Thật vất vả túm được một cu li miễn phí, Hoa Tiểu Nhã đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhanh nhẹn thái thịt xào rau ——
Có cu li thật đúng là không tệ, nhìn xem, chỉ chốc lát, bốn món một canh hoàn mỹ đã hiện ra trên bàn ăn.
Vũ Phượng cuối cùng cũng không ôm bộ mặt khổ sở nữa! Hắn đột nhiên phát hiện ra, nửa ngày làm việc như vậy đều vô cùng đáng giá!
“Hoa Hoa, ngươi thật đúng là lợi hại! Cuối cùng cũng có thịt ăn rồi!” Vũ Phượng giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Hoa Tiểu Nhã.
Hoa Tiểu Nhã cười hắc hắc, dáng điệu nữ vương, “Sau này, đừng hồ đồ đi theo sư phụ biến thái của ta, đi theo ta, có thịt ăn!”
Khóe miệng Vũ Phượng vừa nhếch lên, lại mở trừng hai mắt.
Hoa Tiểu Nhã tò mò nhìn Vũ Phượng, “Sao thế, ngươi không thích ăn thịt à?”
Vũ Phượng tiếp tục ho nhẹ một tiếng, mở trừng hai mặt.
Hoa Tiểu Nhã vẫn thấy rất kỳ lạ, “Ánh mắt ngươi, có phải không thoải mái không? Bị khói xông vào à? Ta giúp ngươi xem một chút!” Đây chính là phi công của thiên không nha! Một khi mắt điểu ngốc này bị hư, sau này làm sao bay đây?
Thấy nàng vô cùng thô bạo túm lấy đầu của Vũ Phượng, Bạch Trì Hữu sau lưng cuối cùng không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
Sống lưng Hoa Tiểu Nhã cứng đờ, câu nói đầu tiên dội vào đầu chính là, sư phụ biến thái quay lại rồi!
Thì ra, mới vừa rồi Vũ Phượng nháy mắt với mình ra hiệu sư phụ đã trở lại! Buông đầu hắn ra, cười gian vỗ vỗ gương mặt Vũ Phượng.
Sắc mặt Bạch Trì Hữu càng đen hơn!
“Sư phụ.” Chỉnh lại thành vẻ mặt hoàn mỹ nhất, mang ghế cho Bạch Trì Hữu, “Sư phụ, lão nhân gia mời ngồi!”
Bạch Trì Hữu ngồi xuống, nhìn bốn món một canh trên bàn một chút, xem ra cũng không tệ lắm!
“Đây là món gì?” Bạch Trì Hữu chỉ vào một món ăn hỏi.
Hoa Tiểu Nhã nghĩ đến tên món ăn này, Tử Vi đã đặt một cái tên hay như thế(*), nàng cũng nên nghĩ ra một cái tên đặc sắc độc nhất vô nhị chứ!
(*) Hạ Tử Vi trong Hoàn Châu Cách Cách của Quỳnh Dao đặt tên cho cặp gà nướng là “Tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu”. Câu này lấy trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị đời Đường, mô tả mối tình đẹp mà đau thương của vua Đường Huyền Tông – Tức Minh Hoàng – và nàng Dương Quý Phi. Trong vụ binh biến của An Lộc Sơn, nhà vua phải chạy vào đất Thục, nửa đường quân lính đòi giết Dương Quý Phi, cho là vì nàng mà có cuộc bạo loạn này, Đường Huyền Tông bị ép buộc phải ra lệnh thắt cổ Dương Quý Phi. Nhớ đến người đẹp, trong bài Trường Hận Ca có hai câu:
Tại Thiên nguyện tác tỷ dực điểu. Tại địa nguyện vi liên lý chi.
Nghĩa là:
Trên trời xin làm chim liền cánh Dưới đất xin làm cây liền cành.
“Đây là món một đám điểu ngốc trên trời xanh!”
“Cái, cái gì?” Vũ Phượng ở bên cạnh mặt bèn biến sắc, vậy tại sao lại đốt lửa trên người mình? Tại sao nàng vừa nãy không nói cho hắn biết món ăn này có tên như vậy?
“Đây là chim bồ câu non! Phía dưới là rau cải, cho nên, gọi là một đám điểu ngốc trên trời xanh ——”
Vũ Phượng: “……”
Hóa ra không phải nói mình! Là mình quá nhạy cảm với hai chữ điểu ngốc sao?
