Chẳng trách, vậy sao vừa rồi Đông Lạc có thể nhận ra chứ? Nàng chưa hỏi, nhưng mà, hắn biến hóa như vậy thật tốt, trên đường lớn không thể tạo phản chút sao?
Hoa Tiểu Nhã cũng học dáng vẻ của các cô nương khác, cầm hoa đăng lên đến ngồi bên bờ sông. Nàng chớp mắt mấy cái, nên ước nguyện vọng gì nhỉ?
Là ước sư phụ sẽ biến mất? Hay là ước chuyện dây tơ hồng kia sẽ xí xóa hết? Hay là, nàng ước có thể trừng trị sư phụ biến thái luôn khiến người ta chịu oan uổng này?
Lúc này, cô nương mắt to bên cạnh cất tiếng hỏi, “Đây là tướng công của cô à, nơi này cầu nguyện có linh không?”
Khóe miệng Hoa Tiểu Nhã co lại, liếc mắt nhìn Bạch Trì Hữu, nàng không nhìn thấy Bạch Trì Hữu biến thành dáng vẻ thế nào, nhưng nàng còn chưa kịp nói “Ta cũng không rõ, với lại, huynh ấy là ——”
“Linh ——”
Bạch Trì Hữu lạnh lùng tiếp lời, khiến câu giải thích giữa chừng của Hoa Tiểu Nhã im bặt.
Cô nương mắt to cười ngây thơ, “Có thật không? Cảm ơn hai vị nhé! Nếu như linh thật, vậy mẫu thân của ta được cứu rồi!” Nói xong, cô đặt hoa đăng vào trong nước, “Hi vọng bệnh mắt của mẫu thân ta có thể nhanh khỏi ——”
Hoa Tiểu Nhã nhìn nụ cười thành kính của cô, đột nhiên bị cảm động lây, một cô nương hiếu thuận biết nhường nào! So với những nguyện vọng nhàm chán kia của mình, dường như đáng quý hơn rất nhiều!
“Cô nương, nguyện vọng của cô rất ý nghĩa, tôi cũng giúp cô cầu nguyện.”
Cũng yên lặng hi vọng mẫu thân của cô nương kia mau khỏe lên.
Cô nương mắt to cảm tạ hồi lâu, luôn miệng chúc phúc cho nàng và Bạch Trì Hữu đến đầu bạc, rồi đi mất ——
Bạch Trì Hữu đột nhiên thấy mềm lòng, cũng không còn cảm giác lạnh lẽo như trước nữa! Thật không ngờ lời chúc phúc kia của cô nương vừa rồi lại khiến hắn vui vẻ như vậy.
“Sư phụ, người làm sao vậy?”
“Đi cứu người.” Bạch Trì Hữu kéo tay nàng, lặng lẽ đi theo cô nương mắt to.
Hoa Tiểu Nhã nhìn Bạch Trì Hữu lặng lẽ chữa trị cho bà cụ bị bệnh mắt xong, lúc kéo tay nàng bỏ đi, mới đột nhiên hỏi.
“Tại sao sư phụ đột nhiên cứu người?”
“Thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.”
Hoa Tiểu Nhã: “……”
Được rồi, thỏa mãn nguyện vọng của mình! Chỉ có điều, trong lòng bỗng nhiên thấy rất vui.
Có một bóng người hoảng hốt rối loạn bước qua, khiến Hoa Tiểu Nhã bây giờ mới nhớ tới, Hách Liên Kình Thương.
Khi nhìn thấy Hoa Tiểu Nhã, vẻ mặt Hách Liên Kình Thương cuối cùng mới giãn ra, mồ hôi trên mặt hắn vẫn ra như mưa, giống như cậu học sinh trung học vừa thắng trận đấu bóng rổ vậy, mặc dù, vẻ mặt vẫn có chút lạnh lùng.
“Huynh không sao chứ?” Khi nhìn thấy nam nhân áo trắng bên cạnh nàng, Hách Liên Kình Thương hơi nhíu mày, “Hắn là ai?”
“Người này là ——” Hoa Tiểu Nhã còn chưa nói hết câu thì đã bị Hách Liên Kình Thương bắt lấy cánh tay còn lại, muốn đưa nàng thoát khỏi Bạch Trì Hữu.
“Bất kể là ai, hắn cũng không có ý tốt.” Giọng nói Hách Liên Kình Thương rất lạnh lẽo, bắt lấy tay Hoa Tiểu Nhã định kéo nàng về bên cạnh mình.
Hoa Tiểu Nhã toát mồ hôi, nhìn Hách Liên Kình Thương, đứa nhỏ này, cũng không muốn bị xử phạt chứ, vừa rồi Đông Lạc ——
“Nhị hoàng tử ngay cả bổn tọa cũng không nhận ra?” Giọng nói Bạch Trì Hữu mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng, trong mắt có nét cao quý khiến người ta thần phục.
Hách Liên Kình Thương ngẩn người, lúc này mới buông tay Hoa Tiểu Nhã ra, “Thiên sư đại nhân!”
Bạch Trì Hữu khẽ gật đầu, “Người của ta, không cần Nhị hoàng tử lo lắng. Nhị hoàng tử hãy lo cho chính mình đi.” Nói xong, kéo Hoa Tiểu Nhã đi về hướng sở viện ——
Xem ra, tiểu nha đầu này ra ngoài gây ra không ít nợ phong lưu nha!
