Bạch Trì Hữu dường như cũng ngủ thiếp đi, mặc cho Hoa Tiểu Nhã ở đó ra sức xoa bóp, ở cánh tay, thắt lưng, trên đùi hắn đấm bóp gõ nện qua lại ——
Thật ra thì nàng cũng không biết, hại nàng như vậy, thật ra chỉ là một quyển sách bày binh bố trận mà thôi.
Trong lòng Hoa Tiểu Nhã phần nhiều tức giận, chẳng qua mình chỉ được hắn thu làm đồ đệ mà thôi, từ khi nào lại thành tỳ nữ của hắn?
Bị hắn sai nấu cơm cũng chưa nói, còn bị hắn trút giận, bây giờ còn phải đấm lưng cho hắn ——
Thấy hắn ngủ thiếp đi, nàng ngồi ở mép giường cũng ngáp dài ——
Chớp mắt một lúc, lại một lúc ——
Hoa Tiểu Nhã chớp mắt buồn ngủ, đấm đấm, khí lực cũng càng ngày càng yếu.
Cho đến cuối cùng nằm ở mép giường ngủ mất ——
Mặc dù tư thế quái dị, nhưng mà, nàng thật sự ngủ mất ——
Chỉ có điều, nàng có lẽ cũng dần dần cảm giác động tác của mình quá mức không được tự nhiên, vì vậy, dần dần nằm ghé vào trong giường ——
Thoải mái chen lấn, theo thói quen ôm thắt lưng người khác ngủ ——
Cảm giác có một cánh tay đè trên người mình, Bạch Trì Hữu trở mình, đến khi thấy thân hình nhỏ bé cuộn tròn trong ngực mình, ngẩn người ——
Bạch Trì Hữu cũng không ngờ mình sẽ ngủ, hắn thường xuyên mất ngủ, không ngờ, được nha đầu này xoa bóp, hắn lại thật sự ngủ thiếp đi ——
Mà, nha đầu này từ khi nào cũng ngủ thiếp đi? Còn ngủ luôn trên giường của mình ——
Nhưng mà, tư thế ngủ của nàng thật đúng là ——
Khả ái!
Lông mi thật dài phủ lên mi mắt, lộ ra khuôn mặt con nít, làn da trắng nõn mịn màng, trên người thoang thoảng mùi hương thanh nhã, tay Bạch Trì Hữu ngừng một chút, lại không đành lòng gọi nàng dậy ——
“Chủ nhân.” Vũ Phượng đột nhiên xông vào, “Tịch lão tới rồi ——”
Đợi khi nhìn thấy hai người đang ôm nhau ngủ trên giường, miệng của điểu ngốc Vũ Phượng kia nhất thời há to thành hình chữ O ——
Đây là tình huống gì? Chủ nhân, lại có thể, cùng Hoa Hoa ——
Trên gương mặt Vũ Phượng thoáng qua sắc đỏ cam hồng, rồi lục đen lam ——
Hình như hắn phá hỏng chuyện tốt gì rồi?
Đôi mắt Bạch Trì Hữu lướt qua Vũ Phượng, làm tư thế chớ có lên tiếng, khoát tay áo về phía hắn một cái, ý bảo hắn đi ra ngoài chờ trước đi ——
Vũ Phượng vội vàng chạy ra ngoài!
Nghịch thiên, đồ đệleo lên giường của sư phụ, mà chủ nhân của mình, vậy mà cho phép nữ nhân khác lên giường của hắn?
Chủ nhân của mình, thanh tâm quả dục nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ, sẽ vì Hoa Hoa mà mở lòng?
Bạch Trì Hữu nhẹ nhàng nâng cánh tay đặt bên hông mình lên, vừa định ngồi dậy, lại nghe thấy Hoa Tiểu Nhã mơ mơ màng màng gọi, “Lạc,nằm với ta một lát.”
Toàn thân Bạch Trì Hữu cứng đờ, “……”
Lạc?
Lại là cái tên này, bằng hữu?
Chỉ là bằng hữu thôi sao?
Bạch Trì Hữu híp mắt, nhìn cánh tay của nàng đang đặt lên hông mình ——
Khoát tay mạnh hơn,phất cánh tay của nàng ra ——
Chỉ nghe một tiếng ‘ai ui’, Hoa Tiểu Nhã đã lăn xuống đất, vuốt cái mông bị ngã rất đau, Hoa Tiểu Nhã mơ mơ màng màng nhìn về phía Bạch Trì Hữu ở trên giường, một câu nói bật thốt lên, “Ngươi nổi điên gì vậy?”
Trên người Bạch Trì Hữu càng lạnh, khiến cho Hoa Tiểu Nhã sau khi nói câu đó thì nhận ra có gì đó không ổn, chột dạ rụt cổ lại, không nói thêm gì nữa.
Bạch Trì Hữu vung tay áo, mặc y phục đàng hoàng, đi ra phía cửa ——
Lúc đi tới cửa, Bạch Trì Hữu dừng lại, “Hôm nay trước bữa tối, một trăm vòng ——”
Hoa Tiểu Nhã: “……”
Không thể nào? Không thể đổi kiểu phạt khác hay sao? Tại sao lại phải phạt chạy một trăm vòng?
