Được, Ta biết rồi.” Bạch Trì Hữu gật đầu một cái, bỏ kết giới, đứng lên, đi vào trong nhà ——
Hoa Tiểu Nhã nhìn bóng lưng hắn, miệng mếu máo, dọn dẹp chén đũa, bắt đầu rửa chén ——
Ngón tay chạm vào nước, hơi hơi đau.
Hoa Tiểu Nhã nhìn lòng bàn tay mình, bắt đầu ngẩn người ——
Trước kia, lúc ở hiện đại, da của nàng bị thương không thể chạm vào nước, nếu không nhất định sẽ sưng đỏ nhiễm trùng. Đến hôm nay nhìn nhìn lòng bàn tay mình, vậy mà vẫn là như vậy!
Chẳng lẽ mình chuyển kiếp đến nhân hòa cũng có da giống nhau?
Hay là, da căn cứ vào linh hồn của con người mà thay đổi?
Đau ngứa khó chịu, Hoa Tiểu Nhã cơ hồ sắp nổi cáu ——
Nhớ lại, lầu đầu tiên nàng bị thương do huấn luyện, Lạc bèn kéo nàng vào trong ngực mình, tỉ mỉ bôi thuốc cho nàng, còn cười nàng, lơ là sơ suất.
Từ đó về sau, bất kể là mỗi lần huấn luyện hay thi hành nhiệm vụ bị thương, Lạc cũng sẽ bôi thuốc và băng bó cho mình rất đúng lúc.
Vào thời khắc đó, nàng mới cảm giác được, hắn thật lòng quan tâm đến mình!
Trái tim nàng cũng tràn đầy cảm động và thỏa mãn!
Nàng tình nguyện chết vì hắn, nhưng, nhưng không ngờ lại bị hắn giết chết như một quân cờ ——
Nước mắt rơi vào hồ nước đang rửa chén, nước bắn tung tóe ——
“Đau lắm hả?”
Thanh âm hơi trong trẻo lạnh lùng lên tiếng hỏi thăm, Hoa Tiểu Nhã còn chưa kịp phản ứng, tay đã rơi vào trong một bàn tay khác, tay của hắn trắng nõn, thon dài, còn mềm mại hơn cả tay Lạc ——
Thấy nàng ngẩn người, Bạch Trì Hữu lúc này mới lắc đầu, xoa đều dược cao cho nàng.
Hoa Tiểu Nhã ngơ ngác nhìn sư phụ như vậy, sư phụ biến thái, lạnh nhạt phúc hắc, vậy mà cũng có lúc dịu dàng, dịu dàng giống như Lạc.
Trên mặt hơi ửng đỏ, Hoa Tiểu Nhã lần đầu tiên yên lặng như thế.
Bàn tay ấm áp của hắn mang theo vài phần mềm mại ——
“Cho ngươi, mau chóng chăm sóc tốt vết thương, mới có thể tiếp tục làm cơm.” Bạch Trì Hữu nhét bình thuốc vào tay Hoa Tiểu Nhã, xoay người bỏ đi.
Hoa Tiểu Nhã: “……”
Thì ra hắn giúp mình, chỉ vì sợ mình không thể nấu cơm!
Nàng vậy mà nháy mắt bị đánh lạc hướng!
Hoa Tiểu Nhã âm thầm khinh bỉ mình!
Quay đầu định tiếp tục rửa chén, lại phát hiện, chén đĩa đã sớm sạch bong, được bày sang một bên.
Hoa Tiểu Nhã tiếp tục ngây ngốc sững sờ——
Hắn lợi hại như vậy, tại sao không thể giải thoát cho mình chứ?
Chầm chậm lê bước tiến vào nhà, ngồi trên giường của mình ngẩn người. Nàng có nên hỏi thử, lúc nào sư phụ sẽ dạy mình phép thuật không? Không biết lúc nào mình có thể học sư phụ, biến thái như vậy, chén đũa cũng không cần rửa! Đoán chừng thức ăn cũng không cần tự nấu nhỉ?
“Không được ——” Hoa Tiểu Nhã đột nhiên đứng lên, đi tới chỗ ngủ của sư phụ phía đối diện.
Mặc dù đang ở cùng một phòng, nhưng mà, có hai tấm bình phong rất to ngăn cách, cho nên nàng cũng không thể nhìn thấy Bạch Trì Hữu đang làm gì.
“Sư phụ ——” Nàng đột nhiên vọt vào, bỗng ngây ngẩn cả người ——
Một mái tóc đen nhánh tản ra ở đầu giường, y phục nửa hở, vai như ẩn như hiện, bộ ngực khiến người ta suy nghĩ xa xôi ——
Sắc mặt Hoa Tiểu Nhã đỏ lên, sức hấp dẫn của sư phụ này thật ghê gớm!
Bạch Trì Hữu đang cầm một quyển sách lên xem, nhìn thấy Hoa Tiểu Nhã xông vào, liếc nàng một cái, “Ngươi tới làm gì?”
Hoa Tiểu Nhã nuốt nước miếng, ấp úng, “À, sư phụ, lúc nào ta có thể học phép thuật?”
Trầm mặc ——
Hoa Tiểu Nhã hít một hơi, tiếp tục mang theo vài phần nụ cười, “Sư phụ, khi nào ta có thể học phép thuật?”