Hoa Tiểu Nhã cũng học dáng vẻ của các cô nương khác, cầm hoa đăng lên đến ngồi bên bờ sông. Nàng chớp mắt mấy cái, nên ước nguyện vọng gì nhỉ?
Là ước sư phụ sẽ biến mất? Hay là ước chuyện dây tơ hồng kia sẽ xí xóa hết? Hay là, nàng ước có thể trừng trị sư phụ biến thái luôn khiến người ta chịu oan uổng này?
Lúc này, cô nương mắt to bên cạnh cất tiếng hỏi, “Đây là tướng công của cô à, nơi này cầu nguyện có linh không?”
Khóe miệng Hoa Tiểu Nhã co lại, liếc mắt nhìn Bạch Trì Hữu, nàng không nhìn thấy Bạch Trì Hữu biến thành dáng vẻ thế nào, nhưng nàng còn chưa kịp nói “Ta cũng không rõ, với lại, huynh ấy là ——”
“Linh ——”
Bạch Trì Hữu lạnh lùng tiếp lời, khiến câu giải thích giữa chừng của Hoa Tiểu Nhã im bặt.
Cô nương mắt to cười ngây thơ, “Có thật không? Cảm ơn hai vị nhé! Nếu như linh thật, vậy mẫu thân của ta được cứu rồi!” Nói xong, cô đặt hoa đăng vào trong nước, “Hi vọng bệnh mắt của mẫu thân ta có thể nhanh khỏi ——”
Hoa Tiểu Nhã nhìn nụ cười thành kính của cô, đột nhiên bị cảm động lây, một cô nương hiếu thuận biết nhường nào! So với những nguyện vọng nhàm chán kia của mình, dường như đáng quý hơn rất nhiều!
“Cô nương, nguyện vọng của cô rất ý nghĩa, tôi cũng giúp cô cầu nguyện.”
Cũng yên lặng hi vọng mẫu thân của cô nương kia mau khỏe lên.
Cô nương mắt to cảm tạ hồi lâu, luôn miệng chúc phúc cho nàng và Bạch Trì Hữu đến đầu bạc, rồi đi mất ——
Bạch Trì Hữu đột nhiên thấy mềm lòng, cũng không còn cảm giác lạnh lẽo như trước nữa! Thật không ngờ lời chúc phúc kia của cô nương vừa rồi lại khiến hắn vui vẻ như vậy.
“Sư phụ, người làm sao vậy?”
“Đi cứu người.” Bạch Trì Hữu kéo tay nàng, lặng lẽ đi theo cô nương mắt to.
Hoa Tiểu Nhã nhìn Bạch Trì Hữu lặng lẽ chữa trị cho bà cụ bị bệnh mắt xong, lúc kéo tay nàng bỏ đi, mới đột nhiên hỏi.
“Tại sao sư phụ đột nhiên cứu người?”
“Thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.”
Hoa Tiểu Nhã: “……”
Được rồi, thỏa mãn nguyện vọng của mình! Chỉ có điều, trong lòng bỗng nhiên thấy rất vui.
Có một bóng người hoảng hốt rối loạn bước qua, khiến Hoa Tiểu Nhã bây giờ mới nhớ tới, Hách Liên Kình Thương.
Khi nhìn thấy Hoa Tiểu Nhã, vẻ mặt Hách Liên Kình Thương cuối cùng mới giãn ra, mồ hôi trên mặt hắn vẫn ra như mưa, giống như cậu học sinh trung học vừa thắng trận đấu bóng rổ vậy, mặc dù, vẻ mặt vẫn có chút lạnh lùng.
“Huynh không sao chứ?” Khi nhìn thấy nam nhân áo trắng bên cạnh nàng, Hách Liên Kình Thương hơi nhíu mày, “Hắn là ai?”
“Người này là ——” Hoa Tiểu Nhã còn chưa nói hết câu thì đã bị Hách Liên Kình Thương bắt lấy cánh tay còn lại, muốn đưa nàng thoát khỏi Bạch Trì Hữu.
“Bất kể là ai, hắn cũng không có ý tốt.” Giọng nói Hách Liên Kình Thương rất lạnh lẽo, bắt lấy tay Hoa Tiểu Nhã định kéo nàng về bên cạnh mình.
Hoa Tiểu Nhã toát mồ hôi, nhìn Hách Liên Kình Thương, đứa nhỏ này, cũng không muốn bị xử phạt chứ, vừa rồi Đông Lạc ——
“Nhị hoàng tử ngay cả bổn tọa cũng không nhận ra?” Giọng nói Bạch Trì Hữu mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng, trong mắt có nét cao quý khiến người ta thần phục.
Hách Liên Kình Thương ngẩn người, lúc này mới buông tay Hoa Tiểu Nhã ra, “Thiên sư đại nhân!”
Bạch Trì Hữu khẽ gật đầu, “Người của ta, không cần Nhị hoàng tử lo lắng. Nhị hoàng tử hãy lo cho chính mình đi.” Nói xong, kéo Hoa Tiểu Nhã đi về hướng sở viện ——
Xem ra, tiểu nha đầu này ra ngoài gây ra không ít nợ phong lưu nha!
/160
|