Nhìn bóng lưng Bạch Trì Hữu phất tay áo bỏ đi, Hoa Tiểu Nhã dường như kích động muốn bóp chết hắn.
Thật ra thì nàng cũng không biết, hại nàng như vậy, thật ra chỉ là một quyển sách bày binh bố trận mà thôi.
Trong lòng Hoa Tiểu Nhã phần nhiều tức giận, chẳng qua mình chỉ được hắn thu làm đồ đệ mà thôi, từ khi nào lại thành tỳ nữ của hắn?
Bị hắn sai nấu cơm cũng chưa nói, còn bị hắn trút giận, bây giờ còn phải đấm lưng cho hắn ——
Thấy hắn ngủ thiếp đi, nàng ngồi ở mép giường cũng ngáp dài ——
Chớp mắt một lúc, lại một lúc ——
Hoa Tiểu Nhã chớp mắt buồn ngủ, đấm đấm, khí lực cũng càng ngày càng yếu.
Cho đến cuối cùng nằm ở mép giường ngủ mất ——
Mặc dù tư thế quái dị, nhưng mà, nàng thật sự ngủ mất ——
Chỉ có điều, nàng có lẽ cũng dần dần cảm giác động tác của mình quá mức không được tự nhiên, vì vậy, dần dần nằm ghé vào trong giường ——
Thoải mái chen lấn, theo thói quen ôm thắt lưng người khác ngủ ——
Cảm giác có một cánh tay đè trên người mình, Bạch Trì Hữu trở mình, đến khi thấy thân hình nhỏ bé cuộn tròn trong ngực mình, ngẩn người ——
Bạch Trì Hữu cũng không ngờ mình sẽ ngủ, hắn thường xuyên mất ngủ, không ngờ, được nha đầu này xoa bóp, hắn lại thật sự ngủ thiếp đi ——
Mà, nha đầu này từ khi nào cũng ngủ thiếp đi? Còn ngủ luôn trên giường của mình ——
Nhưng mà, tư thế ngủ của nàng thật đúng là ——
Khả ái!
Lông mi thật dài phủ lên mi mắt, lộ ra khuôn mặt con nít, làn da trắng nõn mịn màng, trên người thoang thoảng mùi hương thanh nhã, tay Bạch Trì Hữu ngừng một chút, lại không đành lòng gọi nàng dậy ——
“Chủ nhân.” Vũ Phượng đột nhiên xông vào, “Tịch lão tới rồi ——”
Đợi khi nhìn thấy hai người đang ôm nhau ngủ trên giường, miệng của điểu ngốc Vũ Phượng kia nhất thời há to thành hình chữ O ——
Đây là tình huống gì? Chủ nhân, lại có thể, cùng Hoa Hoa ——
Trên gương mặt Vũ Phượng thoáng qua sắc đỏ cam hồng, rồi lục đen lam ——
Hình như hắn phá hỏng chuyện tốt gì rồi?
Đôi mắt Bạch Trì Hữu lướt qua Vũ Phượng, làm tư thế chớ có lên tiếng, khoát tay áo về phía hắn một cái, ý bảo hắn đi ra ngoài chờ trước đi ——
Vũ Phượng vội vàng chạy ra ngoài!
Nghịch thiên, đồ đệleo lên giường của sư phụ, mà chủ nhân của mình, vậy mà cho phép nữ nhân khác lên giường của hắn?
Chủ nhân của mình, thanh tâm quả dục nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ, sẽ vì Hoa Hoa mà mở lòng?
Bạch Trì Hữu nhẹ nhàng nâng cánh tay đặt bên hông mình lên, vừa định ngồi dậy, lại nghe thấy Hoa Tiểu Nhã mơ mơ màng màng gọi, “Lạc,nằm với ta một lát.”
Toàn thân Bạch Trì Hữu cứng đờ, “……”
Lạc?
Lại là cái tên này, bằng hữu?
Chỉ là bằng hữu thôi sao?
Bạch Trì Hữu híp mắt, nhìn cánh tay của nàng đang đặt lên hông mình ——
Khoát tay mạnh hơn,phất cánh tay của nàng ra ——
Chỉ nghe một tiếng ‘ai ui’, Hoa Tiểu Nhã đã lăn xuống đất, vuốt cái mông bị ngã rất đau, Hoa Tiểu Nhã mơ mơ màng màng nhìn về phía Bạch Trì Hữu ở trên giường, một câu nói bật thốt lên, “Ngươi nổi điên gì vậy?”
Trên người Bạch Trì Hữu càng lạnh, khiến cho Hoa Tiểu Nhã sau khi nói câu đó thì nhận ra có gì đó không ổn, chột dạ rụt cổ lại, không nói thêm gì nữa.
Bạch Trì Hữu vung tay áo, mặc y phục đàng hoàng, đi ra phía cửa ——
Lúc đi tới cửa, Bạch Trì Hữu dừng lại, “Hôm nay trước bữa tối, một trăm vòng ——”
Hoa Tiểu Nhã: “……”
Không thể nào? Không thể đổi kiểu phạt khác hay sao? Tại sao lại phải phạt chạy một trăm vòng?
Nhìn bóng lưng Bạch Trì Hữu phất tay áo bỏ đi, Hoa Tiểu Nhã dường như kích động muốn bóp chết hắn.
/160
|