Trầm mặc ——
Hoa Tiểu Nhã nhìn bóng lưng hắn, miệng mếu máo, dọn dẹp chén đũa, bắt đầu rửa chén ——
Ngón tay chạm vào nước, hơi hơi đau.
Hoa Tiểu Nhã nhìn lòng bàn tay mình, bắt đầu ngẩn người ——
Trước kia, lúc ở hiện đại, da của nàng bị thương không thể chạm vào nước, nếu không nhất định sẽ sưng đỏ nhiễm trùng. Đến hôm nay nhìn nhìn lòng bàn tay mình, vậy mà vẫn là như vậy!
Chẳng lẽ mình chuyển kiếp đến nhân hòa cũng có da giống nhau?
Hay là, da căn cứ vào linh hồn của con người mà thay đổi?
Đau ngứa khó chịu, Hoa Tiểu Nhã cơ hồ sắp nổi cáu ——
Nhớ lại, lầu đầu tiên nàng bị thương do huấn luyện, Lạc bèn kéo nàng vào trong ngực mình, tỉ mỉ bôi thuốc cho nàng, còn cười nàng, lơ là sơ suất.
Từ đó về sau, bất kể là mỗi lần huấn luyện hay thi hành nhiệm vụ bị thương, Lạc cũng sẽ bôi thuốc và băng bó cho mình rất đúng lúc.
Vào thời khắc đó, nàng mới cảm giác được, hắn thật lòng quan tâm đến mình!
Trái tim nàng cũng tràn đầy cảm động và thỏa mãn!
Nàng tình nguyện chết vì hắn, nhưng, nhưng không ngờ lại bị hắn giết chết như một quân cờ ——
Nước mắt rơi vào hồ nước đang rửa chén, nước bắn tung tóe ——
“Đau lắm hả?”
Thanh âm hơi trong trẻo lạnh lùng lên tiếng hỏi thăm, Hoa Tiểu Nhã còn chưa kịp phản ứng, tay đã rơi vào trong một bàn tay khác, tay của hắn trắng nõn, thon dài, còn mềm mại hơn cả tay Lạc ——
Thấy nàng ngẩn người, Bạch Trì Hữu lúc này mới lắc đầu, xoa đều dược cao cho nàng.
Hoa Tiểu Nhã ngơ ngác nhìn sư phụ như vậy, sư phụ biến thái, lạnh nhạt phúc hắc, vậy mà cũng có lúc dịu dàng, dịu dàng giống như Lạc.
Trên mặt hơi ửng đỏ, Hoa Tiểu Nhã lần đầu tiên yên lặng như thế.
Bàn tay ấm áp của hắn mang theo vài phần mềm mại ——
“Cho ngươi, mau chóng chăm sóc tốt vết thương, mới có thể tiếp tục làm cơm.” Bạch Trì Hữu nhét bình thuốc vào tay Hoa Tiểu Nhã, xoay người bỏ đi.
Hoa Tiểu Nhã: “……”
Thì ra hắn giúp mình, chỉ vì sợ mình không thể nấu cơm!
Nàng vậy mà nháy mắt bị đánh lạc hướng!
Hoa Tiểu Nhã âm thầm khinh bỉ mình!
Quay đầu định tiếp tục rửa chén, lại phát hiện, chén đĩa đã sớm sạch bong, được bày sang một bên.
Hoa Tiểu Nhã tiếp tục ngây ngốc sững sờ——
Hắn lợi hại như vậy, tại sao không thể giải thoát cho mình chứ?
Chầm chậm lê bước tiến vào nhà, ngồi trên giường của mình ngẩn người. Nàng có nên hỏi thử, lúc nào sư phụ sẽ dạy mình phép thuật không? Không biết lúc nào mình có thể học sư phụ, biến thái như vậy, chén đũa cũng không cần rửa! Đoán chừng thức ăn cũng không cần tự nấu nhỉ?
“Không được ——” Hoa Tiểu Nhã đột nhiên đứng lên, đi tới chỗ ngủ của sư phụ phía đối diện.
Mặc dù đang ở cùng một phòng, nhưng mà, có hai tấm bình phong rất to ngăn cách, cho nên nàng cũng không thể nhìn thấy Bạch Trì Hữu đang làm gì.
“Sư phụ ——” Nàng đột nhiên vọt vào, bỗng ngây ngẩn cả người ——
Một mái tóc đen nhánh tản ra ở đầu giường, y phục nửa hở, vai như ẩn như hiện, bộ ngực khiến người ta suy nghĩ xa xôi ——
Sắc mặt Hoa Tiểu Nhã đỏ lên, sức hấp dẫn của sư phụ này thật ghê gớm!
Bạch Trì Hữu đang cầm một quyển sách lên xem, nhìn thấy Hoa Tiểu Nhã xông vào, liếc nàng một cái, “Ngươi tới làm gì?”
Hoa Tiểu Nhã nuốt nước miếng, ấp úng, “À, sư phụ, lúc nào ta có thể học phép thuật?”
Trầm mặc ——
Hoa Tiểu Nhã hít một hơi, tiếp tục mang theo vài phần nụ cười, “Sư phụ, khi nào ta có thể học phép thuật?”
Trầm mặc ——
/160
|