Khi Hoa Tiểu Nhã tỉnh dậy, đã là lúc sáng sớm.
Mơ mơ màng màng nhổm dậy, phát hiện mình đang ngủ trên –
Giường của sư phụ?
Nhìn lại trên người, đã thay một thân áo quần màu trắng xanh khô ráo tự khi nào.
Là ai thay? Là ai thay?
Dù sao cũng không thể là Vũ Phượng thay!
Không phải Vũ Phượng, vậy thì nhất định là –
Sư phụ? Sư phụ!
Mình đang làm cái gì vậy chứ? Bị thay y phục cũng không biết! Tại sao lại ngủ trên giường của sư phụ chứ?
Hoa Tiểu Nhã gõ vỡ đầu cũng không muốn dậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nàng chỉ nhớ rõ, tựa vào trong ngực sư phụ, ngủ thiếp đi –
Sau khi ngủ thì sao? Không nhớ rõ!
Hoa Tiểu Nhã bị thôi thúc ngẩng đầu nhìn trời.
Dĩ nhiên, nhìn thấy chỉ là trần nhà –
Đợi sau khi bi quan xong, Hoa Tiểu Nhã đi xong giày, lúc này mới đi tới sân, nàng nên đối mặt với sư phụ thế nào đây?
Mặc dù nàng biết rõ, mình và sư phụ chưa phát sinh chuyện gì!
Nhưng mà, đồng sàng cộng chẩm, lại thêm y phục này không biết đã thay như thế nào, những điều này cũng không hề bình thường.
Thầy trò yêu nhau, bản thân cũng cảm thấy không đáng tin? Nghĩ tới đây, nàng chỉ tựa vào cửa, nhìn Bạch Trì Hữu đang sưởi nắng ở ngoài.
Hôm nay hắn mặc một thân áo trắng khô ráo như trước, tóc nửa buộc lên nửa xõa xuống, vẫn trong suốt như vậy, tựa như tiên nhân không vướng bụi trần. Cao cao tại thượng như thế, dường như thần tiên ấy, có làm thế nào cũng không với tới được.
Mà hắn, còn là sư phụ của mình.
Hoa Tiểu Nhã khẽ lắc đầu, câu nói sư phụ như phu kia lại xuất hiện trong đầu –
Giống như thần chú trói buộc, vẫn vang vọng trong đầu, khiến trái tim nàng vẫn đang lắng xuống, trong nháy mắt lại bắt đầu đập loạn.
“Định ở đó nhìn vi sư tới khi nào?” Giọng điệu hài hước của Bạch Trì Hữu vang lên, lại không động đậy chút nào.
Thì ra là, hắn đã tỉnh dậy, hơn nữa còn biết mình đứng ở cửa lén nhìn hắn. Hoa Tiểu Nhã hít sâu, cố làm ra vẻ ung dung tiêu sái đến bên cạnh Bạch Trì Hữu, “Sư phụ chào buổi sáng, đồ nhi tới thỉnh an sư phụ, đồ nhi đi chạy bộ trước đây -“
Mới vừa bước được một bước, tay bị kéo lại, bàn tay dịu dàng ấm áp đó của hắn nắm tay nàng.
Trái tim Hoa Tiểu Nhã nháy mắt lại bắt đầu đập loạn, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói kia, sư phụ như phu –
“Ăn những thứ này trước đi, lát nữa vi sư dạy nàng chút pháp thuật.”
Phất tay áo một cái, trên bàn đá tựa như có ảo thuật, có thêm chút cháo trắng và thức ăn.
Hắn làm cơm canh đều rất thanh đạm, bữa sáng như vậy cũng là đủ.
Trong lòng Hoa Tiểu Nhã giật mình, “Sư phụ, ta không cần chạy ư?”
“Không phải nàng nói ta ngược đãi nàng sao? Sau này vi sư sẽ cưng chiều nàng chút.” Ánh mắt Bạch Trì Hữu như thật như giả, mang theo nụ cười như có như không.
Mặt Hoa Tiểu Nhã lại hồng lên như quả táo chín mọng.
Không còn cách nào, mỗi lần nàng đối mặt với hắn, không hiểu tại sao nhịp tim đều tăng nhanh.
Bình tĩnh ngồi bên cạnh hắn, lúc này Hoa Tiểu Nhã mới nghẹo đầu, nhìn về phía Bạch Trì Hữu, “Sư phụ, hôm qua người nói, cho phép ta bỏ mặt nạ của người xuống. Là thật hay giả?”
“Vi sư lừa gạt nàng khi nào? Có điều -“
“Có điều gì?” Hoa Tiểu Nhã vội vàng hỏi.
“Có điều, đó không phải là ngày hôm qua nói.”
“Có ý gì?”
“Sau khi nàng trở về, bởi vì phát sốt hôn mê hai ngày, cho nên, hôm nay đã là ba ngày sau rồi.”
Lời của Bạch Trì Hữu hiển nhiên khiến Hoa Tiểu Nhã kinh ngạc hồi lâu không thể hồi phục tinh thần được.
“Nói cách khác, ta nằm trên giường của sư phụ, ngủ suốt ba ngày?”
“Không sai.”
Mặt Hoa Tiểu Nhã đã hoàn toàn đỏ lên –
“Mấy ngày nay vi sư rất vất vả, vừa thay y phục cho nàng, vừa lau người cho nàng, nàng còn ôm vi sư không chịu buông tay, nói không muốn rời đi -“
Lời của Bạch Trì Hữu khiến gương mặt Hoa Tiểu Nhã dường như muốn úp vào trong bát luôn.