Khóe miệng Bạch Trì Hữu vừa nhếch lên, gật đầu một cái, cái tên, quá tục.
“Hai người các ngươi, cũng cùng ăn đi.” Bạch Trì Hữu nói xong, cầm đũa lên nếm thử một miếng, hình như mùi vị cũng không tồi!
Hoa Tiểu Nhã và Vũ Phượng ngồi xuống, hai người, nàng nháy mắt với hắn, hắn lại nháy mắt với nàng mấy cái ——
“Hai người các ngươi đang làm gì vậy?” Bạch Trì Hữu thấy hai người ở đó tán tỉnh nhau, giọng nói hơi lành lạnh.
“Không có, không có gì.” Vũ Phượng vội vàng lắc đầu, im lìm ăn cơm.
Hoa Tiểu Nhã cũng bình tĩnh lại, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, lúc nào thì bảo sư phụ dạy mình pháp thuật đây? Không thể quên mục đích mình tới được? Hai ngày nay cũng vì chuyện này mà lấy lòng sư phụ biến thái.
“Quan hệ của hai người các ngươi cũng không tệ, Vũ Phượng, ngươi hòa thuận với nàng từ khi nào vậy?” Nhớ năm đó, dù là với Mai Nhi, hắn cũng rất lãnh đạm xa cách.
Vũ Phượng sửng sốt, liếc mắt nhìn Hoa Tiểu Nhã, “Chúng ta, rất hợp ý.”
Bạch Trì Hữu lạnh lùng liếc Hoa Tiểu Nhã, “Hợp ý?”
Hoa Tiểu Nhã chưa nghe thấy Bạch Trì Hữu hỏi gì, vốn không hiểu câu hợp ý này, nhất thời bối rối, “Ăn trộm gà* gì chứ? Không có đâu? Ngày hôm qua chỉ ăn cá nướng thôi mà ——” Nói xong nhìn về phía Vũ Phượng, “Sau đó ngươi còn đi ăn trộm gà sao?”
*Từ /tóujī/ “hợp ý” đọc gần giống với /tōu jī/nghĩa là “ăn trộm gà”. Vì Tiểu Nhã không nghe rõ nên…. =_= Chỉ có thể nói thật khổ thân bạn Vũ Phượng
Nhanh nhẹn thái thịt xào rau ——
Có cu li thật đúng là không tệ, nhìn xem, chỉ chốc lát, bốn món một canh hoàn mỹ đã hiện ra trên bàn ăn.
Vũ Phượng cuối cùng cũng không ôm bộ mặt khổ sở nữa! Hắn đột nhiên phát hiện ra, nửa ngày làm việc như vậy đều vô cùng đáng giá!
“Hoa Hoa, ngươi thật đúng là lợi hại! Cuối cùng cũng có thịt ăn rồi!” Vũ Phượng giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Hoa Tiểu Nhã.
Hoa Tiểu Nhã cười hắc hắc, dáng điệu nữ vương, “Sau này, đừng hồ đồ đi theo sư phụ biến thái của ta, đi theo ta, có thịt ăn!”
Khóe miệng Vũ Phượng vừa nhếch lên, lại mở trừng hai mắt.
Hoa Tiểu Nhã tò mò nhìn Vũ Phượng, “Sao thế, ngươi không thích ăn thịt à?”
Vũ Phượng tiếp tục ho nhẹ một tiếng, mở trừng hai mặt.
Hoa Tiểu Nhã vẫn thấy rất kỳ lạ, “Ánh mắt ngươi, có phải không thoải mái không? Bị khói xông vào à? Ta giúp ngươi xem một chút!” Đây chính là phi công của thiên không nha! Một khi mắt điểu ngốc này bị hư, sau này làm sao bay đây?
Thấy nàng vô cùng thô bạo túm lấy đầu của Vũ Phượng, Bạch Trì Hữu sau lưng cuối cùng không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
Sống lưng Hoa Tiểu Nhã cứng đờ, câu nói đầu tiên dội vào đầu chính là, sư phụ biến thái quay lại rồi!
Thì ra, mới vừa rồi Vũ Phượng nháy mắt với mình ra hiệu sư phụ đã trở lại! Buông đầu hắn ra, cười gian vỗ vỗ gương mặt Vũ Phượng.
Sắc mặt Bạch Trì Hữu càng đen hơn!
