho bổn tọa, còn chưa ra đời đâu, bổn tọa cũng cảm thấy, ngươi đúng thật tự cho mình là thông minh.”
Khóe miệng khẽ nhếch, mị hoặc vô cùng.
“Vương, vậy nữ nhân kia —— “
“Tạm thời trông coi, chiêu đãi nàng ăn uống đầy đủ, hiểu chưa?”
“Dạ, Vương.”
…
Bạch Trì Hữu sắp nổi điên rồi!
Hắn ra ngoài đi tìm hồn phách Mai Hoa kế nhiệm, khi trở về phát hiện, không thấy Hoa Tiểu Nhã đâu nữa!
Hắn tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện ở bên ngoài kết giới, có hơi thở của Hình Hỏa.
Là gã, đưa nàng đi!
Bạch Trì Hữu nheo mắt lại, gã đột nhiên lại có thể ra đến nhân gian!
Làm sao có thể? Trừ phi, có người giúp gã.
Về phần là ai, khóe môi Bạch Trì Hữu lạnh băng, nếu như là nàng ta ——
Hắn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Đứng trên phi kiếm, hắn nhanh chóng đi về phía Hồ Tộc.
“Trì Hữu, sao huynh lại tới đây? ” Mai Hoa tiên tử vẻ nhiệt tình, thanh thuần mang trên mặt mấy phần cao quý và mừng rỡ.
Bạch Trì Hữu không có tâm tình cùng nàng ta đánh Thái Cực, “Là muội nói cho Hình Hỏa nhược điểm của kết giới?”
“Cái gì, cái gì? ” Mai Hoa tiên tử vẻ mờ mịt, mang theo vài phần vô tội, “Ta kể từ sau khi sống lại, còn chưa từng gặp lại Hình Hỏa. Hắn, ra rồi?”
“Không phải muội ư?” Bạch Trì Hữu híp mắt, mang theo vài phần nguy hiểm.
Mai Hoa tiên tử thấy mũi cay cay, chàng chưa từng nghiêm nghị chất vấn mình như thế, mặc dù, cũng chẳng bao giờ gần gũi, nhưng, nhưng càng chưa bao giờ như thế ——
Nghĩ tới đây, viền mắt nàng trong nháy mắt đỏ hoe, “Trì Hữu, huynh đang hoài nghi ta sao? Ta cũng vì huynh mà chịu một chưởng của Hình Hỏa, sao còn có thể nói cho hắn biết, nhược điểm của kết giới chứ?”
Uất ức rơi lệ, trên gương mặt nàng mang theo vài phần yếu đuối, một tay nắm lấy cánh tay Bạch Trì Hữu, “Ta kể từ sau khi sống lại, không có một chút pháp thuật và linh khí nào, chỉ là một người phàm. Làm sao có thể tìm được Hình Hỏa đây?”
Thấy những giọt lệ long lanh của nàng, Bạch Trì Hữu hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, hất nàng ta ra, giọng nói tỏ rõ ý cảnh cáo, “Mai Hoa tiên tử, nếu như, Nhã Nhã có gì bất trắc, đến lúc đó cô cứ chờ mà gánh chịu hậu quả đi.”
Mai Hoa tiên tử bỗng chốc bị đẩy ngã trên mặt đất, ngồi ở đó ——
“Sư thúc, sư phụ thật sự bị oan, sư phụ hiện tại ngày ngày ở trong Hồ Vương Điện, nhớ mong sư thúc, sư thúc không thể trách oan sư phụ thế! ” Ngọc Nhi đột nhiên chạy vào, quỳ ở đó, bộ dáng kia thật quá thê thảm.
“Thật là một đôi thầy trò giỏi bao biện, trở về ta lại thu thập các ngươi. ” Bạch Trì Hữu nheo mắt, hơi thở lạnh lùng gần như đông cứng tại chỗ hai người.
“Sư phụ, người sao rồi? ” Ngọc Nhi đỡ sư phụ của mình dậy, trong mắt có chút bất bình thay nàng.
Hình Hỏa nhận lấy, vừa mở ra nhìn, chỉ thấy Mai Hoa tiên tử lộ mấy phần cao quý, “Hình Hỏa, đã bắt được con bé Hoa Tiểu Nhã kia chưa?”
“Bắt được rồi. ” Hình Hỏa mệt mỏi nằm đó, nghiêng dựa vào giường mềm, trên mặt vẫn là vẻ quyến rũ và hấp dẫn, “Bổn tọa ra tay, làm sao có thể không bắt được nàng?”
Mai Hoa tiên tử vui mừng ra mặt, “Thật tốt quá, giết nàng đi.”