Mơ mơ màng màng nhổm dậy, phát hiện mình đang ngủ trên –
Giường của sư phụ?
Nhìn lại trên người, đã thay một thân áo quần màu trắng xanh khô ráo tự khi nào.
Là ai thay? Là ai thay?
Dù sao cũng không thể là Vũ Phượng thay!
Không phải Vũ Phượng, vậy thì nhất định là –
Sư phụ? Sư phụ!
Mình đang làm cái gì vậy chứ? Bị thay y phục cũng không biết! Tại sao lại ngủ trên giường của sư phụ chứ?
Hoa Tiểu Nhã gõ vỡ đầu cũng không muốn dậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nàng chỉ nhớ rõ, tựa vào trong ngực sư phụ, ngủ thiếp đi –
Sau khi ngủ thì sao? Không nhớ rõ!
Hoa Tiểu Nhã bị thôi thúc ngẩng đầu nhìn trời.
Dĩ nhiên, nhìn thấy chỉ là trần nhà –
Đợi sau khi bi quan xong, Hoa Tiểu Nhã đi xong giày, lúc này mới đi tới sân, nàng nên đối mặt với sư phụ thế nào đây?
Mặc dù nàng biết rõ, mình và sư phụ chưa phát sinh chuyện gì!
Nhưng mà, đồng sàng cộng chẩm, lại thêm y phục này không biết đã thay như thế nào, những điều này cũng không hề bình thường.
Thầy trò yêu nhau, bản thân cũng cảm thấy không đáng tin? Nghĩ tới đây, nàng chỉ tựa vào cửa, nhìn Bạch Trì Hữu đang sưởi nắng ở ngoài.
Hôm nay hắn mặc một thân áo trắng khô ráo như trước, tóc nửa buộc lên nửa xõa xuống, vẫn trong suốt như vậy, tựa như tiên nhân không vướng bụi trần. Cao cao tại thượng như thế, dường như thần tiên ấy, có làm thế nào cũng không với tới được.
Mà hắn, còn là sư phụ của mình.
Hoa Tiểu Nhã khẽ lắc đầu, câu nói sư phụ như phu kia lại xuất hiện trong đầu –
Giống như thần chú trói buộc, vẫn vang vọng trong đầu, khiến trái tim nàng vẫn đang lắng xuống, trong nháy mắt lại bắt đầu đập loạn.
“Định ở đó nhìn vi sư tới khi nào?” Giọng điệu hài hước của Bạch Trì Hữu vang lên, lại không động đậy chút nào.
Thì ra là, hắn đã tỉnh dậy, hơn nữa còn biết mình đứng ở cửa lén nhìn hắn. Hoa Tiểu Nhã hít sâu, cố làm ra vẻ ung dung tiêu sái đến bên cạnh Bạch Trì Hữu, “Sư phụ chào buổi sáng, đồ nhi tới thỉnh an sư phụ, đồ nhi đi chạy bộ trước đây -“
Mới vừa bước được một bước, tay bị kéo lại, bàn tay dịu dàng ấm áp đó của hắn nắm tay nàng.
Trái tim Hoa Tiểu Nhã nháy mắt lại bắt đầu đập loạn, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói kia, sư phụ như phu –
“Ăn những thứ này trước đi, lát nữa vi sư dạy nàng chút pháp thuật.”
Phất tay áo một cái, trên bàn đá tựa như có ảo thuật, có thêm chút cháo trắng và thức ăn.
Hắn làm cơm canh đều rất thanh đạm, bữa sáng như vậy cũng là đủ.
Trong lòng Hoa Tiểu Nhã giật mình, “Sư phụ, ta không cần chạy ư?”
“Không phải nàng nói ta ngược đãi nàng sao? Sau này vi sư sẽ cưng chiều nàng chút.” Ánh mắt Bạch Trì Hữu như thật như giả, mang theo nụ cười như có như không.
Mặt Hoa Tiểu Nhã lại hồng lên như quả táo chín mọng.
Không còn cách nào, mỗi lần nàng đối mặt với hắn, không hiểu tại sao nhịp tim đều tăng nhanh.
Bình tĩnh ngồi bên cạnh hắn, lúc này Hoa Tiểu Nhã mới nghẹo đầu, nhìn về phía Bạch Trì Hữu, “Sư phụ, hôm qua người nói, cho phép ta bỏ mặt nạ của người xuống. Là thật hay giả?”
“Vi sư lừa gạt nàng khi nào? Có điều -“
“Có điều gì?” Hoa Tiểu Nhã vội vàng hỏi.
“Có điều, đó không phải là ngày hôm qua nói.”
“Có ý gì?”
“Sau khi nàng trở về, bởi vì phát sốt hôn mê hai ngày, cho nên, hôm nay đã là ba ngày sau rồi.”
Lời của Bạch Trì Hữu hiển nhiên khiến Hoa Tiểu Nhã kinh ngạc hồi lâu không thể hồi phục tinh thần được.
“Nói cách khác, ta nằm trên giường của sư phụ, ngủ suốt ba ngày?”
“Không sai.”
Mặt Hoa Tiểu Nhã đã hoàn toàn đỏ lên –
“Mấy ngày nay vi sư rất vất vả, vừa thay y phục cho nàng, vừa lau người cho nàng, nàng còn ôm vi sư không chịu buông tay, nói không muốn rời đi -“
Lời của Bạch Trì Hữu khiến gương mặt Hoa Tiểu Nhã dường như muốn úp vào trong bát luôn.
/160
|