“Sư phụ.” Chỉnh lại thành vẻ mặt hoàn mỹ nhất, mang ghế cho Bạch Trì Hữu, “Sư phụ, lão nhân gia mời ngồi!”
Bạch Trì Hữu ngồi xuống, nhìn bốn món một canh trên bàn một chút, xem ra cũng không tệ lắm!
“Đây là món gì?” Bạch Trì Hữu chỉ vào một món ăn hỏi.
Hoa Tiểu Nhã nghĩ đến tên món ăn này, Tử Vi đã đặt một cái tên hay như thế(*), nàng cũng nên nghĩ ra một cái tên đặc sắc độc nhất vô nhị chứ!
(*) Hạ Tử Vi trong Hoàn Châu Cách Cách của Quỳnh Dao đặt tên cho cặp gà nướng là “Tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu”. Câu này lấy trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị đời Đường, mô tả mối tình đẹp mà đau thương của vua Đường Huyền Tông – Tức Minh Hoàng – và nàng Dương Quý Phi. Trong vụ binh biến của An Lộc Sơn, nhà vua phải chạy vào đất Thục, nửa đường quân lính đòi giết Dương Quý Phi, cho là vì nàng mà có cuộc bạo loạn này, Đường Huyền Tông bị ép buộc phải ra lệnh thắt cổ Dương Quý Phi. Nhớ đến người đẹp, trong bài Trường Hận Ca có hai câu:
Tại Thiên nguyện tác tỷ dực điểu. Tại địa nguyện vi liên lý chi.
Nghĩa là:
Trên trời xin làm chim liền cánh Dưới đất xin làm cây liền cành.
“Đây là món một đám điểu ngốc trên trời xanh!”
“Cái, cái gì?” Vũ Phượng ở bên cạnh mặt bèn biến sắc, vậy tại sao lại đốt lửa trên người mình? Tại sao nàng vừa nãy không nói cho hắn biết món ăn này có tên như vậy?
“Đây là chim bồ câu non! Phía dưới là rau cải, cho nên, gọi là một đám điểu ngốc trên trời xanh ——”
Vũ Phượng: “……”
Hóa ra không phải nói mình! Là mình quá nhạy cảm với hai chữ điểu ngốc sao?
Khóe miệng Bạch Trì Hữu vừa nhếch lên, gật đầu một cái, cái tên, quá tục.
“Hai người các ngươi, cũng cùng ăn đi.” Bạch Trì Hữu nói xong, cầm đũa lên nếm thử một miếng, hình như mùi vị cũng không tồi!
Hoa Tiểu Nhã và Vũ Phượng ngồi xuống, hai người, nàng nháy mắt với hắn, hắn lại nháy mắt với nàng mấy cái ——
“Hai người các ngươi đang làm gì vậy?” Bạch Trì Hữu thấy hai người ở đó tán tỉnh nhau, giọng nói hơi lành lạnh.
“Không có, không có gì.” Vũ Phượng vội vàng lắc đầu, im lìm ăn cơm.
Hoa Tiểu Nhã cũng bình tĩnh lại, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, lúc nào thì bảo sư phụ dạy mình pháp thuật đây? Không thể quên mục đích mình tới được? Hai ngày nay cũng vì chuyện này mà lấy lòng sư phụ biến thái.
“Quan hệ của hai người các ngươi cũng không tệ, Vũ Phượng, ngươi hòa thuận với nàng từ khi nào vậy?” Nhớ năm đó, dù là với Mai Nhi, hắn cũng rất lãnh đạm xa cách.
Vũ Phượng sửng sốt, liếc mắt nhìn Hoa Tiểu Nhã, “Chúng ta, rất hợp ý.”
Bạch Trì Hữu lạnh lùng liếc Hoa Tiểu Nhã, “Hợp ý?”
Hoa Tiểu Nhã chưa nghe thấy Bạch Trì Hữu hỏi gì, vốn không hiểu câu hợp ý này, nhất thời bối rối, “Ăn trộm gà* gì chứ? Không có đâu? Ngày hôm qua chỉ ăn cá nướng thôi mà ——” Nói xong nhìn về phía Vũ Phượng, “Sau đó ngươi còn đi ăn trộm gà sao?”
*Từ /tóujī/ “hợp ý” đọc gần giống với /tōu jī/nghĩa là “ăn trộm gà”. Vì Tiểu Nhã không nghe rõ nên…. =_= Chỉ có thể nói thật khổ thân bạn Vũ Phượng
/160
|