“Giết nàng? ” Con ngươi Hình Hỏa mang theo ý cười.
“Không sai, nhớ kỹ, con bé ấy không thể giữ lại. Phải giết. ” Mai Hoa tiên tử lộ vẻ dữ tợn, mang theo vài phần uy nghiêm. “Được rồi, Trì Hữu tìm đến chỗ ta, trước tiên đừng nói vội.”
Hình ảnh đột nhiên biến mất ——
Hình Hỏa cười như không cười nhìn hình ảnh đã biến mất, “Mai Hoa tiên tử, ngươi cảm thấy ngươi quá thông minh, hay cảm thấy ngươi quá quan trọng? Kẻ ra lệnh cho bổn tọa, còn chưa ra đời đâu, bổn tọa cũng cảm thấy, ngươi đúng thật tự cho mình là thông minh.”
Khóe miệng khẽ nhếch, mị hoặc vô cùng.
“Vương, vậy nữ nhân kia —— “
“Tạm thời trông coi, chiêu đãi nàng ăn uống đầy đủ, hiểu chưa?”
“Dạ, Vương.”
…
Bạch Trì Hữu sắp nổi điên rồi!
Hắn ra ngoài đi tìm hồn phách Mai Hoa kế nhiệm, khi trở về phát hiện, không thấy Hoa Tiểu Nhã đâu nữa!
Hắn tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện ở bên ngoài kết giới, có hơi thở của Hình Hỏa.
Là gã, đưa nàng đi!
Bạch Trì Hữu nheo mắt lại, gã đột nhiên lại có thể ra đến nhân gian!
Làm sao có thể? Trừ phi, có người giúp gã.
Về phần là ai, khóe môi Bạch Trì Hữu lạnh băng, nếu như là nàng ta ——
Hắn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Đứng trên phi kiếm, hắn nhanh chóng đi về phía Hồ Tộc.
“Trì Hữu, sao huynh lại tới đây? ” Mai Hoa tiên tử vẻ nhiệt tình, thanh thuần mang trên mặt mấy phần cao quý và mừng rỡ.
Bạch Trì Hữu không có tâm tình cùng nàng ta đánh Thái Cực, “Là muội nói cho Hình Hỏa nhược điểm của kết giới?”
“Cái gì, cái gì? ” Mai Hoa tiên tử vẻ mờ mịt, mang theo vài phần vô tội, “Ta kể từ sau khi sống lại, còn chưa từng gặp lại Hình Hỏa. Hắn, ra rồi?”
“Không phải muội ư?” Bạch Trì Hữu híp mắt, mang theo vài phần nguy hiểm.
Mai Hoa tiên tử thấy mũi cay cay, chàng chưa từng nghiêm nghị chất vấn mình như thế, mặc dù, cũng chẳng bao giờ gần gũi, nhưng, nhưng càng chưa bao giờ như thế ——
Nghĩ tới đây, viền mắt nàng trong nháy mắt đỏ hoe, “Trì Hữu, huynh đang hoài nghi ta sao? Ta cũng vì huynh mà chịu một chưởng của Hình Hỏa, sao còn có thể nói cho hắn biết, nhược điểm của kết giới chứ?”
Uất ức rơi lệ, trên gương mặt nàng mang theo vài phần yếu đuối, một tay nắm lấy cánh tay Bạch Trì Hữu, “Ta kể từ sau khi sống lại, không có một chút pháp thuật và linh khí nào, chỉ là một người phàm. Làm sao có thể tìm được Hình Hỏa đây?”
Thấy những giọt lệ long lanh của nàng, Bạch Trì Hữu hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, hất nàng ta ra, giọng nói tỏ rõ ý cảnh cáo, “Mai Hoa tiên tử, nếu như, Nhã Nhã có gì bất trắc, đến lúc đó cô cứ chờ mà gánh chịu hậu quả đi.”
Mai Hoa tiên tử bỗng chốc bị đẩy ngã trên mặt đất, ngồi ở đó ——
“Sư thúc, sư phụ thật sự bị oan, sư phụ hiện tại ngày ngày ở trong Hồ Vương Điện, nhớ mong sư thúc, sư thúc không thể trách oan sư phụ thế! ” Ngọc Nhi đột nhiên chạy vào, quỳ ở đó, bộ dáng kia thật quá thê thảm.
“Thật là một đôi thầy trò giỏi bao biện, trở về ta lại thu thập các ngươi. ” Bạch Trì Hữu nheo mắt, hơi thở lạnh lùng gần như đông cứng tại chỗ hai người.
“Sư phụ, người sao rồi? ” Ngọc Nhi đỡ sư phụ của mình dậy, trong mắt có chút bất bình thay nàng.
/160
|